Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 52

Con đường trong thành phố lúc này là cảnh tối lửa tắt đèn.

Chung Linh Ngộ run rẩy trong cơn gió lạnh thổi phấp phới, đi bộ với Tống Thiền.

''Vậy là em vẫn đang rối rắm về chuyện lúc ăn cơm tối à?''

''Làm sao có thể không rối rắm được, đây là lần đầu tiên em cãi nhau với Chung Hinh mà.''

''Cũng đúng.'' Chung Linh Ngộ ngáp một cái: ''Sau này anh sẽ giáo dục lại Chung Hinh, để cho con bé không tùy hứng như vậy nữa.''

''Tốt nhất là anh vẫn không tham dự vào thì hơn, hôm nay cũng là vì anh đứng về phía em ở trước mặt nhiều người như vậy, mới khiến cho Chung Hinh không thể xuống nước được.''

''Ồ, nếu như anh không đứng về phía em, vậy thì anh sẽ trở thành kẻ thù chung của em với Chung Hinh.''

''Làm sao anh biết được lúc đó Chung Hinh chắc chắn sẽ đứng về phía em?''

''Nếu không thì sau này chúng ta tìm cơ hội để thử xem nhé?''

''Anh đang đùa em đấy à? Sao trước đây em không biết anh lại không đứng đắn như vậy nhỉ.''

Chung Linh Ngộ giãn hai vai đã cứng đờ vì hứng gió đêm: ''Ngày trước ở trong gia đình chúng ta, anh là ông bố nghiêm khắc, em là người mẹ hiền từ. Em mặt đỏ, còn anh mặt trắng.''

''Có phải vậy không đó? Thật đúng là ấm ức cho anh rồi.''

''Không có gì.''

Một chiếc xe tải chở hàng lớn chạy vụt ngang qua, ầm ầm khiến mặt đất rung chuyển.

Bụi đường bay lên mù mịt, Chung Linh Ngộ quạt gió cho Tống Thiền để xua đi bụi bặm, Tống Thiền một tay che miệng bịt mũi, một tay liên tục quạt mạnh xua bụi.

''Vậy chúng ta có thường xuyên cãi nhau không?''

Chung Linh Ngộ suy nghĩ một lúc: ''Câu hỏi này của em đúng là làm khó anh quá.''

Tống Thiền: ''Tại sao?''

Chung Linh Ngộ: ''Định nghĩa về cãi vã của mỗi người là khác nhau. Ví dụ như lúc anh đang thật sự rất tức giận, nhưng có thể em chỉ cảm thấy là anh đang tỏ ra nhỏ mọn mà thôi, sau đó cười một tiếng cho qua.''

Tống Thiền: ''Cười một tiếng cho qua? Em quá đáng như vậy sao?''

Chung Linh Ngộ khoanh tay, khóe miệng xệ xuống: ''Ừm, đó giờ em vẫn luôn rất nhẫn tâm đối với những chuyện về anh.''

Tống Thiền: ''Anh đang làm nũng với em đấy à.''

Chung Linh Ngộ xoa xoa lỗ mũi, nhìn bầu trời: ''Chắc là vậy.''

Tống Thiền nhìn anh vài lần kỹ hơn: ''Chung Linh Ngộ, bộ dạng lúc này của anh giống y như đúc dáng vẻ giả vờ đáng thương của Chung Hinh luôn đấy.''

Chung Linh Ngộ không nhịn được bật cười: ''Rốt cuộc là ai giống ai hả, anh mới là bố của Chung Hinh mà? Sao từ trong lời nói của em lại nghe như bố giống con gái thế?''

Cả đoạn đường đi bộ trò chuyện với Chung Linh Ngộ, tâm trạng của Tống Thiền đã thoải mái hơn rất nhiều.

Sau đó hai người lại đơn độc đi bộ một vòng quanh chợ đêm thêm một vòng.

Tống Thiền chỉ cảm thấy, thế giới chỉ có hai người thật đẹp biết bao.

Lúc cô ôm món quà nhỏ đứng ở cửa tạm biệt Chung Linh Ngộ, trong lòng vẫn còn đang nhớ nhung về buổi hẹn hò ngắn ngủi vừa rồi.

Tống Thiền ngủ một giấc tỉnh dậy thì trời đã sáng.

Nếu may mắn, hôm nay sẽ là một ngày nắng đẹp và những danh lam thắng cảnh sẽ càng đẹp hơn dưới ánh mặt trời rực rỡ.

Tạ Tinh Hiếu dậy từ sớm đi mua vé vào cổng, rồi phát cho mỗi người một tấm vé để đi qua cổng soát vé.

Lúc lên xe, Tống Thiền nhìn thấy Chung Hinh, cô nở một nụ cười thật tươi, chuẩn bị bước tới chào hỏi.

Chung Hinh vừa chạm đến ánh mắt của Tống Thiền, sau đó lại để ý đến ánh mắt của Tạ Tinh Hiếu, khiến cô ấy đột nhiên trở nên luống cuống, thuận tay kéo Chung Thừa lại: ''Anh, anh ngồi bên cạnh em đi.''

Tống Thanh: ''Chung Hinh, sao cậu lại muốn cướp cộng sự của tớ?''

Tống Thiền ở phía sau lập tức ỉu xìu.

Sau đó nhận ra có người đang kéo ta mình.

Chung Linh Ngộ nhỏ giọng giải vây cho cô: ''Chúng ta ngồi chung đi.''

Tống Thiền gật đầu, buồn rầu đi theo Chung Linh Ngộ.

Cứ mười lăm phút sẽ có một chuyến xe buýt chạy đến khu danh lam thắng cảnh, người lên người xuống, không biết bao nhiêu lần.

Một nhóm bảy người, mỗi người đều đang theo đuổi suy nghĩ riêng của mình, các địa điểm tham quan không ở cùng một chỗ, có rất nhiều chỗ để chơi, cứ đi rồi đi nhóm người bọn họ nhanh chóng tản ra.

Lúc đi dạo đến đài quan sát thứ hai, Chung Linh Ngộ với Chung Thừa đi trao đổi thuê trực thăng, để có thể quay tài liệu ở góc độ trên cao xuống.

Tống Thiền dự định trước tiên sẽ đi tham quan toàn bộ cách điểm đặc sắc ở đây, sau đó sắp xếp ý tưởng quay hình của mình.

Vì vậy Tống Thiền không xuống xe mà đi thẳng đến điểm tham quan tiếp theo.

Trên bầu trời bắt đầu có mây đen kéo đến, ánh nắng cũng phai nhạt dần.

Sự thay đổi đột ngột của thời tiết là điều không thể lường trước được.

Gió lạnh thổi vào lỗ chân lông khiến làn da Tống Thiền lạnh buốt khó khăn di chuyển tường từng bước trong cơn gió lớn. Cô cố gắng giơ chiếc ô lên nhưng ô của cô gần như sắp bị gió lớn thổi gãy.

Con đường ngoằn ngoèo trong khu tham quan này rất phức tạp, Tống Thiền đi tới đi lui không thấy lối ra ở đâu.

Sắc trời tối dần, sắp đến giờ khu khuôn viên này đóng cửa, cũng không biết xe chở khách tham quan còn hoạt động không.

Tống Thiền nhìn xung quanh, ở khu vực này không có lấy một bóng người.

Điện thoại di động cũng không có tín hiệu.

''Mới vừa đổi điện thoại sao mà đã lại hỏng nữa rồi?''

Tống Thiền đang núp ở trong một cái hang động, cô giơ điện thoại lên trên cao cố gắng tìm kiếm tín hiệu.

''Điện thoại tôi cũng không có tín hiệu.''

Một cái bóng đen đột nhiên xuất hiện lù lù trong hang động, trong tiết trời âm u lúc này cái bóng đó giống như một con gấu đen đột nhiên vồ đến trước mặt Tống Thiền, khiến trái tim cô như rơi tõm xuống đáy vực.

Người nọ kéo mũ áo mưa đen xuống, Tống Thiền lúc này mới nhận ra đó là Tạ Tinh Hiếu.

Tạ Tinh Hiếu: ''Đường đi ở đây rối quá, trên đường em đi tới đây rất nhiều người đều đau đầu quyết định chuyển hướng quay trở lại, ai nấy đều hỏi em đường đi ra cửa ở đâu.''

Tống Thiền nhường chỗ cho Tạ Tinh Hiếu trú mưa: ''Thật không ngờ có thể gặp được em ở đây.''

Tạ Tinh Hiếu không đi vào: ''Nếu như có thể lựa chọn, tôi không hy vọng tôi gặp được sẽ là chị?''

Tống Thiền không hiểu được ác ý bất ngờ từ Tạ Tinh Hiếu cho lắm: ''Chị thì sao?''

''Thì chỉ đơn giản là không vui thôi.''

''Có ai mà đối mặt với nguy hiểm lại vui nổi chứ?''

''Ở chỗ này chờ người khác đến cứu, không bằng tự mình động não nghĩ cách đi ra. Chẳng lẽ chị tính trốn cả đời ở cái hang như hang chuột này sao?''

Tống Thiền: ''Chị có nghĩ cách, nhưng ở đây hoàn toàn không có phương hướng gì hết sao?''

''Không nói vớ vẩn với chị, nếu chị muốn thì có thể đi theo tôi.''

Tạ Tinh Hiếu kéo mũ lên, lần nữa bước vào trong làn mưa.

Tống Thiền không thể nào hiểu nổi tại sao Tạ Tinh Hiếu lại có thái độ mất kiên nhẫn với cô như vậy, rõ ràng cậu bạn này dọc đường tuy có trầm tính ít nói, nhưng không thấy cậu ta nặng lời với ai bao giờ.

À đúng rồi, cậu ta không chỉ tỏ ra mất kiên nhẫn với cô mà rất xấc xược nữa chứ. Sáng nay khi cô chia kẹo cao su cho mọi người, đến lượt Tạ Tinh Hiếu thì cậu ta trực tiếp lờ cô rồi rời đi.

Nhưng lúc này Tống Thiền không thể nào giận Tạ Tinh Hiếu được, nói chung là cô sợ bị bỏ lại một mình.

Cuối cùng cô cắn răng, chạy ra ngoài cửa hàng, đi theo phía sau Tạ Tinh Hiếu cách đó không xa.

Khi bọn họ đi được mấy trăm mét, Tống Thiền không nhịn được hét về phía trước: ''Em đi nhầm đường rồi,''

Tạ Tinh Hiếu đứng lại: ''Biển hướng dẫn chỉ là rẽ trái, chị không thấy à?''

Tống Thiền: ''Nhưng còn chưa đến chỗ rẽ mà, biển báo chỉ năm trăm mét phía trước thì rẽ trái. Bây giờ mới đi được có khoảng một trăm mét thôi.''

''Nếu chị không tin thì đi tìm thước mà đo đi.''

''Đi đâu tìm thước bây giờ?''

''Vậy giờ chị có đi theo không đây.''

Tống Thiền đặt tay lên ngực tự hỏi, trước giờ tính tình cô vẫn luôn rất tốt, cũng không phải kiểu người thích hơn thua, nhưng hôm nay cô phải đi chung với thằng nhóc, phải mở to hai mắt nhìn dáng vẻ chật vật đi vòng vòng của Tạ Tinh Hiếu.

Nhưng có vẻ cô không được nhìn thấy cậu ta đi lòng vòng, bởi vì cậu ta vẫn luôn đi thẳng về phía trước.

Tống Thiền không thể không nhắc nhở Tạ Tinh Hiếu: ''Em đi ngược đường rồi, em càng đi càng đi sâu vào bên trong khu tham quan. Bây giờ em phải quay lại, nếu không sau khi công viên đóng cửa sẽ không ra được nữa đâu.''

Tạ Tinh Hiếu vẫn không nghe lời khuyên: ''Chị giỏi thì đừng có đi theo tôi.''

Tống Thiền chợt nhận ra Tạ Tinh Hiếu này là một tên điên thực thụ, cô tăng tốc đuổi đến bên cạnh, kéo tay Tạ Tinh Hiếu: ''Em có thể ghét chị, nhưng em không thể lấy an toàn của mình ra đùa được.''

Tạ Tinh Hiếu hất tay Tống Thiền ra: ''Còn khoảng hai trăm mét nữa là ra đến cổng, chị có theo không?''

Tống Thiền: ''Sao có thể được, biển báo ghi rõ lối ra ở phía sau em mà, em không có khả năng định hướng phương hướng à?''

Tạ Tinh Hiếu: ''Tôi không có khả năng định hướng phương hướng sao? Vậy những ngày qua ai giúp mấy người lái xe?''

Vẻ mặt Tống Thiền thể hiện rõ sự sửng sốt, Tạ Tinh Hiếu tiếp tục quay người đi về phía trước.

Hứng trọn cơn mưa lớn đổ xuống, Tạ Tinh Hiếu khinh thường lắc đầu một cái, kéo vành vũ của mình xuống thấp hơn.

Có lẽ cậu ta cảm thấy thú vị khi đi bộ một mình ở một nơi xa lạ, nơi mà có thể gặp nguy hiểm bất cứ lúc nào trong một ngày mưa âm u như thế này.

Hoặc có thể, cậu ta thật sự muốn đưa ai đó đi xuống dưới sâu hơn nơi địa ngục còn kinh khủng hơn thế này.

Tạ Tinh Hiếu đúng thật là cố tình đi nhầm hướng, du khách ở đây đều đi ra ngoài, có mình cậu ta là đi ngược lại đi vào bên trong, hoàn toàn như một kẻ điên mất trí.

Cậu ta thích nhìn thấy người khác hoảng sợ, đồng thời, cậu ta cảm thấy vô cùng sảng khoái khi đưa ai đó vào tình huống khiến họ phải hoảng sợ.

Tạ Tinh Hiếu ngửa đầu ra đón lấy những hạt mưa rơi vào hốc mắt và sống mũi, cái lạnh thấu xương mang đến cho cậu ta cảm giác yên tĩnh như đang rửa tội.

Bên tai lại có tiếng động vang lên.

Cậu ta quay đầu lại, vẻ mặt có chút khó hiểu.

Tạ Tinh Hiếu tưởng Tống Thiền đã đi rồi, nhưng thế nào cô lại vẫn đi theo phía sau?

''Không phải chị nói tôi đi nhầm đường sao, tại sao còn đi theo tôi nữa?''

''Em không nhận ra vừa rồi là chị cố tình trêu chọc em sao?''

Tống Thiền giữ chặt tay cầm cái ô tả tơi: ''Em thật sự đã đi nhầm đường rồi, ở chỗ này sẽ rất dễ bị ngập.''

''Nếu chị biết cửa ra ở đâu, vậy tại sao chị không tự mình rời đi?''

''Tại sao chị phải đi một mình, em đùa gì thế.''

Giọng của Tống Thiền trở nên run run trong cơn gió lớn.

Tạ Tinh Hiếu không nói gì chỉ nhìn chằm chằm Tống Thiền.

Nếu như Tống Thiền không biết đường, nếu như Tống Thiền ngốc thêm chút nữa, cô thật sự sẽ đi theo Tạ Tinh Hiếu vào bên trong sâu hơn, sau đó không chừng cậu ta sẽ bỏ lại cô một mình ở bên trong đó, bỏ cô một mình nơi hoang vu không bóng người trong cơn mưa tầm tã chiều muộn này, và rồi cô sẽ sợ hãi đến phát điên.

Đây cũng là điều nói ngay từ ban đầu Tạ Tinh Hiếu muốn nhìn thấy.

Nhưng Tống Thiền biết rất rõ về phương hướng, vậy mà cô vẫn đi theo cậu ta, điều này khiến Tạ Tinh Hiếu có chút không hiểu nổi.

Cậu ta nghi ngờ nhướng mày, trong câu trả lời mang theo chút ý thăm dò.

"Vậy lần này nghe theo chị đi.''

Có lẽ Tạ Tinh Hiếu muốn tìm câu trả lời cho hành động này của Tống Thiền nên cậu ta đổi ý, quay người lại, không tiếp tục đi sâu vào trong nữa.

''Em mà nghe lời chị khuyên thì tốt rồi.''

Tống Thiền thở phào nhẹ nhõm.

Tạ Tinh Hiếu không nói gì trong một lúc rất lâu, cứ cắm đầu đi về phía trước, nhưng mỗi ngã rẽ bước đi đều cực kỳ chính xác.

Việc này khiến Tống Thiền có chút nghi ngờ, rốt cuộc là cậu ta thật sự không biết đường, hay là cậu ta giả bộ như không tìm được đường ra.

Tiếng gió càng lúc càng lớn, trong một phút bất cẩn, điện thoại trong tay Tống Thiền bị tuột ra bay về phía trước.

Cô vội vàng chạy đi nhặt, sau đó lại nhanh chóng đuổi theo bước chân của Tạ Tinh Hiếu.

Tạ Tinh Hiếu không hề báo trước đột ngột dừng lại, Tống Thiền suýt chút nữa đã đâm sầm vào cậu ta.

''Sao không đi nữa?''

''Tôi hỏi chị, lúc nãy cho dù có là ai đi nhầm hướng, chị cũng sẽ khăng khăng đi theo họ rồi nhắc nhở bọn họ đã đi nhầm hướng rồi sao?''

''Nếu như là người khác thì chị sẽ không làm vậy đâu. Lỡ như người kia là người xấu thì sao, làm sao chị có thể cứ đi theo bọn họ được. Chị quý trọng mạng sống của chị lắm, nếu như chị bị bán đi, đời này coi như đi tong, chỉ cần nghĩ đến thôi cũng thấy sợ rồi. Không phải trên mạng đã có vô số bài báo về những chuyện như vậy sao.''

''Tôi không phải người xấu sao?''

''Vậy em nói cho chị nghe em đã làm chuyện xấu gì rồi?''

''Ít nhất ở trong mắt chị, trước giờ tôi không phải là người xấu sao?''

''Vừa rồi đúng là em khiến cho người khác cảm thấy em là một tên rất đáng ghét, tự cho mình là đúng không nghe lời khuyên của ai. Nhưng xem ra vẫn chưa xấu đến mức đó.''

''Chị cũng thành thật phết nhỉ.''

''Thì là em muốn chị nói thật mà.''

Một tiếng ''răng rắc'' rất lớn vang lên, bảng quảng cáo phía bên trái hai người đang đứng bỗng nứt ra, rồi đổ xuống ập về phía hai người bọn họ.

''Tránh ra!''

Tạ Tinh Hiếu theo bản năng đẩy Tống Thiền ra.

Mà cùng lúc đó, Tống Thiền cũng kéo mạnh Tống Thiền về phía mình.

Bảng quảng cáo kia đáng lẽ đã rơi trúng hai người bọn họ, nhưng cuối cùng nó chỉ sượt qua da của Tạ Tinh Hiếu, cánh tay của cậu bị cắt dọc một đường dài chảy máu.

''Đừng nấn ná ở đây nữa, chúng ta nhanh đi thôi.''

Tạ Tinh Hiếu không xử lý vết thương, thay vào đó là bước nhanh hơn, cơn đau khiến cho cậu ta trở nên cáu kỉnh hơn.

''Em không thấy máu của em đang chảy ra như suối sao.''

Tống Thiền cưỡng ép kéo Tạ Tinh Hiếu vào một chỗ kín tránh gió, sau đó nhanh chóng lấy ra một cuộn bông băng.

''Đừng lo lắng, em đếm đến năm mươi là chị đã băng bó cho em xong rồi.''

Tống Thiền đúng là đã làm được như lời cô nói, chưa cần đếm đến năm mươi, cô đã băng bó cầm máu xong cho Tạ Tinh Hiếu.

''Như vậy chị mới có thể yên tâm được, em bị thương thế này chị cũng có phần trách nhiệm, tấm bảng quảng cáo đó vốn dĩ chuẩn bị đập xuống ngay mặt chị, may là có em đẩy chị ra nên đã cứu được cái mũi này của chị.''

Tạ Tinh Hiếu nhìn Tống Thiền, cảm giác như cô đang nói đùa, cậu không chắc là mình có nên hùa theo hay không, nhưng cuối cùng cậu vẫn thốt ra những lời đáng ghét như cũ.

''Nếu chị đã nói tôi là tên đáng ghét, vậy tại sao chị phải làm vậy với một tên đáng ghét?'' Tạ Tinh Hiếu giơ tay lên, bộ quần áo mới tinh đã thấm một chút máu đỏ: ''Chị thậm chí có thể trục lợi từ một tên đáng ghét sao?''

Điều mà Tạ Tinh Hiếu không ngờ được là Tống Thiền không hề nể năng mặt mũi giễu cợt cậu: ''Chị thì có ý đồ gì với em được, ý đồ khiến cho cái đầu ''thông minh'' của em không chịu nghe lời em mà cứ đi vào sâu bên trong khu tham quan trong khi trời mưa như tát nước thế này hả?''

Tạ Tinh Hiếu: ''...''

''Vừa rồi tôi mới cứu chị xong, giờ chị lại mắng tôi ngu?''

''Đúng vậy, em ngu ngốc như vậy, chị trục lợi được gì từ em đây?''

Tạ Tinh Hiếu không thể cãi lại được.

Tống Thiền cười cực kỳ vui vẻ: ''Chị đã có một cậu em trai ngốc nghếch rồi, không cần thêm một em trai ngu ngốc nữa đâu.''

Tạ Tinh Hiếu bỗng lắp ba lắp bắp: ''Ai, ai, muốn làm em trai của chị chứ!''

Bình Luận (0)
Comment