Có lẽ Tống Thiền chỉ là tò mò rốt cuộc cổ và tai Chung Linh Ngộ nóng đến mức nào.
Đầu ngón tay lạnh lẽo của của cô giống như con cá nhỏ trong ao, từng chút rỉa làn da của Chung Linh Ngộ. Chung Linh Ngộ giật bắn mình, anh đang ngồi xổm bỗng mất thăng bằng té lộn ra đất, nhưng lại nhanh chóng chống lên mặt đất để đứng dậy.
"Tớ đi lấy cho cậu một cái túi sưởi đeo tay."
Tống Thiền thành thật nói: "Tớ không lạnh đâu."
Mới vừa cười đùa một lúc, cơ thể cô đã ấm hơn nhiều rồi.
Tốc độ đi vào phòng bếp của Chung Linh Ngộ càng tăng nhanh hơn: "Không, cậu cần."
Tống Thiền bật cười: "Được rồi."
Chung Linh Ngộ nghe thấy tiếng cười của Tống Thiền lập tức dừng lại một lúc, sau đó tay chân cứng đờ lại bắt đầu di chuyển ra xa một cách máy móc.
Tống Thiền nín cười, cúi đầu cố gắng đọc đề bài.
Câu hỏi đề bài toán không lọt được vào trong mắt cô, mà tất cả những gì cô nhìn thấy chỉ là những phép tính Chung Linh Ngộ viết trên tờ giấy nháp.
Tại sao mỗi một con số nét chữ Chung Linh Ngộ đều có thể viết đẹp đến như vậy nhỉ?
Ngón tay Tống Thiền di chuyển theo đường nét chữ số mô tả lại bút tích của anh, sau đó cô lại nhớ đến nhiệt độ ấm áp tỏa ra từ lòng bàn tay của Chung Linh Ngộ lúc nãy, rồi còn cả hơi ấm trên vành tay của anh.
Mặt Tống Thiền dần dần đỏ lên, không biết tại sao cô cũng bắt đầu cảm thấy xấu hổ.
Mười hai giờ, Tống Thanh ôm bịch khoai tây chiên đi ra khỏi phòng, cậu vừa mới xem một bộ phim xong.
Đập vào mắt cậu là cảnh tượng Chung Linh Ngộ đang ngồi trong phòng khách giải bài cho Tống Thiền, cậu vừa nhéo nhéo tai thỏ trên bộ đồ ngủ của mình vừa suy nghĩ.
Mặc dù cậu không biết trong tương lai Chung Linh Ngộ có phải là một người chồng tốt hay không, nhưng bây giờ xem ra, anh thật sự là một người rất tốt: Cảm xúc ổn định, dí dỏm hài hước, kiên nhẫn lại vô cùng dịu dàng, mấu chốt là đầu óc cực kỳ nhạy bén.
Điểm qua những ưu điểm này xem, có bao nhiêu người có thể làm được như Chung Linh Ngộ đây? Tống Thanh nhìn lại chính mình, ngoại trừ đẹp trai ra thì cậu không có bất kỳ điểm tốt nào.
Tống Thanh nghĩ đến đây, lập tức lao vào trong phòng vệ sinh, nhìn chiếc gương có những đốm đen bám dọc quanh viền kính, nhìn đường quai hàm quyến rũ của bản thân phản chiếu trong gương.
Tống Thanh ngắm nghía thưởng thức một lúc hết cả nửa tiếng đồng hồ, lúc cậu đi ra ngoài, nhìn thấy Tống Thiền vẫn còn đang tranh luận với Chung Linh Ngộ từ lời giải bước ba đến bước cuối cùng.
Tống Thanh rót cho bản thân một cốc nước, rồi ngồi xuống chậm rãi quan sát.
Chung Linh Ngộ thở dài, anh ngẩng đầu, đưa lưng về phía Tống Thiền, rơi vào trầm tư: "Tống Thiền, tớ cần yên tĩnh một lúc."
Một người có cảm xúc ổn định, sau khi nói đi nói lại về những câu hỏi giống nhau trong hơn nửa tiếng thì cuối cùng cũng đã sụp đổ.
Tống Thiền khẽ nói: "Ồ."
Sau đó cô đứng lên đi ra ngoài cửa, đồng thời cũng kéo Tống Thanh đang cắn hạt dưa hóng chuyện đi cùng.
Tống Thiền cẩn thận đóng kỹ cửa nhà, sau đó gõ cửa nhà của Chung Linh Ngộ ở đối diện.
Chung Hinh đang đọc tiểu thuyết, Chung Thừa đang sáng chế một món đồ.
Tống Thiền bước tới hỏi Chung Thừa: "Em đang làm gì thế?"
Chung Thừa: "Em định chế tạo một cái máy tưới cây tự động."
Tống Thiền: ''Em trồng cây gì thế?"
Chung Thừa: "Cho chị xem mầm đậu nành của em nè."
Tống Thiền: ...
Giá đỗ còn cần máy tưới tự động nữa sao?
Chung Hinh đang nằm trên sô pha vặn eo nhỏ một cái, rồi xoay người lại: "Chị ơi, sao chị qua bên này thế, không phải anh Chung Linh Ngộ đang giải bài cho chị ạ?"
Không đợi Tống Thiền nói gì, Tống Thanh đã nhanh nhảu trả lời: "Đó là mấy đứa chưa biết thôi, bài toán đó Chung Linh Ngộ đã đổi qua đổi lại 5 cách giải khác nhau rồi mà Tống Thiền vẫn không nghe hiểu cái gì. Cảm xúc của Chung Linh Ngộ thật sự rất trầm ổn, anh ấy chỉ khéo léo bảo Tống Thiền ra ngoài, nếu là cậu á hả, cậu sẽ lật cái nhà lên luôn."
Chung Thừa điều chỉnh thiết bị: "Cậu không cần phải giảng bài cho người khác mới vậy đâu, bình thường cậu đã hay lật cái nhà lên rồi.''
Tống Thanh ho khan hai tiếng: "Khụ khụ! Chung Thừa, ăn nói thế đấy hả, không biết lớn nhỏ.''
Chung Thừa: ...
Chung Hinh đặt quyển tiểu thuyết xuống, cô ấy nhảy xuống khỏi ghế sô pha: "Hay là để em xem một chút đi, rốt cuộc là bài toán gì làm khó tiểu Thiền thông minh của em."
Chung Thừa cùng Chung Hinh đi qua cửa nhà đối diện, trước lúc đi còn không quên quay đầu lại trịnh trọng thề thốt với Tống Thiền: "Nếu như chị nghe không hiểu, không phải đề bài khó, mà là anh Chung Linh Ngộ có vấn đề.''
Tống Thanh nhìn hai đứa cháu phân biệt đối xử này, mặc niệm cho anh rể tương lai hai giây, sau đó cũng đi theo sau.
Một giờ sáng, bầu không khí học tập ở nhà Tống Thiền cực kỳ sôi động chưa từng có trong lịch sử.
Trên bàn uống trà nhỏ, Chung Hinh Chung Thừa Chung Linh Ngộ vây quanh Tống Thiền, thay phiên nhau thay đổi phương pháp giảng giải.
Cùng một dạng đề bài, năm cách giải Chung Linh Ngộ nghĩ ra lúc đầu, bây giờ đã được nâng cấp lên thành chín cách giải.
Nhưng bọn họ vẫn không có ý định dừng lại.
Công cuộc động não vẫn tiếp tục...
Tống Thiền dùng đầu ngón tay kéo mí mắt lên, nhìn mười mấy tờ giấy nháp với những công thức giải khác nhau rồi hét lên: ''Đây là level khó cấp cao rồi, chắc chắn là tớ đã rơi nhầm vào bàn cao cấp gì đó rồi!''
Chung Hinh thấy Tống Thiền dường như sắp không chịu nổi nữa, cô ấy chủ động khuấy động bầu không khí: "Không sao hết, chúng ta sẽ dùng cách giải thích sinh động hơn nào. Phía dưới này em sẽ vẽ phương trình một, anh trai em sẽ vẽ phương trình ba, chị chú ý đến cách chúng em sẽ biến đổi phương trình thế nào.'' Chung Hinh chỉ huy: "Gọi phương trình hai, gọi phương trình hai, chạy lên nào, chạy lên nào!"
Lần đầu tiên Tống Thanh có hứng thú với học tập: ''Còn cậu thì sao, cậu thì sao, cậu là phương trình số mấy?''
Chung Linh Ngộ: ''Em làm ẩn số đi.''
Tống Thanh: ''...''
Anh rể, đáng ghét.
Giảng rồi giảng bài mãi không biết có nghe hiểu hay không, nhưng đêm này chơi với nhau rất vui vẻ.
Mặc dù bị rơi vào bàn cấp cao, Tống Thiền vẫn không hiểu được bài toán đó vì đề bài quá khó, cô có nghe đi nghe lại rất nhiều lần nhưng vẫn không nghe hiểu, đúng là trong phút chốc cô đã rất buồn rầu, nhưng sau đó lại nghĩ, sau này mỗi khi học bài ở nhà, cô sẽ không còn cô đơn nữa. Có người thảo luận cùng cô, có người cùng cô trao đổi, các cậu ấy cũng có động lực và yêu thích học tập giống như cô. Hơn hết, sau tất cả như có một dòng nước ngọt ngào tràn vào lấp đầy trái tim Tống Thiền.
Cô thích cuộc sống như thế này, cuộc sống này thật sự vô cùng hạnh phúc.
Thời gian nghỉ giữa các tiết, vẫn phải luyện tập nhảy tập thể.
Cho dù Tống Thiền đã tập nhảy với Chung Linh Ngộ bao nhiêu lần đi chăng nữa, mỗi khi chạm vào làn da anh, cô vẫn sẽ cực kỳ căng thẳng.
Cô cảm thấy tay chân cô, chắc chắn trông giống như một con cá chưa được rã đông hoàn toàn, và còn cả những sợi tóc gáy dựng đứng của cô, chắn hẳn trông giống như quả kiwi chưa chín muồi.
Trong suốt quá trình luyện tập, Tống Thiền vẫn không thể thả lỏng được tay chân, làm chủ cử động của mình.
Có lẽ do biểu cảm của Tống Thiền quá nghiêm túc, khi Chung Linh Ngộ vô tình liếc qua một cái, không khỏi bật cười đầy bất ngờ.
Anh nói: ''Tống Thiền, cậu đang nhảy với tớ, chứ không phải đi theo hình ô vuông. Trông cậu giống như một giây tiếp theo sẽ đi bước nghiêm vậy.''
Tống Thiền: ''...''
Làm sao cậu biết được khi huấn luyện quân sự tớ đạt được mức cao nhất là binh lính tiêu biểu gương mẫu.
Ở một nơi khác trên sân trường.
Chủ nhiệm lớp 10.7 nhìn thầy hiệu trưởng đang chọn người để thành lập một đội múa mới, cô ấy nhanh trí nghĩ đến Chung Hinh Chung Thừa, hai tài năng trẻ có vẻ ngoài xuất sắc.
Chủ nhiệm lớp đi tới đi lui mấy hàng ngũ, tìm bóng dáng Chung Thừa, nhưng tìm một lúc lâu vẫn không thấy tung tích của cậu học sinh đâu.
"Chung Thừa đâu rồi, em ấy bốc hơi rồi à?"
Không có ai trả lời cô giáo.
Chủ nhiệm lớp lại hỏi: ''Bạn nhảy trước đó của Chung Thừa đâu? Nói cho cô biết em ấy đang ở chỗ nào.''
Không một học sinh nào lên tiếng, nhưng mọi người lại quay đầu nhìn về phía sau.
Chủ nhiệm lớp nâng mắt kính lên, phát hiện một chuyện có thể nói là ly kỳ: ''Tống Thanh, em có thêm bạn nhảy từ lúc nào thế? Với lại, bạn học nữ bên cạnh em hình như không phải học sinh của lớp chúng ta, phải không?''
Chủ nhiệm lớp đi đến trước mặt Tống Thanh, hỏi bạn nhảy của cậu: ''Rốt cuộc em là học sinh lớp nào?''
Tống Thanh không biết là đang khóc hay cười, vẻ mặt kỳ lạ trả lời cô giáo: ''Dạ, đây là bạn em mời từ bên ngoài ạ.''
Cuối cùng có bạn học không nhịn nổi nữa, cười lớn tiếng: ''Cô ơi, cô không nhận ra đây là Chung Thừa đang mặc đồ nữ sao ạ, ha ha ha!''
Chung Thừa thở dài, gượng cười nhìn giáo viên chủ nhiệm: ''Bạn học Tống Thanh rất cần một người bạn nhảy, là em tự nguyện.''
Chủ nhiệm lớp sửng sốt nhìn Chung Thừa đứng trước mặt đội tóc giả, mặc đồng phục học sinh nữ đã biến thành một nữ sinh xinh đẹp, ngoại trừ khung xương to lớn có thể để lộ ra chút manh mối, còn bàn về vẻ ngoài và gương mặt này thì có thể nói là không chê vào đâu được.
Em đang chơi trò cosplay đấy à, có hứng thú tham gia câu lạc bộ 2D của giáo viên không?
Nếu chủ nhiệm lớp không phải nhớ bản thân là giáo viên phải làm gương, cô ấy sẽ giật giây đứa nhỏ này cos những vai trái ngược với tính cách thường ngày. Nghề nghiệp này đã hạn chế khả năng biểu diễn của cô ấy, cô ấy thề!
"Không giống, thật sự không giống chút nào!'' Ai mà biết được, khi nói những lời này cô ấy rất đau lòng, vô cùng trái lương tâm: ''Tống Thanh là cái gì của em, làm sao mà em phải nghe lời em ấy như vậy? Thay ra, đi thay ra cho cô ngay!"
Chung Thừa nhìn Tống Thanh với vẻ mặt đầy tiếc nuối: "Chúng ta không có duyên rồi." Cậu ấy nói xong thì quay người đi vào phòng thay quần áo, nhưng nhịp bước chân đã để lộ tâm trạng vui sướng của cậu ấy.
Tống Thanh siết chặt nắm đấm: Đáng ghét!
Sau khi Chung Thừa rời đi, chủ nhiệm lớp lại tuyên bố: "Ai cho phép các em tự ý đổi bạn nhảy mà không có sự cho phép của cô hả? Bắt đầu từ bây giờ cô sẽ điều chỉnh đội hình và sắp xếp lại một lần nữa, sau đó sẽ không có bất kỳ thay đổi nào."
Một giây trước Chung Hinh vẫn còn đang lén cười khúc khích, hả hê trên nỗi đau của anh trai mình.
Một giây sau, cô ấy đã không cười nổi nữa.
Tạ Tinh Hiếu cũng không thể cười nổi, trước đó cậu ta cười nhạo Tống Thanh lạc loài không có bạn nhảy, có lẽ là từ ác ý, cũng có lẽ là để gieo rắc mối bất hòa.
Mà giờ phút này Tạ Tinh Hiếu nào ngờ được, Tống Thanh và Chung Thừa làm vậy sẽ gây ra thiệt hại lớn thế này, mọi người phải thay đổi bạn nhảy, Tạ Tinh Hiếu và Chung Hinh thế nào lại bị xếp thành một đôi.
Sắc mặt hai người đều thối hoắc, vừa nhìn một cái là biết bị ép thành một đôi.
Sau khi cô gái chủ nhiệm rời đi, Tạ Tinh Hiếu nghe thấy Chung Hinh thở dài, cậu ta bỗng nổi lên một lớp da gà, có dự cảm không lành.
Đúng như dự đoán, cậu ta nghe thấy Chung Hinh không biết làm sao mà nói: "Tống Thanh đã nói với tôi rồi, lúc ở trong vườn hoa nhỏ cậu cười nhạo cậu ấy, nói cậu ấy không có bạn nhảy, chỉ có thể nhảy với không khí."
Tạ Tinh Hiếu cảnh giác.
Chung Hinh tiếp tục: "Thật ra thì cậu không cần phải lợi dụng Tống Thanh để phá vỡ đội hình, buộc cô giáo phải sắp xếp lại đâu." Cô ấy khẽ cười một tiếng, khóe miệng bên phải cũng nhếch cả lên: "Nếu như cậu thật sự muốn khiêu vũ với tôi như vậy thì cậu có thể trực tiếp nói với tôi. Mặc dù đúng là có rất nhiều người tìm tôi làm bạn nhảy, nhưng nếu như cậu xếp hàng đàng hoàng, thật ra thì hôm nay cũng có thể tua đến lượt cậu.''
Tạ Tinh Hiếu nghiến răng nghiến lợi: ''...''
Tính công kích không lớn, nhưng mức độ nhục nhã cực mạnh.
*
Thứ năm là ngày tổng vệ sinh, nên học sinh được nghỉ tiết tự học buổi tối.
Mạnh Miên gọi điện thoại cho Tống Thiền, nói lớp học thêm ở Thành Đông rất rẻ, bảo Tống Thiền đến học thử.
Hôm nay Chung Linh Ngộ không đến trường, nghe nói là bố mẹ anh trở về nước, anh cần phải đi giải quyết một số chuyện khá khó nhằn.
Lớp học thêm này không phải là cơ sở chính quy gì, chỉ có giáo viên tư nhân đến giảng bài, lớp học nằm ở trong một căn phòng của một trung tâm thương mại đổ nát chỉ có thể chứa được mười người.
Sau khi ngồi nghe giảng hai tiếng đồng hồ, Tống Thiền cảm thấy giáo viên này giảng bài không hay bằng Chung Linh Ngộ.
Tống Thiền nghe giảng một hồi có hơi buồn ngủ.
Bên ngoài trời mưa rất to, kèm theo sấm sét và toàn bộ thành phố bị ngập úng nghiêm trọng.
Xe của Chung Linh Ngộ khó khăn chạy qua khu bị ngập nước, thư ký lo lắng gọi điện thoại tới: ''Cậu vừa mới lấy bằng lái không lâu, hay là để tôi đi cùng cậu đi, cậu làm ơn đừng lái xe một mình, chủ tịch sẽ giết tôi mất!''
Chung Linh Ngộ nhíu mày, không trả lời.
Ba tiếng, Chung Linh Ngộ trở lại khu tòa nhà dạy học, nhưng chỉ thấy Tống Thanh, không thấy Tống Thiền đâu cả.
Lúc anh hỏi Tống Thanh, Tống Thanh trả lời: ''Không phải Tống Thiền đi cùng anh sao? Lúc tan học em chờ mãi không thấy chị ấy đâu, còn đang thắc mắc đây.''
Tống Thanh quan sát vẻ mặt của Chung Linh Ngộ, phát hiện anh dường như có chút khác với thường ngày, thử thăm dò nói.
"Anh đừng lo lắng quá..."
Chung Linh Ngộ không đợi Tống Thanh nói hết câu, mặt lạnh tanh tông thẳng ra cửa.
Chung Hinh Chung Thừa giống như đang phải đối mặt với một chuyện rất kinh khủng, quay qua nhìn nhau một cái, hai người đều hiểu sắp xảy ra chuyện lớn rồi: "Bố, xin bố hãy bình tĩnh trước đã! Bố ơi ——!"
Hai người đuổi theo Chung Linh Ngộ một lúc lâu, Chung Linh Ngộ không quay đầu lại dù chỉ một lần.
Chung Hinh Chung Thừa thấy Chung Linh Ngộ bước vào một chiếc xe hơi phía trước bọn họ, nhưng ngay sau đó bọn họ chợt nhận ra Chung Linh Ngộ không có ý định dẫn theo bất kỳ ai. Chiếc Maybach đen lướt nhanh qua trước mặt mọi người.
Tống Thanh cũng chạy ra ngoài, mặc dù cậu cũng rất lo lắng cho Tống Thiền nhưng cậu cũng nhận ra hành động của Chung Linh Ngộ không được bình thường. Tống Thanh khó tránh khỏi cảm thấy chuyện này như thể chuyện siêu việt lạ thường: ''Chung Linh Ngộ làm sao thế?''
Khi lớp học thêm kết thúc đã là chín giờ tối.
Lúc này trên bầu trời không nhìn thấy được vầng trăng, trời thì mưa như thác nước, gió lớn đến mức có thể thổi bay người đi, chứ đừng nói đến chuyện Tống Thiền không mang theo ô, ngay cả khi cô có một chiếc ô trong tay cũng không thể ngăn được nước mưa tạt trúng người.
Điện thoại của Tống Thiền dính nước mưa nên bị trục trặc, chờ mãi vẫn không thể bắt được tín hiệu.
Cô đứng ở dưới mái hiên đợi một lúc, nhìn bầu trời vẫn mưa không ngớt.
Khu nhà của Tống Thiền nằm ở khu phố sầm uất, không được coi là xa xôi hẻo lánh nên có rất nhiều tuyến xe buýt chạy qua.
Cô không yếu ớt như vậy, không sợ dầm mưa, lúc thấy một chiếc xe buýt chạy tới thì lập tức cắm đầu lao vào trong màn mưa.
Nước mưa đột ngột tạt vào mặt khiến Tống Thiền không mở nổi mắt, vì chỉ lo cúi đầu chạy đi nên cô đụng phải một người cũng đang vội di chuyển, cô nhanh chóng xin lỗi, đồng thời vội vàng vòng qua người đó, nhanh chóng chạy đi bắt xe buýt.
Chiếc xe buýt chuẩn bị chạy đi, thì có một chiếc xe hơi đậu ngay ở phía sau.
Cửa xe mở ra, có người bước xuống xe, đạp vào vũng nước cuồn cuộn đang chảy thành dòng trên mặt đất, phần ống quần ướt đẫm.
Chung Linh Ngộ lấy một chiếc ô tự bật chuôi dài ra, đi đến che trên đầu Tống Thiền, sau đó dùng tay ôm cô vào trong lòng che chắn cho cô, anh nâng cao âm lượng hét lên trong tiếng mưa vang dội: "Đi thôi! Lên xe.''
Những giọt mưa lạnh buốt không còn tạt vào lưng Tống Thiền nữa, Chung Linh Ngộ đã giúp cô ngăn lại cả thế giới mưa gió sau lưng.
Dù chỉ là trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bởi vì bọn họ đã nhanh chóng di chuyển lên xe, nhưng Tống Thiền vẫn cảm thấy chuyện này rất không chân thật, giống như cô bị ốm do thấm nước, bệnh nặng rồi sinh ra ảo giác.
Tống Thanh ngồi trong phòng ngủ.
Cậu nhận được điện thoại, Chung Linh Ngộ đã đón được Tống Thiền, Tống Thiền rất an toàn, đây chỉ là một hiểu lầm tai họa.
Sau khi cúp điện thoại, Tống Thanh vẫn cúi đầu, ngồi một mình bên cửa sổ, ôm đầu gối ngẩn người.
Lời Chung Hinh Chung Thừa trả lời câu hỏi của cậu vẫn còn văng vẳng bên tai.
—— Tại sao Chung Linh Ngộ sốt ruột như vậy?
—— Bởi vì... Bởi vì trong tương lai...
—— Mẹ mất tích.
—— Đó là một ngày cũng giống như ngày hôm nay, là một ngày vô cùng bình thường như bao ngày khác, Tống Thiền đột nhiên mất tin tức. Người chồng không tìm thấy vợ của mình, những đứa trẻ cũng không tìm thấy mẹ của chúng.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chiến thần tình yêu thuần khiết.