"Chung Thừa, em cảm thấy chúng ta cần phải đi gặp Lương Trạc."
Chung Hinh cầm nến thơm đến gõ cửa phòng Chung Thừa.
Chung Thừa buồn ngủ hai mắt lim dim đứng ở cửa nghe, qua một lúc lâu sau mới trả lời: "Nhưng chúng ta không biết được Lương Trác là địch hay là bạn, lỡ như ồn ào xong rồi lợn lành thành lợn què, bứt dây động rừng thì phải làm sao đây?"
Chung Hinh hạ thấp giọng xuống, giơ cao ngọn nến ngang bên má, phản chiếu hàng lông mày nhỏ nhắn nhăn lại đầy lo lắng của cô ấy: ''Không phải khi ấy chú Lương và mẹ đã chia tay trong hòa bình rồi sao? Giả sử như chú Lương Trác thật sự xuyên đến đây, vậy chú ấy có lý do gì để hại mẹ ? Chú ấy là bạn học của mẹ, cũng là mối tình đầu của mẹ, trong khoảng thời gian đầu này mẹ gặp phải chuyện gì, chú ấy phải là người biết rõ tình hình nhất chứ.''
Chung Thừa khoanh tay suy nghĩ: ''Cho nên em đang nghiêng về hướng, những chuyện mà chú Lương đang làm lúc này là vì muốn giúp mẹ, chứ không phải là đang hại mẹ?''
Chung Hinh: ''Bởi vì em thật sự không nghĩ ra lý do tại sao chú Lương lại muốn làm hại mẹ, mẹ là một người tốt như vậy mà. Trừ khi anh muốn nói là chú Lương ghen tị với bố, thì chuyện này cũng có thể, dù gì thì bọn họ cũng là tình địch, nhưng ghen tuông kiểu này thì có liên quan gì đến lời tiên đoán đó?"
Chung Thừa: ''Vậy nếu như theo cách em nói, chú Lương là bạn chứ không phải là địch, tại sao nhất định phải làm cho chú Lương thừa nhận chú ấy đến từ tương lai?''
Chung Hinh: ''Anh không cảm thấy nếu như chú Lương cũng là người du hành thời gian như chúng ta, vậy thì chuyện này sẽ phức tạp hơn những gì chúng ta tưởng tượng nhiều sao!''
Chung Thừa: ''Em nói thẳng kế hoạch của em ra đi, hơn nửa đêm đến tìm anh, không phải là vì muốn anh giúp em làm việc sao.''
Chung Hinh có chút do dự: ''Anh còn nhớ chúng ta bị cậu lừa nói hớ thế nào không?''
Chung Thừa hít sâu một hơi, không dám nhìn lại quá khứ, cậu thấy nhức nhức cái đầu nhăn mày lại: "Chẳng lẽ em muốn dùng cách ngu ngốc đó. Mặc dù trước đó chúng ta giả vờ không quen biết Lương Trạc, nhưng bản thân Lương Trạc hiện tại cũng không phải là người dễ bị dụ như vậy?"
Chung Hinh khinh bỉ anh trai: ''Chứ không phải một người tự xưng là thông minh tuyệt đỉnh như anh cũng vậy sao? Một người có tính cảnh giác cao và luôn thận trọng như anh, không phải vẫn bị trò lừa đơn giản đến không thể đơn giản của cậu xoay cho quay mòng mòng sao?''
Chung Thừa cứng họng.
Chung Hinh nhìn đồng hồ, một giờ ba mươi phút sáng: "Việc này không thể trì hoãn thêm nữa, thời cơ đến rồi! Đi thôi Chung Thừa, chúng ta lập tức đi hội tụ với người tên Lương Trạc này nào!"
Chung Thừa mặc đồ ngủ, người vẫn còn đang mê man chưa tỉnh hẳn, đã bị em gái kéo đi, vừa bước xuống cầu thang cậu vừa vội vã hỏi: "Chung Hinh, em nghĩ mọi người nửa đêm đều sẽ mộng du như em à!"
Cậu mới vừa dứt câu, Chung Hinh đã kéo Chung Thừa bị tuột mất một chiếc dép chạy vào trong con hẻm: ''Suỵt, anh nhìn kìa!''
Chung Thừa thò đầu ra nhìn, vậy mà cậu thấy Lương Trạc đang rẽ vào một con phố khác.
Chung Thừa hỏi: ''Đó là Lương Trạc sao?''
Chung Hinh: ''Đúng vậy!''
Chung Thừa: "Em vậy mà đi rình trộm!"
Vẻ mặt của của Chung Hinh rất kiên quyết: "Nhìn em này!"
Vừa dứt lời cô xông ra ngoài, chạy về phía bóng lưng của Lương Trạc, hô lớn: "Chú Lương!"
Bước chân của Lương Trạc không hề dừng lại, cậu ta cầm một ly trà sữa, tiếp tục một mình đi về phía trước.
Giây tiếp theo cậu ta quẹo vào hành lang nhà mình.
Chung Thừa nhập khiễng bước ra theo: "Nhìn xem, chiêu này của em không có tác dụng."
Chung Hinh vuốt vuốt cằm, như thể sắp vuốt ra tia lửa: "Người này chắc chắn là Lương Trạc."
Chung Thừa: "Cậu ta tất nhiên là Lương Trạc rồi, không phải em rình mò theo dõi người ta biết bao nhiêu lần rồi sao."
Chung Hinh: "Ý em nói là người vừa mới đi qua kia không phải chú Lương."
Chung Thừa: "Lỡ như cậu ta diễn rất giỏi thì sao đây?"
Chung Hinh lắc đầu nguầy nguậy: "Chung Thừa, anh phải tin tưởng trực giác của em, trực giác của em xưa nay đều rất đúng!"
Tối nay đã định trước là một đêm không ngủ được.
Tống Thiền cũng không thể chợp mắt.
Cô làm việc tăng thêm giờ nghiên cứu cả đêm để suy nghĩ về đề tài thi giải Nảy Mầm.
Tống Thiền chọn được mấy chủ đề, kiểm tra thông tin và tài liệu của từng chủ đề đó, rồi cuối cùng chọn ra một cái.
Cô phấn khích ôm máy vi tính đi đến cửa nhà đối diện, háo hức muốn nhanh chóng chia sẻ niềm vui của mình.
Sau khi đi tới cửa, Tống Thiền đột nhiên tỉnh táo lại, đây giờ đã là một giờ sáng rồi, Chung Linh Ngộ có khi đã ngủ từ lâu.
Tống Thiền không biết tại mình lại có hành động vô lý như vậy, đã hơn một giờ sáng rồi mà còn mò đến cửa nhà người ta. Cô cũng không biết tại sao dạo gần đây mặt mình lại dày đến thế, nhưng cho dù thế nào, Tống Thiền phát hiện bây giờ chỉ vì một vài chuyện cỏn con, bình thường nhàm chán không đáng nhắc tới mà cô sẽ luôn làm phiền Chung Linh Ngộ, chứ đừng nói đến một chút thành quả nhỏ cô có được lúc này, trong đầu cô khi đó lập tức xuất hiện bóng dáng của Chung Linh Ngộ, muốn lập tức nhìn thấy anh, nên gần như ngay tức khắc đã chạy ra khỏi cửa.
Tống Thiền đứng ở cửa một hồi, cố gắng đè nén những suy nghĩ bồn chồn trong lòng, quyết định sáng sớm mai sẽ lại tìm Chung Linh Ngộ chia sẻ đề tài nghiên cứu mới vậy.
Tống Thiền vừa định quay về, cánh cửa đột nhiên mở ra.
Chung Linh Ngộ giữ cánh cửa với ánh mắt mơ màng: "Tống Thiền?"
Anh dường như còn chưa xác định được có phải Tống Thiền thật sự xuất hiện ở trước cửa nhà mình hay không.
Tống Thiền bị bất ngờ chưa kịp phản ứng lại: "À... Không có gì đâu, không có gì đâu."
Tống Thiền nhanh chóng liếc nhìn Chung Linh Ngộ một cái, sau đó lại nhìn đi chỗ khác, cô cũng không biết tại sao mình lại hoảng hốt luống cuống. Chung Linh Ngộ trước mặt đang mặc bộ đồ ngủ ở nhà, áo phông trắng rộng rãi cùng quần dài, có thể nhìn thấy một đoạn xương quai xanh lộ ra bên ngoài cổ áo rộng thùng thình trông đầy lười biếng, phần cổ cong mượt giờ đây cũng lộ ra một lớp màu ửng đỏ.
Tống Thiền không dám nhìn thêm nữa, cứ cảm thấy như vừa nhìn là sẽ phạm tội.
"Cậu ôm máy tính đến tìm tớ, chắc chắn là có chuyện gì rồi."
Giọng của Chung Linh Ngộ vẫn còn ngái ngủ, trầm khàn hơn bình thường mấy phần, đã từ rất lâu trên người anh không còn mang hơi thở của thiếu niên nữa, trên đêm khuya tĩnh lặng này, mỗi một luồng hơi thở bao quanh người Tống Thiền đều tràn ngập một loại khí chất trưởng thành khó mà diễn tả thành lời.
''Ngày mai tớ có thể nói sau cũng được, bây giờ muộn quá rồi.'' Tống Thiền rụt rè nói xong, chuẩn bị xoay người chạy trốn.
Sau lưng cô truyền tới tiếng cười của Chung Linh Ngộ: ''Nếu như cậu đã tới, mà tớ cũng đã tỉnh rồi, cần gì phải chờ ngày mai?''
Trái tim không nghe lời của Tống Thiền đập loạn xạ một cách điên cuồng.
Chung Linh Ngộ vươn tay tới kéo vạt áo của Tống Thiền: "Vào thôi nào.'' Nói xong anh quay người đi vào trong, "Cậu cứ tự nhiên ngồi xuống đi, chờ tớ một chút, tớ uống ly cà phê.''
Tống Thiền cứ như bị ma xui quỷ khiến đi vào trong nhà.
Chung Linh Ngộ đang xay hạt cà phê, hỏi Tống Thiền: ''Tớ pha cho cậu ly trà sữa nhé?''
Tống Thiền: ''Cậu biết pha trà sữa sao?''
Chung Linh Ngộ: ''Cho túi trà lọc vào trong sữa bò Vượng Tử thì tớ vẫn biết.''
Tống Thiền ngạc nhiên mừng rỡ nói: ''Wao, cách làm này được đó.''
Chung Linh Ngộ không nói gì, trong mắt mang theo ý cười.
Lúc Chung Linh Ngộ ngồi xuống bên cạnh, Tống Thiền nói: ''Chúng ta nói nhỏ một chút, đừng quấy rầy Chung Hinh Chung Thừa ngủ.''
Âm cuối của Chung Linh Ngộ lộ ra ý cười: ''Không cần đâu.''
Tống Thiền: ''Tại sao vậy?''
Chung Linh Ngộ: "Bọn nó có ở nhà đâu. Không tin thì cậu thử vào trong phòng bọn nó xem đi."
Tống Thiền: ''Vậy đã hơn nửa đêm rồi, các em ấy đi đâu?''
Chung Linh Ngộ ngẩng đầu nhìn cô: ''Sao nào, lo lắng hả?''
Thật ra lo lắng là chuyện hết sức bình thường, nhưng điều bất thường là Tống Thiền lúc này đang cảm thấy chột dạ. Cô sợ mình thể hiện quá giống một người mẹ đang lo lắng cho con của mình.
Chung Linh Ngộ cũng bó tay: ''Tớ cũng không biết bọn nó chạy đi đâu, lớn tướng như vậy rồi, khắc biết tự trở về, cậu mở máy tính ra đi, tớ nghe sáng kiến của cậu một chút.''
Tống Thiền hắng giọng: ''Vậy tớ bắt đầu nhé.''
Chung Linh Ngộ gật đầu, mở trang chủ trên máy tính lên, biểu cảm xem tài liệu rất nghiêm túc.
Giọng của Tống Thiền vẫn rất nhỏ: ''Tớ dự định làm về phân tích địa hình, chỉnh sửa một đoạn video phong cảnh ngắn, sau đó thêm một số mô tả về phong tục địa phương..."
Tống Thiền đột nhiên dừng lại, Chung Linh Ngộ quay đầu, chạm vào ánh mắt của Tống Thiền, Tống Thiền ngẩn ra, không nói được câu tiếp theo.
Cô không quen giao tiếp bằng ánh mắt với Chung Linh Ngộ, bởi vì cô sẽ bị phân tâm.
"Hửm?''
Chung Linh Ngộ nhắc nhở Tống Thiền, tại sao cô không nói tiếp,
Tống Thiền đan ngón tay vào nhau, khớp ngón tay căng cứng, che giấu chút lo lắng của mình: ''Tớ nói xong rồi.''
Chung Linh Ngộ đặt ngón tay lên chiếc cốc sứ trắng, xoa vòng tròn quanh miệng cốc theo thói quen: ''Ý tưởng khá hay, tại sao cậu lại không tự tin?''
Tống Thiền: "Khá hay sao? Tớ còn đang lo lắng không thực tế, hoặc là độ khó quá thấp, sẽ thiếu tính cạnh tranh.''
Chung Linh Ngộ: "Mặc dù chủ đề này có thể nói là đơn giản, nhưng để có thể làm chi tiết thấu đáo thì lại không hề dễ. Còn nói đến việc có thực tế hay không, thì có chứ, dù sao nước ta có diện tích đất đai rất rộng lớn, tớ đề nghị cậu chọn một khu vực nhất định để nghiên cứu, chẳng hạn như lưu vực sông Hoàng Hà, lưu vực sông Trường Giang hoặc đại loại như vậy.''
Bên phía Chung Hinh Chung Thừa còn đang thảo luận về chuyện của Lương Trạc vừa rồi.
Chung Thừa: ''May là Lương Trạc không quay đầu lại đấy, nếu không cậu ta chắc chắn sẽ nghĩ em bị điên. Hơn nửa đêm không ngủ, đi ra ngoài dọa người, cũng chỉ có em mới nhàm chán như vậy.''
Chung Hinh: ''Anh chắc chắn chỉ có em nhàm chán như vậy thôi sao?''
Cô ấy vừa nói xong thì kịp thời nhanh chóng kéo Chung Thừa lại, ra hiệu cho anh trai nhìn vào bên trong.
Trong phòng chỉ bật một ngọn đèn nhỏ, Tống Thiền với Chung Linh Ngộ đang nhỏ giọng thảo luận. Màn hình máy vi tính sáng chiếu vào hai người đang ngồi sóng vai bên nhau, như ở nơi không người.
Chung Hinh rón rén đẩy Chung Thừa ra ngoài: "Đi thôi, ngủ ngoài đường.''
*
Hầu hết học sinh lớp 11.1 đều tham gia giải Nảy Mầm, cộng thêm mấy bạn học sinh xuất sắc của lớp khác, tổng cộng có sáu đội được thành lập.
Tống Thiền xưa nay vốn là người không giỏi bày tỏ ý kiến của mình trước đám đông, nhưng lần này nhờ có sự động viên của Chung Linh Ngộ dành cho cô trước khi ra cửa, trái tim cô như được lấp đầy, chủ động giơ tay phát biểu.
Ban đầu Tống Thiền còn lo lắng thầy Hồng sẽ có ấn tượng xấu với mình vì lần xin nghỉ trước đó, không ngờ thầy Hồng lại rất tán thành ý tưởng của cô.
Các thành viên trong nhóm cũng đồng ý với đề nghị của Tống Thiền.
Chỉ có Nhiễm Giai Ngọc tỏ ra cực kỳ không vui, bởi vì vừa rồi chỉ có một mình cô ta nhất nhất phản đối Tống Thiền.
Lúc đầu Nhiễm Giai Ngọc không có ở trong nhóm của Tống Thiền, nhưng bởi vì lần trước Tống Thiền xin nghỉ không có đến họp, Nhiễm Giai Ngọc không biết làm thế nào là nhân lúc trống chỗ gia nhập vào nhóm nhỏ của bọn họ, sau này Tống Thiền mới biết được chuyện này, cho dù có phản đối cũng không có hiệu lực.
Sau khi thầy Hồng thông báo tên những người sẽ ở lại dọn dẹp phòng thí nghiệm xong thì buổi họp cũng đã kết thúc, Chung Hinh Chung Thừa ở cổng tòa nhà Minh Nguyệt đón Tống Thiền về nhà.
Bởi vì chuyện tiên đoán, Chung Hinh Chung Thừa tỏ ra vô cùng lo lắng.
''Không có chuyện gì xảy chứ ạ?''
Tống Thiền: ''Mọi chuyện thuận lợi lắm, đề xuất của chị đã được mọi người thống nhất chọn làm đề tài, cuối cùng nhóm chị chọn nghiên cứu địa hình Tây Bắc.''
Chung Thừa: ''Vậy lần họp nhóm tới là khi nào ạ, bọn em sẽ đến đón chị.''
Tống Thiền: ''Các em không cần phải đón chị nữa đâu, nếu như các em còn lo lắng về lời tiên đoán, thì sự thật đã chứng minh là nó không đúng rồi còn gì. Lần trước dự đoán là cuối tháng Mười ở tòa Nội Tỉnh, nhưng bây giờ đã là cuối tháng Mười Hai rồi, với lại bọn chị vẫn sẽ họp ở tòa Minh Nguyệt.''
Chung Hinh: ''Có lẽ là chúng ta đã buồn lo vô cớ rồi! Vì chúng mức đề tài của chị được chọn, hôm nay chúng ta sẽ đi ăn một bữa thật thịnh soạn đi!''
Tống Thiền đột nhiên nghĩ đến Chung Linh Ngộ: ''Chung Linh Ngộ có nói khi nào cậu ấy về nước không?''
Chung Hinh cố ý vòng vô: "Sao chị không tự mình hỏi đi ạ? Chủ động gọi điện thoại cho anh ấy á ~ "
Kỳ thi cuối kỳ thu đông năm nay diễn ra muộn hơn năm ngoái.
Nhóm của Tống Thiền tổ chức họp ở tòa nhà Minh Nguyệt thêm hai lần nữa, thầy Hồng nói bởi vì để chuẩn bị cho kỳ thi cuối kỳ nên nhóm sẽ tạm ngừng họp nhóm thảo luận thêm, để cho mọi người trong khoảng thời gian này không cần phải lo nghĩ đến giải Nảy Mầm, yên tâm tập trung ôn thi.
Lần này đến lượt Tống Thiền một mình ở lại tòa Minh Nguyệt trực nhật.
Cũng giống như những lần trước, Chung Hinh Chung Thừa cũng theo tới để chờ đón Tống Thiền, an toàn trở lại phòng học.
Trong giờ tự học buổi tối, làn khói đen cuồn cuộn xuất hiện khắp khuôn viên trường.
Tòa Minh Nguyệt xảy ra cháy nổ.
Các bạn học trong lớp khẩn trương đếm số lượng người, lớp trưởng Đổng Hiền Năng đổ mồ hôi lạnh: "Lớp của chúng ta hình như... Còn thiếu một người.''