Khi thời tiết trở lạnh hơn, trời đồng thời sẽ tối ngày càng sớm hơn.
Lúc Tống Thiền và Chung Linh Ngộ về đến cổng trường, trường học đã lên đèn.
Ngôi trường được xây dựng dọc bên sườn núi, con đường nối đến đây đều là dạng quanh co khúc khuỷu, nên đèn đường được giăng qua các tòa nhà như những dải ruy băng dài nối trên bầu trời, và thỉnh thoảng có vài tiếng chim hót lẻ loi vang lên từ trong khu rừng tối tăm.
Trên con đường đến khu tòa nhà dạy học có loại cảm giác lạnh lẽo như đi trong rừng rậm về đêm, nhưng vừa đến khu đất bằng phẳng trên sườn núi, khung cảnh xung quanh thoáng đãng, phòng học sáng sủa, tiếng ồn ào của học sinh lập tức kéo bọn họ trở lại với thế giới loài người.
Tống Thiền và Chung Linh Ngộ sóng vai bước đi trên hành lang, Tống Thiền lúc nào cũng có thể bắt gặp ánh mắt của người xung quanh liếc về phía này, cô biết các bạn học đang nhìn Chung Linh Ngộ. Thật ra ánh mắt của bọn họ không thể nói là có cảm xúc hay thái độ gì, chỉ đơn giản là sự quan tâm vô cùng bản năng với những tôn chỉ tinh thần tối cao hơn.
Nhưng khi ánh mắt chuyển qua trên người Tống Thiền, dường như ít nhiều lại có chút suy xét phức tạp không nói rõ được, mà loại suy xét này gần như tiệm cận với quan sát đánh giá: Nhận xét quá mức về ngoại hình của một người và đặt ra những tiêu chuẩn khắt khe để phù hợp với những người xung quanh, nhưng không hề ác ý mà chỉ muốn thỏa mãn cảm giác đã mắt của phiên bản truyện tranh Kim đồng Ngọc nữ.
Tống Thiền hiểu lối suy nghĩ này, mới đầu cô sẽ thấy bứt rứt mỗi khi bị người khác nhìn chằm chằm, và phóng đại thái quá ý nghĩa đằng sau cái nhìn của người khác, nhưng sau khi đi cùng Chung Linh Ngộ một thời gian dài, Tống Thiền dần dần thả lỏng và làm quen dần với chúng.
Mỗi lúc như vậy, Tống Thiền đều sẽ ép bản thân không chú ý đến những người khác nữa, sau đó cô quay sang người Chung Linh Ngộ ở bên cạnh, học dáng vẻ của anh, ưỡn thẳng lưng, thả lỏng cổ vai, bước thẳng trên con đường quen thuộc phía trước, đi giữa đám đông theo tốc độ của riêng mình.
Cũng là lúc này Tống Thiền đột nhiên phấn chấn lên, khiến cô cảm nhận được sức mạnh của sự tự tin, mặc dù cảm giác đó chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, nhưng cô cố gắng dựa vào nguồn năng lượng này để quyết tâm: "Chung Linh Ngộ, tớ quyết định sẽ tham gia giải Nảy Mầm.''
Chung Linh Ngộ cũng không cảm thấy bất ngờ, lúc xoay người đi vào trong lớp khóe miệng anh khẽ cong lên, Tống Thiền đi theo sau lưng anh, anh nói với Tống Thiền: "Nếu cậu đã suy nghĩ kỹ vậy thì đừng nuốt lời đó.''
"Cậu đã phân tích tất cả ưu điểm và nhược điểm với tớ vô cùng toàn diện rồi, thậm chí trong đó có những điều mà tớ thậm chí còn không nghĩ tới, nếu trường hợp xấu nhất cũng chỉ như vậy mà thôi đúng không? Nhắc mới nhớ tớ chưa từng vì bản thân mà mạo hiểm một lần.''
''Lát nữa cậu có muốn ăn thử bánh trung thu lạnh không?''
"Cậu mua rồi à? Cái bán trong cửa hàng vừa nãy á hả?''
"Tớ thấy lúc cậu đi ngang qua chỗ đó, con ngươi như sắp muốn rớt ra ngoài, nếu cậu thích cái bánh đó, tại sao không nói với tớ?"
"Chung Linh Ngộ, ánh mắt của cậu đỉnh thật đấy... Nhưng mà chắc tớ không khoa trương như cậu nói đâu."
Chung Linh Ngộ này thật là, anh có thể nhìn ra bất kỳ sự yêu thích nào từ trong ánh mắt của cô, tại sao anh lại hiểu rõ cô như vậy. Đây vẫn luôn là điều mà Tống Thiền cảm thấy kỳ lạ.
Tống Thiền đang mải nghĩ đến chiếc bánh trung thu lạnh đáng yêu nằm trong cái hộp nhỏ thì đột nhiên bừng tỉnh vì sự ồn ào ở phía cuối hành lang.
Có người đang hét lớn gọi tên cô: "Tống Thiền ——! Chị của em ơi! Báo động đỏ! Báo động đỏ!"
Tống Thiền nhìn kỹ lại, đó là Tống Thanh.
Chung Linh Ngộ ở phía sau cũng ngó đầu ra: "Có chuyện gì thế?"
Tống Thiền bối rối lắc đầu: "Tớ không biết."
Sau đó cô thấy Chung Thừa với Chung Thừa từ đầu cầu thang lao ra, hai người giống như thây ma biến dị vồ lấy Tống Thanh, hai tay sờ loạn xạ trên mặt Tống Thanh, mà Tống Thiền bị bấu víu đến mức mặt mũi méo xệ.
"Không được! Tớ phải nói cho chị ấy biết! Chung Linh Ngộ, anh ta... Ưm!"
Chung Hinh vừa bịt miệng Tống Thanh, vừa nghẹn ngào cầu xin: "Cậu muốn biết cái gì tớ đều nói cho cậu hết!"
Tống Thanh lại nhanh chóng tránh thoát: "Tống Thiền! Chung Linh Ngộ là ....A a a... Của chị!"
Chung Hinh sắp không giữ nổi Tống Thanh nữa: "Anh! Hay là anh làm con gái đi!"
Chung Thừa cũng không kéo Tống Thanh lại được, người cậu bướng bỉnh này giống như con lừa cứng đầu không ngừng đạp chân về phía sau: "Em còn biết anh là anh trai ruột của em đấy à!"
Quần áo trên người Tống Thanh sắp bị bọn họ lột cả ra rồi, Trương Học Ân tốt bụng đi tới nói: "Em trai Tống Thiền đó hả, em muốn nói gì, anh giúp em chuyển lời đến chị em."
Tống Thanh nhìn chằm chằm Trương Học Ân với đôi mắt hằn tia máu đỏ.
Nếu nói Trương Học Ân là người tốt bụng, vậy một người to xác như cậu ta lại không trực tiếp giúp Tống Thanh kéo Chung Hinh Chung Thừa ra.
Nhưng nếu Trương Học Ân không có cái lòng tốt đó, cậu ta lại sẵn sàng giúp Tống Thanh đi chuyển lời.
Tống Thanh cố gắng giương cao cái cổ lên, xích lại gần Trương Học Ân, khó khăn thốt ra tiếng được tiếng không xuyên qua kẽ tay đang bịt miệng cậu: "Chồng! Là người chồng sau này!"
Chung Thừa nhận thua: "Tớ giả làm nữ, đừng nói nữa!"
Cho dù lúc này Tống Thanh có nói được hay không được với Chung Thừa, thì dường như Trương Học Ân đã nghe rõ được những lời lúc này. Những bạn học đứng gần đó đều đang nhìn chằm chằm Trương Học Ân với ánh mắt thúc giục, ý muốn bảo cậu ta nhanh nhanh tiết lộ câu trả lời.
Trương Học Ân đang nhai bánh snack bắp Bugles rộp rộp, đáp ứng yêu cầu của quần chúng vây quanh, quay về hướng Tống Thiền và Chung Linh Ngộ đang đứng, hét lớn: "Tống Thiền, em trai cậu nói, em ấy muốn ăn bánh su kem!"*
*Tống Thanh nói là "zhàngfū - Chồng" còn Trương Học Ân nghe thành "pāofú - Bánh su kem".
Tống Thanh: "..."
Chung Hinh: "..."
Chung Thừa: "..."
Tống Thiền: ?
Nhưng mà lời này đúng là rất đúng với phong cách của em trai cô, không ngại ngàn dặm xa xôi tới tìm cô chỉ vì thèm ăn.
Tống Thanh yếu ớt ngã vào trong vòng tay của Chung Thừa Chung Hinh, sau đó bị hai anh em, một người ôm chân một người ôm tay vác xuống cầu thang.
Lúc Tống Thanh được vác đi ngang qua hành lang, nhìn Tống Thiền lần cuối cùng, miệng thì bị Chung Thừa nhét một cái bánh bao không biết kiếm từ đâu ra, cậu quay qua với gương mặt đỏ bừng do mạch máu dồn lên mặt, nhìn chị gái đang bối rối cách đó không xa, cậu ú ớ rên rỉ trong họng: Chị của em, chờ em quay lại cứu chị.
Tống Thiền ngu ngơ cười với điệu cười khờ khạo: "Bọn họ đang diễn trò gì vậy nhỉ?" Vừa nói cô vừa quay lại nhìn Chung Linh Ngộ: "Bạn học Chung, sao cậu lau mồ hôi thế, cậu nóng lắm à?"
Chung Linh Ngộ nở nụ cười cứng ngắc: "Tớ ổn."
Anh nói xong thì đi vào trong lớp, lén xoa hai tay vào nhau, như thể đang cố bảo vệ tài khoản phụ trên bờ vực bị lộ tẩy.
Ồn ào qua đi, vẫn còn có mấy bạn học đứng bên ngoài lớp sau khi hiểu ra được tình hình thì cười nói hi ha hi hô thảo luận về chuyện này.
Kiều Viện Viện và Nhiễm Giai Ngọc đi xuống căn tin, trong lời nói tỏ rõ sự ghen tị.
"Con nhỏ Tống Thiền đó có gì tốt mà nhiều người cứ vây quanh nó thế nhỉ."
Mặc dù chuyện này có vẻ phiền lòng đối với những người trong cuộc, nhưng đối với những người khác thì đó là một cảnh tượng khá hài hước.
Trong cuộc sống vùi đầu học hành cực khổ, ba điểm một hàng* vô cùng nhàm chán của đám học sinh cấp ba, ai mà không hy vọng mình được vây quanh bởi những người thú vị và xuất sắc chứ.
*三点一线 là quy tắc cuộc sống của sinh viên: lớp học – căn tin – ký túc xá. Cụm từ này cũng được áp dụng cho cuộc sống của nhân viên văn phòng: nhà – cơ quan – quán ăn.
Huống chi, những người này lại còn là Chung Hinh, Chung Thừa và Chung Linh Ngộ, bọn họ có thể nói là những người bạn học xa không thể với tới ở trong trường. Bọn họ người nào cũng lạnh lùng xa cách, đối với ai cũng lạnh nhạt không quá thân thiết, không phải ai cũng có thể đến gần. Nhưng chỉ duy nhất đối với Tống Thiền, bọn họ coi Tống Thiền như người của mình, thân thiết thân mật, có thể vui đùa ầm ĩ với nhau.
Bọn họ giống như những người ở trong cùng một nhóm.
Mà những người như Nhiễm Giai Ngọc và Kiều Viện Viện này, chỉ có thể đứng ngoài trơ mắt nhìn, có cố thể nào cũng không thể hòa nhập vào trong nhóm đó.
Ghen tị giống như một ngọn lửa, đốt cháy lòng người.
Nhiễm Giai Ngọc càng nghe càng không thoải mái: "Nhỏ đó cũng có bản lĩnh đấy, có thể khiến cho Lương Trạc ở trước mặt mọi người nói dối vì nhỏ dó."
Kiều Viện Viện bỗng có chút nghi ngờ: ''Nhắc đến Lương Trạc, bình thường cậu ta nhìn qua có vẻ là người chính trực, không giống như loại người hay nuốt lời. Lúc đó rõ ràng tớ đã nghe thấy Lương Trạc đồng ý làm bạn nhảy của cậu rồi, thế mà cuối cùng cậu ta lại phủ nhận chuyện này, nói là cùng một đôi với Tống Thiền. Tớ cứ cảm thấy chuyện này không đơn giản như vậy.''
Nhiễm Giai Ngọc: "Ai mà biết được, loại người như Tống Thiền, cậu không thể đánh giá thấp thủ đoạn của cậu ta được, bề ngoài trông cậu ta khờ ngạo ngốc nghếch, nhưng thực tế cực kỳ giỏi trong việc thả mồi."
Bên trong vườn hoa nhỏ.
Khối lớp mười đã tan học, Tống Thanh bị Chung Hinh Chung Thừa kéo đến bên băng ghế nhỏ, bây giờ trong tay cậu đã nắm được thóp của hai người trước mặt, nên giọng điệu chất vấn cũng cực kỳ nghiêm túc: "Nói đi, chuyện này rốt cuộc là thế nào?"
Chung Hinh nháy mắt ra hiệu với Chung Thừa: Hay là nói ra luôn đi.
Chung Thừa đáp lại một ánh mắt trả lời: Miệng của cậu rộng lắm, nếu cậu nói với mẹ thì phải làm sao?
Chung Hinh lại dùng ánh mắt đưa ra vấn đề: Cậu không phải người không có chừng mực như vậy.
Chung Thừa nhìn qua với ánh mắt tức giận: Cậu bảo anh đóng giả con gái, em nói xem cậu có giống như người có chừng mực không!
Tống Thanh gõ lên băng ghế: ''Hai người đang truyền sóng điện não à? Nói chuyện! Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra!''
Chung Hinh Chung Thừa bị cậu hung dữ dọa cho sợ.
Tống Thanh ngó lơ hai người đang giả vờ vô tội với đôi mắt ngấn lệ, lúc này cậu đột nhiên đứng dậy: ''Tớ đi tìm Tống Thiền.''
Chung Hinh không thèm quan tâm đến những chuyện khác nữa, nhắm mắt nói: "Chúng cháu xuyên thời gian tới đây!"
Tống Thanh quay đầu lại, nhìn Chung Hinh một lúc lâu: "Nói dối, đến giờ này cậu vẫn còn muốn lừa gạt tớ, lừa tớ mà cũng không biết tìm một cái lý do nào thuyết phục một chút, cậu cho rằng cậu là Doaremon chắc, cái gì mà xuyên thời gian đến."
Tống Thanh vừa nói vừa tức giận muốn đi về.
Chung Thừa: "Lúc còn nhỏ, cậu bị kẹp đầu vào trong khe cửa."
Chung Hinh: "Lúc nhỏ bà ngoại đeo cho cậu một cái mặt nạ giấy, kể từ đó lúc nào cậu cũng đeo nó."
Chung Thừa: "Hồi tiểu học năm lớp sáu cậu còn tè dầm ra giường."
Tống Thanh: ''Ai nói với các cậu chuyện này!''
Chung Hinh: ''Hồi còn nhỏ, lúc cậu đang biểu diễn trên sân khấu thì đũng quần của cậu bị rách.''
Tống Thanh: "Đừng nói!''
Chung Thừa: "Cậu bị tiêu chảy sau khi uống cà phê hết hạn trong trung tâm thương mại và rồi không tìm được nhà vệ sinh, kết quả là... Đến cùng phải nhờ chị gái nhân viên ở đó mua giúp cậu quần lót. "
Tống Thanh: "Đừng nói mà!"
Chung Hinh: ''Chị nhân viên đứng ở cửa phòng vệ sinh nam chạy xung quanh tìm bạn nam giúp đưa cậu vào, bởi vì cậu khóc đinh tai nhức óc luôn, nên có hai ba ông lớn tuổi tốt bụng đã giúp cậu, người đi ngang qua cũng an ủi cậu."
Hai đầu gối Tống Thanh khuỵu xuống, cậu quỳ trên đất: ''Tớ cầu xin các cậu đừng nói nữa, những chuyện này tớ định mang theo vào trong mồ mà, hu hu hu.''
Chung Hinh Chung Thừa: "Không phải chúng cháu cố tình đào bới quyền riêng tư của cậu đâu."
Tống Thanh: ''Các cậu có năng lực đặc biệt đúng không, cái loại có thể đọc được suy nghĩ của người khác đó?"
Chung Hinh Chung Thừa: "Cậu ngốc, chúng cháu thật sự là xuyên thời gian đến đây, những chuyện này là chính cậu ở trong tương lai đã kể cho chúng cháu nghe."
Tống Thanh: "Không thể nào, sau này sau khi lớn rồi mà tớ còn ngu ngốc như vậy được! Vậy mà tớ lại đi kể những câu chuyện tuyệt mật này cho các cậu!"
Chung Hinh: "Chúng cháu là cháu trai cháu gái ngoại nhỏ ngoan xinh yêu của cậu mà. Cậu không cần phải đề phòng chúng cháu như vậy đâu, đây không phải là chuyện gì ngu ngốc, mà là tình thương yêu!" Cô ấy nói xong thì bắt đầu làm hành động bắn tim.
Tống Thanh bị hành động này làm cho rùng mình run rẩy một cái.
Chung Thừa còn nói: ''Thuở chúng cháu còn bé, lúc tè dầm đều là cậu thay tã cho chúng cháu, có dáng vẻ nào của chúng cháu mà cậu chưa từng nhìn thấy chứ?''
Tống Thanh nheo mắt lại, ra vẻ thông minh cơ trí: ''Các cậu thật sự là con của chị gái Tống Thiền của tớ?''
Chung Hinh Chung Thừa gật đầu.
Tống Thanh khó mà có thể tiếp nhận, cậu nói tiếp: ''Là con của chị ấy và... Chung Linh Ngộ?''
Chung Hinh Chung Thừa: "Vâng ạ, chúng cháu là con trong tương lai của mẹ Tống Thiền và bố Chung Linh Ngộ.''
Tống Thanh lảo đảo đứng không vững, chống lên cây cột bên cạnh, vẻ mặt hoảng sợ hết hồn.
''Các cậu có chắc là không phải đang chơi trò đóng vai nhân vật gì đó chứ?''
Chung Hinh Chung Thừa: "..."
Tống Thanh ôm đầu: ''Không được, không được, đau đầu quá, đau đầu quá đi mất.''
Lượng tin tức quá lớn khiến cho đầu óc cậu choáng váng.
Tống Thanh ép bản thân phải suy nghĩ: ''Chung Hinh Chung Thừa biết nhiều chuyện người khác không thể nào biết được như vậy, khả năng duy nhất là Tống Thanh ở tương lai nói với bọn họ, nếu như vậy thì bọn họ thật sự có khả năng là từ tương lai xuyên qua thời gian để đến đây.''
Thảo nào, trước đây đã cảm thấy có gì đó là lạ rồi, rõ ràng là những không có một chút liên quan, nhưng chuyện gì cũng quan tâm đến người nhà họ Tống. Hóa ra là vì nguyên nhân hoang đường vô lý như vậy.
"Những chuyện này tớ có thể miễn cưỡng tiếp nhận, nhưng tớ không có cách nào nghĩ thông suốt được, chị tớ lập gia đình, hu hu hu, chị tớ thế mà đã lập gia đình, tớ còn chưa chuẩn bị tâm lý xong nữa, sao mà chị ấy đã lấy chồng rồi!''
Tống Thanh ôm ngực bắt đầu than vãn gào khóc.
''Bây giờ anh và chị em vẫn chưa kết hôn.''
Có người từ phía sau đi tới.
Chung Hinh Chung Thừa đứng lên, nhìn về con đường mòn phía trước: "Bố!"
Chung Linh Ngộ đi dưới ánh đèn đường, ánh mắt bình tĩnh nhìn Tống Thanh đang nước mắt nước mũi giàn giụa.
"Ở trong mắt anh, Tống Thiền là vợ của anh, nhưng anh ở trong mắt Tống Thiền, lại không phải là gì hết."