Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 38

Sau sự việc này, Tống Thiền cảm thấy thoải mái hơn khi ở trong lớp.

Liệu có phải là thái độ của các bạn học cùng lớp thay đổi một trời một vực hay không, vậy thì không phải, nhưng bản thân Tống Thiền có thể cảm nhận được không biết vì sao mọi người đã trở nên thân thiện hơn nhiều.

Tống Thiền rất nghi ngờ, cô rất muốn biết rốt cuộc có lý do gì đằng sau phản ứng này của các bạn cùng lớp không, trong vô thức cô muốn đi hỏi Chung Linh Ngộ.

Nhưng chỗ ngồi bên cạnh trống trơn, Chung Linh Ngộ vẫn chưa về nước.

Trái tim Tống Thiền bị nỗi cô đơn chiếm lấy.

Chỉ còn một tuần nữa là đến kỳ thi cuối kỳ, Tống Thiền nhớ lời của Chung Linh Ngộ, cho dù có chuyện gì xảy ra, đều không thể ảnh hưởng tiến độ học tập.

Tống Thiền đã nghĩ thông suốt rồi, bị Nhiễm Giai Ngọc hất nước bẩn lên người cô, mục đích không phải muốn cô gặp xui xẻo, một là vì muốn cô bị cô lập, hai là vì khiến cô vì chuyện này mà ảnh hưởng đến kỳ thi cuối kỳ rớt ra khỏi lớp chọn 11.1 này.

Nhưng ngay từ cái đầu tiên, Nhiễm Giai Ngọc đã không có được kết quả như mong muốn: Mặc dù lúc bình thường các bạn học không tỏ rõ thái độ, nhưng khi đề cập đến cuộc thi tranh tài, các bạn đều thể hiện rõ thái độ ủng hộ Tống Thiền.

Về mục tiêu thứ hai này, Nhiễm Giai Ngọc cũng đã thất bại.

Để cho những người thân yêu và cả kẻ thù của mình không thất vọng, Tống Thiền càng hăng hái học tập, cô lật đi lật lại những ghi chép của Chung Linh Ngộ để lại cho cô, đọc chúng rất nhiều lần, thậm chí cô có thể viết thuộc lòng mọi bài ví dụ từ đầu đề đến đáp án, cuối cùng trong bài kiểm tra môn toán, cô đã tiến bộ tăng lên được mười lăm bậc so với thứ hạng trước đây.

Môn toán là môn yếu của Tống Thiền, nhưng cô vẫn cố gắng kiên trì giải quyết vấn đề mình gặp phải trong môn học này, và rồi cuối cùng thứ hạng tổng hợp các môn của cô đã lọt vào top năm của lớp.

Sau khi trả điểm, đến cả thầy Đới cũng phải ngạc nhiên, liên tục tán thưởng khi nhìn thấy điểm số của Tống Thiền.

Trường trung học Lộ Hoa rất coi trọng thành tích, hầu như mỗi tháng đều có những cuộc thi lớn cấp lớp, sau khi công bố bảng xếp hạng, thầy Đới sẽ phát phần thưởng cho mười học sinh đứng đầu lớp.

Đây là lần đầu tiên Tống Thiền lên nhận giải, cô được một hộp ruột ngòi bút bi.

Đổng Hiền Năng dẫn đầu vỗ tay, sau đó các bạn trong lớp lần lượt vỗ tay theo.

Tống Thiền nhìn một vòng quanh lớp, thấy trên khuôn mặt mọi người đều nở nụ cười chân thành, thậm chí có người còn có ánh mắt tán thưởng, chẳng hạn như bạn học Lý cô từng hỏi bài môn lịch sử, bạn học Vương chỉ bài môn tiếng Anh cho cô, bạn học Trần giúp cô môn chính trị.

Chỉ có một số học sinh hoàn toàn không hề muốn cho cô chút mặt mũi, thậm chí là vẻ mặt trông vô cùng khó chịu, những người này đều là thành viên trong nhóm ba đã xóa Tống Thiền ra khỏi tin nhắn nhóm.

Tống Thiền cảm thấy khá hả hê, đồng thời cũng như bỏ xuống được gánh nặng.

Ban đầu cô còn nghĩ, việc tự chứng minh bản thân trong sạch quá khó khăn, năng lực của một học sinh có hạn, không có cách nào điều tra ra được sự thật.

Nhưng bây giờ Tống Thiền phát hiện, cô không cần phải nói gì, thông qua hành động của cô, mọi người dần dần đều đã thừa nhận cô, tin tưởng cô, bao dung cô.

Bởi vì trong lòng mọi người đều biết rõ, chuyện này không phải chuyện đùa, nếu đổi lại là bọn họ thì bọn họ cũng không thể làm gì được, bọn họ là học sinh, năng lực mọi người có hạn không làm được gì, nhưng có thể thấy được Tống Thiền kiên cường hơn bọn họ tưởng tượng nhiều.

Nếu như một người thật sự phạm sai lầm, thì cậu ta không thể nào cư xử bình tĩnh như vậy được, sẽ không thể đặt hết tâm trí vào học tập, chứ đừng nói đến việc đứng lên bảo vệ dự án của chính mình.

Tống Thiền rất có quyết đoán, ở trong hoàn cảnh khốn đốn, cô đã thể hiện được khả năng chịu đựng áp lực đáng ngạc nhiên.

Sau khi tan học, Phương Gia và Tống Thiền cùng nhau đi đến phòng đun nước sôi lấy nước.

Phương Gia an ủi Tống Thiền: "Bây giờ cậu thấy đỡ hơn chưa? Mặc dù các bạn lớp 11.1 bình thường nhìn có vẻ chỉ tập trung vào việc học, nhưng các cậu ấy không hề ngốc. Giống như cậu bạn Đổng Hiền Năng ngồi cùng bàn tớ, thật ra cậu ấy vẫn luôn đứng về phía cậu, chỉ là cậu ấy không quá sẵn sằng biểu đạt ý đó ra thôi."

Tống Thiền: "Tớ hiểu mà, điều này rất thực tế. Nếu như đổi là tớ, tớ cũng sẽ không đứng lên bênh vực một người bạn cùng lớp bình thường mà không quá thân thiết."

Phương Gia cảm thấy những lời Tống Thiền nói rất đúng: "Cũng không phải ai cũng giống như cậu là tớ đâu nhé, chúng ta thân thiết đến vậy mà. Nếu cậu có xảy ra bất kỳ chuyện gì, tớ chắc chắn vẫn sẽ luôn tin tưởng cậu vô điều kiện. Nhưng nếu đổi lại là người khác mà tớ cũng cư xử như tớ đối với cậu, vậy thì chẳng phải tớ sẽ rất đạo đức giả sao."

Tống Thiền làm nũng với Phương Gia: "Có cậu thật là tốt."

Phương Gia: "Biết tớ tốt chưa, có một người bạn có giá trị vũ lực bùng nổ như tớ ở bên cạnh, ít nhất cậu sẽ không bị nhốt trong phòng vệ sinh giống như trong mấy phim truyền hình. Ha ha ha, được rồi, tớ đi trước đây, tớ phải xuống căn tin mua chút đồ ăn vặt đã."

Tống Thiền lấy thẻ cơm của cô ra: "Tớ mời!"

Phương Gia không khách sáo chút nào, cầm lấy thẻ cơm của Tống Thiền, tuyên bố sẽ ăn cho cô phá sản, rồi chạy xuống lầu như một cơn lốc nhỏ.

Tống Thiền vẫn đang chờ nước sôi.

Trước đó đã có mấy người đến lấy nước sôi nấu mì gói nên bây giờ không có nước nóng.

"Tống Thiền, tâm trạng của cậu tốt quá nhỉ."

Tống Thiền vừa quay đầu lại, thấy Nhiễm Giai Ngọc đã đứng ngay sau lưng cô từ lúc nào không hay, cô ta đứng trong góc tối, giống như một bóng ma đầy oán giận.

Tống Thiền cảm thấy cả người ớn lạnh, không muốn uống nước nữa, chỉ muốn nhanh chóng cách xa kẻ ôn thần này.

Nhiễm Giai Ngọc có thể đoán được Tống Thiền sẽ rời đi ngay lập tức khi thấy cô ta xuất hiện, nên cô ta đã chộp lấy cốc nước của Tống Thiền trước khi cô kịp làm điều đó.

Tống Thiền dựng cả tóc gáy: "Cậu muốn làm gì, mau trả lại cho tớ."

Vẻ mặt Nhiễm Giai Ngọc nhăn nhó: "Vừa rồi lúc ở trên bục nhận phần thưởng, chắc hẳn cậu cảm thấy tôi buồn cười lắm chứ gì?"

Tống Thiền: "Tớ không biết cậu đang nói gì, cậu muốn lấy cốc của tớ thì lấy đi, cốc nước này tớ không cần nữa."

Tống Thiền xoay người định rời đi thì một bàn tay từ phía sau vươn ra túm lấy áo của Tống Thiền.

Tống Thiền tự vệ theo bản năng, cố gắng giật lại áo của mình.

Nhiễm Giai Ngọc khỏe hơn tưởng tượng rất nhiều, cô ta kéo Tống Thiền không để cho cô đi.

"Cậu còn như vậy nữa tớ sẽ gọi người tới đó."

"Tống Thiền, cậu buông tớ ra đi! Hu hu hu cứu với!"

Không ngờ Nhiễm Giai Ngọc lại giở trò ác nhân cáo trạng trước, trong chốc lát Tống Thiền vẫn chưa hiểu được Nhiễm Giai Ngọc muốn làm gì, quả nhiên một giây tiếp theo Nhiễm Giai Ngọc buông tay ra, và rồi chỉ nghe thấy một tiếng "Rầm", cô ta ngã đập người vào bình nước sau lưng.

Nhiễm Giai Ngọc là tự mình ngã vào đó, nhưng trước mặt Tống Thiền lúc này đây, cô ta nhìn Tống Thiền với vẻ mặt thỏa mãn khi được như ý, nắm chắc mười phần thắng.

Các bạn học nghe thấy tiếng hét của Nhiễm Giai Ngọc thì chạy tới, bọn họ nhìn thấy Nhiễm Giai Ngọc ngã nằm dưới đất, đang bảo vệ cái chân bị thương của mình, dáng vẻ đau đến mức mồ hôi đầm đìa.

Sau khi biết tin, bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc nhanh chóng chạy tới trường.

Lần này không chỉ có Mạnh Miên đến trường học, mà cả Tống Chấn cũng đến.

Bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc nhìn thấy vết thương trên đùi con gái lại rịn máu thì sắp bật khóc.

Nhiễm Giai Ngọc ra vẻ kiên cường nói: "Bố mẹ, con không sao đâu, con đã hết đau rồi, bố mẹ đừng trách bạn học Tống Thiền, cậu ấy chỉ là vô tình va trúng con thôi."

Mặt mũi mẹ Nhiễm Giai Ngọc trông rất dữ tợn, hung hăng quay đầu lại, chỉ vào Tống Thiền mắng lớn: ''Tại sao mày cứ phải làm khó làm dễ con gái tao thế hả, mày muốn giết con bé sao! Vết sẹo trên chân con gái tao sẽ đi theo nó suốt đời, mày thấy như vậy là còn chưa đủ, đúng không!''

Mạnh Miên vội vàng che chở Tống Thiền, liên tục nói xin lỗi: ''Mẹ Nhiễm Giai Ngọc đừng kích động, chúng tôi sẽ nghĩ biện pháp bù đắp cho cô bé.''

"Bù đắp cái gì mà bù đắp, nhà chúng tôi không thiếu tiền, chỉ có một cô con gái bảo bối này thôi. Con gái nhà mấy người là người, còn con gái tôi không phải là người sao!''

Bố Nhiễm Giai Ngọc đi đến trước mặt Tống Thiền nổi cơn thịnh nộ.

Đối diện với những lời mắng nhiếc đinh tai nhức óc của một người đàn ông trưởng thành, Tống Thiền rùng mình đầy sợ hãi.

Cô tưởng rằng Tống Chấn sẽ đứng ra giúp cô, thậm chí còn lo sợ Tống Chấn sẽ nổi giận, rồi xảy ra tranh chấp với bố của Nhiễm Giai Ngọc, nhưng mà ông không có vậy.

Tống Thiền không nhịn được kêu oan: "Là Nhiễm Giai Ngọc tự túm lấy áo của cháu không chịu buông, lúc giật lại cháu cũng không dùng nhiều sức, là Nhiễm Giai Ngọc tự mình buông tay ra.''

Giọng nói the thé của mẹ Nhiễm Giai Ngọc vang lên: "Mày cũng thừa nhận mày và Nhiễm Giai Ngọc có xảy ra giành giật rồi đấy!''

Tống Thiền nhấn mạnh: ''Nhưng là Nhiễm Giai Ngọc đơn phương...''

"Im miệng!''

Tống Chấn đột nhiên nổi giận.

Tống Thiền ngạc nhiên quay đầu lại, phát hiện tiếng quát ''Im miệng'' này của Tống Chấn là nói với mình.

"Tại sao ạ? Con đâu có làm gì."

''Con còn sợ chuyện này ồn ào chưa đủ lớn phải không!''

Ai cũng có thể chỉ trích cô, nhưng tại sao bố mẹ cũng chỉ trích cô?

Hơn nữa...

''Bố, con đang giải thích cho chính mình, con... không muốn khiến mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.''

Giọng của Tống Thiền rất nhẹ, cực kỳ nhẹ nhàng, trong đó xen lẫn sự không chắc chắn và đầy hoài nghi.

Cô nghi ngờ người đứng trước mặt cô có phải là bố ruột của cô hay không.

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc bỗng cười lạnh một tiếng, khoanh tay nói với vẻ trịnh thượng: ''Đến bây giờ mới dám thừa nhận đúng không?''

Tống Chấn siết chặt nắm đấm, tiến tới cười xòa: ''Tôi và mẹ con bé bình thường bận rộn công việc, thật sự là quản thúc con bé không ra làm sao, mong anh chị thứ lỗi.''

"Tôi đã nhận ra từ lâu rồi, có thế thấy được ngày thường các người nuôi thả thế nào, không có tiền thì sinh con làm cái gì, đã thế lại còn sinh hai đứa, sinh ra xong cũng không biết dạy dỗ, bây giờ trưởng thành, lại trở thành cặn bã của xã hội thôi.''

Mạnh Miên nghiến răng nghiến lợi nuốt xuống: "Anh chị nói cái gì cũng đúng ạ.''

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc không chịu thuận theo chiều gió buông tha bọn họ: ''Cái giọng điệu gì đấy hả, tôi cảnh cáo các người nói chuyện chú ý một chút, bây giờ Tống Thiền nhà các người có vào đồn công an hay không đểu chỉ là một câu nói của chúng tôi thôi.''

Tống Thiền biết những lời này chạm đến vảy ngược của Mạnh Miên, cô không thể nào nhịn được nữa: "Dì, vậy dì mau báo cảnh sát đi, con không sợ, dì đừng hù dọa mẹ con!''

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc giật mình, sau đó cười lớn: ''Diễn cảnh mẹ con tình thâm với tao cơ à? Nếu mấy người đã muốn báo cảnh sát như vậy, vậy bà đây sẽ làm như mong muốn của mày.''

Nhưng người ngăn bà ta báo cảnh sát lại là Nhiễm Giai Ngọc: "Đừng mà mẹ! Mẹ đừng làm như vậy với bạn học Tống Thiền.''

Mạnh Miên và Tống Chấn cũng vội vàng tiến lên lôi kéo cầu xin mẹ Nhiễm Giai Ngọc, giọng điệu cực kỳ hèn mọn.

Bố Nhiễm Giai Ngọc đẩy Tống Chấn ra: "Anh hãy tự trọng một chút, đừng đụng bàn tay bẩn thỉu của anh vào người vợ con tôi!''

Tống Chấn sửng sốt: ''Tôi...''

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc cũng nâng cao âm lượng, chán ghét nhìn ba người nhà họ Tống, giống như trên người bị dính thứ gì đó rất bẩn vậy, liên tục phủi người: ''Cả nhà mấy người đều không có tư cách chạm vào người tôi đâu!''

"Làm như mấy người có tư cách lắm á, mụ phù thủy già!''

Người nói câu này là Chung Hinh, tính tình cô ấy tiểu thư đỏng đảnh, làm sao có thể chịu được có người nói ông bà ngoại mình như vậy.

Trương Học Ân là cơ sở ngầm Chung Linh Ngộ để lại cho Chung Hinh Chung Thừa, một khi có cơ hội, cậu ta sẽ chạy đi mật báo.

Chung Hinh Chung Thừa nhận được tin báo, không kịp xin phép thầy giáo, đã lập tức chạy tới.

''Mày nói ai là mụ phù thủy già!''

"Ai giống mụ phù thủy già thì người đó chính là mụ phù thủy già!''

Chung Hinh náo loạn ầm ĩ như vậy, nhưng bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc cũng không phải là người ăn chay, với lại bọn họ cảm thấy mình là bên bị hại, càng không chịu buông tha.

Trước đó lãnh đạo nhà trường còn đang tổ chức họp, bây giờ bọn họ đều vội vàng chạy qua đây.

''Mọi người bình tĩnh, bình tĩnh một chút, chuyện này mà làm ầm ĩ lên thì đối với ai cũng không tốt!''

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc nổi điên gào hét: ''Đúng là không biết xấu hổ, bọn mày thế mà còn dám quơ tay múa chân chân với tao cơ à, cái thứ đê tiện bần hàn này, bây giờ còn muốn tao tha thứ hả, không thể nào! Ra tòa đi, đến đồn công an, tao sẽ khiến cho bọn mày phải quỳ xuống nhận lỗi với nhà tao!''

"Về việc gọi điện báo cảnh sát này, tôi khá là đồng ý với bà đấy, mẹ của Nhiễm Giai Ngọc.''

Một giọng nói trầm thấp chững chạc vang lên, chặn đứng tình cảnh hỗn loạn này lại.

Mọi người đều nhận ra giọng nói này, nhanh chóng nhìn về phía cửa.

Quả nhiên, bọn họ nhìn thấy Chung Linh Ngộ đi vào trong phòng học.

Chung Hinh nắm lấy tay Chung Thừa, khe khẽ nói đầy phấn khích: ''Bố trở lại rồi! Mẹ được cứu rồi!''

Chung Thừa vốn luôn tỉnh táo giờ phút này cũng cảm thấy mắt cay cay.

Ánh mắt của cậu ấy theo sát từng bước của Chung Linh Ngộ đang tiến về phía này.

Cho đến tận bây giờ Chung Thừa chưa bao giờ vui mừng khi nhìn thấy bố như thế này!

Nhìn qua có vẻ Chung Linh Ngộ vừa mới xuống máy bay, trên người vẫn mặc bộ quần áo hàng hiệu, phía sau có hai thứ ký ăn mặc sang trọng, một người cầm cặp sách cho anh, một người xách vali cho anh.

Ngoài ra còn có một vệ sĩ dáng người cao lớn, đeo một cặp kính râm và tai nghe bluetooth.

Bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc ngẩn người khi thấy cảnh tượng này.

Màn xuất hiện của thiếu gia nhà tài phiệt đấy à?

Rõ ràng rất cường điệu, nhưng khi mọi chuyện xảy ra trên người chàng thanh niên quyền quý trước mắt này thì lại trở nên cực kỳ hợp lý.

Dù sao đi chăng nữa, bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc cũng coi như thật sự bị trấn áp, ít nhất trong tình huống này, chỉ cần là người bình thường thì sẽ không nói năng và làm hành động không kiêng nể như trước đó.

Trong lúc mẹ Nhiễm Giai Ngọc đang suy đoán lai lịch của đối phương, thì bất thình lình bắt gặp ánh mắt của Chung Linh Ngộ đang nhìn mình.

Dày dặn, trưởng thành, trông không hề giận dữ nhưng cực kỳ uy nghiêm, trên cả ưu việt.

Đó hoàn toàn không phải là khí chất mà một đứa trẻ mười chín tuổi nên có.

Mẹ của Nhiễm Giai Ngọc cảm nhận được con gái đang run rẩy, bà vội vàng an ủi con: "Bảo bối đừng sợ, có bố mẹ ở đây rồi, chúng ta là người bị hại, không cần phải sợ bất kỳ ai!''

"Người bị hại sao?"

Chung Linh Ngộ giống như nghe được câu chuyện cười nào đó.

"Bạn học Nhiễm Giai Ngọc, sao trông cậu sợ hãi thế? Đúng như lời mẹ cậu nói thì cậu là người bị hại mà, cậu không nên sợ hãi chứ nhỉ?''

Bố Nhiễm Giai Ngọc đứng ra uy hiếp: ''Tôi cảnh cáo cậu, đừng có mà dọa nạt vợ con tôi!''

Chung Linh Ngộ quay đầu nhìn qua, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm bố Nhiễm Giai Ngọc một lúc lâu: ''Tôi không dọa được chú, thứ có thể dọa được chú, chỉ có chứng cứ thôi.''

Trong tay Chung Linh Ngộ là một cái USB.

"Để tôi nói ngắn gọn nhé, bên trong này, là chứng cứ Nhiễm Giai Ngọc đã mở tủ đựng vật phẩm hóa chất."

Một trận xôn xao.

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc thẹn quá hóa giận: ''Cậu đừng có mà ở chỗ này ngậm máu phun người!''

Chung Linh Ngộ thậm chí lười đáp lại mẹ Nhiễm Giai Ngọc, anh đưa mắt lạnh lùng nhìn Nhiễm Giai Ngọc đang run rẩy núp sau lưng mẹ mình.

"Chúng ta cùng nhau thảo luận câu trả lời một chút chứ nhỉ. Lần đầu tiên cậu mở tủ nhưng không mở được, sau đó cậu liên tục kéo ba lần, đến lần thứ ba này, cuối cùng cậu cũng kéo mở được cánh tủ ra, cùng lúc đó, cái tủ bị rung chuyển dữ dội do lực kéo mạnh của cậu dẫn đến một chai thuốc hóa học rơi ra và rớt xuống vỡ tan trên nền đất.''

Mặt Nhiễm Giai Ngọc lập tức tái mét.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Đời này, có người đến cứu cô rồi.

Bình Luận (0)
Comment