Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 39

Khi Tống Thiền nhìn thấy Chung Linh Ngộ, hô hấp của cô gần như gần lại.

Lồng ngực cô kìm nén một cơn chấn động mãnh liệt, xương ức dường như bị thứ gì đó đập nát.

Cô không ngừng siết chặt nắm tay, cơn đau đang cuồn cuộn trong người cô.

Chung Linh Ngộ bình tĩnh như vậy, cô cũng phải cố gắng giống như anh, phải nói chuyện bằng chứng cứ, chứ không phải dùng nước mắt để chứng minh!

Tống Thiền liên tục hít mấy hơi thật sâu, cố kìm nén nước mắt đang trào lên hốc mắt.

Bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc phản bác lại lời cua Chung Linh Ngộ, nhưng những gì bọn họ có thể nói cũng chỉ là: "Cậu nói láo! Cậu tự biên tự diễn bịa chuyện ra!''

Chung Linh Ngộ không hề coi đối phương ra gì, chỉ nhìn thẳng vào đôi mắt sợ hãi của Nhiễm Giai Ngọc: ''Bạn học Nhiễm Giai Ngọc, cậu đã thở phào nhẹ nhõm khi nghe tin một trong những camera giám sát ở tòa nhà Minh Nguyệt bị hỏng, tạo ra điểm mù, phải không?

Vì vậy, trên đời này sẽ không có ai biết được sự thật, chính cậu mới là người đánh đổ lọ thuốc hóa chất, từ đó dẫn đến hỏa hoạn, cậu là tự làm tự chịu.'

Nhưng có lẽ cậu không biết, hiện nay trên thế giới đã có hệ thống an ninh thông minh đâu nhỉ.

Tòa nhà Minh Nguyệt này, là một tay tôi đầu tư xây dựng, cách đây một tháng, tôi đã cho người đến tòa nhà Minh Nguyệt để lắp đặt hệ thống giảng dạy thông minh ở đây. Các giáo viên chưa được hướng dẫn sử dụng hay tiếp xúc trực tiếp nên không biết được hệ thống này mạnh đến mức nào. Bọn họ sử dụng phương pháp cũ để điều tra chứng cứ, và đã để cho cậu thoát được trách nhiệm trong giây lát.

Nhưng là người giới thiệu dự án này, sao tôi có thể không biết được chứ?

Cửa tủ phòng thí nghiệm được trang bị thiết bị nhận dạng khuôn mặt và cảm biến hồng ngoại tự động. Ngay cả khi phòng thí nghiệm bị đốt cháy và thiết bị bị cậu làm hỏng, dữ liệu sẽ được lưu vĩnh viễn miễn là lúc đó được kết nối với Internet .

Tiếc là lúc cậu dùng sức kéo cánh cửa tủ ra, đồng thời hình ảnh gương mặt cậu đã được truyền đến hệ thống máy chủ.

Tôi đã báo cảnh sát rồi, cảnh sát sẽ nhanh chóng đến đây thôi."

Lãnh đạo nhà trường nghe thấy đã báo cảnh sát, ai nấy đều toát mồ hôi lạnh.

Bởi vì bọn họ biết chuyện này một khi đưa ra tòa, nhà trường sẽ không thể trốn tránh trách nhiệm, nên càng muốn giữ kín chuyện này cũng vì vậy mà đã ngăn cản cảnh sát điều tra, cho dù chuyện này cơ bản không hề liên quan đến Tống Thiền.

''Bạn học Chung Linh Ngộ à, em làm sao vậy, sao chuyện báo cảnh sát em không thương lượng với thầy cô mà đã tự mình quyết định rồi, làm vậy sẽ có ảnh hưởng xấu đến bạn học của em đấy.''

Chung Linh Ngộ nhìn hiệu trưởng Trương đang tiến tới: ''Có mấy lời có lẽ không cần em phải nói thẳng ra đâu nhỉ. Tống Thiền có lỗi hay không, những người lớn như các vị ở đây chẳng lẽ không biết sao?''

Hiệu trưởng Trương còn muốn cãi: "Bọn thầy sao biết..." Nhưng khi đối diện với ánh mắt của Chung Linh Ngộ, ông ta bỗng chột dạ không nói nên lời.

Tống Chấn và Mạnh Miên nghe vậy cũng ngẩn người ra, bọn họ không bao giờ nghĩ tới, chuyện này hóa ra lại là như thế này!

Mạnh Miên tức đến run người, ép lại gần Nhiễm Giai Ngọc: ''Hóa ra là do cháu gây ra, cháu sợ phải chịu trách nhiệm nên giá họa cho con gái cô!''

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc vội vàng ngăn Mạnh Miên lại: "Cô hung dữ cái gì mà hung dữ, chuyện cũng chưa điều tra rõ, nói không chừng là các người cùng một phe! Hơn nữa chuyện Tống Thiền đẩy Nhiễm Giai Ngọc ở phòng đun nước còn chưa xong đâu!''

Đúng lúc này, Nhiễm Giai Ngọc bỗng đứng bật dậy, chạy nhanh đến bục giảng, cầm lấy cục USB đặt trên bàn rồi nuốt vào bụng.

Trương Học Ân hét lên: "Nhiễm Giai Ngọc cậu đói vậy sao, không phải cái gì cũng ăn được đâu!''

Nhiễm Giai Ngọc cười lớn: "Hình như bây giờ cậu không còn chứng cứ gì nhỉ!''

Chung Linh Ngộ có chút cạn lời với hành động này của cô ta: ''Cậu có nghĩ đến khả năng, có thể trong này không có gì hết không?''

Nhiễm Giai Ngọc bị sốc nặng: ''Cậu lừa tôi!?''

Chung Linh Ngộ: ''À chuyện đó thì không, dữ liệu tôi đã giao cho cảnh sát từ lâu rồi, còn cái này chỉ là một đồ dùng để biểu diễn thôi.''

Đồng tử của Nhiễm Giai Ngọc bỗng co lại, cô ta liên tục lùi về sau, gần như không thể thở nổi.

Bị lừa rồi.

Tất cả kết thúc rồi.

Hành động vừa rồi của cô ta, chẳng khác nào giấu đầu hở đuôi cả.

Nhiễm Giai Ngọc mất hồn mất vía dựa vào bàn, liếc nhìn những người bạn cùng lớp sớm chiều học bài chung với nhau, từng người từng gương mặt quen thuộc đều đang tràn đầy vẻ khinh bỉ và chê bai, thậm chí còn có người cố ý tạo ra âm thanh nôn ọe để sỉ nhục cô ta.

Nhiễm Giai Ngọc kinh hãi, cảm thấy một trận ớn lạnh chạy dọc sống lưng.

Cô ta không còn chiêu nào nữa, chỉ có thể dùng ánh mắt cầu cứu bố mẹ, hy vọng giành được một chút đồng tình.

Bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc có thế nào đi chăng nữa, nhìn tình hình này bọn họ cũng hiểu được.

Bọn họ vừa nực cười, vừa hổ thẹn nhục nhã.

Bọn họ la lối hành động như vậy ở trước mặt nhiều người thế này, lại còn là ở trong trường học đã vô cùng mất mặt rồi, còn có thể làm gì đây? Bọn họ cũng biết vừa rồi những lời mình nói cả nhà Tống Thiền gay gắt và khó nghe đến mức nào, giờ phút này chỉ cảm thấy vô cùng hối hận, biết trước thế này lúc nãy khi nói chuyện bọn họ đã chừa chút đường sống cho bản thân rồi. Bây giờ thì hay rồi, sự thật đã được phơi bày, bọn họ cứ thế mà tự chặt đứt đường lui của bản thân.

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc tức mức muốn ngất xỉu, bà ta cầm túi xách đánh Nhiễm Giai Ngọc: ''Con nhóc chết tiệt này! Ngay cả bố mẹ mà con cũng dám lừa qua mặt! Sao mà tôi lại sinh ra đứa con gái như này chứ!''

Mạnh Miên không thể vui nổi, bà lao tới mắng chửi một trận: ''Bà đây phải cố nhún nhường giả làm con rùa rụt cổ nãy giờ, hóa ra giả bộ vô ích rồi!''

"Chị tự sinh ra cái thứ nghiệp chướng! Còn nói con gái tôi là cặn bã xã hội, Nhiễm Giai Ngọc nhà chị mới là cặn bã đó, lũ khốn nạn chỉ biết sinh không biết dạy dỗ!''

"Chị!"

"Chị cái gì mà chị, súc sinh lớn sinh ra súc sinh nhỏ, rắn chuột một ổ, chị là cái loại ngâm đậu nành nguyên cây cỡ lớn già dơ mà chỉ ngâm ra nước tương, cái đồ đũa đánh trứng khốn kiếp nhà chị, không có tiền mà giả bộ đề phòng trộm cắp, ở nhà tù thì là kiểu song sắt thép không gỉ, bà đây muốn kiện nhà chị đến táng gia bại sản mới thôi! Để cho Nhiễm Giai Ngọc nhà chị bị để lại vết nhơ cả đời.''

Nhiễm Giai Ngọc nghe vậy thì khóc lớn.

Mẹ Nhiễm Giai Ngọc lúc này đã rối mù, rõ ràng đang rất lo sợ nhưng vẫn phải mạnh miệng: ''Chị kiện đi!''

Hiệu trưởng Trương bất ngờ chạy lại: ''Chuyện này hoàn toàn là trách nhiệm của Nhiễm Giai Ngọc nhà chị, là con gái chị gây ra hỏa hoạn, trường học chúng tôi sắp tới sẽ khởi kiện gia đình nhà chị, anh chị cứ ở nhà đợi giấy triệu tập đi!''

Bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc nhận ra đây là nhà trường đang muốn đùn đẩy trách nhiệm: ''Ban đầu các người nói với chúng tôi thế nào! Chỉ cần không báo cảnh sát, các người nhất định sẽ để cho Tống Thiền chịu toàn bộ trách nhiệm, chính các người đã nói thế mà!''

Hiệu trưởng Trương chắc chắn sẽ không thừa nhận, bị bố của Nhiễm Giai Ngọc dồn đánh đến góc tường, mặt mũi sưng húp.

Hiện trường lần nữa trở nên hỗn loạn.

Tống Thiền nhìn Tống Chấn và Mạnh Miên, hai người bọn họ giống ăn miếng trả miếng cho những sỉ nhục mình phải chịu trước đó, cực kỳ hả giận.

Tống Thiền rời khỏi phòng học như người mất hồn.

Mạnh Miên thấy bóng lưng của Tống Thiền rời đi thì lập tức muốn gọi cô lại: ''Tống Thiền, Tống Thiền, con đợi mẹ với.''

Vừa rồi bà mắng chửi lớn tiếng quá, bây giờ không hét nổi nữa, nhẹ nhàng gọi tên con gái, nhưng con gái bà không nghe thấy.

Đám đông hỗn loạn làm cản trở Mạnh Miên, bà không đuổi kịp bước chân của con gái.

Tống Thiền ủ rũ cúi đầu bước đi, một mình lang thang khắp trường mà không hề có định hướng sẽ đến đâu.

Cuối cùng cô đi đến một bức tường ở một nơi hẻo lánh có đầy dây thường xuân leo bám đầy trên đó.

Đây là nơi nào? Tống Thiền cảm giác như cô đã bị lạc.

Nhưng cô không muốn rời đi, cũng không muốn tìm hướng đi ra khỏi đây.

Mà một mình ngồi xổm xuống.

Cô cũng không khóc, khóc không nổi, ánh mắt đờ đẫn nhìn cỏ trên mặt đất.

Bên tai cô vang lên tiếng xào xạc, cô còn tưởng là chim sẻ bay vào bụi cây, nhưng giây tiếp theo có người phát ra âm thanh.

''Tống Thiền, sao một mình cậu chạy xa thế?''

Giọng nói này, khiến trái tim cô rung động.

Tống Thiền ngạc nhiên ngẩng đầu lên, nhìn Chung Linh Ngộ đứng cách đó khoảng chừng năm bước.

Dần dần, ánh mắt cô trở nên có chút bối rối.

Chung Linh Ngộ mỉm cười với Tống Thiền, gương mặt anh vẫn dịu dàng xinh đẹp như thường ngày.

''Tớ dọa cậu à?''

''Trời sắp tối rồi, một mình cậu ra ngoài rất nguy hiểm.''

''Nhưng nếu cậu muốn ở lại một lúc cũng được, tớ ở đây với cậu.''

"Hay là tớ đi xa một chút nhé, cho cậu chút không gian?''

Chung Linh Ngộ tự mình độc thoại, từ đầu đến cuối Tống Thiền không trả lời anh.

Nhưng khi anh nói dứt câu cuối cùng, Tống Thiền đột nhiên đứng lên.

Cô ngồi lâu quá chân tê rần, chỉ có thể chầm chậm đi tới với bước chân hơi khập khiễng.

Trong giọng nói của Chung Linh Ngộ để lộ ý cười: "Cậu có cần tớ đỡ cậu không?''

Vì vậy anh đưa tay ra, vốn muốn để cho Tống Thiền lựa chọn, cho cô một bệ đỡ.

Tống Thiền hít mũi một cái, tiến lên ôm lấy Chung Linh Ngộ.

Cô không chọn lấy bàn tay kia, mà trực tiếp ôm lấy anh.

Chung Linh Ngộ sững sờ cứng đờ người lại.

Phải mất một lúc lâu sau anh mới ngập ngừng lên tiếng: ''Tống Thiền?''

Từ trong lồng ngực anh truyền ra tiếng khóc nghẹn ngào của Tống Thiền: ''Chung Linh Ngộ, Chung Linh Ngộ...''

Cô giống như một đứa trẻ bị hoảng sợ, không ngừng gọi tên anh hết lần này đến lần khác, như thể tên là một viên kẹo ngọt, ngậm trong miệng mới khiến cho cô cảm thấy an tâm.

''Tớ ở đây.''

Chung Linh Ngộ xoa đầu Tống Thiền.

Tống Thiền càng khóc lớn hơn: ''Sao bây giờ cậu mới trở về, cậu đã đi đâu hả, không có cậu ở bên cạnh tớ suýt nữa là phải chết rồi, hu hu hu.''

Chung Linh Ngộ không khỏi bật cười: ''Làm gì khoa trương như vậy, có khoa trương như vậy đâu. Đừng khóc... Mà thôi, cậu cứ khóc đi, khóc xong trong lòng sẽ thoải mái hơn chút.''

Sau khi anh thỏa hiệp xong, Tống Thiền bắt đầu òa khóc như vũ bão, tiếng khóc của cô gần như làm điếc cả hai anh.

Cho đến khi Tống Thiền khóc mệt rồi, cô mới ý thức được mình có hơi mất bình tĩnh quá, cực kỳ mất tự nhiên nắm lấy tay mình, lùi ra khỏi lòng tay của Chung Linh Ngộ.

Tống Thiền nhìn thấy nước mắt của mình dính đầy trên áo anh, cô càng xấu hổ hơn.

''Quần áo của cậu chắc đắt lắm nhỉ, tớ sẽ cố gắng giặt giúp cậu.''

''Cậu khóc lâu như vậy tớ cũng không đẩy cậu ra, cậu cảm thấy tớ sẽ quan tâm đến bộ quần áo này sao?''

Hàng lông mi ướt sũng của Tống Thiền run run: ''Cậu thật là tốt.''

Một lúc sau cô lại bổ sung thêm.

''Cảm ơn cậu.''

Chung Linh Ngộ vừa tức vừa buồn cười: ''Không phải ai tớ cũng đối xử tốt như vậy đâu bạn học Tống Thiền à.''

Tống Thiền cố gắng đè khóe miệng đang nhếch lên của mình, lí nhí nói: ''Tớ biết.''

Tống Thiền ngượng ngùng cụp mi mắt xuống. Chung Linh Ngộ nhìn cô đến ngẩn cả người, anh dường như cũng không ngờ đến Tống Thiền sẽ có phản ứng như vậy.

Nhịp tim của anh bắt đầu đập nhanh hơn.

"Cậu, cậu biết cái gì?''

Anh hỏi một cách không chắc chắn, nhưng rõ ràng trong lòng đã bắt đầu rỉ ra một chút ngạc nhiên ngọt ngào.

Tống Thiền nghe thấy anh hỏi vậy thì càng cố tránh ánh mắt của anh, gương mặt ửng hồng vì ngượng nghịu mất tự nhiên.

Chung Linh Ngộ lấy tay che ngực mình.

Biểu cảm này của Tống Thiền, anh chưa bao giờ nhìn thấy dù là ở kiếp này, hay kiếp trước.

Anh mở cờ trong bụng, thậm chí còn nghĩ muốn nhìn thấy biểu cảm này của Tống Thiền thêm nhiều lần nữa.

Nhưng Chung Linh Ngộ biết da mặt Tống Thiền mỏng, không chịu được trêu học.

Xuất phát từ ý muốn bảo vệ cô, Chung Linh Ngộ chủ động điều chỉnh bầu không khí: ''... Trước đó tớ nghe Chung Hinh kể lại chuyện của cậu.

Lúc đó tớ lập tức điều tra, sau khi có manh mối, tớ lập tức bay đến chỗ máy chủ ở nước F lấy dữ liệu đã được phân tích nên trở về hơi muộn. Để cho cậu phải chịu khổ rồi.''

Tống Thiền chắp tay sau lưng, cô vẫn chỉ dám cúi đầu nhìn mặt đất: "Chỉ cần cậu ở đây là được rồi.''

Đối với Tống Thiền mà nói, chỉ cần Chung Linh Ngộ trở về, như vậy thôi cũng là đã quá đủ rồi.

Chung Linh Ngộ có thể thấy rõ ràng thái độ của Tống Thiền đối với anh đã khác hẳn với trước đây.

Nhưng anh hiểu nguyên nhân sâu xa trong đó.

Anh hiểu ý cô, trong mắt tràn đầy yêu thương: "Được, tớ sẽ luôn ở bên cạnh cậu."

*

Buổi tối ngày hôm đó, một video xuất hiện trên mạng.

Đoạn video này được quay từ camera giám sát của trường, quay lại cảnh Nhiễm Giai Ngọc túm lấy áo của Tống Thiền trong phòng đun nước sôi, sau đó tự mình buông tay ra ngã xuống.

Sau đó lại có một đoạn ghi âm khác được thả ra, trong đó chứa những lời nhận xét xúc phạm của mẹ Nhiễm Giai Ngọc.

[... Tôi đã nhận ra từ lâu rồi, có thế thấy được ngày thường các người nuôi thả thế nào, không có tiền thì sinh con làm cái gì, đã thế lại còn sinh hai đứa, sinh ra xong cũng không biết dạy dỗ, bây giờ trưởng thành, rồi lại cũng trở thành cặn bã của xã hội thôi.]

Chuyện này đã gây ra một trận xôn xao trên mạng xã hội.

Ngay cả cuộc trò chuyện giữa hiệu trưởng Trương và bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc cũng được tiết lộ.

[Về cơ bản nhà trường đã xác nhận đây là trách nhiệm của Tống Thiền rồi, chỉ là gia đình Tống Thiền không khá giả gì, các vị đều là những bậc phụ huynh có tư tưởng cởi mở, thôi tha cho con bé một con đường đi. Chúng tôi sẽ đề nghị bồi thường.]

Sau đó, có một lá thư tố cáo nặc danh được đăng lên mạng, nêu chi tiết bằng chứng cho thấy hiệu trưởng Trương đã biển thủ tiền.

Vụ việc trở nên chấn động, cảnh sát nhanh chóng mở vụ án tiến hành điều tra.

Gần một tiếng sau đó, thông báo được đưa ra.

Không còn nghi ngờ gì nữa Tống Thiền bị buộc tội oan, bằng chứng của Chung Linh Ngộ rất rõ ràng, Nhiễm Giai Ngọc cũng đã thừa nhận rằng cô ta đã vô tình gây ra hỏa hoạn trong phòng thí nghiệm vì sợ phải chịu trách nhiệm, đồng thời vì mối tư thù cá nhân giữa các bạn học cùng lớp mà đã đổ lỗi cho Tống Thiền.

Như vậy là vẫn chưa đủ.

Rất nhanh sau đó, một số blogger pháp luật đã phân tích bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc từng đòi số tiền bồi thường rất lớn, thậm chí còn uy hiếp đe dọa bố mẹ Tống Thiền, dẫn đến nghi vấn bọn họ tống tiền.

Một số người còn phân tích, báo cáo không phủ nhận việc hiệu trưởng tham nhũng, nên rất có thể đây không phải tin đồn mà là sự thật.

Tài khoản của đơn vị Giáo dục Dịch Thành đầy rẫy những kiến nghị được gửi tới khiến lãnh đạo không thể không chú ý đến sự việc này.

Bằng chứng không thể chối cãi, đối phương nhận tội rất nhanh, bên phía cấp trên đã ra thông báo ngay trong đêm: Tình hình là đúng, đã áp dụng biện pháp cưỡng chế.

Ngay sau đó, những vấn đề về bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc cũng bị lộ ra, những vấn đề như nợ lương của người lao động nhập cư, trốn thuế cũng lần lượt vị phanh phui.

Chuỗi dưa lớn từng cái, từng cái bùng nổ trên mạng, thu hút hàng triệu lượt chia sẻ.

Chung Hinh ngồi trước máy tính, phân tích các tài khoản đăng bài, chia sẻ lại.

"Điều này cho thấy rõ ràng có người đang trả thù Nhiễm Giai Ngọc."

Chung Thừa: "Hơn nữa lại còn là hận thù cực kỳ sâu đậm."

Chung Hinh nhanh chóng tìm ra manh mối: "Đúng như em đoán, tuy tài khoản này khác với tài khoản email nặc danh lần trước, nhưng phương pháp thực hiện giống nhau, nên em có thể chắc chắn đó là cùng một người."

Chung Thừa: "Chú Lương ư?"

Chung Hinh: "Ngoại trừ chú ấy, em không thể nghĩ ra ai có mối hận thù sâu sắc đối với Nhiễm Giai Ngọc, bố mẹ của Nhiễm Giai Ngọc và cả lãnh đạo nhà trường như vậy. Thật ra có thể nói đây là một cuộc trả thù điên cuồng! Hơn nữa anh nhìn đi, làn sóng dư luận được đẩy lên cao như vậy mà thông tin riêng tư của Tống Thiền chưa từng bị lộ ra ngoài."

Chung Linh Ngộ cầm ly cà phê, ngồi xuống bên cạnh Chung Hinh: "Đó là bởi vì bố tìm người bảo vệ mẹ con."

Khóe miệng Chung Hinh giật giật: "Con đã nói mà, sao không thấy có ai nhắc đến Tống Thiền, hóa ra là bị bố xóa hết."

Tống Thiền ở trường học không biết trên mạng có nhiều chuyện xảy ra như vậy.

Lúc cô cùng Phương Gia vừa nói cười vừa đi đến quầy bán đồ ăn vặt, có người chặn bọn họ lại.

Là trưởng nhóm ba đã đá cô ra khỏi cuộc trò chuyện nhóm trước đó.

"Tống Thiền, tớ chính thức mời cậu trở về nhóm của chúng tớ."

Tống Thiền không muốn nói chuyện với cô ta, bước chân của cô không hề dừng lại.

Vẻ mặt trưởng nhóm không thể tin được, đuổi theo Tống Thiền không tha: "Tại sao, chuyện đã giải quyết xong xuôi rồi, tại sao cậu không muốn quay lại nhóm? Nhiễm Giai Ngọc đi rồi, nhóm chúng tớ thiếu một thành viên!"

Phương Gia ngăn cô ta lại: "Cậu thôi đi, cậu muốn được sử dụng đề tài của Tống Thiền một cách công khai chính đáng thì có."

Nhóm trưởng không vui: "Tôi không nghe cậu nói, tôi chỉ nghe Tống Thiền nói chuyện thôi."

Tống Thiền đứng lại, cô nói: "Được thôi, tớ có thể nói cho cậu nghe."

Bình Luận (0)
Comment