Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 48

Tống Thiền tìm đủ loại lý do, cái miệng nhỏ nhắn bi bi bô bô nói không ngừng nghỉ, chỉ là không nói vào chuyện chính.

Sau đó cô liếc nhìn khung cảnh tối đen xung quanh, nghiêng người muốn chạy trốn, cánh tay dài của Chung Linh Ngộ vươn ra chống lên bức tường phía sau Tống Thiền, chặn đường rời đi của cô.

Tống Thiền nhìn vào đôi mắt đen thẫm không thấy đáy, hai hàng lông mày nhíu lại trũng xuống rất thấp, khí thế như thể một cơn mưa gió sắp ập đến khiến cô nhớ đến cơn gió bão ở trên Hồ Muối cách đây không lâu.

''Tớ phát hiện ra vào cái hôm ngắm bình minh.''

Tống Thiền không chút tiền đồ thừa nhận.

Cô không dám nhìn vào ánh mắt Chung Linh Ngộ, chờ đợi phản ứng của anh.

Một lúc rất lâu sau, Tống Thiền nghe thấy một tiếng cười lạnh.

''Hóa ra, cậu đã biết từ lâu như vậy.''

''Cũng không lâu lắm...''

''Vậy là mấy ngày hôm nay cậu không nói chuyện với tớ là vì chuyện này sao?''

''Ừm, à không không không phải đâu, mà cũng không hẳn.''

''Cậu thật sự không thể chấp nhận đến thế sao?''

''Không thể chấp nhận cái gì?''

Tống Thiền bối rối trước câu hỏi bất ngờ này.

''Chuyện tớ là chồng của cậu, cậu thật sự không thể chấp nhận đến thế sao!''

Lồng ngực Tống Thiền như bị cái gì đó đập mạnh một cái.

Chung Linh Ngộ quan sát kỹ càng hai mắt mở to của Tống Thiền, nhìn thấy sự hốt hoảng trong đôi mắt của cô.

''Mấy ngày nay, chính là vì chuyện này mà lúc ăn cơm cậu không chịu nói chuyện với tớ, đồ ăn tớ đưa cho cậu, cậu cũng không cần, mỗi lần đến khách sạn tớ giúp cậu xách vali cậu cũng không muốn để ý đến tớ, thậm chí còn không muốn đi chung với tớ. Tớ cứ tưởng mình đã làm sai chuyện gì mới khiến cho cậu bài xích tớ như vậy. Nhưng hóa ra, tất cả là bởi vì cậu biết thân phận của tớ, nên thái độ của tớ mới thay đổi lớn như vậy.''

''Tớ đã tưởng tượng không biết bao nhiêu lần, nghĩ xem khi biết thân phận thật của tớ cậu sẽ có phản ứng gì. Tớ nghĩ, có lẽ cậu sẽ sợ, có khi sẽ là hốt hoảng, nhưng tớ chưa bao giờ nghĩ đến, cậu sẽ ghét tớ!''

Vầng trăng bị mây che khuất, không gian trong hẻm rất tối, nhưng Tống Thiền vẫn nhìn thấy được đôi mắt của Chung Linh Ngộ đỏ ngầu, giọng anh khàn khàn, thậm chí có chút suy sụp tan vỡ.

Một người phong độ dịu dàng, tao nhã lịch sự như vậy, nhưng lúc này đây anh đã không thể kiểm soát được cảm xúc của mình nữa.

Thậm chí có thể nói, anh không hề kiềm chế hay cố ngăn lại biểu cảm đau thương của mình.

Mà dường như, cũng không còn sức để kiềm chế nữa.

Tống Thiền khe khẽ gọi anh: ''Chung Linh Ngộ, tớ không nghĩ như vậy.''

Cô đưa tay ra khẽ chạm vào cánh tay anh, định trấn an anh.

Chung Linh Ngộ lùi lại một bước, che trái tim mình lại.

Anh cắn răng khom người khụy xuống, tựa vào vách tường, sắc mặt tái nhợt.

Tống Thiền thấy tình trạng của Chung Linh Ngộ không ổn, cô tiến lại đỡ lấy anh.

''Cậu khó chịu chỗ nào sao?''

Chung Linh Ngộ thở hổn hển, trên trán toát mồ hôi lạnh.

''Chung Linh Ngộ, cậu đừng làm tớ sợ.''

''Trước đây tớ đã làm sai chỗ nào, hả Tống Thiền?''

Ánh mắt Chung Linh Ngộ rõ ràng đã hoàn toàn tan rã, nhưng anh vẫn nắm chặt tay Tống Thiền, không chịu buông tha, muốn hỏi cho rõ ràng.

''Một năm qua chúng ta ở bên cạnh nhau... Cậu thật sự không thích tớ một chút nào sao? Hay là, cậu đã thích người khác rồi? Tên đó là ai?''

Chung Linh Ngộ nói xong lời này, không kịp chờ câu trả lời của Tống Thiền, hai mắt anh đã nhắm lại, lập tức ngã xuống.

Năm phút sau, tất cả mọi người đều từ trong nhà nghỉ chạy ra, vây quanh Chung Linh Ngộ đã bất tỉnh nhân sự, người thì khóc, người thì la hét, cấp cứu, cấp cứu.

Cuối cùng là ông chủ khu nhà nghỉ lái xe đưa Chung Linh Ngộ đến phòng khám bệnh gần nhất.

Bác sĩ chẩn đoán: ''Bệnh nhân như vậy là do chịu tác động từ phản ứng cao nguyên.''

Mọi người ở bên cạnh nghe vậy, bên tai ai nấy không hẹn mà cùng vang lên giọng nói của Chung Linh Ngộ đêm hôm đó:

Anh chưa bao giờ bị phản ứng cao nguyên.

Chung Linh Ngộ, người được đưa hai ống thở oxy vào hai bên lỗ mũi đã tỉnh dậy sau khi thở oxy suốt một tiếng đồng hồ.

Anh nhìn những thiết bị này, cũng hiểu được bản thân bị bệnh gì.

Quá mất mặt.

Chung Linh Ngộ chầm chậm nằm xuống, kéo chăn lên đắp qua mặt.

Tiêu rồi, thế là hết.

Chung Linh Ngộ đã sẵn sàng để giả chết, có thể giả vờ bao lâu thì anh sẽ làm bấy lâu, cho đến khi anh tích góp đủ dũng khí để đối mặt với Tống Thiền thì mới ngưng.

Lúc này, Chung Hinh Chung Thừa đi vào, đứng nói chuyện trước đầu giường Chung Linh Ngộ.

''Em hỏi mẹ rồi, vì sao bố ngất xỉu ấy.''

''Là vì sao thế?''

''Mẹ biết thân phận của Chung Linh Ngộ rồi, vào tối hôm trước khi đi ngắm bình minh á, em vô tình nói chuyện bố gặp tuyết lở. Mà câu chuyện tuyết lở đó, bố vừa kể với mẹ trước đó xong, nhưng lúc đó ở trên xe em đang ngủ không có nghe thấy.''

''Thảo nào mấy hôm nay, thái độ của mẹ đối với bố rất kỳ lạ.''

''Cho nên Chung Linh Ngộ sau khi biết mẹ đã biết chuyện này thì đã tức giận đi hỏi mẹ.''

''Hóa ra là vậy, nên cảm xúc của bố mới trở nên kích động như thế, với lại bố vừa mới mắc mưa rồi lại vừa tắm xong, sao mà không bị phản ứng cao nguyên cơ chứ.''

''Đùng là hàng thật giá thật luôn, yêu đến mức thiếu em như thiếu oxy.''

''Trước khi bố ngất đi còn thở đốc kéo tay mẹ, hỏi mẹ yêu ai.''

''Đỉnh, chết đến nơi rồi vẫn phải yêu trước đã.''

Chung Hinh đột nhiên nhập vai, kéo cánh tay Chung Thừa: ''Tống Thiền, rốt cuộc... Em 'khụ khụ khụ' yêu ai 'khụ khụ khụ'!''

Chung Thừa phối hợp với Chung Hinh: ''Linh Ngộ, Linh Ngộ, anh để em bình tĩnh trước đã.''

Chung Hinh khụy xuống đất, gào khóc lớn: ''Tống Thiền, Tống Thiền à, không có em thì anh sống thế nào đây! Anh yêu em, yêu đến mức như thiếu oxy, yêu đến mức mặt mày tái mét, yêu đến mức không thể thở được! Yêu đến mức phải có người hỗ trợ khiêng anh đi!''

Sau đó hai mắt Chung Hinh trợn lên, Chung Thừa lập tức ôm lấy eo Chung Hinh: ''Linh Ngộ, chẳng lẽ anh thật sự muốn em phải móc tim cho anh xem thì anh mới chịu tin trưởng tình cảm của em dành cho anh sao! Anh mở to đôi mắt của mình ra đi, nhìn em một chút đi! Tình yêu của em dành cho anh cũng sắp tràn ra rồi này!''

Chung Linh Ngộ nằm trên giường bệnh, trốn dưới tấm chăn liên tục trúng mấy mũi tên.

Anh nghiến răng nghiến lợi.

Giả chết rồi mà anh vẫn không thể có được sự yên tĩnh.

Ai muốn xem mấy người diễn chứ? Lăn rồi cút đi!

Vào lúc ba giờ sáng, phòng khám bệnh nhận thêm một vài ca du khách bị phản ứng cao nguyên.

Bệnh viện sắp hết máy thở oxy.

Trung tâm y tế vốn đang yên tĩnh quỷ dị, bỗng trở nên có chút ồn ào.

Chung Hinh Chung Thừa đi ra ngoài vây xem, rồi trao đổi kinh nghiệm tâm đắc với người nhà của bệnh nhân.

Khi bọn họ nghe thấy đối phương nói với giọng khẩu âm của Dịch Thành, đồng hương gặp đồng hương thì trở nên vô cùng thân thiết, và rồi lập tức hàn huyên, trao đổi với nhau về hành trình đi du lịch và các điểm tham quan mà mình vô cùng thích.

Tống Thiền kéo vị bác sĩ đang bận rộn lại, lo lắng hỏi: ''Bác sĩ ơi, xin hỏi khi nào bệnh nhân có thể tỉnh lại ạ? Cậu ấy đã thở oxy hơn hai tiếng đồng hồ rồi .''

Bác sĩ bó tay: ''Kết quả kiểm tra trước mắt cho tình hình sức khỏe của bệnh nhân khá ổn định, tôi cũng không biết khi nào bệnh nhân sẽ tỉnh lại. Cứ quan sát thêm một lúc nữa đi, kết quả xấu nhất có thể xảy ra là phù phổi. Trang thiết bị y tế ở đây có hạn, nếu như bệnh tình kéo dài trở nên trầm trọng thì sẽ chuyển bệnh nhân đến bệnh viện lớn ở trong thành phố.''

Tống Thiền vừa nghe đến có thể sẽ bị phù phổi, bản thân vốn đã đang tự trách về chuyện này, bây giờ lại càng hoảng loạn hơn.

Sau khi bác sĩ rời đi, cô ngồi trông chừng bên giường bệnh của Chung Linh Ngộ.

Một phòng bệnh rộng lớn có hai giường bệnh, trong không khí nồng nặc mùi thuốc khử trùng, ánh đèn sợi đốt khiến người ta choáng váng, đường phố bên ngoài hoang vắng, ánh đèn ảm đạm cùng với ánh đèn đỏ bảng hiệu của phòng khám y tế chiếu xuống những hành lang cũ kỹ sâu hun hút, khiến người ta cảm thấy thót tim.

Tống Thiền nhéo ngón tay, cực kỳ hối hận về hành vi trước đó của mình vì đã cố tình phớt lờ Chung Linh Ngộ, và đã hiểu nhầm anh và Yến Vi Tang đang thích nhau.

Cô cho rằng Chung Linh Ngộ nhiều nhất cũng chỉ cảm thấy cô khó hiểu.

Không ngờ, Chung Linh Ngộ lại nghĩ anh bị cô ghét.

Dáng vẻ lúc đó của anh, như thể anh đã chịu tổn thương vô cùng, và đau đớn đến thế nào.

Đau lòng đến mức ngất đi.

Đôi mắt Tống Thiền ngân ngấn nước mắt, cô rướn cổ lại gần quan sát tình trạng của Chung Linh Ngộ, anh đắp chăn lên đến tận đỉnh đầu, cô ngó cả một lúc lâu cũng chỉ thấy được cái lưng của anh.

Tống Thiền thầm nghĩ, đã thiếu oxy rồi, đáng lẽ ra không thể đắp chăn kín mít như vậy chứ?

Cô cẩn thận kéo chăn Chung Linh Ngộ xuống một chút.

Cả người Chung Linh Ngộ cứng đờ không dám động đậy.

Anh cảm nhận được, khi Tống Thiền kéo chăn của anh xuống, tiếp theo đó ống thở oxy trong lỗ mũi của anh cũng bị kéo xuống theo.

Tống Thiền à, tớ biết là cậu quan tâm tớ, nhưng cậu cũng không thể rút ống thở của tớ ra chứ.

Đây đã là lần thứ ba cậu mưu sát chồng rồi đấy.

Chung Linh Ngộ lặng lẽ rút tay giấu dưới chăn ra, cắm lại ống thở oxy lại vào trong mũi mình.

Làm xong chuyện này, anh mới thầm thở phào một tiếng.

Vẫn còn may, mạng của anh còn cứng chán.

Chung Linh Ngộ cảm giác lồng ngực vẫn còn đau nhức khó chịu, ngay cả đầu cũng nặng trịnh choáng váng.

Cả người như muốn bay lên.

Nhưng Tống Thiền vẫn chưa đi, nên anh không thể làm gì khác hơn ngoài cố gắng chịu đựng.

Bắp đùi phải đã tê rần.

Nhưng vừa nghĩ đến chuyện vừa xảy ra trong con hẻm nhỏ kia, Chung Linh Ngộ lại nhíu mày.

Thật sự quá mất thể diện, có thể giả vờ đến lúc nào thì hay lúc đó, trong chốc lát anh vẫn chưa sẵn sàng mở mắt ra đối diện với Tống Thiền.

Một con muỗi chân dài từ ngoài cửa sổ bay vào, đậu trên chóp mũi của Chung Linh Ngộ, con muỗi này chà chà hai chân của nó, đốt cho anh sưng u một cục lớn.

Chung Linh Ngộ dùng ý chí mạnh mẽ của mình, kiềm chế ham muốn gãi mũi.

Hôm nay anh đã quyết tâm phải giả chết, không ai có thể cản được anh.

Con muỗi ăn no rồi bay đi, tiếng vo ve khó chịu biến mất, nhưng sau đó là tiếng khóc thút thít vang lên.

Chung Linh Ngộ nghe thấy Tống Thiền ở phía sau khụt khịt mũi.

Tống Thiền đang khóc ư?

Thật ra Tống Thiền là người khi gặp phải chuyện gì đó sẽ rất hiếm khi khóc. Cô sẽ bực bội, sẽ nghĩ không thông, sẽ buồn rầu không vui, nhưng sẽ không rơi nước mắt. Tâm tư nhạy cảm, nên tuyến lệ khá là chậm lụt.

Nhưng hôm nay, khi cô chứng kiến dáng vẻ yếu ớt này của Chung Linh Ngộ, anh hôn mê nằm giường, trái tim cô cực kỳ đau, cô rất sợ Chung Linh Ngộ sẽ bị phản ứng nặng nhất của việc bị say độ cao: Phù phổi.

Chung Linh Ngộ là một người ổn định về cảm xúc biết bao nhiêu, vậy mà anh đã ngã xuống vì không thể khống chế được cảm xúc. Tất cả đều tại người phụ nữ lòng dạ tàn nhẫn là cô đây.

"... Là tại mình, hức hức.''

Một giọt nước mắt lăn xuống gò má, Tống Thiền vội vàng giơ tay lên lau đi.

Giường bệnh kêu cọt kẹt hai lần, Chung Linh Ngộ quay người lại: ''Không sao đâu Tống Thiền, tớ đã tỉnh rồi.''

Tống Thiền cực kỳ bất ngờ, nhìn thấy Chung Linh Ngộ đang cố gắng ngồi dậy thì cô vội vàng đi tới cầm gối dựng lên lót sau lưng anh.

''Cậu tỉnh từ khi nào thế?''

Chung Linh Ngộ thấy cô hỏi câu này thì đột nhiên ý thức được cái gì đó, vội vàng đưa tay lên che ngực, yếu ớt nhìn xung quanh: ''Tớ đang ở đâu thế này? Tớ bị sao thế?''

Chung Linh Ngộ nhắm mắt, xoa đầu.

''Sao tớ không nhớ gì hết?''

Tống Thiền dường như thật sự không phát hiện ra Chung Linh Ngộ đang diễn trò, cô thành thật trả lời anh: ''Cậu vì quá kích động nên đã bị phản ứng cao nguyên.''

Chung Linh Ngộ uể oải: ''Thảo nào tớ cảm thấy có chút không thoải mái, hóa ra là vì phản ứng cao nguyên... Tống Thiền, cậu đừng buồn, không phải là vì cậu đâu, tớ vừa mới mắc mưa lại còn đi tắm, máu lưu thông nhanh hơn nên mới dẫn đến ngất xỉu. Không phải là vì tức giận với cậu.''

Tống Thiền cảm thấy không chắc lắm: ''Thật sao?''

Chung Linh Ngộ che ngực mình, thể hiện diễn xuất thần sầu với vẻ bảy phần đau đớn nhưng vẫn cố gắng kìm chế, ba phần mộc mạc hiền lành: ''Đúng vậy.''

Khán giả Tống Thiền bị anh làm cho cảm động: ''Hu hu, cậu như vậy càng khiến tớ thấy tự trách hơn.''

Chung Linh Ngộ giơ tay lên, khẽ chạm vào đỉnh đầu Tống Thiền, cuối cùng anh không trêu chọc cô nữa: ''Làm sao tớ có thể có chuyện gì được. Rất nhiều, rất nhiều năm sau, tớ còn phải cưới cậu nữa mà.''

Tống Thiền ngừng thút thít, đồng thời cũng giật mình.

Trong tầm nhìn mông lung vì nước mắt của cô phản chiếu ánh mắt mắt dịu dàng của Chung Linh Ngộ.

Bình Luận (0)
Comment