Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 63

Sau khi trở lại trường, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền đã không còn bị giới hạn trong cách chơi trước đây nữa.

Bọn họ bắt đầu hoạt động như lực lượng lính du hành đặc biệt.

Thứ năm vừa tan học sẽ chạy ra sân bay bắt kịp chuyến bay đã mua vé trước đó, vừa lên máy bay là lăn ra ngủ, đến nơi thì bắt đầu lao vào vui chơi ăn uống. Chơi mệt rồi thì sẽ đặt phòng khách sạn gần đó, ngủ bốn, năm tiếng rồi lại lên đường đến khu du lịch tham quan tiếp theo.

Trong đêm khuya họ leo lên tất cả những ngọn núi nổi tiếng, thắp hương ở mỗi ngôi chùa lớn nhỏ nơi họ đi qua. Khói cuộn lên trời, hương nến cháy rực nhuộm màu ánh đỏ bay lên phía tượng phật, bay thẳng đến tận trời cao.

Đêm xuống, những hang động đá khoác lên mình vẻ đẹp không thể diễn tả bằng lời, những ánh đèn rực rỡ thắp sáng những vị thần thánh năm đó, xuyên qua núi non hiểm trở, tựa như đang ở trong mây nơi Tây thiên. Bầu trời tràn ngập các vị thần và chư Phật, công đức vô lượng.

Và bọn họ cũng leo lên đỉnh núi để ngắm nhìn những chàng trai trẻ đầy khí thế vẫy những lá cờ sáng rực giữa những kẽ nứt của đêm tối.

Rồi sau này, tần suất ra nước ngoài của bọn họ trở nên nhiều hơn, ngắm nhìn những kim tự tháp trên sa mặc, ngắm nhìn một Thổ Nhĩ Kỳ lãng mạn và nước Ý với những con người nhiệt tình...

Một trong số đó có những nơi Chung Linh Ngộ đã từng ghé thăm, mỗi lúc như vậy anh lại giống như một người dân địa phương, ở trước mặt Tống Thiền khoe khoang chỉ ra những tên đường, câu chuyện liên quan đến từng ngõ hẻm bọn họ đi qua. Anh thoải mái chở đi cô khắp nơi, rồi đi gặp những người "bạn cũ" thật ra từ lâu đã không còn nhớ nổi anh là ai nữa.

Có những khi bọn họ đi đến những nơi Chung Linh Ngộ chưa từng đặt chân đến. Anh cũng sẽ lo lắng như Tống Thiền, anh nhìn bản đồ mà chân mày nhíu chặt lại, rồi cuối cùng gục xuống chiếc ghế dài bên bờ sông vài phút.

Đến kỳ nghỉ hè, số lần bọn họ đi du lịch thường xuyên hơn, thời gian ở Dịch Thành có thể đếm được trên đầu ngón tay.

Hành vi này khiến cho Chung Hinh, Chung Thừa và Tống Thanh vất vả lắm cuối cùng cũng đã kết thúc năm học cuối cấp khổ cực cực kỳ tức giận. Để xoa dịu bọn họ, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền đã quyết định dẫn bọn họ tham gia sự kiện đặc biệt của công viên giải trí, lễ hội ma quỷ Trung Nguyên.

Trong công viên giải trí tổng hợp rộng lớn ở ngoại ô Dịch Thành, những vị khách du lịch đến đây hôm nay đều mang theo nhiều đạo cụ và trang phục khác nhau.

Buổi tối, xe hoa bắt đầu diễu hành, cô dâu cương thi mỉm cười đầu nham hiểm ở cuối xe, còn xác ướp đẹp trai nằm trong quan tài, đung đưa dải băng quấn quanh người... Du khách đi theo xe hoa, giống như hàng trăm con quỷ diễu hành trong đêm tối.

Chung Hinh vừa quay đầu đã không thấy Chung Linh Ngộ ở đâu hết, chỉ thấy một người mặc trang phục ma cà rồng với chiếc mặt nạ dữ tợn. Cô ấy giật mình, sau đó liên tục xin lỗi: "Xin lỗi, tôi nhận nhầm người, tôi đang tìm bố."

Sau đó Chung Hinh nhìn sang bên cạnh Tống Thiền.

Chỉ thấy Tống Thiền đang cầm một cây kem ốc quế, ngơ ngác nhìn trái nhìn phải, lẩm bẩm: "Ơ? Chung Linh Ngộ đi đâu rồi nhỉ?"

Chung Hinh thở hổn hển: "Hừ, Chung Linh Ngộ lại trốn con chạy mất rồi, con mới chỉ không để ý chút thôi mà vậy rồi đó!"

Cô ấy nói xong thì kéo theo Chung Thừa đuổi bắt Chung Linh Ngộ.

Chung Hinh vừa rời đi, ma cà rồng đeo mặt nạ vội vàng kéo mũ trùm xuống, Tống Thiền đến giúp anh cởi áo choàng ra.

Chung Linh Ngộ hở phào nhẹ nhõm và đập tay với Tống Thiền.

"Yeah, trốn thành công rồi."

Đạo cụ này trông giống như một chiếc mặt nạ, nhưng thật ra nó là một chiếc mũ đội đầu, người ngoài thoạt nhìn sẽ nghĩ đằng sau chiếc mặt nạ này sẽ là một người có gương mặt vuông, hoàn toàn khác với Chung Linh Ngộ.

Tống Thiền và Chung Linh Ngộ đã thảo luận và phối hợp với nhau để dễ dàng kiểm soát tình hình.

Chung Linh Ngộ kéo Tống Thiền chạy một mạch vào bên trong khu vui chơi, tiến vào sân chơi thả tự do, Tống Thiền thở hồng hộc hỏi anh: "Trước đây có phải anh cũng lừa Chung Hinh như vậy không?"

Chung Linh Ngộ giúp cô đè thanh chắn bảo vệ xuống: "Không phải là anh, mà là chúng ta."

Tống Thiền ngạc nhiên: "Em cũng tham gia à?"

Chung Linh Ngộ: "Ừ, lần nào chúng ta cũng phối hợp khá tốt, khi còn nhỏ, Chung Hinh Chung Thừa chưa hiểu chuyện, em ra vẻ nghiêm trọng nói dối bọn nhỏ, 'Mẹ và bố ra ngoài kiếm ăn, các con còn nhỏ ở nhà ngoan nghe lời dì nhé'. Chắc bây giờ hai đứa nó không nhớ đâu."

Tống Thiền cười lớn, sau đó hỏi anh: "Còn anh thì sao, anh từng có diệu kế gì không?"

Chung Linh Ngộ nghĩ một lúc, anh nói: "Có lần anh về nhà, Chung Hinh nắm lấy tay anh kéo đi, con bé lải nhải nói xấu bọn học cùng lớp, giống như một bà cụ non vậy. Nguyên nhân là trong lúc chơi trò chơi ở trường đã xảy ra tranh chấp, anh tất nhiên biết đây chỉ là một vấn đề nhỏ."

"Nhưng cơ hội tốt như vậy sao anh có thể bỏ qua chứ? Anh nảy ra một ý tưởng, nói với Chung Hinh là anh nhất định sẽ trả thù cho con bé, chờ anh trở lại."

"Quả nhiên, Chung Hinh chột dạ kéo anh trở lại, không để cho anh đi báo thù, ha ha ha."

"Nhưng sao anh có thể không đi được chứ, anh bảo con ở nhà khóa cửa cẩn thận, bố nhất định sẽ đòi lại công bằng cho con."

"Sau đó anh chặn em ở cửa khu nhà mình, đưa em ra ngoài xem phim."

Tống Thiền: "Bây giờ cuối cùng em cũng biết tại sao kỹ năng diễn xuất của Chung Hinh lại tốt như vậy rồi, hahaha, quả táo nhãn lồng đó Chung Linh Ngộ à."

Chung Linh Ngộ: "Nhưng mà Chung Hinh Chung Thừa của chúng ta rất thông minh, con ngửi thấy mùi thức ăn trên người anh. Con bé chất vấn anh, 'Bố ơi, bố sẽ không vì đi đòi công bằng cho con, mà ở lại nhà bạn học con ăn bò bít tết đấy chứ?'"

"Anh lập tức vạch trần lời nói dối của con bé, 'Lúc bố vừa mới đi, con đã nói gì với bố nào, con có chắc là bạn học đó đã đẩy con trước không?'"

Tống Thiền giơ ngón cái lên: "Anh chơi chiêu đánh đòn phủ đầu, lên tiếng trước áp đảo, rồi chuyển chủ đề này quá đỉnh."

Mối thù oán của con gái và bố.

Bước sang năm thứ ba đại học, việc học trở nên căng thẳng hơn rất nhiều, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ cũng phải bắt đầu chuẩn bị cho việc học nghiên cứu sinh sau này. Cả hai đều có điểm số xuất sắc và có lợi thế khi đăng ký học cao lên, nhưng Chung Linh Ngộ đang do dự có nên ra nước ngoài với Tống Thiền hay không.

Trong kỳ nghỉ hè năm lớp mười hai, Chung Linh Ngộ đã đề xuất mục tiêu ra nước ngoài du học. Nhưng mấy năm gần đây, tình hình công việc làm ăn đã thay đổi và bọn họ cần phải điều chỉnh kế hoạch cho phù hợp.

Dù sao thì bọn họ cũng không thể đi chơi như trước nữa.

Học kỳ này vừa bắt đầu, bọn họ ở nhà nhiều hơn.

Xem phim, nghe tiếng mưa rơi.

Mới đầu Tống Thiền còn một ngày nấu hai bữa, sau đó dần dần cô trở nên lười biếng, và bắt đầu lệ thuộc vào việc gọi đồ ăn giao về.

Ăn được một khoảng thời gian, Tống Thiền chợt nhận ra mình đã tăng cân đến mức báo động, cô sợ đến mức ngủ không yên giấc, cô chạy qua căn phòng bên cạnh lay Chung Linh Ngộ tỉnh lại nhiều lần, bắt anh phải hứa sẽ không gọi đồ ăn ngoài nữa.

Chung Linh Ngộ cực kỳ vô tội: "Là em gọi đồ ăn bên ngoài mà, tại sao em lại phải đánh thức anh dậy?"

Tống Thiền: "Em cũng tỉnh rồi nè, như vậy không phải rất công bằng à."

Chung Linh Ngộ: "..."

Vì thế việc mỗi ngày đi siêu thị chọn nguyên liệu nấu ăn đã trở thành thú vui mới của họ.

Vì để không phải nấu cơm, lần nào Tống Thiền cũng khen ngợi tay nghề nấu nướng của Chung Linh Ngộ lên tận mây xanh. Chung Linh Ngộ vui vẻ sẽ nấu cơm, lần nào cũng vậy vui lên anh lại nấu cơm, vui vẻ chăm chỉ cống hiến sức lao động.

Cuối cùng có một ngày, anh chợt tỉnh táo lại: "Tống Thiền, anh đột nhiên nhớ ra một chuyện, không phải chúng ta đã thỏa thuận anh sẽ nấu và thứ hai, tư, sáu là anh nấu, còn ba, năm, bảy là em nấu sao? Hình như anh đã nấu liên tục nửa tháng nay rồi đấy."

Tống Thiền: "Ô, ôi trời ơi!"

Chung Linh Ngộ nheo mắt lại: "Diễn xuất của em khoa trương quá rồi đấy."

Anh giả vờ tức giận, nặng nề đặt đũa lên bát, rồi tức giận đứng lên.

Tống Thiền ý thức được tình hình không ổn, vội vàng chạy vào trong phòng.

Chung Linh Ngộ tưởng cô sẽ khóa cửa, uy hiếp nói: "Em đừng quên đây là nhà anh, anh có chìa khóa của tất cả cánh cửa đấy."

Rồi anh nhìn thấy Tống Thiền bước ra với đầy đủ trang bị, eo cô đeo đai bảo vậy thắt lưng, đầu đội mũ bảo hiểm Taekwondo.

Chung Linh Ngộ không ngờ sẽ chứng kiến cảnh tượng này, suýt chút nữa đã bật cười thành tiếng.

Tống Thiền ở trước mặt anh tỏ vẻ khiêu khích: "Anh cù em đi, để xem anh cù lét em kiểu gì, không nhột đâu nhé."

Chung Linh Ngộ xua tay: "Em thật nhàm chán, anh không đùa với em đâu, anh muốn ăn cơm."

Tống Thiền ngược lại không vui, tưởng hai người sẽ ầm ĩ một trận vậy mà không có gì nên cô rất thất vọng, cô vất vả lắm mới tìm được đầy đủ trang bị này đó: "Con người anh mới nhàm chán ấy..."

Lời còn chưa dứt, Tống Thiền thấy Chung Linh Ngộ đột nhiên quay đầu lại rất nhanh, cô bước hụt chân nhưng không ngã, sau đó phải dùng cả tay lẫn chân chạy thật nhanh về phía trước.

Nơi duy nhất cô có thể trốn được chỉ có căn phòng trước mặt, cô không còn lựa chọn nào khác, nhanh chóng chạy vào trong đó.

Chung Linh Ngộ vào trong phòng Tống Thiền, phát hiện bên trong không có ai, anh cảnh giác đi một vòng bên trong. Tống Thiền thông minh thật ra đã trốn dưới chân giường một lúc lâu, lúc này cô lập tức từ bên kia giường đi ra.

Khi Chung Linh Ngộ quay lại, anh thấy một cái vật thể như con nhộng bò ra ngoài.

Tống Thiền còn chưa chui ra được, Chung Linh Ngộ sợ làm cô bị thương.

Đến khi Tống Thiền tưởng rằng Chung Linh Ngộ không phát hiện ra mình, cô vừa quay đầu lại thì cổ tay đã bị bắt lấy.

Tống Thiền hoảng sợ vung tay muốn tránh ra khỏi anh, nhưng cô vẫn không thể nào chạy thoát, cô bị Chung Linh Ngộ bế lên, đặt cô nằm lên giường.

Tống Thiền cố gắng bò ra mép giường, nhưng Chung Linh Ngộ đã túm được chân cô, dễ dàng kéo cô trở lại.

Tấm trải giường trượt dọc theo lưng cô, trở nên nhăn nheo, Tống Thiền nằm ngửa ngay giữa giường, cô nhìn thấy Chung Linh Ngộ đang quỳ gối bên cạnh cô, chiếm lấy giường cô.

Âm thanh "Xoẹt" vang lên, dây đai bảo vệ thắt lưng của Tống Thiền bị giật ra. Mái tóc dài của cô rối tung trải ra khắp giường. Cô muốn bảo vệ trang bị của mình, nhưng hai tay lại bị đè lại cố định trên đỉnh đầu.

Lúc này bên ngoài đang mưa rất lớn, tiếng mưa rơi tí tách, tí tách, làm nhòe đi ánh đèn của thành phố.

Trong căn phòng tối mờ không có ánh sáng, tiếng hít thở hỗn loạn quấn quýt quyện vào nhau.

Quần áo đã cởi được một nửa, lòng bàn tay Tống Thiền cảm nhận được lồng ngực rắn chắc và phần eo của Chung Linh Ngộ. Chìm đắm trong nụ hôn sâu của anh, bàn tay cô trượt ra sau lưng anh, những nơi đầu ngón tay cô đi qua đều vẽ thành đường cong tuyệt đẹp đầy gợi cảm hiện lên trong đầu cô.

Khung xương của anh, nhiệt độ của anh, hơi thở ngày càng nặng nề của anh, và cả những cảm xúc nồng đậm và triền miên của anh.

"Chung... Linh Ngộ... Linh Ngộ."

Cô gọi tên anh đứt quãng trong hơi thở hỗn loạn, ngón tay luồn vào mái tóc ngắn mềm mại cua ra, vuốt ve cái cổ nóng bỏng của anh.

Lần đầu tiên cô nhận ra, hóa ra mình thật nhỏ bé trước mặt Chung Linh Ngộ.

So sánh thì Chung Linh Ngộ giống như một ngọn núi, che chở cho cô chặt chẽ không để lọt không khe hở nào.

Vậy mà lúc này, ngọn núi đó đang đổ xuống người cô, như thể phản chủ thành khách, giơ tay đầu hàng trước cô, mất đi sự kiên nhẫn và kiểm soát anh tôi luyện bấy lâu.

Bên ngoài không biết trời đã sáng từ lúc nào, Tống Thiền vẫn đang rúc trong lòng Chung Linh Ngộ, anh lưu luyến không thôi, hôn lên trán cô, nhẹ nhàng vuốt ve gò má cô.

Giọng đàn ông trầm thấp du dương nỉ non bên tai cô hết lần này đến lần khác.

"Thiền Thiền à, muốn cưới em quá đi mất."

"Anh thật sự rất muốn cưới em."

"Muốn cưới em ngay lập tức..."

Tống Thiền không trả lời Chung Linh Ngộ.

Cô nghe thấy, nhưng cố ý không trả lời.

Đừng đồng ý dễ dàng như vậy chứ.

Thời tiết lại trở lạnh, Tống Thiền sợ lạnh, nên Chung Linh Ngộ đưa cô đi suối nước nóng trên núi.

Núi non vắng vẻ yên tĩnh, sương mù nặng hạt nhưng tươi mát, đột nhiên có một cơn mưa lạnh kéo đến, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ trốn trong một khoảng sân nhỏ vắng vẻ.

Cơn mưa kéo dài đằng đẵng, hoa trà thấp thoáng theo gió thổi, nơi bọn họ trú mưa rất ngăn nắp, không khí cũng nóng ran. Đây là một ngôi nhà trên núi do chủ là điền trang xây lên, trong vòng bán kính mười mấy cây số đều chỉ toàn là núi, mà bọn họ là vị khách du nhất ở đây.

"Chung Linh Ngộ, anh thật sự không tìm được đường trở về, hay là anh đang lừa em đấy."

"Cứ đi ắt sẽ có đường, hôm đó sáng sớm lúc mới dậy em đã hỏi anh rồi, anh cũng đã trả lời em rồi."

"Em không nhớ."

Tống Thiền quay đầu nhìn ra bên ngoài cửa sổ, cô nghiêng eo, đặt khuỷu tay lên mép cửa sổ.

Chung Linh Ngộ từ phía sau áp sát lại gần cô, cùng cô ngắm cảnh bên ngoài, nhưng giọng nói của anh vang lên bên tai cô chậm lại.

"Vậy thì, anh cũng không nhớ."

Trong nhà không có đồng hồ, khiến cho người ta có cảm giác thời gian ở nơi này bị đóng băng.

Mỗi khi không để ý đến thời gian, con người ta thường dễ trở nên buông thả hơn, bằng lòng với hoàn cảnh hiện tại.

Tống Thiền tựa người vào mặt tường gỗ trước mặt, chóp mũi cô sát lên tường, ngửi thấy hương thơm thoang thoảng từ gỗ.

Hơi nóng bên trong nhanh chóng làm mờ cửa sổ kính, như sương mù bên trong dày hơn bên ngoài, điểm khác biệt duy nhất là không khí bên trong nóng hơn bên ngoài rất nhiều.

"Vậy chúng ta cùng nhau kiểm tra nhé... Anh sẽ giả bộ khờ khạo với em."

"Em không hề giả ngốc nhé."

Đột nhiên ngón tay cô cong lên, nhưng thể muốn bắt lấy cái gì đó, áp chặt lên mặt kính thủy tinh.

Một bàn tay khác đè lên, luồn vào giữa các ngón tay, nắm chặt lấy bàn tay của cô.

Tấm kính trơn trượt, bàn tay của bọn họ dần trượt xuống, để lại dấu vết ngoằn ngoèo.

Mưa càng lúc càng nặng hạt, lấn át âm thanh rên rỉ bên trong nhà.

Bình Luận (0)
Comment