Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 35

Tống Thiền cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ, kỳ lạ đến mức cô nghĩ một mình cô không thể có cách nào tự mình giải quyết chuyện này được.

"Chung Linh Ngộ, cậu nói xem chúng ta có nên báo cảnh sát không?"

Trong giờ giải lao giữa giờ, Tống Thiền nằm trườn ra bên cạnh cửa sổ, kể lại toàn bộ câu chuyện cho Chung Linh Ngộ nghe.

Chung Linh Ngộ hỏi: "Hóa ra ngày hôm đó lúc ở trong nhà ăn cậu với Lương Trạc đang nói về chuyện này?"

Tống Thiền: "Ừa, bởi vì lúc đó tớ không nghĩ chuyện này là thật, muốn hỏi rõ lại trước rồi mới nói với cậu, nhưng Lương Trạc nói cậu ấy không nhớ, cho nên tớ không kể chuyện này với cậu. Đến tận ngày hôm qua tớ nhận được tin nhắn bí ẩn từ diễn đàn, hai chuyện này coi như đã được kết nối.''

Tống Thiền có hơi lo lắng không yên.

Mặc dù Lương Trạc nói, phải cẩn thận người bên cạnh, nhưng Tống Thiền nghĩ, Chung Linh Ngộ chắc chắn không phải là người cô cần cẩn thận.

Chung Linh Ngộ: ''Đầu tiên vẫn phải cảm ơn cậu, Tống Thiền, cảm ơn vì cậu đã bằng lòng tin tưởng tớ, chia sẻ với tớ chuyện này.''

Tống Thiền cười cười: ''Làm gì mà cảm ơn tới lui thế, khách khí như vậy.''

Chung Linh Ngộ tất nhiên biết Tống Thiền không coi đây là một chuyện nhỏ, nhưng anh không muốn để Tống Thiền chịu ảnh hưởng quá nhiều trong giai đoạn quan trọng này. Lá gan của Tống Thiền rất nhỏ, cô dễ suy nghĩ nhiều.

"Vì để đề phòng, hay là từ đây đến trước cuối tháng Mười cậu đừng đến gần phòng thí nghiệm đi, cũng cẩn thận người xung quanh một chút. Nhưng thật ra tớ nghĩ, rất có khả năng là có người đang giả thần giả quỷ, cậu cũng không cần quá lo lắng đâu. Còn tin nhắn riêng kia, tớ sẽ bảo Chung Hinh xem giúp cậu xem sao."

Tống Thiền ngoan ngoãn gật đầu: "Được."

Chung Linh Ngộ mỉm cười đáp lại: "Tất cả đã có tớ ở đây rồi."

Tống Thiền nhìn thái độ bình tĩnh thong dong này của Chung Linh Ngộ, nỗi lo âu của cô đã tan thành mây khói. Tống Thiền tin tưởng Chung Linh Ngộ, anh nói không sao cả, thì chắc chắn sẽ không có chuyện gì hết.

Cuối tuần, trong quán cà phê, tiếng ồn ào nhộn nhịp hòa lẫn trong giai điệu jazz dân gian du dương, trên chiếc bàn gỗ dài có các loại bánh pizza, khoai tây chiên, kem, thịt nướng.

Trước mặt Tống Thanh là một tờ bài thi môn toán trắng tinh còn sạch hơn gương mặt cậu, khóe miệng cậu dính đầy dầu mỡ, tay trái cầm đùi gà chiên, còn tay phải thì cầm bánh nướng tròn nhân kem, sức ăn thật khủng khiếp.

Tống Thiền gọi một ly cà phê kem tuyết, vừa mới uống một hớp đã bị lạnh đến mức răng muốn rụng rời.

Chung Linh Ngộ biết Tống Thiền uống không quen, anh hất cằm ra hiệu cho Chung Hinh, Chung Hinh không thể làm gì khác hơn là dâng ly matcha latte của mình lên.

Mặc dù Chung Hinh rất vui vẻ trao đổi đồ uống với Tống Thiền, nhưng cô ấy không thích dáng vẻ ra lệnh này của Chung Linh Ngộ, vì vậy cô oán giận liếc nhìn bố mình một cái, hai cánh môi nhúc nhích: Thiên vị.

Chung Linh Ngộ đưa ly espresso đặc của mình ra, hỏi: "Cho em nhé?"

Chung Hinh vội vàng lắc đầu: "Đắng như vậy em còn lâu mới thèm!"

Bọn họ đến quán cà phê lúc mười giờ sáng, và ăn trưa ngay tại trong quán cà phê này luôn, Tống Thiền phát hiện hiệu suất luyện đề của mình cực kỳ cao, và khả năng tập trung tốt hơn ở nhà.

Có lẽ trong tiềm thức của Tống Thiền, làm bài tập ở quán cà phê là đã bỏ tiền ra mua thời gian, cho nên trong một khoảng thời gian có hạn cô càng làm được nhiều việc, thì có vẻ cô sẽ lấy lại được vốn bỏ ra.

Thằng đến tận bốn giờ chiều, Tống Thiền vẫn còn đang miệt mài viết, không hề có dấu hiệu nghỉ ngơi.

Bài tập giao về nhà ở trên trường đã làm xong từ lâu, bây giờ Chung Thừa đang dạy kèm cho Tống Thiền về loại bài hàm số.

Giọng điệu nói chuyện của Chung Thừa còn nhẹ nhàng hơn cả Chung Linh Ngộ, giọng cậu ấy trong trẻo dễ nghe, giống như dòng nước trong veo từ trong rừng tre mùa xuân rót vào tai người nghe, mang theo sự trong trẻo cùng trúc trắc đặc trưng của thiếu niên trẻ tuổi. Chung Thừa lại càng chú ý hơn đến động tác và lời nói của mình, còn tận lực lễ phép giữ một khoảng cách nhất định, lúc nói chuyện nhiều lần thậm chí sử dụng giọng điệu trang trọng như công chức nhà nước như "Mời chị xem ạ", ''Không biết chị còn có chỗ nào chưa hiểu lắm không''.

So với Chung Linh Ngộ, tất nhiên thanh niên Chung Thừa hiền lành và thoải mái hơn nhiều.

''Vậy bây giờ chị đã hiểu hết chưa ạ? Hàm số đạo hàm này có hơi khó, mong chị có thể hiểu kỹ và sâu hơn.''

Tống Thiền gật đầu, cố gắng nhịn cười, cô thật sự muốn nói với Chung Thừa, con trai à, con thật sự rất giống một nhân viên phục vụ đấy.

Chung Hinh nghe vậy, đẩy máy tính: ''Vậy tiếp theo là tới lượt em chưa ạ?''

Chung Hinh phụ trách giảng cho Tống Thiền nghe về hình học lập thể, cô ấy cực kỳ giỏi máy tính, cho nên đã lập trình một phần mềm đồ họa các khối lập thể ba chiều, vừa nhìn vào là có thể hiểu ngay.

"Chị có thấy góc α và góc β tạo được hình thành thế chưa ạ?''

"Không nhìn ra.''

''Vậy chúng ta hãy nhìn vào máy tính nào.''

Chỉ thấy Chung Hinh thao tác trên máy tính một lúc, hình khối lập tức được chia nhỏ ra, cực kỳ trực quan có thể thấy được hai góc tạo thành góc bốn lăm độ.

Chung Hinh dạy Tống Thiền cách sử dụng phần mềm: ''Sau này chị cứ trực tiếp nhập câu hỏi vào máy tính, máy tính sẽ tự động phân tích sơ đồ ba chiều. Nếu chị nhấn giữ nút bên trái, nó có thể xoay theo ý chị muốn. Nhấn phím F lần nữa, nó có thể chia nhỏ theo ý muốn và chỉ hiện ra một phần."

Tống Thanh nghe không hiểu, nhưng cảm thấy vô cùng kỳ diệu: ''Wao ——" Sau đó cười híp mắt nhìn Chung Linh Ngộ: ''Có thể thêm một phần đùi gà nữa được không ạ~"

Sau khi nhân viên bưng đồ ăn lên, lại hỏi: ''Xin hỏi các bạn em có muốn làm thẻ hội viên không? Thẻ hội viên của chúng tôi khi nạp một nghìn sẽ được tặng thêm thành một nghìn ba..."

Chung Linh Ngộ nhìn về phía đối diện, Tống Thiền đang uống sữa lắc, rồi nói chuyện với Chung Hinh Chung Thừa, cô cười cực kỳ vui vẻ, nhìn thôi cũng có thể biết trong lòng cô đang rất phấn chấn và tràn ngập hạnh phúc.

Anh vẫy tay gọi người phục vụ lại và hỏi: "Giới hạn thẻ thành viên cao nhất ở chỗ các anh là bao nhiêu?"

"Nạp mười nghìn tệ sẽ được tặng thêm hai nghìn, và được giảm hai mươi phần trăm cho các lần thanh toán tiếp theo. Mỗi cuối tuần đều sẽ có quà tặng ngẫu nhiên dành cho hội viên hạng thẻ này, cũng như được mời tham gia các hoạt động nếm thử sản phẩm mới."

"Làm cho tôi loại thẻ đó đi."

Đời người mà, vui vẻ là quan trọng nhất.

Nhân viên phục vụ có được một đơn hàng lớn, lập tức mang máy tới, mời Chung Linh Ngộ nhập mật khẩu.

Tống Thiền còn chưa biết chuyện gì xảy ra, ngơ ngơ ngác ngác nhìn phía đối diện.

Chung Linh Ngộ: "Tống Thiền, cậu nhập mật khẩu đi."

Tống Thiền hỏi anh: "Tại sao thế?"

Chung Linh Ngộ: "Tay cậu may mắn hơn."

Tống Thiền, người hoàn toàn không biết gì về các bước đăng ký hội viên: ?

Mặc dù Tống Thiền cảm thấy có hơi vô lý, nhưng cuối cùng cô vẫn nửa tin nửa ngờ nhập vào máy một dãy số.

Đến lúc ăn tối, quán cà phê tặng bàn bọn họ bít tết.

Tống Thiền ăn rất vui vẻ.

Tống Thanh ăn hành tây khoanh chiên giòn, xúc động nói: "Học bài ở quán cà phê thật sự vui vẻ, từ đó đến giờ em chưa bao giờ làm bài tập cuối tuần xong nhanh như vậy. Trước giờ đều là Chung Hinh Chung Thừa dạy kèm em. Đây là lần đầu tiên Chung Linh Ngộ dạy kèm, em lập tức cảm nhận được sự khác biệt! Quả nhiên là gừng càng già càng cay!"

Chung Hinh hung hăng giành lấy khoanh hành tây của Tống Thanh: "Ý của cậu là tớ và anh trai không bằng Chung Linh Ngộ hả?"

Hai người đùa giỡn một lúc, Tống Thiền đảm nhận chức vụ người giảng hòa.

"Thật lòng mà nói, mỗi người có một phòng cách riêng."

Chung Thừa vô cùng hào hứng nhìn Tống Thiền: "Vậy chị nói chi tiết một chút, ba chúng em mỗi người có điểm gì đặc sắc riêng ạ?"

Chung Linh Ngộ cũng buông dao nĩa xuống, trên gương mặt là nụ cười, chuẩn bị nghiêm túc lắng nghe.

Chung Hinh cũng nhích lại gần, đôi mắt đẹp chợt sáng lấp lánh đầy chờ mong.

Tống Thiền bị nhiều người nhìn chằm chằm như vậy, cô có hơi xấu hổ.

Sau khi suy nghĩ kỹ càng một hổi, cô nói: "Chung Thừa là kiểu người làm cái gì chắc cái đó, tỉ mỉ trong từng phần kiến thức nhỏ nhất. Em ấy giảng mỗi bước làm rất chậm nhưng có thể hiểu hết hiểu sâu trong một lần nghe giảng, không có đường tắt, tất cả đều có ví dụ đối chiếu sát sao, logic chặt chẽ. Phương pháp làm bài của Chung Thừa giống như các bài tham khảo trong sách giáo khoa."

Chung Thừa cực kỳ hài lòng: "Đúng vậy, đây đúng là phong cách của em."

Tống Thiền nói tiếp: "Lối suy nghĩ của Chung Hinh thì rất linh hoạt và em ấy nhảy số rất nhanh. Đôi khi chị thậm chí còn cảm thấy em ấy giống như biết phép thuật, hở chút là có câu trả không biết xuất hiện từ đâu, điều này thật đáng ngạc nhiên. Nhưng chị cũng có thể cảm nhận được Chung Hinh cực kỳ am hiểu những kiến thức này, nên lúc nào cũng có thể kết nối các điểm kiến thức khác nhau lại để giảng bài. Phương pháp của Chung Hinh là tìm ra những cách thức mới."

Chung Hinh nhỏ giọng hoan hô: "Quả nhiên vẫn là chị hiểu em nhất!"

Cuối cùng Tống Thiền nhìn về phía Chung Linh Ngộ: "Còn bạn học Chung thì..." Không hiểu sao lúc này Tống Thiền lại có loại cảm giác khẩn trương khó tả: "Tiến lùi có mức độ, lúc nên linh hoạt thì không hề cứng nhắc, lúc nên làm theo từng bước cơ bản thì sẽ không bao giờ nhảy bước. Chung Thừa giỏi hàm số, Chung Hinh giỏi hình học, nhưng bạn học Chung lại giỏi cách vận dụng kết hợp hàm số và hình học, sau đó cậu ấy sẽ tỉ mỉ phân tích kỹ đề bài, tính toán giải từng bước và cho ra đáp án chính xác của câu hỏi khó cuối cùng."

Chung Linh Ngộ hiển nhiên rất hưởng thụ với lời nhận xét này: "Cảm ơn lời khen ngợi của bạn học Tống Thiền."

Chung Hinh chống cái cằm nhỏ nhắn: "Ô kìa, sao bọn chị lại xưng hô xa cách thế."

Tống Thanh đang nhai pizza, nhồm nhàm nói trong họng: "Đây là cách 'play' của bọn họ, cậu không hiểu đâu."

Tống Thiền: ...

Chung Linh Ngộ: ...

Tống Thiền níu lỗ tai của Tống Thanh: "Tiếng Anh của em giỏi đấy nhỉ!"

Chạng vạng tối, khi các ánh đèn bắt đầu sáng lên, tầng hai của quán cà phê được thiết kế theo kiểu lắp kính sát trần nhìn toàn cảnh, mang đến một tầm nhìn trọn vẹn dòng sông xinh đẹp bên ngoài.

Du thuyền kéo còi, chở những hành khách háo hức trôi trên dòng sông cùng những ngôi sao lấp lánh, giống như một con cá lớn ung dung bơi lội trên mặt sông đang dâng trào.

Chung Hinh sử dụng máy tính của mình để đăng nhập tài khoản của Tống Thiền trên diễn đàn, và theo dõi địa chỉ Ip của người bí ẩn gửi tin nhắn kia.

"Đối phương là một cao thủ, em không thể phá được tường của người đó."

Chung Hinh muốn nói gì đó rồi lại thôi, ngập ngừng nhìn Chung Linh Ngộ.

Chung Linh Ngộ hiểu ý của con gái.

Trong khi Tống Thiền và Tống Thanh còn đang đứng ở phía trước ngắm cảnh, Chung Linh Ngộ đã đi tới trước mặt Chung Hinh.

Chung Hinh lo lắng nói: ''Mặc dù con không biết người bí ẩn kia rốt cuộc là ai, nhưng những thủ thuật về kỹ thuật công nghệ thông tin người đó sử dụng không giống như phong cách của thời này. Bố, bố có nhớ trước đó con đã từng hack vào hệ thống nước nóng của trường không, thật ra để có thể hack được vào hệ thống trường con cũng đã phải chuẩn bị sơ bộ trước một khoảng thời gian, nên cũng coi như hiểu được công nghệ máy tính của thời đại này.''

Chung Hinh đã có kết luận: ''Đây cũng không phải chương trình mà thời đại này có thể có được.''

Chung Linh Ngộ: "Những gì con nói, bố hiểu rồi."

Chung Linh Ngộ nói xong thì bước nhanh hơn, Chung Hinh đuổi theo, tiếp tục suy đoán: ''Không phải trước đó bố nói chuyện này là Lương Trạc nói với mẹ sao ạ? Sao chúng ta không trực tiếp đi hỏi Lương Trạc? Hay bố lo lắng sẽ đứt dây động rừng ạ?''

Chung Linh Ngộ liếc Chung Hinh một cái: ''Con biết rồi còn hỏi mấy câu dư thừa đó.''

Tống Thiền và Tống Thanh cũng đang trò chuyện về chuyện này.

"Cũng được, đến hôm thứ sáu chị xin nghỉ phép thì sẽ không phải đến phòng thí nghiệm nữa. Mặc dù lần này chưa tìm được người bí ẩn kia, nhưng chỉ cần qua thời gian tiên đoán, thì chúng ta coi như có thể thở phào rồi."

Tống Thiền quan sát biểu cảm của Tống Thanh: "Em trai à, sao lần này trông em nghiêm túc thế? Như vậy có chút không giống với em đấy.''

Tống Thanh gượng cười: ''Chuyện này vốn dĩ đã rất khiến người ta lo lắng rồi, có được không hả, bình thường em không đáng tin cậy, nhưng những lúc quan trọng sao có thể sơ suất được?''

Chung Linh Ngộ đã dặn trước không thể nói cho Tống Thiền, Tống Thanh có chút ấm ức, nhưng không thể làm gì khác hơn là nín nhịn không nói.

Tống Thiền mừng rỡ xoa đầu Tống Thanh: "Em trai của chị đã trưởng thành rồi."

Tống Thiền cũng cảm thấy, chỉ cần vượt qua thời gian tiên đoán thì sẽ không cần phải lo lắng nữa.

Sau hai tháng dài miệt mài nghiên cứu, câu chuyện về lời tiên đoán dường như đã biến mất khỏi thế giới của Tống Thiền.

Bỗng một ngày, một tin nhắn bỗng nhảy ra từ mục tin nhắn nhóm đã lâu không hoạt động.

[Các bạn học sinh vui lòng tập trung tại phòng thí nghiệm bàn cát địa chất ở tòa Minh Nguyệt vào ngày 23 tháng 12 (Thứ sáu tuần này lúc bảy giờ tối). Chúng là sẽ chọn một đề tài cụ thể hơn. Nhắc nhở đặc biệt, không ai được phép vắng mặt.]

Tống Thiền vừa mới đóng khung tin nhắn, hình đại diện của thầy hướng dẫn lập tức tinh tinh lên hai lần.

Thầy Hồng: [Bạn học Tống Thiền, lần này em sẽ không xin nghỉ phép nữa đấy chứ? Lần trước em không đến họp, đã bỏ lỡ nhất nhiều điều rồi.]

Tống Thiền vội vàng trả lời: [Thầy yên tâm ạ, lần này em nhất định sẽ đến đúng giờ.]

Bình Luận (0)
Comment