Một trận mưa lớn như trút nước đổ xuống, ngọn lửa bùng phát trong phòng thí nghiệm của tòa nhà Minh Nguyệt cũng đã tắt.
Nhân viên y tế của trường chạy đến, đám học sinh cũng xông ra xem. Các lãnh đạo nhà trường thì ra sức ngăn cản học sinh đến gần.
Nhưng Tống Thiền vẫn nhìn thấy Nhiễm Giai Ngọc nằm trên cáng.
Tống Thiền nhớ đến lời tiên đoán, cả người cô như rơi vào hầm băng.
Chẳng lẽ, người gặp chuyện không phải là cô? Vậy tại sao lại để cho cô nghe được lời tiên đoán đó?
Đúng lúc này, giọng nói đầy giận dữ của thầy hiệu trưởng vang lên khắp hành lang: "Hôm nay ai trực nhật ở phòng A5413 của tòa Minh Nguyệt!"
Trái tim Tống Thiền rớt một nhịp ‘Thịch’ một cái, cô run rẩy giơ tay lên.
"Là em..."
"Thưa thầy, là Tống Thiền!"
Giọng nói vang dội của Kiều Viện Viện lập tức át đi tiếng trả lời của Tống Thiền.
Các bạn học sinh đứng chen chúc chật kín cả một hành lang đều quay lại nhìn Tống Thiền, ánh mắt đầy vẻ kỳ lạ.
Sắc mặt thầy Hồng tái nhợt đi tới nói: "Em đi theo thầy."
Cả người Tống Thiền đổ mồ hôi lạnh, cúi đầu đuổi theo thầy Hồng.
Hai giọng nói không hẹn mà cùng đồng thanh vang lên từ phía sau.
"Thưa thầy, em đi cùng Tống Thiền ạ!"
"Em cũng đi cùng."
Là giọng của Phương Gia và Lương Trạc.
Phương Gia đứng ra là vì xuất phát từ sự lo lắng cho bạn bè, điều này có thể hiểu được, nhưng tại sao Lương Trạc cũng muốn ra mặt?
Lãnh đạo nhà trường cau mày nói: "Các em chỉ muốn tham gia náo nhiệt vớ vẩn thôi, tự ai về lớp đấy hết cho tôi!"
Chủ nhiệm các lớp lục đục chạy tới, lùa hết học sinh lớp mình về lớp.
Những cảm xúc dồn nén và căng thẳng bao trùm khắp khuôn viên trường.
Tống Thiền bị đưa tới phòng y tế của trường, trên người Nhiễm Giai Ngọc quấn rất nhiều băng vải, bác sĩ trước mặt hiện đang băng bó vết thương trên đùi Nhiễm Giai Ngọc.
Nhiễm Giai Ngọc đau đến mức bật khóc.
Tống Thiền bị lãnh đạo nhà trường đưa đi thẩm tra tình huống lúc đó.
Sau khi hỏi han quan tâm vết thương của Nhiễm Giai Ngọc, lãnh đạo nhà trường hỏi:
"Bạn học Nhiễm Giai Ngọc, em có còn nhớ làm sao mà phòng thí nghiệm bốc cháy không?"
Tinh thần Nhiễm Giai Ngọc dường như bị kích thích cực kỳ lớn, cô ta bắt đầu khóc lóc thút thít, cả người run lẩy bẩy.
"Em làm rớt mất cặp tai nghe nên đã đến phòng thí nghiệm để tìm, lúc đó em ngửi thấy một mùi rất hăng, sau đó phòng thí nghiệm đột nhiên phát nổ, hu hu hu hu."
Giáo viên phụ trách phòng thí nghiệm suy đoán nguyên nhân: "Các mô hình mô phỏng cần thiết cho phòng thí nghiệm địa lý chỉ có thể được thực hiện trong phòng thí nghiệm tổng hợp, mà phòng thí nghiệm tổng hợp là nơi lưu trữ các loại hóa chất. Khi các em được thầy Hồng dẫn vào trong đó, chắc hẳn đã được thầy Hồng phổ biến về quy tắc sử dụng phòng thí nghiệm rồi đúng không. Bạn học Nhiễm Giai Ngọc, có phải em vô tình đụng phải lọ hóa chất gì không?"
Phòng A5413 ở tòa nhà Minh Nguyệt là phòng thí nghiệm tổng hợp đa chức năng, chủ yếu được sử dụng để giảng dạy các môn khoa học cho các em học sinh cấp dưới. Ngoài nhiều công nghệ đa phương tiện tiên tiến, không gian cũng có thể được phân chia tùy ý với mục đích tiến hành các bài giảng thực tế về nhiều chủ đề khác nhau như vật lý, hóa học và địa lý, vì vậy mà hóa chất cũng được cất giữ ở phòng học này.
Nhiễm Giai Ngọc như thể bị oan ức gì lớn lắm, khóc thở không ra hơi: "Sao mà em dám táy máy sờ soạng lung tung chứ, em chỉ đi tìm đồ bị rớt thôi, lúc em tới đó, trong phòng học đã dày đặc khói rồi!"
"Lúc em tới cả căn phòng đã đầy khói rồi ư?"
Nhiễm Giai Ngọc đột nhiên chỉ vào Tống Thiền, cảm xúc trở nên rất kích động: "Tống Thiền phụ trách quét dọn phòng thí nghiệm, tại sao các thầy cô chỉ chất vấn một mình em chứ ạ! Xảy ra chuyện này cũng là trách nhiệm của Tống Thiền mà, là Tống Thiền hại em bị thương!"
Tống Thiền lấy hết dũng khí phản bác lại: "Em chỉ lau sàn và dọn rác thôi. Em chắc chắn mình không hề chạm vào bất kỳ thứ gì trong phòng thí nghiệm, còn về nguyên nhân tại sao khói dày đặc..."
Nhiễm Giai Ngọc hoàn toàn không chịu nghe Tống Thiền giải thích: "Tống Thiền, đến tận bây giờ cậu còn cãi được à, chẳng lẽ tớ bị thương là do tớ đáng đời sao? Thầy ơi, em không thở được..."
Nhiễm Giai Ngọc làm bộ như sắp ngất xỉu, khung cảnh bỗng trở nên hỗn loạn, bác sĩ trong phòng y tế đề nghị Nhiễm Giai Ngọc nhắm mắt nghỉ ngơi, tốt nhất không nên để cảm xúc quá kịch liệt như vậy.
Mấy giáo viên đứng đó cũng không thể làm gì khác hơn là từ bỏ thẩm vấn, để cho Tống Thiền quay về lớp.
Tống Thiền nhớ lại dáng vẻ điên cuồng vừa rồi của Nhiễm Giai Ngọc, cô chưa bao giờ nhìn thấy người nào đáng sợ như thế, ánh mắt hung ác của Nhiễm Giai Ngọc vẫn còn in trong đầu cô.
Đồng thời Tống Thiền có loại dự cảm không tốt, trong lời nói của Nhiễm Giai Ngọc, nghe giống như cô ta chắc chắn rằng cô là người hại cô ta bị thương, là tại cô mà phòng thí nghiệm mới bị cháy... Rõ ràng thầy còn chưa xác định được đó là trách nhiệm của ai mà.
Lúc Tống Thiền trở lại phòng học, phát hiện ra không biết là do ai tung tin đồn, nói là Tống Thiền trong lúc trực nhật ở phòng thí nghiệm đụng chạm vào đồ đạc linh tinh, dẫn đến việc Nhiễm Giai Ngọc bị thương.
Trên lưng Tống Thiền như mọc thêm gai, cô không thể chịu nổi cảm giác các bạn học xung quanh nhìn mình với ánh mắt đầy nghi ngờ.
Nhà trường chặn mọi tin tức liên quan đến vụ cháy nổ vừa xong, Phương Gia mạo hiểm chạy đi báo tin cho Chung Hinh Chung Thừa.
Chuông báo giờ giải lao vừa vang lên, Chung Hinh Chung Thừa cùng với cả Tống Thanh chạy tới.
Trong vườn hoa nhỏ yên tĩnh, Chung Hinh ôm lấy Tống Thiền, hai mắt Chung Hinh rưng rưng sắp khóc đến nơi.
Chung Thừa cũng không ngờ được chuyện này sẽ xảy ra: ''Ngày phòng đêm phòng, không ngờ lời tiên đoán mẹ sẽ xảy ra chuyện, không phải ý nói đến an toàn tính mạng, mà là tính chết chóc của xã hội.''
Tống Thanh cũng tham gia phân tích: ''Nếu thật sự giống như lời tiên đoán của Lương Trạc, không lại gần phòng thí nghiệm vậy thì sẽ không trở thành học sinh trực nhật, và sẽ không bị Nhiễm Giai Ngọc tạt nước bẩn.''
Chung Thừa: ''Nhưng thời gian và địa điểm đã đổi khác đi so với lời tiên đoán rồi mà.''
Chung Hinh: "Vậy điều đó có nghĩa là cho dù chúng ta có tránh như thế nào đi chăng nữa, chuyện phải xảy ra trước sau gì nó vẫn sẽ xảy ra, chỉ là đi theo một con đường khác dẫn đến cùng một kết quả.''
Lời này vừa nói ra, bản thân Chung Hinh cũng chết lặng.
Biểu cảm của Chung Thừa và Tống Thanh cũng giống hệt như vậy.
Rõ ràng bọn họ đều đang nghĩ đến cùng một chuyện.
Sự biến mất của Tống Thiền vào một ngày nào đó ở tương lai.
—— Đi theo những con đường khác nhau, nhưng đích đến cuối cùng lại chỉ có một.
Tống Thiền là người duy nhất không biết nên cô không thể hiểu được tại sao con trai con gái, thậm chí cả sắc mặt em trai cô đều trở nên tái nhợt như vậy.
"Tống Thanh?"
Tống Thiền kéo ống tay áo Tống Thanh, có chút không hiểu được chuyện gì đang xảy ra.
Tống Thanh như tỉnh lại từ trong cơn mê, nhìn thấy dáng vẻ bối rối của Tống Thiền, lỗ mũi đột nhiên đau xót, ôm chầm lấy chị mình: ''Không có chuyện gì đâu chị, không có chuyện gì đâu, em nhất định sẽ bảo vệ chị thật tốt.''
Tống Thiền tưởng Tống Thanh đang nói đến chuyện phòng thí nghiệm, cô vỗ vỗ lưng Tống Thanh, có chút cảm động, cô không ngờ có một ngày có thể nhìn thấy một Tống Thanh cứng rắn mạnh mẽ như thế này, đồng thời có thể thấy được một mặt dịu dàng của em trai.
*
Tống Thiền chưa bao giờ cảm thấy, bước vào lớp học thôi cũng cần phải có dũng khí rất lớn.
Mặc dù cô đã chuẩn bị xong tâm lý, nhưng khi nhận ra ánh mắt quan sát đánh giá của các bạn học, Tống Thiền vẫn cảm thấy nghẹt thở.
Không biết có phải do ảo giác không, nhưng lúc đại biểu bộ môn thu bài tập, đều đến từng bàn thu từng người, nhưng lại chỉ bỏ qua mỗi Tống Thiền. Khi mọi người đang trò chuyện rôm rả, đến khi Tống Thiền vừa lên tiếng, mọi người đều tản ra với vẻ mặt một lời khó nói hết, trong tiết thể dục, Tống Thiền ngủ quên, đến khi tỉnh lại trong phòng học đã không còn ai...
Tống Thiền cảm thấy như mình bị cô lập.
Phương Gia phải tham gia giải đấu, nên không có đi học, điều này lại còn khó hơn cho Tống Thiền.
Tống Thiền nhanh chóng nhận ra việc cô bị cô lập là thật, không có bạn vậy thì không có bạn thôi, dù sao mục đích đi học của cô cũng là vì muốn thi đậu một trường đại học tốt một chút.
Tống Thiền nhìn chỗ ngồi trống bên cạnh, trong lòng có chút mất mát.
Chung Linh Ngộ vẫn chưa về, nghe nói anh ra nước ngoài với bố mẹ, không biết bao giờ anh mới trở lại.
So với việc bị bạn học xa lánh, Tống Thiền dường như sợ sẽ không còn được gặp Chung Linh Ngộ hơn.
Đúng lúc này, có người chiếm chỗ trống bên cạnh Tống Thiền.
Là Lương Trạc.
''Tống Thiền, tớ thấy mấy ngày nay tâm trạng cậu không được tốt cho lắm, cậu vẫn ổn chứ?''
Đối mặt với sự quan tâm của Lương Trạc, Tống Thiền cố gắng nặn ra một nụ cười: ''Tớ không sao.''
Lương Trạc thấy vậy tay chân có chút luống cuống: ''Tớ cũng không biết nên an ủi cậu thế nào, nhưng nếu như cậu cần giúp đỡ, có thể nói với tớ."
Tống Thiền tỏ lòng biết ơn: ''Cảm ơn cậu, nhưng mà bây giờ không phải cậu đang học tiết thể dục sao? Giờ này còn chưa hết tiết mà cậu đã về lớp rồi, không sao chứ?''
Lương Trạc nói: "Hôm nay thầy không điểm danh, cho mọi người tự do hoạt động, tớ từ chối lời rủ rê đi chơi bóng rổ với mấy cậu bạn, lén chạy về đây.''
Tống Thiền: ''Vậy cậu trở lại đó đi, cậu định ở đây làm gì, còn một lúc lâu nữa mới hết giờ cơ.''
Lương Trạc rõ ràng là quay về đây để ngồi cùng với Tống Thiền, lời nói của cậu ấy thể hiện rõ như vậy rồi, thế mà Tống Thiền dường như lại nghe không hiểu, cậu ấy không biết phải làm sao.
''Chúng mình làm một bộ đề đi. Bây giờ cậu có bận không?''
''Ừ, tớ định luyện bộ đề môn lịch sử.''
Tống Thiền đã nghĩ thông suốt rồi, nếu như những người này thật sự cô lập cô... Vậy thì cô càng phải cố gắng hơn, trở nên ưu tú hơn.
''Thấy cậu hăng hái có nghị lực thế này, tớ mừng cho cậu.''
Trong mắt Lương Trạc lộ ra mấy phần tán thưởng.
Tống Thiền cười một tiếng: "Học sinh lớp mười một như chúng ta không học thì còn có thể làm gì được đây? Cậu cũng đi làm việc của cậu đi.''
Lương Trạc gật đầu.
Cậu chuẩn bị rời đi, thì đúng lúc này Kiều Viện Viện và Nhiễm Giai Ngọc bước vào lớp, bọn họ nhìn thấy Tống Thiền và Lương Trạc ngồi chung với nhau thì bĩu môi.
Nhiễm Giai Ngọc một hai muốn lên lớp, chân cô ta vẫn còn đang phải băng bó nên cần có người đỡ mới đi lại được.
Kiều Viện Viện bất bình thay Nhiễm Giai Ngọc, giở giọng quái gở nói Tống Thiền: ''Thảo nào không thèm học tiết thể dục, tớ đã nói mà một số người đúng thật là rất có bản lĩnh đấy.''
Lương Trạc là một thiếu niên chí ý, cậu đời nào nghe lọt những lời này, đứng dậy đi về phía Kiều Viện Viện và Nhiễm Giai Ngọc: "Bản thân các cậu cũng là nữ sinh, sao mà ăn nói gay gắt với nhau thế?"
Kiều Viện Viện không phục: "Vậy chẳng lẽ là lỗi của Nhiễm Giai Ngọc chắc? Cậu ấy thậm chí còn bị thương đấy."
Một kiểu phản bác đặc trưng cho thấy giao tiếp không có hiệu quả.
Lương Trác có chút khó chịu: "Vậy ai bị thương thì người đó có lý à?"
Nhiễm Giai Ngọc lập tức kêu lên như sắp khóc: "Thế chẳng lẽ là do tớ đáng bị như vậy sao?"
Lúc này bắt đầu có lác đác bọn học về lớp, đúng lúc mọi người nhìn thấy Nhiễm Giai Ngọc đang lên án Tống Thiền với Lương Trạc.
"Những tin đồn về Tống Thiền ngoài kia, không phải là do tớ đi tung tin, và đó cũng không phải là chuyện của tớ. Cậu đừng quên, tớ là người bị thương, tại sao cậu lại đi chất vấn ngược lại tớ, mà không đi hỏi xem ai là người khiến cho cái phòng thí nghiệm đó nổ tung rồi khiến tớ bị thương? Hu hu hu, tớ không thể nhảy được nữa, vết thương ở chân tớ đau thế này..."
Lời trong ý ngoài đổi trắng thay đen, khiến cho những người không chứng kiến từ đầu khi nghe vào tai lại cảm thấy dường như là Tống Thiền giật dây Lương Trạc đi chất vấn Nhiễm Giai Ngọc.
Lương Trạc bị cô ta hất cho ly trà xanh tức đến mặt đỏ đến mang tai: "Tôi chưa hề nói đến chuyện tin đồn tin vịt gì hết!"
Kiều Viện Viện cây ngay không sợ chết đứng, đề tài câu chuyện lại nhắm trúng ngay Tống Thiền: "Chiều nay bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc sẽ đến trường để giải quyết chuyện này, bố mẹ Tống Thiền cũng tới, rốt cuộc cậu ấy có bị oan hay không, đến lúc đó khắc biết! Chuyện cậu suýt chút nữa hại chết Nhiễm Giai Ngọc này, tốt nhất cả đời đừng có mà nhận!"
Tống Thiền cắn răng kìm nén nước mắt.
Cô vừa nghĩ đến Mạnh Miên cực khổ làm việc đến tận nửa đêm, rồi phải mệt lòng mệt sức đến trường để giải quyết chuyện này, trái tim bỗng nhói lên như bị dao đâm.
Vừa nghĩ đến bố cô Tống Chấn đang lái xe trên đường cao tốc, sẽ lo lắng sốt ruột thế nào sau khi nhận được cuộc điện thoại thông báo từ nhà trường, lái xe trong tình trạng như vậy sẽ nguy hiểm ra sao, cô vô cùng tự trách bản thân.
Lần đầu tiên Tống Thiền căm ghét một người đến thế.
Rõ ràng chuyện này không liên quan đến cô, nhưng cô ta nhất quyết vu oan giá họa cho cô, vậy thì để cho cô một mình chịu nỗi ấm ức này là được rồi, việc gì phải kéo bố mẹ cô cùng chịu khổ, cô ta thật sự đáng ghét vô cùng.
Nhưng cô có thể làm gì chứ? Trong tình huống không có chứng cứ, liệu cô cứ phải gào khóc om sòm như một con chó điên vậy sao?
Không, không được như vậy, mày phải giữ tỉnh táo, mày nhất định phải giữ tỉnh táo.
Tuyệt đối không thể vì một phút bốc đồng mà khiến cho sự việc phát triển đi vào ngõ cụt không cách nào cứu vãn được.
Tống Thiền liên tục nhắc nhở bản thân.
Móng tay của cô ghim chặt vào mu bàn tay đến mức sắp chảy máu.
*
Đến giờ nghỉ trưa, Tống Thiền bị chủ nhiệm lớp gọi đến phòng làm việc.
Thầy Đới đưa điện thoại di động của Tống Thiền cho cô: "Em gọi điện thoại cho bố mẹ em đi, bảo bố mẹ buổi chiều đến trường một chuyến. Không cần phải để thầy nói là chuyện gì đâu nhỉ?"
Tống Thiền gật đầu: "Vâng, em biết là chuyện gì ạ."
Sau khi Tống Thiền mở điện thoại lên, trên màn hình điện thoại của cô nhảy lên vài thông báo.
Dòng chữ bắt mắt nhất là [Bạn đã bị xóa khỏi cuộc trò chuyện nhóm].
Cô đã bị loại ra khỏi nhóm thi giải Nảy Mầm.
Tống Thiền lập tức cảm thấy như bị sét đánh, sắp đứng không vững nổi nữa.
Tống Thiền không phục, cô rất muốn đi tìm nhóm trưởng, muốn hỏi rõ rốt cuộc chuyện là thế nào.
Nhưng không phải chuyện này đã rất rõ ràng rồi sao, cô không thể ở lại trong nhóm được nữa. Tất cả mọi người đều tin lời của Nhiễm Giai Ngọc, bây giờ cô đi hỏi, chỉ là tự rước lấy nhục mà thôi.
Giờ nghỉ trưa kết thúc.
Cả một buổi trưa Tống Thiền không được nghỉ ngơi, đầu óc choáng váng, tay chân lạnh buốt.
Cô vừa ngước mắt lên đã thấy Nhiễm Giai Ngọc được bạn học đỡ đi vào trong lớp, người đi cùng với cô ta, là thành viên trong nhóm thi giải Nảy Mầm.
Tống Thiền không thể tin được.
Mọi người vừa đi họp về sao?
Không một ai gọi cô... đi họp nhóm?
Cả người Tống Thiền giống như một sợi dây, không ngừng bị kéo căng ra.
Có người đi đến chỗ Tống Thiền, thông báo với cô bằng giọng điệu lời nghiêm nghĩa chính: "Bạn học Tống Thiền, xin lỗi cậu, chúng tớ đã đi họp nhưng không có gọi cậu đi là bởi vì cả nhóm đã có buổi bỏ phiếu quyết định, loại cậu ra khỏi nhóm. Cậu không còn là thành viên trong nhóm tham gia thi giải Nảy Mầm với chúng tớ nữa."
Tống Thiền hít một hơi thật sâu, rồi lại hít một hơi thật sâu nữa...
Luôn có những khoảnh khắc khiến người ta cảm thấy thật khó sống, và giờ phút này là khoảnh khắc như vậy.
Tống Thiền không thể thở được, cô cảm nhận được từng cơn run rẩy kịch liệt đang không ngừng chạy khắp cơ thể mình.
Cô cúi đầu xuống, không ngừng cúi thấp chúi đầu về phía trước, như thể xương cổ sắp bị gãy, bị đè đến mức gãy, trái tim đầy vết nứt sắp vỡ tan thành từng mảnh.
Liên tục bị vứt bỏ, liên tục nhận được những tin xấu, liên tục bị đả kích, khiến cho Tống Thiền lúc này đây đã hoàn toàn kiệt sức.
Cùng lúc đó, Chung Hinh cùng Chung Thừa đang ở trong phòng giám sát, sứt đầu mẻ trán điều tra sự việc.
Bọn họ đang coi lại camera giám sát của trường, Tống Thiền phụ trách canh gác bên ngoài, chú bảo vệ mà xuất hiện thì cậu sẽ lập tức phát ra tín hiệu cảnh báo.
Chung Hinh chăm chú nhìn vào màn hình máy tính: "Camera có điểm mù, không thể nhìn thấy trong phòng thí nghiệm đang xảy ra chuyện gì."
Chung Thừa: "Thảo nào nhiều ngày như vậy rồi mà thầy cô giáo vẫn không tìm ra được kết quả gì."
Chung Hinh: ''Em thử tìm camera giám sát ở các tòa nhà giảng dạy khác, xem có thể bao quát được tòa nhà nhà Minh Nguyệt hay không.''
Trường trung học Lộ Hoa được xây dựng trên núi, nên thiết kế các tòa nhà giảng dạy được kết nối so le với nhau. Những khu vực mà camera giám sát của Tòa nhà Minh Nguyệt không thể nhìn thấy thì camera giám sát của những nơi khác có thể nhìn thấy.
Ngay cả khi giáo viên của trường có thể nghĩ đến điều này khi kiểm tra camera giám sát, thì vẫn có khả năng bọn họ không tìm tất cả cả camera giám sát rồi bị thiếu mất một vài điểm.
Trong lòng Chung Hinh ôm một tia hy vọng, tiếp tục tìm kiếm hoa cả mắt.
Chung Thừa thở dài: ''Được, vậy chúng ta phải nhanh lên, bà ngoại đã đến trường rồi, chúng ta phải đi giúp mẹ một tay.''
''Tìm được rồi!''
Chung Hinh phóng to hình ảnh lên, nhìn thấy được một bóng đen.
Chung Thừa nheo mắt nhìn thật kỹ: ''Người này nhìn quen quen, nhưng hình mờ quá.''
Ngón tay Chung Hinh lướt nhanh trên bàn phím, kết nối màn hình giám sát với máy tính của cô, sau đó sử dụng phần mềm để phân tích hình ảnh.
''Thời gian người này ở tòa nhà Minh Nguyệt trùng với thời gian Tống Thiền và Nhiễm Giai Ngọc ở đây, với lại vị trí của cậu ta rất gần với phòng A5413, nói không chừng cậu ta có thể nhìn thấy gì đó.''
Chung Thừa căng thẳng chờ đợi phần mềm phân tích hình ảnh.
Nhưng kết quả thật bất ngờ.
"Sao... sao lại là cậu ta?''
Tống Thanh chạy vọt vào trong: ''Bảo vệ tới, đi mau!'' Cậu vừa nói vừa liếc nhìn màn hình máy tính, lập tức bị hình ảnh trên đó làm cho bất ngờ: ''Đây không phải Tạ Tinh Hiếu sao? Sao cậu ta lại xuất hiện trên máy tính thế này?''
*
Không khí trong phòng họp nhỏ trở nên căng thẳng.
Nhiễm Giai Ngọc ngồi trên ghế sô pha, đôi mắt hồng hồng như quả đào, trong khi đó bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc đứng ở bên cạnh nhìn Tống Thiền với vẻ mặt đầy thù địch.
Mạnh Miên là người duy nhất đến trường, bà vội vã từ siêu thị chạy đến đây, thậm chí bà còn chưa kịp thay đồ đi làm, cả người toàn mùi cá khiến bà có chút bứt rứt không yên khi đứng đối diện với bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc quần áo lụa là trang sức đẹp đẽ.
Lãnh đạo nhà trường mời hai bên phụ huynh ngồi xuống thương lượng: "Mời ba vị phụ huynh ngồi, chuyện bạn học Nhiễm Giai Ngọc bị thương, nhà trường cũng rất tự trách, hy vọng chúng ta có thể ngồi xuống nói chuyện nhẹ nhàng...''
Mẹ của Nhiễm Giai Ngọc gây khó dễ: ''Nhẹ nhàng cái gì? Con gái của tôi bị thương thành ra như vậy! Đây là con bé Tống Thiền đó đúng không!''
Mẹ Nhiễm Giai Ngọc đi đôi giày cao gót như vẫn lao tới rất nhanh, Mạnh Miên lập tức tiến lên bảo vệ phía trước Tống Thiền: ''Cô đừng kích động, cô đừng kích động.''
''Người bị thương cũng đâu phải con gái cô, tất nhiên cô có thể bình tĩnh được rồi!'' Mẹ của Nhiễm Giai Ngọc tỏ ra rất kích động: ''Lúc Nhiễm Giai Ngọc về nhà nói với tôi ở trường học có một bạn học tên là Tống Thiền, lúc nào cũng bắt nạt con bé, tôi còn bảo con bé nhịn bạn một chút, không ngờ hôm nay lại xảy ra chuyện như vậy, tôi đang suy nghĩ xem, chuyện này rốt cuộc có phải tai nạn ngoài ý muốn hay không.''
Tống Thiền khiếp sợ, sao mẹ của Nhiễm Giai Ngọc có thể vô lý như vậy chứ: "Cháu chưa từng bắt nạt bạn học Nhiễm Giai Ngọc, hơn nữa cháu không hề đụng chạm lung tung ở phòng thí nghiệm, không phải thầy giáo đã nói rồi sao ạ, camera giám sát không quay tới chỗ đó, tại sao lại đổ trách nhiệm lên đầu cháu?"
Tống Thiền nhờ sự giúp đỡ của lãnh đạo nhà trường và thầy giáo, nhưng chợt nhận ra tất cả mọi người đều đang tránh ánh mắt của cô.
Giờ phút này lãnh đạo nhà trường và thầy giáo hành động như thể đã âm thầm thừa nhận đây là trách nhiệm của Tống Thiền vậy!
Tống Thiền bất lực nhìn về phía Mạnh Miên: "Mẹ..."
Ánh mắt Mạnh Miên trống rỗng.
Mẹ Nhiễm Giai Ngọc hừ một tiếng: "Xem nào, có người nào có thể làm chứng cho con sao? Bạn học Tống Thiền, rốt cuộc là con có thù sâu oán nặng gì với Nhiễm Giai Ngọc nhà cô mà lại hại con bé như vậy!''
Bố của Nhiễm Giai Ngọc cũng tức giận đứng dậy: ''Chuyện này phải báo cảnh sát!''
Lãnh đạo nhà trường lập tức trấn an bố của Nhiễm Giai Ngọc: ''Thật ra cũng không phải đến nỗi phải gọi cảnh sát, đừng hủy hoại tương lai của một đứa bé, bạn học Tống Thiền chỉ là không cẩn thận mới gây ra chuyện không ngờ tới này thôi, tôi đảm bảo, chuyện này thật sự chỉ là chuyện ngoài ý muốn, đứa bé tuổi còn nhỏ, đừng để nó có tiền án chứ!''
Mạnh Miên nghe những lời này, cả người run rẩy, gần như sắp đứng không vững.
''Mẹ của Nhiễm Giai Ngọc, chuyện này đúng là Tống Thiền nhà tôi không đúng, mong chị giơ cao đánh khẽ, đừng báo cảnh sát, có gì chúng ta giải quyết riêng với nhau.''
Tống Thiền cảm giác như bầu trời sụp đổ: ''Mẹ ơi, con không làm gì sai cả.''
Mẹ của Nhiễm Giai Ngọc nổi cơn tam bành, chỉ vào Mạnh Miên mắng: ''Các người vừa rồi còn ngang ngạnh thế mà, bảo chúng tôi dựa vào cái gì mà phải giơ cao đánh khẽ! Đúng là một cặp mẹ không không biết điều, cả người bốc lên mùi nghèo khổ, không có đạo đức, quá đáng quá mức.''
''Vậy thì bà báo cảnh sát đi!'' Tống Thanh bỗng xông vào, như một con chó điên mù quáng.
Bố của Nhiễm Giai Ngọc lập tức ngồi không yên: ''Ai sợ ai, báo cảnh sát đi!''
Tống Thanh và bố của Nhiễm Giai Ngọc suýt chút nữa động tay động chân với nhau, lúc này Nhiễm Giai Ngọc đột nhiên ngã xuống, nằm trên đất kêu đau.
Bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc lúc này mới hoảng hốt đi quan tâm con gái trước.
Ở một bên khác, Chung Hinh Chung Thừa cuối cùng cũng tìm được Tạ Tinh Hiếu có hành tung xuất quỷ nhập thần.
Tạ Tinh Hiếu nghe lời nhờ vả của Chung Hinh Chung Thừa thì chỉ cảm thấy rất buồn cười: ''Các cậu bảo đi làm chứng cho Tống Thiền?''
Chung Hinh: ''Chúng tôi xem camera giám sát thấy lúc đó cậu cũng có mặt ở tòa nhà Minh Nguyệt, cậu nhất định đã thấy gì đó phải không?''
Tạ Tinh Hiếu nói với vẻ mặt thản nhiên: ''Tôi không có ở tòa Minh Nguyệt, tôi không thấy gì hết.''
Chung Hinh bắt đầu có chút mất khống chế: ''Rõ ràng cậu ở ngay đó mà, tại sao phải chối chứ?''
Tạ Tinh Hiếu vẫn giữ nguyên vẻ bình tĩnh: ''Chưa nói đến chuyện lúc đó tôi thật sự có mặt ở trường, mà cứ coi như tôi ở đó đi, vậy tôi nhất định phải giúp các cậu một tay à? Tôi thật sự không muốn xen vào chuyện của người khác, Chung đại tiểu thư à, cậu buông tha cho tôi đi.''
Chung Hinh cắn răng: "Cậu muốn bao nhiêu tiền tôi cũng cho cậu hết, chỉ cần cậu ra mặt nói chuyện giúp tôi thôi!''
Chung Thừa vội vàng kéo Chung Hinh lại, dùng ánh mắt nói cho em gái biết, chuyện này không thể giải quyết như vậy.
Chung Hinh ngẩn ra, lại thấy ánh mắt châm chọc của Tạ Tinh Hiếu, cô bỗng nhụt chí: ''Đúng vậy, rõ ràng chuyện này không phải lỗi của Tống Thiền, thu mua nhân chứng ngược lại khiến chuyện càng lệch lạc đi...''
Việc này không giúp được gì cho Tống Thiền, mà chỉ đang hại mẹ thêm mà thôi.
Chung Hinh hiểu ra, xoay người cúi đầu ủ rũ: ''Đi thôi, Chung Thừa, chúng ta đi tìm Tống Thiền.''
Chung Hinh và Chung Thừa cũng đã cạn kiệt sức lực, nếu không có sự trợ giúp của Tạ Tinh Hiếu, bọn họ cũng bế tắc.
Lúc hai người chạy đến phòng họp, Nhiễm Giai Ngọc đang nằm trong lòng bố mẹ của cô ta, nói với giọng điệu yết ớt không có sức: ''Không nên bởi vì con mà để cho Tống Thiền có tiền án, là bạn học cùng lớp con thật sự không nỡ để bạn mình như vậy.''
Mắt mẹ Nhiễm Giai Ngọc đỏ hoe.
Lãnh đạo nhà trường cũng khen Nhiễm Giai Ngọc: ''Em Nhiễm Giai Ngọc đúng là một người bạn học hiền lành.''
Tống Thanh tức đến mức sắp hộc máu: ''Người tốt để cho một mình chị làm hết! Đồ trà xanh chết bầm!''
Bố Nhiễm Giai Ngọc tức giận rống lên: "Thằng nhóc thối, mày nói gì hả!''
Tống Thanh không thèm cãi nhau với ông ta, chạy tới giành lấy điện thoại của lãnh đạo nhà trường: ''Hôm nay có nói gì em cũng phải báo cảnh sát! Chị em trong sạch!''
Tống Thanh gào khản cả giọng, giọng cậu đã khàn đục gần như tắt tiếng, trên người cũng có nhiều vết cào xước rỉ máu, Tống Thiền nhìn mà vô cùng đau lòng, vội vàng đi tới ngăn cản em trai.
Chung Thừa cũng vội vàng chạy vào, giúp Tống Thanh cản lại những thứ đang gây ra vết thương trên người cậu.
Chung Hinh trực tiếp lấy điện thoại của mình ra, gọi điện báo cảnh sát: "Alo...''
Điện thoại vừa được kết nói, không biết một lực từ đâu đến, hất bay điện thoại của Chung Hinh đi.
Lại là Nhiễm Giai Ngọc.
Chung Hinh khiếp sợ: ''Bạn học Nhiễm Giai Ngọc, cậu có thể đứng lên từ lúc nào thế? Còn hất văng cả điện thoại của tôi?"
Nhiễm Giai Ngọc nhìn nhìn, thấy có người đưa ánh mắt nhìn về phía cô ta thì lập tức oà khóc: ''Đau quá! Bố mẹ ơi, con đau quá, vừa rồi con bị cậu ta đẩy.''
Chung Hinh chưa từng thấy người nào giả dối như vậy: "Nhiễm Giai Ngọc, cậu có vấn đề, cậu như vậy là không muốn để cho chúng tôi báo cảnh sát, cậu đang giấu giếm cái gì đúng không?''
''Tôi có thể giấu giếm cái gì chứ!'' Nhiễm Giai Ngọc gào khóc lớn tiếng: ''Người thua thiệt là tôi vừa rồi còn muốn cho các cậu một con đường lui đấy.''
Chung Hinh cười lạnh: "Tôi hiểu rồi, tôi nhìn thấu cậu rồi Nhiễm Giai Ngọc à, hôm nay cậu có nói gì tôi cũng phải báo cảnh sát!''
Chung Hinh là cao thủ máy tính, cho dù cô ấy không có điện thoại, chỉ cần có internet thôi cô ấy cũng có thể báo cảnh sát.
Nhiễm Giai Ngọc hét vào bóng lưng Chung Hinh: ''Tôi không ngờ cậu vậy mà lại muốn Tống Thiền phải ngồi tù!''
"Tôi nhận lỗi!''
Khung cảnh đột nhiên trở nên yên tĩnh, chỉ thấy Mạnh Miên vịn ghế, chầm chậm quỳ trên mặt đất.
Mạnh Miên, một người vẫn luôn mạnh mẽ, lần đầu bà làm ra một hành động cầu xin như vậy.
"Đứa con gái này của tôi, bình thường con bé rất hiểu chuyện, cho đến tận bây giờ chưa bao giờ gây phiền phức cho bố mẹ, lần này nhất định là con bé sơ suất mà thôi, tuyệt đối không hề có ác ý!''
Tống Thiền và Tống Thanh muốn kéo Mạnh Miên đứng lên.
''Mẹ, đừng mà... Con không sai.''
''Mẹ, chị trong sạch, cứ để cho bọn họ báo cảnh sát.''
Bọn họ gần như đang cầu xin Mạnh Miên, bọn họ không muốn nhận lỗi, bọn họ không sai.
Mạnh Miên đẩy con gái ra, giữ vững quyết định của mình: ''Chỉ cần anh chị không báo cảnh sát, chúng tôi sẽ bồi thường tiền, cho dù có phải bán nhà chúng tôi cũng sẽ bồi thường!''
Chung Hinh nghe được lời này, trong nháy mắt toàn bộ sức lực trong cơ thể cô ấy như bị rút cạn sạch,
Cả người lảo đảo, đứng không vững nữa.
Lần đầu tiên trong cuộc đời Chung Hinh cảm thấy đau khổ như vậy, lần đầu tiên thật sự biết thế nào là bất lực, không giúp được gì, không thể làm được gì.
"... Dì sẽ hối hận, tương lai dì sẽ cực kỳ hối hận.''
Chung Hinh khẽ nức nở, từng giọt nước mắt lộp bộp rơi xuống sàn.
Chung Thừa cố gắng đỡ lấy Chung Hinh, cậu ấy trơ mắt nhìn tất cả những chuyện đang xảy ra, nhưng chỉ có thể nắm chặt quả đấm, cố gắng đè xuống tất cả xúc động bạo lực đang dâng trào trong người.
Cuối cùng, sau khi chật vật kiểm soát được cơn tức giận và cả oán giận bên trong mình, lại bị cảm xúc buồn bã sâu sắc đánh úp bất ngờ.
Cậu ấy đau lòng cho mọi người.
Đau lòng cho Tống Thiền bị người người chỉ trích.
Đau lòng cho Tống Thanh chỉ biết đấu đá lung tung, nhưng lại hết lòng che chở cho chị mình.
Đau lòng cho Mạnh Miên, một người ngu muội, nhưng không dám mạo hiểm để con gái mình lưu lại vết nhơ trong cuộc đời con bé.
Đau lòng cho em gái Chung Hinh kiêu ngạo gần như cả cuộc đời mình, nhưng trước nỗi đau thật sự của kẻ yếu đuối, tinh thần của em gái đã hoàn toàn tan nát.
''Em gái, đây là hiện thực, hôm nay chúng ta đã nhìn thấy một thế giới khác." Chung Thừa lẩm bẩm với ánh mắt đờ đẫn.
Sau khi về nhà, Chung Hinh nằm co ro trên ghế sô pha, dường như thế giới quan vừa sụp đổ của cô vừa sụp đổ.
''Anh... Chúng ta tự cho mình là đúng, cho là mình có thể làm được bất kỳ điều gì, thật ra những gì chúng ta có được chỉ là bởi vì bố mẹ chúng ta đủ mạnh mẽ, đủ lớn mạnh để cho chúng ta một cuộc sống vui vẻ suốt mười tám năm qua, không có một người nào dám thô lỗ với chúng ta. Là bố mẹ đã bảo vệ chúng ta quá tốt, khiến chúng ta không biết rằng trên đời này có nhiều người xấu xa đáng sợ và tiểu nhân vô liêm sỉ đến như vậy.''
Chung Thừa dường như luôn dễ tiếp nhận mọi chuyện hơn Chung Hinh.
"Chung Hinh, chúng ta tự cho mình là thông minh, nhưng khi chúng ta tự coi mình là Tống Thiền rồi đặt mình vào tình thế khó khăn mà mẹ đang phải đối mặt, nghĩ đi nghĩ lại, vẫn không thể nào có thể thoát ra khỏi hoàn cảnh đó, làm thế nào cũng không thể tìm ra cách chứng minh bản thân trong sạch. Nói cho cùng, chúng ta bây giờ cũng chẳng mạnh mẽ hơn mẹ là bao, khi không có bố ở đây, chúng ta không làm được gì hết. Từ trước đến giờ, chúng ta không nhận ra rằng bản thân đã kiêu ngạo đến nhường nào.''
Chung Thừa tự giễu, lần đầu tiên cảm thấy bản thân thật vô dụng.
Chung Hinh dựa vào người anh trai, không ngừng run rẩy, bất lực nói: ''Anh nhớ trước em từng kể với anh không, bà ngoại nói bà từng làm một chuyện rất có lỗi với mẹ? Em nghĩ đó là chuyện này. Nếu thật sự như vậy, vậy thì tiếp theo mẹ sẽ bị điểm thấp trong kỳ thi cuối kỳ, tự động xin rút ra khỏi lớp giỏi, sau đó thi trượt kỳ thi tuyển sinh đại học, và rồi trượt dài trên con đường vô cùng đau khổ...''
Nhà đối diện.
Tống Thiền ngồi xổm trong góc phòng, ngẩn người trầm tư.
Cô không biết có nên trách Mạnh Miên hay không.
Hành động này của Mạnh Miên đơn giản là xác nhận tội danh cho cô, nhưng rõ ràng cô không hề làm sai.
Tống Thanh hiếm khi ở bên cạnh Tống Thiền như thế này, cậu dựa vào người chị gái, không còn cười hi hi hô hô như trước nữa.
Tống Thiền hỏi Tống Thanh: "Mẹ đâu rồi?''
Tống Thanh trả lời: ''Mẹ đi làm rồi, mẹ nói không thể xin nghỉ được, sẽ bị trừ lương.''
Tống Thiền bỗng oà khóc.
Tiếng cãi vã trong phòng họp của trường khá ồn ào, rất nhiều người đã nghe thấy gì đó.
Mọi người đều cho rằng Tống Thiền sẽ không đi học nữa, nhưng ngày hôm sau, Tống Thiền vẫn ngang nhiên đi vào cổng trường.
"Kẻ giết người đi học kìa.''
Lúc Kiều Viện Viện đến thu vở bài tập, nói một câu đầy chế nhạo.
''Kiều Viện Viện, cậu có rảnh rỗi thì đọc thêm nhiều đề toán vào, cậu kéo điểm trung bình của lớp chúng ta xuống, tôi nhìn thấy cậu là muốn ói, cậu khiến tôi chán ghét muốn chết, vậy cậu cũng là kẻ giết người.''
Những lời này đến từ Đổng Hiền Năng.
Kiều Viện Viện không thể tin được, muốn hỏi vì sao Đổng Hiền Năng lại giúp Tống Thiền nói chuyện, nhưng trước khi cô ta kịp nói gì, Đồng Hiền Năng đã nhìn cô ta một cái rồi trợn mắt: ''Ọe!''
Kiều Viện Viện thẹn quá hóa giận bỏ đi.
Đổng Hiền Năng quay đầu nói với Tống Thiền: ''Tớ không có giúp cậu đâu, tớ chẳng qua là không ưa nổi cái loại ngu ngốc, cứ coi như tớ nhỏ mọn đi.''
Tống Thiền: ''... Cảm ơn sự nhỏ mọn của cậu.''
Trong buổi họp lớp buổi chiều, thầy phụ trách giải Nảy Mầm đã đến lớp để kiểm tra chủ đề do mỗi nhóm đề xuất.
Đến nhóm thứ ba, là nhóm Tống Thiền tham gia trước đây, chủ đề nhóm chọn vẫn không thay đổi, dùng ý tưởng của Tống Thiền nghĩ ra khi cô còn ở trong nhóm.
Tống Thiền như uống lộn thuốc, cô đứng lên trực tiếp cắt ngang nhóm trưởng nhóm ba đang phát biểu: ''Xin hỏi đề tài nghiên cứu này là của các cậu nghĩ ra sao?''
Nhóm trưởng hiển nhiên có chút chột dạ, nhưng vẫn ngước cổ nói: ''Tất nhiên rồi.''
Tống Thiền: ''Tớ nhớ đề tài này là tớ đề xuất khi tớ còn ở trong nhóm các cậu mà, đúng không? Nhưng sau khi các cậu đá tớ ra khỏi nhóm, vẫn giữ nguyên ý tưởng, nội dung không hề thay đổi chút nào, làm như vậy mà được sao?''
Nhóm trưởng: ''Chẳng lẽ trong đó không có sự góp ý của chúng tớ sao? Đây là thành mọi người cùng nhau thảo luận, sao có thể là công lao của một mình cậu được?''
Tống Thiền: ''Cậu tưởng rằng cậu thay đổi phông nền của PPT thì tớ sẽ không nhìn ra à?''
Nhóm trưởng: ''Chúng tớ vốn dĩ đã chuẩn bị xong xuôi rồi, ai biết được vào phút cuối cậu lại xảy ra chuyện như vậy chứ, tất nhiên chúng tớ không kịp chuẩn bị lại nội dung mới lần nữa rồi.''
Tống Thiền: ''Vậy là cậu có thể để y nguyên nội dung không hề thay đổi tý nào rồi sử dụng nó sao?''
Nhóm trưởng: ''Vậy cậu muốn thế nào!''
Tống Thiền nhìn về phía thầy phụ trách: ''Nếu như các cậu không đổi chủ đề, vậy tớ sẽ mang bài của mình đi thi với tư cách cá nhân, cạnh tranh công bằng với các cậu.'' Tống Thiền chỉ về phía màn hình lớn: ''Dùng chính ý tưởng mà tớ nghĩ ra.''
Thầy phụ trách còn chưa lên tiếng, cả lớp đã vỗ tay cuồng nhiệt, bất ngờ là các bạn trong lớp đều cổ vũ Tống Thiền.
Lương Trạc thể hiện rõ ràng là mình đứng về bên nào: ''Tớ ủng hộ bạn học Tống Thiền, nếu không thừa nhận sử dụng ý tưởng của người khác, vậy thì mang đề tài giống nhau ra cạnh tranh công bằng, nhìn bản chính chủ và bản căn cắp ý tưởng xem rốt cuộc là ai giỏi hơn ai.''
Nhóm trưởng ruột gan rối bời: ''Cái gì mà ăn cắp ý tưởng, ngoại trừ Tống Thiền thì những thành viên khác không bỏ sức ra suy nghĩ chắc!''
Đổng Hiền Năng cũng dẫn đầu lên tiếng: ''Có bắt các cậu rút khỏi cuộc thi đâu, cậu gấp thế làm gì, không dám cạnh tranh à, chột dạ sao?''
Trương Học Ân: ''Đúng vậy!''
Thành viên của nhóm ba không nhịn được nữa: ''Đổng Hiền Năng, cậu có biết cậu đang nói chuyện giúp một người phạm tội đốt phá không!''
Đổng Hiền Năng: ''Tôi ủng hộ cạnh tranh công bằng, cậu đừng có mà nói Đông nói Tây với tôi, không logic, thảo nào cậu học dốt toán.''
Trương Học Ân: ''Đúng vậy!''
Đổng Hiền Năng nói như vậy, trong lớp lập tức có thêm nhiều người bắt đầu ủng hộ Tống Thiền.
Thầy phụ trách cuối cùng cũng lên tiếng: ''Nếu các bạn đã đồng loạt bỏ phiếu cho bạn học Tống Thiền nên tham gia cuộc thi cạnh tranh công bằng vậy thì thầy sẽ đồng ý với kiến nghị của mọi người!''
Nhiễm Giai Ngọc lại khóc, không biết cô ta lấy đâu ra mà nhiều nước mắt như vậy.
Tống Thiền ngẩn người trong tiếng reo hò vang dội.
Theo lý thuyết, sau sự kiện đó, các bạn học trong lớp hẳn là càng không muốn nói chuyện với cô mới đúng.
Tại sao bây giờ mọi người lại ủng hộ nhiệt tình thế này?
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chuyện chưa xong đâu, ngày mai Chung Linh Ngộ sẽ trở về một cách đầy mạnh mẽ, huy hoàng, và tráng lệ, vả vỡ mặt trà xanh!
Ngay từ ban đầu chuyện này không viết để cho Chung Linh Ngộ ra sân, vì tôi cảm thấy Tống Thiền cần phải tự mình trưởng thành, chống chọi với áp lực và đối mặt với giông bão.