Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 62

Tống Thanh đã hơn nửa năm không được gặp Tống Thiền.

Rõ ràng Tống Thiền học ngay trong thành phố, nhưng Tống Thanh giơ ngón tay đếm một lượt thì chợt nhận ra cơ hội gặp chị gái càng ngày càng ít.

Cuối tuần Tống Thiền mới về nhà thăm bố mẹ, thường thường chỉ ở được một ngày, sau đó phải quay về trường trước khi ký túc xá đóng cửa. Mà Tống Thanh giờ đã lên lớp mười hai, cuối tuần cũng phải đi học, thường xuyên đi đi về về nhưng lần nào cũng bị bỏ lỡ.

Chung Hinh Chung Thừa thì khác, hai người thường xuyên len lén chạy ra ngoài trường tìm Tống Thiền chơi, nhưng đến cuối thì vẫn không có ngoại lệ, hai người bị Chung Linh Ngộ đưa về trường đi học như bao người.

Vì thế không ít lần Chung Hinh Chung Thừa nói xấu sau lưng Chung Linh Ngộ.

Nếu muốn quay trở lại cuộc sống ngày ngày ở bên cạnh Tống Thiền, thì chắc phải chờ đến kỳ nghỉ đông mới được, Chung Hinh nói như vậy.

Hai đứa cháu trai cháu gái còn có thể dùng cảm giác đặt thành tích cao trong học tập để tê liệt chính mình, nhưng Tống Thanh thì không thể.

Một ngày nọ, điểm thi của Tống Thanh rất thấp, tâm trạng buồn rầu, nửa đêm không ngủ được đến bốn giờ sáng, cậu ngồi xổm trong góc phòng gọi điện cho Tống Thiền.

Vào một giây trước khi hồi chuông kết thúc, điện thoại đã được kết nối, và một giọng nói quen thuộc vang lên từ đầu dây bên kia.

"Em trai nhỏ à, có chuyện gì thế? Sao giờ này em vẫn chưa ngủ?"

"Hu hu hu, chị ơi, chị bị em đánh thức thế này có phải phiền lắm không."

"Không phiền đầu, chị không thấy phiền chút nào."

"Có ai nửa đêm bị đánh thức mà không phiền chứ."

"Thật sự không sao hết, em tin chị đi. Chị vẫn chưa ngủ nên chị không hề bị đánh thức đâu."

Tống Thiền sợ Tống Thanh không tin, cô đi mấy bước, từ trong điện thoại Tống Thanh nghe thấy âm thanh rất ồn.

Tống Thanh ngạc nhiên: "Chị ơi, chị ở đâu thế? Chỗ chị ồn đến mức đau tai luôn á.."

Tống Thiền cao giọng giữa tiếng ồn ào: "Chị đang ở bên ngoài, chị đi quán bar với Chung Linh Ngộ, còn có mấy người bạn thân của chị nữa."

Tống Thanh càng khóc to hơn, nỗi sầu muộn đã lên tới đỉnh điểm: "Hu hu hu, sao anh rể không đưa em đi chơi cùng!"

Âm thanh trong quán bar quá lớn, Tống Thiền không nghe rõ Tống Thiền đang nói gì, cô thấy phía trước Chung Linh Ngộ đang chen qua đám đông đến tìm cô, sợ cô đi lạc mất: "Tống Thiền, lại đây, anh đưa em qua bên đối diện mua bánh ngọt."

Tống Thiền đang đói bụng, vừa nghe thấy có bánh ngọt lập tức nóng lòng muốn đi theo anh, cô nói với Tống Thanh: "Cuối tuần chị mua gà rán về cho em, nói chuyện sau nhé, bye bye!"

Tống Thanh thút thít, chầm chậm ngã ra đất, nước mắt chảy dài trên mặt.

Chỗ hôm nay Tống Thiền đến chơi là một quán bar, nhưng ông chủ ở đây có sở hữu một công ty giải trí, và có trang thiết bị chất lượng cao nên nơi này giống như một địa điểm tổ chức các buổi biểu diễn nhạc pop hơn. Dạo gần đây, một số nhóm ca sĩ nổi tiếng đều đến đây biểu diễn.

Người biểu diễn hôm nay là một nhóm nhạc rock đã bán được hơn mười tỷ đĩa đơn và có lượng người hâm mộ khổng lồ. Vé hôm nay bọn họ mở bán đến nửa đêm là hết, kiếm được vé rất khó.

Lúc Tống Thanh gọi điện, bài hát đang được thể hiện có nhịp độ nhanh, bầu không khí được nâng cao, tiếng người la hét, âm thanh chói tai, tiếng trống va guitar điện, nhạc dồn dập, dường như sắp có một cuộc tranh tài, khán giả cũng reo hò ầm ĩ, mặt mũi đỏ bừng đến quên cả hít thở.

Tống Thiền nhảy nhót reo hò đổ đầy mồ hôi, thậm chí bánh ngọt cũng quên cả ăn.

Bài hát kết thúc, Chung Linh Ngộ ở bên cạnh cũng giơ tay lên vỗ tay tán dương, Tống Thiền ở bên cạnh còn chưa thỏa mãn, đang hò reo thêm bài nữa, cô nhảy mạnh đến mức băng đô huỳnh quang trên đầu bị lệch. Chung Linh Ngộ ở phía sau bảo vệ cô, nhẹ nhàng giúp cô chỉnh lại băng đô, không hề quấy rầy sự phấn khích của cô.

Tống Thiền quay đầu tìm Chung Linh Ngộ, nghiêng người lại gần đầu, đưa quạt nhỏ đến gần sát mặt mình với mặt anh: "Quạt một chút nào."

Mặc dù máy điều hòa trong quán đã được chỉnh ở mức thấp nhất nhưng lượng người qua lại dày đặc và không khí lúc nào cũng có chút ngột ngạt.

Tống Thiền cầm quạt cho anh một lúc, bài hát mới bắt đầu cất lên, cô vội vàng quay lại, nhét quạt nhỏ vào tay anh để anh tự quạt lấy.

Chung Linh Ngộ nhìn chiếc quạt nhỏ trong tay mình, phát hiện Tống Thiền không biết sử dụng đúng cách, anh vặn tay cầm lên và dựng thẳng cánh quạt rồi đặt nó ra sau gáy Tống Thiền.

Vài sợi tóc của Tống Thiền rơi ra khỏi kẹp cá mập, tung bay trước quạt gió.

Tống Thiền được gió từ quạt thổi tới rất thoải mái, cô tưởng đó là gió tự nhiên từ đâu thổi tới, cô càng vui vẻ nhún nhảy theo nhịp nhạc.

Mặc dù tiết học ở đại học rất nhiều, nhưng hầu hết các lớp đều tập trung từ thứ hai đến thứ tư. Từ chiều thứ năm, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ bắt đầu dành thời gian trước cuối tuần với nhau.

Vào những ngày này, các sinh viên thường giải tỏa cảm xúc trong lòng trong các cuộc vui chơi thế này.

Tống Thiền cũng vậy.

Cô chưa bao giờ biết rằng cuộc sống về đêm ở Dịch Thành lại phong phú như vậy. Dù là công viên trò chơi, hay phòng trà, đều có những buổi biểu diễn thâu đêm suốt sáng, phục vụ cho những bữa tiệc của người đi làm và sinh viên đại học.

Tống Thiền và Chung Linh Ngộ cùng nhau đi xem một talkshow, cùng cười với khán giả và chụp ảnh với các diễn giả talkshow nổi tiếng.

Cũng vào sáng sớm, hai người tham gia trò chơi thử thách trốn thoát gay cấn có kịch bản tại Dinh thự Dân Quốc. Tống Thiền và Chung Linh Ngộ đã gặp một đôi sói trong trận chiến quyết định, bọn họ vượt qua bài kiểm tra một cách trọn vẹn và giành chiến thắng với số điểm cao nhất trong trò chơi. Lại có khi, Tống Thiền thể hiện kỹ năng diễn xuất siêu phàm của mình, và sử dụng logic cặn kẽ để giả heo ăn thịt hổ, chỉ với một giọt máu cô đã diệt được Chung Linh Ngộ, và khiến anh giận dỗi cả ngày hôm sau, mỗi lần chơi gặp phải Tống Thiền, anh đều phàn nàn vài câu, rồi cũng lại bị cô lừa mây mây và vân vân.

Chuyện mục xem phim kinh dị lúc nửa đêm cũng đặc biệt không thể thiếu. Cảnh tượng kinh dị lúc đêm sâu vượt qua ngoài sức tưởng tượng, cảm giác xem phim kinh dị cùng hơn trăm người thật sự rất tuyệt vời. Tống Thiền chưa bao giờ nghĩ rằng mình lại thích xem phim kinh dị đến thế, lần nào xem cũng rất hăng say. Chỉ trong vòng một tháng, cô đã xem xong hết các bộ phim kinh dị kinh điển.

Học kỳ này, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ đã đi dạo một vòng tất cả địa điểm hoạt động vào đêm của Dịch Thành. Có lúc là một lễ hội hoành tráng chè chén say sưa, đôi khi chỉ là một đêm đọc sách ở hiệu sách, hoặc là một chuyến tham quan bảo tàng, phòng trưng bày nghệ thuật.

Cuối cùng, vào cuối học kỳ, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ ở trong thư viện, uống cà phê sống qua ngày, thức khuya ôn bài, cố gắng ghi nhớ những luận điểm chính.

Chung Linh Ngộ vốn tưởng rằng anh sẽ có chỗ thể hiện như hồi cấp ba, khi thấy Tống Thiền sầu não gãi gãi đầu giải vi tích phân, anh tỏ ra thoải mái: "Có cần anh dạy em không?"

Tống Thiền chặn tay Chung Linh Ngộ lại: "Đừng quấy rầy em suy nghĩ."

Hai phút sau, cô đã nghĩ ra cách làm, giải xong bài toán một cách hoàn hảo.

Chung Linh Ngộ yên lặng lật một trang sách chuyên môn, trong lòng không vui.

Bây giờ ngoài việc đưa Tống Thiền ra ngoài vui chơi thỏa thích thì anh hoàn toàn không còn công dụng nào khác!

Trước nửa đêm, Tống Thiền cầm sách chính trị, đọc sách mà gục lên gục xuống.

Chung Linh Ngộ bóp mặt Tống Thiền: "Dậy nào, không phải em đã tuyên bố phải lấy được học bổng sao?"

Tống Thiền cầm bình xịt khoáng xịt lên mặt bổ sung độ ẩm cho da, đồng thời giúp cô tỉnh táo hơn.

Hơn nửa đêm, Chung Linh Ngộ ôm túi đựng văn phòng phẩm ngủ thiếp đi mất, Tống Thiền giẫm lên chân anh một cái khiến anh nhảy dựng lên, giúp Chung Linh Ngộ tỉnh táo lại từ trong sự quê độ muốn đội quần của mình.

Cuối cùng, cả hai đã đứng nhất lớp như ý nguyện, và cùng nhau vui vẻ về nhà đón Tết.

Bởi vì chuyện xảy ra hồi nghỉ hè trước khi vào đại học, Tống Thiền có chút không dám về quê, sợ dì Ba, cô Sáu, khi cô và Chung Linh Ngộ vừa về đến cổng thôn đã bắt bọn họ kết hôn ngay tại chỗ.

Nhưng Tống Thiền cũng rất nhớ ông bà ngoại.

Chung Linh Ngộ dường như cảm nhận được nỗi phiền muộn của Tống Thiền, anh lái xe đến đón ông bài ngoại Tống Thiền cùng một vài người thân lên Dịch Thành đón năm mới.

Đêm giao thừa, phòng ăn riêng ở các nhà hàng khách sạn đã được đặt kín chỗ, nhưng Chung Linh Ngộ vẫn luôn rất chu đáo, anh đã đặt một phòng riêng từ trước đó.

Mọi người trong phòng đều biết Chung Linh Ngộ, không cần phải giới thiệu gì đặc biệt, mọi người đều đã coi anh như người thân trong nhà mình. Bầu không khí ở nhà bà ngoại Tống Thiền khác hẳn với nhà họ Chung, không có quá nhiều quy tắc, nhưng thường lệ mọi người mời rượu như để bắt đầu bữa tiệc, đứng lên nói mấy câu chúc phúc, uống cạn một ly là xong, sau đó không có vụ phải đứng lên mời ba, mời năm lượt rượu gì đó.

Mấy người anh họ của Tống Thiền rất thích uống rượu, nhưng bọn họ chưa bao giờ ép mọi người phải uống rượu với mình, ai uống đều là tự nguyện thích thì cầm ly lên. Người lớn tuổi trong nhà cũng rất bao dung với lứa trẻ, ví dụ như họ hàng thân thích sẽ không bao giờ hỏi chuyện học tập của bọn nhỏ, lời ra khỏi miệng đều là những lời khen ngợi.

Vì vậy Chung Linh Ngộ vẫn luôn thích đến nhà Tống Thiền đón năm mới, và mỗi lần mọi người đều hòa thuận vui vẻ.

Khách sạn JW nằm ở vị trí cao nhất thành phố, có tháp đồng hồ nổi bật bên dưới. Trước nửa đêm, mọi người tập trung dưới tháp đồng hồ, chờ tiếng chuông đón năm mới.

Tivi trong phòng riêng đang chiếu chương trình dạ hội mùa xuân, sau khi nghe thông báo năm mới đã đến, mọi người đều đứng trước cửa kính lớn từ trần đến sàn, ngước lên nhìn trời.

Tiếng chuông năm mới vang lên, năm mới đến, pháo hoa đủ màu sắc nở rộ khắp thành phố, trên cầu, trên đỉnh núi, trên sông... Những quả bóng bay tuột khỏi tay người cầm và bay lên trời. Từ trên cao, chúng trông giống như những quả bóng xốp trong sân chơi. nằm rải rác khắp mặt đất từ từ bay lên bầu trời.

Tống Thiền và Chung Linh Ngộ ra ngoài phòng riêng, hai người đi tới trên cầu trên không của khách sạn.

Bọn họ ở gần pháo hoa đến mức dường như có thể đưa tay ra là chạm đến chúng.

"Chúc mừng năm mới, Tống Thiền."

"Chúc mừng năm mới. Em hy vọng sau này, mỗi một năm chúng ta đều có thể cùng nhau đón năm mới."

Hôm mùng một, Chung Linh Ngộ dẫn Tống Thiền đi ăn một bữa cơm với Quan Ý Nồng.

Năm nay chỉ có một mình Quan Ý Nồng ở trong nước, Chung Kỳ Vân đang ở nước ngoài với ông bà nội của Chung Linh Ngộ.

Mà lịch trình của Quan Ý Nồng cũng rất bận rộn, sau khi ăn cơm xong, bà còn phải lên đường di chuyển đến một thành phố gần đây tham gia hoạt động của hiệp hội nghệ thuật.

Chung Linh Ngộ thấy mỗi lần gặp Quan Ý Nồng, Tống Thiền đều nói rất ít: "Có phải em vẫn chưa quen khi tiếp xúc với mẹ anh không."

Tống Thiền lắc đầu: "Không có, sao anh lại nghĩ như vậy?"

"Mỗi lần em đều ăn rất ít."

"Bởi vì mẹ anh kể chuyện rất hấp dẫn, em cảm thấy mỗi lần nghe cô nói chuyện, em có thể học được rất nhiều điều, thật đấy."

"Em chắc chắn là không có lừa anh? Nếu như em thật sự không thích những buổi gặp mặt thế này, sau này anh có thể giúp em kiếm cớ."

"Vậy anh thì sao?"

"Anh?"

"Em rất thích cô Quan, quan trọng hơn là em hy vọng anh có thể gặp mẹ nhiều hơn, bởi vì ở trước mặt bố mẹ, anh không cần phải cố gắng gồng mình làm một người lớn nữa."

Trong mắt Chung Linh Ngộ tràn đầy vẻ kinh ngạc, anh dần dần hiểu được tâm ý của Tống Thiền, anh có chút vui vẻ yên tâm, nhưng cũng có chút cảm động, trong mắt tràn ra tia ấm áp.

Anh vuốt ve mái tóc mềm mại của cô: "Em trưởng thành thật rồi, Tống Thiền à, bây giờ em còn có thể khiến cho anh cảm thấy ấm áp nữa."

Tống Thiền tiến lên một bước, ôm lấy Chung Linh Ngộ.

"Vậy tốt quá, cuối cùng em cũng không còn ở thế luôn là người nhận được nữa."

Tống Thiền trước đây chỉ biết học, cho nên khi lần đầu bước ra ngoài xã hội, gặp cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, trò gì cũng muốn chơi, cô cho rằng Chung Linh Ngộ sẽ cảm thấy cực nhọc khi phải cùng cô chơi những trò đó, anh sẽ không thích những trò chơi ở độ tuổi của cô, bởi vì khoảng cách tuổi tác linh hồn bên trong họ thật sự không hề nhỏ.

Nhưng trong khoảng thời gian này, mỗi đêm bọn họ đều vui chơi rất thoải mái, Chung Linh Ngộ thật sự đắm chìm cũng rất hưởng thụ cuộc sống này của hai người. Lúc này Tống Thiền mới phát hiện ra một điều, không phải Chung Linh Ngộ không có hứng thú với những chuyện này, so với một Chung Linh Ngộ kiếp trước nhìn có chút đơn điệu, kỳ thật anh vẫn luôn kiềm chế chính mình. Anh đang đóng vai một người trưởng thành, vai diễn một người lớn không dám buông thả bản thân, anh biết một người trưởng thành mẫu mực nên có dáng vẻ như thế nào, và anh trở thành một người như vậy.

Nhưng nếu bạn có một chuyến du hành xuyên thời gian, và được trở thành thời điểm hơn hai mươi năm trước, vậy bạn một lần nữa có thể tận hưởng khoảng thời gian niên thiếu vui vẻ.

Vì vậy Tống Thiền muốn giúp Chung Linh Ngộ thật sự có thể trở về đúng lứa tuổi trẻ trung của mình, muốn anh có thể gặp mẹ anh nhiều hơn một chút.

"Thật ra thì Tống Thiền, bố mẹ anh giáo dục anh rất nghiêm khắc, anh đã phải ra nước ngoài du học từ rất nhỏ, rất ít khi có thời gian bên cạnh gia đình và mọi người trở nên xa cách nhau hơn, anh chưa bao giờ có mâu thuẫn gì lớn với bố mẹ, cũng không có tình cảm gia đình sâu sắc. Ngay cả mối quan hệ của anh với mẹ cũng vậy."

"Nhưng sau khi anh được lên chức làm bố, cảm nhận của anh đã khác đi."

"Khi còn nhỏ, anh chưa bao giờ cảm thấy mẹ nhảy đẹp, cũng chưa bao giờ tự hào về thành tựu của mẹ, cho đến một ngày anh vô tình nhìn thấy hình ảnh mẹ nhảy trên tivi, rồi lại quay sang nhìn mẹ ngồi trên xe lăn trước tivi. Những năm tháng qua đi đã bào mòn đầu gối bà khiến bà gần như không thể đứng dậy được. Sự tương phản giữa những bức tranh hiện thực quá lớn, lúc đó anh đã cảm thấy vô cùng đau lòng."

Tống Thiền nói: "Cho nên bây giờ mỗi lần cô Quan biểu diễn, thậm chí cô chỉ đi tham gia sự kiện thôi, anh cũng phải đi cùng cô đấy."

Chung Linh Ngộ gật đầu: "Ừm, anh sẽ chụp cho mẹ những tấm hình thật đẹp. Anh sẽ quay lại video nữa."

Qua năm mới, là đến lễ tình nhân, đường phố tràn ngập người hối hả vì tình yêu.

Tống Thiền đợi ở ngã tư đường đã hẹn, đưa tay ra đón những bông tuyết năm mươi năm mới có một lần ở Dịch Thành. Mọi người đi bộ trên đường cũng đang dừng lại ngắm tuyết rơi.

Điện thoại rung lên, Tống Thiền ấn nhận cuộc gọi.

Chung Linh Ngộ hỏi: "Em đang ở đâu thế?"

Tống Thiền: "Em đứng dưới tấm biển quảng cáo á."

"Anh thấy em rồi."

Tống Thiền nhìn về phía trước, nhìn thấy Chung Linh Ngọc đứng dưới đèn giao thông cầm một bó hoa, tay cầm điện thoại vẫy tay với cô, cười toe toét với hàm răng trắng ngần, nụ cười của anh vừa nồng nhiệt vừa ấm áp.

Bọn họ cùng nhau trú trong một quán cà phê để sưởi ấm. Hôm nay trong quán cà phê có rất nhiều người, may mắn sao Tống Thiền đã chiếm được một chỗ ngồi trước. Nhìn những người đứng bên ngoài cửa kính đang xoa xoa tay, Tống Thiền cầm ly cà phê nóng lên, nhìn có chút hả hê: "Trông bọn họ lạnh quá."

Rồi giây tiếp theo, đôi tình nhân trẻ phà hơi vào lòng bàn tay, bàn tay to ôm lấy bàn tay nhỏ hơn, mỉm cười nhìn nhau đầy ngọt ngào.

Tống Thiền: "Hừ, cuối cùng tên hề lại là tui đây!"

Chung Linh Ngộ thấy Tống Thiền đảo mắt một vòng, anh quay qua, bàn tay bao lấy mu bàn tay Tống Thiền, cùng cô cầm ly cà phê ấm áp. Khi hai người nhìn nhau, đôi mắt anh cong lên như vầng trăng khuyết lấp lánh trên cao.

Bây giờ Tống Thiền mới cảm thấy lòng bàn tay mình ấm áp được một chút.

Vừa rồi cô còn làm bộ như đang tức giận, nhưng bây giờ đã vô cùng vui vẻ, ngọt ngào nở nụ cười, đắc ý nói với Chung Linh Ngộ: "Hì hì, bây giờ em cũng có rồi nè."

Nửa đêm, bọn họ mua vé vào khu vui chơi.

Tống Thiền xếp hàng mua vé tàu lượn siêu tốc.

Cô vui vẻ kéo Chung Linh Ngộ ngồi ở hàng thứ ba.

Chung Linh Ngộ không hiểu: "Không phải em sợ nhất là đi tàu lượn siêu tốc sao?"

Tống Thiền tạm thời chưa trả lời anh.

Cho đến khi tàu lượn siêu tốc lên đến điểm cao và chuẩn bị lao xuống.

Tống Thiền nắm lấy tay Chung Linh Ngộ, trong tiếng hét sợ hãi khi tàu lao xuống, cô hô lớn: "Cảm ơn chú!"

Đó là lần đầu tiên bọn họ gặp mặt, cuộc gặp gỡ đầu tiên của họ trong thời gian và không gian này.

[Không có gì. Tống Thiền à, nếu em đã lên đây thì phải chơi thật vui chứ, phải không nào?]

[Anh sẽ nắm lấy tay em.]

[Cảm ơn... Chú.]

Tại sao anh lại dịu dàng như vậy, tại sao anh lại đối xử tốt với mình như vậy, tại sao anh vẫn nắm chặt tay mình khi cả thế giới không cần mình nữa.

Giờ đây, Tống Thiền đã biết tại vì sao rồi.

Bình Luận (0)
Comment