Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 46

Khi khu thắng cảnh đóng cửa, du khách lục tục từ trên núi cát đi xuống.

Chung Linh Ngộ vô tình mang theo một túi cát, vừa đi cát vừa rớt ra từ người anh, nhìn anh giống như, cái đồng hồ cát.

Đống cát này có được từ lúc ở núi cát vừa rồi.

Tống Thanh nhìn thấy vậy thì tiến lên nhắc nhở, Chung Linh Ngộ kéo hai bên túi quần ra, cả nắm cát đổ ào xuống đất.

Tống Thanh cười vui vẻ chọc ghẹo Tống Thiền: ''Chị nhìn xem này, chị vừa nặn ra một người cát đấy.''

Tống Thiền thật sự muốn bóp chết Tống Thanh, cô không nói gì trốn ra sau lưng Chung Thừa.

Con trai à, đây là thời điểm nên dùng tấm lưng rộng lớn của con, mau che chở cho người mẹ mất hết mặt mũi của con đi nào.

Chung Thừa thấy Tống Thiền đang núp sau lưng mình, thì quay lại nhìn cô mấy lần, thấy cô xụ mặt rầu rĩ, không khỏi an ủi cô: ''Thật ra thì lúc hai người vật lộn gió cát rất lớn, bão cát vàng cuồn cuộn, mọi người cũng không thấy được hai người ở trong bão cát đó làm gì đâu.''

Tống Thiền: ''Vậy thì chẳng lẽ không phải càng thảm hại* hơn sao?''

*黄 huáng: Ngoài hai nghĩa phổ biến là màu vàng, và văn hóa phẩm đồi trụy thì từ 黄huáng còn có nghĩa là thất bại, không thành công trong chuyện gì đó.

Chung Thừa: ''Có cát nào mà không vàng ạ.''

Chung Hinh ở bên cạnh nghe vậy thì liên tục lắc đầu: ''Bọn anh đúng thật là có tiếng nói riêng đấy nhỉ.''

Mười một giờ là lúc chợ đêm náo nhiệt nhất.

Sau hai ngày di chuyển, chỗ ngồi trong xe gần như đã cố định, mỗi lần xuống xe lên xe mọi người đều sẽ ăn ý ngồi lại vị trí cũ.

Tống Thiền muốn rời khỏi ghế lái phụ, nhưng cô gần như không thể thực hiện được mong ước.

Nhưng từ sau khi Tống Thiền liên tục đập vào người ta nhiều lần, còn đẩy người ta lăn xuống dưới chân núi, cô càng không có cách nào nhìn thẳng vào Chung Linh Ngộ.

Chợ đêm tấp nập người qua lại, đa số đều là những quán hàng với lửa than rực cháy, Chung Thừa đề nghị mọi người tách ra hành động.

''Chúng ta chia nhau ra, một nhóm đi tìm chỗ ngồi, một nhóm đi xếp hàng mua đồ ăn đi.''

Chung Hinh và Tống Thanh đồng thời hô: ''Em muốn đi mua đồ ăn!''

Chung Thừa nói: ''Vậy một mình anh đi tìm chỗ ngồi.''

Chung Linh Ngộ là người trả tiền, nên anh nhất định phải đi theo mua đồ ăn: ''Được, khi nào xong thì gọi điện thoại.''

Chung Linh Ngộ đi tới muốn dẫn Tống Thiền đi chung một nhóm với mình, Tống Thiền thấy anh đi tới thì cảm giác căng thẳng đến không thở nổi lại lần nữa ập tới, cô luống cuống nói: ''Tớ không yên tâm để Chung Thừa đi một mình, tớ ở lại đây kiếm chỗ ngồi đi.''

Chung Linh Ngộ dường như không ngờ Tống Thiền sẽ không đi cùng mình, sự bất ngờ này kéo dài mấy giây, cuối cùng anh bày tỏ rằng mình tôn trọng lựa chọn của cô: ''Vậy cậu chú ý an toàn.''

Sau khi đám người Chung Linh Ngộ rời đi, Tống Thiền như trút được gánh nặng thở phào nhẹ nhõm, phóng xa tầm mắt bắt đầu tìm chỗ ngồi ăn.

Chung Hinh đi phía sau nhóm, lúc này cô ấy quay lại nhìn Tống Thiền, thấy được cảnh cô vừa thở phào nhẹ nhõm.

Cô ấy dừng lại mấy giây, sau đó lại lo lắng nhìn bóng lưng Chung Linh Ngộ.

Hai người này có chuyện gì vậy, sao trông bọn họ có gì đó gượng gạo?

Chung Thừa luôn là người thong dong điềm tĩnh, không vội vàng.

Cậu ấy đi về phía trước tới lui mấy vòng, đã tìm được chỗ ngồi.

Tống Thiền cũng phải ngạc nhiên với hiệu suất làm việc của Chung Thừa.

''Tìm được chỗ ngồi ở chợ đêm vẫn luôn rất khó, nhưng em lại không cần tốn quá nhiều công sức là có thể tìm được chỗ ngồi, có bí quyết gì không?''

Chung Thừa: ''Làm gì có bí quyết gì ạ.''

Tống Thiền: Để chị chụp hình gửi vào trong nhóm.

''A Thiền, chị và Chung Linh Ngộ có chuyện gì sao ạ?''

Câu hỏi thẳng thừng của Chung Thừa đột nhiên ập tới khiến Tống Thiền ngây người không kịp phản ứng.

''Chị và cậu ấy... Không có gì hết.''

''Thật vậy sao ạ?'' Chung Thừa uống một ngụm nước, chăm chú nhìn Tống Thiền: ''Em cảm thấy hình như hai người không có tương tác qua lại nhiều.''

Đừng bao giờ đánh giá thấp giác quan thứ sáu của con cái.

Ngay cả đứa trẻ bất cẩn nhất cũng có thể nhìn ra được bầu không khí giữa bố mẹ có vấn đề gì.

Tống Thiền nào dám thừa nhận: ''Chỉ là chị có chút mệt mỏi thôi, mấy ngày gần đây chị ngủ không ngon.''

Chung Thừa cũng không hỏi tiếp nữa: ''Vậy thì tốt ạ.''

Một lúc sau, Tống Thanh đã chạy về, cậu mua một đống đồ ăn, gần như cầm không xuể nữa.

Chung Linh Ngộ và Chung Hinh cũng giống vậy, Chung Thừa và Tống Thiền đứng dậy đi lại hỗ trợ.

Tống Thiền rõ ràng nhìn thấy Chung Linh Ngộ đầu tiên, nhưng khi Chung Hinh chạy tới, đôi chân nhát gan của cô lại chuyển hướng về phía Chung Hinh.

Chung Thừa chạy lại đón đồ trên tay Chung Linh Ngộ.

Tống Thanh đã đói mức tay chân bủn rủn, cậu chọn một chiếc ghế đơn duy nhất, ngồi ở góc bàn ăn ngấu nghiến.

Chỉ còn dư lại hai cái ghế dài đôi.

Tống Thiền ngồi xuống một trong số đó, Chung Linh Ngộ lại không chọn ghế ngồi bên cạnh cô, mà ngồi chéo góc đối diện khá xa cô.

Lúc Tống Thiền lại đang bắt đầu hối hận, thì Chung Linh Ngộ đã chọn ra một xiên thịt nướng với hành lá mà Tống Thiền thích ăn nhất đưa cho cô: ''Cậu ăn đi.''

Chung Linh Ngộ vẫn rất quan tâm đến cô.

Tống Thiền đưa tay ra nhận, cẩn thân cầm lấy phần que thừa ra bên dưới: ''Cảm ơn.''

Chung Linh Ngộ giả vờ trách móc: ''Không cần cảm ơn, nhưng mà sao cậu cứ đối xử khách sáo với tớ thế.''

Anh nói xong thấy Tống Thiền có chút bối rối luống cuống, trên mặt anh ngay sau đó lập tức nở nụ cười trấn an cô, sau đó dời tầm mắt đi nơi khác, chia đồ uống cho bọn nhỏ, như thể không có chuyện gì xảy ra.

Tống Thiền im lặng ăn mực, mấy ngày nay cô vẫn luôn suy nghĩ về một vấn đề, sau khi biết Chung Linh Ngộ là bố của những đứa trẻ, là chồng tương lai của cô, mỗi lần Tống Thiền đối diện với Chung Linh Ngộ đều cảm thấy khó thở.

Chuyện này đối với cô mà nói thì quá vô lý, quá chấn động, thật sự không thể tưởng tượng nổi.

Đến cả bản thân Tống Thiền cũng có chút không hiểu nổi chính mình, rốt cuộc là cô hy vọng Chung Linh Ngộ là chồng mình, hay không hy vọng anh sẽ là chồng của mình.

Độ tuổi này của cô còn quá nhỏ để nghĩ đến chuyện đó, ngay cả loại thân phận như bạn trai cũng quá xa vời với cô chứ đừng nói đến chuyện chồng con?

Nhưng một người chồng đang sống sờ sờ trước mặt cô, cô đột nhiên cũng không biết tiếng gọi chồng này, rốt cuộc có ý nghĩa như thế nào.

Điều thật sự khiến Tống Thiền cảm thấy hoang mang lo sợ, có lẽ là ý nghĩa của cái danh xưng chồng này.

Một năm này, Chung Linh Ngộ sớm tối đều bầu bạn bên cạnh cô, rồi bất chợt cái nhãn mác chồng dán lên người anh, lúc này Chung Linh Ngộ lại một lần nữa trở nên xa lạ với Tống Thiền.

Sau khi ăn vặt ở chợ đêm xong, đoàn người bọn họ di chuyển đến quán kem, Chung Hinh đòi ăn kem, Chung Linh Ngộ lại mua cho mỗi người một cây.

Lúc Tống Thiền nhận lấy kem, lại vô tình nói cảm ơn.

Lần này Chung Linh Ngộ không nói gì thêm nữa.

Sau đó mọi người đi mua đồ lưu niệm, Chung Linh Ngộ cũng không hề để cho Tống Thiền thiếu thứ gì, nhưng dần dần bọn họ không nói thêm gì với nhau nữa.

Có lẽ là do chợ đêm quá nhiều người, đồ lưu niệm nhiều đến mức xem không hết, ngoài ba người bạn nhỏ hưng phấn ồn ào, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền một người đi trước đoàn người một người đi sau, đột nhiên sinh ra khoảng cách.

Chợ đêm hai giờ sáng, ánh đèn vẫn rực rỡ như vậy.

Khi mọi người đứng vây xem biểu diễn, Tống Thiền đứng tụt lại phía sau.

Cô không có hứng thú xem biểu diễn ở chợ đêm, cô vẫn luôn nhìn Chung Linh Ngộ ở phía đối diện.

Khi pháo hoa bay lên bầu trời, Chung Linh Ngộ quay đầu lại.

Hình như phía sau anh đang có ai đó nói chuyện với anh, sau đó anh đi theo người đó đi ra ngoài.

Tống Thiền đột nhiên có chút hoảng sợ, cố gắng tìm bóng người kia trong dòng người, một lúc sau, Chung Thừa ở phía sau chọc chọc cánh tay Tống Thiền, Tống Thiền hiểu ý, đi theo sau Chung Thừa.

Đến nơi yên tĩnh hơn một chút, Tống Thiền nhìn thấy Yến Vi Tang đi tới.

Yến Vi Tang không chào hỏi với Tống Thiền, hoặc có lẽ là chưa kịp chào hỏi, Tống Thanh đã chạy thật nhanh tới, hai mắt nhìn kẹo hồ lô của Yến Vi Tang sáng bừng lên: ''Kẹo hồ lô của chị nhìn ngon thật đấy, chị mua ở đâu thế!''

Yến Vi Tang nói: ''Chị chưa ăn đâu, cho em xiên này nè.''

Tống Thiền muốn kéo Tống Thanh lại, không ngờ Tống Thanh đã nhào lên cắn một miếng.

Yến Vi Tang sợ hết hồn, nhưng cũng may là cô ấy không tức giận: ''Em thích ăn cam à?''

Tống Thanh không trả lời Yến Vi Tang, cậu giống như một con chó nhỏ, chỉ chuyên tâm gặm kẹo của mình.

Chung Linh Ngộ vẫn luôn đứng ở phía sau không nói gì, giờ bỗng lên tiếng: ''Chúng ta lại quán phía trước ăn khuya.''

Anh thông báo xong, chậm rãi bước về phía trước.

Tống Thiền nghĩ, không phải vừa rồi bọn họ mới ăn vặt xong sao.

Vì vậy cô đặt ra một câu hỏi vô cùng đơn giản.

''Cậu còn muốn ăn nữa sao?''

Yến Vi Tang trả lời: ''Tớ vừa mới tới, còn chưa ăn gì hết.''

Cho nên bây giờ mọi người phải đi ăn cùng cô ấy?

Tống Thanh ra vẻ miễn cưỡng: ''Đi thì đi, đi ăn với chị là được chứ gì.''

Bên ngoài cậu có vẻ không kiên nhẫn, nhưng trong lòng thì rất vui vẻ, vừa rồi cậu còn chưa ăn no.

Yến Vi Tang bị những lời này của Tống Thanh làm cho bất ngờ không kịp phản ứng, cô ấy nhìn bóng lưng nghênh ngang rời đi của Tống Thanh, khóe miệng nhếch lên.

Tống Thiền đứng ngay gần đó, nghe thấy Yến Vi Tang dường như vừa cười hừ một tiếng.

ĐM, có phải em trai cô vừa bị người ta kinh thường không?

Lúc ăn khuya, Yến Vi Tang chưa ăn được bao nhiêu, đúng lúc Tống Thanh nói đến chuyện quay phim, Yến Vi Tang nói: ''Chỗ tớ có rất nhiều dụng cụ quay chụp, cái gì mà camera bay điều khiển từ xa, giá đỡ máy ảnh, tớ đều có hết.''

Yến Vi Tang nói xong không ai lên tiếng, cô ấy đụng Chung Linh Ngộ một cái, hy vọng anh nói chuyện cho mình: ''Tớ có nhiều lắm, đúng không?''

Chung Linh Ngộ hiểu ý nói: ''Đúng vậy, nhà cậu ấy làm nghề quay chụp.''

Yến Vi Tang nghiêng người tới: ''Cớ tớ đi cùng với các cậu, tớ sẽ phụ trách quay phim.''

Tống Thiền chỉ cảm thấy lòng mình trùng xuống.

Cô vô thức nhìn Chung Linh Ngộ, nhưng Chung Linh Ngộ cũng không có phản ứng gì.

Nhưng không biết tại sao Yến Vi Tang không hỏi những người khác, mà chỉ trưng cầu duy nhất ý kiến của Tống Thiền.

Nói là hỏi ý kiến, nhưng Yến Vi Tang không nói gì thêm, chỉ là chằm chằm Tống Thiền bằng đôi mắt cáo lạnh lùng quyến rũ của mình.

Tống Thiền thất vọng, cô muốn từ chối, nhưng chưa kịp thì Yến Vi Tang đi trước một bước.

Cô ấy dựa vào ghế ngồi: ''Vậy cứ dứt khoát quyết định vậy đi.''

Một đòn bất ngờ không kịp đề phòng này khiến lòng ghen tị trong lòng Tống Thiền sôi sục.

Một loại cảm giác chua chát tràn ngập trong không khí.

Mà cô, hết lần này đến lần khác luôn phản ứng chậm lụt, lúc về đến khách sạn hai mắt bắt đầu rưng rưng.

Đồ móng heo lớn*, tại sao không từ chối Yến Vi Tang chứ!

*大猪蹄子: Móng heo lớn, thường được cái cô gái dùng để công kích những người đàn ông hay thay lòng, nói lời không giữ lấy lời.

Sau khi những lời này bật ra trong đầu Tống Thiền, cô lập tức sửng sốt, có phải cô đã nhỏ nhen quá không?

Chung Hinh không biết Tống Thiền đang buồn rầu, cô ấy nhào về phía Tống Thiền đang nằm trên giường, mặt mũi đầy vẻ vui mừng cho cô: ''Có Yến Vi Tang ở đây, chị có thể quay ra được bộ phim tài liệu chất lượng điện ảnh luôn á!''

Tống Thiền quay mặt ra chỗ khác: ''Chắc vậy.''

Sao ngay cả Chung Hinh cũng có vẻ thích Yến Vi Tang như thế.

Tại sao người nhà của cô, ai cũng thích Yến Vi Tang chứ?

Buổi sáng, quả nhiên Yến Vi Tang đi cùng với mọi người, cô ấy không hề ngồi ghế lái phụ, chỉ đi ngó nghiêng bàn điều khiển tay lái của Chung Linh Ngộ rồi trở về chỗ ngồi phía sau.

Lúc chạy đến trạm dừng chân, Tống Thanh ồn ào kêu hết đồ ăn vặt rồi, Chung Linh Ngộ xuống xe đi mua.

Tống Thiền lấy dũng khí, chuẩn bị đi theo anh.

Nhưng có một bóng người nhanh chóng vọt tới bên cạnh Chung Linh Ngộ.

Lại là Yến Vi Tang.

Tống Thiền cắn răng, bình giấm trong lòng lại đổ, tràn ra lênh láng khắp nơi.

Cô xoay người đi vào phòng vệ sinh.

Lúc cô trở lại trên xe, Chung Hinh Chung Thừa đều ở đây, còn Chung Linh Ngộ vẫn đang đi mua với Yến Vi Tang.

Mua cái gì mà lâu vậy! Trong lòng Tống Thiền giống như có một ngọn lửa đang bùng cháy, và nó đang khiến cô hoảng loạn.

Ngồi trên xe chờ một lúc lâu, Tống Thiền với nhìn thấy Chung Linh Ngộ và Yến Vi Tang từ trong cửa hàng bán đồ ăn đi ra. Yến Vi Tang vẫn luôn rất lạnh lùng với mọi người, nhưng lại chỉ nói chuyện với mỗi Chung Linh Ngộ, và nói không ngừng nghỉ.

Hơn nữa còn phải tránh những người khác mới nói được.

Trong nháy mắt Tống Thiền cảm giác như lồng ngực của mình đang co thắt lại.

Là do cô quá nhạy cảm, quá ích kỷ chăng? Tại sao khi thấy Chung Linh Ngộ nói chuyện với người bạn từ thuở thơ ấu, trong lòng cô lại khó chịu đến mức này.

Lúc Tống Thiền đang cố gắng kìm nén nước mắt, Chung Linh Ngộ lên xe, anh đưa cho Tống Thiền một chai nước, còn giúp cô vặn nắp ra: ''Cả buổi sáng cậu không uống ngụm nước nào, cậu không khát sao?''

Tống Thiền đang bực bội, cô không chịu mở mắt ra nhìn anh, mà chỉ nói: ''Không uống.''

Giọng điệu này của cô, cáu kỉnh một cách thất thường khiến ngay cả chính cô còn phải giật mình.

Thậm chí tiếng cười đùa hi hi ha ha ở khu vực ghế sau cũng im bặt.

Một lúc sau, xe chuyển động.

Tốc độ dường như có hơi nhanh, cảm biến chỉ đường lên tục phát ra âm thanh nhắc nhở.

''Bạn đang vượt quá tốc độ...''

''Xin hãy đi chậm lại.''

Toàn bộ quá trình Chung Linh Ngộ không hề nói gì, nhưng chân đạp ga đã nói lên tất cả.

Thật ra thì dần dần Tống Thiền cũng nhận ra được điều đó, cả một đoạn đường rất dài mọi người không nói gì.

Có lẽ mọi người đều đang âm thầm suy đoán vì sao cô tức giận.

Đúng vậy, cô đang vô cùng không vui.

Hôm nay cô chỉ không những cảm thấy bản thân không có lỗi, mà cô cũng không muốn lấy lòng bất kỳ ai.

Tống Thiền khó chịu suốt cả chặng đường, ôm nỗi bực dọc ngủ thiếp đi, đến lúc cô tỉnh lại thì đã đến Hồ Muối.

Độ cao so với mặt nước biển ngày một cao hơn.

Thảo nào trong lòng cảm thấy bức bối khó chịu như vậy.

Đến khách sạn, lúc lấy vali xuống, Tống Thiền rõ ràng thấy Chung Linh Ngộ đi tới, thậm chí muốn chủ động xoa dịu muốn quan hệ đang căng thẳng, giúp cô lấy đồ xuống.

Nhưng khi Tống Thiền vừa nhận ra dấu hiệu anh sẽ làm vậy, vội vàng quay mặt rời đi, lạnh lùng phớt lờ anh.

Tuyệt tình đến mức liếc mắt một cái có thể thấy ngay.

Tống Thiền không biết Chung Linh Ngộ ở phía sau có bị tổn thương hay không, dù sao cô không hề quay đầu lại, không biết chuyện như vậy có tồn tại hay không.

Đàn bà mà, lòng dạ cứng rắn thật sự vô cùng tàn nhẫn.

Hôm nay lại là mười giờ mới đến khách sạn, sau khi cất hành lý xong, mọi người cùng nhau ra ngoài kiếm quán ăn.

Tống Thiền ban đầu không muốn đi, nhưng bỗng nhiên không biết vì sao, cô lại tức giận đùng đùng đi theo.

Ở đây có một món ăn đặc sản địa phương được gọi là lẩu cù lao, những lát thịt cừu cao nguyên được phục vụ trong nồi đồng sôi sùng sục, cực kỳ có tác dụng chữa lành trong đêm trời gió lạnh.

Chung Hinh quấn lấy Chung Linh Ngộ, muốn mua chiếc áo choàng giống như Tống Thiền ở trong cửa hàng quần áo phía trước.

Chung Linh Ngộ trong trạng thái xác chết biết đi, không có bất kỳ phản ứng nào, anh hoảng hốt bừng tỉnh lại thì đã bị Chung Hinh kéo đến tiệm quần áo trang sức tàn sát ví tiền một hồi.

Chung Thừa thì ở trong quán gọi đồ ăn với ông chủ.

Tống Thanh ăn dưa chua được tặng kèm, cậu ăn hết đĩa này đến đến khác, sức ăn vô cùng kinh khủng, miệng bóng nhẫy dầu đỏ.

Yến Vi Tang hỏi Tống Thanh: ''Em ăn nhiều dưa muối thế này, lát nữa không định ăn thịt cừu nữa à?''

Tống Thanh: ''Chị à, chút dưa muối này không đủ nhét kẽ răng nữa.''

Tống Thanh vừa nói xong thì đứng dậy đi về phía sau bếp gọi thêm dưa muối.

Một giọng nói to và rõ vang vọng khắp quán ăn: ''Chú ơi, cho cháu thêm một phần dưa muối nữa ạ, cháu cảm ơn!''

Yến Vi Tang nhìn về phía Tống Thanh, khóe miệng lần nữa lại nhếch lên, khoanh tay lại.

Tống Thiền ở bên cạnh, cô lại nghe thấy Yến Vi Tang không chút kiêng dè cười hắt một tiếng.

Tống Thiền cảm thấy mình phải cảnh cáo Yến Vi Tang, không thể dùng điệu cười kinh thường này khinh bỉ em trai cô nữa.

''Haiz, đúng là một cậu nhóc đáng yêu mà.''

Tống Thiền: !

Cái gì?

Những lời cảnh cáo Tống Thiền chuẩn bị thốt ra, bị kìm lại nghe mép môi.

Cậu nhóc, đáng yêu, mà Yến Vi Tang vừa nhắc đến là Tống Thanh?

Em trai của cô, trong mắt Yến Vi Tang, cậu nhóc, đáng yêu?

Một giây sau đó, Yến Vi Tang, quay lại nhìn Tống Thiền.

Vẫn là đôi mắt hồ ly tam thể lạnh lùng đó, thản nhiên nhìn đời.

''Tống Thiền, tớ đã đi du lịch với cậu một ngày rồi, chúng ta cũng coi như là quen biết chứ nhỉ?''

Tống Thiền: ''Đến cả nửa đời còn chưa tính là quen đâu. Nhưng mà có phải cậu có chuyện gì muốn hỏi tôi không?''

''Rốt cuộc thì Tống Thanh thích ăn cái gì?''

''... Cậu hỏi cái này làm gì?''

Yến Vi Tang khẽ cười một tiếng, vẻ mặt đầy cưng chiều: ''Em ấy thích cái gì tớ đều mua cho em ấy hết.''

Tống Thiền trố mắt nghẹn họng.

Không thể nào!

Không thể nào được!

Là lừa người thôi phải không!!!

Quả nhiên các ông bà chủ lớn đều thích ngốc bạch ngọt!

Những chuyện cô đã làm với Chung Linh Ngộ trước đó...

Nhân vật phản mô hình nhỏ trong lòng Tống Thiền sụp đổ ngã xuống đất.

Như cảm nhận được điều gì đó, Tống Thiền hoảng hốt quay đầu lại, liếc nhìn Chung Linh Ngộ và Chung Hinh chân trước chân sau bước vào cửa, đang đi về chỗ bọn họ ngồi.

Yến Vi Tang nhìn thấy Chung Linh Ngộ thì khẽ phàn nàn với với Tống Thiền: ''Câu hỏi này, tớ đã hỏi Chung Linh Ngộ cả ba ngày nay rồi. Cậu đoán xem cậu ta nói gì, cậu ta nói Tống Thanh cái gì cũng ăn kể cả cỏ. Cậu ta muốn hại tôi đấy à, tên chết dẫm đó, tâm cơ như mò kim đáy bể, tớ tin cậu ta chết liền. Cho nên tớ hết cách rồi, mới đành phải đến làm phiền cậu thôi.''

Tống Thiền cắn môi, cô đang cân nhắc xem có đôi lời có nên nói hay không.

''... Em trai của tớ thật sự là đến cỏ cũng có thể ăn.''

Yến Vi Tang ngồi thẳng dậy: ''ĐM.''

Chung Linh Ngộ nhận ra Tống Thiền đang nhìn chằm chằm minh, anh ngước đôi mắt vô hồn của mình lên.

Bầu không khí bỗng đông cứng lại, bốn mắt nhìn nhau.

Lần này Tống Thiền thật sự hoảng loạn.

***

Tác giả có lời muốn nói:

Tống Thiền, một giây trước vẫn còn là một oán phụ, trong đêm khuya khi người người đang chìm trong giấc ngủ bỗng ngồi bật dậy: ''Làm sao mình có thể đối xử với cậu ấy như vậy được chứ, hu hu hu.''

Không ngờ người bạn từ thuở thơ ấu sẽ trở thành vợ của em trai vợ của tôi.

Bình Luận (0)
Comment