Tống Thiền dành những ngày cuối cùng của kỳ nghỉ hè để cắt dựng phim và viết bản thảo.
Bình thường cô rất ít khi trả lời các câu hỏi chứ đừng nói đến việc báo cáo tiến độ dự án của mình với các bạn học và giáo viên.
Trong một quán cà phê nhỏ, Chung Linh Ngộ thuê một phòng riêng để kèm cặp Tống Thiền về cách thuyết trình.
Chung Hinh Chung Thừa từng học về phát thanh truyền hình và dẫn chương trình, cách nói chuyện và điệu bộ rất ra dáng người trong ngành có kinh nghiệm.
Tống Thanh cũng ở đây, cậu phụ trách việc ăn uống.
Trước khi tới đây, Tống Thiền đã học thuộc lòng bản thảo cũng đã thử tự thuyết trình, sau đó thu âm lại rồi nghe, cô nhận thấy bản thân còn có rất nhiều vấn đề như tiết tấu nói chuyện không ổn định, ánh mắt không có điểm nhìn cố định, âm thanh không to rõ ràng, cách thuyết trình không được tốt.
Nếu tổng điểm là mười, thì tổng thể toàn bộ bài trình bày của Tống Thiền hiện tại cao lắm cũng chỉ được bốn.
Cô có chút ủ rũ, kiệt sức nằm gục ra bàn: ''Còn một tuần nữa là phải báo cáo rồi, nhưng tớ đến giờ tớ thậm chí còn không nói được tiếng phổ thông cho ra hồn nữa.''
Người dân ở khu vực Dịch Thành đều nói tiếng địa phương, rất ít người dân bản địa ở đây có thể nói được tiếng phổ thông đạt tiêu chuẩn như người ở miền Bắc.
Chung Hinh an ủi Tống Thiền: ''Mẹ nghĩ trước đó bọn con nói tiếng phổ thông nghe hay lắm sao? Trước đây bọn con nói chuyện tiếng Anh tiếng phổ thông lộn xộn không đâu ra đâu.''
Chung Thừa cũng cười tự giễu: ''Con còn nghiêm trọng hơn Chung Hinh, giọng của con ngoài trộn lẫn giữa phương ngữ của Dịch Thành với tiếng Anh, mà còn pha với tiếng Quảng.''
Chung Linh Ngộ: ''Bởi vì anh trước kia phức tạp như vậy đấy.''
Tống Thiền không thể tưởng tượng nổi: ''Sao có thể như thế được! Giọng của anh rõ ràng rất tiêu chuẩn mà, không hề nghe ra có chút giọng địa phương nào luôn!''
Tống Thiền nhớ lần đầu gặp mặt, khi cô nghe Chung Linh Ngộ nói chuyện, cô đã rất đỗi ngạc nhiên. Phát âm của anh không những theo đúng tiêu chuẩn của tiếng phổ thông mà còn cả nhịp điệu có trầm có bổng, từ âm tiết rất rõ ràng, anh nắm bắt cảm xúc rất tốt, giọng điệu chuẩn mực, nhẹ nhàng, giống như một diễn viên lồng tiếng chuyên nghiệp vậy.
Chung Linh Ngộ vừa nghe Tống Thiền nói vậy, anh lập tức biểu diễn ngôn ngữ lai của mình, chọc cho Tống Thiền cười không ngớt.
''Âm thanh cũng rất dễ nghe đó, nhưng từ đầu đến cuối em không hiểu anh đang nói gì, ha ha ha ha!''
''Cho nên khi anh đi học lại, các bạn trong lớp không hiểu anh nói gì, lúc về nhà, hàng xóm không hiểu anh nói gì, khi đến công ty đi làm, nhân viên không hiểu anh nói gì. Sau đó ngay cả chính anh cũng không hiểu nổi mình đang nói gì, hệ thống ngôn ngữ của anh đã sụp đổ.''
"Anh thật đáng thương, ha ha ha."
Chung Hinh cười đến mức xóc hông không thở nổi: "Đây là lần đầu tiên con nghe về chuyện này luôn đó."
Chung Thừa bình luận: "Con không thể tưởng tượng nổi, thế giới lúc đó của bố yên tĩnh như thế nào. Bởi vì không ai nghe hiểu bố nói gì nên sẽ không có ai đến tìm bố trò chuyện."
Chung Hinh: "Thảo nào trước đây trong công ty bố bị đồn là lạnh lùng xa cách khó hòa hợp."
Tống Thiền dần dần không nói gì nữa mà chỉ nghe Chung Hinh Chung Thừa nói chuyện với Chung Linh Ngộ, cô vô cùng hứng thú lắng nghe.
Cảm giác kỳ diệu đó lần nữa lại tìm đến.
Mặc dù bọn họ đã quen biết được một khoảng thời gian khá lâu, nhưng Tống Thiền nhận ra cô không biết một chút gì về Chung Linh Ngộ, về tương lai và quá khứ của anh, nhưng anh đã dẫn dắt cô đi khám phát mọi thứ về anh từng bước một.
Chung Linh Ngộ vừa xa lạ nhưng cũng rất đỗi gần gũi, trên đời này có lẽ cô sẽ không tìm được một người nào có thể mang đến cho cô một trải nghiệm phức tạp và mới lạ đến như vậy.
Nhóm bọn họ ở quán cà phê từ sáng đến tối mới chầm chậm thu dọn đồ đạc, rời quán rồi về nhà.
Cũng may chủ quán cà phê là bạn của Chung Linh Ngộ, nếu không nhân viên quán đã đuổi bọn họ đi từ lâu rồi.
Trong một tuần tiếp theo, ngày nào Chung Linh Ngộ cũng đến gõ cửa nhà Tống Thiền vào lúc sáu giờ sáng, kéo cô dậy và bắt đầu buổi huấn luyện ma quỷ.
Mặc dù Tống Thiền rất mệt, nhưng cô chưa bao giờ là kiểu người yếu ớt và hiếm khi phàn nàn oán trách. Ngay cả khi có buồn ngủ, rườm rà rắc rối đến mấy, cô cũng kiên trì nghe lời luyện tập, lặp đi lặp lại và sửa đổi không biết bao nhiêu lần.
Chung Linh Ngộ bình thường có thể nói là vô cùng ôn hòa tế nhị, mọi việc vặt vãnh đều chỉ cần nằm yên hưởng thụ. Nhưng một khi có chuyện quan trọng, anh sẽ lập tức biến thành một giáo viên nghiêm khắc, thiết lập thói quen làm việc ngủ nghỉ như trong quân ngũ, khiến con người ta suy sụp chỉ trong vài phút ngắn ngủi.
Nhưng khi anh yêu cầu mọi người làm theo những gì anh đưa ra, thì bản thân anh cũng dậy sớm và ngủ muộn hơn bất kỳ ai, còn phải lập ra kế hoạch huấn luyện, viết nhật ký huấn luyện để theo dõi tiến độ. Rõ ràng chuyện thuyết trình không liên quan gì đến anh, nhưng anh vẫn tận tâm tận lực từ ngày này qua ngày khác.
Mỗi sáng khi Tống Thiền bị ép lôi dậy, cô sẽ lặng lẽ oán trách Chung Linh Ngộ trong lòng, sau khi ngủ trưa tỉnh dậy, ngắm nhìn gương mặt này của anh trong đầu cô lại bắt đầu nghĩ đủ chuyện trên trời dưới đất, đến buổi chiều khi nghe anh nói về những câu chuyện truyền động lực, xoa dịu tâm hồn thì lại hai mắt đỏ hoe nhìn anh, buổi tối khi huấn luyện kết thúc, cô lại khâm phục tinh thần cống hiến hết mình hiếm thấy trên đời của anh.
Tống Thiền cứ xoay vòng trong việc oán trách, đầu óc trên mây, cảm động mà trôi qua mỗi ngày.
Buổi tối trước ngày thuyết trình báo cáo bài làm, Tống Thiền căng thẳng đến mực không ngủ được.
Chung Linh Ngộ cùng Tống Thiền ngơ ngác trên sân thượng.
"Đây là video lần đầu tiên em thuyết trình, còn đây là video thuyết trình của em sau buổi huấn luyện ngày hôm nay."
Thật ra Tống Thiền đã đến tìm Chung Linh Ngộ xin video quay cô thuyết trình sau ngày huấn luyện thứ hai, nhưng Chung Linh Ngộ không đưa và bảo rằng anh sẽ cho cô xem vào ngày cuối cùng.
Trước khi Tống Thiền xem, trong lòng cô thật sự không có kỳ vọng gì, cô chỉ cảm thấy đoạn video đó sẽ trở thành lịch sử đen tối của cô, với lại mới chỉ có bảy ngày thôi, có thể thay đổi đến mức nào chứ?
Nhưng sau khi cô xem xong, cô chợt nhận ra bản thân đã sai rồi.
"Chung Linh Ngộ, đây thật sự là em sao?"
Người trong video đầu tiên, cơ thể dáng đứng gượng gạo, phát âm kỳ lạ, sự lo lắng hiện rõ trên gương mặt có thể nhìn thấy bằng mắt thường, tay chân còn có nhiều động tác nhỏ thừa thãi.
Ở trong video thứ hai, toàn bộ khí chất và cơ thể dáng đứng của cô gái đó đã thay đổi, không chỉ giọng nói rất chuẩn mực mà những khoảng dừng cũng khá phù hợp, nhưng từ đầu đến cuối không hề nhìn ra dấu vết của việc gồng mình cố gắng đọc theo bản thảo, trong video đó là một Tống Thiền vừa thả lỏng vừa hiểu rõ mình đang nói gì.
Chung Linh Ngộ cũng mừng cho cô: "Thật ra từ ngày thứ tư, trạng thái của em đã tốt rồi, điều này gần như có thể nói là em đã hình thành được trí nhớ cơ bắp, vì vậy ngày mai em nhất định có thể phát huy tốt. Em phải tin tưởng vào điều đó, cho dù đầu óc em có trống rỗng, cơ thể cũng sẽ giúp em ghi nhớ."
Rõ ràng những lời này không có gì đặc biệt, nhưng khi Tống Thiền nghe lại có cảm giác kích động khó diễn tả thành lời.
Cô đã được khích lệ rất nhiều.
Trong buổi báo cáo kết quả ngày hôm sau ở trường, Tống Thiền bước lên bục với sự tự tin, cô có mười phút để bảo vệ đồ án của mình.
Sau đó khi cô ngồi bên dưới khán đài, nghe những thành viên trong nhóm cũ bảo vệ đồ án có chủ đề giống mình, cô cảm thấy bản thân đã nắm chắc phần thắng.
Vậy là ổn rồi.
Quả nhiên một tháng sau, Tống Thiền đã giành được chiến thắng trong kỳ khảo sát này, nhóm cướp ý tưởng của cô đã mất đi tư cách tiếp tục tham gia cuộc thi.
Một ngày nọ, trong lần trực nhật lớp, Tống Thiền và nhóm trưởng nhóm ba được phân công vào nhóm quét lớp.
Đối phương nói với giọng điệu quái gở: "Chúng ta đúng là có duyên thật đấy, lại được chia vào một nhóm rồi."
Tống Thiền cũng không khách khí: "Loại duyên phận này không có cũng không sao."
Nhóm trưởng nhóm ba tức giận: "Cậu đừng có vội vui mừng, chúng tôi không thèm quan tâm đến chủ đề rác rưởi của cậu đâu. Giá trị giải thưởng của mấy cái cuộc thi như giải Nảy Mầm này cũng chỉ ở mức bình thường, nên chúng tôi không nghiêm túc chuẩn bị. Nếu chúng tôi mà thật sự làm cái bài này, cậu nghĩ cậu có cửa chắc? Tham gia mấy cái cuộc thi này làm trễ nãi việc học hành của tôi, nên tôi chủ động từ bỏ, chứ không phải tôi thua trước cậu đâu."
Tống Thiền chẳng mấy quan tâm: "Ồ."
Sau đó, trong kỳ thi tháng thứ hai, nhóm trưởng nhóm ba tuyên bố chủ động rút khỏi cuộc thi vì để tập trung học tập lại bị Tống Thiền đẩy ra khỏi top 5.
Tống Thiền cũng không vui vẻ gì, dù sao hiện tại cô đã có thể có thành tích ổn định nằm trong top 5 rồi.
Sau đó cô bắt đầu chuẩn bị cho vòng chung kết giải Nảy Mầm.
Bởi vì nội dung phức tạp, và có tính học thuật cao, nên trường học đã chọn ra hai giáo viên chủ chốt để dạy kèm cho Tống Thiền. Ở trường học Tống Thiền đã có giáo viên đặc biệt luân phiên dạy riêng, sau khi về nhà Chung Linh Ngộ lại tiếp tục huấn luyện thêm cho Tống Thiền, lần này vấn đề không chỉ còn ở phát âm rõ ràng tiếng phổ thông, mà còn có khẩu ngữ tiếng Anh.
Để có thể nói tiếng Anh lưu loát chưa bao giờ là một chuyện dễ dàng.
Trước tiên, để cho Tống Thiền quên đi cách phát âm sai lệch của cô trước đây đã là một khó khăn không nhỏ rồi.
Nhưng chỉ cần cố gắng không ngừng và chăm chỉ rèn luyện thì sẽ được đền đáp.
Nửa năm sau, kết quả giải Nảy Mầm được công bố, Tống Thiền trở thành học sinh đầu tiên của trường trung học Lộ Hoa giành được giải nhất của giải Nảy Mầm từ khi trường được thành lập đến giờ.
Vào ngày có kết quả, văn phòng tuyển sinh của trường học thủ đô đã gọi tới.
Đây là ngày hạnh phúc nhất của Tống Thiền.
Khi lên nhận giải, Tống Thiền đứng ở trên sân khấu, ngay vị trí trung tâm.
Trong hội trường có rất nhiều vị khách quý, có những tên tuổi lớn trong ngành giáo dục, có lãnh đạo của nhiều trường đại học, và những người nổi tiếng trong nhiều lĩnh vực khác nhau.
Bố mẹ và em trai của Tống Thiền cũng đến, bố mẹ cô đã dời lại công việc, mặc bộ quần áo mới mua tham gia buổi lễ trao giải này.
Bọn họ cũng giống như những bậc cha mẹ khác, họ mua một bó hoa lớn. Khi Tống Thiền bước xuống, họ chào đón cô trong nước mắt và nhét bó hoa vào trong tay cô.
Tống Thanh đã khóc rất lớn, đến mức mà bản tin truyền hình trực tiếp lập tức lia máy quay đến trước mặt cậu, Tống Thanh hướng về phía ống kính bắt đầu làm một bài luận văn với tiêu đề "Chị tôi giành được giải nhất rồi".
"Chị ấy không ngừng hoàn thiện bản thân, học hành rất liều mạng, và luôn cố gắng vượt qua mọi khó khăn phía trước. Một năm trước chị ấy vẫn chỉ là một kẻ vô dụng..."
Tống Thiền rất muốn tìm một vết nứt trên mặt đất để chui vào ngay tại chỗ.
Cô sợ hãi che mặt lại, rồi dần dần trốn khỏi những ánh đèn sáng chói, và tìm thấy được Chung Linh Ngộ đang ở phía trước.
Anh đứng ở hàng ghế đầu tiên, không đến làm phiền cô, có lẽ anh biết giờ phút này ai mới nên là người đứng bên cạnh Tống Thiền. Người đó là bố mẹ cô, chứ không phải anh. Anh khi đối diện với ánh mắt tìm tới của Tống Thiền, nụ cười vui mừng nở rộ trên khóe môi anh.
Lúc này, Tống Thiền đột nhiên có chút nghẹn ngào.
Nụ cười của Chung Linh Ngộ xoa dịu tâm trạng kích động của Tống Thiền, khiến cho cô bình tĩnh lại, theo sau đó là cảm giác cảm động không thể diễn tả bằng lời.
Khi người dẫn chương trình hỏi Tống Thiền có cảm nghĩ gì, ban đầu Tống Thiền vẫn còn rất bối rối.
Nhưng thành thật mà nói, mọi người khi đứng trước những thời điểm như này, đều có cảm nghĩ riêng.
Sau khi cảm ơn các giáo viên, bạn bè theo thường lệ, giọng điệu của Tống Thiền chợt chậm lại.
"Nhưng thật ra, người mà em cảm thấy biết ơn nhất là chính mình, không phải em tự luyến đâu ạ." Khán giả bên dưới bật cười trước câu nói khôi hài này.
Sau khi mọi người cười xong, giọng của Tống Thiền lại cất lên, lần này đã không còn vẻ tự giễu nữa.
"Nói ra thì có hơi xấu hổ, em là một người rất sợ giao tiếp xã hội, em chưa bao giờ chủ động trả lời câu hỏi trong lớp, từ ba năm trước em đã không thể giơ tay trả lời tham gia vào hoạt động nhóm, nên em đã định trở thành một người câm nghiêm túc nghe giảng trong lớp. Và em chưa bao giờ nghĩ mình có thể đứng thuyết trình trước đám đông, điều này hoàn toàn xa vời định nghĩa của em về bản thân."
"Nhưng sự thật đã chứng minh, em đã nhận định bản thân quá sớm. Nếu như một năm trước em không mạnh dạn quyết định bước ra khỏi vùng an toàn của mình, em sẽ không bao giờ biết được mình còn có khả năng này."
"Hóa ra, đến cả em cũng không thật sự hiểu chính mình."
"Em biết ơn bản thân là vì, trong con người đầy sự sợ hãi rụt rè này còn tồn tại một Tống Thiền khác, cô ấy có thể là người dễ bị tổn thương nhất trên đời, có thể mong manh đến mức không thể sống được như mong đợi của người khác. Khi em đăng ký tham gia cuộc thi này, cô ấy đã nhảy ra và phản đối, khi em bắt đầu chọn chủ đề, cô ấy đã bảo em bỏ cuộc đi, khi em bắt đầu quay lại buổi diễn tập thuyết trình đầu tiên, cô ấy đã lắc đầu thở dài. Nhưng đến cuối cùng, một Tống Thiền nhút nhát vẫn luôn đồng hành với một Tống Thiền vụng về chậm chạp, hoàn thành cuộc thi này."
"Không phải em đã chiến thắng được sự rụt rè của mình, mà chính sự rụt rè đó của em đã mềm lòng trước một chút ý chí chiến đấu của em. Cô ấy nói, haiz, nhìn đi, cậu còn trẻ mà, lại có chút lòng cầu tiến, vậy tôi sẽ giúp cậu thử xem sao, xem cậu có thể tìm được con người mới không."
"Và bây giờ em quả thật đã gặp một người bạn mới, một Tống Thiền dũng cảm hơn trước đây."
Trong hội trường có rất nhiều học sinh, có những người không đạt giải, cũng có những bạn học sinh chỉ đến xem, bọn họ nghe bài phát biểu giản dị này, rất nhiều người cảm thấy đồng cảm như thấy chính mình trong đó.
Thậm chí có người hốc mắt cay cay, tất nhiên, họ không cảm thấy chua xót cho bất kỳ ai, mà là chua xót cho chính mình.
Có ai xuất sắc ngay từ điểm bắt đầu đâu?
Nếu Tống Thiền không chia sẻ, chỉ nhìn vào khí chất mạnh mẽ tự tin của cô sau khi được rèn luyện, mọi người đều cho rằng cô là người tài giỏi sẵn có.
Cô nói những lời này từ tận đáy lòng mà không giấu giếm bất cứ điều gì về quá khứ của mình. Để cho mọi người biết, hóa ra Tống Thiền người đạt giải nhất cả nước chỉ có một này, cũng không phải là người vừa sinh ra đã ở La Mã*.
*一出生就站在罗马: Vừa sinh ra đã ở La Mã. Có câu mọi con đường đều dẫn đến La Mã, nên câu này có thể hiểu là vừa sinh ra đã ở vạch đích.
Ngay từ đầu cô cũng là một học sinh bình thường như bao người, và rất nhiều người ở đây đều giống như cô trước đây, thậm chí không chừng họ đã phải trải qua rất nhiều nỗi đau trong quá trình trưởng thành, và họ cũng có thể tỏa sáng như cô bây giờ.
Trên đời này, có vô số người sinh ra vô cùng bình thường, và họ luôn nỗ lực kiên trì đến cùng.
Tống Thiền vẫn luôn cho rằng đây chỉ là những lời khích lệ của người lớn nói với trẻ con, cô chưa bao giờ nghĩ đến, bản thân có thể dựa vào thực lực để chứng minh những lời này.
Đây là lần đầu tiên kể từ khi sinh ra, cô đã chứng tỏ được bản thân, và có cơ hội trở thành tấm gương khích lệ cho người khác, cầm ô cho những người trẻ lạc lõng trong cơn mưa giống như cô đã từng.
Cô đứng đây, hào nhoáng như vậy, nhưng cũng mang một ý nghĩa vô cùng to lớn.
Tống Thiền ôm bó hoa được bố mẹ cô chọn lựa tỉ mỉ, đưa mắt nhìn khán giả bên dưới trong tiếng vỗ tay.
Cô nhìn thấy Chung Linh Ngộ, trong mắt anh, dường như lấp lánh ánh nước.
Chung Linh Ngộ, bắt đầu từ hôm nay, em có thể sẽ luôn gặp được may mắn, đúng không anh?
Đúng vậy, Tống Thiền à.