Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 40

''Câu trả lời của tớ là, dame.''

Tống Thiền khoanh hai tay tỏ ý từ chối.

Nhóm trưởng sửng sốt: ''Cậu tội gì phải rút lui khỏi cuộc thi chứ?''

Tống Thiền: ''Tớ nói tớ sẽ rút lui khỏi cuộc thi khi nào, trước đó tớ đã nói rất rõ rồi mà, tớ sẽ cạnh tranh với các cậu.''

Nhóm trưởng hoang mang: "Nhưng chỉ có một mình cậu thì sao có thể làm nhiều việc như thế được!''

Tống Thiền: ''Có vậy thì cũng không cần các cậu phải quan tâm đâu, các cậu vẫn nên tranh thủ nhanh chóng đi tìm thành viên đi, nếu không các cậu sẽ phải rút khỏi cuộc thi đấy.''

Tống Thiền nói xong thì quay đầu lại, cô vung tay lên vô cùng hào sảng nói với ông chủ quầy hàng ăn vặt: "Cho cháu năm bịch Thúy Đa Đa*!''

*脆多多 Thúy Đa Đa: Bim bim khoai tây sợi giòn, một trong những sản phẩm đồ ăn vặt cho học sinh của công ty Henan xinyizhong.

Nhóm trưởng bị xua đuổi, xấu hổ rời đi.

Phương Gia kéo cánh tay Tống Thiền: ''Hooray (tung hoa)! Hôm nay cậu thật sự khiến tớ nở mặt nở mày đó!''

Gương mặt nhỏ nhắn của Tống Thiền ửng hồng: ''Dù gì tớ đã trải qua loại chuyện như vậy rồi mà, ít nhiều gì tớ cũng phải trưởng thành lên chứ.''

Thứ bảy được nghỉ học.

Chung Linh Ngộ không ở trường, anh bị Chung Kỳ Vân gọi đi tham gia tiệc rượu. Chung Hinh cũng vui vẻ đi dự tiệc với bố, cô ấy đóng vai em gái một người bạn của Chung Linh Ngộ.

Cô ấy không hề lo sợ sẽ bị lộ thân phận thật trước mặt ông nội, gan to và rất táo bạo.

Tống Thiền một mình ngồi xe buýt về nhà.

Bởi vì tuần tới bắt kỳ thi cuối cùng, nên học sinh khối lớp mười một sẽ được tan học vào chiều thứ sáu, trùng thời gian nghỉ học với học sinh lớp mười và cấp hai.

Bên cạnh trường Lộ Hoa có hai trường đại học, ba trường trung học cơ sở và một trường tiểu học. Ở trạm xe buýt có hàng dài người và học sinh xếp hàng đứng chật cứng.

Tống Thiền vật lộn xếp hàng một lúc lâu mới đến lượt, may mắn sao cô có được một chỗ ngồi.

Chiếc xe buýt chở một lượng lớn học sinh, lắc lư trái phải bắt đầu di chuyển.

Đến điểm dừng tiếp theo chỉ có người lên mà không có người xuống.

Hôm nay Chung Thừa lên ở trạm xe buýt này.

Cậu không đi cùng em gái đi dự tiệc rượu, cậu không có hứng thú với các hoạt động xã giao, từ chối khéo Chung Linh Ngộ cử xe đến đón cậu.

Cậu không yếu ớt như vậy, tự cậu có thể ngồi xe buýt về nhà.

Mặc dù đúng là đi xe buýt có quá nhiều người và việc phải chen lấn trên xe buýt cũng có nhiều bất tiện nhưng Chung Thừa vẫn có thể chấp nhận được.

Cậu đeo tai nghe, nắm tay vịn, đứng ở vị trí giữa xe buýt, mắt nhìn ra khung cảnh bên ngoài.

Cậu thiếu niên mặc đồng phục học sinh gọn gàng tươm tất, áo sơ mi ngắn tay mùa hè, bên ngoài cậu mặc một chiếc áo bóng chày màu trắng nhạt và đeo một chiếc ba lô màu đen.

Rõ ràng có thể thấy dáng đứng của cậu rất thẳng, nhưng lại cảm thấy cả người cậu thả lỏng đầy thoải mái. Thỉnh thoảng có làn gió thổi qua mái tóc đen mềm mại, lướt qua hàng mi dài, mà cậu thì vẫn yên tĩnh đứng đó, đắm chìm trong thế giới của riêng mình giữa đám đông náo nhiệt.

Những bóng râm xám màu đổ xuống gương mặt và bờ vai của cậu, trông cậu như một chiếc lá bạc hà tươi mát, xua tan đi nỗi buồn chán trên xe buýt.

Sự xuất hiện của Chung Thừa khiến cho mọi người không nhịn được chọc khuỷu tay vào bạn đi cùng, nhỏ giọng thảo luận.

Suy cho cùng thì ai cũng thích ngắm cảnh đẹp, nhất là sau một tuần dài học tập nhàm chán.

Cậu thiếu niên với khí chất thoải mái sáng sủa, chỉ cần đứng ở đó thôi cũng khiến cho người ta cảm thấy thư thái vui vẻ.

Tống Thiền tình cờ ngẩng đầu lên, liếc nhìn một cái cũng đã chú ý thấy Chung Thừa nhà cô.

Trên đời này sao lại có những người toát ra cảm giác nhân vật điện ảnh trong phim thanh xuân như này chứ.

Tống Thiền cảm thán, cô nhớ lại lúc mình với Chung Linh Ngộ đi tàu điện ngầm.

Chung Linh Ngộ đứng ở trong khoang tàu, lọt giữa dòng người, anh cũng đẹp trai tỏa sáng như vậy.

Chung Thừa bỗng nhìn sang, Tống Thiền lập tức lấy lại tinh thần, vui vẻ vẫy tay chào hỏi với cậu.

''Hà lâu!''

Sau đó cô ngoắc ngoắc cậu lại.

Con trai, mau tới đây.

Ban đầu Chung Thừa không tìm thấy tiếng đang ở chỗ nào, cậu phải ngước cằm lên nhìn một vòng xung quanh đám đông với tìm thấy mẹ mình.

Trên gương mặt cậu chợt hiện lên một nụ cười, giống như gió thổi qua cánh đồng lúa mì, lặng lẽ nhưng trong trẻo.

Chung Thừa vụng về len lỏi vào khoảng trống giữa đám người: "Xin lỗi, làm phiền nhường đường một chút."

Giọng cậu rất nhỏ, và lễ phép quá mức.

Sau khi lặp lại bốn, năm lần, Chung Thừa mới đi đến được bên cạnh Tống Thiền.

"Em lại đây ngồi đi.''

"Dạ không không không được đâu.''

Tống Thiền: ''Được rồi, chị cầm cặp sách giúp em nhé.''

Chung Thừa vốn là một cậu bé quật cường, giờ lại tiếp tục lắc đầu: ''Nặng lắm ạ, sẽ đè lên chị.''

Tống Thiền giành lấy cặp sách của Chung Thừa: ''Có nặng đâu, rõ ràng rất nhẹ mà.''

Khóe môi Chung Thừa cong lên: ''Dạ vâng.''

Cậu nhìn Tống Thiền, niềm vui sướng trong đôi mắt phượng đó liếc nhìn một cái là thấy ngay.

Sau khi đi qua vài trạm dừng xe, chỗ ngồi bên cạnh Tống Thiền vừa trống, nhưng Chung Thừa lại chậm chạp suýt chút nữa là không giành được chỗ, Tống Thiền phải kéo cậu qua bên cạnh mình, đè bả vai cậu xuống, lúc này Chung Thừa mới có được một chỗ ngồi.

Chung Thừa thấy một ông chú đứng gần đó trợn mắt, cậu có chút mất tự nhiên rủ rỉ vào tai Tống Thiền: ''Chúng ta làm như vậy có phải không được hay lắm không?""

Tống Thiền ngạc nhiên, tính tình đứa nhỏ này quá thánh thiện.

Không được, không được, phải nhanh chóng giáo dục mới được, nếu không sau này cậu nhóc sẽ bị thua thiệt.

''Em đứng ở đây từ nãy giờ rồi, còn chú này mới vừa lên xe mà đã muốn giành chỗ với người khác, như vậy mới là không đúng.''

"Dạ mẹ, con học được rồi.''

Cảm giác thành tựu đang dâng trào trong lòng Tống Thiền, thậm chí ngay cả cổ của cô cũng ưỡn thẳng hơn không ít.

Cảm giác khi làm mẹ ở tuổi mười tám, thật sự cũng rất tuyệt.

Có một đứa con trai lớn như vậy, dáng dấp lại giống như những hot boy trong mấy kịch bản thanh xuân chông gai, hơn nữa lại vô cùng ngoan ngoãn nghe lời!

Chuyến xe buýt này, thật sự khiến cho con người ta sảng khoái tinh thần!

Nhưng vừa về đến cửa nhà, tâm trạng của Tống Thiền lập tức rơi xuống hố sâu.

Kể từ sau sự kiện lần trước, quan hệ của Tống Thiền với Mạnh Miên và Tống Chấn trở nên rất gượng gạo cứng ngắc.

Cô bắt đầu không biết làm thế nào để hòa hợp với bố mẹ mình.

Là một bậc cha mẹ, khi con gái bị người khác đổ oan, đã không giúp con mình giải thích làm sáng tỏ sự việc mà ngược lại đứng về phía đối lập, vùi lấp con gái mình bằng sự bất công.

Tống Thiền cũng không phải không thể hiểu cho bố mẹ. Thứ nhất trình độ văn hóa của Mạnh Miên và Tống Chấn không cao, không am hiểu pháp luật, bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc thì lại gian xảo, nên bố mẹ cô dễ dàng bị bọn họ hù dọa.

Thứ hai, bọn họ đúng là rất sợ chuyện này sẽ để lại vết nhơ trong cuộc đời Tống Thiền, nên mới vội vội vàng vàng nhận sai.

Có điều Tống Thiền không thể hiểu được là, sau khi sự thật được phơi bày, Mạnh Miên và Tống Chấn ngay cả một câu xin lỗi cũng chưa từng nói với cô.

Bình thường Tống Thiền luôn mong chờ bố mẹ về nhà, nhưng bây giờ chuyện ồn ào đến mức này, cô có hơi không hy vọng bố mẹ về nhà, nhưng đúng vào mấy ngày này bố mẹ lại đều ở nhà, khó tránh khỏi có hơi lúng túng.

Tống Thiền không thể làm gì khác hơn là vừa về nhà lập tức chui vào trong phòng, đến lúc ăn cơm thì ăn vội vàng miếng rồi lại quay về phòng sau đó cũng không hề ra ngoài.

Những ngày như vậy cứ kéo dài, đến cả Chung Hinh Chung Thừa cũng không nhìn nổi nữa.

Lúc Chung Hinh chạy sang nhà đưa bánh ngọt cho Tống Thiền, cô ấy thấy Tống Chấn đang cười hớn hở xem ti vi, phớt lờ Tống Thiền đang làm bài tập.

Cô ấy tức giận quay về nhà đối diện, kéo Chung Linh Ngộ ra ngoài ban công: "Bố, ông ngoại đối xử với mẹ quá đáng quá thể lắm á! Rõ ràng mẹ đang làm bài tập, vậy mà ông ngoại mở tiếng tivi lớn hết cỡ, không để ý cảm xúc của mẹ! Giờ con nghi ngờ ông ngoại không hề thích mẹ!''

Chung Thừa cũng có chút không chịu nổi khi thấy tình hình này: "Ông ngoại làm như vậy thật là quá đáng."

Chung Linh Ngộ cắn hạt dưa, nhìn hai đứa nhóc nghiêm túc bất bình cho mẹ, cảm thấy cực kỳ thú vị.

Chung Hinh tức giận đến mức muốn đá Chung Linh Ngộ một cái: ''Bố, sao bố còn cười ạ, bố không cảm thấy mẹ rất đáng thương sao? Tại sao bố không đi dạy dỗ ông ngoại một chút.''

Chung Linh Ngộ đưa lỗ tai đến gần Chung Hinh: ''Con gái ngoan của bố, con lặp lại lần nữa xem nào, con muốn bố đi dạy dỗ bố vợ của mình?''

Chung Hinh: "..."

Chung Thừa cũng chợt thấy mắc cười.

Chung Hinh thấy anh trai cũng không đứng về phía mình, dứt khoát quay đầu: "Vậy con sẽ đi dạy dỗ ông ngoại!''

Chung Hinh bị Chung Linh Ngộ kéo trở lại.

''Bố hỏi con, con cảm thấy ông ngoại bà ngoại đối xử với con như thế nào?''

Chung Hinh Chung Thừa suy nghĩ một lúc: ''Cực kỳ tốt ạ, mười điểm không có nhưng luôn.''

Chung Linh Ngộ: ''Không phải có câu trả lời rồi sao?''

Chung Hinh: "Con vẫn không hiểu ạ, bố có thể nói tiếng người được không, Chung lão tặc.''

Chung Linh Ngộ: "Con gọi bố là gì cơ?''

Chung Thừa trách Chung Hinh: ''Sao em lại lỡ miệng rồi!"

Chung Linh Ngộ không thể tin nhìn con trai xưa nay luôn rất hiểu chuyện của mình: ''Chung Thừa, lời này của con là có ý gì hả, con cũng lén gọi bố như vậy à?''

Chung Thừa: ''...''

''Gọi bố đàng hoàng tử tế thì không chịu gọi, bố đánh chết mày, thằng nhóc con này.''

Người làm bố bị tổn thương sâu sắc.

Ở phía cửa đối diện, một người bố thẹn quá hóa giận đuổi theo hai đứa con hiếu thảo chạy khắp phòng, trong một khoảng thời gian ngắn mọi người dường như quên hết những chuyện vốn đã điên rồ xảy ra gần đây.

Mà ở nhà họ Tống, một cơn gió bão đang nổi lên.

Tống Thiền uống nhiều nước, khi cô ra khỏi phòng ngủ để đi vệ sinh thì đụng mặt Tống Thanh đang quay lại phòng.

Tống Chấn chỉ trái cây tươi trong đĩa: ''Đi rửa tay rồi ra ăn xoài.''

Đúng lúc Tống Thiền liếc thấy quả xoài trong đĩa, một giây tiếp theo cô quay đầu lại, ánh mắt có chút chua xót.

Tống Chấn ở phía sau nhìn Tống Thiền quay về phòng, ông hỏi với theo bóng lưng của Tống Thiền: "Con không ăn à?''

Tống Thiền không lên tiếng.

Tống Chấn không vui lẩm bẩm: ''Không biết điều.''

Không biết Tống Thiền có nghe thấy hay không, nhưng Tống Thanh đứng ngay phía trước đã nghe thấy.

Tống Thanh ném quả xoài trong tay xuống đất, nước xoài chảy đầy sàn nhà: ''Bố làm bố kiểu gì thế! Con thật sự chịu hết nổi rồi! Con mà không nói ra được trong lòng thật sự cảm thấy rất khó chịu!''

Mạnh Miên nghe thấy tiếng động, bà từ trong bếp đi ra: "Sao thế?''

Tống Thanh mặc kệ cản trở, nhất quyết đòi công lý cho Tống Thiền: ''Bố mẹ biết mà còn hỏi! Chuyện của Nhiễm Giai Ngọc lúc đó rốt cuộc có phải lỗi của chị con hay không, bố mẹ không biết, nhưng bây giờ chuyện đã rõ rành rành rồi! Bố mẹ phải nói một câu xin lỗi chứ!''

Tống Chấn chưa bao giờ thấy cậu con trai ngốc nghếch tức giận như vậy, trong phút chốc ông ngạc nhiên đến ngây người.

Hai mắt cậu đỏ bừng mở lớn nhìn chằm chằm Tống Chấn, cổ họng giống như bị mắc nghẹn, một lúc lâu không nói được lời nào.

Mạnh Miên vội vàng kéo Tống Thanh lại: ''Không phải mẹ mua xoài rồi à.''

Tống Thanh bất ngờ bật khóc: "Bố mẹ không biết chị con dị ứng xoài sao! Chị ấy không ăn được xoài!''

Mạnh Miên và Tống Chấn sửng sốt, một giây tiếp theo, trên mặt bọn họ hiện lên vẻ bối rối chưa từng có.

Tống Thanh nhìn những miếng xoài nằm trên mặt đất, trong lòng dấy lên một nỗi buồn man mác.

''Tống Thiền đã cầu xin bố mẹ đến thế rồi mà, chị không muốn nhận lỗi, không muốn nhận lỗi, cứ báo cảnh sát đi! Chị không sợ báo cảnh sát, người không làm sai thì không sợ báo cảnh sát. Nhưng sao bố mẹ hết lần này đến lần khác không dám báo cảnh sát chứ. Trên đời này con chưa thấy cặp bố mẹ nào sợ con gái mình không phạm lỗi, sợ nước bẩn không hất lên người con gái như bố mẹ!''

"Chỉ cần Chung Linh Ngộ đến chậm một chút nữa thôi, Tống Thiền sẽ thật sự phải nhảy xuống sông Hoàng Hà mới tẩy sạch được vết nhơ đó!''

"Bất kỳ ai cũng có thể không tin chị, nhưng người làm bố làm mẹ, hai người sao có thể không tin con gái mình được chứ! Vào lúc chị bất lực nhất, bố mẹ đến trường học, không phải là đến giúp chị, hay đến cứu chị, mà là đẩy chị vào hố lửa!

Lúc chị ấy đã cố gắng hết sức giải thích cho bản thân. Tống Thiền là một người mềm yếu, vất vả lắm chị ấy mới gom hết can đảm để chống lại ác ý, nhưng người ngăn cản chị ấy, đả kích chị ấy, bào mòn ý chí chiến đấu của chị ấy, không phải người ngoài, mà là chính bố mẹ ruột của chị ấy!

Bố, khi bố nói "Tống Thiền, con còn sợ chuyện này ồn ào chưa đủ lớn phải không", sau đó chị ấy đúng là đã không nói gì nữa, không phải là chị ấy nghe lời bố, mà là chị ấy không còn sức để nói nữa.

Chị ấy không còn đủ sức để thanh minh cho chính mình nữa!

Bố không cảm thấy có chút áy náy nào sao!"

Tống Thanh vừa nghĩ đến tương lai Tống Thiền sẽ mất tích, trong lòng lập tức khó chịu vô cùng, nhưng cậu lại không có cách nào chia sẻ chuyện này với bố mẹ.

"Sau này bố mẹ nhất định sẽ hối hận, bố mẹ nhất định sẽ hối hận..."

Cuối cùng Tống Thiền không thể nào đứng ngoài nhìn nữa, cô đi ra khỏi phòng.

Cô cảm thấy có chút mất mặt, kéo Tống Thanh lại: "Đừng nói nữa, xin em đấy, đừng nói nữa có được không hả."

Tống Thanh không nghe, cậu không chịu ngừng lại vẫn tiếp tục dù giọng đã khàn đi: "Nhưng bố mẹ đối xử với chị không tốt, em không nhìn nổi. Rõ ràng đó là sai lầm của bố mẹ, nhưng bố mẹ lại cư xử lạnh nhạt với chị, thậm chí không nói chuyện với chị."

Tống Thiền liên tục xoa dịu cảm xúc của em trai: "Chị không sao, chị thật sự không cảm thấy khó chịu chút nào hết."

Tống Thanh không ngừng vỗ vào lồng ngực mình: "Chúng ta là sinh đôi mà, làm sao em có thể không biết chị có đang buồn hay không?"

Tống Thiền: "Chị đã nghĩ thông suốt rồi, bố mẹ không muốn nói chuyện với chị, chị cũng không muốn ép buộc, cứ như vậy sống qua ngày cũng tốt mà. Nếu tính ra thì, bố mẹ rất ít khi trở về nhà, vốn dĩ cũng không có nhiều cơ hội nói chuyện."

Cuối cùng Tống Chấn không chịu nổi nữa, ông đứng phắt dậy, hai mắt đỏ hoe.

Mọi người đều cho rằng ông sẽ nổi giận, nhưng ông chỉ vỗ đùi một cái ——

"Con gái à, từ khi nào mà bố không nói chuyện với con thế!"

Bình Luận (0)
Comment