Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 34

Tống Thiền ngồi trong xe, cô vẫn còn đang run rẩy vì lạnh.

Chung Linh Ngộ ngồi vào ghế lái: "Bên cạnh cậu có một cái hộp, cậu mở ra đi."

Tống Thiền thấy trong xe của chỉ một mình cô và Chung Linh Ngộ: "Cậu sẽ lái xe à?"

Chung Linh Ngộ nói: "Tớ có bằng lái từ lâu rồi mà, chỉ là bình thường tớ ít lái thôi, yên tâm đi."

Sau khi Chung Linh Ngộ nói xong, anh nhắm mắt lại tựa lưng vào ghế lái, lặng lẽ hít sâu một hơi một lần nữa.

Anh không muốn Tống Thiền phát hiện ra sự thất thố của mình.

Ở một góc không ai nhìn thấy Chung Linh Ngộ lặng lẽ siết chặt hai tay của mình, đến tận bây giờ hai tay anh vẫn còn đang run rẩy, đến nỗi anh không thể cầm được vô lăng.

Tống Thiền không hề biết điều này, khi mở chiếc hộp ra, cô chỉ lo ngạc nhiên mừng rỡ: "Có túi nước nóng, miếng dán giữ ấm, thuốc cảm, thảm lông, những thứ này đều là cậu chuẩn bị sao?"

Chung Linh Ngộ chỉ vào cánh cửa phía sau: "Còn có bình giữ nhiệt nữa, ở đó cậu thấy chưa? Trước tiên cậu uống một viên thuốc cảm đi, bên ngoài lạnh lắm."

Tống Thiền rất nghe lời cầm bình giữ nhiệt lên, có lẽ do lực hút của hơi nước nóng, nên nắp vặn rất chặt, còn tay Tống Thiền thì trơn trượt, cô nhờ Chung Linh Ngộ giúp đỡ: "Hình như vặn không ra á."

Chung Linh Ngộ có hơi do dự, anh cúi đầu nhìn bàn tay vẫn đang run rẩy của mình, giờ phút này đôi tay này như thể đã không còn là của anh nữa. Lúc nãy, trên suốt chặng đường lái xe đi tìm Tống Thiền, anh nắm vô lăng quá mạnh, nên lúc này đây chỉ cảm thấy bàn tay tê rần như nhũn ra.

"Cậu có thể tự mình thử vặn lại không?"

"À, được chứ."

Tống Thiền lấy khăn bọc nắp lại, cô sử dụng hết sức bình sinh cuối cùng cũng vặn được nắp bình giữ nhiệt ra.

Bàn tay cũng vặn đến mức đỏ bừng.

Cô bẻ viên thuốc ra rồi nuốt vào cùng với nước ấm.

Chung Linh Ngộ ngồi ở phía trước, hỏi cô: "Cậu đứng ở trong mưa bao lâu rồi?"

Tống Thiền nói: "Cũng không lâu lắm, lúc nãy ở trong lớp tớ hỏi cô giáo một đề bài, nên ra trễ một chút. Cậu thì sao? Cậu đi lâu chưa?"

Thật ra Chung Linh Ngộ đã tìm kiếm trên đường mấy tiếng đồng hồ, anh thừa nhận rằng bản thân đã không đủ bình tĩnh. Anh gọi điện thoại cho Mạnh Miên, nhưng mãi vẫn không có người bắt máy, anh vốn có thể ngồi ở nhà chờ điện thoại có người gọi lại, nhưng anh không thể chờ nổi. Anh thang lang như một con ruồi không đầu trong thành phố đổ mưa như trút nước, nhưng ít nhất điều đó khiến anh cảm thấy dễ chịu hơn là không làm gì cả.

"Tớ cũng mới vừa ra ngoài thôi, tớ nhận được điện thoại của mẹ cậu, nên đến đây đón cậu."

Tống Thiền bất ngờ, Mạnh Miên dường như không phải là kiểu người sẽ chủ động gọi điện thoại cho Chung Linh Ngộ: "Mẹ tớ gọi điện thoại cho cậu à?"

"Là tớ gọi cho mẹ cậu để hỏi chuyện trước. Bên ngoài trời đang mưa, Tống Thanh lại không biết cậu đã đi đâu, nên tớ muốn đến đón cậu."

Trong làn hơi nước bốc lên có thể thấy được gương mặt Tống Thiền ửng đỏ: ''Cảm ơn cậu, Chung Linh Ngộ, chưa từng có ai lúc trời mưa tầm tã như vậy mà đến đón tớ."

Bố mẹ Tống Thiền bận rộn công việc, Tống Thiền Tống Thanh từ nhỏ đã tự mình đi học, nếu như không mang ô, cũng không mượn được ô của ai thì sẽ dầm mưa về nhà, từ trước đến giờ vẫn luôn là như vậy.

Tống Thiền đã luyện thành thói quen, đến tận bây giờ cô chưa từng nghĩ đến trong thời tiết mưa như trút nước thế này sẽ có thể nhìn thấy một người che ô cho cô.

Chung Linh Ngộ im lặng ngồi ở ghế lái phía trước.

Tống Thiền nhanh chóng nhận ra được điểm kỳ lạ trong chuyện này: ''Không đúng, vừa rồi cậu nói Tống Thanh không biết tớ đi đâu? Mẹ tớ không nói với em trai tớ sao?''

Chung Linh Ngộ cười nói: ''Hoặc là mẹ cậu cho rằng cậu sẽ nói với em trai, còn cậu thì nghĩ chắc là mẹ cậu nói với em trai cậu rồi, cho nên cuối cùng không có ai nói với Tống Thanh biết.''

Tống Thiền nhức đầu: "Biết trước như vậy đáng lẽ tớ phải nhắn tin cho Tống Thanh mới đúng, để phòng ngừa có chuyện gì, tớ đúng là lơ là thiếu sót mà.''

Chung Linh Ngộ lái xe rất chậm, nước mưa đập vào kính xe, tạo thành một dòng nước ngoằn ngoèo, sương mù mờ ảo hòa với ánh đèn đường của thành phố, tất cả tạo nên một cảnh tượng hỗn loạn trước mắt Tống Thiền.

Thỉnh thoảng cô lại nhìn thấy những chiếc xe buýt chạy ngang qua.

Chuyện đến tận bây giờ, Tống Thiền vẫn luôn cảm thấy gặp được Chung Linh Ngộ giống như một giấc mơ vậy, cô duỗi ngón tay ra, qua ô kính cửa xe hơi, ánh đèn neon như trong giấc mơ chiếu sáng đầu móng tay cô.

*

Chung Hinh nhận được điện thoại của Chung Linh Ngộ: "Bố đón được mẹ rồi ạ? Dạ, vậy thì tốt quá, con biết rồi, bố lái xe cẩn thận."

Chung Thừa ở bên cạnh cũng thở phào nhẹ nhõm: ''May mà chỉ là sợ bóng sợ gió thôi.''

Chung Hinh nói: ''Chúng ta có nên đi nói với cậu một tiếng không?''

Chung Thừa: "Tất nhiên phải nói với cậu rồi."

Cậu ấy vừa dứt lời, cánh cửa lập tức vang lên tiếng gõ cửa nặng nề.

Chung Hinh vội vàng đi mở cửa, nhìn thấy Tống Thanh mặt mày u ám đứng chần dần ở cửa.

Cậu siết chặt nắm tay: ''Tớ nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy có gì đó không đúng, tại sao tương lai chị tớ lại mất tích được! Chị ấy là một người thận trọng như vậy, sẽ phải bình an đến già, tại sao lại đột nhiên mất tích!!!''

Chung Hinh chưa từng thấy một Tống Thanh đáng sợ như vậy bao giờ, cô ấy lập tức bị dọa sợ.

Chung Thừa vội vàng tiến lên: "Cậu, chúng cháu cũng rất đau buồn vì chuyện này."

Hai mắt Tống Thanh đỏ bừng như máu, khó tiếp nhận được chuyện này, đẩy mạnh Chung Thừa ra: ''Hơn nữa tại sao các cậu lại xuyên thời gian trở về đây, là có liên quan đến sự mất tích của chị gái tớ, đúng không? Nói đi chứ! Tớ không tin các cậu xuyên đến thời gian này mà không có lý do gì cả!"

Chung Hinh vừa ôm lấy Tống Thanh vừa khóc thút thít nói: "Cậu ơi, chúng cháu tất nhiên không đến đây mà không có lý do, chúng cháu đến đây là vì mẹ, là vì mẹ đó cậu!"

Tống Thanh không nghe lọt những lời giải thích này: "Tớ không tin các cậu nữa! Tớ chỉ nhận chị gái của tớ thôi! Các cậu là ai tớ không quan tâm, tớ chỉ cần chị của tớ! Tớ chỉ cần Tống Thiền vẫn luôn khỏe mạnh là được!"

Tống Thanh vùng vẫy như một con trâu nước, hai người Chung Hinh Chung Thừa cùng ôm lấy cậu mà cũng không thể giữ được cậu ở lại.

Chung Thừa thật sự không biết phải làm sao: "Chúng cháu đang nghĩ cách, mọi chuyện còn có thể cứu vãn,"

Chung Hinh cầu xin: "Cậu ơi, bố mẹ sắp về rồi, cậu như vậy sẽ dọa mẹ sợ đấy."

Tống Thanh vừa nghe thấy Tống Thiền sắp trở về, lập tức mệt lả ngã ngồi xuống đất.

Đôi mắt cậu trống rỗng.

"Vậy Chung Linh Ngộ thì sao, chị tớ mất tích, có liên quan đến anh ta không?"

Chung Thừa im lặng.

Chung Hinh đỡ Tống Thanh đứng dậy: "Nguyên nhân mẹ mất tích vẫn chưa tìm được. Lúc đó sau khi báo cảnh sát, chúng cháu chưa chờ được kết quả gì thì đã cùng bố xuyên thời gian đến nơi này rồi."

Chung Thừa đưa cho Tống Thanh một chai nước: "Bố nói, nguyên nhân mẹ mất tích có lẽ không ở thời điểm tương lai lúc đó, mà là ở trong quá khứ."

Chung Hinh vuốt vuốt lại mái tóc rối bù của Tống Thanh: "Hơn nữa cậu à, cậu không cảm thấy, so với việc vất vả khổ sở tìm mẹ, không bằng bây giờ bảo vệ mẹ thật tốt, trực tiếp ngăn chặn việc mẹ biến mất, chẳng lẽ sẽ không tốt hơn sao?"

Lúc này cuối cùng Tống Thanh cũng tìm lại được một chút sức lực để suy nghĩ: "Vậy các cậu định sẽ không bao giờ quay trở lại sao? Cứ như vậy ở lại trong khoảng thời gian này?"

Chung Thừa cũng không biết phải làm sao: "Lúc ban đầu chúng cháu đến đây, ai nấy đều nóng lòng tìm kiếm manh mối, không những không thu hoạch được gì, cũng không xuất hiện chút đầu mối nào. Hơn nữa, chúng cháu cũng không biết tại sao mình có thể xuyên thời gian đến được đây, tất cả đều quá bất ngờ không kịp chuẩn bị gì, không biết được nguyên nhân, tất nhiên chúng cháu cũng không biết được cách để xuyên trở về khoảng thời gian cũ. Nếu đã như vậy, cháu và Chung Hinh đã bàn bạc rồi, ở lại nơi này cả đời, không trở về được thì cũng không sao."

Chung Hinh: "Cháu nhớ có một bộ phim điện ảnh, diễn viên nam chính quay trở lại năm của bố mẹ của anh ấy thuở còn trẻ, sau đó đến khi mẹ anh ấy sinh ra anh ấy thì anh ấy quay trở lại khoảng thời gian của chính mình, đến lúc đó, cậu và bố ở lại đây, bảo vệ thật tốt là được rồi."

Tống Thanh thở dài: ''Tớ vẫn không thể tài nào tưởng tượng nổi Tống Thiền làm sao mà có thể mất tích được, nhất định là cái tên Chung Linh Ngộ đó cây cao đón gió, có quá nhiều kẻ thù, liên lụy đến Tống Thiền!"

Chung Hinh: ''Cậu, cậu đừng nói lung tung.''

Chung Thừa: ''Dù sao thì chú nhỏ của chúng cháu cũng là một thám tử cảnh sát rất giỏi, sở cảnh sát của chú ấy rất coi trọng chuyện này, ngay cả bọn họ đều đã nói không thể nào là bắt cóc.''

Từ cầu thang truyền đến tiếng động, Tống Thiền quấn chăn, thò đầu vào nhìn qua cánh cửa.

"Có chuyện gì mà náo nhiệt thế?''

Đôi mắt đỏ như máu của Tống Thanh liếc qua, đột nhiên nước mắt chảy ra: ''Chị!''

Tống Thanh nhào đến trước mặt Tống Thiền, ôm chặt lấy cô, bắt đầu lớn tiếng gào khóc.

Tống Thiền bị hành động của Tống Thanh dọa cho sợ chết khiếp không nói ra lời.

Đến khi Tống Thiền bị ôm đến mức sắp không thở nổi nữa, Chung Linh Ngộ mới kéo Tống Thanh ra.

Chung Linh Ngộ nhìn tình huống này cũng có thể đoán được Chung Thừa Chung Hinh đã nói hết mọi chuyện cho Tống Thanh.

Chung Linh Ngộ kiệt sức về cả mặt tinh thần và thể chất, nhưng anh cũng bày tỏ sự thấu hiểu của mình, tiến lên ôm lấy Tống Thanh đang nước mắt nước mũi giàn giụa, thủ thỉ bên tai cậu xoa dịu an ủi: ''Chuyện này tuyệt đối không thể để cho Tống Thiền biết được, cô ấy là người suy nhiều, em tin anh, anh có thể giải quyết chuyện này ổn thỏa.''

Tống Thanh thút thít: ''Em còn lựa chọn nào khác sao, hu hu hu hu anh nói chuyện phải giữ lấy lời.''

Tống Thiền mờ mịt, cầm khăn giấy lau đi những viên ngọc trai nhỏ lăn trên gương mặt em trai: ''Không phải chị đã về rồi sao, em giống như con nít vậy, không thể rời khỏi chị à?''

Tống Thanh mím môi, nâng mí mắt lên nhìn Chung Linh Ngộ, một lần nữa nhận được cái gật đầu cam kết của Chung Linh Ngộ, cuối cùng mới chịu cùng Tống Thiền về nhà.

"Thì em không thể rời khỏi chị mà."

Tống Thanh trả lời Tống Thiền.

Nhà họ Tống dùng mái che mưa kiểu cũ, mỗi khi trời mưa to, lúc nào cũng có thể nghe thấy tiếng mưa rơi lộp bộp rầm rầm.

Tống Thiền không cảm thấy âm thanh này khó chịu.

Cô nhìn cốc giữ nhiệt ở trên góc bàn, đây là vừa rồi Chung Linh Ngộ đưa cho cô.

Tống Thiền nhìn một hồi, kéo ngăn bàn ra rồi lấy ra một cuốn sổ tay xinh xắn.

Trên trang giấy có một tựa đề: Những điều tiếc nuối của tôi.

Phía dưới có viết một dòng: Tham gia giải Nảy Mầm.

Tống Thiền cầm bút lên, gạch bỏ dòng này.

Cho dù như thế nào, cô đã đăng ký tham gia rồi, chuyện này không thể tính là điều tiếc nuối nữa.

Thanh xuân của cô, ít đi một điều tiếc nuối.

Nếu đã tham gia giải Nảy Mầm, vậy thì phải bắt đầu chuẩn bị tài liệu.

Tống Thiền nằm trên mặt đất, cố gắng lôi chiếc hộp dưới gầm giường ra.

Bên trong có truyện manga và tiểu thuyết của cô, còn có một cái máy tính xách tay.

Từ ngày Tống Thiền bước vào năm học lớp mười một, vì để đề phòng những thứ này sẽ làm cô phân tâm không tập trung học hành nên cô đã cất hết chúng đi.

Nhưng bây giờ cô cực kỳ cần chiếc máy tính xách tay này, nên không thể làm gì khác hơn là lôi nó ra trở lại.

Chiếc máy tính này là của bác cả đưa cho, là chiếc máy tính xách tay chị họ từng dùng, chất lượng rất tốt, chỉ là bị rơi xước nhẹ.

Tống Thiền mở máy tính ra và kết nối internet, một tin nhắn riêng từ diễn đàn lập tức hiện lên.

[Cuối tháng Mười, hãy tránh xa phòng thí nghiệm.]

Tống Thiền không khỏi lạnh hết cả người.

Lúc ở trong con hẻm đó Lương Trạc cũng nói câu này, cẩn thận cuối tháng Mười, bây giờ là thêm nửa câu sau.

Rốt cuộc đây là lời nguyền, hay là lời tiên tri?

Cũng có thể là, đây chẳng qua chỉ là có người đang đùa dai thôi!

Tống Thiền đang ôm một bụng nghi ngờ thì không biết sao đúng lúc này điện thoại đột nhiên rung lên hai cái.

Là tin nhắn nhóm nhỏ năm người tham gia giải Nảy Mầm.

Thầy hướng dẫn gửi thông báo: [Các học sinh vui lòng tập trung tại phòng thí nghiệm của tòa Nội Tỉnh vào ngày 28 tháng 10, chúng ta sẽ thống nhất đề tài thi.]

Nếu tin nhắn riêng trước đó là một trò đùa, vậy thì tin nhắn nhóm vừa xong này, nên giải thích thế nào đây?

Lời tiên tri đầu tiên vốn dĩ đến từ Lương Trạc, nhưng lúc đó còn chưa có giải Nảy Mầm này, vậy thì Lương Trạc làm thế nào lại có thể biết được cô nhất định sẽ tham gia giải Nảy Mầm, và cả chuyện thầy giáo sẽ tập hợp học sinh ở phòng thí nghiệm vào cuối tháng Mười chứ?

Chuyện gì sẽ xảy ra vào cuối tháng Mười, ở phòng thí nghiệm?

Bình Luận (0)
Comment