Kể từ đó, Chung Hinh và Chung Thừa không ra nước ngoài nữa, mà dành một thời gian dài ở lại trong nước.
Khuôn viên trường Đại học A mở cửa cho tất cả mọi người, Chung Hinh, Chung Thừa gần như ngày nào cũng đến để chơi với Tống Thiền.
Cao Tiệp và Tưởng Hoan từ lâu đã biết Tống Thiền có một cặp em trai em gái sinh đôi rất đáng yêu. Tất nhiên, hai người bọn họ không biết Chung Hinh Chung Thừa thật ra là con của Tống Thiền, mỗi lần hai anh em đến ký túc xá chơi, Cao Tiệp và Tưởng Hoan đều đón tiếp rất nhiệt tình.
Đến kỳ nghỉ lễ Trung thu, chỉ có Chung Hinh ở bên cạnh Tống Thiền.
Chung Linh Ngộ phải đi gặp một người bạn vừa từ nước ngoài trở về, còn Chung Thừa đi thăm Tống Thanh – người đang học lại trong một môi trường khép kín.
Hai mẹ con Tống Thiền và Chung Hinh trước tiên đi dạo một vòng trung tâm thương mại, mua khá nhiều quần áo đẹp, sau đó đến quán cà phê để ăn sáng.
Trong lúc chờ món ăn được bưng lên, Chung Hinh vẫn còn trò chuyện với Tống Thiền về chiếc váy vừa xem.
"Con thật sự nghĩ chiếc váy đó rất hợp với mẹ. Dù màu sắc hơi sặc sỡ nhưng hoa văn lại rất hiếm có."
Tống Thiền dạy thêm qua mạng cho học sinh cấp ba và giờ cũng đã có chút tích lũy riêng. Tuy nhiên, đối với chiếc váy đó, vấn đề không phải là giá cả mà là phong cách.
"Chiếc váy đó hở lưng quá.''
"Mẹ cứ coi như mặc thử để bố ngắm trước, sau đó rèn luyện thêm sự tự tin rồi hãy mặc ra ngoài. Chẳng có gì phải ngại cả. Phong cách ăn mặc của mẹ quá kín đáo rồi."
Tống Thiền gõ nhẹ lên đầu Chung Hinh như để nhắc nhở: "Mẹ nói thật nhé, mẹ dự định mua chiếc váy này để cuối tuần mặc đi gặp giáo sư Quan, với cả chủ tịch Chung nữa."
Chung Hinh che miệng: "Ông bà nội..."
Tống Thiền cố tình dọa Chung Hinh: "Con có muốn đi cùng không?"
Chung Hinh lắc đầu nguầy nguậy như trống bỏi: "Không đi, không đi! Bà nội quá truyền thống, con chịu không nổi."
Tống Thiền nghĩ đến gì đó, không kìm được mà nói ra nghi ngờ của mình: "Bà nội con... Truyền thống sao?"
Chung Hinh đáp: "Rất truyền thống mà!"
Tống Thiền: "Nhưng bà... Không giống người truyền thống lắm."
Chung Hinh: "Ý mẹ là gì?"
Tống Thiền sau đó xấu hổ và kể lại một số tình huống trước đây khi tiếp xúc với Quan Ý Nồng.
Lúc đầu khi Tống Thiền nghe Chung Hinh nói giáo sư Quan là người truyền thống, cô đã nghĩ 'truyền thống' ở đây là tư tưởng cũ kỹ, kiểu như môn đăng hộ đối hay tam tòng tứ đức. Vì vậy có có phần hơi hơi lo lắng.
Cho đến một năm đổ lại đây, khi tiếp xúc nhiều với giáo sư Quan.
Bà nói: ''Tống Thiền, nhìn cây mận này sum suê chưa, chẳng phải giống như câu kết thành vợ chồng tình cảm bền chặt sao?"
Bà nói: ''Tống Thiền, con nhìn đầm hoa sen này mà xem, thật khiến người ta nghĩ đến trăm năm hạnh phúc."
Bà nói: ''Tống Thiền, con có biết phần nhạc dạo của bài hát, trong tiếng địa phương của chúng ta gọi là gì không? 'Qua cửa', con lặp lại với cô nào, 'Qua cửa'."
Sau khi Tống Thiền kể lại với Chung Hinh, Chung Hinh nghiêm túc nói: ''Như vậy còn không phải là truyền thống còn gì nữa ạ? Có bố mẹ chồng thấu hiểu nào mà đã thúc giục cưới sớm như vậy chứ?''
Thì ra cái "truyền thống" của Quan Ý Nồng chính là mong con trai mình đã có người yêu thì mau chóng cưới vào nhà.
''Nếu con nói bà con truyền thống như vậy, bà có thúc giục con lấy chồng sớm không?''
Chung Hinh nói: ''Chuyện đó thì không ạ. Con nghĩ bà truyền thống là vì hồi nhỏ con thích leo trèo: trèo cây, cổng sắt, tượng đài, đài phun nước – bất cứ cái gì trèo được, con đều trèo. Sau đó ngồi trên đó chào hỏi mọi người cho vui. Bà nội rất khó chịu, bảo con không thùy mị nết na chút nào. 'Một cô gái thùy mị nết nàng thì không nên như thế', đó là câu cửa miệng của bà."
Tống Thiền: ''Con như thế đâu chỉ không thùy mị nết na, mà là giống khỉ hoang chưa được thuần hóa thì có.''
Chung Hinh không giận mà cười đến nỗi ôm bụng, không ngừng được.
Cười đến mức đói rồi mà đồ ăn vẫn chưa được đưa lên, Chung Hinh quay lại chỗ quầy phục vụ tìm một vòng.
Tự lẩm bẩm: "Đói quá rồi, sao đồ ăn mãi chưa lên?"
Vừa dứt lời, phục vụ bưng món đến bàn: "Croissant của các bạn đây."
Chung Hinh vui mừng quay lại, vừa nhìn thấy phục vụ thì nhận ra người này là bạn cũ của mình: ''Uông Tử, hà lâu!''
Người phục vụ tên Uông Tử nhìn thấy Chung Hinh thì ngơ ngác: ''Chào... Cậu?''
Chung Hinh ngạc nhiên: "Tớ là Chung Hinh đây! Chúng ta từng là bạn cùng bàn hơn một năm trời mà!" Cô làm nũng: "Cậu không thể không nhớ tớ được, đúng không nào?"
Theo lẽ thường, đã từng ngồi cùng bàn hơn một năm, không lý nào chỉ ba năm lại quên nhau. Nhưng rõ ràng, vẻ mặt Uông Tử hoàn toàn không có chút ấn tượng nào về Chung Hinh.
"À... Đúng rồi, Chung Hinh phải không? Lâu quá không gặp. Xin lỗi, tớ đang bận, nói chuyện sau nhé."
Uông Tử rõ ràng không nhớ ra Chung Hinh, nhưng không muốn làm phật ý người khác nên đã vội vàng nói dối, dù lời nói dối này quá vụng về.
Khi Uông Tử rời đi, Chung Hinh dùng giọng điệu thường ngày làm nũng: "Hừ, trí nhớ của cô ấy tệ thật." Rồi cúi đầu ăn croissant một cách nghiêm túc, như thể chẳng có chuyện gì xảy ra.
Nhưng Tống Thiền có thể nhìn thấy rõ sắc mặt của Chung Hinh đã tái nhợt.
Tống Thiền im lặng cầm dao nĩa lên, lồng ngực nghẹn lại, khiến cô không uống nổi một ngụm nước.
Chung Hinh không phải đang tức giận, mà cô ấy đang sợ hãi.
Tống Thiền tưởng Chung Hinh đang tức giận nên đưa tay nắm lấy bàn tay đang run rẩy của con gái. Đôi mắt của Chung Hinh lập tức đỏ hoe, khi ngẩng lên nhìn về phía Tống Thiền, những giọt nước mắt to như hạt đậu rơi xuống đĩa thức ăn.
Tống Thiền ngồi sát lại, ôm lấy cô con gái yếu đuối vào lòng.
"Ngoan, đừng khóc nữa nhé."
Khoảnh khắc ấy, Chung Hinh hiểu rằng, câu hỏi "Có thể quay về không?" và "Có muốn quay về không?" đã không còn quan trọng nữa.
Không lâu trước đây, có người nói với cô rằng, khi thời gian sắp cạn kiệt, thế giới này đang dần lãng quên những người du hành. Tiếng còi của chuyến tàu trở về đã vang lên.
Và những lời đó, hôm nay đã thành hiện thực.
Không ai muốn bị lãng quên. Cảm giác này, thật sự còn đáng sợ hơn cả cái chết.
Chung Hinh còn quá trẻ, cô ấy chưa từng trải qua chuyện gì như thế này, chỉ cảm thấy trong lòng hoang mang bất an, giống như con chim bị kinh động, chao đảo không yên.
Nếu là trước đây, Chung Hinh sẽ không chút do dự mà khóc lóc trong vòng tay mẹ, trút hết nỗi đau trong lòng mà không lo ngại gì. Nhưng giờ đây, Chung Hinh đã quen với việc coi mẹ như một đứa trẻ ngang hàng với mình, những gì cô ấy đang phải chịu đựng, cô ấy không muốn Tống Thiền cũng phải gánh chịu giống mình.
Thậm chí, cô ấy đã không còn nhớ, sau khi rời khỏi quán cà phê, cô ấy đã tạm biệt Tống Thiền như thế nào.
Chung Hinh chỉ muốn ở một mình.
Trong trạng thái hoảng hốt, cô ấy đi qua rất nhiều nơi trong thành phố, những nơi mà kể từ khi xuyên không đến đây, cô ấy từng đến cùng với Tống Thiền, Chung Linh Ngộ và Chung Thừa. Mỗi nơi đều như lưu giữ những kỷ niệm quý giá của bọn họ.
Cuối cùng, Chung Hinh đến trường trung học Lộ Hoa.
Các lớp học của khối lớp mười, mười một, mười hai, nhà ăn, ký túc xá, thư viện, và cái ao nhỏ.
Rồi Chung Hinh bước vào phòng máy tính, ngồi trước chiếc máy tính mà cô vẫn thường dùng.
''Người thầy thứ ba à, bây giờ em giống như thầy vậy, tắt máy rồi khởi động lại, mọi dấu vết của người dùng trước đều bị xóa sạch, không còn tồn tại."
"Cậu đang nói mê sảng cái gì thế?''
Phía sau dãy máy tính đối diện, có một người đứng dậy.
Chung Hinh nhìn thấy Tạ Tinh Hiếu, vội lau nước mắt ở khóe mắt, giả vờ không có chuyện gì, cười tươi rói: "Tạ Tinh Hiếu, là cậu à, lâu quá không gặp, sao cậu cũng ở trong trường thế?"
Tạ Tinh Hiếu vươn vai, đôi mắt lười biếng lướt qua chút lạnh lẽo: "Không ai nói với cậu là tôi đang học lại sao?"
Chung Hinh lập tức lấy tay che miệng: "Xin lỗi."
Tạ Tinh Hiếu bỗng cười: "Cậu vẫn ngốc như vậy, tôi chỉ đùa thôi."
Sau đó, anh ngồi xuống trước chiếc máy tính bên cạnh Chung Hinh.
Chung Hinh hơi ngượng ngùng quay đầu lại, nhưng qua khóe mắt, cô thấy Tạ Tinh Hiếu dường như đang nhìn mình. Ánh mắt cô nhanh chóng lướt sang phải, phát hiện Tạ Tinh Hiếu đúng là đang nhìn mình thật.
Lần này, Chung Hinh quyết định nghiêm túc nhìn thẳng vào anh, hơn nữa cũng học theo anh, nhìn chằm chằm không rời mắt.
Tạ Tinh Hiếu đối diện cũng không né tránh, ngược lại còn nhìn kỹ hơn.
Hai người so kè với nhau một lúc.
Cuối cùng, Chung Hinh không chịu nổi nữa mà rùng mình: "Cậu nhìn tôi làm gì?"
"Cậu khóc."
"Không có." Chung Hinh lập tức phủ nhận, nhưng không biết rằng đôi mắt cô đã đỏ hoe từ lâu: "Dạo này tôi bị viêm kết mạc dị ứng."
"Vậy lúc nãy cậu nói gì với máy tính?"
"Tớ nói, tớ cũng phải khởi động lại như máy đó."
Tạ Tinh Hiếu quay đầu đi. Chung Hinh nghĩ rằng chắc anh không hiểu, không, chắc chắn là không hiểu, nên anh nhất định sẽ thấy cô thật kỳ lạ.
Tạ Tinh Hiếu khởi động máy tính của mình, thành thạo tải phần mềm chơi game. Rõ ràng anh thường trốn học đến đây để giết thời gian: "Sao tự nhiên lại nhớ đến trường? Tôi tưởng cậu là kiểu người không coi trọng nơi này lắm."
"Sao cậu lúc nào cũng nói chuyện kiểu kỳ quặc thế hả? Tôi là kiểu người như nào chứ?"
"Người không thuộc về nơi này."
"Cậu... biết à?"
"Cậu nên ở thế giới của cậu, không phải sao? Được bố mẹ chiều chuộng, cuộc sống không lo ăn mặc, một cuộc đời tùy ý."
“Cậu nghĩ nhiều rồi, cậu chỉ đang mỉa mai tôi thôi."
"Tôi nói sự thật."
"Cậu chẳng hiểu gì cả, Tạ Tinh Hiếu."
"Chính cậu mới là người không hiểu tôi, Chung Hinh à."
Khi nói câu này, anh còn thở dài một tiếng thật dài, hoàn toàn không giống cậu thiếu niên ngông cuồng, đầy gai nhọn trong ấn tượng.
Chung Hinh suy nghĩ một lúc, bỗng bật cười, thật sự vui vẻ.
"Không ngờ, cuối cùng vẫn chỉ còn lại cậu bên cạnh tôi."
Tạ Tinh Hiếu ngơ ngác nhìn cô, đôi mắt cô đỏ hoe.
"Nếu cậu đã buồn như vậy, sao còn cố gắng chịu đựng? Tôi không phải kiểu người không chịu nổi con gái khóc."
"Không, ý tôi là, người bạn thân ngồi cùng bàn với tôi, Uông Tử, cô ấy quên mất tôi rồi. Cậu có biết tôi buồn thế nào không? Tôi thật sự coi cô ấy là bạn."
Chung Hinh nói đến đây thì bật khóc, nhưng thật ra cô chỉ nói dối. Cô không trách Uông Tử, cô chỉ muốn tìm một lý do hợp lý để khóc.
"Cậu là người vô tình lạnh lùng như vậy, nhưng vẫn nhớ đến tôi. Điều đó cho thấy trí nhớ của cậu tốt đến mức nào, việc thi trượt đại học chỉ vì cậu không nghiêm túc thôi."
"Này, lời cậu nói quá đáng rồi đấy."
"Hoặc là bởi vì tôi thật sự quá tuyệt vời, ấn tượng đến mức không ai có thể quên được. Huống chi chúng ta đã cùng đi qua Tây Bắc, trong hành trình đó xây dựng tình cảm sâu sắc, cậu cũng bị tài năng văn chương đáng kinh ngạc của tôi chinh phục, thán phục vẻ đẹp và tài năng của tôi. Cậu sẽ không bao giờ quên tôi đúng không, Tạ Tinh Hiếu, cả đời cậu cũng sẽ không quên tôi đâu mà, hu hu hu."
"Một đời quá dài tôi không chắc được, nhưng chắc sẽ nhớ khá lâu đấy."
"Wow cậu tốt quá huhu!"
Sau cánh cửa, Chung Thừa dụi mắt, tháo kính ra, dùng cánh tay che mắt rồi ngồi xổm xuống.
Thật ra, hôm nay Chung Thừa luôn ở đây, nhưng cậu ấy không bước lên.
Có lẽ vì Chung Thừa cũng muốn ở một mình, hoặc có lẽ anh không muốn làm phiền.
Chung Thừa luôn là kiểu người quen tự tiêu hóa cảm xúc, điều này có chút giống với Tống Thiền.
*
Mùa đông năm nay, Dịch Thành lại đón một trận tuyết lớn.
Từng lớp bông tuyết xếp chồng lên nhau trên mái hiên, ánh nắng đỏ rực tựa như lụa đỏ chiếu lên khiến chúng trông như ngọn lửa tĩnh lặng.
Vào Tết Nguyên Tiêu, những quán bar bên bờ sông rộn ràng tiếng nhạc nhẽo suốt đêm, thuyền nhỏ với mái chèo phá tan lớp băng trước mũi. Đi sâu vào hơn trong thị trấn, người dân đang thi đấu đèn lồng, trên ngọn núi xa xôi, khách hành hương tụ tập đông đúc.
Chung Linh Ngộ và Tống Thiền bước lên cây cầu đá nhỏ, xung quanh họ là dòng người đông đúc. Bọn họ đang định tìm đến một cửa tiệm cũ tên là "Mật Đường Tập" để lấy lại hũ thủy tinh đựng siro hoa quế đã gửi ở đó ba năm trước.
Cửa tiệm nhỏ sáng rực, bước vào giống như đặt chân đến một vườn cúc dại vào mùa thu, trước mắt là những màu sắc rực rỡ, tươi sáng. Các bức tường được làm từ những thanh gỗ dài, treo đầy những tấm thảm thủ công đan tay.
Hũ siro hoa quế của Chung Linh Ngộ đã nằm trong tiệm suốt ba năm, được bày cùng các loại siro hoa khác nhau.
"Hôm nay là ngày gì, anh đừng quên nhé, ba năm trước anh đã hứa với em mà."
Ánh mắt Chung Linh Ngộ nhuộm ý cười ấm áp: "Anh nhớ, sẽ không quên đâu."
Ba năm trước, anh từng nói, khi hũ siro này hoàn thành, anh sẽ kể với Tống Thiền về lần đầu họ gặp nhau.
"Cậu Chung đúng không? Cậu theo tôi đi vào trong lấy hũ siro.''
Tống Thiền không đi vào cùng anh mà hào hứng cầm một chiếc túi nhỏ, chọn vài viên kẹo thủ công từ chiếc hũ thủy tinh lớn đặt bên cạnh.
"Lão Dư, em muốn cái vị hoa nhài này.''
Bên cạnh có một cô gái, giọng phổ thông của cô mang theo chút âm điệu nước ngoài, khiến Tống Thiền khó mà không chú ý.
Hơn nữa phần lớn là vì tiếng gọi ''Lão Dư'' kia.
Tống Thiền quay đầu lại, thấy đó là hội trưởng Dư, cô gái vui vẻ đang chọn kẹo bên cạnh hẳn là cô bạn gái người Mỹ gốc Hoa mà Chung Linh Ngộ từng nhắc đến, người anh ta quen ở nước ngoài.
Trong tiệm có ít người hơn, lão Dư cũng để ý thấy Tống Thiền.
''Hi, Tống Thiền, em cũng ở đây à.''
Tống Thiền mỉm cười gật đầu, nói mấy câu khách khí rồi đi sang bên kia chọn kẹo.
Lão Dư hôm nay không chỉ dẫn theo bạn gái anh ta, mà còn có một người anh em ở bên cạnh.
Đến khi Tống Thiền rời đi, người anh em kia khẽ huých lão Dư một cái.
''Hai người quen biết thế nào thế, giới thiệu cho tôi làm quen với đi?''
Lời này của cậu ta khiến cho lão Dư bối rối.
Quen biết thế nào? Anh ta thật sự không nhớ nổi nên nói: "Thì là quen biết thôi, nhưng mà cậu tốt nhất đừng có ý định gì với em ấy. Người ta có bạn trai rồi, lại còn tình cảm rất tốt, mối quan hệ cũng rất ổn định.''
Mặc dù lão Dư đã cố hạ thấp giọng xuống, nhưng thật ra Tống Thiền vẫn nghe thấy rõ ràng những lời anh ta nói.
Lưng cô cứng đờ.
Hội trưởng Dư và Tống Thiền quen biết nhau tất nhiên là bởi vì Chung Linh Ngộ.
Ít nhất thì ở trong trường, quan hệ của hội trưởng Dư và Chung Linh Ngộ rất tốt.
Nhưng bây giờ... Lão Dư đã quên mất sự tồn tại của Chung Linh Ngộ.
Ban đầu người bạn học nhiều năm không gặp, giờ đây đã trở thành một người anh em từng quen biết thôi sao?
Tống Thiền cảm thấy khó thở nên cô đặt kẹo xuống, vội vàng quay người định rời đi.
Nhưng cô vừa quay lại đã thấy Chung Linh Ngộ đang đứng sau kệ hàng.
Không biết anh đã nghe được bao nhiêu chuyện vừa xảy ra, anh nhìn lão Dư đang trò chuyện với người bạn bên cạnh, một hồi lâu vẫn không thấy có động tĩnh.
Cho đến khi lão Dư quay qua liếc nhìn Chung Linh Ngộ, có lẽ anh ta không biết vì sao lại có người lạ nhìn chằm chằm mình như vậy, lão Dư có chút bối rối, thậm chí còn lộ ra biểu cảm khó hiểu. Đúng lúc này bạn gái đòi đi chỗ khác, lão Dư nắm tay bạn gái, hai người ngọt ngào rời khỏi cửa hàng.
Chung Linh Ngộ mím môi, cúi đầu, hai tay cầm lọ trở nên trắng bệch.
Yết hầu ở cổ anh lăn xuống rồi lăn ngược lại, như thể anh đang buộc mình phớt lờ mọi chuyện vừa xảy ra.
Tuy nhiên, khi anh quay lại và nhìn lên, anh không kịp chuẩn bị bất ngờ bắt gặp ánh mắt của Tống Thiền.
Chung Linh Ngộ giật mình, sau đó anh nhanh chóng nở một một nụ cười gượng gạo. Anh biết vừa rồi Tống Thiền đã nhìn thấy tất cả.
Tống Thiền đi tới, cô không nói gì nắm lấy tay anh: ''Tay anh lạnh quá, em sưởi ấm giúp anh.''
Ban tay của Chung Linh Ngộ chưa bao giờ lạnh đến thế.
Ở Dịch Thành, trong các dịp lễ như Tết Nguyên Tiêu, những ngôi chùa thường đón khách đến tận đêm.
Tống Thiền nhất quyết muốn leo núi, cô mua một bó hương một trăm nén nhang, cô thắp nhang ở khắp tất cả các điện đường.
Sau đó cô lại đi rút quẻ, cô lắc qua lắc lại lọ quẻ bói, lắc ra được một quẻ.
Cô nhìn trái nhìn phải, khi không có ai xung quanh để ý, cô nhặt thẻ quẻ bói đó lên bỏ lại vào lọ rồi tiếp tục lắc đi lắc lại.
Cho đến khi người phụ trách cuối cùng cũng phát hiện có gì đó không đúng, anh ta bắt lấy Tống Thiền và nói: ''Tôi đang tự hỏi sao quẻ này lắc mãi không ra. Cô bé à, cháu đã lắc nó nhiều lần rồi, quẻ bói này cũng không xem ra được cái gì đâu, mau đưa lá thẻ trong tay cô ra để tôi giải giúp nào."
Quẻ thẻ trong tay Tống Thiền bị người kia lấy đi. Cô sững người một lúc, sau đó vội vã chạy ra ngoài.
''Xin lỗi, cháu không giải quẻ nữa.''
Chung Linh Ngộ tìm thấy Tống Thiền ở phía sau ngôi miếu.
Cô ngồi trên bậc thềm, nhìn về phía những ngọn núi đen kịt, phía xa là vài ánh đèn lẻ loi của thành phố, ánh mắt trống rỗng.
''Anh nói xem, bọn họ có nghe thấy không?''
Chung Linh Ngộ không hiểu câu hỏi không đầu không đuôi này của Tống Thiền.
"Ai cơ?''
Tống Thiền nhìn quanh bốn phía, ánh mắt không có mục tiêu rõ ràng: "Thì... Là thế giới này."
Chung Linh Ngộ hỏi cô: "Vậy em muốn thế giới này nghe thấy điều gì?"
Giọng Tống Thiền mệt mỏi, dường như sắp cạn kiệt sức lực, và những lời tiếp theo càng khiến cô tuyệt vọng đến không biết phải sao.
"Em nói, mong Chung Linh Ngộ đừng biến mất."
"Anh sẽ không biến mất."
Chung Linh Ngộ nhìn Tống Thiền, trong mắt đầy sự dịu dàng.
Hốc mắt Tống Thiền cay xè không chịu nổi, mí mắt như treo chì, nặng nề muốn khép lại. Trong tầm nhìn mờ mịt bởi nước mắt, bóng dáng Chung Linh Ngộ dần trở nên không rõ nét, cô cố gắng nhìn anh thêm một chút nữa.
"Nhưng mà anh sẽ rời đi, đúng không?"
Chung Linh Ngộ im lặng một lúc, sau đó khẽ gật đầu, nhưng vẫn giữ nụ cười trên môi.
Tống Thiền hít sâu, nghẹn ngào hỏi anh.
"Chia ly tạm thời là để có cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn trong tương lai, đúng không?"
"Chia ly tạm thời là để có cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn trong tương lai."
Chung Linh Ngộ lặp lại lời của Tống Thiền, giọng điệu tràn đầy sự chắc chắn và dịu dàng.
Hàng mi của Tống Thiền ướt đẫm, nhưng cô vẫn cố gắng không để rơi một giọt nước mắt nào, vì cô biết rằng mình đã trưởng thành, không thể dùng nước mắt để giải quyết vấn đề nữa.
Cô thậm chí còn cố gắng nở một nụ cười.
"Cho dù có thế nào đi chăng nữa, em cũng muốn nói với anh, Chung Linh Ngộ, em rất biết ơn anh.''
Tống Thiền run rẩy không ngừng, ngón tay nắm chặt cánh tay, không rõ là do quá căng thẳng hay quá đau lòng, hay chỉ đơn giản vì gió quá lạnh.
Nhưng giọng nói của cô dần trở nên khàn đặc, không kiểm soát được mà nấc lên.
"Anh thật sự đã giúp em trở thành một người rất tốt, em rất thích bản thân mình hiện tại. Em biết trước đây mình là một người như thế nào, dù không đến mức vô dụng, nhưng cũng chẳng thể gọi là dũng cảm hay mạnh mẽ."
"Em từng vì tự ti mà bỏ lỡ rất nhiều khoảnh khắc khó có được trong đời, vì im lặng mà đánh mất những vinh quang vốn thuộc về mình.''
"Trong những ngày tháng trẻ trung như thế, được gặp một người như anh, em cảm thấy mình thật may mắn, cũng rất hạnh phúc. Anh đã cho em hiểu ý nghĩa của hạnh phúc, cũng trao cho em khả năng để tiếp tục sống hạnh phúc."
Cô cứ nói như đổ đậu, thao thao bất tuyệt không ngừng, sợ nếu bỏ sót điều gì sau này mới muốn nói thì có lẽ sẽ không còn cơ hội nữa.
Chung Linh Ngộ chỉ lặng lẽ lắng nghe cô nói, nhìn cô nói, trên mặt anh là nụ cười ngày càng rạng rỡ, vì cô mà vui mừng, vì cô mà nhẹ lòng. Nhưng trong mắt anh, nước mắt cũng ngày càng nóng bỏng, khiến cảm xúc trong lòng anh càng khó kìm nén, những giọt nước trong khóe mắt như nặng thêm từng chút một.
''Chung Linh Ngộ, em biết bản thân không thể như một đứa trẻ, khóc lóc níu kéo bảo anh đừng rời đi. Nhưng anh làm như vậy, chắc chắn bởi vì có một nguyên nhân nào đó.''
''Tống Thiền, nếu em buồn em có thể khóc, không sao đâu.''
Giọng của Chung Linh Ngộ cũng khàn đến khó tả.
''Không, em không khóc, mùa hè ba năm trước em đã khóc đủ rồi.'' Từ lúc đó Tống Thiền đã bắt đầu nhận ra, dù cho Chung Linh Ngộ là người bạn đời trong tương lai của cô, nhưng rồi sẽ đến lúc anh phải rời xa cô.
''Chung Linh Ngộ, năm năm qua đối với em đã là đủ rồi. Em chưa bao giờ là một người tham lam, anh biết điều đó mà, đúng không?''
''Ừ.'' Chung Linh Ngộ gượng cười, phối hợp với lời nói đùa của cô.
Rõ ràng là đang cười, nhưng sao lại đau đến tận tâm can thế này.
"Tống Thiền." Chung Linh Ngộ nắm lấy tay cô, lòng bàn tay ấm áp mang theo tình yêu sâu nặng, ánh mắt sâu thẳm như biển, giọng nói của anh lại như người thầy nghiêm túc nhưng đầy thương yêu: ''Dù là ở thời không nào, khi anh gặp được em, đều là phiên bản tốt nhất của em. Mỗi khoảnh khắc của em, anh đều yêu say đắm.''
''Anh chưa bao giờ nói với em, thật ra ngay từ lúc đầu gặp em năm năm trước, anh đã nhận ra trên người em đã sẵn có rất nhiều điểm sáng có thể phát triển trong tương lai. Chỉ là chúng giống như những hạt giống trong đất, vẫn đang ngủ say thôi. Sự thật chứng minh rằng, con người không thể trở nên tốt hơn chỉ sau một đêm, càng không thể vì ai đó mà trở nên tốt hơn. Tất cả sự thay đổi đều là nhờ vào bản thân em, cũng như những hạt giống em đã gieo trồng từ trước.''
''Dù không có anh, em cũng sẽ luôn có khả năng hạnh phúc, chỉ là thời gian có thể sẽ lâu hơn một chút mà thôi.''
''Mà anh chỉ là muốn giúp em bớt đau khổ, vì vậy mới đến bên cạnh em. Anh muốn em có thể giống như con gái chúng ta, Chung Hinh, có được tuổi trẻ mà một cô gái nên có. Những điều tốt đẹp mà anh đã cố gắng để gây dựng cho con gái chúng ta những điều tốt nhất, anh cũng muốn làm điều tương tự cho em của hiện tại.''
Tống Thiền ôm đầu gối, tay đặt lên ngực, cô cảm động đến mức nước mắt rơi lã chã, nhưng lồng ngực lại đau nhói như bị khoan sâu, đau đến nỗi như muốn gãy cả xương sườn.
''Lần này anh đi rồi, cũng phải có một ngày anh trở về chứ?''
Chung Linh Ngộ cầm lấy lọ siro hoa quế bên cạnh, ánh sáng từ chiếc lọ thủy tinh như phát sáng dưới ánh trăng.
''Đến khi em ăn hết lọ siro này, anh sẽ trở về.''