Người Chồng Máu Lạnh

Chương 289

Đoàn Hạo thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Yên tâm đi, không chết được, bị thương bên trong, nhưng không quá nghiêm trọng, chân tay cũng không có vấn đề gì, không thiếu tay thiếu chân, tên này rất khác người, sẽ khôi phục nhanh thôi, có khi không tới một tuần có thể đi làm kiếm tiền.”

“Chỉ là……” Hắn nhớ tới kết quả xét nghiệm kia lại không nói gì, hắn nhìn nhìn Vệ Thần, chuyện này nói cho hắn dường như không tốt lắm.

“Đúng rồi.. Thần.. Tôi có một một việc không rõ?” Đoàn Hạo định nói lại thôi, dường như muốn nói, lại do dự, lại không có nói ra. Đợi hắn điều tra rõ ràng rồi nói sau. (Đảm bảo chuyện của Đồng Đồng :v)

“Thần, đứa bé kia không có việc gì rồi, anh có thể đi xem nó.” Ánh mắt có chút kỳ quái nhìn Vệ Thần, dường như muốn từ biểu hiện trên mặt hắn để nhìn ra cái gì, khiến toàn thân Vệ Thần nổi da gà, không hề thoải mái.

“Hạo, tôi là đàn ông.” Hắn lui ra phía sau vài bước, nghe đến Lê Duệ Húc không có việc gì, mới thở dài nhẹ nhõm, cũng có chút tâm tình nói giỡn.

“Tôi biết anh là đàn ông,” Đoàn Hạo xoa nhẹ huyệt thái dương, giải phẫu liên tục gần mười mấy giờ, hắn mệt muốn chết rồi.

“Tôi thích phụ nữ.” Vệ Thần lại lui về phía sau vài bước, Đoạn Hạo đứng đó nhìn bộ dạng ngốc ngếch của hắn.

Thật sự đây là cốt lõi vấn đề sao,”Anh thích phụ nữ với việc anh là đàn ông theo tôi là chẳng có vấn đề gì liên quan tới nhau cả, Thần, anh vẫn nên kiểm tra một chút đi, xem nơi này của anh có phải có vấn đề gì không?” Đoạn Hạo chỉ lên đầu, “Đúng rồi, không cần tìm tôi, tôi hôm nay không nhận người bệnh. Lần sau mấy người cũng đừng đến cùng một lúc như vậy, nếu không tôi và mấy người sẽ chết cùng nhau đó.”

Hắn nói xong, hướng về phòng nghỉ đi đến, tốt lắm, tạm thời không có việc gì, tất cả chờ hắn ngủ rồi tỉnh dậy sẽ nói sau.

Vệ Thần nhếch miệng, “Ai biết cậu mặc quần áo màu trắng nhưng đầu óc thì màu đen hay không?” Vệ Thần không khách khí nói xong, thật may mắn những lời này không bị Đoàn Hạo nghe được, nếu không, Vệ Thần có khả năng liền bị cấu, véo.

Hắn xoay người, nhìn nhìn về người đàn ông trong phòng cấp cứu, thở dài một hơi,” Húc a Húc, anh thật đúng là liều mạng, may là cái mạng anh vẫn giữ lại được.”

Rốt cục thì mọi chuyện cũng trôi qua, đến nỗi cái người phụ nữ điển kia, cũng ở bệnh viện đi, hắn còn không có nghĩ sẽ bắn chết cô ta, đánh chết cô thì đúng là quá dễ cho cô, tin rằng Húc đã có quyết định của mình, người đàn bà đó thiếu chút nữa làm hại hắn tan cửa nát nhà, chắc chắn hắn rất muốn tự mình xử lý.

Hắn hướng về phòng bệnh phía trước đi tới, Hà Duyên đang ngồi bên mép giường bệnh của Đồng Đồng, chăm chú nhìn Đồng Đồng.

Vệ Thần đến gần, ngồi bên cạnh cô, vươn tay lấy mắt kính xuống, quả nhiên, đôi mắt kia sưng đỏ giống như Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ là trẻ con, khóc thành như vậy có thể hiểu được, còn cô cũng khóc thành như vậy, thật sự có chút dọa người.

“Cô đói không?” Hắn hỏi, có chút thô lỗ đưa tay lau lau nước mắt chưa khô trên mặt cô.

Hà Duyên lắc đầu, cô muốn trông chừng Đồng Đồng.

“Cô yên tâm, con gái của cô không có việc gì, Hạo là viện trưởng của bệnh viện này, hắn sẽ chăm sóc con gái của cô thật tốt.”

Hà Duyên nhẹ nhàng gật đầu, xem như nói cho hắn biết. Cô đã nghe được những gì hắn nói.

“Bánh Bao Nhỏ đâu, bọn họ có khỏe không?” Hà Duyên hít hít cái mũi, mọi thứ trước mắt lại trở nên mông lung, cô không có mắt kính, chỉ có thể mơ hồ nhìn bóng dáng con gái trên giường bệnh.

Lần này, con bé lại may mắn qua khỏi, nhưng con bé con bao nhiêu may mắn nữa đây.

“Bánh Bao Nhỏ bị cảm, rất nhanh sẽ khỏi thôi, Tử Lạc bị kích động lớn, Bạch Thiếu Triết vẫn bình an, một sợi tóc cũng không có thiếu, chỉ có ông chủ của cô, hiện tại bị thương rất nặng, cô lại không quan tâm đến hắn, hắn vẫn bảo vệ cho cô, cô không thể không có lương tâm như vậy.”

Vệ Thần nói nửa đùa nửa thật, Hà Duyên khẽ chớp mắt…

Tổng tài nhất định là rất yêu con hắn, cho nên mới thương con của cô. Hắn thương bọn nhỏ so với tính mạng hắn còn nhiều hơn.

Có khi cả Húc cũng không biết, chính mình sẽ có một ngày yêu thương một người phụ nữ tới như vậy, trước kia hắn rất tự đại, cũng quá kiêu ngạo, trong thế giới Lê Duệ Húc, không có gì là không thể, cũng không có cái gì là hắn không có khả năng có được, hắn không quam tâm quá trình, chỉ cần kết quả, cho dù không từ một thủ đoạn nào, chính hắn cẩn thận căng một cái bẫy lớn, lại không hề đạt được hạnh phúc mình muốn, mà bất hạnh thì liên tiếp ập tới.

Hắn biến thành như vậy, kỳ thật trong lời nói tuy lạnh lùng, hắn tự làm tự chịu, nhưng thân là bạn bè, tôi thật sự cảm thấy tất cả đều quá đủ rồi. Hắn đã phải trả giả quá nhiều, chưa kể tời hai năm qua.

Vệ Thần khẽ thở dài, “Hà Duyên, cô cũng là phụ nữ, nếu cô là Tô Tử Lạc, cô sẽ làm như thế nào?”

Hà Duyên hơi sửng sốt, “Tôi không phải Tử Lạc, cho nên tôi không thể trả lời.”

“Nhưng con gái cô thật xinh đẹp, cha đứa nhỏ nhất định cũng rất tuấn tú, nếu không, lấy diện mạo của cô, hẳn là không sinh được đứa nhỏ xinh đẹp như vậy,” Vệ Thần mở miệng nói lời độc địa, không biết là tổn thương hay là khích lệ, khóe môi Hà Duyên mấp máy, cũng không nói gì.

Hàng lông mi Đồng Đồng khẽ rung, đôi môi nhỏ hơi hé ra, nhìn khẩu hình thì dường nưh cô bé đang nói Bánh Bao Nhỏ.

Trong phòng bệnh khác, Bạch Thiếu Triết vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn Bánh Bao Nhỏ, môi mím lại không vui, người đàn bà kia tốt nhất là không chết, nếu chết thì quá dễ cho cô ta, cô ta dám đối xử với Bánh Bao Nhỏ như vậy, hắn nhất định đem mặt cô ta đập nát mới cam tâm.

“Cha,” Bánh Bao Nhỏ mở mắt, tay nho nhỏ kéo tay Bạch Thiếu Triết, “Cha, Bao Bao đói đói.” Cái miệng nhỏ nhắn chu lên, ngoại trừ mặt ra, may mắn trên người không có vết thương nào.

“Được, cha pha sữa cho con uống,” Bạch Thiếu Triết nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ nhắn Bánh Bao Nhỏ, đứng lên chuẩn bị đi pha sữa.

“Cha..” Bánh Bao Nhỏ kéo áo hắn lại, Bạch Thiếu Triết xoay người, nhìn chằm chằm đôi mắt trong veo của Bánh Bao Nhỏ, “Làm sao vậy?”

” Cha, Bao Bao muốn mẹ.” tay nhỏ bé Bánh Bao Nhỏ kéo áo của hắn, hàng lông mi dài ươn ướt.

“Được,” Bạch Thiếu Triết ôm lấy Bánh Bao Nhỏ, đưa nó đặt nằm cạnh người Tô Tử Lạc, hai giường bệnh đều ở trong một phòng bệnh, Bánh Bao Nhỏ rúc người vào trong lòng Tô Tử Lạc, Tô Tử Lạc vẫn chưa tỉnh, cô không biết mọi thứ đang diễn ra ở bên ngoài.

” Mẹ, Bao Bao nhớ mẹ……” Bánh Bao Nhỏ đưa tay kéo áo Tô Tử Lạc, khuôn mặt nhỏ nhắn thỉnh thoảng cọ vào ngực cô.

Mi mắt Tô Tử Lạc hơi hơi giật giật.

Bạch Thiếu Triết quay lưng đi pha sữa cho Bánh Bao Nhỏ, Bánh Bao Nhỏ đáng thương, nó tới giờ vẫn chưa bao giờ chịu đói lâu như vậy.

” Mẹ, ôm Bao Bao một cái ,” Bánh Bao Nhỏ không ngừng lôi kéo áo Tô Tử Lạc, cái miệng nhỏ nhắn chu lên, mẹ không cần Bao Bao, không ôm Bao Bao, nó vừa định thả tay khóc lớn, cũng là bị một đôi tay bế lên.
Bình Luận (0)
Comment