Một chùm đèn pha chiếu sáng đỉnh đồi thấp phía trước, ở một nơi giơ tay ra phía trước không nhìn thấy năm ngón tay thế này thì ánh sáng như vậy cực kỳ nổi bật.
Tống Thiền không trả lời Tạ Tinh Hiếu, vừa thấy ánh sáng là cô lập tức lao về phía trước.
Một chiếc xe buýt dừng lại trước mặt cô.
''Chú ơi cho cháu hỏi với, đây là chuyến chạy ra cổng đúng không ạ?''
''Đúng rồi! Lên đi, chú đi chuyến này để đón mấy đứa mà.''
Bác tài trả lời bằng chất giọng địa phương của mình.
Tống Thiền vui mừng khôn xiết, ngay cả cơ thể cũng không cảm thấy lạnh nữa, cô vẫy tay với Tạ Tinh Hiếu ở phía sau: ''Mau lên Tinh HIếu, chuyến xe này sẽ đưa chúng ta trở về nhà!''
Vẻ mặt Tạ Tinh Hiếu lúc này bình tĩnh đến lạ thường, anh đang nhìn về phía nguồn sáng kia, nơi Tống Thiền trông rất vui vẻ với nụ cười rạng rỡ trên môi tràn đầy sức sống, gương mặt trắng đỏ bừng vì lạnh nhưng vẫn vô cùng phấn khích. Khi Tống Thiền xác định được đây ra chuyến xe chạy ra cổng, cô không lập tức tự mình lên xe mà quay lại vẫy cậu ta.
Cậu ta bỗng có chút bất ngờ, khi nghe thấy hai từ ''về nhà'', vậy mà Tống Thiền vẫn không hề quên dẫn theo cậu ta.
Bên tai là tiếng gió thổi mưa rào, Tống Thiền đứng ngược sáng cùng chiếc xe buýt tựa như hòn đảo nhỏ dán chặt vào mắt Tạ Tinh Hiếu.
''Sao em còn chưa lại đây?''
Tạ Tinh Hiếu chợt bừng tỉnh từ trong cơn mê, che vết thương, bước đi khập khiễng lết về phía trước.
Ban đầu cậu ta không sợ đau, nhưng sau khi cảm nhận được điều gì đó, máu nhanh chóng trở nên ấm áp, đốt cháy làn da của cậu ta đau nhói.
Tạ Tinh Hiếu không nói một lời đi ngang qua Tống Thiền, lên xe buýt, cậu đưa mắt nhìn thấy trên xe buýt có rất nhiều người, tất cả đều là những du khách mắc kẹt ở khu tham quan.
Cậu nghe thấy Tống Thiền lẩm bẩm phía sau: ''Chiếc dù này phải làm sao bây giờ...''
Tạ Tinh Hiếu quay đầu thấy Tống Thiền đang loay hoay đóng ô lại, cả người dính nước mưa ướt đẫm, Tạ Tinh Hiếu nói ''Xin lỗi ạ'' với bác tài rồi bước ra bậc lên xuống xe nói với Tống Thiền: ''Chị còn đang làm gì thế?''
Tống Thiền cũng có chút sốt ruột: ''Chờ chị chút, chị xong liền.''
Tạ Tinh Hiếu khẽ nhắc nhở: ''Chiếc ô này hỏng rồi.''
Tống Thiền vẫn tiếc nuối không bỏ được: ''Nhưng đây là chiếc ô Chung Linh Ngộ đưa cho chị, hôm qua cậu ấy mới mua.''
Tạ Tinh Hiếu trực tiếp giật lấy ô của Tống Thiền, nhắm chuẩn ném cái ô rơi vào đúng thùng rác, sau đó cậu ta nắm lấy cánh tay của Tống Thiền, kéo cô đi lên xe buýt đẩy vào ghế ngồi.
Tạ Tinh Hiếu phớt lờ sự oán trách của Tống Thiền, cậu thắt dây an toàn chắc chắn rồi nói với bác tài: ''Bác ơi, có thể đi rồi ạ.''
Chiếc xe buýt lắc lư di chuyển, Tống Thiền im lặng nhìn ra bên ngoài xe, hàng mi ướt nhẹp, hốc mắt đỏ bừng.
Tạ Tinh Hiếu liếc nhìn Tống Thiền một cái: ''Chị có vẻ rất để ý Chung Linh Ngộ.''
Tống Thiền hít mũi: ''Ừm.''
Tạ Tinh Hiếu: ''Chị thừa nhận mà không một chút suy nghĩ luôn cơ à, xem ra chị thật sự thích anh ta đấy nhỉ.''
Tống Thiền cảm thấy có chút kỳ lạ, quay đầu qua nhìn Tạ Tinh Hiếu: ''Sao em lại nói với giọng điệu này?''
Tạ Tinh Hiếu dựa lưng vào ghế, một tay đặt lên cánh tay bị thương, hàng lông mày nhíu lại.
Tống Thiền thấy cậu ta hít một hơi thật sâu, nhưng lại chần chờ không thở ra, dường như đang rất đau.
''Chúng ta sắp ra tới cổng rồi, em cố nhịn một chút.''
Tạ Tinh Hiếu cố chịu đựng, mặt mũi tái nhợt, một lúc sau, giọng nói khàn khàn truyền đến tai Tống Thiền.
''Cái ô kia của chị, tôi nhìn thấy là không sửa được rồi, cũng không thể đóng lại mang theo, vừa rồi trên xe có mấy người mất kiên nhẫn không muốn chờ, cho nên tôi mới phải ném nó đi. Cùng lắm thì lúc trở về tôi giải thích với Chung Linh Ngộ, để anh ta đưa cho chị một cái khác.''
Tống Thiền hiểu ra cậu nhóc này đang nói xin lỗi: ''Em đừng nói vậy, chị không trách em về vụ cái ô đâu.''
Tạ Tinh Hiếu mở mắt ra, yếu ớt nói: ''Được rồi, vậy chuyện đó coi như chúng ta hòa nhau.''
Khi xe vừa chạy ra đến cổng chính, điện thoại Tống Thiền có tín hiệu lại, một loạt tin nhắn liên tục nhảy ra trên màn hình.
Tống Thiền vội vàng xuống xe, còn chưa kịp đọc tin nhắn.
Trời vẫn mưa như trút nước, Tống Thiền vừa mới bước vào trong màn mưa đã bị nước mưa tạt mờ tầm nhìn.
Chung Linh Ngộ đứng ở phía xa, vừa nhìn thấy Tống Thiền anh lập tức che dù chạy tới, ôm cả người cô vào trong lòng: ''Tại sao em không trả lời tin nhắn của anh?''
Mùi mưa không hề dễ chịu, nên Tống Thiền càng có thể nhạy bén cảm nhận được mùi hương của Chung Linh Ngộ, mùi hương ấm áp đó khiến cô thấy vô cùng thoải mái.
Tống Thiền lau đi vết nước mắt, ngước mắt lên nhìn vào ánh mắt lo lắng của Chung Linh Ngộ, ánh đèn bên ngoài khu tham quan trắng xóa, chói mắt và tràn ngập cảm giác yên bình trước vẻ đẹp ly kỳ nhưng không quá nguy hiểm.
''Vừa rồi không có tín hiệu.''
''Anh muốn đi vào tìm em nhưng nhân viên nói như vậy sẽ gây bất tiện cho công việc của bọn họ.''
''Anh không vào là đúng, nếu như mọi người đều đi vào tìm người thân chưa thấy trở về vậy thì chiếc xe buýt vừa rồi sẽ không có đủ chỗ ngồi cho mọi người.''
''Nếu em không ra anh thật sự sẽ báo cảnh sát mất, em nhìn này, anh thậm chí đã bấm sẵn số điện thoại rồi.''
Đột nhiên bên cạnh có tiếng người ho khan.
Lúc này Tống Thiền mới chợt nhớ tới Tạ Tinh Hiếu.
Cô quay đầu nhìn thấy cậu ta đứng ngay phía sau cây cột cách đó hai mươi mét, cậu ta liếc mắt về phía này một cái rồi lại cúi đầu xuống.
Chung Linh Ngộ dẫn Tống Thiền qua đó: ''Sao em đứng ở xa thế?''
Tạ Tinh Hiếu: ''Nhìn tôi giống người không có mắt nhìn đến vậy sao?''
Lời này khiến cả Tống Thiền và Chung Linh Ngộ đều có chút lúng túng.
Đang nói chuyện thì Chung Linh Ngộ chú ý tới vết thương trên tay Tạ Tinh Hiếu, anh hỏi: ''Tay em bị sao thế?''
Tống Thiền lập tức nhớ đến chuyện này, cô bắt đầu kể lại toàn bộ chuyến phiêu lưu của bọn họ.
Sau khi đại khái biết được câu chuyện, ánh mắt của Chung Linh Ngộ dừng lại trên người Tạ Tinh Hiếu hai giây rồi mới nói: ''Anh đưa em đi bệnh viện ở gần đây.''
Tạ Tinh Hiếu nói: ''Tôi không sao.''
''Bệnh viện ở gần nhất chỉ cách đây khoảng ba cây số thôi, anh chở em đến đó.''
Tạ Tinh Hiếu phát hiện Chung Linh Ngộ hoàn toàn không hề cho cậu ta cơ hội từ chối.
Chẳng lẽ đây là năng lực của một vị chủ tịch khiến người ta phải nghe theo sao?
Tạ Tinh Hiếu vén tay áo lên kiểm tra vết thương, Tống Thiền lại gần hỏi: ''Yên tâm, băng này không thấm nước. Chị thấy Linh Ngộ nói đúng đó, vết thương này cần được xử lý cẩn thận, tránh vi khuẩn viêm nhiễm, lỡ để bị uốn ván thì không tốt đâu.''
Bệnh viện nằm bên ngoài quy mô không lớn, cũng như các bệnh viện ở những khu vực trước đó, chỉ đạt điều kiện của một trung tâm y tế nhưng như vậy cũng đủ để xử lý vết thương của Tạ Tinh Hiếu.
Chung Hinh cầm theo một hộp sủi cảo chạy đến trung tâm y tế, thấy Tạ Tinh Hiếu thì chạy vội tới: ''Nghe nói cậu trở thành Dương Quá rồi hả?''
Khóe miệng Tạ Tinh Hiếu giật giật: ''Cũng chưa đến mức cụt cả cánh tay như vậy đâu.''
Chung Hinh: ''Vậy lát nữa cậu ăn cơm thế nào đây?''
Tạ Tinh Hiếu giơ vết thương ra cho Chung Hinh nhìn: ''Tôi bị thương ở cánh tay chứ không phải là bàn tay, đâu phải không thể cầm đũa.''
Sau khi vết thương được xử lý xong, bốn người bọn họ đi ra bên ngoài hành lang của trung tâm y tế, tìm được một cái bàn nhỏ rồi bày hộp cơm ra để ăn.
Tống Thiền vẫn còn sợ hãi khi kể lại chuyện vừa mới xảy ra trong khu tham quan.
Chung Hinh oán trách Chung Linh Ngộ: ''Em và anh trai, còn có cả Tống Thanh và Yến Vi Tang đều muốn ở lại chờ hai người, mà Chung Linh Ngộ nhất quyết không cho.''
Chung Linh Ngộ giáo dục Chung Hinh: ''Ngoài việc khóc ra thì em còn có thể làm gì khác?''
Chung Hinh bĩu môi, có chút xấu hổ.
Tống Thiền nhìn vẻ mặt của Chung Hinh, cuộc khủng hoảng vừa rồi đã biến mọi tức giận của Chung Hinh thành sự lo lắng, cô thở phào nhẹ nhõm, gắp cho Chung Hinh một miếng sủi cảo.
''Ngoại trừ khóc, em còn biết làm cho chị vui vẻ nữa.''
Chung Hinh hiểu ý của Tống Thiền, đột nhiên có hơi ngượng ngùng cúi đầu xuống, nhưng khóe miệng lại có dấu hiệu nhếch lên.
Chung Linh Ngộ nhìn xung quanh, thản nhiên đùa: ''Anh lại nói sai rồi. Xem đi, anh đã nói rồi, cho dù là các em có cãi nhau thế nào thì cuối cùng người sai sẽ luôn là anh.''
Chung Hinh và Tống Thiền đồng thời cười rộ lên.
Sau khi cười xong hai người nhìn đối phương một cái, mọi hiềm khích trước đó cứ như vậy mà tan biến.
Tạ Tinh Hiếu lẳng lặng quan sát ngôn ngữ giữa ba người, hàng lông mày thường ngày nhuốm đầy vẻ u ám của cậu ta bây giờ chỉ còn lại sự tò mò thuần túy.
Và còn cả sự ngạc nhiên không biết nên phải diễn tả thế nào.
Cậu ta không biết một gia đình thậm chí có thể hòa thuận như ba người trước mắt này không.
Bố cậu ta là một người đàn ông cổ hủ, mẹ lại rất mạnh mẽ, hai người bọn họ đều không ai chịu cúi đầu thừa nhận sai lầm, chứ đừng nói là tự nói ra những lời chê bai bản thân như Chung Hinh. Cho nên trong nhà cậu ta chưa từng có những tiếng cười như thế này vang lên.
Chuyến du lịch đến đây là kết thúc.
Ngày hôm sau sẽ là ngày lên đường trở về.
Bọn họ sẽ khởi hành từ sáng sớm và dự kiến sẽ nghỉ ngơi một đêm trên đường rồi sáng ngày thứ hai sẽ chạy về đến Dịch Thành.
Khi sắp phải trở về, Tống Thiền vẫn còn có chút không nỡ rời xa nơi này.
Ở Dịch Thành, thứ mà cô nhìn thấy nhiều nhất là những ngọn núi xanh cùng với làn nước trong xanh, mà trong chuyến hành trình này cô được chiêm ngưỡng vô vàn cảnh quan ở khu vực này, nơi có đồng cỏ bao la với bầu trời xanh ngắt, có sa mạc rộng lớn, có Hồ Muối rất lớn với mặt hồ trong như một chiếc gương soi khổng lồ.
Ở nơi này còn có những loại cỏ lác cứng cáp tồn tại bất chấp gió cát.
Khi xe gần chạy đến đoạn đường cao tốc, nhóm bọn họ nhìn thấy trên sa mạc có rất nhiều lều trại lớn được dựng lên.
Tống Thiền có chút tò mò những người dựng trại này đang làm gì, nhưng cô không muốn làm chậm trễ hành trình, nên không phát biểu ý kiến.
Nhưng Tống Thanh ở bên cạnh đã thò đầu ra ngoài: "Những thứ này là gì vậy ạ, chúng ta có thể rẽ vào đó xem một chút không?''
Chung Linh Ngộ hỏi ý kiến của mọi người, sau đó đỗ xe sát vào ven đường.
Tống Thanh đội nón cói lên, rồi kéo Tống Thiền vào xem thì đụng phải người gác cổng bên ngoài.
Bác ấy nói bằng tiếng địa phương rằng đây là cơ sở ươm cây giống nhưng chưa mở cửa bên trong không có gì cả.
Chung Linh Ngộ nhìn ra được Tống Thiền có chút tiếc nuối, định hỏi thăm thêm từ bác canh cổng, nhưng đáng tiếc bác chỉ là người canh cổng nên cũng không thể nào cung cấp nhiều thông tin gì cho bọn họ.
''Phía sau chỗ này là thôn Lộc Nhĩ, nhà nước muốn tham gia vào nông nghiệp sa mạc ở vùng đất này và sử dụng thôn Lộc Nhĩ để thức đẩy sự phát triển của các quận huyện xung quanh, nhưng hạng mục này đã bị trì hoãn ba năm, đến giờ vẫn chưa được đi vào hoạt động, bác là người canh cổng thứ năm rồi. Không biết những lều trại này khi nào mới được sử dụng.''
Tống Thanh gãi đầu: ''Không hiểu nổi đúng là không thể hiểu được mà, chỉ có những người có kiến thức về nông nghiệp mới hiểu được, vậy chúng ta đi thôi.''
Chung Linh Ngộ đi trước khởi động xe, Tống Thanh cũng lên xe bật điều hòa trước, khi đi ra xem thì thấy Tống Thiền vẫn còn đứng ở cổng những lều trại lớn, không biết cô đứng đó làm gì.
Chung Hinh có hơi thắc mắc, gọi điện thoại cho Tống Thiền, bảo cô mau lên xe thôi.
Lúc này Tống Thiền mới bừng tỉnh, vội vã chạy trở về xe.
Chiếc xe bắt đầu chạy vào cao tốc, người lái xe là Chung Linh Ngộ.
Thời tiết vốn đang khô ráo, nhưng sau khi lái xe được khoảng 800 km thì trời bắt đầu đổ cơn mưa rất lớn.
Trên đường cao tốc luôn có những chiếc xe chạy ẩu, nhất là khi trời tối đường trơn rất dễ xảy ra tai nạn.
Lần này lại xảy ra một vụ tắc đường nữa, và điều khiến lần này tệ hơn lần trước là bọn họ không thể lái xe đến khách sạn.
Xe cứu thương và xe cảnh sát liên tục chạy qua lại trên làn đường khẩn cấp, chắc chắn phía trước đã xảy ra chuyện gì rất nghiêm trọng.
Lúc xe chạy đến địa điểm xảy ra tai nạn, nhìn thấy tình trạng vụ việc rất thê thảm, rất nhiều người không dám chạy về phía trước, mà sẽ chạy vào trạm nghỉ dừng chân ở gần đó.
Chung Linh Ngộ cũng vậy.
Ban đầu Chung Linh Ngộ chỉ là đang phân vân có nên đi tiếp hay không, nhưng mọi người đều khuyên anh không nên chạy tiếp.
Chung Hinh trông còn hưng phấn hơn: ''Em chưa từng ngủ lại ở trạm nghỉ tự phục vụ như thế này bao giờ cả, đây có thể coi là cơ hội để có được một trải nghiệm tốt.''
Yến Vi Tang bày tỏ tán thành: ''Xe này của cậu sẽ thể hạ ghế ngồi xuống, đủ chỗ cho ba người nằm, với lại không phải cậu còn lều sao?''
Tạ Tinh Hiếu là người đầu tiên đứng ra nói: ''Tôi ngủ lều vải với Tống Thanh.''
Chung Thừa: ''Vậy em và anh Chung Linh Ngộ sẽ ở cùng một cái lều, chị Tống Thiền, Yến Vi Tang và Chung Hinh, ba người ngủ trên xe.''
Sắp xếp chỗ ngủ như vậy là xong.
Hôm nay thật xui xẻo, khu vực tự phục vụ bị mất điện, không cung cấp nước nóng nữa, vậy là không thể ăn mì gói được, may sao là còn có bếp ga nhỏ.
Bọn họ mượn được một bình đun nước của một nhà hàng trong khu tham quan danh lam thắng cảnh. Nhiều chủ xe cũng đến đến xin nước nóng, nhà hàng nhanh chóng trở nên đông đúc hơn. Mọi người đều là khách du lịch bèo nước gặp gỡ, cậu một câu tôi một câu, sau đó là cảnh vui vẻ tâm sự đôi lời.
''Các em là người ở đâu?''
''Bọn em đến từ quận C, Dịch Thành.''
''Bọn anh là người Nghi Thành, đây là trạm thứ mấy của các em rồi?''
''Bọn em đang trên đường trở về ạ.''
''À, điểm dừng chân đầu tiên của chúng tôi là Trương Dịch, sau đó sẽ đi thẳng đến Thanh Hải, rồi đến Tây Tạng, vậy là chúng ta ngược chiều nhau rồi. Các em thấy địa điểm nào đáng đến tham quan nhất?''
''Nếu nói đáng tham quan nhất thì phải là Đại Sài Đán, nhất định phải đến đó xem. Ngoài ra còn có quốc lộ Hỏa Tinh Số 1 nữa, chỉ có những người đi du lịch tự túc mới có thể lái đến địa điểm ngắm cảnh này, nhưng rất đáng để đến trải nghiệm, chuyến đi đến doanh trại Hỏa Tinh thật sự rất tuyệt, ở đó không có lấy một ngọn cỏ mọc, khắp nơi là hoang mạc với những trụ cột bị phong thực. Nhưng các anh phải tải bản đồ xuống máy trước, ở đó không có tín hiệu mạng, lần trước suýt nữa bọn em đã chạy nhầm chỗ đấy.''
''Ban đầu bọn anh định sẽ chạy đến Tân Cương, nghe các em nói vậy, anh cũng muốn đi dạo Tây Bắc một vòng, cho hai đứa nhóc nhà anh trải nghiệm thêm nhiều điều mới mẻ khác.''
''Từ Thanh Hải có thể đi vào Tây Tạng, chạy dọc theo Kỳ Liên Sơn cũng đẹp lắm đấy ạ, lại rất thích hợp với chuyến đi một nhà năm người như các anh. Dạ? Anh thích hương vị thịt bò ngâm muối tiêu không?''
''Anh cảm thấy bắp cải muối chua ngâm trong hũ để lâu ngày ăn ngon hơn.''
...
Tống Thiền cảm thấy mọi chuyện xảy ra rất kỳ diệu, mọi người đều nói với nhau bằng giọng địa phương khác nhau, nhưng vui vẻ hòa thuận qua đêm trú mưa trong một khu tự phục vụ. Mọi người ở cùng nhau trong một căn phòng rất rộng, ồn ào cũng rất hỗn loạn, nhưng lại không hề có dấu hiệu của khó chịu hay bực bội ủ rũ khi ở một nơi xa lạ.
Còn đám trẻ con thì cảm thấy mới lạ, nhao nhao một lúc và nhanh chóng đã bám lấy nhau chơi chung.
Tống Thiền ngước đầu lên quan sát đám đông trước mắt, chìm đắm trong những suy nghĩ kỳ lạ trong đầu.
Chung Linh Ngộ đi tới đưa cho cô một ly trà sữa nóng: ''Em đang suy nghĩ gì thế?''
Tống Thiền nói: ''Bỗng nhiên em cảm thấy rất kỳ diệu.''
Chung Linh Ngộ: ''Nói cho anh nghe với.''
Tống Thiền: ''Ở đây có người chở hàng, có du khách đến du lịch, một số người đi cùng bố mẹ già, một số là cặp vợ chồng đã nghỉ hưu, có một số người là du khách xách ba lô lên một mình đi vào Nam ra Bắc, cũng có người đưa con cái đi du lịch trong kỳ nghỉ hè, cũng có người là đi du lịch với bạn thân. Cảnh quan trên đường đi chắc chắn là phong cảnh đáng nhớ, nhưng bây giờ tớ cảm thấy chúng ta ở đây lúc này cũng là một phong cảnh như vậy.''
''Đây là sự hấp dẫn của du lịch.''
''Nhưng còn có một điều tuyệt vời hơn nữa...''
Chung Linh Ngộ đặt ly bên mép miệng, nhấp nháp ly cà phê, nghe cô nói tiếp.
''Vào giờ phút này đây, anh ở bên cạnh em.''
Trái tim của Chung Linh Ngộ bỗng chậm một nhịp, quay lại nhìn về phía Tống Thiền, bắt gặp ánh mắt xinh đẹp tươi cười của cô. Ánh sáng trong đôi mắt đen láy của Tống Thiền như vầng trăng rằm, xâm chiếm linh hồn anh, dẫn lối anh đi vào một không gian mơ hồ nơi mà đang có những rung chấn mãnh liệt. Anh siết chặt nắm tay, cà phê tràn ra ngoài đổ ra đầy đất, anh không có cách nào có thể che giấu được cảm xúc thật sự của mình vào lúc này.
*
Tác giả có lời muốn nói:
Tống Thiền rất có tiền đồ đó nha, còn biết trêu ghẹo chồng nữa.