Người Chồng Giàu Có Xuyên Trở Về Tìm Tôi

Chương 82

“Có một ngày, đột nhiên tôi có thêm những ký ức này.”

Sau khi tỉnh rượu, Tống Thiền cùng Chung Linh Ngộ ngồi trên mái khách sạn ngắm sao.

Thôn Lộc Nhi về đêm đèn đuốc rực rỡ, ở xa xa, công viên giải trí vang lên tiếng hét phấn khích của đoàn tàu lượn siêu tốc đang lượn qua những đường ray ngoằn ngoèo.

“Là ký ức từ hơn hai mươi năm trước sao?” Chung Linh Ngộ không chắc chắn hỏi.

Tống Thiền chống cằm, hơi trà nóng trong tay tạo nên một lớp sương mờ mờ trước đôi mắt cô. Dường như cùng với làn khói mỏng manh ấy, cô đã trở về quá khứ tựa như giấc mộng.

“Năm mười bảy tuổi gặp được anh, vì anh mà em bắt đầu một cuộc đời hoàn toàn khác. Như một ảo ảnh.”

Chung Linh Ngộ vuốt ve lòng bàn tay mình, mắt nhìn xuống mũi chân: “Ảo ảnh sao?”

“Nhưng em chắc chắn đó là thật. Dù trong đầu em có hai ký ức khác nhau, nhưng chúng hoàn toàn không ảnh hưởng lẫn nhau. Rất kỳ lạ, em phân biệt được ký ức nào thuộc về không gian thời gian này, ký ức nào thuộc về không gian khác.”

Chung Linh Ngộ có chút bất ngờ: “Sao em làm được mà không bị nhầm lẫn?”

Tống Thiền nâng gương mặt của chồng, nói: “Anh làm được thế nào, thì em cũng làm được thế ấy.”

Chung Linh Ngộ dường như hiểu ra.

Anh tự nhiên không nhầm lẫn ký ức của hai không gian, bởi vì cả hai anh đều từng trải qua. Có lẽ cảm giác của Tống Thiền cũng giống như anh.

Vậy thì những chuyện xấu hổ từng xảy ra với anh trong không gian đó, chẳng lẽ Tống Thiền cũng biết rõ mồn một?

Nghĩ đến đây, lòng bàn tay của Chung Linh Ngộ chợt đổ một tầng mồ hôi nóng bức vì xấu hổ.

Vai bỗng nhiên nặng trĩu, vợ tựa vào anh.

“Đến giờ em vẫn còn hồi tưởng những chi tiết trong ký ức ấy.” Tống Thiền nhắm mắt lại, khóe môi cong lên một nụ cười hạnh phúc: “Anh đã cho em một khả năng cuộc sống hoàn toàn khác.”

Ở thế giới đó, Tống Thiền đầy bản lĩnh, tự tin và kiên cường. Không chỉ thi đỗ một trường đại học danh tiếng, học ngành mình yêu thích, chọn nghề mình đam mê, mà còn rèn luyện được một tâm hồn mạnh mẽ.

“Linh Ngộ à Linh Ngộ, em gặp được anh thật là may mắn. Cảm ơn anh đã chăm sóc em thời học sinh. Thanh xuân của em không còn gì hối tiếc.”

“Không có gì đâu, Tống Thiền. Nhưng khi em mười bảy tuổi, người bảo vệ em không chỉ có anh, mà còn có chính em, Tống Thiền trưởng thành.”

Chung Linh Ngộ chính là người mà em chỉ gặp được sau khi đã trải qua những khó khăn, vất vả, và nỗ lực không ngừng để trở nên mạnh mẽ hơn. Vì vậy, một Chung Linh Ngộ yêu em, trân trọng em, lưu luyến em đến thế, mới muốn quay về quá khứ để bảo vệ Tống Thiền yếu đuối.

Còn em, dùng tình yêu thương để nuôi dưỡng hai đứa con, và hai đứa nhỏ đó cũng đã quay về quá khứ, dùng tình yêu của chúng để chăm sóc phiên bản trẻ trung của người mẹ Tống Thiền của mình.

Thật ra, người luôn giúp đỡ em, chỉ có chính em mà thôi.

*

Quán cà phê sách Nơi Có Tuyết.

Tống Thiền nghe Chung Linh Ngộ kể rằng, vào Trung Thu năm cô hai mươi sáu tuổi, cô sẽ gặp một người đàn ông qua kệ sách ở một nơi gọi là quán cà phê sách Nơi Có Tuyết.

Người đàn ông đó họ Chung, cô sẽ gọi anh ta là “Chung tiên sinh” suốt một thời gian dài.

Người đàn ông đó sống lâu năm ở nước ngoài, trong lòng chỉ có thơ ca và những vùng đất xa xôi. Anh đam mê phiêu lưu trong thiên nhiên hơn là yêu đương. Ngoài ra, anh học hành cũng rất chăm chỉ, thậm chí không có thời gian nghĩ đến chuyện tình cảm.

Nhưng khi anh trở về nước, anh đã yêu một cô gái ngay từ cái nhìn đầu tiên.

Cô gái ấy chính là em, Tống Thiền.

“Em chú ý đến anh là từ sau lần nhìn nhau qua kệ sách. Nhưng anh để ý đến em từ lâu trước đó rồi.”

Khi Tống Thiền hỏi về lần gặp đầu tiên của họ ở không gian khác, Chung Linh Ngộ lục lọi trong ký ức xa xôi, rồi tìm ra câu chuyện này, như một “báu vật giấu kỹ”.

Chung Linh Ngộ chưa từng nói với cô rằng người con gái họ Tống ngày đó là người mà anh đã thích thầm từ rất lâu trước đó rồi.

Từ trên gác mái nhìn xuống, đúng ngay vị trí bên cửa sổ nơi cô thường ngồi.

Cô có rất nhiều chiếc váy đẹp, màu sắc thiên về nhã nhặn, khí chất rất thanh tao. Khi cúi đầu đọc sách, mái tóc dài rủ xuống vai, dịu dàng như rong rêu trong làn nước ấm. Bên cạnh cô thường đặt một tách latte nhỏ, trên bề mặt luôn có một hình trái tim, mỗi lần uống đều rất trân quý.

Không biết vì sao, ánh mắt anh luôn vô thức hướng về phía cô gái ấy.

Cô thật sự khiến người khác ngắm nhìn mà say đắm, tựa như một chậu lan bên cửa sổ. Chỉ cần trong mắt có hình bóng cô, dường như đã đến một thung lũng thánh khiết và thanh nhã, lòng thấy thư thái, mọi tạp niệm đều tan biến.

Chung Linh Ngộ có một sự đam mê kỳ lạ đối với núi tuyết.

Không chỉ mê đắm cảm giác kích thích và nguy hiểm khi leo núi, anh còn chìm đắm trong phong cảnh độc nhất vô nhị trên đỉnh núi. Gió lớn đập vào thân thể anh, nhắm mắt lại hít thở không khí lạnh buốt, như thể giây tiếp theo sẽ mọc đôi cánh.

Rất ít người leo lên đỉnh núi, nên trước cảnh đẹp đó, không có ai đồng hành cùng anh. Vẻ đẹp ấy cũng thuộc về riêng anh, và anh ung dung, cô độc tận hưởng sự sở hữu này.

Khi Tống Thiền đứng trước mặt anh, trong làn gió thổi qua cô, lại mang hương vị của những đỉnh núi tuyết.

Chưa bao giờ anh nghĩ rằng trên đời này lại có người nào có thể hòa quyện được với vẻ đẹp của băng tuyết.

Cô gái họ Tống kia là người duy nhất.

Lúc đó, Chung Linh Ngộ chỉ cảm thấy rằng khi ánh mắt họ giao nhau qua kệ sách, giống như từng đợt luồng không khí mạnh mẽ lại quét qua cơ thể anh. Sau này anh mới hiểu, đó chính là giây phút anh bị mê hoặc lần thứ hai.

Từ đó, anh đã vô số lần muốn làm quen với Tống tiểu thư, muốn xin cách liên lạc và nhiều hơn nữa.

Nhưng có những thứ khi cần đến mới thấy thiếu thốn. Giống như bạn thân của anh, A Liễu, đã nói: “Cậu là một người cô độc, tỉnh táo trong sự cô độc, tận hưởng nó, hiểu rõ tất cả khuyết điểm của mình, nhưng lại không muốn thay đổi.”

Sau một khoảng thời gian dài, thông qua việc học hỏi để cải thiện trí tuệ cảm xúc, cuối cùng anh mới dám bước đến trước mặt Tống Thiền và nói câu đầu tiên: "Chỗ ngồi của cô lúc nãy suýt bị người khác chiếm mất rồi."

Thần thái của anh dịu dàng, giọng điệu trầm ổn. Ai mà biết được trước đây anh từng là người, vì không muốn nói chuyện với ai, đã chạy lên thảo nguyên để chăn cừu suốt một tháng?

Không phải anh sợ giao tiếp xã hội, mà chỉ đơn giản là không thích nói chuyện với người khác.

Vậy nên, dùng từ "ghét đời" để miêu tả anh liệu có hợp lý hơn?

Nhưng mà không sao cả, dù sao thì Tống Thiền cũng nghĩ rằng Chung tiên sinh là một quý ông nho nhã, có trí tuệ cao, EQ cao, lịch sự và hiểu biết, vậy là đủ rồi.

Chung Linh Ngộ không quen với con người đó của mình, nên anh cảm thấy bản thân đang "diễn", nhưng anh diễn đủ thanh lịch, đủ thuyết phục người khác, và giữ được phong độ ổn định.

Cho đến khoảnh khắc quan trọng khi tỏ tình, anh đột ngột thất bại, biến cô gái mà anh thích từ lâu thành "cánh tay phải" của mình...

Còn Tống Thiền ở thời không này, vẫn còn nửa năm nữa mới đến Trung thu năm cô hai mươi sáu tuổi, ngày mà cô gặp Chung Linh Ngộ.

Sau khi Chung Linh Ngộ biến mất, Tống Thiền đã đi khắp nơi tìm kiếm một nơi tên là “quán cà phê sách Nơi Có Tuyết”.

Đáng tiếc, cô không thể tìm thấy.

Năm hai mươi lăm tuổi, cuối cùng cô đã tra được thông tin về tiệm cà phê sách sách này.

Hóa ra, năm nay quán mới khai trương.

Sợ bỏ lỡ cơ hội gặp gỡ Chung Linh Ngộ, cô đã đến đây từ sớm để chờ anh.

Sau khi tốt nghiệp thạc sĩ, Tống Thiền làm việc tại Viện Nghiên cứu Địa chất, gần đây đang hỗ trợ đài truyền hình tổ chức chuyên mục về địa lý.

Những lúc không có việc, cô thường đến tiệm sách để đọc.

Thật ra, Tống Thiền luôn rất lo sợ.

Cô sợ rằng thế giới này sẽ xóa đi mọi dấu vết của Chung Linh Ngộ, và cũng sẽ thay đổi điểm khởi đầu cho cuộc gặp gỡ của bọn họ.

Nếu mọi thứ thật sự thay đổi, thì kiếp này làm sao cô có thể gặp lại Chung Linh Ngộ?

Thật ra, thông tin mà cô nhận được từ Chung Linh Ngộ không nhiều.

Anh chỉ nói với cô rằng họ gặp nhau tại quán cà phê sách Nơi Có Tuyết kia, và rằng anh đã để ý cô từ rất sớm.

Nhưng cụ thể là sớm từ lúc nào, cô không rõ.

Có một thời gian, Tống Thiền giống như một nhân vật đáng nghi, "tuần tra" khắp tiệm sách, chỉ để tìm ra Chung Linh Ngộ trong số những người đang vùi đầu đọc sách.

Cuối cùng, trước những ánh mắt khó hiểu của mọi người, cô lại quay về chỗ ngồi của mình.

Kể từ đó, cô không dám làm những chuyện như vậy nữa.

Cô sợ bị người khác coi là thần kinh mà bắt đi.

"Chào Tống tiểu thư, vẫn là latte không đường phải không ạ?"

Nhân viên quầy nhìn Tống Thiền với ánh mắt thân thiện, nói đúng sở thích của cô.

Tống Thiền ngạc nhiên, mặt đầy bất ngờ: "Em nhớ thật sao?"

Nhân viên cười: "Tất nhiên rồi ạ, chị là khách quen ở đây mà. Nhưng chị và Chung tiên sinh có sở thích thật giống nhau đấy."

Tim Tống Thiền đập thình thịch như trống gõ, cô lập tức nhìn theo ánh mắt của nhân viên, hướng về phía sau.

Sau kệ sách, thấp thoáng một bóng người, chỉ lộ ra một chiếc giày da. Tống Thiền không nhìn rõ khuôn mặt anh.

Nhân viên đột nhiên hỏi: "Ơ? Hai người không quen nhau sao?"

Giọng Tống Thiền run rẩy, mang theo nghẹn ngào: "Quen chứ."

Cô quay người lại, nước mắt lăn dài trên má.

Nhấc đôi chân nặng như chì, Tống Thiền bước nhanh về phía bóng người đó, mỗi lúc một nhanh hơn...

Khuôn mặt sau kệ sách dần lộ ra.

So với ký ức có chút khác biệt, cách ăn mặc của anh ấy có phần non nớt hơn.

Tóc mái che trán, kính gọng đen, một bộ đồ thể thao màu xám giản dị, trông như một cậu trai mê công nghệ.

Đôi mắt đẹp ẩn sau chiếc kính, khi thấy Tống Thiền đi tới thì ánh lên vẻ hoảng loạn. Tay run lên, cuốn sách "bộp" một tiếng rơi xuống đất.

Trông như kẻ làm chuyện xấu bị bắt quả tang.

Quả nhiên, người đàn ông này trốn ở một góc nào đó để lén nhìn cô.

Đáng ghét thật, anh phải đứng ra nhìn thẳng chứ, để cô dễ tìm hơn!

Tống Thiền đã cố giữ bình tĩnh, nhưng rồi cảm xúc lại vỡ òa, nước mắt không ngừng chảy xuống.

Chung Linh Ngộ bị làm cho mờ mịt, không hiểu sao cô gái trước mặt lại khóc thành ra nước mắt đầy mặt thế này. Mỗi lần liếc nhìn anh lại òa lên khóc, khiến anh không biết phải làm sao.

Tống Thiền biết mình làm vậy khiến người ta bất ngờ không hiểu chuyện gì, nhưng cô thật sự không thể kiểm soát được. Những giọt nước mắt nóng hổi rơi xuống như những chuỗi ngọc bị đứt, khiến cô vừa buồn vừa vui, lại có chút bất lực vì không thể ngăn dòng lệ tuôn.

Cô đành phải nói: "Cuốn sách trên tay anh thật sự rất cảm động, chỉ nhìn bìa thôi tôi cũng không kìm được nước mắt."

Chung Linh Ngộ nhìn vào bìa sách trên tay: "300 Truyện cười lạnh khiến người ta cười rụng đầu."

?

Nhân viên cửa hàng khó xử đi tới: "Xin lỗi, hai người làm ồn đến các khách khác rồi."

Chung Linh Ngộ và Tống Thiền bị mời ra ngoài.

Nhân viên đúng là người tốt thật đấy!

Dù đứng trên góc độ của Chung Linh Ngộ, mọi chuyện đều rất khó hiểu.

Nhưng ai bảo anh lại có cảm tình với cô gái trước mặt này chứ?

Hơn nữa, vừa từ thảo nguyên trở về sau một năm sống như người câm chăn cừu, anh dường như đã quên mất tiêu chuẩn hành vi của người bình thường. Anh thậm chí còn cảm thấy kỳ lạ: Có lẽ cô ấy chỉ là hơi hoạt bát mà thôi.

"Vừa rồi tôi có đọc cuốn sách đó, vẫn nhớ vài câu chuyện cười trong đó. Hay là tôi kể cho cô nghe nhé?"

Người đàn ông trước mặt không có chút kỹ năng giao tiếp nào được bổ sung trước, hành xử hoàn toàn không giống người khéo léo, mà ngược lại, khi đứng trước Tống Thiền, trông anh có vẻ lúng túng đến mức không biết để tay vào đâu cho phải.

Tống Thiền nhìn anh, ngẩn người: "Gặp được anh, tôi đã đủ vui rồi."

Chung Linh Ngộ hiện tại, mới là người mà cô nên gặp ở thời không này.

Chút ký ức nào về quá khứ giữa hai người bọn họ đã không còn.

Nhưng tất cả những điều đó không còn quan trọng nữa. Biết đâu nhiều năm sau, anh sẽ đột nhiên nhớ ra.

Nhớ ra rằng anh từng bước vào quá khứ của cô.

*

Lời cuối truyện.

Vào mùa thu đông, những hàng cây ngân hạnh bên đường thành phố rụng đầy lá vàng, rơi trên những bụi cây thấp, tầng tầng lớp lớp như một tấm thảm vàng óng.

Tống Thiền nhìn qua tán lá ngân hạnh, hướng ánh mắt về phía mặt trời như đang rút xa dần.

"Tống Thiền của một thời không xa xôi, bây giờ mình đang sống một cuộc sống hạnh phúc, còn bạn thì sao?"

Ánh nắng ấm áp xuyên qua tán lá ngân hạnh, xuyên qua một thời không khác, nhẹ nhàng phủ lên má Tống Thiền, cô cảm nhận làn gió dịu dàng vô cùng.

"Tống Thiền của một thời không xa xôi, mình ổn, và bây giờ mình cũng đang sống một cuộc đời hạnh phúc."

Một chiếc xe buýt chậm rãi chạy qua con đường trong thành phố, cuốn theo những chiếc lá khô.

Người đàn ông từ phía đối diện bước tới, tay phải bế một bé gái ba tuổi, tay trái dắt một bé trai đang ngậm kẹo mút, gương mặt lộ vẻ mệt mỏi.

"Vợ ơi, anh không bế nổi nữa rồi."

Hai đứa trẻ thoát khỏi tay bố, vui vẻ chạy về phía mẹ ở đối diện.

"Mẹ ơi, ở trường mẫu giáo có rất nhiều chuyện xảy ra!"

Ở một thời không khác, chiếc xe buýt đi qua, một chiếc xe hơi màu đen dừng bên đường.

Cửa xe mở ra, người đàn ông bước xuống.

"Vợ ơi, anh chịu không nổi chúng nữa rồi, hai đứa nhóc vô ơn này chọc anh tức chết mất!’’

Chung Hinh làm mặt xấu với Chung Linh Ngộ, kéo anh trai chạy về phía người phụ nữ đứng dưới gốc cây ngân hạnh.

"Mẹ ơi, chuyến dã ngoại thật sự siêu tuyệt vời luôn á! Haha! Hơn nữa hôm nay Chung Thừa còn được một bạn gái tỏ tình nữa, mặt anh ấy lúc đó đỏ như mông khỉ ấy..."

Hai thời không, hai Tống Thiền quay lưng về phía nhau, cùng đối mặt với hạnh phúc riêng của mình.

"Tống Thiền, cảm ơn bạn, vì đã từng cố gắng đến thế."

"Tống Thiền, cảm ơn bạn, vì đã dũng cảm đón nhận hạnh phúc."

Nhiều năm sau, một cánh bướm xinh đẹp vỗ cánh, xua tan cơn bão cho một con sâu róm đầy thương tích trong quá khứ.

—— Cô là thần hộ mệnh của chính mình.

[Kết thúc ngoại truyện]

Bình Luận (0)
Comment