Tống Thanh cuối cùng cũng không thẳng thắn nói ra sự thật với anh rể Chung Linh Ngộ.
Cậu khó mà mở lời.
Câu chuyện của Tống Thanh và Yến Vi Tang bắt đầu với một kịch bản quen thuộc, nhưng lại không có cái kết quen thuộc, mà dần trượt vào hiện thực đau buồn.
Sau đó, Tống Thanh để lại cho Yến Vi Tang một lá thư rồi âm thầm rời đi. Sau khi gặp anh rể và chị gái, cậu quay trở về nước.
Cậu chỉ nghe nói rằng Yến Vi Tang dường như phải hy sinh cuộc hôn nhân của mình để đổi lấy thành công trong cuộc tranh giành tài sản gia đình.
Cháu trai và cháu gái đáng yêu giờ đã ba tuổi. Với vai trò là cậu, Tống Thanh háo hức mang quà đến nước E để tham dự tiệc sinh nhật của hai đứa bé.
Tiệc sinh nhật của bọn nhỏ không giống như lúc tổ chức ở trong nước, nơi thường thuê một sảnh lớn, mời hàng chục bàn người thân và bạn bè, có MC dẫn chương trình, và để bọn trẻ đứng ở trung tâm phát biểu và biểu diễn.
Sinh nhật ba tuổi của Chung Hinh và Chung Thừa chỉ là một buổi gặp gỡ thân mật giữa những người thân và bạn bè gần gũi.
Chung Hinh mặc một chiếc váy công chúa tay phồng màu hồng, giống như một chú lươn nhỏ, leo lên cánh tay của Tống Thanh, ôm cổ cậu và cắn một cái thật mạnh.
Chung Thừa thì mặc một bộ vest nhỏ, ngoan ngoãn nắm ngón tay của cậu, xếp hàng chờ cưỡi ngựa gỗ.
Tống Thiền thấy con gái mình cắn Tống Thanh để lại đầy dấu răng, vội đặt miếng bánh xuống, chạy đến kéo Chung Hinh xuống.
"Chung Linh Ngộ, anh không quản con gái anh đi, nó cắn cậu nó thành ra thế này rồi."
"Hôm qua con cũng cắn anh, giờ anh đang chiến tranh lạnh với con đây."
"... Bây giờ anh chiến tranh lạnh với con gái thì có ích gì, con cũng đâu biết chạy đến năn nỉ anh."
"Chỉ khiến con bé vui hơn khi cắn anh thôi, anh rể. Haha."
Chung Hinh líu lo nói gì đó, sau đó ôm lấy mặt Tống Thiền rồi thơm một cái thật ngọt ngào: "Mẹ... Thơm... Mẹ hihi."
Chung Thừa thấy thế, cũng dang hai tay dưới đất: "Thơm thơm con cái nào!"
Tống Thiền bị chọc cười không ngớt, thơm con gái xong lại thơm con trai, hai đứa bé đều tỏa ra mùi kem dưỡng da trẻ em thơm ngát.
Tống Thanh một tay bế một đứa, vừa đi ra ngoài vườn vừa nói: "Chị cứ làm việc đi, hai đứa nhỏ để em chăm cho, đi thôi, đu quay thẳng tiến nào!"
Nhà họ Tống không quá coi trọng hình thức, nhưng nhà họ Chung thì khác.
Họ luôn nhớ ngày sinh nhật của từng người, rồi tưng bừng tổ chức mừng sinh nhật.
Chứ chưa cần nói đến chuyện đây lại là hai báu vật của nhà họ Chung.
Sinh nhật của bọn trẻ gần như năm nào cũng tổ chức. Ngoài ra, còn có đủ loại dịp khác như "kỷ niệm 100 ngày bé Tiểu Hinh nói được", "kỷ niệm một năm bé Tiểu Thừa học được kiểu bơi chó", vân vân và mây mây.
Trong buổi hòa nhạc gia đình chúc mừng Chung Hinh học violin được một năm, Tống Thanh mang theo quà, phấn khởi đến tham dự và bất ngờ chạm mặt Yến Vi Tang, người đang cùng hai bé Chung Hinh và Chung Thừa chụp ảnh trong vườn.
Tiệc chưa bắt đầu, cả hai ngồi cách nhau hai ghế quanh một bàn tròn.
Cả hai đều từng người muốn tìm việc gì đó để làm, nhưng đều bị người làm vườn, người không hiểu không khí xung quanh kiên quyết từ chối.
Thế là cả hai rơi vào tình cảnh khó xử, đi cũng không được, mà ở lại cũng chẳng xong.
Trong khoảng thời gian dài đằng đẵng đó, cả hai im lặng đối đầu, giống như một cuộc giằng co "kẻ địch không động thì ta không động."
Bỗng nhiên, hai đứa trẻ chạy ùa tới.
Chung Hinh ôm một bông hồng, lao vào người Yến Vi Tang: "Dì ơi, nè, hoa hoa."
Chung Thừa thì chạy đến chỗ cậu: "Cậu ơi, nè, sâu sâu."
Tống Thanh vừa nhìn thấy con sâu to bằng ngón tay liền giật mình nhảy khỏi ghế.
Yến Vi Tang: "..."
Nhận ra mình có hơi làm lố, Tống Thanh ngượng ngùng ngồi xuống, sau đó ôm lấy Chung Thừa: "Món quà của cháu tặng cậu đáng yêu lắm."
Khuôn mặt bầu bĩnh của Chung Thừa nở một nụ cười rạng rỡ: "Vậy cháu tặng cả gia đình nhà sâu sâu cho cậu nhé!"
Tống Thanh: "Dì Yến của cháu thích, cháu tặng cho dì ấy đi."
Yến Vi Tang nắm lấy bàn tay nhỏ của Chung Hinh: "Nói với cậu rằng dì không thích mấy con sâu khác, dì chỉ thích chuồn chuồn nhỏ thôi."
Chung Hinh: "Chuồn chuồn gì cơ ạ?"
Yến Vi Tang không trả lời, chỉ mỉm cười với bọn trẻ.
Chung Hinh ngơ ngác chạy đến chỗ Tống Thanh, chỉ nói những gì mình biết: "Dì chỉ thích chuồn chuồn thôi."
Tống Thanh hít sâu một hơi, xoa đầu Chung Thừa: "Nói với dì Yến của cháu đừng nói mấy chuyện đó nữa."
Chung Hinh và Chung Thừa đã lớn, đủ để trở thành những "máy phát lời nhắn" đáng tin cậy.
Chung Thừa hớn hở chạy về phía Yến Vi Tang: "Dì ơi, cậu bảo cậu không muốn nghe dì nói những chuyện đó, dì nói gì mà cậu thích nghe đi."
Chung Thừa, từ nhỏ đã có ý kiến riêng của mình.
Yến Vi Tang giúp Chung Hinh buộc tóc thành một búi nhỏ: "Nói với cậu của cháu rằng, chuyện năm xưa chỉ là hiểu lầm, dì Yến chưa bao giờ có kiểu bạn bè như thế. Loại người luôn tự cho mình là đúng, ra vẻ ưu việt hơn người, và tùy tiện làm tổn thương lòng tự trọng của người khác. Đồng thời nói với cậu của cháu rằng, người đó nói như vậy vì cô ta và anh trai của cô ta muốn nhòm ngó tài sản của dì, muốn dùng hôn nhân làm điều kiện trao đổi. Bề ngoài là giúp đỡ, thực chất là muốn lợi dụng thời cơ. Hai anh em nhà đó tất nhiên không thể chịu nổi việc dì thích một người đàn ông khác."
Chung Hinh: "Hu hu, dì ơi, Hinh Hinh mới bốn tuổi, không nói được nhiều như thế đâu."
Ở đối diện, Tống Thanh siết chặt tấm khăn trải bàn, cắn răng chịu đựng.
Yến Vi Tang vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn ấm ức của Chung Hinh: "Ngoan, đi nói với cậu rằng dì muốn làm mợ của các cháu."
Chung Thừa cũng nghe thấy, ngẩng đầu nhìn Tống Thanh.
Chung Hinh lặng lẽ chờ đợi câu trả lời từ cậu.
Yết hầu của Tống Thanh khẽ chuyển động, rồi đứng dậy rời khỏi bàn tròn.
Phải một lúc lâu, Yến Vi Tang mới phản ứng lại, cúi đầu với vẻ cứng ngắc.
Chung Hinh buồn đến mức sắp khóc.
"Dì ơi, sao mắt dì đỏ vậy? Hinh Hinh thơm thơm dì nhé."
Sau lần đó, Tống Thanh quyết định học lên tiến sĩ.
Ban đầu, sau khi học xong thạc sĩ, cậu đã có thể nhận một công việc đàng hoàng, điều mà trước đây với một học sinh kém như Tống Thanh, là không thể tưởng tượng.
Nhưng công việc đó cũng chỉ là một công việc tốt với người bình thường.
Kinh tế độc lập, cuộc sống tự lập, tương lai đủ khả năng nuôi sống vợ con.
So với tiêu chuẩn về người chồng lý tưởng trong mắt thế gian để xứng đôi với Yến Vi Tang, thì Tống Thanh cách xa cả vạn dặm.
Nhưng trên đời này, có bao nhiêu người đàn ông đạt được tiêu chuẩn ấy? Nghĩ đến đây, khóe miệng Tống Thanh nhếch lên một nụ cười cay đắng. Cậu không sánh được, mà cũng chẳng cần phải sánh.
Tống Thanh không có lý do để từ chối công việc ấy.
Nhưng giờ đây, cậu lại đi ngược lại suy nghĩ ban đầu của mình.
Không hiểu vì sao, cậu chọn học lên tiến sĩ, và trong tương lai muốn trở thành giáo sư, một người giỏi hơn.
Trước đây, khi chị gái và anh rể biết chuyện giữa Tống Thanh và Yến Vi Tang, bọn họ đã từng muốn giúp đỡ để hai người thành đôi.
Nhưng Tống Thanh đã quyết tâm bước lên con đường của riêng mình, một mình cô độc.
Đúng là khó khăn chồng chất, với năng lực như Tống Thanh, việc học tiến sĩ còn đau khổ hơn với người thường.
Thấy em trai áp lực quá lớn, dường như thật sự không có thời gian để yêu đương, Tống Thiền và Chung Linh Ngộ hai “quân sư” trước đây cũng dần không khuyên nhủ nữa.
Tháng sáu, mùa đông ở Nam bán cầu, một tin tức đã khiến giới tài chính quốc tế chấn động.
Người thừa kế tập đoàn Yến Thị bị phanh phui scandal, cổ phiếu sụt giảm nghiêm trọng.
Người tiết lộ tin tức bịa đặt chuyện không hay về Yến Vi Tang, khiến tin đồn giữa cô và một người mẫu nam lan truyền khắp nơi, làm công chúng phải giật mình.
Thế nhưng tất cả chỉ là tin đồn vô căn cứ.
Dù Yến Vi Tang có kiện tụng, quá trình lại kéo dài, trong khi hội đồng quản trị cho rằng vụ việc đã ảnh hưởng đến lợi ích cổ đông, và bắt đầu cân nhắc việc để con riêng tiếp quản.
Hiển nhiên, những âm mưu này chính là do hai người con riêng đứng sau dàn dựng.
Vài năm trước, hai người con riêng này đã có tiếng xấu trong giới, nhưng nhờ chút tài cán, giờ đây có không ít người trong giới đã chấp nhận bọn họ.
Yến Vi Tang bên ngoài tỏ ra bình thản, nhưng trong lòng đau đớn như bị cắt từng khúc ruột.
Suốt hơn hai mươi năm trước, cô sống thuận buồm xuôi gió, thỏa ý nguyện, chưa từng chịu bất kỳ ấm ức nào, cũng chưa từng nghĩ rằng mình sẽ có ngày hôm nay.
Với một người cao ngạo như cô, làm sao có thể chịu đựng nổi một hạt bụi trong mắt mình!
Cô tự nhốt mình trong nhà, uống hết chai này đến chai khác, để rồi trong cơn say, trốn trong căn phòng kín mà khóc đến nức nở.
Chuông cửa vang lên, Yến Vi Tang loạng choạng đi mở cửa.
Trước cửa là một bóng dáng phong trần mệt mỏi, đôi mắt trong trẻo không chút vẩn đục.
"Đừng buồn nữa." Tống Thanh lúng túng tránh ánh mắt cô. "Em đến để ở bên chị."
"Chị đang mơ sao?" Yến Vi Tang ngơ ngác, đưa tay ra véo má Tống Thanh. Cậu đau đến nhăn mặt. Đôi mắt Yến Vi Tang đỏ hoe, một giọt lệ rơi xuống, nhưng cô lại mỉm cười như đang cảm thấy may mắn. "Không phải mơ."
Cô kiễng chân, vòng tay ôm lấy cổ người đàn ông.
"Chị không chống đỡ nổi nữa, chị thật sự rất cần em."
Tuyết rơi dày đặc trong đêm, trong phòng không bật máy sưởi. Tống Thanh ôm Yến Vi Tang lên giường, nhét cô vào trong chăn, cô níu lấy cánh tay cậu, thì thầm kể chuyện suốt cả đêm.
Sau đó, đội ngũ quan hệ công chúng đã tìm đến Yến Vi Tang, đưa ra một số phương án để khôi phục hình ảnh thương hiệu của công ty.
Trong một đề xuất được đưa ra, người quản lý tóm tắt ngắn gọn và đưa ra ý kiến của mình: "Tuy nhiên, tôi cho rằng cách này rất cực đoan."
Tống Thanh cúi đầu, không nhìn ai, giọng như không có chút tự tin: "Em có thể."
Mọi người đều nhìn anh đầy nghi hoặc, chờ đợi anh nói tiếp.
Một lúc lâu sau, dường như cuối cùng đã nghĩ thông suốt, Tống Thanh nghiêm túc ngẩng đầu lên, đối diện ánh mắt mọi người, cuối cùng dừng lại ở đôi mắt của Yến Vi Tang: "Em nói, em có thể giả làm ‘người mẫu nam’ đó, làm... Làm tình nhân của chị."
Từ "tình nhân" này thật khó nói ra, mặt Tống Thanh đỏ lên đầy nghi ngờ, trông anh lại càng có vẻ không tự tin.
Vừa nãy, người quản lý của bộ phận quan hệ công chúng đã đưa ra một đề xuất táo bạo. Vì đối phương đã chuẩn bị mọi thứ hoàn hảo đến mức dư luận công chúng gần như tin hoàn toàn vào tin đồn bịa đặt, họ đã sẵn sàng giăng bẫy để chờ Yến Vi Tang bước vào.
Chính vì không biết đối phương đang âm mưu điều gì, phía Yến Vi Tang không dám hành động liều lĩnh.
Tuy nhiên, trước sự phẫn nộ ngày càng gia tăng của công chúng, phía Yến Vi Tang buộc phải đưa ra đối sách.
Quan điểm của người quản lý của bộ phận quan hệ công chúng là hãy thừa nhận tin đồn, đồng thời tìm một người đàn ông đóng giả làm tình nhân của Yến Vi Tang, rồi tuyên bố rằng cô và người đàn ông này đang trong mối quan hệ yêu đương bình thường, không hề có những tình tiết đáng suy diễn như dư luận đồn thổi.
Nhưng chính người quản lý cũng hiểu rằng, trong thời điểm này, làm sao có thể tìm được một người đàn ông vừa đáng tin, vừa thông minh và ứng biến linh hoạt?
Người quản lý nhìn về phía Yến Vi Tang, cô không tỏ thái độ gì. Vì vậy, quản lý đành lên tiếng: "Cậu Tống, rất cảm ơn cậu đã sẵn lòng giúp đỡ, nhưng tôi phải nói rõ rằng chuyện này không chỉ đơn thuần là công khai một mối quan hệ trên mạng. Sau đó, sẽ có rất nhiều người kiểm tra tính chân thực của chuyện này. Cậu có thể sẽ phải diễn vai này trong một thời gian dài, điều này có thể ảnh hưởng đến cuộc sống bình thường của cậu."
Tống Thanh trông có vẻ ngồi tự nhiên, nhưng thực ra cơ thể anh cứng ngắc và vô cùng căng thẳng.
Anh liếc nhìn người quản lý chuyên nghiệp có khí thế áp đảo, rồi nhanh chóng cụp mắt xuống, lúng túng bày tỏ ý kiến: "Tôi... Diễn xuất không tốt."
Diễn xuất không tốt, nên định rút lui?
Hy vọng vừa lóe lên trong mắt mọi người lập tức tắt ngấm. Người quản lý thậm chí cảm thấy khó chịu, tình huống này dường như lại rơi vào bế tắc.
Nhưng bỗng nhiên, bọn họ nghe thấy Tống Thanh lên tiếng một lần nữa, giọng anh thậm chí còn nhỏ hơn: "Nhưng tôi có thể làm được. Không ai phù hợp hơn tôi, vì chúng tôi yêu nhau."
Người quản lý của bộ phận quan hệ xã hội ngạc nhiên nhìn về phía Yến Vi Tang.
Yến Vi Tang cũng bàng hoàng như mọi người.
Một nhân viên nam chưa hiểu rõ tình hình ngơ ngác lên tiếng hỏi để xác nhận:
"Vậy... Yến tiểu thư?"
Yến Vi Tang vẫn còn mơ hồ, nhưng theo phản xạ, cô đáp lời: "Ừm, em ấy nói đúng, chúng tôi... Yêu nhau."
Một ngày trời quang mây tạnh.
Trong khu vườn mê cung ở trang viên nước E, những bông hoa cẩm tú cầu nở rộ rực rỡ.
Tại gian trà chiều trong lều, Chung Hinh vui mừng ôm lấy Yến Vi Tang, không giấu nổi sự phấn khích.
"Mợ, cháu đã muốn gọi mợ là mợ từ lâu lắm rồi. Cháu và anh trai đều đã mười tuổi, nếu hai người còn chậm trễ, chúng cháu sẽ không làm phù dâu phù rể được nữa đâu!"
Chung Thừa cười rạng rỡ với Tống Thanh: "Cậu, hai người sẽ có em bé chứ? Có phải cũng sẽ sinh đôi như cháu và em gái không? Cháu không có ý gì đâu, chỉ là rất muốn dạy em trai em gái học thôi."
Chung Hinh thở phào nhẹ nhõm: "Như vậy thì tuyệt quá! Mọi người không biết đâu anh Thừa suốt ngày đuổi theo cháu, đòi dạy cháu hàn điện phiền chết đi được á!"
Tống Thiền vui mừng đến rơi nước mắt, cuối cùng đứa em trai ngốc nghếch cũng chịu yên bề gia thất.
Chung Linh Ngộ cảm nhận được cảm xúc của vợ, liền nhẹ nhàng nắm lấy tay cô dưới bàn.
"Hôm nay trời đẹp thật."
Tống Thiền ngẩng đầu lên, đôi mắt chồng cô cong lên đầy yêu thương, ánh nắng phía sau anh ấm áp và rực rỡ.