Người Chồng Máu Lạnh

Chương 290

“Bánh Bao Nhỏ, mẹ con đang mệt, khi nào tỉnh lại mẹ sẽ bế con,” Thiếu Triết đem bình sữa đặt vào tay Bao Bao, ôm cậu bé ngồi xuống, Bánh Bao Nhỏ tủi thân ôm bình sữa bắt đầu uống, hàng lông mi dài ướt sũng. Nhưng cậu bé cũng đá biết điều không náo loạn nữa.

Thiếu Triết đưa tay vuốt ve tóc Bao Bao, hắn nhìn ra cửa sổ, bầu trời tối đen, không biết người kia thế nào.

“Bánh Bao Nhỏ, hắn thực sự yêu thương hai người, yêu đến ngay cả cha cũng cảm động,” Bánh Bao Nhỏ chớp chớp mắt, không biết cha mình đang nói gì, “Cha biết con không hiểu, ngoan, cứ uống sữa của con làđược rồi.”

Hắn vỗ vỗ vào mặt Bao Bao, ánh mắt lại rơi trên người Tô Lạc.

“Tử Lạc, anh không cần gì cả, anh chỉđể tâm tới lựa chọn của em,” vẻ mặt có chút lạnh nhạt nhưng cũn không cách nào xóa đi vẻ u sầu, hành trình tới Trung Quốc lần này, dường như hắn bắt đầu hối hận.

Khi Tô Lạc tỉnh lại, gần như đã sang ngày thứ hai, cô mở mắt ra, ý thức vãn mơ hồ, nhìn nơi xa lạ này, một lúc lâu, cô cũng không biết chuyện gì xảy ra, cô chỉ cảm giác mình đã ngủ rất lâu, rất lâu rồi.

Khi cô nhìn thấy Bánh Bao Nhỏđang ngủ trên giường bên cạnh, mới nhớ ra.

Bánh Bao Nhỏ… Lê Duệ Húc… Cô vội vàng ngồi dậy, đi xuống giường, cũng không đểý thân thể mình đang thế nào. Cô ngồi cạnh giường bệnh Bao Bao, nhìn con trai đang ngủ say, bàn tay nhỏ bé nắm chặt chăn mềm, trên gương mặt vẫn còn mấy vét cào cấu, nhưng đãđỡđi nhiều, không còn sưng nữa.

Bao Bao ngủ thật ngoan, có lẽ nó cũng rất mệt.

“Mẹ…” Miệng nhỏ thỉnh thoảng lại nỉ non, nóđang nói mê, chữđầu tiên lúc nào cũng là gọi mẹ.

“Ngoan, mẹởđây, không phải sợ.” Côđưa tay vuốt ve gương mặt con trai, chỉ là lúc này côđang nghĩ tới một người đàn ông khác, trái tim cô như bị bóp chặt, cảm giác ngạt thở, thực sự không thể chịu được…

Trong căn phòng bệnh im lặng, cô nghe thấy tiếng hít thở của mình, từng tiếng hít thở thật nặng nề, đột nhiên côđứng lên, chạy ra phía ngoài, giật cửa, cô sững sờ, tay Thiết Triết cũng đang chuẩn bị chạm vào nắm cửa, thật làđúng lúc.

Thiếu Triết nhìn rõ sự sợ hãi hoang mang trong mắt cô, bọn họ sống cùng nhau hai năm, tất cả biểu cảm của côđều viết ở trên mặt, thậm chí hắn không cần đoán cũng biết cô nghĩ cái gì.

“Em yên tâm, hắn không có chuyệng gì, tuy bị thương khá nặng, theo lời bác sĩ, hắn sẽ hồi phục rất nhanh,” giọng nói Thiếu Triết có chút chua chát, nhưng trên mặt vẫn là nụ cười an ủi lòng người, chỉ có hắn mới biét, nụ cười của hắn có bao nhiêu đau khổ.

Hắn đứng trước người phụ nữ mình yêu thương và nói chuyện về một người đàn ông khác, chuyên này với hắn đúng là quá tàn nhẫn.

“Xin lỗi, Thiếu Triết…” Thiếu Triết cười như vậy khiến Tô Lạc cảm thấy một sựáy náy, nặng nề, sao hắn lại hiểu cô như vậy, hắn như vậy, khiến cô cảm giác đè nén không nói thành lời.

Cô chỉ cảm thấy mình cần xin lỗi, mình đã có lỗi. Nhưng lại không thể tìm thấy một chữ… Một chữ yêu ở trong đó…

Tô Lạc cúi đầu, nhìn Thiếu Triết đặt tay lên bả vai mình, “Anh biết em muốn nói gì, không cần thấy có lỗi, cũng không cần nói xin lỗi với anh, chỉ cần, em và con không có việc gì là tốt rồi,” hắn đưa tay, ôm Tô Lạc vào lồng ngực, chỉ là trái tim càng ngày càng xa.

Thiếu Triết thở dài một hơi, quả nhiên là không yêu…

Tô Lạc ôm Bánh Bao Nhỏđi tới một căn phòng bệnh, Bánh Bao Nhỏ luôn im lặng, cậu bé tò mò nhìn tới nhìn lui mọi người, mà mọi người thấy Bánh Bao Nhỏđáng yêu, thực sự muốn trêu cậu bé, Bánh Bao Nhỏ ngượng ngùng cười, gương mặt rục vào lòng Tô Lạc.

Vệ Thần ngồi ở chỗ kia, hắn đang làm việc, hắn cứ chạy hết từ bên này sang bên kia, đúng làđã làm khó hắn rồi. Còn muốn giấu diếm cha mẹ Duệ Húc, Vệ Thần cảm giác đầu mình sắp nổ tung.

Hắn đứng lên, mở cửa, nhìn thấy Tô Lạc. Sắc mặt cô không tốt mấy, thậm chí tay ôm Bao Bao mà cảm giác chẳng có chút lực nào.

“Vào đi,” Vệ Thần tránh sang một bên, để cho Tô Lạc đi vào, Duệ Húc là người bị thương nặng nhất, tất cả mọi người đều đã tỉnh lại, chỉ có Duệ Húc vẫn nằm đó không chịu tỉnh lại.

“Cho tới bây giờ, tôi cũng chưa được nhìn thấy hắn như vậy, hắn vốn rất mạnh mẽ, cho dù gặp bệnh gì… Gặp khó khăn cỡ nào, hắn đều có thể vượt qua, không ngã gục, đây là lần đầu tiên tôi thấy hắn ngã gục trên mặt đất, lại không thể tự mình đứng lên được, vì hắn đã không còn sức đểđứng lên nữa. Tử Lạc, cô có thể giành thêm thời gian cho hắn không,” Vệ Thần có chút thỉnh cầu, “Tôi biết hắn đã xin lỗi, cho dù là trước kia, hắn có tự sát cũng thể thay đổi được những gìđã xảy ra, những tổn thương cô phải gánh chịu, chỉ là, hắn đã quên mình vì tình yêu giành cho cô, mấy ngày nay, cũng không có ai tới thăm hắn, nhưng tôi biết hắn cũng chẳng cần phải ai tới thăm cả, hắn chỉ cần cô và Bánh Bao Nhỏ tới thôi.”

Vệ Thần nói xong, mở cửa đi ra ngoài, nhường lại không gian cho bọn họ, rõ ràng yêu nhau như vậy, cô vẫn yêu hắn như trước đây, hiện tại hắn yêu cô hơn trăm lần, vì sao lại không thểở cùng nhau, không biết đây có phải là bi kịch hay không, trái tim Vệ Thần nhói đau, khó chịu và cũng không muốn nhìn thấy bi kịch này.

“Mẹ, chú chú…” Bao Bao đưa bàn tay nhỏ mập ra, thỉnh thoảng đập đập vào Duệ Húc,

“Đúng rồi, là chú.” Tô Lạc cụng trán cô vào trán Bao Bao, rồi đi lên phía trước, ngồi bên giường Duệ Húc, Bánh Bao Nhỏđã muốn trèo xuống, im lặng ngồi ởđó, “Mẹ, chú chú, có phải chúđang ngủ không?” Cậu bé ngây thở kéo áo Tô Lạc hỏi.

“Đúng vậy, chúđang ngủ, cho nên Bánh Bao NHỏ phải ngoan không được ồn ào,” cô vuốt tóc con trai, ánh mắt mông lưng, cảm giác chua xót, khó chịu. Bọn họ vì sao lại thành thế này, vì sao…

“Bao Bao sẽ thật ngoan thật ngoan, sẽ không làm ồn tới chú chú.” Bánh Bao Nhỏ dùng sức gật đầu, cậu béđưa tay ra, nhẹ nhàng nắm lấy ngón tay út của Duệ Húc.

Duệ Húc hơi nhíu mày, vết thương trên lưng luôn khiến hắn ngủ không ngon, trong bóng đêm, hắn chỉ có thểđứng tại chỗ, nhìn Tô Lạc ôm Bánh Bao Nhỏ từng bước từng bước rời xa hắn, cô nói “Lê Duệ Húc, anh không có tư cách là cha Bánh Bao Nhỏ,” Bánh Bao Nhỏ cũng ôm chặt lấy cổ Tô Lạc, “Ông không phải là cha Bao Bao, Bao Bao có cha,” Duệ Húc không có cách nào nói được, chỉ có tiếng tim đập nhanh hơn.
Bình Luận (0)
Comment