"Để cho Chung Hinh nhảy với cậu không phải được rồi sao? Đâu cần thiết tớ phải đóng giả làm con gái đâu nhỉ..."
Khóe miệng Chung Thừa giật giật.
Chung Hinh cũng xung phong nhận việc: ''Tớ nhảy giỏi lắm.''
Tống Thanh không nói gì.
Trong lúc im lặng, Tống Thanh đột nhiên nhớ ra hôm nay tới lượt cậu trực, phải đi đến phòng dụng cụ để lấy bóng rổ, tiết tiếp theo là tiết thể dục.
Tống Thanh giải thích ngắn gọn rồi quay người đi về phía vườn hoa nhỏ, bỏ lại sau lưng Chung Hinh Chung Thừa với vẻ mặt khó hiểu.
Vườn hoa của trường Lộ Hoa tràn ngập hoa diên vĩ tím nở rộ, ở giữa có cái chòi bị bỏ hoang nằm giữa biển hoa.
Tống Thanh bước trên cây cầu đá nhỏ, đi vào trong chòi nhỏ.
Gần đây cậu có hơi buồn rầu, nhưng lại không biết vấn đề ở đâu, cậu định bắt chước nhân vật chính trong phim truyền hình, ngồi giữa biển hoa suy nghĩ về cuộc đời.
Tống Thanh rón rén đi đến tàn tích của bức tường đổ nát, nhìn xung quanh thì thấy có người đang dựa vào rễ cây cổ thụ, lúc cậu đang cẩn thận nhìn kỹ lại thì người nọ đột nhiên cảm nhận được có người đang đến gần, lập tức mở mắt ra.
Lúc này Tống Thiền mới nhìn thấy rõ người này là Tạ Tinh Hiếu.
Tên này là người không nên chọc vào!
Tống Thanh xoay người định chạy, nhưng lại ngã vào trong bụi hoa, đến khi bò dậy thì khắp người dính đầy bùn đất, chật vật y như con chuột chũi bị chó đuổi cắn.
Đến khi Tống Thanh vất vả mãi mới đứng lên khỏi mặt đất được, Tạ Tinh Hiếu ở phía sau mới lười biếng gọi giật cậu lại: ''Sợ cái gì, tôi ăn cậu chắc?"
Tống Thanh, một người có nhát gan như chuột sau khi nghe Tạ Tinh Hiếu nói như vậy thì giống như bị điểm huyệt đứng im, không dám nhúc nhích.
Lúc này Tạ Tinh Hiếu nói tiếp: ''Tống Thanh, lại đây tâm sự chút đi?"
Tống Thanh nào dám từ chối, xoay người run rẩy đâm đầu chạy lại chỗ đống đổ nát.
Tạ Tinh Hiếu mới tỉnh ngủ, bị ánh mặt trời chiếu chói mắt phải nheo mắt lại, trên người cậu ta mơ hồ tỏa ra cảm giác uể oải nặng nề khi mới thức dậy.
Tạ Tinh Hiếu thấy Tống Thanh vụng về, cậu ta chống đầu gối đứng dậy: ''Được rồi, nhìn dáng vẻ chật vật này của cậu trông khó di chuyển đấy, để tôi đến chỗ cậu đi.''
Tạ Tinh Hiếu bước dọc theo con đường đất bên cạnh dãy hoa nở, như ngựa quen đường cũ dễ dàng lên trên bờ đất lại.
Cậu ta nhìn Tống Thanh chỉ chăm chăm cúi đầu không dám nói lời nào thì hỏi: ''Cậu có vẻ rất sợ tôi nhỉ? Hai người bạn kia của cậu, đặc biệt là cái cô tên Chung Hinh kia cũng đâu có sợ tôi, sao mà cậu nhát gan như vậy? Là gen di truyền à?''
Tống Thanh nghe cái hiểu cái không, chỉ dám trả lời: "Tôi không sợ cậu đâu.''
Cậu lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào Tạ Tinh Hiếu, khi chạm phải ánh mắt giá rét của Tạ Tinh Hiếu thì lại lập tức cúi thấp đầu.
Tạ Tinh Hiếu nhếch mép, cười lạnh một tiếng: ''Cậu ở chỗ này làm gì, tiết thể dục tiếp theo không phải luyện tập nhảy tập thể gì đó sao? Tại sao cậu không đi.''
Tống Thanh không nói lời nào, lúng túng cắn môi.
Tạ Tinh Hiếu chợt hiểu ra: "Chẳng lẽ là bởi vì cậu không có bạn nhảy, nên không muốn chạy ra đó để mất hết mặt mũi?''
Tống Thanh tức giận thở phì phò phản bác lại: "Không phải cậu cũng vậy sao?''
Nhưng giọng nói của cậu lại không có chút tự tin nào.
Tạ Tinh Hiếu giống như nghe được một chuyện cười gì mắc cười lắm: ''Cậu chắc chắn tôi là vì sợ mất mặt nên mới không đi?''
Tống Thanh ngập ngừng: ''Cũng không hẳn, ít nhất Chung Hinh nhất định sẽ đồng ý làm bạn nhảy của cậu.''
Cả người Tạ Tinh Hiếu nổi da gà: ''Hả?''
Tống Thanh thở dài.
Ánh mắt Tạ Tinh Hiếu như hiểu rõ mọi chuyện: ''Xem ra cậu rất thân với hai học sinh mới chuyển trường kia nhỉ?''
Tống Thanh: "Thật vậy sao?''
Tạ Tinh Hiếu khoanh tay dựa vào thành cây cầu nhỏ: ''Cậu thật sự cảm thấy bọn họ đối xử tốt với cậu à?''
Tống Thanh giã đầu: "Cậu muốn nói gì?''
Tạ Tinh Hiếu: ''Tôi thấy cái bộ dạng xúi quẩy này của cậu ấy à, bị người ta lừa còn giúp người ta đếm tiền.''
Tống Thanh: "Tạ Tinh Hiếu, cậu nói như vậy, là do cậu biết chút chuyện gì phải không?"
Không ngờ Tạ Tinh Hiếu lại hỏi ngược lại Tống Thanh: ''Cậu cảm thấy tôi chắc hẳn biết chuyện gì không nên biết sao?''
Tống Thanh á khẩu.
Tạ Tinh Hiếu dường như không muốn nói thêm gì với Tống Thanh nữa, cậu ta thong thả bước ra khỏi khu vườn nhỏ, tìm tới một thiên đường khác.
Thật ra cả ngày hôm nay Tống Thiền có chút thấp thỏm.
Nghĩ kỹ lại thì lúc tập nhảy tập thể, cô vô tình trò chuyện chủ đề quá nghiêm túc với Chung Linh Ngộ rồi.
Mặc dù Tống Thiền có mặc cảm tự ti, luôn cảm thấy mình không nhận nổi lòng tốt của người khác và không xứng đáng có được lòng tốt của người khác, nhưng cô cũng không muốn phụ lòng tốt của họ, không muốn bản thân trở thành loại người không biết điều như vậy.
Cô rõ ràng vẫn chưa học được cách nên cân bằng mọi chuyện thế nào.
Tống Thiền vừa suy nghĩ, vừa di chuyển bàn học.
Chỗ ngồi trong lớp không cố định, cứ cách một khoảng thời gian sẽ thay đổi chỗ ngồi.
Đồ đạc của Tống Thiền rất nhiều, cộng với cái bàn rất nặng, lúc cô đang khó khăn di chuyển từng bước một, lại gặp bạn học Trương Học Ân to con từ phía đối diện di chuyển tới, hai người gặp nhau ở một lối đi chật hẹp, Tống Thiền tránh không được nhường cũng không xong.
Lúc này có người tới, đỡ lấy cốc nước rơi ra khỏi ngăn kéo của cô, đặt cốc xuống đất, sau đó lại ôm sách vở trên bàn lên.
Tống Thiền ngước lên nhìn, thấy người đến là Chung Linh Ngộ, anh ra hiệu cho Tống Thiền tránh qua một bên.
Tống Thiền không cần phải canh chừng chồng sách lớn đổ nữa, lúc xoay người né qua một bên cũng linh hoạt hơn rất nhiều.
Bạn học Trương Học Ân hít một hơi thật sâu, ép bụng vào cơ bụng, miễn cưỡng lách qua người Tống Thiền.
Sau khi đi qua, Trương Học Ân lập tức thở ra, bụng vừa thả lỏng, phần bụng nảy lên hai cái rồi trở về hình dạng tròn trịa như ban đầu.
Chung Linh Ngộ đặt lại chồng sách lên trên bàn Tống Thiền: ''Cậu còn một cái ống nỉ đúng không?''
Tống Thiền gật đầu: ''Ở ngay bên cửa sổ á.''
''Được rồi.''
Chung Linh Ngộ bước nhanh tới, bởi vì anh rất am hiểu đồ lặt vặt của Tống Thiền, cho nên anh nhanh chóng giúp cô thu dọn toàn bộ đồ đạc.
Bạn học Đổng Hiền Năng yếu ớt xoa xoa cánh tay đau nhức của mình, nhìn Tống Thiền với ánh mắt ngưỡng mộ: ''Bạn học Tống Thiền, hâm mộ cậu thật đất, Chung Linh Ngộ một lần có thể giúp cậu thu dọn rất nhiều đồ, nhìn một cái là biết bình thường hay nâng tạ rồi. Không giống như Phương Gia, chạy qua chạy lại bốn năm chuyến.''
Phương Gia đập mạnh đống sách vở của Đổng Hiền Năng xuống bàn, tức giận nói: ''Tớ giúp cậu chuyển đồ là đã tốt lắm rồi mà còn bắt bẻ? Chê tớ chuyển đồ được ít hả, sợ là với đôi chân nhỏ như con ruồi đó của cậu ngay cả chồng sách này cũng không ôm nổi đâu, ở đó mà chê tớ.''
Tống Thiền: ''...''
Đổng Hiền Năng và Phương Gia vẫn đang cãi cọ ầm ĩ ở phía sau, Tống Thiền thì ngây người nhìn bóng lưng của Chung Linh Ngộ.
Sau khi di chuyển vị trí chỗ ngồi xong xuôi, thầy Đới chủ nhiệm đứng trên bục giảng, thông báo một chuyện.
''Thầy biết gần đây có một số bạn học vô cùng quan tâm đến việc tập nhảy tập thể, nhưng thầy cần nhấn mạnh các em đã là học sinh lớp mười một rồi, ngoài việc học ra các em không nên lo lắng về bất cứ điều gì khác. Thầy mới vừa đi họp về, giải Nảy Mầm năm nay đã được phát động, bây giờ thầy sẽ giới thiệu về thể lệ của giải thi lần này...''
Giải Nảy Mầm đã được tổ chức ba lần kể từ năm ngoái và những học sinh đoạt giải đều có lợi thế không thể xem nhẹ trong việc tuyển sinh của các trường dân lập lớn có danh tiếng.
Giải thưởng này có hai lĩnh vực: Văn học, khoa học, và các tác phẩm bao gồm nhiều lĩnh vực. Các trường sẽ có một vài học sinh tham dự. Theo thông lệ, mỗi trường sẽ tổ chức cuộc thi sơ khảo riêng trong phạm vi trường, rồi sàng lọc ra những tác phẩm ưu tú để mang đến cuộc thi, cuối cùng điểm số chung cuộc sẽ được tính tương ứng thông qua hai phương thức giữa bên trong và bên ngoài cuộc thi, và chọn ra người giành giải nhất.
Ở trường trung học Lộ Hoa thì chỉ có học lực của lớp chọn mới có thể tham gia cuộc thi danh giá nặng đô như này, và lớp Tống Thiền đang học hiện tại là lớp chọn giỏi nhất khối.
Chuông báo tan học vừa vang lên, Chung Linh Ngộ thấy Tống Thiền ngồi tại chỗ ngẩn người, anh cầm hộp cơm lên, dùng cái thìa gõ vào đáy hộp, hộp cơm giống như trở thành cái chuông nhỏ vang lên tiếng kêu ''leng keng'' trên đỉnh đầu cô.
''Bạn học Tống Thiền, cậu đang suy nghĩ gì mà trông thẫn thờ như vậy? Ăn cơm thôi nào, cậu không đói bụng à.''
Tống Thiền xua tay: "Không có gì đâu.''
Lúc đang nói chuyện thì cô ngáp một cái dài, sau đó lấy hộp cơm nhỏ của mình ra, rồi cùng Chung Linh Ngộ đi ra ngoài ăn cơm.
Hôm nay là thứ sáu, đáng lẽ nên được xét vào quãng thời gian nghỉ ngơi cuối tuần, nhưng học sinh lớp mười một vẫn phải học tiết tự học buổi tối, mãi đến chiều thứ bảy mới được tan trường.
Nhưng tiết tự học buổi tối hôm nay bắt đầu muộn hơn bình thường một tiếng, Chung Linh Ngộ muốn dẫn Tống Thiền đến trung tâm thành phố ăn một bữa ngon, rồi ngồi xe trở lại trường học.
Bây giờ đang là giờ cao điểm, lái xe hiển nhiên không phải là lựa chọn sáng suốt.
Trên tàu điện ngầm, Chung Linh Ngộ nắm tay vịn, nhất quyết phải giúp Tống Thiền cầm cặp xách.
Tống Thiền nhận ra mọi người ở đây đều đang nhìn bọn họ.
Hai người bọn họ là những người duy nhất mặc đồng phục học sinh trên tàu điện ngầm này, cực kỳ nổi bật trong dòng người mặc đồ công sở. Thực tế, khó để người khác không chú ý về phía bên này, nam sinh kia rõ ràng rất săn sóc bạn nữ, đồng thời cũng rất để ý cảm nhận của con gái nhà người ta, nam sinh đó sẽ không đứng quá gần, mà chỉ khi có người chen qua cậu bạn đó mới sát lại gần bảo vệ bạn nữ, lúc trò chuyện cũng sẽ hạ thấp giọng, nhẹ nhàng thỏ thẻ, dáng vẻ đó cực kỳ giống một quý ông dịu dàng thân sĩ.
Bầu không khí giữa hai người cực kỳ tốt, nhìn qua trông cũng rất xứng đôi, khi hai người đứng chung với nhau tạo nên cảm giác của phim điện ảnh thanh xuân, khiến những người lớn đã rời khỏi mái trường không khỏi nhớ đến những ngày tháng còn cắp sách đến trường.
Không biết có phải Chung Linh Ngộ nhận ra xung quanh mình có những ánh mắt như có như không thỉnh thoảng liếc về phía bọn họ, khi tàu chạy ngang bờ sông, anh ra hiệu cho Tống Thiền nhìn cảnh hoàng hôn bên ngoài cửa sổ.
''Hoàng hôn hôm nay trông cứ như lòng đỏ trứng vàng ý nhỉ.'' Tống Thiền giơ tay lên che ánh sáng chói lòa chiếu vào mắt.
''Đợi lát nữa sẽ đẹp hơn nhiều.''
''Cậu thường xuyên ngắm hoàng hôn không?''
''Ừ, mỗi ngày tớ đều ngắm.''
''Tớ phát hiện ra cậu rất thích ngắm bầu trời.''
''Không phải đâu, đó là tâm trí tớ đang đi lang thang.''
Tống Thiền lập tức bị anh chọc cười.
''Cậu muốn tham gia giải Nảy Mầm không?'' Chung Linh Ngộ đột nhiên hỏi Tống Thiền.
''Thôi.'' Tống Thiền lắc đầu, khe khẽ đáp lại.
Chung Linh Ngộ biết Tống Thiền không tự tin vào bản thân mình. Sự tự ti này của cô biểu hiện ở mọi mặt, bao gồm cả việc cô vô thức hạ thấp bản thân bản thân mình trong lúc tập nhảy tập thể.
Nhưng đồng thời, Chung Linh Ngộ cũng biết việc này không thể trách Tống Thiền. Khởi nguồn bắt đầu từ trong gia đình, bố mẹ Tống Thiền thường tỏ ra tự ti khách sáo khi đối diện với gia đình của bác cả, nên những gì Tống Thiền quan sát được là một kiểu mẫu giao tiếp đầy sự hạ thấp giá trị bản thân như vậy.
Có một số người phải dành cả cuộc đời để giúp đứa trẻ bên trong mình trưởng thành, Tống Thiền là người như vậy.
Khi Chung Linh Ngộ biết được nguyên nhân, anh luôn sẵn lòng chờ đợi cô.
Cũng rất vui lòng giúp đỡ cô.
''Tại sao cậu không thử một lần, cậu cũng rất muốn tham gia mà, không phải sao? Đây là một cơ hội tốt.''
"Nhưng kỳ thi cuối kỳ sắp đến rồi. Tớ sợ tớ sẽ bị rớt ra khỏi lớp 11.1, nếu vậy thì ngay cả khi tớ có đăng ký thi, cuối cùng tớ cũng không thể tham gia, bởi vì điều kiện tiên quyết để được tham gia là tớ phải là học sinh của lớp chọn, đúng không nào? Hơn nữa tớ không thể chắc chắn sẽ giành được giải thưởng, lỡ như vì vậy mà tớ làm ảnh hưởng đến thời gian học tập, vậy thì dường như càng không hợp lý cho lắm. Nói tóm lại, việc tớ tham gia cuộc thi này có vẻ không thực tế cho lắm."
Chung Linh Ngộ: "Nhưng sau khi cậu đăng ký, phải đến sau kỳ nghỉ mới bắt đầu làm sản phẩm, học kỳ này cũng mới chỉ là tham gia cuộc thi sơ khảo của trường, cậu có ý tưởng sơ bộ là được. Vậy nên điều cậu thật sự lo lắng là cảm thấy bản thân mình sẽ không có đủ thời gian để cân bằng giữa tham gia cuộc thi và học bài."
Tống Thiền: "Cậu lúc nào cũng hiểu tớ hơn cả tớ hiểu bản thân mình." Thật ra, trước khi Chung Linh Ngộ nói ra những lời này, Tống Thiền hoàn toàn không ý thức được nguyên nhân thật sự cô muốn từ bỏ tham gia cuộc thi.
Bởi sao người ta vẫn luôn nói, người thông minh nhìn mọi vấn đề với đôi mắt tinh tường và cái đầu thông suốt.
Chung Linh Ngộ: "Nhưng cậu không cảm thấy thật ra thì mọi người đều có suy nghĩ giống như cậu sao? Ngay cả Đổng Hiền Năng, người đứng nhất trong lớp của chúng ta cũng có những trăn trở giống như cậu, không ai là sẽ không mắc sai lầm, không thất bại cả. Mà cậu, vẫn chưa nhận ra được vấn đề quan trọng nhất."
Tống Thiền ngẩng đầu: "Vấn đề quan trọng nhất là gì?"
Chung Linh Ngộ: "Thể loại văn học con người không phải điểm mạnh của cậu sao? Chẳng phải cậu vẫn luôn rất thích chuyên ngành này à? Tại sao mỗi khi cậu xem xét vấn đề, việc đầu tiên cậu làm lại là bỏ qua ưu điểm của bản thân?"
Ba câu hỏi liên tục của Chung Linh Ngộ trực tiếp đánh trúng linh hồn của Tống Thiền.
Trái tim mờ mịt xám xịt của Tống Thiền dường như đã nhìn thấy ánh mặt trời.
"Cậu thật sự hy vọng tớ tham gia sao?"
"Tớ thấy cậu rất giỏi, nhưng nếu như cậu không nghĩ như vậy, vậy thì tớ sẽ vẫn luôn tôn trọng ý kiến của cậu. Dù sao tớ cũng không phải cậu, không thể nào thật sự cân nhắc toàn diện cho cậu được."
Tống Thiền muốn nói với anh, thật ra cậu đã suy nghĩ cho tớ chu đáo rất nhiều việc rồi.
Nếu như cô về nhà nói với bố mẹ về chuyện này, bọn họ nhất định sẽ khuyên cô từ bỏ ý định tham gia cuộc thi.
Trong mắt bố mẹ, cô chỉ là một người hết sức bình thường, làm sao có thể hy vọng xa vời rằng một ngày nào đó cô có thể tỏa sáng cơ chứ.
Trong ánh chiều tà chói lóa, Tống Thiền dụi mắt một cái.
Cô vốn cho rằng sau buổi tập nhảy tập thể, và cuộc nói chuyện nghiêm túc kỳ quái lúc đó, Chung Linh Ngộ sẽ xa lánh cô, sẽ không còn đối xử tốt với cô như trước nữa.
Lúc đó cô đã rất hối hận, trong lòng thấp thỏm không yên.
Nhưng bây giờ Tống Thiền chợt nhận ra, Chung Linh Ngộ chưa từng thay đổi, cậu ấy vẫn luôn đối xử với cô tốt như vậy.
Hơn nữa Chung Linh Ngộ không phải chỉ là đơn thuần khích lệ Tống Thiền, mà anh sẵn sàng bỏ ra thời gian và công sức để thật sự giúp được cho Tống Thiền.
*
Hôm nay Chung Thừa Chung Hinh chủ động ở lại học tiết tự học buổi tối với Tống Thanh.
Tống Thanh là học sinh yếu kém trong lớp, nên được hưởng đặc quyền 'Phục vụ đặc biệt sau giờ học' của giáo viên, bị giữ lại làm một bộ bài thi.
Chung Hinh Chung Thừa nhìn người cậu ngay cả cơm còn không buồn ăn mà chỉ lo giận dỗi thì vô cùng sốt ruột.
Chung Thừa thật sự không biết phải làm sao: "Chẳng lẽ cậu thật sự muốn tớ ăn mặc như các bạn nữ sao? Như vậy thì kỳ cục lắm đó."
Tống Thanh ném bút xuống: "Nếu không phải cậu cướp mất những người bạn nhảy của tớ, sao tớ có thể một mình nhảy với không khí chứ?"
Chung Thừa: "Nhưng chuyện này đâu phải là do tớ muốn đâu, là giáo viên chia cặp mà, cậu đừng tùy hứng nữa, nhanh ăn cơm đi."
Tống Thanh: "Ai tùy hứng hả!"
Chung Thừa: "Nếu như cậu thế này mà còn không tính là già mồm cãi láo thì thế nào mới được coi là già mồm?"
Chung Hinh vội vàng lay cánh tay của Chung Thừa: "Đừng nói nữa..."
Chung Thừa: "Tớ nói có gì sai à, nhảy với không khí mất mặt lắm sao? Tớ thật sự chỉ muốn hỏi một chút thôi."
Tống Thanh: "Cậu quá đáng lắm!"
Chung Thừa: "Tớ chỉ nói sự thật."
Tống Thanh: "Cháu, cháu, đứa cháu này! Sao cháu dám nói chuyện với cậu của mình như thế hả, không biết lớn nhỏ!"
Chung Thừa: "Nếu không phải cháu coi cậu là cậu của cháu, thì cậu nghĩ cháu sẽ ngồi đây dỗ cậu ăn cơm chắc?"
Bầu không khí đột nhiên yên tĩnh.
Tống Thanh bất chợt nhảy lên băng ghế, chỉ vào Chung Hinh Chung Thừa đang lộ rõ vẻ sợ hãi trên mặt: "Ha! Hai người bị tớ dụ cho lòi ra rồi nhé! Nói đi, vừa rồi lúc tớ tự xưng là cậu, tại sao hai người không phản bác! Rốt cuộc các cậu đang giấu tớ chuyện gì!"
Chung Hinh, Chung Thừa: "..."
Tống Thanh: "Còn không chịu nói cho tớ biết đúng không? Được, vậy tớ đi hỏi anh rể của tớ!"
Chung Hinh: "Anh, anh rể của cậu?"
Tống Thanh: "Chung Linh Ngộ đó!"
Chung Hinh: "Cậu biết từ khi nào!"
Tống Thanh: "Ha! Lại bị tớ nói trúng rồi chứ gì! Tên Chung Linh Ngộ chết bầm đó, tớ coi anh ta như anh ruột mình vậy mà anh ta lại muốn làm anh rể tớ! Tức cái mình thật chứ! Tớ phải tố cáo với Tống Thiền! Bảo chị ấy sau này tránh xa tên đó ra!"
Cậu nói xong thì chạy thật nhanh ra ngoài cửa lớp, lòng bàn chân như đạp gió bay thẳng về phía khối lớp mười một.
"Nếu cậu không chịu để cho tớ dễ chịu, vậy thì tớ cũng sẽ không để cho các cậu thoải mái, trừ khi Chung Thừa chịu mặc đồ con gái ——!"
Giọng của Tống Thanh vẫn còn văng vẳng nơi đây, nhưng người đã không còn thấy bóng dáng đâu nữa, cậu đã chạy rất nhanh, bóng người càng lúc càng nhỏ, càng lúc lại càng nhỏ hơn...
Nhìn Tống Thanh thật sự không giống như đang nói dối, mà thật sự muốn đi chất vấn Chung Linh Ngộ.
Chung Thừa kéo Chung Hinh đang ngơ ngác: "Còn không nhanh đuổi theo!"
***
Tác giả có lời muốn nói:
Cậu đã phát hiện ra chuyện lớn rồi.