Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 47

''Ể? Anh đã về rồi ạ, về rồi thì nếm thử dưa muối em trộn nè, ngon đẳng cấp luôn đó!''

Đúng lúc này Tống Thanh chạy trở lại, đưa đĩa dưa muối nhỏ đến trước mặt Chung Linh Ngộ, giới thiệu món dưa chua thơm ngon xộc mũi của mình.

Tống Thiền nhân cơ hội tránh ánh mắt của anh, chột dạ cúi đầu nhìn mũi chân của mình.

Đôi bàn tay giấu dưới tấm khăn trải bàn lo lắng siết chặt thành nắm đấm.

Rồi sau đó cô nghe thấy Chung Linh Ngộ nói.

''Em để xuống đi, mọi người cùng nhau ăn.''

Giọng điệu của anh cực kỳ lạnh nhạt.

Một cơn gió lạnh buốt thổi qua trái tim Tống Thiền.

Nhóm sáu người bọn họ ngồi quay quanh một chiếc bàn tròn, Tống Thiền thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Chung Linh Ngộ ngồi đối diện.

Anh ngồi cách xa, trong lúc ăn rất hiếm khi liếc mắt nhìn lên giao tiếp với mọi người.

Ai nấy đều biết tâm trạng của anh đang không tốt, cho nên không ai dám nói chuyện với anh.

Ngay cả Chung Hinh xưa nay vẫn luôn nghịch ngợm, cũng yên lặng ngồi bên cạnh Chung Linh Ngộ, sợ làm bố tức giận thêm.

Tống Thiền một mình ăn cơm.

Cô cũng đang lẳng lặng suy ngẫm tỉnh táo lại.

Cô chưa bao giờ cảm nhận được sự lạnh lùng toát ra từ Chung Linh Ngộ như thế này, Chung Linh Ngộ trong ấn tượng của cô, vẫn luôn là người vô cùng dịu dàng và bao dung. Thuở mới đầu, khi Đổng Hiền Năng nói ra thành kiến của mình ngay trước mặt anh, nhưng không hề thấy Chung Linh Ngộ so đo với cậu ta.

Thầy chủ nhiệm hiểu lầm Chung Linh Ngộ yêu sớm, chân mày của anh chưa từng nhíu lại lấy một cái.

Lúc ở trên bàn ăn tối Tống Chấn phát biểu có EQ thấp, Chung Linh Ngộ bình tĩnh trả lời không chút tì vết.

Bố mẹ Nhiễm Giai Ngọc chất vấn bằng những lời vô lý, nhưng đừng nói là tức giận, ngay cả tốc độ nói chuyện của anh cũng chưa từng đổi.

Tống Thiền cho rằng cảm xúc của Chung Linh Ngộ đã ổn định đến một mức độ nào đó, đến mức mà có thể khiến cho người ta phải tức giận sôi cả máu.

Tuy nhiên, Chung Linh Ngộ lúc này đây, là một Chung Linh Ngộ hoàn toàn khác với người bạn cùng bàn trong ấn tượng của Tống Thiền.

Hay là cô giải thích với anh.

Nói với anh rằng, nguyên nhân cô không để ý đến anh là vì cô hiểu nhầm anh với Yến Vi Tang đang thích nhau.

Nếu làm như vậy, Tống Thiền lại cảm thấy Chung Linh Ngộ sẽ nhìn thấu được trái tim nhỏ bé đang nhảy nhót của cô.

Nếu không, thay vì giải thích cặn kẽ như vậy, cô sẽ nói điều gì đó khen ngợi dỗ dành anh.

Tống Thiền soạn bản thảo trong lòng xong, lấy hết can đảm định gọi Chung Linh Ngộ.

''Ăn xong hết rồi chưa? Ăn xong rồi thì anh đi tính tiền.''

Chung Linh Ngộ rời đi.

Tống Thiền vừa mới dịch cái ghế lại một chút, nghe anh nói vậy cũng chỉ có thể ngồi im trở lại.

Về đến phòng, Tống Thiền bởi vì quá buồn rầu nên đã chui vào chăn đi ngủ sớm.

Chung Hinh vốn muốn tìm Tống Thiền nói chuyện.

Nếu như trước đây, cô ấy sẽ làm mình làm mẩy, bố mẹ sẽ chiều theo cô ấy, nhất định tích cực bước về phía nhau thêm một bước nữa, tâm sự tỉ tê với nhau giải quyết mâu thuẫn trong êm đêm.

Nhưng hôm nay cô ấy không thể sử dụng cách này được.

Bởi vì, bởi vì mẹ cô ấy, bây giờ còn chưa yêu thương cô ấy như vậy.

Chung Hinh nghĩ, một đứa trẻ không có đầy đủ tình yêu thương, thì không có quyền càn quấy ầm ĩ.

Chung Hinh lên giường từ phía sau, lẳng lặng nhìn bóng lưng Tống Thiền.

Bố mẹ, mong hai người hãy sớm làm hòa với nhau đi ạ.

Cô ấy thầm nói trong lòng.

Những năm gần đây, ở nơi này có một địa điểm với cái tên Thiên Không Chi Cảnh đã trở nên nổi tiếng, thu hút một lượng lớn du khách.

Dần dà xung quanh cũng có rất nhiều tiện ích được xây dựng.

Rất nhiều du khách chỉ rời Hồ Muối sau khi trời tối, các nhà hàng thịt nướng mở xuyên đêm suốt sáng vô cùng náo nhiệt.

Lúc Chung Linh Ngộ từ bên ngoài trở về, cả người anh bao phủ bởi bầu không khí ẩm ướt lạnh lẽo, mái tóc đen bị gió lớn thổi tung rối mù, khi anh gần đến khách sạn, hai tay nắm lại một cách tùy ý.

Đúng lúc Chung Thừa đi ra ngoài, vừa vặn chạm mặt Chung Linh Ngộ: "Bố, bên ngoài còn mưa không ạ?''

Chung Linh Ngộ: ''Trời không mưa, bố vừa đi qua một vũng nước, bị một chiếc xe ô tô chạy ngang qua làm bắn nước lên.''

''Xui thế ạ.''

''Lấy cho bố mượn chiếc áo hoodie xám tro của con mặc đi.''

''Không, cái áo đó mặc chụp hình mới đẹp, con định để ngày mai mặc.''

''Vậy được rồi.''

Chung Linh Ngộ đi về phía trước, Chung Thừa lại đuổi theo anh.

''Bố, sao bố không tức giận?''

Chung Linh Ngộ kỳ quái nhìn Chung Thừa một cái, sau đó tầm mắt lại quay về bảng số của thang máy.

Chung Thừa thỏa hiệp: ''Một lúc nữa con sẽ tìm áo hoodie cho bố.''

Trước đó cậu từ chối là vì muốn dò xét tâm trạng của Chung Linh Ngộ, bây giờ thì Chung Thừa đã biết, Chung Linh Ngộ đang thật sự không vui, thậm chí bố cậu còn không có tâm trạng để mắng chửi nữa.

Chung Thừa nhìn hai bàn tay trốn trơn của Chung Linh Ngộ: "Không phải bố đi mua thuốc sao?''

''Bỏ đi, thôi không tính hút nữa.''

Chung Linh Ngộ thở dài nói.

''Đời này, ở độ tuổi này bố còn chưa bắt đầu hút thuốc, hiếm khi thấy không thèm thuốc lá, nên cũng không định đụng vào.''

Chung Thừa nói: ''Con cũng không biết bố nghiện thuốc lá. Chỉ thấy khoảng thời gian đó, bố hút khá nhiều.

''Khoảng thời gian đó?''

''Thì... Thì là trước khi xuyên thời gian đến đây.''

Chung Linh Ngộ suy nghĩ lại một lúc, bật cười tự giễu.

''Cho nên bây giờ bố lại nghĩ đến thuốc lá, là vì cảm thấy khó chịu như khoảng thời gian đó sao?''

Tiếng chuông thang máy ''Tinh'' một tiếng, cửa chậm rãi mở ra.

Chung Linh Ngộ và Chung Thừa người trước người sau bước vào trong.

Trong thang máy chỉ có hai bố con bọn họ, nhưng vẫn không hề xuất hiện bất kỳ cuộc trò chuyện nào.

Thật ra thì Tống Thiền lăn qua lăn lại cũng không ngủ được.

Trong đầu cô dựng lên rất nhiều kịch bản, cuối cùng cô quyết định, phải đi tìm Chung Linh Ngộ, nói chuyện cho tử tế.

Cách ổn thỏa nhất là lúc ăn sáng, cô giành đưa khăn giấy cho mọi người, sau đó như vô tình lại cố ý đưa một tờ khăn giấy nhăn nhúm cho Chung Linh Ngộ, rồi nhanh chóng nói xin lỗi, và đưa cho anh một tờ khăn giấy sạch sẽ mới khác.

Mục đích của bước đi này là cô muốn thể hiện quan điểm của mình, để cho Chung Linh Ngộ thấy được thái độ muốn làm hòa của cô.

Tống Thiền diễn tập rất nhiều lần ở trước gương.

Chung Hinh đứng lên đi vệ sinh, lúc đi tới cửa, cô ấy nhìn thấy Tống Thiền qua khe cửa đang kính cẩn nói cảm ơn với cái bồn cầu ba lần.

Chung Hinh hoảng sợ che miệng.

Tinh thần của mẹ cô ấy có vấn đề rồi!

*

Tống Thiền ăn mặc chỉnh tề, trước khi mở cửa ra, cô nhắc nhở bản thân một lần cuối cùng.

—— Nở nụ cười ngọt ngào nhất một có thể, ánh mắt nhìn Chung Linh Ngộ phải toát ra ánh cười!

Tống Thiền quanh quẩn ở hành lang một hồi lâu, vẫn không thấy có người nào ra khỏi cửa.

Cho đến khi Yến Vi Tang ra ngoài nghe điện thoại, Tống Thiền mới biết mọi người đã bàn bạc xong hôm nay sẽ ngủ thẳng cẳng đến tận trưa.

Tống Thiền ngừng chiến dịch tấn công của mình, trở về phòng.

Cuối cùng, đến buổi chiều, mọi người lên đường đi đến Thiên Không Chi Cảnh.

Dọc bờ cát là một dải màu trắng, một tầng nước mỏng phản chiếu lại ánh nắng từ mặt trời, giống như một tấm gương khổng lồ.

Một con đường bằng ván gỗ được xây dọc theo bờ hồ, con đường trải đầy sỏi muối, mỗi bước đi sẽ phát ra âm thanh xào xạc lanh lảnh.

Tống Thanh vẫn giữ nguyên tác phong ngây thơ như ngày thường của mình: ''Em muốn đi xem muối ở nơi này có vị gì.''

Cậu vốc một nắm muối bỏ vào miệng.

Yến Vi Tang thấy vậy thì vội vàng ngay cản cậu: ''Em ăn ít thôi!''

Nhưng đã không còn kịp nữa, Tống Thanh đã nếm được mùi vị của muối, nước mắt lập tức rơi xuống.

''Chị ơi, muối này có vị ghê quá!''

Yến Vi Tang cười cực kỳ vui vẻ, vội vàng đưa nước cho cậu: ''Muối sao có thể ăn không như vậy, sao em không thử trộn muối với thứ gì đó.''

''Chị Yến, em có mang theo dưa leo, lát nữa em sẽ dùng muối ở đây trộn cho chị một mẻ.''

Yến Vi Tang: ''Ha ha ha, em đáng yêu quá đi.'' Cậu nhóc bé bỏng.

Tống Thanh giống như một chú chó con được cứu vớt, cậu ngẩng đầu lên, uống ừng ực nước của Yến Vi Tang đút cho mình.

Tống Thiền đứng ở bên cạnh nhìn, chợt nhận ra em trai cô quả thật có chút đáng yêu.

Nghi ngờ chị Yến, hiểu chị Yến, rồi trở thành chị Yến.

Có tiếng còi vang lên và một đoàn tàu hỏa nhỏ chạy qua.

Tống Thiền rất muốn ngồi một thử chuyến, đoàn tàu hỏa nhỏ ở Thiên Không Chi Cảnh rất nổi tiếng.

Chung Thừa từ quầy bán vé trở về, trên mặt lộ ra vẻ tức giận: ''May là em chưa mua vé, em hỏi những du khách trước đó thì họ nói Hồ Muối lớn cách đây rất gần, đi bộ mấy bước là đến, không cần phải ngồi xe lửa nhỏ. Quả nhiên khu du lịch định làm thịt khách hàng mà! Em đã hoàn lại toàn bộ vé của mọi người rồi!''

Tống Thiền muốn đi tàu hỏa nhỏ đó, nhưng thấy mọi người đều ủng hộ Chung Thừa, nên cô không nói gì nữa.

Chẳng mấy chốc một buổi chiều đã trôi qua, khi mặt trời lặn, khung cảnh rực rỡ chiếu xuống Hồ Muối, xung quanh được bao bọc trong ánh sáng màu vàng. Tống Thanh chắp hai tay lại, giống như một con gà trống vàng đứng một mình ở cuối con đường ván gỗ, như thể đang dần bốc hơi khỏi mặt đất.

Bên trái Hồ Muối lại là một cơn mưa như thác đổ, tạo thành một màn sương hồng mờ mịt, trong khi bên phải hồ là những tia nắng của ánh chiều tà, hai điều kiện thời tiết ngược nhau rất hiện cùng một lúc, tạo một kỳ quan cực kỳ ấn tượng.

Làn sương mù hồng bên trái dần dần lấn chiếm nhiều không gian hơn.

''Tớ nghĩ chúng ta phải tăng tốc thôi, nhìn trời thế này có thể cơn bão sắp đến gần rồi.''

Nhân viên tàu hỏa của khu du lịch đã tan làm, du khách chỉ có thể đi bộ trở ra ngoài.

Mặc dù bọn họ đang tăng tốc độ di chuyển nhưng vẫn không nhanh bằng mây và mưa đuổi tới.

Mắt cá chân của Tống Thiền bị hạt muối to cọ xát xước da rỉ máu, mỗi bước đi đều rất đau.

Trong cơn đau thấu xương, Tống Thiền bỗng nhìn về phía Chung Linh Ngộ.

Bất kể là lúc đi hay lúc về, Chung Linh Ngộ luôn một mình bước đi ở phía trước, đến tận bây giờ vẫn không hề quay đầu lại.

Một tiếng sấm lớn vang lên, tia chớp lóe sáng nhấp nhoáng trên bầu trời.

Tiếng sấm rền như tiếng gầm của một con thú hung dữ, khiến những du khách du lịch xung quanh hoảng sợ hét lên, vùi đầu tăng nhanh nhịp bước chân.

Bắt đầu có những giọt mưa lớn rơi xuống.

Tống Thiền đưa tay ra cảm nhận, cái kết là những hạt mưa ồ ạt rơi xuống đầu cô, rồi tạt ướt cả người cô.

Không kịp thốt lên bất kỳ tiếng nào, cùng không không chút chuẩn bị. Tốc độ chuyển từ mưa lớt phớt sang mưa rào như trút nước nhanh đến mức không thể tin được!

Chung Thừa nhanh chóng bật ô ra, đi đến bên cạnh Tống Thiền, dùng áo khoác che chắn sau lưng Tống Thiền: ''Chị, chúng ta đi nhanh thôi.''''

Tống Thiền lau nước mưa trên mặt, lúc được Chung Thừa bảo vệ, cô một lần nữa nhìn về phía Chung Linh Ngộ.

Chung Linh Ngộ từ chối che ô chung với Chung Hinh: "Ô của em nhỏ thế này thì che cái gì mà che.''

Anh đưa thiết bị chụp hình cho Chung Hinh giữ, sau đó kéo mũ của áo hoodie lên, sải bước về phía trước.

Xe đưa đón ra vào khu du lịch sắp hết giờ làm việc, có lẽ Chung Linh Ngộ muốn đi nhanh để gọi xe cho mọi người.

Nhất định là Chung Linh Ngộ có chuyện quan trọng hơn phải làm, nhất định là anh nhìn thấy bên cạnh cô có Chung Thừa nên mới không quay đầu lại.

Nhất định là không phải anh không thèm để ý đến cô.

Tống Thiền cúi đầu, trong mắt đầy sự chua chát.

Những vết phồng rộp trên mắt cá chân của cô chuyển sang bầm tím rồi chảy máu, nhưng cô không cảm thấy đau chút nào.

Cô nhớ lại vừa rồi, lúc ở Hồ Muối, phong cảnh ở đó rất đẹp , mặt nước trắng xóa rộng bao la, trên mặt hồ có những chiếc thuyền nho nhỏ, bầu trời trong xanh đến lạ thường.

Một cặp đôi yêu nhau đã nhờ Tống Thiền chụp giúp bọn họ một tấm hình, họ đã lưu lại khoảnh khắc để đời trước khung cảnh tuyệt đẹp mà không thể tìm thấy ở bất kỳ nơi nào khác trên thế giới này.

Tống Thiền giúp bọn họ chụp những tấm hình rất đẹp, cô đã rất tâm huyết chụp những tấm hình này.

Cặp đôi yêu nhau đó rất hài lòng.

Trong ống kính, trông hai người họ rất ăn ý hiểu nhau, và cũng vô cùng xứng đôi vừa lứa.

Sau đó, máy ảnh vẫn ở trong tay Tống Thiền, cô không hề đưa cho người nào, nhưng Chung Linh Ngộ vẫn không đến tìm cô, không cùng Tống Thiền lưu lại một tấm hình ở nơi này.

Tống Thiền rất khó chịu.

Trước khi đi du lịch với nhau rõ ràng đã thống nhất rồi, không thể chiến tranh lạnh quá hai mươi bốn tiếng.

Sao Chung Linh Ngộ lại không tuân thủ theo những lời hứa đã vạch ra trước đó chứ.

Những hạt mưa trên Hồ Muối nặng hơn bất cứ khu vực nào khác, đập xuống mặt hồ vang lên tiếng lốp bốp, khiến cho người ta khó phân biệt được đây là cơn mưa đá hay chỉ là nước mưa bình thường.

Trên đường đi Chung Thừa cũng nhắc nhở Tống Thiền: ''Không cần phải đi nhanh quá đâu chị, cẩn thận bị phản ứng cao nguyên khó thở.''

Tống Thiền rất nghe lời, cố gắng điều chỉnh lại hơi thở và nhịp tim của mình.

Cô không nên để bị bệnh ở nơi này và gây rắc rối cho Chung Linh Ngộ và mọi người.

Trời mưa, nhiệt độ ở khu vực Hồ Muối càng xuống thấp hơn. Gió lạnh thổi vào đầu một lúc lâu khiến cho những người đang di chuyển ở đây đều cảm thấy choáng ngợp, áp suất không khí cũng càng nặng nề hơn.

Lồng ngực của mọi người đều căng tức nhưng đó chỉ là tức ngực bình thường thôi.

Cuối cùng khi mọi người đã lên được xe, trong hơi ấm của lò sưởi khiến ai nấy cũng dần bình tĩnh lại.

Hôm nay là một ngày đã quá mệt mỏi, mọi người không ra ngoài ăn nữa, quyết định ở trong phòng ăn mì gói.

Tất cả mọi người đều đang dọn dẹp trong phòng, Tống Thiền phát hiện áo choàng của mình còn ở trên xe, nên qua chỗ Chung Thừa lấy chìa khóa xe để đi mở cốp sau.

Lúc này, có âm thanh của vật nào gì đó đang rung lên.

Tống Thiền ngẩng đầu lên, phát hiện Chung Linh Ngộ để quên điện thoại ở trong xe.

Cô nghĩ đây là cơ hội tốt để nói chuyện với Chung Linh Ngộ.

Tống Thiền mở cửa bên ghế lái, lấy điện thoại của Chung Linh Ngộ và lại bắt đầu luyện tập diễn thuyết trong đầu.

Màn hình điện thoại của Chung Linh Ngộ hiện lên thông báo tin nhắn, đó là hình ảnh đại diện của Chung Hinh.

Chung Hinh ở trong phòng không biết Chung Linh Ngộ đã đi xuống dưới để lấy điện thoại, vẫn đang liên tục gửi tin nhắn cho Chung Linh Ngộ.

[Bố, rốt cuộc bố và mẹ đã xảy ra chuyện gì thế?]

[Bố, bố ra ngoài này ngắm sao với con đi, bố con mình trò chuyện nhé?]

Tống Thiền nhìn qua, không mấy bất ngờ, lúc cô ngẩng đầu lên thì thấy Chung Linh Ngộ đang vội vàng đi đến tìm điện thoại của anh.

Chung Linh Ngộ nhìn thấy điện thoại của mình nằm trong tay Tống Thiền thì hiển nhiên có chút bất ngờ.

Nhanh như vậy đã gặp được mục tiêu, nội tâm Tống Thiền tất nhiên cũng có chút hốt hoảng.

''Điện, điện... điện thoại của cậu...''

''Đưa cho tớ đi.''

''À, đây.''

Tống Thiền vừa lắp bắp nói vừa đưa điện thoại ra, Chung Linh Ngộ nhận lấy rồi quay người rời đi.

Tống Thiền chán nản ngồi sụp xuống.

Bụm mặt vô cùng hối hận.

Ánh mắt cười đã luyện tập trước đâu rồi!

Tống Thiền, mày phải đứng lên ngay!!!

''Tống Thiền...''

Chung Linh Ngộ vốn đã đi qua cánh cửa bỗng trở ngược lại, lần nữa xuất hiện sau lưng Tống Thiền.

Tống Thiền bất ngờ vui mừng quay đầu lại, nhìn thấy biểu cảm sâu xa vô vùng khó đoán của Chung Linh Ngộ.

Người đàn ông đứng trong bóng tối, trên mặt lộ vẻ khó tin vào sự thật trước mắt.

Anh cầm điện thoại, màn hình điện thoại sáng lên, Chung Hinh lại gửi tin nhắn gọi bố.

''Tống Thiền, chẳng lẽ, cậu đã biết rồi?''

Tống Thiền phải mất hết nửa phút mới hiểu được lời này của Chung Linh Ngộ.

Cô cứ ngồi xổm trên đất quên cả đứng lên, trong đôi mắt tròn xoe của cô chỉ còn lại hai chữ: Lộ rồi.

Chung Linh Ngộ biết, Tống Thiền đã biết thân phận thật của mình.

Tống Thiền cố gắng đè nén sự xấu hổ đang mạnh mẽ dâng trào: ''Cậu nói cái gì, tớ không hiểu lắm?''

Cô muốn giả ngu, nhưng âm thanh run rẩy đã bán đứng cô.

Tống Thiền chột dạ nuốt nước bọt hai lần, tay chống lên đầu gối, chậm rãi yếu ớt đứng dậy như một bà già bị viêm khớp xương.

Sau đó từng bước đi về phía Chung Linh Ngộ, ý đồ đi ngang qua anh, đi vào bên trong.

''Tớ đi tắm trước, nhé.''

Cô còn rất lễ phép chào tạm biệt.

Một bàn tay đột nhiên bắt lấy cổ tay cô với một sức lực rất lớn.

Giọng trầm bi thương của Chung Linh Ngộ vang lên sau lưng cô: ''Hôm nay cậu nhất định phải nói cho rõ ràng.''

Trái tim Tống Thiền như rơi tõm xuống vang lên hai tiếng lộp bộp.

Chung Linh Ngộ không nghe bất kỳ lời giải thích nào của cô, cưỡng ép lôi Tống Thiền đi.

Tại sao chuyện lại đột ngột chuyển hướng thành thế này, Tống Thiền vội vàng xin xỏ: ''Ê, ê Chung Linh Ngộ...''

Chung Linh Ngộ không có ý định thả Tống Thiền ra, anh kéo Tống Thiền vào trong một con hẻm.

***

''Bộ vest'' của Chung Linh Ngộ đã bị rách tả tơi, Tống Thiền khâu vá lại những chỗ rách cho anh.

Tống Thiền: Ô, bộ vest của cậu hỏng rồi, tại sao người chết lại là tớ.

马甲: Nghĩa gốc là áo vest, và còn là từ lóng cho nghĩa tài khoản phụ, hoặc một thân phận giả.

Bình Luận (0)
Comment