Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 51

''Chung Hinh Chung Thừa đã nói với tớ về chuyện cậu rồi, lúc đó bóng dáng của người trong camera ghi hình lại chẳng qua chỉ là hao hao giống cậu thôi, chứ không phải là cậu. Tớ không phải là kiểu người không biết phân biệt đúng sai như vậy.''

Tạ Tinh Hiếu: ''Hao hao giống tôi thôi ư? Trong trường chúng ta có ai nhìn trông giống tôi sao?''

Tống Thanh: ''Chuyện đó thì làm sao tớ biết được, dù sao thì lúc đó cũng là Chung Hinh phân tích dữ liệu phần mềm sai, không phải cậu có bằng chứng ngoại phạm sao? Sao cùng một người có thể xuất hiện ở hai nơi trong cùng một khoảng thời gian chứ.''

Tạ Tinh Hiếu: "... Đúng, tôi không có mặt ở hiện trường.''

Cậu ta nói xong, ánh mắt rơi vào nồi lẩu đang sôi sùng sục.

Tống Thanh thắc mắc nhìn một vòng xung quanh: ''Không phải Chung Thừa đi tìm Chung Linh Ngộ với chị sao? Thế nào mà đến cả cậu ta cũng biến mất rồi?''

Cậu vừa nói vừa đi ra ngoài.

Một đám mây đen lặng lẽ lướt qua, lúc nó vừa che phủ qua mí mắt đang nhìn xuống của Tạ Tinh Hiếu, thì một cái bóng nhảy ra.

Trở lại dưới tảng đá hẹp, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền đang có một cuộc tranh cãi nhỏ.

Nhưng rất nhanh sau đó Chung Linh Ngộ lại bắt đầu nghiêm túc giải thích với Tống Thiền.

''Lúc ở cửa hàng tiện lợi mua đồ ăn vặt, anh không hề thì thầm to nhỏ gì với Yến Vi Tang. Là Yến Vi Tang có hứng thú với Tống Thanh.''

''Chuyện này thì em biết, Yến Vi Tang còn hỏi em Tống Thanh thích cái gì.''

''Ban đầu anh có nói cậu ta đi hỏi em, nhưng Yến Vi Tang không thân với em lắm, nên cậu ta rất do dự. Thật ra thì anh cũng không chắc có nên nói cho em biết chuyện này hay không. Yến Vi Tang là em dâu của em đấy.''

Tống Thiền ngạc nhiên đến mức suýt chút nữa hét lên.

''Tống Thanh... Nhà em... Em ấy vậy mà có thể cưới được vợ à?''

Chung Linh Ngộ không ngờ được phản ứng của Tống Thiền sẽ là thế này: ''Em trai em vẫn có rất nhiều điểm sáng.''

''Được rồi, anh tiếp tục đi.''

''Ban đầu Tống Thanh và Yến Vi Tang gặp nhau ở trong đám cưới của chúng ta. Chuyện tình cảm giữa Tống Thanh và Yến Vi Tang vẫn là do Yến Vi Tang chủ động trước, rất nhiều năm trôi qua vậy mà Tống Thanh vẫn không hiểu tâm ý của Yến Vi Tang.''

"Ồ... Em trai em đần quá nhỉ.''

Chung Linh Ngộ suy nghĩ sâu xa: ''Đúng là có một chút.''

Tống Thiền vỗ vai anh một cái: ''Không cho phép anh nói như vậy.''

Chung Linh Ngộ đuổi muỗi bay vo ve bên dưới tảng đá: ''Phản ứng của Tống Thanh thật sự có hơi chậm, lúc đó em cũng đã tốn rất nhiều công sức để khai sáng cho em trai em, nhưng Tống Thanh vẫn chậm chạp không thể đi đúng lộ trình. Rồi một ngày cuối cùng em cũng bỏ cuộc, nói là em trai em không có dây thần kinh yêu đương, đời này đã định trước là sẽ không lấy được vợ.''

Tống Thiền: ''Vậy làm thế nào mà Tống Thanh lại yêu Yến Vi Tang được?''

Chung Linh Ngộ: ''Anh không biết.''

Tống Thiền: ''Sao anh không biết được, không phải trong tương lai em và anh sẽ cùng nhau cố gắng kết hợp hai người bọn họ với nhau à?''

Chung Linh Ngộ vô tội: ''Thì đúng mà, nếu không có hai tên cố vấn đầu chó chúng ta, thì Yến Vi Tang cũng chỉ có thể tự mình cố gắng, tất nhiên là mình cậu ta thì không thể làm nên cơm cháo gì. Dù sao chúng ta cũng không hỏi chuyện của bọn họ nữa, cậu ta cũng không đề cập đến, quá trình sau đó bọn họ phát triển thế nào, hai chúng ta đều không biết. Kết quả là đột một ngày đột nhiên bọn họ lại thành đôi. Lúc biết tin này, em và anh đều ngớ người không hiểu chuyện gì. Mặc dù chuyện đã xảy ra rất nhiều năm rồi, bây giờ nhìn lại anh vẫn không hiểu vì sao Tống Thanh đột nhiên có tình cảm với Yến Vi Tang.''

Tống Thiền: ''Không ngờ Yến Vi Tang lại là người theo đuổi, đã vậy còn theo đuổi rất cực khổ với có được trái ngọt. Từ giờ trở đi, em không muốn nhìn thấy Tống Thanh nữa! Đáng tiếc gia môn bất hạnh, để cho con gái nhà người ta đợi nhiều năm như vậy!''

Chung Linh Ngộ an ủi Tống Thiền: ''Em đừng tức giận, bây giờ em vẫn còn nhỏ, còn quá sớm để lo lắng về chuyện đó.''

Tống Thiền: ''Đúng ha, bây giờ em vẫn còn nhỏ, Tống Thiền cũng còn nhỏ mà, hahaha.''

''Anh giúp Yến Vi Tang là vì cảm thấy nếu cậu ta quen Tống Thanh sớm một chút, có thể bọn họ sẽ có không khởi đầu tốt hơn và rồi mối quan hệ cũng sẽ trở nên tốt đẹp hơn, cho nên anh mới đồng ý giúp cậu ta. Anh đã nói Tống Thanh đến cả cỏ cũng ăn, Yến Vi Tang lại không tin, nên chỉ có thể bảo Chung Hinh Chung Thừa ở trên xe tra hỏi Tống Thanh, sau đó gửi tin nhắn cho anh. Lúc đó đã xảy ra một trận giằng co rất lâu đấy.''

''Không ngờ ngày hôm đó ở cửa hàng tiện lợi còn có một trận tác chiến...''

Lúc đó Tống Thiền đi vệ sinh, cho nên không biết Chung Thừa Chung Hinh ở trong xe thật ra cũng tham dự vào vụ này.

Hóa ra ngay từ ban đầu Chung Hinh cũng không có ý định lừa gạt cô, hơn nữa cũng không hề nói chuyện riêng với Yến Vi Tang. Để cho Yến Vi Tang gia nhập đoàn du lịch của bọn họ, một phần là vì nghe Tống Thiền nói cô muốn quay lại chuyến đi, mà tình cờ Yến Vi Tang lại giỏi về lĩnh vực này, một phần khác là Yến Vi Tang cũng muốn nhân cơ hội này thân quen với Tống Thanh, Chung Linh Ngộ chỉ là thuận tiện đổ lên dầu vô lửa cho bọn họ thôi.

Tất cả đều là Tống Thiền tự mình hiểu lầm.

''Anh cũng không ngờ, em vì chuyện Yến Vi Tang mà không thèm để ý đến anh.'' Chung Linh Ngộ phe phẩy cành khô nhỏ trong tay, vẻ mặt như vừa trút được gánh nặng: ''Cũng tại anh quá bất cẩn, vốn đã biết là phải giữ khoảng cách với người khác giới rồi, chỉ là trong lòng anh Yến Vi Tang chỉ như em dâu, hoàn toàn không có suy nghĩ gì khác.''

Tống Thiền cố tình trêu chọc anh: ''Anh có vẻ như đang cố ý nhấn mạnh rằng anh rất am hiểu cách duy trì mối quan hệ với người khác giới nhỉ?''

Chung Linh Ngộ cũng không để bản thân rơi vào thế khó: ''Đó còn không phải là vì để cho em yên tâm à.''

Trên sa mạc không có lấy một cọng cỏ, Tống Thiền vẫn cố bám trụ bất chấp gió cát đang thổi tới, bởi vì bầu không khí lúc này đang rất tốt nên cô không muốn làm gián đoạn.

Lúc này giọng nói của Chung Thừa vang lên trên đỉnh đầu bọn họ: ''Hai người ở dưới tảng đá làm gì vậy ạ, trông buồn cười ghê, con cũng muốn xuống dưới đó trải nghiệm cuộc sống của Patrick Star.''

Vừa dứt câu, cậu ấy lập tức trượt xuống.

Tống Thiền không thể từ chối, nên chỉ có thể nhường chỗ cho cậu con trai của mình.

Nhưng trong lòng lại rất không vui.

Khó khăn lắm mới có cơ hội nói chuyện yêu đương, thế mà đã có một cái bóng đèn lăn tới rồi?

Không lâu sau đó, giọng của Tống Thanh lại vang lên: ''Chung Thừa, sao cháu cũng ở đây, cậu không phục đâu, trốn dưới tảng đá thoải mái như vậy sao? Vậy cậu cũng xuống đó!''

Ngay sau đó là Chung Hinh.

''Ông cậu, bảo cậu đi tìm mọi người, sao cậu cũng trốn đi hả, hừ, tại sao không gọi cháu, mọi người muốn cô lập cháu sao!''

Cuối cùng là Tạ Tinh Hiếu.

Cậu ta cầm cái muôi đứng ở sườn đồi đối diện, giống như một bà mẹ già bận tâm về đàn con: ''Đồ ăn đã chín hết rồi, mấy người không lại ăn đi mà còn trốn dưới đó làm gì.''

Mọi người đều đồng loạt hô: ''Đừng xuống đây nữa, hết chỗ để chen vào rồi!''

Tạ Tinh Hiếu cạn lời: ''Tôi vốn không có ý định xuống đó, tôi đến bảo mấy người lên ăn cơm.''

Cậu ta không thể tưởng tượng nổi mấy người này đang làm trò gì, quay người rời đi, cảnh tượng sáu người co ro dưới tảng đá chưa đầy hai mét vuông bỗng hiện lên trong đầu cậu, một hàng người xếp hàng ngăn nắp, trông thật sự rất buồn cười.

Những tảng đá lởm chởm khiến đường đi trở nên khó khăn hơn.

Chung Linh Ngộ nắm tay Tống Thiền, tường bước dẫn cô đi xuống sườn núi.

Tống Thiền bám vào bả vai Chung Linh Ngộ, lúc anh ôm cô lên rồi đặt cô xuống đất, cô thì thầm vào tai Chung Linh Ngộ: ''Cảm ơn anh đã đối tốt với em như vậy.''

Chung Linh Ngộ phủi phủi bụi bặm bám trên đầu cô: ''Cho nên, từ trước đến nay anh vẫn luôn đối tốt với em như vậy, có có từng nghĩ đến khả năng tương lai anh sẽ là chồng của em không?''

Tống Thiền láu cá trả lời anh: ''Anh quá ưu tú, em không dám nghĩ đến.''

Chung Linh Ngộ thuần thục cài mũ cho Tống Thiền, không bị lời khen của cô đánh lừa: ''Quỷ nhát gan, nếu là anh, anh sẽ dám nghĩ đến đấy.''

Tống Thiền cười đau cả bụng.

Dường như Chung Linh Ngộ vẫn luôn rất giỏi trong việc làm Tống Thiền vui vẻ.

Dưới mái hiên, nhiệt độ không cao như đứng dưới ánh nắng mặt trời, thậm chí gió thổi qua cũng vô cùng mát mẻ.

Trong lúc ăn cơm, Tống Thanh lặng lẽ hỏi Chung Hinh Chung Thừa.

''Cậu có một thắc mắc đã để trong lòng rất lâu rồi.''

''Thắc mắc gì ạ?''

''Sau này có phải cậu sẽ trở thành một người cực kỳ tài giỏi không?''

''Tại sao cậu lại cảm thấy vậy?''

''Tại sao cậu lại cảm thấy vậy à?'' Thế nào mà lại có câu hỏi tu từ lạnh lùng như vậy: ''Cậu sẽ không to lớn như anh rể sao?''

Chung Hinh, Chung Thừa: ''Ừm.''

Sau đó hai người bọn họ trố mắt nhìn nhau.

''Bố cháu giúp cậu cái gì rồi sao?''

"Giúp rồi, mấy đứa quên rồi à?''

''À, đúng rồi, cháu quên mất tiêu.''

Chung Hinh quay đầu nhìn Tống Thanh: ''Bởi vì cậu khiến cho mẹ cháu phải lo lắng quá mức.''

Chung Thừa nhấp một ngụm trà: ''Cho nên bố cháu đã điều cậu qua Châu Phi trồng nho.''

Tống Thanh nghe lời này thì lập tức ngã quỳ xuống: ''Cái gì cơ... Châu Phi á? Hai con người này, lòng dạ thật độc ác!''

Chuyến du lịch đã đi đến địa điểm cuối cùng.

Khi xe chạy đến Trương Dịch, một vụ tai nạn đã xảy ra trên đường cao tốc, khiến cả con đường bị kẹt xe suốt bốn tiếng đồng hồ, trước khi có thể chạy đến đoạn đường có thể chạy với tốc độ 120km/h.

Bên ngoài trời đang mưa rất lớn, trời thì tối đen, trên đường cao tốc có rất nhiều xe công ten nơ lớn khiến đường càng thêm khó đi.

Chung Linh Ngộ lái xe rất cẩn thận, Tạ Tinh Hiếu ngồi bên cạnh nhìn rất nghiêm túc, có chuyện gì lập tức nhắc nhở anh, mọi người ngồi phía sau nói chuyện cũng nhỏ tiếng lại, bầu không khí khá căng thẳng.

May mắn sao, bọn họ đã đến được khách sạn an toàn vào sáng sớm.

Chung Hinh đặt phòng ở trên mạng, sau khi đến khách sạn, cô ấy thu thập căn cước công dân của mọi người để đăng ký.

Khi tìm thấy thẻ của Tạ Tinh Hiếu, cậu ta giật lấy căn cước của mình trong tay Chung Hinh: ''Tôi giúp cậu đi lấy thẻ phòng.''

Chung Hinh đuổi theo: ''Không cần, cậu cứ đưa thẻ của cậu cho tôi là được.''

Tạ Tinh Hiếu không muốn đưa căn cước công dân cho Chung Hinh, qua loa với Chung Hinh hai ba câu rồi lắc người đi mất.

Trong lúc ăn cơm, Chung Hinh có cãi vã vài câu với Tống Thiền, Chung Linh Ngộ có chen vào hòa giải mấy câu nhưng không có tác dụng, đã vậy còn bị liên lụy.

Chung Hinh buồn buồn một mình ngồi trên cái xích đu nhỏ trong vườn hoa của khách sạn, không biết trong lòng đang suy nghĩ gì.

Lúc Tạ Tinh Hiếu đi đến, suýt chút nữa đã dọa Chung Hinh sợ chết khiếp.

''Vị dâu.''

Tạ Tinh Hiếu đưa cho Chung Hinh một chai nước có ga vị dâu.

Chung Hinh cực kỳ thích vị này, trước khi đi du lịch cô ấy đã mua hẳn một thùng mang theo.

''Tôi nhìn thấy chai nước này, tâm tình cũng khá hơn nhiều rồi.''

Tạ Tinh Hiếu giúp cô ấy mở nắp lon: ''Bên ngoài lạnh như vậy, sao cậu không trở về phòng, bởi vì Tống Thiền còn chưa ngủ sao?''

''Cậu quan tâm lắm thế.''

''Tôi chỉ là rất tò mò thôi, không phải cả dọc đường đi cậu và Tống Thiền rất thân thiết sao, thế nào mà lại xích mích chỉ vì một chút chuyện nhỏ nhặt?''

''Tạ Tinh Hiếu, bây giờ cậu có thể đừng nhắc đến chị ấy nữa không.''

''Được thôi.'' Tạ Tinh Hiếu ngẩng đầu nhìn bầu trời trống không.

Đêm nay không có lấy một vì sao nào cả.

Một lúc sau, Chung Hinh ngáp một cái.

Tạ Tinh Hiếu thấy vậy thì cười nhạo cô không biết quan tâm đến bản thân mình.

''Đã thế này rồi, đi theo tôi đi thương lượng với Yến Vi Tang một chút, bảo chị ta qua ngủ với Tống Thiền.''

''Không muốn.''

"Nếu cậu ghét Tống Thiền thế, sao không chịu đổi phòng.''

''Cậu mới ghét Tống Thiền đấy! Tôi không hề ghét chị ấy, tôi chỉ là đang tức giận thôi.''

Ai mà lại đi ghét mẹ mình, Tạ Tinh Hiếu đúng là có mắt như mù, Chung Hinh lầm bầm trong lòng.

Nhưng rồi Chung Hinh lại cảm thấy giọng điệu của mình vừa rồi không được hay cho lắm, nên hạ giọng xuống nhẹ nhàng giải thích.

''Đấy là cậu không biết Tống Thiền thôi, chị ấy rất tốt, nếu để so sánh thì tôi mới là người khiến cho người khác phải ghét.''

Thật ra Chung Hinh cãi nhau với Tống Thiền là vì một miếng bánh tart phô mai. Tống Thiền đã không đưa miếng giòn thơm nhất cho Chung Hinh, dù trước đó Chung Hinh đã nhắc Tống Thiền.

Chung Hinh tức giận Tống Thiền không đặt cô ấy ở trong lòng.

''Nhưng cậu thực tế hơn.''

Câu nhận xét này của Tạ Tinh Hiếu khiến cho Chung Hinh cực kỳ ngạc nhiên.

''Như vậy khiến tôi lại càng không hiểu, làm sao cậu lại có quan hệ tốt như vậy với Tống Thiền, rõ ràng cậu với chị ta là hai loại người khác nhau.''

Chung Hinh nói: ''Bất kỳ người nào tiếp xúc lâu ngày với Tống Thiền cũng đều sẽ thích chị ấy hết á, tính tình Tống Thiền tốt, lại rất cực kỳ quan tâm đến người khác.''

''Trên đời này không có người nào thật sự tốt mà không có một chút vụ lợi nào, càng không có người nào có thể tốt đến mức đó như Tống Thiền đâu, nếu như có, thì chỉ có một khả năng, đó là chị ta đang giả vờ. Mọi người chỉ sẽ tử tế với những người bọn họ có thể mưu cầu lợi ích, như vậy mới giúp bọn họ dễ dàng khai thác giá trị hơn.''

''Cậu nói Tống Thiền giả tạo đấy à?''

''Tôi không hề nói như vậy.''

Chung Hinh bắt đầu tức giận: ''Tôi cảm thấy cậu dường như vẫn luôn có thành kiến với Tống Thiền.''

Vẻ mặt Tạ Tinh Hiếu thản nhiên: ''Tôi không có ý kiến gì với Tống Thiền.'' Cậu ta quay đầu sang một bên: ''Chị ta còn chưa đến mức đáng để tôi liếc nhìn một cái.''

Chung Hinh nhảy từ trên xích đu xuống: ''Vậy thì tôi không cần thiết phải nói chuyện tiếp với người không thể hiểu được ưu điểm của Tống Thiền!''

Tạ Tinh Hiếu không có thói quen nuông chiều Chung Hinh, đưa tay về phía trước làm động tác ra hiệu ''Mời'' cô rời đi: ''Vậy cậu đi tắm gội rồi đi ngủ đi.''

Chung Hinh tức đến giậm chân: ''Có lúc tôi thật sự muốn đánh cậu một trận, nhưng nghĩ lại một chút thì loại hành vi này không phù hợp với tính cách tao nhã của tôi!''

Cô ấy nói xong thì quay đầu, tức giận trở về đi ngủ.

Tạ Tinh Hiếu nhìn dáng vẻ thở phì phò hùng hục bước đi của Chung Hinh thì không nhịn được bật cười.

Không biết tại sao, chọc Chung Hinh tức giận đã trở thành thú vui của Tạ Tinh Hiếu.

''Vốn dĩ tôi còn đang nghĩ sao trên trần đời này lại có thể tồn tại một cô gái ngây thơ đến vậy, nhưng rồi hóa ra tôi cũng ngây thơ chẳng khác cô ấy là mấy.''

Tống Thiền bởi vì bản thân khiến Chung Hinh không vui, nên lăn qua lộn lại mãi vẫn chưa ngủ được, đêm hôm khuya khoắt lại chạy ra ngoài, gõ cửa phòng Chung Linh Ngộ.

Hai mắt Chung Linh Ngộ còn lờ mờ ngái ngủ: ''Tống Thiền, có một chuyện anh nhất định phải dạy cho em biết. Đêm hôm khuya khoắt gõ cửa phòng bạn khác giới, thật ra rất dễ khiến người ta hiểu lầm.''

Tống Thiền: ''Mọi người đang ngủ, ở đây cũng không có người ngoài, sẽ khiến ai hiểu lầm được chứ?''

Chung Linh Ngộ chỉ chính mình: ''Sẽ khiến anh hiểu lầm.''

Tống Thiền: ''Vậy thì anh không hiểu lầm đâu, em đúng là có ý đồ với anh, đi ra đây!''

Chung Linh Ngộ bị bất ngờ không kịp phản ứng, bị Tống Thiền kéo lôi ra khỏi cửa.

Bình Luận (0)
Comment