''Chị, Chung Hinh bắt nạt em.''
Tống Thanh ấm ức chạy tới, vung vẩy tay nũng nịu.
Chung Linh Ngộ tắt bếp: ''Tống Thanh đáng yêu như vậy, sao có thể bắt nạt Tống Thanh được chứ.''
Anh vừa nói vừa xắn tay áo lên bước nhanh về Chung Hinh đang chơi đùa trên bãi muối.
Tống Thiền nhìn bóng Chung Linh Ngộ đi xa, vẻ mặt không thể tin nổi: ''Chạy mất rồi...''
Chung Linh Ngộ, cậu cứ vậy mà chạy đi à! Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tớ đâu đấy!
Tống Thanh thì ở lại, chắp tay sau lưng đi đến trước mặt Tống Thiền, vẻ mặt thần bí: ''Chị, bây giờ chị có cảm nhận gì?''
Tống Thiền lạnh sống lưng: ''Em có ý gì?''
Tống Thanh nháy mắt: ''Thì là sau khi chị biết anh ấy là anh rể thì chị có cảm nhận gì?''
Tống Thiền chỉ cảm thấy gò má nóng bừng, tay chân luống cuống.
Tống Thanh vấn dí tới không tha, lải nhải không ngừng bên tai chị gái mình.
''Chị à, mặc dù chị không nói gì, nhưng em có thể nhìn ra, trước đó chị rất thích Chung Linh Ngộ mà, bây giờ chị biết anh ấy sẽ làm chồng tương lai của chị, có phải chị có cảm giác như đã trúng một giải thưởng rất lớn không?"
''Chị, chị nói gì đi chứ, có phải bây giờ chị hạnh phúc đến mức muốn bay lên trời luôn rồi không!''
''Mặc dù em chưa từng yêu đương với ai, nhưng em vẫn có thể hiểu được cảm giác này, khi chị thầm mến một người, trong lòng cũng hy vọng xa vời người đó cũng thích lại chị.''
Tống Thiền quyết định học theo Chung Linh Ngộ: ''Đúng vậy, Chung Hinh thật là quá đáng, sao có thể bắt nạt em trai đáng yêu của chị chứ?'' Sau đó cô quay lại thề thốt đảm bảo với Tống Thanh: ''Chị gái em nhất định sẽ đòi lại công lý cho em.''
Cô nói xong cũng sải bước vội vàng bỏ chạy.
Tống Thanh ngạc nhiên nhìn bóng lưng Tống Thiền: ''Sao chị cũng chạy rồi?''
Khu vực này hoang vắng ngút tầm mắt, đâu đâu cũng đều là những cột trụ khổng lồ bị phong thực đứng sừng sững.
Tống Thiền sau khi thoát khỏi Tống Thanh, lập tức nhanh chóng trốn dưới một cây cột bị phong thực.
Cô ôm đầu gối ngồi xổm dưới tảng đá, cố gắng điều chỉnh nhịp tim mình chậm lại.
Ngày hôm đó, sau khi Chung Hinh lỡ miệng nói ra chuyện đó, Tống Thiền đã mất rất nhiều thời gian để xác nhận lại tính xác thực của sự việc này.
Liên tục dò xét, và không ngừng tìm kiếm những chứng cứ, cô e sợ mình sẽ hiểu lầm, rồi sẽ bị cười nhạo.
Sau khi xác nhận được thân phận của Chung Linh Ngộ, cảm giác đầu tiên của Tống Thiền luống cuống muốn độn thổ chui xuống đất.
Cô nhớ lại lúc ở trong công viên trò chơi cô gọi Chung Linh Ngộ là chú, nhớ lại cô rủ Chung Linh Ngộ đi dạo một vòng quanh sân trường, nhớ lại lúc cô cố ý giả vờ mệt để Chung Linh Ngộ cõng cô lên núi, nhớ lại đêm hôm khuya khoắt cô đến nhà người ta tìm người tâm sự...
Cô còn hỏi Chung Linh Ngộ về bố của Chung Hinh Chung Thừa nữa.
Ăn dưa trước mặt chủ nhân của quả dưa đó, thật sự không phải là một hành động khôn ngoan, đúng không nào?
Tận sâu trong trái tim Tống Thiền hiểu được, cô thích Chung Linh Ngộ đến mức nào, cho nên khi cô biết nhất định Chung Linh Ngộ đã nhìn thấu những tâm tư nhỏ, động tác nhỏ, chiêu trò nhỏ này của cô.
Chuyện cô thích Chung Linh Ngộ chắc chắn đã lộ rõ mồm một trước mặt anh không thể nghi ngờ.
Suy cho cùng thì Chung Linh Ngộ cũng không phải là một thiếu niên, anh mang linh hồn của một người đàn ông trưởng thành, đầu óc sáng suốt, làm sao có thể không nhìn ra được tâm sự này của thiếu nữ chứ, chẳng qua chỉ là nhìn thấu mà không nói ra thôi.
Lúc này, toàn bộ gương mặt Tống Thiền không có một chuyển động cơ mặt nào là không thể hiện sự bối rối cả.
Cô chỉ lo nghĩ xem làm thế nào để che giấu việc cô đã biết được sự thật với Chung Linh Ngộ.
Chỉ cần cô vẫn cứ giả ngu giả khờ, thì sẽ không phải đối mặt với nó.
Cho đến khi Chung Linh Ngộ hiểu lầm nguyên nhân Tống Thiền giấu giếm với trốn tránh anh, rồi bị chọc tức đến mức bị phản ứng cao nguyên.
Cả chuyến hành trình sau đó, mọi suy nghĩ của Tống Thiền đều tập trung vào việc lo nghĩ về Chung Linh Ngộ, làm thế nào cũng không thể buông xuống được.
Vừa rồi khi Tống Thanh nhắc đến chuyện này, Tống Thiền đột nhiên có một cảm giác rất kỳ lạ.
Đúng như lời của Tống Thanh, nếu như Chung Linh Ngộ là chồng tương lai của cô, vậy có nghĩ là tình cảm trước đó của cô không hẳn phải là tình cảm đơn phương?
Trong khi cô thích Chung Linh Ngộ, dường như Chung Linh Ngộ cũng chôn giấu tình cảm của anh sâu bên trong trái tim.
Tống Thiền chầm chậm nhớ lại từng chi tiết nhỏ giữa mối quan hệ của bọn họ.
Chung Linh Ngộ không phải là kiểu người nhiệt tình, nhưng ngay từ khi vừa mới quen biết, lối cư xử của anh với cô có thể nói là khá dịu dàng.
Cô nói trời nóng quá không ngủ được, thì buổi chiều trong phòng học đã có máy lạnh.
Cô thường xuyên luyện đề đến mức quên đi ăn cơm trưa, Chung Linh Ngộ từ đó đã bỏ đầy đồ ăn vặt trong ngăn kéo của cô.
Cô gặp phải những mâu thuẫn giữa các cá nhân với nhau mà cô không thể giải quyết được, Chung Linh Ngộ sẽ kiên nhẫn ở bên cạnh khuyên bảo cô.
Cô lo lắng về điểm số môn toán, Chung Linh Ngộ đã giúp cô làm một quyển tập tổng hợp các loại đề.
Cô cô đơn ở nhà một mình, Chung Linh Ngộ lập tức dẫn mọi người đi cà phê cùng nhau học bài với cô.
Cô không thể nào có được những bộ váy xinh đẹp như các bạn học nữ khác, Chung Linh Ngộ đã bảo Chung Hinh chia sẻ tủ quần áo với cô, để cô có thể vừa làm xinh đẹp hơn mà vừa không động chạm đến lòng tự ái của cô.
Anh dạy cô sự tự tin, dạy cô về lòng dũng cảm, dạy cô cách yêu bản thân minh, dạy cô về phong thái đẹp đẽ nhất khi làm người đó là điềm tĩnh.
Có rất nhiều chuyện, việc Chung Linh Ngộ làm chỉ ở trên mặt nổi, nhưng có vô vàn chuyện khác, anh âm thầm giúp đỡ chăm sóc cô.
Thật ra, Tống Thiền cũng không hẳn là không biết gì hết.
Cô có thể cảm giác được Chung Linh Ngộ luôn ở phía sau bảo vệ cô.
Ví dụ như bố mẹ quan niệm cổ hủ của cô đã thật sự chủ động xin lỗi cô về chuyện đã xảy ra trước đó. Một ví dụ khác nữa, vào ngày trời đổ cơn mưa như thác nước đó, cô vừa bước ra khỏi cửa lớp học thêm đã thấy Chung Linh Ngộ cầm dù đợi cô ở bên ngoài lớp.
Lần nào anh cũng có thể xuất hiện một cách đúng lúc như vậy.
Chung Linh Ngộ làm tất cả những chuyện này là vì anh là chồng tương lai của Tống Thiền, cũng là vì anh thích một Tống Thiền năm cô mười tám tuổi thuở mà cô vẫn còn chưa thích anh.
Vì vậy, Chung Linh Ngộ mới từng nói: Không phải ai tớ cũng đối xử tốt như vậy.
Anh chỉ đối xử tốt với Tống Thiền.
Trái tim cô bỗng nhói lên, hốc mắt cũng ửng đỏ.
Cho nên vào ngày tựu trường, lần đầu tiên cô nhìn thấy Chung Linh Ngộ, anh đã nở nụ cười với cô, trong giây phút đó cô cảm giác như mình được bao bọc trong tình yêu thương, điều mà khiến cô cảm thấy khó có thể tin được, vì nó vô lý quá mức, cho nên cô vẫn luôn không dám đối mặt với cảm nhận thật sự của bản thân.
Hóa ra trong nụ cười đó, thật sự chứa đựng tình yêu xa cách lâu ngày được gặp lại nhau.
''Tống Thiền, tại sao em lại ở đây?'' Chung Linh Ngộ tìm được Tống Thiền, đứng chéo ở trên tảng đá phía trên, buồn cười nhìn cô ngồi xổm bên dưới tảng đá: ''Em có biết trông em thế này rất giống chú sao biển hồng Patrick không?''
Tống Thiền vội vàng lau mắt: ''Em, em ở chỗ này hóng mát.''
''Phải không? Vậy anh cũng muốn hóng mát.''
Sau đó Tống Thiền thấy Chung Linh Ngộ thật sự đi xuống, ngồi xổm sát bên cạnh kề vai với cô, Tống Thiền hốt hoảng, trái tim đập loạn nhịp.
Chung Linh Ngộ không biết chuyện gì, anh quan sát xung quanh: ''Đừng nói là em, vừa ngồi xuống đây anh đột nhiên cảm giác bản thân mình đã biến thành một con cua ẩn sĩ rồi.''
Tống Thiền bị câu đùa hài hước của anh chọc cười, cô ôm đầu gối, đầu vùi vào trong sâu hơn một chút, khóe miệng nhếch lên nở nụ cười ngọt ngào.
Cô có hơi căng thẳng, nhưng đồng thời lại có một cảm giác vui sướng không thể diễn tả thành lời.
Cảm giác này giống như lúc đó, khi bọn họ nhìn nhau trong không gian nhỏ hẹp trước ngăn bàn. Kỳ diệu, mập mờ, tim đập rộn lên.
''Tại sao anh lại cảm thấy mình giống một con cua ẩn sĩ.''
''Trong lòng em không cảm thấy như vậy sao?''
Tống Thiền có hơi bất ngờ trước câu hỏi ngược lại của Chung Linh Ngộ.
Tia nắng chuyển động, vẻ mặt ngơ ngác của Tống Thiền lộ ra dưới ánh nắng.
Chung Linh Ngộ cảm thấy hơi khó hiểu: ''Lúc hai chúng gặp nhau, khi không vui em sẽ trốn vào một chỗ xó xỉnh nào đó, em nói với anh khi làm một con cua ẩn sĩ rất có cảm giác an toàn.''
Tống Thiền ngạc nhiên: ''Sau này em sẽ có những hành động khó hiểu như vậy sao?''
Chung Linh Ngộ như có điều suy nghĩ, anh hiểu Tống Thiền, lúc buồn cô sẽ một mình len lén trốn vào trong tủ quần áo. Có một lần Tống Thiền gặp chuyện không vui, Chung Linh Ngộ tìm khắp nơi vẫn không thấy cô đâu hết, cuối cùng anh tìm thấy Tống Thiền cuộn tròn người nằm bên trong tủ quần áo, cô ngủ thiếp đi.
Sau đó anh đã hỏi bác sĩ tâm lý, bác sĩ nói đây là một loại hành vi tự chữa lành sau khi bị tổn thương tâm lý. Nếu như làm như vậy có thể khiến cô cảm thấy an toàn, vậy thì cũng không nhất thiết phải can thiệp vào.
Tại sao bây giờ Tống Thiền không có hành vi ẩn núp như cua ẩn sĩ?
Chung Linh Ngộ liên kết lại những lời của Tống Thiền từng nói trong trí nhớ của mình, anh đoán hành vi trốn đi để tự chữa lành này của cô có lẽ đến từ vụ tai nạn ở phòng thí nghiệm và việc sau đó cô gần như không thể hòa thuận với bố mẹ.
Khi đó Tống Thiền bị tổn thương sâu sắc, vết thương tinh thần dường như sẽ không bao giờ lành lại được, hơn nữa lúc đó cô không có đối tượng để chia sẻ giãi bày, nên đã tập thành thói quen trốn trong bóng tối tự mình liếm láp miệng vết thương.
Việc này có thể khiến cho cô cảm giác như bản thân vừa rời khỏi thế giới thật và bước vào một không gian xa lạ.
Đó là những gì Tống Thiền đã nói với Chung Linh Ngộ vào thời điểm đó.
Gió cát thổi qua rừng nham thạch tạo ra những âm thành kỳ lạ.
Đối mặt với câu hỏi của Tống Thiền, Chung Linh Ngộ chỉ lắc đầu, nói với cô một cách khá nghiêm túc: ''Anh không cảm thấy đây là một hành động khó hiểu. Khi đó em đã tìm ra một cách có một không gian để trở nên dũng cảm, anh cảm thấy đây là điều cần được tán dương.''
Tống Thiền phát hiện ra, khi Chung Linh Ngộ nói chuyện về tương lai của cô, trong mắt anh lóe lên ánh sáng.
Liệu sau này, Chung Linh Ngộ vẫn sẽ thích cô nhiều đến vậy không?
Tống Thiền cúi đầu, nhớ tới chuyện trước đó cô hiểu lầm Chung Linh Ngộ.
Ban đầu cô không dám giải thích với Chung Linh Ngộ về hiểu lầm này, dù sao thì có chút mất mặt, hơn nữa cô vẫn hơi do dự, không biết có nên thừa nhận thật ra là do bản thân mình ghen hay không.
Nhưng bây giờ cô lại có chút không kiềm chế được muốn nói ra.
''Mấy ngày trước, nguyên nhân khiến em không để ý đến anh là vì em nghĩ anh với Yến Vi Tang đang yêu nhau.''
''Yến Vi Tang?''
Đề tài này thay đổi quá đột ngột, Chung Linh Ngộ phải mất một lúc mới hiểu ra được Tống Thiền đang nói đến chuyện nào.
''Em đang nói đến chuyện ở Hồ Muối sao?''
Tống Thiền gật đầu.
''Đúng, lúc đó khi gặp Yến Vi Tang ở Đôn Hoàng, anh không chỉ tự ý để cho cậu ấy gia nhập vào đoàn du lịch của chúng ta, mà còn thì thầm to nhỏ với cô ấy khi đi mua đồ ở cửa hàng tiện lợi ở trạm dừng chân. Em nghĩ là anh không muốn để ý đến em nữa, nên em cũng không để ý đến anh, đâu phải là em phớt lờ anh trước.''
''Không phải là em không muốn anh nói chuyện vui vẻ với Yến Vi Tang, nhưng... Nhưng lúc đó em vẫn chưa biết thân phận của anh, không phải sao. Em cũng không thể hiểu nổi, nếu là em thì tại sao tương lai em lại... Khụ khụ lại không như hình với bóng rồi thành đôi với người bạn thân thiết từ thuở nhỏ chứ, đúng không?''
Tống Thiền đã rất cẩn thận lựa chọn từ ngữ, cô vẫn không dám quay qua nhìn Chung Linh Ngộ, sau khi nói xong cũng không dám nhìn anh.
Một lúc lâu trôi qua vẫn không nghe thấy bên cạnh có động tĩnh gì, Tống Thiền càng chôn đầu vào sâu hơn, chỉ có đầu lông mày lộ ra bên ngoài cánh tay, giọng điệu đau khổ đáng thương khẽ thì thào: ''Anh cảm thấy em nhỏ mọn đúng không?''
Thật ra Chung Linh Ngộ ngồi ở bên cạnh vẫn luôn nhìn chằm chằm Tống Thiền.
Nhìn dáng vẻ rụt rè của cô, ngay cả giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ hơn, như thể không còn chút sức lực nào.
Không phải là cô không dám quay lại nhìn anh, mà là không dám thẳng thắn thừa nhận bản thân mình đang ghen.
Giờ phút này Chung Linh Ngộ đang nghĩ, nếu như Tống Thiền quay đầu lại nhìn anh một cái thôi, như vậy cô có thể có được câu trả lời từ ánh mắt của anh.
''Lúc ở Hồ Muối, vào lúc anh ngất xỉu, anh vẫn còn cố chấp hỏi có phải trong lòng em có người khác rồi không. Vậy em cảm thấy anh rất nhỏ mọn không?''
Tống Thiền cảm thấy, những lời Chung Linh Ngộ nói trước khi anh ngất xỉu, hoàn toàn nằm trong mục cấm kỵ của cô, mỗi lần chỉ cần cô nghĩ đến một chút xíu xiu thôi cũng sẽ ngượng ngùng, xấu hổ vô cùng, muốn độn thổ cho xong.
Nhưng Tống Thiền lại đột nhiên rất vui vẻ, cô suýt chút nữa không nhịn được bật cười thành tiếng.
''Không có, em không cảm thấy anh nhỏ mọn.''
Chung Linh Ngộ nghe thấy được tiếng cười của Tống Thiền, anh ngẩn ra, không chắc chắn hỏi: ''Em đang cười đấy à?''
Bả vai Tống Thiền run run: ''Không hề, hahaha.''
Chung Linh Ngộ không thể tin được: ''Không phải em cảm thấy lúc đó anh rất buồn cười đấy chứ. Cuối cùng vẫn là anh đã trao nhầm con tim này đúng không?''
Tống Thiền đã nghĩ hết về những chuyện buồn trong cuộc đời mình một lượt nhưng vẫn không nhịn được cười: ''Người bình thường sao có thể nói ra mấy câu như vậy đúng không? Anh cũng không phải là nam chính trong mấy cái phim thần tượng ngôn tình gì đó. Tại sao lại phải hỏi em, trong lòng có người khác không, hahaha, lại còn cái gì mà, người đó là ai, em nói đi, em nói đi! Lúc đó em còn đang bận suy nghĩ anh gào thét như vậy, thì em có nên nói cho anh biết sự thật không, rồi đột nhiên anh hét lên, hai chân loạng choạng ngất cái đùng, hahaha.''
Chung Linh Ngộ thở phì phò: ''Tống Thiền, con người em đúng là lòng dạ độc ác, em có biết em đang nói cái gì không hả, nào, em nhìn vào mắt anh nói lại lần nữa xem?''
Ở lều trại, Tạ Tinh Hiếu đảm nhận nhiệm vụ sơ chế đồ để Chung Linh Ngộ nấu lẩu.
Tống Thanh cầm hai tép tỏi đi tới, nhìn thấy Tạ Tinh Hiếu thì quay đầu đi về hướng khác.
Tạ Tinh Hiếu: ''Đứng lại.''
Tống Thanh do dự hai giây, đành phải quay đầu lại.
''Tỏi của cậu nè.''
''Tại sao cậu lại sợ tôi thế?''
''Tớ còn lâu mới sợ cậu nhé.''
''Vậy là cậu ghét tôi?''
Tống Thanh ậm ờ: ''Tôi cũng không hề ghét cậu.''
Tạ Tinh Hiếu: ''Tôi còn tưởng cậu sẽ ghét tôi chứ. Dù sao, tôi cũng đã không đứng ra làm chứng cho Tống Thiền trong chuyện ở phòng thí nghiệm lần trước, không phải vậy sao?''
***
Tác giả có lời muốn nói:
Chung Linh Ngộ: Anh khuyên bảo em, vậy mà cuối cùng anh lại trở thành một chú hề? (Khóc)