Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 66

Lương Trạc nghe giọng nói này thì quay đầu nhìn lại phía sau.

Trong chốc lát, cậu ta như thể bừng tỉnh lại.

Quay đầu lại nhìn thấy khuôn mặt sợ hãi của Tống Thiền, cậu ta hít một hơi thật sâu, ngước cằm lên và nuốt khan một cái.

Khi tầm mắt nhìn xuống một lần nữa, nhìn về phía Tống Thiền.

Trong đôi mắt lạnh lẽo lộ ra vẻ thê lương tự giễu.

Lương Trạc không nói gì, như thể trong giây phút này cậu ta chợt nhận ra điều gì đó, gật đầu, rồi bật cười thành tiếng, sau đó cậu ta quay lưng đi về phía cửa kính rời đi, không muốn ở lại thêm một giây nào nữa.

Tống Thiền không hiểu hành động của Lương Trạc, chờ cậu ta rời đi rồi mới chạy đến chỗ Chung Linh Ngộ.

Đúng lúc này Chung Linh Ngộ cũng tiến về phía trước mất bước, đỡ lấy Tống Thiền đang mềm nhũn, ôm cô chặt vào lòng.

“Đừng sợ.”

"Anh có biết tại sao Lương Trạc lại nói những lời đó với em không?''

Chung Linh Ngộ không trả lời, chỉ ôm chặt Tống Thiền trong vòng tay mình, để cô tựa vào lồng ngực anh, cằm anh đặt nhẹ lên đỉnh đầu cô.

Hành động này của anh dường như là sự phủ nhận, nhưng cũng giống như để che giấu điều gì đó.

Nhưng Tống Thiền với nỗi sợ còn chưa tan, không hề nhận ra.

Mặc dù đã trải qua những chuyện kỳ lạ khó tin, nhưng Tống Thiền không rời đi. Dù sao thì các bạn học khó khăn lắm mới tụ tập đông đủ, nếu cô bỏ đi trước chắc chắn sẽ làm mọi người cụt hứng. Vì vậy cô vẫn cố gắng ở lại với mọi người cho đến khi đi tăng hai.

Chung Linh Ngộ ra quầy lễ tân, giúp mọi người gia hạn thời gian thuê phòng VIP và gọi thêm rượu, sau đó trò chuyện mấy câu với Đổng Hiền Năng, rồi anh đưa Tống Thiền về nhà.

Nửa đêm, Tống Thiền giật mình tỉnh dậy, cô thất thần ngồi xổm trước cửa phòng Chung Linh Ngộ, ôm chặt lấy cơ thể mình, chìm trong suy nghĩ của chính mình.

Chung Linh Ngộ không biết cô ở ngoài cửa, lúc ra ngoài lấy nước mới nhìn thấy cảnh tượng này thì hỏi cô: "Sao em không gõ cửa?''

Anh thấy Tống Thiền đi chân trần thì ôm cô đi vào trong phòng.

Tống Thiền nhìn thấy đèn bàn của Chung Linh Ngộ vẫn sáng, cô hỏi: ''Anh vẫn chưa ngủ à?''

Chung Linh Ngộ: ''Ban nãy anh có uống cà phê, nên giờ không ngủ được.''

Tống Thiền: "Em đã nói rồi, đừng uống nhiều cà phê vào buổi tối."

"Còn em, sao em cũng chưa ngủ?" Chung Linh Ngộ đặt cô xuống giường, đắp thêm một lớp chăn, vòng tay ôm lấy cô từ bên ngoài.

''Em gặp ác mộng.'' Tống Thiền cuộn tròn người ôm lấy đầu gối bên trong chăn: ''Nhưng sau khi em tỉnh lại thì không nhớ rõ cụ thể ác mộng là gì, chỉ thấy tỉnh dậy mà trong lòng đầy bồn chồn bứt rứt.''

''Em còn đang suy nghĩ về lời nói đó của Lương Trạc sao?''

''Em không biết nữa, nhưng xưa nay lá gan em vẫn nhỏ xíu xíu, anh biết mà.''

''Nhát gan mà xem hết toàn bộ bộ sưu tập phim kinh dị của anh?”

"Anh nói thế thì hình như em cũng không nhát gan lắm."

Tống Thiền cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hơn, tựa vào lòng Chung Linh Ngộ, nhắm mắt lại.

Chung Linh Ngộ giảm ánh sáng đèn bàn, nhẹ nhàng ôm lấy Tống Thiền, để cô nằm xuống, còn anh thì ngồi bên cạnh nhìn cô ngủ.

Vài phút sau, bên ngoài trời nổi gió, một trận mưa bão dữ dội ập đến, sấm chớp đùng đùng như muốn đánh thức cả thành phố.

May mà Chung Linh Ngộ luôn sợ tiếng ồn, phòng của anh cách âm rất tốt, Tống Thiền vẫn say giấc không bị ảnh hưởng chút nào.

Chung Linh Ngộ nhìn những tia sét xuyên qua mây, đầu óc bất giác trở lại buổi chiều hôm qua.

Khi ấy, anh vừa từ trường học ra, định đến buổi họp mặt bạn học thì nhận được điện thoại từ Chung Hinh.

"Bố, con đang ở sân bay, Chung Thừa cũng cùng con về nước."

Lúc Chung Linh Ngộ nhận được điện thoại chỉ nghĩ rằng Chung Hinh và Chung Thừa muốn gặp Tống Thiền, nên về nước chơi vài ngày.

''Lát nữa bố và mẹ con có buổi họp lớp, các con không đi theo được. Bây giờ bố cũng không rảnh để chạy qua đó đón con, các con tự đón xe về nhà đi.''

''Hình như con biết được mẹ đã đi đâu rồi.''

Giọng của Chung Hinh rõ ràng không phải đang nói về nơi mà Tống Thiền hiện tại tham gia họp lớp, mà giống như... nơi mà Tống Thiền đã đi sau khi mất tích trong tương lai.

Tại quán cà phê gần sân bay, Chung Linh Ngộ gặp được hai đứa con đang sầu muộn của mình.

Chung Linh Ngộ gọi đồ uống cho Chung Hinh và Chung Thừa, một cốc cà phê kem tuyết, một ly caramel macchiato.

Anh đặt đồ uống trước mặt hai đứa con: "Uống một chút đồ ngọt, đừng lo lắng, từ từ kể cho bố nghe."

Chung Hinh cố gắng kìm nước mắt, lấy ra một chiếc máy tính.

Tốc độ gõ phím của Chung Hinh từ trước đến nay luôn rất nhanh, nhưng lúc này ngón tay cứng đờ, liên tục mắc lỗi, mất một lúc lâu mới mở được máy tính.

''Đây không phải là máy tính của Tống Thiền sao?''

Chung Hinh trả lời câu hỏi của Chung Linh Ngộ: "Dạ đúng vậy, trước đó mẹ nhờ con khôi phục tệp tin bị hỏng. Khi đó con sắp ra nước ngoài để thăm ông bà nội nên đã mang theo máy tính để sửa. Mấy hôm trước, con chợt nhớ đến chuyện này."

"Khi con mở máy tính, xem xét kỹ, mới nhận ra trong ổ cứng xuất hiện những trang giống hệt như trước đây, lúc mẹ mất tích."

Khi đó, cả nhà bọn họ vẫn chưa xuyên không. Trước khi Tống Thiền mất tích, cô cũng đã nhờ Chung Hinh sửa máy tính.

Đó là một chiếc máy tính rất cũ, hơn hai mươi năm trước, hoạt động chậm chạp, cồng kềnh, nhưng Tống Thiền nói trong đó có tài liệu rất quan trọng nên cô rất muốn khôi phục lại nó.

Lúc đó, Chung Hinh không để tâm nhiều, miệng trách mẹ quá hoài cổ, nhưng vẫn giúp mẹ sửa máy tính.

Thế nhưng, vấn đề khi đó không phải là hỏng tệp tin, nên Chung Hinh không mở ra xem nội dung thư mục, chỉ thoáng nhìn qua giao diện ổ cứng, sau đó máy tính được Tống Thiền mang đi.

Sau khi Tống Thiền mất tích, chiếc máy tính đó cũng biến mất.

Chung Hinh đã kể cho Chung Linh Ngộ về chuyện này từ lâu. Bọn họ luôn biết chiếc máy tính có vấn đề và đã để ý đến nó từ khi đến đây.

Nhưng qua năm năm quan sát, chiếc máy tính đó không xuất hiện bất cứ điều gì bất thường.

Thậm chí, những thứ bên trong cũng không thay đổi nhiều.

Không thể liên tưởng được bất kỳ manh mối hữu ích nào.

Ngay khi bọn họ sắp từ bỏ hướng điều tra liên quan đến "máy tính", một chuyện bất ngờ đã xảy ra, giao diện trên máy tính xuất hiện đúng như trong trí nhớ của Chung Hinh.

Giao diện, cách bố trí tương tự, các loại tài liệu tương tự. Hai tệp tin nén, trong đó một là tập đính kèm, ba thư mục, một tập tin dạng nhật ký, và một hàng tài liệu PDF được sắp xếp ngay ngắn.

Đáng chú ý nhất là tệp nén, có tên "granule", dịch ra nghĩa là "hạt cát".

Lúc đó, khi vừa nhận được máy tính đã được sửa Tống Thiền đã mở ra ngay và câu đầu tiên cô nói là: "May quá, tệp nén vẫn còn đây."

Chung Hinh uống một ngụm lớn cà phê kem tuyết.

Chung Linh Ngộ mở tệp nén ra, xem từng tài liệu một.

Chung Thừa nói: "Thật ra, các tài liệu trong tệp nén chính là những thông tin mẹ sử dụng để tham gia cuộc thi giải 'Nảy Mầm' lần đó. Là trợ lý hỗ trợ mẹ trong cuộc thi, chúng con biết phần lớn nội dung, nhưng có một tài liệu thì chưa từng thấy."

Chung Hinh: "Nghiên cứu khả năng khắc phục hoang mạc hóa đất đai và tái trồng rừng nông nghiệp. Đây là tài liệu chúng con chưa từng nhìn thấy.''

Chung Linh Ngộ mở tệp có tên là "granule" và nhìn thấy một tài liệu dài đến hai trăm nghìn từ.

"Nông nghiệp..."

Điều này không khỏi khiến người ta liên tưởng đến hướng chuyên ngành tương lai của Tống Thanh.

Sau khi lưu ban học lại, Tống Thanh thi đỗ một trường đại học hạng hai chuyên về nông nghiệp. Sau khi tốt nghiệp, cậu tiếp tục nỗ lực không ngừng trong ba năm, cuối cùng thi đỗ cao học ngành này. Từ đó, cậu tích lũy kinh nghiệm, đổi đời, trở thành một nhân vật lớn, tiếp tục học đến bậc tiến sĩ và cuối cùng trở thành một giáo sư.

Chung Thừa có chút khó hiểu: "Bố, bố và mẹ đã sống chung rồi mà, chẳng lẽ không phát hiện ra mẹ đang nghiên cứu về lĩnh vực này sao?"

Chung Linh Ngộ suy nghĩ một hồi lâu rồi lắc đầu: "Mẹ con chưa từng nói gì với bố về chuyện này." Anh bổ sung ngay sau đó: ''Nhưng điều này rất phù hợp với tính cách của mẹ các con. Tài liệu này không liên quan đến chuyên môn của cô ấy, cũng chẳng có tác dụng gì trong tương lai, có lẽ chỉ là một sở thích nhỏ để giết thời gian, nên mẹ các con cảm thấy những chuyện như vậy không cần phải nói với người khác. Tất nhiên, cũng có thể cô ấy đang chờ đợi một thời điểm thích hợp để nó được sử dụng."

Chung Thừa: "Mẹ quả thật lúc nào cũng rất điềm tĩnh."

Chung Hinh phân tích thời gian lưu tệp trên máy tính: "Dựa vào lịch sử lưu trữ, ban đầu tài liệu này chỉ là một trong những lựa chọn đề tài của mẹ. Nhưng sau đó, đề tài được chọn lại không phải cái này mà là nhân văn địa lý. Tuy nhiên, có vẻ như mẹ không nỡ để ý tưởng này bị bỏ phí nên trong nhiều năm liền, mẹ vẫn tiếp tục thu thập tài liệu và sắp xếp văn kiện. Lần lưu cuối cùng chỉ cách một tháng trước khi mẹ giao máy tính cho con."

Chung Thừa cũng có suy đoán riêng của mình: "Vậy nên, con mạnh dạn đoán rằng mẹ trong quá khứ, sau khi bị Nhiễm Giai Ngọc hãm hại, thành tích tuột dốc, bị loại khỏi lớp chọn, hậu quả trực tiếp là mẹ mất tư cách tham gia cuộc thi, chỉ biết bất lực nhìn nhóm cũ của mình ăn cắp ý tưởng đề tài.''

''Nhưng mẹ luôn không cam tâm. Cho đến hơn hai mươi năm sau, khi có cơ hội, mẹ đã mang tài liệu này đến gặp cậu, người đang làm việc về chống sa mạc hóa ở vùng Tây Bắc.''

Chung Linh Ngộ tỏ ra không quá đồng tình với suy luận này: ''Nhưng lúc đó người đầu tiên bố tìm hỏi chuyện là Tống Thanh, Tống Thanh nói Tống Thiền chưa từng đến tìm mình.''

''Có khi nào mẹ không hề gọi điện tìm cậu, mà trực tiếp đến đó tìm cậu không.''

''Đúng vậy, bố quên rồi sao? Khi đó bố với mẹ cãi nhau về chuyện này, mẹ đã khóc còn gì. Không kịp gọi điện thoại cho cậu mà đã lập tức xuất phát ngay trong đêm, nếu vậy thì khả năng này cũng rất lớn.''

Giọng Chung Hinh càng lúc càng nhỏ: ''Trong quá khứ mẹ chưa từng đến vùng Tây Bắc. Có lẽ mẹ luôn muốn đến đó một lần trong đời."

Thời gian bọn họ xuyên không rất gần với thời điểm Tống Thiền mất tích, quá ngắn để cảnh sát điều tra được nhiều manh mối. Và bọn họ cũng không kịp đợi thêm manh mối, đã quay về hơn hai mươi năm trước.

Hiện tại, các manh mối cho thấy, Tống Thiền trong không gian và thời gian trước rất có thể đã đi về hướng Tây Bắc, nơi mà ở thời điểm hiện tại đã từng là nơi cô có ý tưởng thực hiện đồ án trong kỳ nghỉ hè.

So với cô em gái đa cảm, Chung Thừa tỉnh táo hơn nhiều.

Cậu ngẩng lên hỏi Chung Linh Ngộ: "Nếu vậy, chúng ta có quay lại tìm mẹ không?''

Đây mới là vấn đề chính mà bọn họ phải đối mặt bây giờ.

Trong không gian thời gian ban đầu, nơi Tống Thiền mất tích, có khả năng rất lớn là cô đã đến vùng Tây Bắc, nơi Tống Thanh đang ở.

Nhưng vấn đề lúc này lại là, liệu bọn họ có quay lại hay không?

Trong không gian và thời gian này, Tống Thiền đã sống rất tốt. Bọn họ có thể bảo vệ cô trong thời gian tới.

Hơn nữa, ở không gian này, Tống Thiền đã từng đến Tây Bắc, có lẽ cô sẽ không còn sự chấp nhất mạnh mẽ với nơi đó nữa.

Sau khi Chung Thừa trình bày quan điểm này, Chung Hinh đã đưa ra ý kiến phản đối.

''Có thể mẹ đã đến được Tây Bắc an toàn, chỉ là chưa gặp cậu, hoặc đã gặp rồi nhưng vì còn đang giận bố mà bảo cậu nói dối. Nhưng tất cả chỉ là khả năng. Lỡ như... Mẹ không đến được Tây Bắc an toàn thì sao? Vậy những gì vừa nói đều sẽ không có ý nghĩa gì hết! Nếu không thể xác nhận vấn đề nằm ở đâu, sao chúng ta có thể loại bỏ hoàn toàn mối nguy hiểm đó và bảo vệ mẹ?"

''Không phải anh đang phản bác em, Chung Hinh, về chuyện này, anh cũng không đưa ra được lựa chọn nào là tốt nhất. Nhưng anh chỉ là muốn hỏi em, nếu như chúng ta muốn trở về, em có biết cách về thế nào không? Chúng ta còn chẳng biết mình xuyên không bằng cách nào."

Chung Hinh sững người một lúc: ''Đúng vậy, chúng ta đã quay trở về thời điểm hơn hai mươi năm trước mà không hề có bất kỳ dấu hiệu nào báo trước. Nhưng trước tiên chúng ta phải xác định xem có muốn quay lại hay không, rồi mới đi tìm cách quay lại chứ. Nếu không, dù tìm được cách, nhưng lại không muốn quay lại nữa, chẳng phải phương pháp đó vô ích sao?"

Chung Thừa: "Đến bản thân em cũng không biết mình có thể trở về hay không mà, biết trước bản thân có muốn trở về hay không thì có ý nghĩa gì?''

Hai người bắt đầu tranh luận về thứ tự của vấn đề "muốn quay lại" và "có thể quay lại".

Chung Linh Ngộ không tham gia vào cuộc tranh luận này.

Anh nghe một lúc, dần dần rơi vào trạng thái thất thần, hồi tưởng lại mọi chuyện xảy ra trước khi xuyên không đến đây.

Nếu để nhắc là thì những đoạn ký ức đó cũng không còn rõ ràng, bởi từ khi xuyên không đến nay đã năm năm trôi qua.

*

Bình minh ló dạng và trời đã sáng.

Tống Thiền tỉnh dậy trên giường, nhận ra mình đang ở trong phòng của Chung Linh Ngộ.

Sau một hồi ngơ ngác, cô nhớ lại tối qua mình gặp ác mộng, ngồi thụp xuống trước cửa phòng của Chung Linh Ngộ, và sau đó được anh bế vào phòng.

Hiện tại, Chung Linh Ngộ không có trong phòng.

Cô dụi mắt, từ cửa phòng nhìn thấy Chung Linh Ngộ đang ở trong bếp.

Tống Thiền xuống giường tìm anh, mơ màng ngồi xuống quầy bếp: "Em muốn uống nước."

Chung Linh Ngộ rót cho cô một ly nước ấm, rồi ngồi xuống bên cạnh.

Tống Thiền uống hơn nửa ly, cầm ly trong tay: "Đổng Hiền Năng đúng là đã thay đổi rất nhiều. Trước đây cậu ta miệng lưỡi chanh chua như thế, vậy mà hôm qua lại đùa với em."

Chung Linh Ngộ nhẹ nhàng hỏi: "Cậu ta đùa gì?"

''Cậu ta nói mình đã quên mất Chung Linh Ngộ là ai. Biểu cảm lúc đó giống như đang nói thật vậy, suýt chút nữa đã lừa được em.'' Tống Thiền ôm lấy cánh tay Chung Linh Ngộ, cả người mềm oặt dựa vào người anh: ''Chung Linh Ngộ, em rất ghét người khác đùa giỡn như vậy.''

Chung Linh Ngộ khẽ siết lấy vai cô, thì thầm: "Lần sau anh sẽ mắng cậu ta giúp em.''

Tống Thiền thấy rất thú vị, cô ngẩng mặt lên, đôi mắt cong cong như trăng lưỡi liềm: ''Đến tận bây giờ em chưa từng thấy Chung Linh Ngộ hung dữ bao giờ đó nha.''

Chung Linh Ngộ không nói thêm gì, nhắm mắt lại, áp má lên tóc mai cô, hơi thở mang theo một tiếng thở dài nhẹ nhàng.

Bình Luận (0)
Comment