Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 65

Kết quả xét nghiệm đã có, bệnh viêm dạ dày thông thường.

Quan Ý Nồng ngoài miệng nói chuyện bé xé ra to, nhưng trong lòng bà vẫn thở phào nhẹ nhõm.

Chung Kỳ Vân ngồi trong phòng khám, nói chuyện với bác sĩ về tình trạng bệnh của con trai.

Lúc Tống Thiền giúp Chung Linh Ngộ đi lấy nước, cô đi ngang qua phòng khám liếc nhìn vào trong một cái.

Khí chất toát ra trên người Chung Kỳ Vân rất giống khí chất của Chung Linh Ngộ, ôn hòa lễ độ, sâu sắc nhưng lại xa cách, mặc dù không nói nhiều nhưng trông ông rất bình dị dễ gần, rất giống những quý ông Anh Quốc thời xưa luôn cư xử rất chuẩn mực trong những bộ phim cũ mà Tống Thiền từng xem.

Khi ông mới bước vào, Tống Thiền đã nhận ra ngay ông chắc chắn là bố của Chung Linh Ngộ, vì hai bố con họ có đôi mắt giống hệt nhau. Nhưng đường nét gương mặt Chung Kỳ Vân trông cứng rắn hơn, với lại phần hõm hai bên thái dương của ông sâu hơn, so với đường nét mềm mại trên gương mặt của Chung Linh Ngộ thì bố của anh mang cảm giác của người phương Tây hơn.

Lúc này Chung Kỳ Vân đang hỏi bác sĩ về những vấn đề liên quan đến bệnh tình của con trai, giọng điệu bình tĩnh và khiêm tốn: ''Trước đây tôi nghi ngờ thằng bé bị polyp dạ dày, nhưng trong kết quả xét nghiệm tôi không thấy có chẩn đoán nào tương tự như vậy. Vậy không biết con trai tôi có cần phải làm thêm một số xét nghiệm khác để loại trừ không bác sĩ?''

Tống Thiền nghe một lúc.

Cuộc đối thoại giữa Chung Kỳ Vân và bác sĩ không tính là ngắn, nhưng mỗi một câu nói hay câu hỏi ông đặt ra đều rất đáng suy luận, từ đầu đến cuối không có một câu nào vô nghĩa, một cho đến giây phút cuối cùng của cuộc nói chuyện, giọng điệu của ông vẫn đều đều không nhanh không chậm.

Tống Thiền nhớ lại, lúc đầu Quan Ý Nồng có chút chuyện bé xé ra to, lúc gọi điện cho Chung Kỳ Vân rất gấp gáp, thậm chí giọng điệu giống như đang ra lệnh. Chung Kỳ Vân bị thúc giục chạy đến bệnh viện, trên trán còn đổ mồ hôi, có thể thấy là đã đến đây nhanh hết sức có thể.

Kết quả cuối cùng chỉ là do bọn họ sợ bóng sợ gió, nếu đổi lại Tống Chấn, có khi ông đã quở trách vợ mình đã làm quá lên.

Nhưng Chung Kỳ Vân không hề trách mắng, trước tiên ông tìm Quan Ý Nồng, thuật lại chi tiết kết quả cho bà nghe, để cho bà yên tâm, sau đó lại như trút được gánh nặng an ủi bà. Cho dù bản thân Quan Ý Nồng biết bản thân có hơi làm quá lên, trong lòng nghĩ một đằng miệng lại nói một nẻo oán trách Chung Kỳ Vân, Chung Kỳ Vân nhẹ nhàng ôn hòa hóa giải tính tình nóng nảy của vợ.

Chung Kỳ Vân luôn mang vẻ mặt dịu dàng, ôn hòa khi nói chuyện với Quan Ý Nồng.

Tống Thiền để ý cách Chung Kỳ Vân và Quan Ý Nồng cư xử với nhau, cô cũng đang khám phá cách mình và Chung Linh Ngộ sẽ chung sống trong tương lai.

Bố chồng tương lai của cô dường như là một người không biết 'giận' là cái gì, nhưng cũng không phải là những thờ ơ lạnh nhạt, mà là kiểu ân cần, dịu dàng.

Tính tình của Chung Linh Ngộ, dường như là bị ảnh hưởng từ bố của anh.

''Tống Thiền?''

Giọng của Chung Linh Ngộ từ xa truyền đến.

Tống Thiền cầm chai nước ngồi xuống bên cạnh anh: "Anh có muốn ăn gì không?''

Chung Linh Ngộ lắc đầu: ''Bây giờ anh không muốn ăn gì hết.''

Tống Thiền đưa kết quả chẩn đoán cho anh: ''Anh bị viêm dạ dày mãn tính. Từ giờ trở đi chúng ta không thể ăn uống tùy tiện được nữa, trong vòng một tháng tới anh phải ăn uống thanh đạm.''

Trên gương mặt tái nhợt do bệnh của Chung Linh Ngộ khẽ nở nụ cười: "Nghe em hết.''

Tống Thiền nhìn một vòng xung quanh, chắc chắc không ai, sau đó cô vuốt ve mái tóc của Chung Linh Ngộ: "Ngoan quá đi nè.''

Trường học gửi thông báo, Tống Thiền chỉ đành cúi xuống bắt đầu đọc nội dung.

Hai người im lặng một lúc, bên cạnh chợt vang lên giọng nói ngập ngừng của Chung Linh Ngộ.

''Trên mạng nói, sau khi gây mê, người ta có xu hướng nói ra những điều vô nghĩa khi đang nửa tỉnh nửa mê, thế mà lại là thật.''

Tống Thiền cười mấy tiếng đáp lại anh: "Đã thế giọng anh còn rất lớn nữa, những người ngồi bên ngoài phòng khám đều nghe thấy hết.''

Chung Linh Ngộ lại ngã xuống giường, không thèm quan tâm đến sự kiện đội quần của mình nữa.

Tống Thiền cất điện thoại vào trong túi, nhích sát lại gần cánh tay Chung Linh Ngộ, ngẩng đầu lên nhìn chăm chú vào ánh mắt của anh: ''Tại sao lúc nào anh cũng lo lắng em sẽ biến mất vậy?''

Điều Chung Linh Ngộ lo lắng nhất cuối cùng cũng vẫn xảy ra.

Tống Thiền nhìn thấy được cảm xúc trong mắt Chung Linh Ngộ có biến chuyển, nhưng cô lại lầm tưởng sự hốt hoảng của anh đơn thuần là sự xấu hổ túng quẫn sau khi nói năng lung tung.

Nhưng cô vẫn đưa ra thắc mắc của mình.

''Em nhớ năm lớp mười một lần em đi học thêm đó, bên ngoài trời mưa rất lớn, lúc anh lái xe đến đón em trông anh rất hoảng hốt. Sau đó mẹ em nói, khi anh gọi điện thoại cho mẹ em, nghe có vẻ anh rất lo lắng, như rất sợ em bỏ đi mất vậy.''

Chung Linh Ngộ có chút mất tự nhiên nghiêng đầu đi: "Lo lắng cho em là bản năng của anh mà. Bởi vì anh rất quan tâm em, nếu như anh liên tục không nghe điện thoại của em gọi tới, chắc chắn em cũng sẽ có cảm giác giống như anh.''

Tống Thiền đồng ý: ''Anh nói cũng đúng.''

Tống Thiền không tiếp tục hỏi nữa, có lẽ cô không hoàn toàn ý thức được điểm kỳ lạ ở chỗ nào, nên chỉ cho rằng Chung Linh Ngộ đã mơ thấy cô trong khi bị gây mê.

''Đúng rồi, anh có nhận được tin tức gì về Đổng Hiền Năng không? Cậu ấy nói chúng ta sẽ có buổi họp lớp cấp ba vào ngày hai mươi tháng này đó.''

Chung Linh Ngộ lơ đãng trả lời: ''Anh không nhận được.''

Tống Thiền có chút nghi ngờ, cúi đầu kiểm tra lại tin nhắn lần nữa: ''Sao thế được? Đổng Hiền Năng không thể nào quên anh được, có phải anh đã kéo cậu ấy vào danh sách đen không thế.''

Kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, buổi họp mặt cấp ba sẽ được tổ chức tại một quán bar ven sông.

Phương Gia và Tống Thiền vẫn luôn thường xuyên liên lạc với nhau, hai người hẹn nhau đi chung.

Tống Thiền đến hơi sớm, vị trí quán bar không dễ tìm, cho nên Tống Thiền đã nhắn Phương Gia đi xuống dưới đón mình.

Khoảng tám giờ, hầu hết các bạn trong lớp đều đã đến, mọi người tụ ba, tụ năm lại một chỗ để ôn lại chuyện xưa.

Có rất nhiều bạn học ngồi vây quanh Tống Thiền, trong đó có rất nhiều bạn học thuở còn đi học chung đã giảng bài cho cô.

''Tống Thiền, bây giờ cậu đẹp thật đấy.''

''Mau giao phương pháp giảm cân của cậu ra đây!''

''Tớ vẫn cảm thấy Tống Thiền có da có thịt trông vẫn xinh hơn, trước giờ da cậu lúc nào cũng đẹp hết trơn á, mỗi lần nhìn cậu tớ đều muốn bóp bóp mấy cái.''

''Đúng thật ha, nhìn gần thế này mà cũng không thấy lỗ chân lông luôn á.''

Tống Thiền không ngần ngại chia sẻ mẹo chăm sóc da của mình.

''Mỗi sáng thức dậy, tớ sẽ ép một cốc nước rau củ rồi uống, nó sẽ giúp ích cho quá trình trao đổi chất của chúng ta. Tớ cũng từng bị mụn trứng cá nhưng sau khi uống nước ép rau củ đều đặn thì không còn bị nhiều nữa. Một điều quan trọng khác nữa là phải chống nắng, sau khi về nhà tớ đã nhất quyết đòi sửa lại toàn bộ kính cửa sổ trong nhà thành loại kính chống tia UV.''

Có mấy nam sinh ở bên cạnh cũng nghe, nói là muốn tìm hiểu một số sản phẩm chăm sóc da tốt để mua tặng bạn gái.

Có người cảm khái: ''Nhắc đến thì thấy thần kỳ thật đấy, mấy năm trước mọi người tụ tập, chủ đề chúng ta có thể cùng nhau thảo luận chỉ đếm trên đầu ngón tay.''

''Đúng vậy, mọi người đều đã thay đổi rất nhiều.''

Chủ đề dần dần không còn xoay quanh Tống Thiền nữa, Tống Thiền tranh thủ ra ngoài gọi điện thoại.

Tống Thiền vẫn luôn để ý đến việc Chung Linh Ngộ còn chưa tới.

''Anh đang ở đâu thế? Trên đường có bị kẹt xe không?''

''Chắc anh không đến được rồi, Tống Thiền, em giúp anh nói với các bạn một tiếng nhé.''

Tống Thiền có thể nghe ra cảm xúc của Chung Linh Ngộ có chút không đúng lắm.

''Anh phải đi đón Chung Hinh, con bé có việc tìm anh.''

''Chung Hinh về nước rồi sao? Tại sao thế ạ? Còn Chung Thừa đâu, thằng bé cũng về nước không?''

Tống Thiền hỏi một lèo liên tiếp mấy vấn đề.

''Chuyện có chút phức tạp, không nói rõ ràng qua điện thoại được, sau khi trở về anh sẽ kể cho em nghe, yên tâm, không phải chuyện gì nghiêm trọng đâu.''

Mặc dù Chung Linh Ngộ đã nói như vậy nhưng trong lòng Tống Thiền vẫn có chút ngờ vực.

Các bạn học ở bên trong bắt đầu thúc giục gọi cô vào, mọi người chuẩn bị cùng nhau nâng ly sau đó bắt đầu khai tiệc, không thể thiếu nghi thức này được.

Tống Thiền chỉ đành phải kết thúc cuộc gọi điện với Chung Linh Ngộ, quay trở lại phòng bao.

Đổng Hiền Năng rót đầy ly rượu nhỏ của Tống Thiền, trêu chọc cô: ''Nói lời yêu đương với bạn trai nói lúc nào chả được, mọi người mấy năm mới tụ tập một lần, nếu thiếu một người thì còn có ý nghĩa gì nữa.''

Tống Thiền cũng không muốn để mọi người mất hứng, có chút xấu hổ vì vừa rồi để mọi người chờ lâu, nên chủ động tự phạt ba ly.

Sau khi ngồi xuống, Tống Thiền mới nói riêng với Đổng Hiền Năng chuyện Chung Linh Ngộ không thể đến được.

''Vừa rồi tớ tự phạt ba ly, thật ra là vì còn một nguyên nhân khác nữa, hôm nay Chung Linh Ngộ có việc nên chắc anh ấy sẽ đến trễ, anh ấy nhờ tớ xin lỗi trước với mọi người một tiếng.''

Vẻ mặt Đổng Hiền Năng rất kỳ lạ, giống như vắt óc suy nghĩ một lúc lâu.

Sau đó cậu ta hỏi một câu cực kỳ sốc óc.

''Chung Linh Ngộ là ai?''

Tống Thiền nhìn thấy trong mắt Đổng Hiền Năng lóe lên vẻ mờ mịt đầy khó hiểu.

''Chung Linh Ngộ... Cũng là bạn học của cậu đó, lúc đó anh ấy ngồi cạnh tớ, ngồi ngay sau lưng cậu. Bây giờ anh ấy là bạn trai tớ, trước đó tớ cũng đã kể với cậu chuyện này rồi mà. Cậu, cậu sao mà lại không nhớ được?''

Đổng Hiền Năng cảnh giác: ''Tống Thiền, cậu chắc chắn là cậu không phải đang đùa đấy chứ?''

Tình huống bất ngờ này cộng với hành vi bất thường của Chung Linh Ngộ trên điện thoại, Tống Thiền chợt cảm thấy sống lưng lạnh buốt.

''Tớ chắc chắn tớ không hề nói đùa, cậu suy nghĩ kỹ lại được không?''

Sắc mặt Tống Thiền tái nhợt, hốc mắt có ánh nước, ngón tay không tự chủ được siết chặt lại, cố gắng kiềm chế cơn run rẩy đang không ngừng lan ra khắp người.

Cuối cùng có người không nhịn nổi nữa, nói một câu.

''Đổng Hiền Năng, cậu thôi đi được rồi đấy, cậu không thấy Tống Thiền bị cậu dọa sợ đến mức nào rồi à?''

Biểu cảm trên gương mặt Đổng Hiền Năng đột ngột thay đổi, bất ngờ bật cười lớn tiếng.

''Tống Thiền sao mà lá gan của cậu lại nhỏ thế hả, vừa rồi tớ chỉ trêu cậu thôi. Sao tớ có thể không nhớ Chung Linh Ngộ được ? Chỉ là chuyện cậu ấy hiện tại là bạn trai của cậu, cậu không thể chỉ nói cho tớ biết được, cậu phải lớn tiếng tuyên bố với tất cả mọi người chứ!''

Mọi người bắt đầu ầm ĩ hùa theo.

Giữa lúc náo loạn, Phương Gia đứng dậy xắn tay áo lên, thô bạo đánh Đổng Hiền Năng một trận tơi bời.

''Ai cho cậu bắt nạt Tống Thiền này!''

Tống Thiền thở phào một hơi, nụ cười trên mặt có chút sợ hãi.

Các bạn học trêu đùa.

''Lúc đó tớ đã nghi nghi rồi, Chung Linh Ngộ và Tống Thiền sớm muộn gì cũng sẽ thành đôi thôi.''

''Đừng nói lung tung, hồi còn đi học người ta gọi đó là tình bạn đơn thuần!''

''Lúc đó bọn mình ngồi phía sau hai cậu ấy, không ai có thể rõ hơn bọn mình đâu, hai cậu ấy như thế mà gọi là tình bạn đơn thuần gì chứ, rõ ràng là tình yêu trong sáng!''

''Tống Thiền, cậu không biết đó thôi, hồi đó Chung Linh Ngộ vẫn luôn là hotboy số một của trường chúng ta, mặc dù bây giờ cái từ hotboy có khi không còn thịnh hành nữa, nhưng mà không thể phủ nhận được mức độ đỉnh nóc kịch trần của Chung Linh Ngộ. Nhưng vấn đề ở đây là! Các bạn nữ của những lớp khác không một ai dám bén mảng lại gần cậu ấy hết.''

''Bởi vì mọi người đều biết Tống Thiền đã bị Chung Linh Ngộ đánh dấu rồi!''

''À, lúc đó còn có một câu chuyện cười nữa, có một em gái lớp dưới không hiểu chuyện, chạy khắp nơi hỏi thăm thông tin liên lạc của Chung Linh Ngộ, kết quả bị lớp bên cạnh cảnh cáo. Là lớp bên cạnh đó nha, chứ không phải lớp chúng ta đâu! Cậu nói xem, chuyện này mà làm lớn lên, fan couple của hai cậu chắc chắn sẽ không chịu thua đâu ha ha ha!''

''Đó đã là gì, nói trắng ra Chung Linh Ngộ và Tống Thiền ở trước mặt chúng ta như búp bê Nga nhiều lớp, tầng tầng lớp lớp, lớp lớn chồng lên lớp nhỏ, hoàn toàn không cần tổ đội anh hùng của lớp chúng ta ra tay!''

''Ha ha ha ha ha!''

Tống Thiền bị mọi người trêu chọc đến đỏ cả mặt, chỉ có bạn cùng lớp chứng kiến hai người từng bước đến với nhau thế nào, mới dám to gan lớn lối trêu đùa như vậy.

Trong khi mọi người đang cười đùa sôi nổi, ở một góc phòng, có ánh mắt u ám rơi lên người Tống Thiền đang cúi đầu ăn đồ ăn.

Sự im lặng trầm lắng đó không hề hòa hợp với bầu không khí sáng sủa và ồn ào xung quanh.

Tống Thiền không để ý có người đang nhìn mình, điện thoại của cô vang lên, là Chung Linh Ngộ gọi tới.

Cô đứng dậy ra ngoài nghe điện thoại, sau lưng lại vang lên tiếng mọi người bàn tán.

''Sao hôm nay Chung Linh Ngộ không tới vậy ta?''

''Nghe nói cậu ấy đang ở nước ngoài á?"

''Tống Thiền và Chung Linh Ngộ yêu xa sao? Khâm phục Tống Thiền thật đấy, cậu ấy thế mà bằng lòng chờ đợi.''

Những câu chuyện này hiển nhiên là tin vịt của những người không biết chuyện nói hươu nói vượn.

Nhưng Tống Thiền đang bận, cũng không quá để ý bọn họ nói gì.

Cánh cửa phòng bao chầm chậm đóng lại, lúc chỉ còn lại một khe hở, chỗ ngồi trong góc bỗng trống không.

Tống Thiền đang nói chuyện với Chung Linh Ngộ trên sân thượng cuối hành lang, nơi này không có người, rất yên tĩnh.

''Anh đã đến sân bay chưa... À, được, em đợi anh.''

Tống Thiền cúp điện thoại, cô vừa mới xoay người lại thì đột nhiên nhìn thấy có một người đang đứng sau lưng mình không biết từ lúc nào, cô giật mình tay run lên, điện thoại rớt ra khỏi tay rơi từ trên ban công xuống.

Người đàn ông với khuôn mặt u ám bước ra khỏi góc tối và từng bước đến gần Tống Thiền.

''Tại sao? Dựa vào cái gì mà cùng một vấn đề, cậu lại lựa chọn đợi cậu ta, nhưng khi người đó là tôi, cậu lại kiên quyết muốn chia tay!''

''Lương Trạc, cậu đang làm gì thế?''

Một bên cánh cửa kính dẫn ra ban công được đẩy ra.

Chung Linh Ngộ đang giữ cánh cửa, giọng điệu bình tĩnh, vẻ mặt cảnh giác.

Bình Luận (0)
Comment