*"滴滴叭叭呜~" có thể dịch thành "Tít tít bíp bíp ù~" trong tiếng Việt, thường là âm thanh mô phỏng tiếng còi xe hoặc tiếng chuông_ chương này hai ẻm lái xe.
Ngoại truyện 2:
Dạo gần đây, Giang Cố nhận được khá nhiều đồ chuyển phát nhanh, Tư Hành sợ quản gia Lưu cứ mỗi lần có đồ lại mang lên một chuyến sẽ ảnh hưởng đến thời gian nghỉ ngơi của Giang Cố, nên đã bảo đối phương cứ để hết ở phòng trực, chờ anh tan làm về sẽ mang một lượt lên luôn.
Lại thêm bảy tám kiện hàng nữa, quản gia Lưu giúp xếp chồng chúng lên tay Tư Hành: "Để tôi dùng xe đẩy nhỏ giúp cậu đưa lên là được rồi, nhiều đồ như vậy cậu cầm sẽ bất tiện."
Tư Hành lịch sự cười đáp: "Không nhiều lắm đâu, cảm ơn mọi người đã nhận đồ giúp."
Quản gia Lưu tiễn Tư Hành vào thang máy, lại giúp anh ấn nút tầng xong mới lùi ra, chờ cửa thang máy từ từ đóng lại, ánh mắt Tư Hành mới rơi vào những kiện hàng kia, vừa hay mặt dán thông tin hướng lên trên, anh nhìn lướt qua dòng phân loại hàng hóa ở dưới cùng, viết là đồ chơi cho thú cưng.
Cân nhắc một chút, bảy tám kiện hàng này cộng lại cũng không nặng bao nhiêu, Tư Hành có chút buồn cười, chỉ có một con mèo thôi, Giang Cố mua nhiều đồ chơi như vậy, một mình Guli sao mà chơi hết được.
Trên đường về nhà Tư Hành vẫn còn nghĩ, nếu Giang Cố thích, nuôi thêm một hai con nữa cũng được, có thể đến cửa hàng thú cưng chọn giống mà Giang Cố thích, hoặc cũng có thể nhặt mấy con mèo hoang về nuôi, chứ không Guli được cưng chiều quá, sợ là sẽ sinh hư mất.
Về đến nhà, Tư Hành đặt mấy kiện hàng lên chiếc ghế ở huyền quan rồi gọi: "Tiểu Cố, có cần anh giúp em mở đồ không?"
Giang Cố vội vàng từ thư phòng chạy ra: "Không cần! Em tự mở!"
Tư Hành cũng không để ý, chỉ nhắc nhở: "Vậy em mở xong nhớ rửa tay đấy."
Giang Cố đáp một tiếng, nhét những kiện hàng vào tủ giày, định chờ lúc Tư Hành không có nhà sẽ mở, lúc đặt vào cậu cẩn thận nhìn thông tin gói hàng, đồ chơi cho thú cưng, ừ, đúng là đồ chơi rồi, xem ra bên cửa hàng làm công tác bảo mật thông tin cũng tốt đấy chứ.
Đồ trong tủ đầu giường ngày càng nhiều, may mà Tư Hành rất cẩn thận, sau khi dọn dẹp tủ bên phía anh ra để cho cậu dùng, thì Tư Hành cũng không tự ý mở nó ra nữa, nên trong đó chứa những gì chỉ có Giang Cố biết.
Nhân lúc Tư Hành đi làm không có nhà, Giang Cố đã mở hết số đồ chuyển phát nhanh tích cóp được, những thứ quá k.ích thích cậu không dám mua, chỉ mua một số loại cơ bản.
Gel bôi trơn cậu cũng không dám mua loại quá lòe loẹt, chỉ chọn một số loại có mùi hơi khác, nhưng cơ bản vẫn là mùi trái cây.
Không biết có phải do chủ cửa hàng thấy cậu mua nhiều không, mà còn tặng kèm thêm mấy gói không thuộc loại cơ bản, Giang Cố nhìn hướng dẫn trên bao bì, nào là loại xoắn ốc, nào là đầu gai nhọn, đáng sợ nhất là bên trong còn có loại có cả nhiệt độ!
Giang Cố ngớ người ra, thời nay mấy thứ này cũng làm công nghệ cao vậy sao, một lớp màng mỏng như thế mà cũng có thể có nhiệt độ được à? Cậu đúng là thiếu hiểu biết thật.
Cậu nhét những thứ không cơ bản kia vào trong cùng, Giang Cố kiểm tra từng thứ trong ngăn kéo, dầu bôi trơn cậu cũng chọn mấy loại, loại nào có mùi thơm nhất thì đặt ở ngoài, những thứ khác chắc là không có gì, lần đầu tiên chắc sẽ không cần đến mấy cái dụng cụ kỳ quái nhìn thôi đã thấy đỏ mặt kia đâu.
Bữa tối Tư Hành thấy Giang Cố ăn ít, mới ăn có hai miếng đã nói no rồi, lập tức lo lắng hỏi: "Sao vậy? Ăn có chút xíu thế, em không khỏe ở đâu à?"
Giang Cố lắc đầu: "Không có, chiều em ăn vặt hơi nhiều, giờ không thấy đói lắm, anh mau ăn đi."
Tư Hành nhìn kỹ sắc mặt cậu, thấy vẫn hồng hào, môi đỏ mọng, không giống người ốm, mới an tâm phần nào.
Sợ tối cậu sẽ đói, Tư Hành đã để lại riêng một chút đồ ăn, nếu Giang Cố đói, có thể nấu mì ăn kèm.
Đợi Tư Hành ăn xong, Giang Cố liền về thư phòng, mở văn bản ra nhưng không gõ được chữ nào, tiểu thuyết cũng không đọc nổi, toàn là tìm kiếm những điều cần lưu ý cho lần đầu tiên.
Tư Hành cũng đang làm việc, chỉ là chuyển từ thảm phòng khách sang thảm trong thư phòng.
Phía bên trong phòng làm việc vốn là khu vực tập thể hình, nhưng sau này Tư Hành đã chuyển các thiết bị tập luyện đến phòng ngủ phụ, chỗ bên trong cạnh cửa sổ sát đất được trang trí một ít cây xanh, trải thảm đặt bàn ghế thoải mái.
Bây giờ mỗi tối anh đều sẽ làm việc ở đây, ôm máy tính xách tay ngồi trên ghế lười cùng với Giang Cố đang viết bản thảo trên bàn, cậu bận rộn đến mấy giờ đi ngủ, anh cũng theo đến lúc đó.
Âm thanh gõ bàn phím liên tục vốn có mọi ngày tối nay không còn nữa, Tư Hành không dưới một lần ngẩng đầu nhìn về phía Giang Cố, thấy cậu vẫn luôn cầm điện thoại, tuy rằng thấy hơi lạ, vì Giang Cố bình thường rất ít khi dùng điện thoại như vậy, nhưng cũng không nghĩ nhiều, đoán rằng cậu đang dùng điện thoại để tra tài liệu.
Mãi đến gần chín giờ, Giang Cố liếc nhìn thời gian, khóa màn hình điện thoại rồi nói: "Em đi tắm đây."
Tư Hành quay đầu lại cười với cậu: "Em có đói không, có muốn ăn gì không? Anh hâm nóng chút đồ điểm tâm cho em nhé?"
Giang Cố lắc đầu: "Không đói, em đi tắm đây." Nói xong, cậu nhanh chóng đứng dậy chạy về phòng ngủ.
Tư Hành chỉ cảm thấy hôm nay Giang Cố rất lạ, có chút không yên tâm, anh tăng tốc độ kết thúc công việc trên tay rồi cũng đi theo về phòng.
Bình thường Giang Cố tắm không mất nhiều thời gian, trong phòng tắm quá nóng hoặc hơi nước quá nhiều sẽ khiến cậu cảm thấy ngột ngạt khó chịu, vì vậy cậu sẽ cố gắng tắm nhanh nhất có thể, kể cả khi gội đầu, cũng không quá mười phút.
Nhưng hôm nay thời gian rõ ràng lâu hơn một chút, đã hơn mười phút trôi qua rồi, nghĩ đến sự khác thường của Giang Cố hôm nay, cơm tối cũng không ăn được bao nhiêu, Tư Hành thật sự lo lắng, thế là anh đi đến cửa phòng tắm: "Tiểu Cố? Em tắm xong chưa?"
Bên trong có tiếng nước, nhưng không có tiếng người đáp lại ngay, tim Tư Hành thắt lại, còn tưởng đã xảy ra chuyện gì.
Cơn hoảng sợ vừa mới dâng lên trong lòng, thì cánh cửa phòng tắm đã được mở ra từ bên trong, mùi hương thơm ngát mang theo hơi nóng từ khe cửa tràn ra ngoài, cánh tay trắng như tuyết đang nhỏ giọt nước vươn ra, nắm lấy bàn tay Tư Hành đang đặt trên tay nắm cửa, hơi dùng sức một chút, đã kéo người vào trong phòng tắm.
Phòng tắm mùa hè do nhiệt độ nước không quá cao nên không có quá nhiều hơi nóng bốc lên, tầm nhìn rất rõ ràng, vì thế khi Giang Cố với làn da trắng như ngọc không tì vết xuất hiện trước mắt anh mà không có bất cứ sự che chắn nào, Tư Hành đã ngây người ra.
Không phải Tư Hành chưa từng nhìn thấy cơ thể của Giang Cố, khi chăm sóc lúc cậu bị ốm, khi hai người cùng chung giường chung gối trong bóng tối, từ trên xuống dưới, mỗi tấc da thịt của Giang Cố anh đều đã dùng tay cảm nhận qua.
Nhưng xuất hiện trước mắt anh một cách có tính công kích như vậy, trực tiếp như vậy, kèm theo tiếng nước róc rách, vây quanh bởi hương thơm ngào ngạt, vẫn dễ dàng đánh tan lý trí của anh, làm máu trong người anh sôi lên.
Dường như chỉ như thế này thôi vẫn chưa đủ, Giang Cố kéo tay anh, men theo đùi từ từ di chuyển lên trên, cuối cùng dừng lại ở vòng eo thon thả vừa vặn lại săn chắc.
Đồng tử Tư Hành run nhẹ, tim đập dữ dội, hơi thở cũng rối loạn nhịp điệu, bàn tay hơi siết chặt, tựa như là đang nắm giữ, chiếm đoạt lấy.
Lực đạo trên eo khiến Giang Cố bật cười, ngẩng đầu hôn lên môi Tư Hành một cái, rồi kéo anh xoay người lại, đẩy thẳng người vào trong bồn tắm đang xả nước.
Nước bắn tung tóe lên, Tư Hành theo bản năng vươn tay muốn bám lấy thành bồn để giữ vững cơ thể.
Nước nóng nhanh chóng bao phủ, lan lên đến ngực, tràn ra ngoài bồn tắm, tiếng nước đổ ào ào như đập thẳng vào lòng người.
Màn hơi nước trước mắt tan đi, Tư Hành vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy đôi chân dài của Giang Cố nhấc lên, bước qua bồn tắm, một chân đạp vào trong nước.
Anh nằm ngửa trong bồn tắm, hai tay nắm lấy thành bồn vẫn chưa kịp ngồi dậy, đã bị cảnh đẹp trước mắt làm cho tâm thần hoảng hốt.
Giang Cố không có ý định để anh ngồi dậy, sau khi tắt vòi nước, cậu bước vào bồn tắm, vì có thêm một người, nước trong bồn lại bị ép ra ngoài thêm một chút.
Sau khi bước ngang qua người Tư Hành, Giang Cố chống hai tay lên ngực anh, trực tiếp ngồi lên người anh.
Ngay khi cậu cúi người định hôn xuống, Tư Hành đã dựa vào ý chí kinh người của mình nắm lấy cổ tay cậu, ngăn cản hành động tiếp theo của cậu: "Tiểu Cố! Không được, đừng như vậy."
Giang Cố kinh ngạc mở to mắt nhìn anh: "Đến nước này rồi mà anh còn nói không được? Hay là anh không được?"
Tư Hành bất lực nhìn cậu: "Anh có được hay không chẳng lẽ em không biết?"
Giang Cố nghĩ cũng đúng, Tư Hành có được hay không, tay cậu là biết rõ nhất.
Thế là biểu cảm của cậu càng thêm khó chịu: "Rất được, nhưng lại không muốn ngủ với em, em hiểu rồi, anh chỉ là thèm muốn sắc đẹp của em, nhưng lại không phải là gay, nên mới không nghĩ đến chuyện ngủ với em, thì ra anh là người như vậy, em đã nhìn rõ anh rồi."
Nói xong, Giang Cố đứng dậy muốn rời khỏi bồn tắm.
Tư Hành trực tiếp ôm ngang người cậu, một tay còn không quên bảo vệ đầu cậu, sợ cậu trượt chân ngã trong bồn.
Người nằm trong bồn giờ đã đổi thành Giang Cố, cậu giơ chân đạp nước vài cái, rồi múc một vốc nước dội lên mặt Tư Hành.
Những giọt nước chảy dài theo má anh, rơi xuống cơ bắp rắn chắc đang căng lên, thân hình đẹp như vậy, khiến Giang Cố thèm thuồng trực tiếp đưa tay chọc vào hai cái.
Tư Hành nhẹ nhàng nắm lấy năm ngón tay của cậu, đưa lên môi hôn khẽ: "Giang Tiểu Cố, em muốn lấy mạng anh mà."
Giang Cố dán sát vào anh: "Em đã hỏi bác sĩ rồi, bác sĩ nói là được, em mua dầu bôi trơn em thích rồi, mùi đào."
Vừa nói, cậu vừa nhấc chân lên trong nước, cậu đã như vậy rồi, nếu còn không hạ được Tư Hành thì thật là quá vô lý.
Tư Hành nào có phải là không muốn chứ, anh chỉ là sợ, sợ kí.ch thích đến trái tim đã vất vả lắm mới hoạt động lại bình thường này, anh luôn cảm thấy cơ thể Giang Cố chưa hoàn toàn hồi phục, các cơ quan bên trong còn rất yếu ớt, không chịu nổi những trò kí.ch thích như vậy.
Nhưng rất hiển nhiên Giang Cố không có ý định tiếp tục thuận theo ý của anh nữa, nếu hôm nay không tiếp tục, ngày mai có lẽ anh sẽ không còn bạn trai nữa.
Tư Hành dùng một tay giật lấy khăn tắm quấn Giang Cố lại, trước ánh mắt giận dữ của cậu, anh hôn lên mắt cậu: "Ngoan nào, trong bồn tắm không được, áp lực nước sẽ làm em khó chịu, chúng ta về phòng nhé."
Giang Cố vòng tay qua cổ anh, mắt sáng lấp lánh nhìn anh: "Thật chứ? Không viện cớ lừa em nữa chứ?"
Tư Hành: "Nhưng em phải hứa với anh, chỉ cần có một chút khó chịu nào là phải nói với anh ngay, nếu anh không nghe thấy thì cắn anh, đừng cố quá."
Giang Cố vui vẻ lắc lư đôi chân, còn không quên nói: "Dầu ở bên kia, anh đừng quên lấy."
Người ướt sũng được đặt lên giường, tuy rằng là mùa hè, nhưng người ướt dầm dề như vậy, lại ở trong phòng điều hòa, sợ Giang Cố bị lạnh, Tư Hành kéo chăn đắp lên cả hai người.
Cảnh tượng mà trong đầu đã khao khát vô số lần nay đã diễn ra thật sự, Tư Hành vốn không có nhiều kinh nghiệm trong chuyện này nên anh cẩn thận mò mẫm, mỗi khi chạm đến vết sẹo do phẫu thuật, Tư Hành đang đắm chìm trong d.ục vọng sẽ khôi phục lại vài phần lý trí.
Động tác cẩn thận chậm lại, sự kích động quên mình cũng thu liễm đi, từng nụ hôn nhẹ nhàng rơi xuống.
Chiếc chăn lụa trượt xuống, những giọt mồ hôi dần xuất hiện trên tấm lưng cơ bắp cân đối.
Tình yêu nở rộ trong sự triền miên, ôm nhau trong sự chân thành, ánh đèn sáng lên, đêm vẫn còn dài.
Tác giả có lời muốn nói:
Tôi đã viên mãn rồi hahahahahaha