Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 68

Tống Thiền, dậy ăn sáng đi, con còn phải đến lớp nữa đấy.''

Bên ngoài phòng vang vọng tiếng gọi của Mạnh Miên.

Tống Thiền ngồi ở cuối cùng, trầm ngâm một hồi lâu mới đáp lại một tiếng: "Vâng.''

Cô nhìn cuốn sổ trên bàn một lúc lâu, cho đến khi đôi mắt cô hoa lên, ánh sáng và bóng tối trước mắt cũng trở nên méo mó hòa vào nhau.

Tống Thiền dường như không còn cảm nhận được nhịp tim hay nhiệt độ cơ thể của mình nữa, cô giống như một cái vỏ rỗng không có ý thức, dùng cánh tay cứng đơ run rẩy kéo cuốn sổ vào trong ngực.

Từng trang giấy được lật qua, có những mẫu lá ép đẹp đẽ, kẹo ép phẳng, cùng những bức ảnh lưu giữ từng khoảnh khắc của năm năm qua.

Một cuốn nhật ký dày dặn, tất cả đều làm thủ công. Lật đến trang cuối cùng, đó là bức ảnh bảy người chụp chung, đứng dưới biển chỉ đường của thôn Lộc Nhi, mặt hướng về phía hoàng hôn.

Ở cuối cùng, kẹp một tấm bưu thiếp tàu hỏa màu xanh lá. Lật mặt sau, tiêu đề viết: "Chuyến tàu thời gian đã đến ga!"

"Mẹ ơi, hẹn gặp lại mẹ ở trạm dừng tiếp theo nhé."

To: Tống Thiền

Có lẽ vì không muốn bật khóc trước mặt Tống Thiền như lần đầu gặp cô nên cuối cùng hai đứa trẻ không thể đích thân nói lời tạm biệt với Tống Thiền.

Bọn nhỏ để lại một cuốn sổ tay.

Mọi lời muốn nói khi phải chia xa, đều nằm trong đó.

Tống Thiện ôm cuốn nhật ký, đặt lên ngực, tiếng khóc nghẹn ngào dần dần văng vẳng khắp căn phòng.

*

Đêm đó.

Không gió, không mây, trời quang.

Ở khu vực ngoại ô thành phố, tại một đài quan sát thiên văn cũ kỹ, mặt đất lộ thiên đọng nước, rêu xanh trơn trượt.

Chung Hinh ngẩng đầu, nhìn thấy ánh trăng như lưỡi câu, lấp lánh trong một vầng sáng mờ hình tròn – "Kim tinh kề trăng."

Chung Thừa nhìn vào điện thoại: "Bây giờ là tám giờ hai mươi tối, tín hiệu đầy vạch."

Chung Linh Ngộ nhìn xung quanh: "Năm năm trước, các con đã xuất hiện ở đây?"

Chung Thừa đáp: "Đúng vậy, tại khu vui chơi bị bỏ hoang phía sau đài quan sát. Khi đó bọn con không biết có một đài quan sát ở đây, sau đó đi xuống theo đường núi phía sau."

Chung Hinh: "Ngay sau đó, bọn con chợt nhận ra mình đã trở về hơn hai mươi năm trước.''

Chung Linh Ngộ xuyên không lại không giống như Chung Hinh Chung Thừa, khi anh vừa mở mắt ra, bản thân đang ở nước ngoài, trước mắt anh là ký túc xá vừa quen thuộc vừa xa lạ.

Để phòng ngừa, Chung Linh Ngộ nhắn tin cho một người bạn thân quen. Nếu chuyến quay về thành công, linh hồn anh sẽ rời đi, sẽ có người đưa "anh ở thời không này" về đúng nơi phải đến.

Chung Thừa có chút lo lắng: "Chúng ta nên tin anh ta không?"

Chung Hinh: ''Nhưng chúng ta cũng không còn sự lựa chọn nào khác, không phải sao?''

''Anh ta'' ở đây là chỉ Lương Trạc.

Đêm họp lớp, Chung Hinh và Chung Thừa cũng có mặt. Khi đó, câu hỏi chất vấn của Lương Trạc với Tống Thiền đã bị hai người họ nghe thấy rất rõ.

Chung Hinh biết lý do tại sao năm đó Lương Trạc và Tống Thiển chia tay. Đó là vì Lương Trạc quyết định ra nước ngoài du học, còn Tống Thiền không muốn yêu xa. Dù Lương Trạc rất không nỡ, Tống Thiền vẫn kiên quyết chia tay với anh ta.

Lúc họp lớp, có người nói linh tinh rằng Chung Linh Ngộ đã ra nước ngoài, và Tống Thiền luôn chờ đợi anh. Lương Trạc nghe thấy thế thì tưởng thật, trong lòng không khỏi cảm thấy bất công.

Lương Trạc rời khỏi nhà hàng, rõ ràng biết bản thân không thể ở lại đó lâu hơn, nên bước đi rất vội vã.

Chung Hinh và Chung Thừa lập tức đuổi theo.

Bọn họ theo dấu Lương Trạc đến đài quan sát thiên văn. Khi phát hiện bị theo dõi, Lương Trạc tăng tốc bước đi.

Mặc cho Chung Thừa ngăn cản, Chung Hinh nhất định phải làm rõ: “Lương Trạc! Anh dừng lại!”

Chạy đến mức gần như kiệt sức, sắp không đuổi kịp nữa, Chung Hinh khàn giọng hét lớn: “Chú Lương! Làm ơn dừng lại đi!”

Đêm đó, trong con hẻm tối, tiếng gọi “Chú Lương” của Chung Hinh chỉ là để thăm dò, nhưng Lương Trạc không hề dừng bước.

Lần này, anh ta đã dừng lại.

Người đàn ông trước mắt không phải là Lương Trạc của thời niên thiếu, mà là Lương Trạc đã xuyên không.

Sau đó, Chung Hinh và Chung Thừa được Lương Trạc dẫn vào bên trong đài thiên văn.

Gương mặt Lương Trạc tái nhợt, trông rất yếu ớt, liên tục dùng lòng bàn tay vỗ vào đầu.

Chung Hinh ngồi xổm bên cạnh, hỏi: “Đây là vì lý do xuyên không phải không?”

Lương Trạc gật đầu: “Đúng vậy, sự xâm nhập cưỡng ép này khiến hai linh hồn không tương thích, giống như một hệ thống bị ép hoạt động, bất cứ lúc nào cũng có thể sụp đổ.”

Sau khi uống vài viên thuốc, sắc mặt của anh ta có vẻ đỡ hơn.

Chung Hinh và Chung Thừa dìu anh ta lên bậc thang ngồi nghỉ ngơi.

Chung Thừa đưa anh ta một chai nước, còn Chung Hinh ngồi xuống bên cạnh, nói: ''Thật ra chú hiểu lầm rồi, bố Chung Linh Ngộ không hề ra nước ngoài, bố cháu học ở trong nước với mẹ.''

Lương Trạc thoáng ngạc nhiên: “Vì Tống Thiền sao? Không đúng, cháu nói với chú chuyện này làm gì, chú đâu có quan tâm.''

Nói xong, anh ta cố tình quay đầu đi, giọng đầy chống chế.

Chung Hinh: “...”

Chung Thừa nói thẳng: ''Bọn cháu muốn trao đổi thông tin với chú.''

Lương Trạc: ''Thông tin gì? không đúng, thứ mấy đứa vừa gọi là trao đổi thông tin ấy hả, mấy chuyện liên quan đến Tống Thiền mà cũng coi là thông tin sao? Ha, chú việc gì phải biết tin tức của cô ấy.''

Chung Hinh cố gắng uyển chuyển giải thích: ''Cháu cảm thấy...''

Không đợi Chung Hinh nói hết câu, Chung Thừa đã nói thẳng: ''Rõ ràng chú rất quan tâm đến Tống Thiền. Nếu không thì tại sao chú giúp mẹ trả thù chuyện của Nhiễm Giai Ngọc và hiệu trưởng cũ như vậy?''

Lương Trạc thoáng khựng lại, im lặng.

Như chìm vào hồi ức, người đàn ông đột nhiên hiện lên vẻ đau lòng bất lực.

“Kiếp trước không bảo vệ được cô ấy. Chú chỉ biết cô ấy bị oan, nhưng chẳng tìm được chút chứng cứ nào, thật sự vô dụng. Thậm chí kẻ đứng sau hãm hại là ai, chú cũng không biết. Đến bây giờ, chú cũng chỉ có thể giấu mình sau mạng internet, thúc đẩy dư luận một chút để giúp cô ấy trả thù.”

“Chú Lương, năm đó chú vẫn là học sinh, khả năng có hạn. Ngay cả cháu và anh cháu cũng không thể tìm ra được chứng cứ gì hữu dụng, cuối cùng vẫn là bố cháu ra mặt giải quyết vấn đề.”

Chung Thừa cũng nói thêm: “Hơn nữa, là do hệ thống an ninh thông minh đó cuối cùng cũng đã phát huy được tác dụng, mà năm đó có mấy người đủ khả năng sử dụng đâu?”

Lương Trạc khẽ chỉnh lại cà vạt: “Cảm ơn hai đứa đã an ủi chú.” Giọng anh thấp hơn: “Nhìn thấy cuộc sống của cô ấy ở đây có thể thuận lợi và hạnh phúc như vậy, chú cũng cảm thấy mãn nguyện. Ước mơ trước đây của Tống Thiền là trở thành một nhà địa lý. Bây giờ cô ấy đã vào được trường đại học mơ ước, học đúng chuyên ngành yêu thích. Tương lai không chừng có thể thực hiện được lý tưởng.”

Nếu nói điều tiếc nuối duy nhất của anh ta lúc này, có lẽ là việc, trong dòng thời gian này, Lương Trạc sẽ không còn có những kỷ niệm đẹp với cô gái mà mình đã thầm yêu từ thuở bé.

Lẽ ra Lương Trạc – mối tình đầu của Tống Thiền ở khoảng thời gian gốc – đã phải nhường chỗ cho người chồng tương lai của cô, Chung Linh Ngộ.

Chung Hinh bóc một viên kẹo sữa trắng đưa cho Lương Trạc: “Nhưng dù sao cũng cảm ơn chú.” Cảm ơn vì dù chú cũng đến được dòng thời gian này, nhưng lại không vì muốn bù đắp những tiếc nuối của mình với mối tình đầu mà làm phiền hay cố gắng chia cắt Chung Linh Ngộ và Tống Thiền.

Lương Trạc nhận lấy viên kẹo từ tay Chung Hinh: “Chú sớm đã nhìn thấu rồi.”

Anh ta cười như không có gì, như lại vô tình rơi vào khe nứt của ký ức.

Thầm yêu, tỏ tình, xác lập mối quan hệ, rồi anh ta quyết định ra nước ngoài, còn cô không muốn chờ đợi. Anh ta lòng đau như cắt nhưng không dám tìm cô. Tái ngộ sau nhiều năm, mối tình đầu nay đã cùng bạn đời của mình tản bộ dưới ánh hoàng hôn, trên tay mỗi người còn bế một đứa trẻ.

Đứa trẻ nhìn thấy anh ta, vừa mút ngón tay vừa cười với anh ta.

Nhưng khi ấy, mối tình đầu đã không nhìn thấy anh ta nữa.

Lương Trạc lại nhìn sang Chung Hinh và Chung Thừa trước mắt, thầm thở dài trong lòng.

Con của Tống Thiền đã lớn như vậy rồi, anh ta còn điều gì để lưu luyến đây.

“Vậy chú Lương, chú cũng giống như bố cháu là linh hồn xuyên không ạ?”

“Cũng có thể nói vậy.” Lương Trạc vừa nhai kẹo vừa muốn phàn nàn rằng kẹo này dính răng: “Chú cũng coi như là linh hồn xuyên không, nhưng khác với bố cháu ở chỗ, linh hồn của cậu ta hòa hợp rất tốt, thậm chí đã ở dòng thời gian này suốt năm năm mà không xảy ra vấn đề gì. Còn chú thì không được, thời gian tối đa chú duy trì được chỉ là một tiếng. Hết thời gian, chú phải trả cơ thể lại cho Lương Trạc ở dòng thời gian này.”

“Chú bị anh ấy ‘đuổi’ ra ngoài ạ?”

“Có thể nói vậy.”

“Vậy điều đó nghĩa là chúng cháu có thể ở đây lâu dài đúng không?”

“Nếu thế giới này không xảy ra hiện tượng bài xích dị vật, về lý thuyết là có thể.”

“Bài xích dị vật là gì?”

“Khó hiểu lắm à? Mà chính các cháu chính là dị vật đấy.”

“Ý cháu là, nếu thế giới này nhận ra chúng cháu là dị vật thì hậu quả sẽ thế nào?”

Lương Trạc: “Không thể nói chắc được. Đây là điều chúng tôi cũng đang nghiên cứu. Có thể nó sẽ chấp nhận sự tồn tại của các cháu, cũng có thể sẽ xóa bỏ các cháu, khiến người khác quên đi sự tồn tại của các cháu, đồng thời nó sẽ khiến các cháu tan biến ngay tại chỗ. Toàn bộ quá khứ của các cháu cũng sẽ không còn, thế giới này sẽ không còn bất kỳ dấu vết nào của các cháu nữa.”

Chung Thừa đứng dậy: “Nếu hậu quả nghiêm trọng như vậy, tại sao các chú lại bất cẩn đến mức đưa chúng cháu về quá khứ chứ?”

Lương Trạc cũng lớn tiếng: “Là chú muốn các cháu xuyên không à? Rõ ràng là lúc chúng tôi đang làm thí nghiệm, các cháu tự xông vào phòng thí nghiệm mà!”

“Chúng cháu chưa từng đến phòng thí nghiệm của các chú. Khi đó chúng cháu rõ ràng là đang ở công viên thì bị đưa đến đây mà.”

“Trong vòng bán kính mười cây số quanh đài thiên văn đều là phòng thí nghiệm của chúng tôi.”

“Chú chắc chắn công viên dưới chân núi nằm trong bán kính mười cây số không?”

“Làm sao chúng tôi biết được sự biến đổi của thiên tượng đã mở rộng phạm vi từ trường!”

Hai bên im lặng trong giây lát.

Lương Trạc cảm thấy chột dạ: “Được rồi, chúng tôi cũng có một chút trách nhiệm trong chuyện này.”

Chung Hinh rất hiếm khi thấy Chung Thừa mất bình tĩnh đến thế, nhưng anh trai cô có lẽ đang dùng cách khích tướng, bởi lúc này Lương Trạc thật sự trông giống một giáo sư vật lý kỳ quặc trong phim, vừa cố chấp vừa dễ bị dẫn dắt đến mức không thể nào giấu giếm điều gì.

Chung Hinh thở dài. Người chú Lương Trạc trước mặt và Lương Trạc thời thiếu niên thật sự là hai con người với tính cách hoàn toàn khác nhau.

Lương Trạc trong dòng thời gian này có thể gọi là chàng trai trẻ ấm áp, ai mà ngờ hơn hai mươi năm sau anh lại trở nên trẻ con và nóng nảy như vậy chứ?

Thấy thái độ của Lương Trạc đã thay đổi, Chung Hinh tranh thủ hỏi thêm:

“Vậy nếu chúng cháu muốn quay về thì phải làm thế nào?”

Chung Hinh lập tức biết được các bước thao tác.

Dưới hiện tượng Kim tinh kề nguyệt, trong bán kính ba cây số lấy đài thiên văn làm trung tâm, thiết bị sẽ được khởi động vào chín giờ tối, khi đó bọn họ sẽ quay về được dòng thời gian ban đầu.

Sau khi nói chuyện với Chung Linh Ngộ xong về việc của Lương Trạc, Chung Thừa lại nhìn điện thoại: "Bây giờ là tám giờ năm mươi lăm phút, đợi Lương Trạc bên kia khởi động cỗ máy thời gian, chúng ta có thể quay về."

Tất nhiên không thể gọi thứ đó đơn giản là "cỗ máy thời gian," chỉ là Chung Hinh và Chung Thừa không nhớ được cái tên dài đầy thuật ngữ chuyên môn của nó, nên bọn họ tiện gọi tắt là "cỗ máy thời gian".

Chung Thừa chờ đến khi số trên màn hình điện thoại nhảy sang chín giờ, nhưng xung quanh vẫn không có gì thay đổi.

"Chuyện gì xảy ra vậy, sao lại không có động tĩnh gì?"

Chung Hinh nói: "Đúng vậy, em nhớ lúc chúng ta xuyên không đến đây, trái tim em đau như sắp chết, cả người giống như rơi vào hố đen. Nhưng tại sao bây giờ không có cảm giác gì? Chẳng lẽ em miễn dịch rồi sao?"

Chung Linh Ngộ cũng đang suy nghĩ về vấn đề này. Khi đó rõ ràng anh có cảm giác linh hồn bị rút khỏi cơ thể.

Anh đi đến chỗ Chung Hinh: "Con có hỏi Lương Trạc về cách liên lạc không? Nếu lần này thất bại, lần sau..."

Chung Linh Ngộ còn chưa nói xong, đã cảm thấy như bị ai đó đẩy một cái, ngã mạnh xuống đất.

Cơ thể anh giống như cao su, bị kéo dãn về bốn phương tám hướng.

Anh chóng mặt, theo phản xạ tìm hai đứa trẻ.

Tuy nhiên, Chung Linh Ngộ chẳng nhìn rõ gì cả. Trước mắt chỉ thấy những mảng màu sắc lấp lánh, giống như một chiếc kính vạn hoa, kéo anh xoay tròn trong đó.

Cuối cùng là một cú va chạm dữ dội, sau đó trái tim như bị tê liệt, anh chìm đắm trong một khoảng không không tiếng động, không ánh sáng, không trọng lực, giống như đang chết đuối trong nước.

Bên tai anh vang lên giọng nói của Tống Thiền, như một cuộn băng ký ức đang quay nhanh.

"Chung Linh Ngộ, anh đúng là vị cứu tinh của em đấy!"

"Chung Linh Ngộ, sao anh lại đối tốt với em như vậy? Chẳng lẽ kiếp trước em đã cứu mạng anh?"

"Em biết thân phận của anh rồi, nhưng em chẳng sợ chút nào. Mọi người đều vì tình yêu mà thành vợ chồng, đúng không? Vì vậy em nghĩ, trong khoảng thời gian đó khi em thích anh, chắc chắn anh cũng đã thích em."

"Chung Linh Ngộ, chỉ cần cho em một cái bánh chocolate, anh sẽ ngay lập tức có một cô bạn gái dễ thương và chu đáo."

"Chung Linh Ngộ, mỗi năm em đều muốn đi tàu lượn siêu tốc với anh. Có anh bên cạnh, em sẽ không sợ gì cả!"

"Chung Linh Ngộ, lúc này, anh đang ở bên cạnh em."

"Chung Linh Ngộ, khi hũ quế hoa này được ủ thành siro, anh nhớ kể cho em nghe về lần đầu chúng ta gặp mặt nhé."

"Chung Linh Ngộ, chia ly tạm thời là để có cuộc hội ngộ tốt đẹp hơn trong tương lai. Anh nhất định phải đến tìm em, nhất định phải trở về."

Tạm biệt nhé, thời thanh xuân của Tống Thiền.

Bình Luận (0)
Comment