Ánh trăng trong trẻo, giàn nho trên đầu bọn họ trĩu quả, đổ bóng xuống trông thật bồng bềnh, nhưng cũng chập chờn đứt quãng.
Từng lỗ chân lông trên người như bị hơi nóng làm nở ra, hơi cồn xộc lên não, trên gương mặt trắng nõn với hai má đỏ bừng của Tống Thiền như được phủ lên một lớp sương mù. Xem xét kỹ lại thì là do cô hé đôi môi thở dốc, hơi thở nóng rực bốc lên.
Sự lo lắng không có cách nào diễn tả được tình cảnh của cô lúc này, cô không có một chút kinh nghiệm nào, non nớt đứng nghiêm tại chỗ. Sau một khoảng thời gian dài đôi môi ma sát với nhau, đầu cô bắt đầu choáng váng, như một con chim sẻ vừa mổ lên quả mọng trên cây, muốn nó rớt xuống đất.
Trong một khoảnh khắc, Tống Thiền cảm giác Chung Linh Ngộ đã rời ra một chút.
"Thở đi nào."
Tống Thiền nghe thấy giọng khàn khàn của anh, khi anh nói, hơi thở của anh tràn vào trong khoang miệng cô.
Cô hơi hé mắt ra, cuối cùng cũng cố gắng thở ra một hơi rồi lại hít vào, nhẹ nhàng mà ngắn ngủi, cô nín thở quá lâu, vô thức đón nhận luồng khí oxy theo bản năng.
Tống Thiền nương theo ánh trăng mờ ảo nhìn Chung Linh Ngộ, đôi mắt trong suốt của anh dường như bị bao phủ bởi một màn sương mù mờ ảo, tiêu điểm dần lan ra và dục vọng như đang nhấn chìm bên trong đó. Vào một khoảnh khắc nào đó, anh giống như đang nhìn cô, nhưng dường nhưng lại không phải. Sự mê ly trong trải nghiệm mới lạ này đẩy Tống Thiền vào dòng nước xoáy hỗn loạn, đôi môi đè lên môi cô một lần nữa giống như một đợt nắng nóng đảo chiều, vây khốn cô vào trong đó trầm luân với mình.
Tống Thiền ngơ ngác, cô bắt đầu buông thả trái tim mình, mạnh dạn nghênh đón nụ hôn của anh sau đó lại đáp lại nụ hôn đó, tấn công chủ động rồi lại bị động, bày tỏ hết nỗi lòng và tình cảm nóng bỏng trong lòng mình với anh.
Đây là lần đầu tiên cô biết tình yêu có thể được bày tỏ mà không cần lời nói, và trên đời này còn có nhiều cách trực tiếp và hiệu quả hơn như thế.
Khi Tống Thiền lấy lại được một chút ý thức, lòng bàn tay cô đặt trên một mảnh nước mát. Dòng nước mùa thu lạnh buốt, xuyên qua xương cổ tay đang tựa trên mặt bàn đá cẩm thạch của cô.
Chiếc đèn ngọc cổ điển phía trên đầu tỏa ánh sáng vàng ấm áp dần biến thành một khoảng màu xanh mê hoặc lòng người, giống như những đợt thời tiết thay đổi lúa mì cũng bước vào mùa xanh vàng.
Giấc mơ xưa về khoảng sân bỏ hoang, những tác phẩm điêu khắc kiểu phương Tây phủ đầy rêu, dòng nước trong veo chảy róc rách từ những khe hở nhưng lại rất sạch sẽ và mát mẻ. Tống Thiền tựa người trước tảng đá ngọc xinh đẹp xếp chồng lên nhau, cạnh cứng và cong ép vào eo cô khiến cô khó chịu.
Tống Thiền nhỏ giọng phàn nàn, đẩy lồng ngực người trước mặt ra xa: "Lưng... Khó chịu."
"Ở đâu?" Ngón tay Chung Linh Ngộ lần mò dọc sống lưng cô tìm kiếm, ấn vào phần lưng dưới của cô: "Chỗ này à?"
"Không phải."
"Chỗ này?"
Tống Thiền vẫn lắc đầu, cuối cùng cô ngượng ngùng bám lấy Chung Linh Ngộ. Anh tìm một hồi sờ thấy một cái vòi nước trơn nhẵn. Có lẽ nó đã bị vặn lại nên tiếng nước chảy trở nên nhỏ hơn.
"Vậy em tựa vào tay anh này."
Anh chống tay lên tảng đá ngọc phía sau lưng Tống Thiền.
Tống Thiền nghe vậy thì do dự, cô không dám dựa vào đó. Chung Linh Ngộ dùng tay còn lại ôm lấy gáy Tống Thiền, hơi nóng rùng mình khiến cô lại rơi vào trạng thái ngây ngất.
"Chung Linh Ngộ, chúng ta có nên... Nên quay về không? Em sợ các bạn... Sẽ phát hiện..."
"Sẽ không có ai phát hiện ra chỗ này đâu." Chung Linh Ngộ rũ mắt nhìn xuống, cọ cọ chóp mũi Tống Thiền, nhìn chằm chằm đôi môi ngọt ngào của cô, đôi môi như mật ngọt đó hé mở, âm thanh khe khẽ, như đang làm nũng.
"Giờ em đã biết sẽ không có ai tìm thấy chúng ta, em thật sự không muốn thử lại lần nữa sao?"
Ánh mắt anh lóe lên ý cười rạo rực, xen lẫn chút gian xảo gọi mời.
Tống Thiền chỉ do dự trong chốc lát, đôi môi mềm mại của Chung Linh Ngộ lần nữa áp lên môi cô, cô cơ bản là không có cơ hội để từ chối.
Nụ hôn của Chung Linh Ngộ bắt đầu trở nên càn rỡ cuồng nhiệt hơn, anh nghiêng người về phía trước, ôm lấy eo Tống Thiền, chiếc váy vải đũi màu hồng mật, mềm mại mỏng manh, dần nóng lên trong lòng bàn tay anh.
Phần dưới thắt eo của Tống Thiền rất nhạy cảm, từ nhỏ cô đã phản đối việc bất kỳ ai chạm vào nơi này, cô sẽ cảm thấy rất ngứa ngáy khó chịu. Nhưng khi Chung Linh Ngộ khí thế xông tới, Tống Thiền thậm chí chỉ có thể mặc cho anh ôm cô ép vào sát vào trong lồng ngực rắn chắc của anh mà hít thở không thông.
Tống Thiền bắt đầu hối hận cô nên nói thẳng bục ngọc ngay sau eo cô khiến cô khó chịu, bây giờ thì tốt rồi, cô vừa hạ eo xuống một chút đã áp vào lòng bàn tay của Chung Linh Ngộ. Tống Thiền chỉ cảm thấy phần xương cụt vừa tê dại vừa nhột, khiến phần bụng dưới của cô rất khó chịu, giống như có con con trùng nhỏ đang gặm nhấm khắp nơi và thiêu đốt người cô.
Khi trở lại phòng bao với các bạn, cả người Tống Thiền cứ không được tự nhiên.
Cao Tiệp nhìn Tống Thiền, nhíu mày quan sát cô một lượt, muốn nói rồi lại thôi, sau đó cô ấy đột nhiên hiểu ra gì đó cười một cái, rồi quay đầu lại ăn xiên nướng.
Để lại Tống Thiền ở phía sau bối rối không hiểu gì.
Rõ ràng vừa rồi ở ngoài sân cô đã chỉnh đốn lại cẩn thận rồi mới đi vào trong, còn có vấn đề chỗ nào sao?
Trong lúc mọi người đang ăn uống, Chung Linh Ngộ cũng đã đi ra, hình như anh và đàn anh đã phân tích dữ liệu xong.
Đàn anh kia vẫn rất lịch sự giữ Chung Linh Ngộ lại nói gì đó, Chung Linh Ngộ qua loa mấy câu đã thoát được khỏi đàn anh.
Tống Thiền ở phía sau bọn họ còn đang thắc mắc không biết bọn họ đang nói gì thì đột nhiên thấy anh quay lại nhìn cô, nụ cười khách khí trên mặt anh trở nên trìu mến.
Tống Thiền bắt được ánh mắt đó, đây giống như bí mật nhỏ giữa hai người, hình ảnh triền miên vừa rồi lại hiện lên trong đầu, khiến cho Tống Thiền ngượng ngùng quay đi.
Chung Linh Ngộ và Tống Thiền không học cùng chuyên ngành với mọi người ở đây, bọn họ chỉ đến tham dự vì có quan hệ với chủ tịch hội sinh viên nên mới gặp nhau. Hai người đều có những mối quan hệ riêng cần phải ứng phó, nên thường chỉ có thể đứng nhìn nhau từ xa.
Ban tuyên truyền bắt đầu chiếu phim ở sân nhỏ phía trước, Tống Thiền tìm một cái ghế nhỏ kéo ra sân ngồi xem.
Đối với Tống Thiền thì xem phim là một cách thoát ly khỏi xã hội tốt nhất.
Đây là một vở kịch ngắn của nước Anh cổ xưa. Trong thời đại cách mạng công nghiệp, bầu trời đầy khói và u ám. Những người công nhân bị thất nghiệp và lo toan về từng cái bánh mì. Nhà tư bản quyền lực và tiểu thư quý tộc sa sút lần đầu gặp nhau trong nhà máy dệt đầy bông.
Nữ chính mất đi người thân, bạn bè, cô ấy trở về quê hương nơi mình từng sống giữa núi hoa nở rộ, cô ấy nhớ đến nam chính, và nhận ra tình cảm của mình dành cho anh và đã lên tàu trở về.
Mà cùng lúc đó, nam chính cũng bỏ lại tất cả, đến quê hương của nữ chính.
Tống Thiền chăm chú xem đến mức cô không nhận ra có người đang ngồi cạnh bên mình.
Một bàn tay vươn tới nhẹ nhàng ôm lấy cô.
Tống Thiền nhận ra hơi ấm quen thuộc này, ánh mắt không rời khỏi màn hình, mà bàn tay cô chầm chậm nắm lại tay anh.
Hai nhân vật chính cuối cùng cũng không bỏ lỡ nhau, bọn họ nhìn thấy nhau qua ô cửa sổ đối diện khi đoàn tàu dừng lại.
Bọn họ hôn nhau ở nhà ga, dũng cảm thổ lộ với nhau những tâm tình giấu kín bấy lâu, rồi cùng nhau bước vào điểm bắt đầu của ước mơ.
Phim kết thúc thì cũng đã là nửa đêm, buổi tiệc tụ họp đến đây là kết thúc.
Ký túc xá đã đóng cửa, trong tứ hợp viện này có sắp xếp chỗ nghỉ cho mọi người. Một số sinh viên là người địa phương, cùng nhau bắt taxi về nhà.
Chung Linh Ngộ và Tống Thiền là hai người ra sau cùng.
Chủ tịch hội sinh viên giúp mọi người gọi xe, nhiệt tình rủ Chung Linh Ngộ lên xe với mình: "Chỗ anh vừa còn một chỗ này, Chung Linh Ngộ lên đi, anh đưa chú về nhà."
Chung Linh Ngộ từ chối: "Em đã gọi xe rồi, lần sau có cơ hội em sẽ đi cùng."
Chủ tịch hội sinh viên trong chốc lát không hiểu được ý của Chung Linh Ngộ, đầu lưỡi bắt đầu cà lăm: "Lần sau cái gì mà lần sau, anh phụ trách đưa mọi người về nhà, trong tất cả mọi người chú em là người anh lo lắng nhất đấy, chú đã có gương mặt như thế này rồi, trời lại tối đen gió lớn nữa sao mà được."
Tống Thiền đứng sau với nhóm nữ sinh nghe thấy vậy thì cười khúc khích.
Chung Linh Ngộ liên tiếp từ chối mấy lần, nhưng chủ tịch hội sinh viên cũng rất cứng đầu.
Lúc này bên cạnh có người nói đùa: "Lão Dư à, cậu không nhìn thấy chú em Chung Linh Ngộ của cậu còn dẫn theo một người sao?"
Chủ tịch hội sinh viên sửng sốt: "Mang theo ai cơ?"
Một người khác quay lại cười với Tống Thiền một cái, rồi nói với chủ tịch hội sinh viên: "Thế nào anh còn nói quan tâm Chung Linh Ngộ, em dâu đứng ở đó kìa, anh không nhìn thấy à?"
"Em dâu?" Chủ tịch hội sinh viên cuối cùng cũng nhìn thấy Tống Thiền, anh ta ngẩn rồi một lúc, sau đó đưa mắt nhìn Chung Linh Ngộ, thấy anh mỉm cười ngầm thừa nhận thì lúc này chủ tịch hội sinh viên với vỗ đùi cái bốp, xấu hổ mặt đỏ bừng đến tận mang tai: "Anh... Cái đầu này bỏ đi cho rồi. Anh đã nói là học chứng khoán nhiều sẽ chết não mà!"
Đám đông phá lên cười.
Trong lúc mọi người đang cười, hội trưởng Dư đi tới nói mấy câu với Tống Thiền, rồi sắp xếp chỗ cho phần lớn sinh viên đang chờ xe lên xe taxi rồi rời đi.
Những người còn lại cũng đã gọi xe và xe vừa đến nơi.
Tống Thiền chào tạm biệt bạn học xong thì quay lại đứng bên vỉa hè vươn vai: "Mệt quá."
"Xe của chúng ta sắp đến rồi."
"Hình như ở phía trước bị chặn rồi thì phải? Hay là chúng ta đi bộ qua đó đi, ở chỗ này cũng không dễ quay đầu xe."
"Được."
Gió đêm từ bờ sông thổi tới, cơ thể mệt mỏi bỗng thấy thư thái hơn trong làn gió mát.
Tống Thiền vừa đi vừa quay đầu nhìn cây cầu phía trước, Chung Linh Ngộ ở bên cạnh nắm lấy tay cô.
Tống Thiền ngạc nhiên quay lại nhìn anh.
Trong mắt Chung Linh Ngộ tràn ngập ý cười, ngón tay anh cong lại, nắm trọn bàn tay trái của cô.
Khuôn mặt anh dịu dàng như nước, nhưng lòng bàn tay nóng như lửa.
Tống Thiền nhìn xuống đất, tay còn lại chậm rãi ôm lấy cánh tay anh, dựa người lại gần anh.
Khi đi đến đầu cầu, Tống Thiền có chút sầu não hỏi: "Anh nghĩ giúp em xem, lát nữa chúng ta về nhà chơi cái gì được nhỉ?"
Chung Linh Ngộ bất ngờ: "Về nhà em còn muốn chơi cái gì nữa? Em không muốn về ngủ sao?"
Tống Thiền tựa đầu vào vai Chung Linh Ngộ, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh: "Ngày mai em không có lớp."
Trong đầu Chung Linh Ngộ nghĩ, lịch học ngày mai của anh kín lớp đấy.
Nhưng chung quy thì anh vẫn chiều ý Tống Thiền: "Vậy chúng ta về nhà lại nghĩ nhé."
Mười phút sau, khi đến ngã tư, Tống Thiền không nhận ra xe của Chung Linh Ngộ, hình như anh lại đổi một chiếc xe mới.
Tống Thiền nhìn xung quanh không tìm thấy, Chung Linh Ngộ có chút bất đắc dĩ: "Ở phía sau em."
Anh trực tiếp nhấc bổng Tống Thiền lên khỏi mặt đất, xoay cô nửa vòng nhỏ rồi đặt cô xuống đất một cách vững vàng. Bàn chân Tống Thiền chạm đất, cô còn đang choáng váng thì đã bị Chung Linh Ngộ ôm bả vai, nhét vào trong xe.
Tống Thiền chất vấn anh: "Chung Linh Ngộ, anh coi em là cục sắt à?"
Chung Linh Ngộ tự nhiên đưa tay tới, vòng qua ôm lấy eo Tống Thiền.
"Đừng nói bản thân như vậy, em nhẹ hơn sắt nhiều."
Thư ký Tiểu Trần, người đang ngồi ở vị trí tài xế, nhìn qua gương chiếu hậu, ánh mắt co rút rồi lúng túng thu hồi tầm mắt.
Nói thật thì anh ta vẫn có chút không quen, anh ta nhớ trước đó mình chở Chung Linh Ngộ và Tống Thiền đi mua sách tài liệu lớp mười một, mặc dù đã qua một khoảng thời gian, nhưng như thể mới chỉ trong nháy mắt, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền từ bạn cùng bàn trở thành người yêu, dáng vẻ thân mật ngọt ngào còn sâu đậm hơn cả anh ta với vợ, người nào không biết còn tưởng hai người này là một cặp vợ chồng già.
Căn hộ của Chung Linh Ngộ có ban công nhìn ra sông, Tống Thiền bước vào, cô bị sự rộng lớn của căn nhà làm cho choáng váng: "Anh có chắc đây là nhà ở chứ không phải hội trường hay câu lạc bộ gì đó không?"
Chung Linh Ngộ cởi giày: "Cho nên mấy năm nay anh không muốn ở đây, lạnh lẽo đến đáng sợ."
Tống Thiền chống cằm suy nghĩ một lát: "Vậy thì, lát nữa chúng ta xem phim kinh dị nhé."
"Không phải em nói em sẽ không bao giờ xem phim kinh dị sao?"
Gần đây Tống Thiền cứ lướt thấy một bộ phim kinh dị giật gân được đánh giá rất cao trên mạng, nhưng cô không dám xem một mình, đúng lúc hôm nay có Chung Linh Ngộ xem với cô.
Lúc Chung Linh Ngộ đang mua phim, Tống Thiền rót nước trái cây trong căn bếp mở: "Hôm nay em đột nhiên nhớ ra một chuyện rất buồn cười. Những bạn sinh viên trẻ tuổi kia gọi anh là em trai, có phải ngoài mặt anh cười hì hì nhưng trong lòng thì rất cạn lời không."
"Không phải đâu. Thật ra thì bọn họ vốn dĩ là anh em của anh."
"Hửm?"
"Hội trưởng Dư hôm nay lúc chờ xe nói với em mấy câu đó, sau này sẽ là phó giám đốc mà anh rất tín nhiệm, giúp anh quản lý những dự án hàng chục tỷ ở nước ngoài. Anh ấy lớn hơn anh vài tuổi, gọi anh là em trai thì cũng là chuyện bình thường."
"Các anh có duyên thật đấy."
"Lúc đó em nói em muốn học đại học A, anh đã nghĩ đến con đường của lão Dư này. Bố mẹ của lão Dư đều làm nghề luật, sau khi anh ấy tốt nghiệp đã ra nước ngoài học ở Ivy League để lấy bằng thạc sĩ và tiến sĩ. Sau này chúng ta ra nước ngoài có thể tìm anh ấy. Bạn gái tương lai của lão Dư là một người Mỹ gốc Hoa, tính cách vui vẻ và có quan hệ bạn bè rộng rãi. Em là một người không quá thích xã giao, nhưng chỉ cần có bạn gái của lão Dư, em sẽ không cần phải lo lắng về việc kết nối các mối quan hệ."
Tống Thiền trố mắt nghẹn họng: "Chung Linh Ngộ, anh làm em hoảng sợ đó, anh thật sự là người tính toán mục đích rất mạnh mẽ đấy."
Lúc này Chung Linh Ngộ đã đi đến đảo bếp, anh đến gần nhìn vào mắt Tống Thiền, ở khoảng cách gần không ngừng ép sát cô, khiến Tống Thiền ngả ra mặt bàn sau lưng.
"Nghĩa tốt hay xấu đây?"
Tống Thiền cố ý nói: "Nghĩa xấu."
"Được thôi, vậy sau này anh sẽ âm thầm làm, không nói với em nữa."
Tống Thiền kéo Chung Linh Ngộ: "Không được, thật ra thì em muốn anh dạy cho em."
Chung Linh Ngộ nghiêm giọng từ chối: "Dạy học trò, thầy sẽ chết đói."
Tống Thiền cầm lấy khoai tây chiên bên cạnh lên nhét vào trong miệng Chung Linh Ngộ: "Không chết đói, không chết đói được đâu! Em làm sao nỡ để cho anh chết đói được chứ!"
Chung Linh Ngộ bị cô bịt miệng bất ngờ không kịp đề phòng, không ngờ Tống Thiền dám làm vậy, anh cũng tiện tay bốc lấy khoai tây chiên nhét vào trong miệng cô.
Mặt Tống Thiền dính đầy khoai tây chiên, cô cảm giác mình sắp chết chìm trong khoai tây chiên.
Cuối cùng hai người đánh nhau ầm ĩ, lăn lộn đến khi nằm trên ghế sô pha thì đình chiến.
Tống Thiền nằm trên ghế sô pha, cô ôm chặt cánh tay Chung Linh Ngộ, hai chân cũng quấn quanh eo anh.
Mà Chung Linh Ngộ thì đè trên người Tống Thiền, một chân quỳ trên ghế sô pha, một chân chống dưới đất, không thể đứng dậy.
Cơ thể hai người áp sát vào nhau, bên tai tràn ngập hơi thở nặng nề của nhau, quấn quýt hòa vào nhau, khiến người ta cảm thấy nóng bừng, lồng ngực phập phồng như làn sóng nhấp nhô, thái dương rịn ra một lớp mồ hôi mỏng, tóc mai hỗn loạn, quần áo xộc xệch, da thịt như ẩn như hiện cùng với chiếc gối tựa lưng rơi loạn xạ.
Mọi thứ đều cho thấy hơi ấm còn sót lại sau một trận chiến nào đó.
"Anh đếm ba, hai, một, chúng ta cùng buông tay."
"Được!"
"Ba, hai, một!"
Tống Thiền cảm nhận được Chung Linh Ngộ buông cô ra, để bày tỏ thành ý, cô cũng làm điều tương tự, rút tay lại.
Hai người chân đau, lưng đau cùng nhau đứng dậy.
Tống Thiền đang định thở ra một hơi dài, nào biết Chung Linh Ngộ đột nhiên quay người, đẩy cô ngã xuống ghế sô pha, giống như con chim diều dâu cắn lấy con thỏ, tốc độ nhanh như chớp.
"Anh nuốt lời... Ưm."
Tống Thiền không đẩy được anh ra, môi cô bị anh chặn kín kẽ, cô phản kháng, lại chạm vào hàm răng cứng của anh. Chung Linh Ngộ đang cười, nụ hôn của anh vừa mạnh mẽ, vừa trêu chọc cô gái nhỏ bên dưới người mình.
Tống Thiền nhận ra nguy hiểm, đột nhiên cô càng hối hận hơn.
Trận đấu hỗn loạn này, không biết khi nào mới kết thúc.
***
Tác giả có lời muốn nói:
Thỏ Tống Thiền.