Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 99

Tiếng ve kêu râm ran vang lên trong mùa hè, cái nóng gay gắt như thiêu đốt cả mặt đất.

Dù mới sáng sớm, nhưng nơi ranh giới giữa bóng tối và ánh sáng đã có sự khác biệt rõ rệt, lùi lại một bước vẫn có thể cảm nhận được làn gió mát dễ chịu của buổi sớm, nhưng chỉ cần bước lên một bước, liền như thể đặt mình vào trong lồng hấp.

Điều hòa trong nhà hoạt động 24/24 giờ, trước khi bật điều hòa Tư Hành đã cho người đến vệ sinh hai lần, vì loại điều hòa trung tâm kiểu này không dễ vệ sinh, chỉ xử lý một lần sợ không đủ sạch.

Tuy rằng Giang Cố không có vấn đề nhạy cảm về đường hô hấp, nhưng Tư Hành luôn đặc biệt chú ý đến những chi tiết nhỏ nhặt như vậy.

Giang Cố dụi mắt ngái ngủ đi từ trong phòng ra, Guli đang vùi đầu chăm chỉ ăn thức ăn cho mèo, còn Tư Hành thì đang lắp mành tre ở ban công.

Mành tre năm ngoái sau một mùa đông mưa tuyết rõ ràng đã có những vết mốc, tuy rằng người bán nói họ dùng tre chống mốc, nhưng những lời này không mấy đáng tin, sau khi phát hiện ra vết mốc Tư Hành đã nhanh chóng mua cái mới đến thay.

Những tấm mành tre được thả xuống, có thể che chắn phần lớn ánh nắng gay gắt vào giữa trưa, cây cối trên ban công sẽ không bị phơi nắng quá nhiều.

Thấy Giang Cố đã dậy, Tư Hành vỗ vỗ bụi trên tay rồi đẩy cửa ban công đi vào, tiến tới ôm lấy người hôn lên môi cậu một cái: "Mau đi thay quần áo, chúng ta kiểm tra xong sớm còn đi ăn nữa."

Giang Cố xoa xoa bụng, buồn bực "ừ" một tiếng.

Tư Hành thấy vậy thì hơi nhíu mày: "Sao thế, không thoải mái à?"

Giang Cố đáng thương ngẩng đầu nhìn anh: "Đói rồi."

Tư Hành không nhịn được, lại nâng mặt cậu lên hôn một cái: "Vậy chúng ta nhanh chân lên, lấy máu xong sẽ đi ăn chút gì đó rồi mới kiểm tra những cái khác."

Phẫu thuật đã qua mấy tháng rồi, dù Tư Hành chăm sóc kỹ lưỡng đến mấy, anh vẫn luôn lo Giang Cố hồi phục không tốt, nên vẫn rất nghiêm túc tuân theo lời dặn của bác sĩ kiểm tra định kỳ.

Giang Cố không còn lề mề nữa, quay lại phòng thay một bộ quần áo để ra ngoài, vừa ra thì Tư Hành đã cầm sẵn túi đựng các báo cáo kiểm tra của cậu, đứng đợi ở cửa rồi.

Trong lúc đi giày, Guli chạy tới cọ cọ vào chân, Giang Cố ôm mèo lên hôn nhẹ vào cái trán có những vằn hoa xinh đẹp: "Ngoan ngoãn ở nhà nhé, chúng ta ra ngoài mua đồ hộp cho em."

Nghe thấy hai chữ "đồ hộp", Guli lè chiếc lưỡi nhỏ màu hồng liếm liếm chóp mũi, meo meo một tiếng nũng nịu.

Họ đến bệnh viện quen thuộc, đầu tiên là lấy máu lúc đói, sau đó làm điện tâm đồ, nghĩ đã mất công đến đây rồi, thì làm luôn kiểm tra sức khỏe tổng quát luôn.

Rất nhanh đã có kết quả báo cáo, bác sĩ chính trước đây của Giang Cố cẩn thận xem xét báo cáo kiểm tra, rồi cười nói với bọn họ: "Hồi phục khá tốt, chỉ có chút rối loạn nhịp tim nhẹ, nhưng không nghiêm trọng, coi như là một bệnh nhỏ rất thường gặp thôi, chỉ cần nghỉ ngơi đầy đủ là được, gần đây tim có khó chịu không?"

Giang Cố lắc đầu: "Không có, đều rất tốt."

Bác sĩ nói: "Vậy thì tốt, bạn trai cậu chăm sóc cẩn thận đấy, chỉ là vẫn hơi gầy, nhưng cũng không sao, cứ tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt, chỉ cần không vận động quá sức, tâm trạng không bị kí.ch thích quá lớn, thì sinh hoạt bình thường là được."

Làm bác sĩ nhiều năm như vậy, gần như kiểu người nhà bệnh nhân nào ông cũng đã từng gặp qua, nhưng một người như bạn trai của Giang Cố thật sự hiếm gặp, rất nghiêm túc nghe theo lời khuyên của bác sĩ, mỗi lần đến tái khám, đều ghi chép cẩn thận và thực hiện kỹ lưỡng, coi bệnh nhân còn quan trọng hơn cả mắt mình. Điều đáng ngạc nhiên hơn là họ còn là một cặp đôi đồng tính.

Bệnh tật lâu ngày sẽ làm người ta mệt mỏi, nhưng trong suốt một hai năm này, họ đã vào viện không biết bao nhiêu lần. Không lần nào thấy bạn trai của Giang Cố tỏ ra chán nản hay khó chịu, lần nào cũng chăm sóc cẩn thận, dỗ dành bệnh nhân. Không biết mấy năm nữa họ có còn yêu nhau như thế không.

Kết quả kiểm tra đều tốt, Tư Hành cũng thở phào nhẹ nhõm, vừa lấy máu xong đã ăn một chút, nhưng đợi kết quả cũng phải đợi khá lâu, anh sợ Giang Cố đói, hỏi: "Em còn muốn ăn gì nữa không?"

Giang Cố tùy tiện tìm một chiếc ghế ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Tư Hành: "Em muốn uống nước."

Tư Hành lấy bình giữ nhiệt mang theo ra, Giang Cố uống một ngụm, lại nói: "Em muốn uống nóng cơ."

Bây giờ trời đang nóng, Tư Hành ra ngoài cũng chỉ mang theo nước ấm, nhưng điều hòa trong bệnh viện bật thấp, nhiệt độ cơ thể của Giang Cố vốn dĩ đã thấp lại sợ lạnh, anh chỉ nhớ mang áo khoác, lại quên mất nước cần phải nóng thêm một chút.

Tư Hành nhìn trái nhìn phải rồi nói: "Vậy em ngồi đây đợi anh, anh đi lấy chút nước nóng, em nhớ ngoan ngoãn đợi anh đừng đi lung tung nhé."

Giang Cố gật gật đầu, đợi Tư Hành đi tìm chỗ có nước nóng rồi, Giang Cố lại vào văn phòng bác sĩ.

Thấy cậu quay lại, bác sĩ định hỏi có chuyện gì thì Giang Cố nói: "Bác sĩ, tôi muốn hỏi một chút, với tình trạng hồi phục hiện tại của tôi, tôi có thể quan hệ tình d.ục với bạn trai mình không?"

Bác sĩ không khỏi ngạc nhiên một chút, nhưng rất nhanh đã bình tĩnh lại, gật đầu nói: "Quan hệ tình d.ục bình thường là được, nhưng không được quá mạnh bạo."

Giang Cố cười một tiếng: "Cảm ơn bác sĩ."

Nhìn cánh cửa khép lại lần nữa, bác sĩ mỉm cười lắc đầu, một lúc sau không nhịn được lại cười thêm lần nữa. Sau khi chứng kiến nhiều thực tế phũ phàng, bất ngờ được thấy một câu chuyện cổ tích cũng mang lại cảm giác không tệ.

Tư Hành lấy nước ấm nóng đến, nhưng Giang Cố lại không muốn uống nữa, Tư Hành cũng không cảm thấy bị làm phiền, chỉ là cất bình giữ nhiệt trở lại vào túi, sau đó nắm tay Giang Cố đi ra khỏi bệnh viện.

Phần 2 của Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1 đã quay xong, nhờ có đủ kinh phí, lần này toàn bộ quá trình hậu kỳ đều được hoàn thiện trước khi lên sóng vào mùa hè.

Bộ phim Song Sinh đã bán bản quyền cho công ty điện ảnh Ức Bản cũng đã quay xong, cũng dự kiến ra mắt vào kỳ nghỉ hè. Một bên là phim truyền hình, một bên là điện ảnh.

Nhờ vào độ hot của Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1, khiến Giang Cố - tác giả gốc cũng trở nên nổi tiếng, kéo theo bộ phim Song Sinh này cũng nhận được sự chú ý, thế là kế hoạch quay phim vốn dĩ không gấp gáp trở nên khẩn trương, chỉ để kịp ra mắt cùng thời điểm với phần 2 của Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1 vào mùa hè.

Khi quay Song Sinh Giang Cố không hề theo đoàn phim, vì Song Sinh khác với tiểu thuyết, Song Sinh vốn chỉ là cốt truyện của trò chơi giải đố, toàn bộ chỉ có mấy chục nghìn chữ, muốn quay thành phim điện ảnh, chắc chắn phải thêm vào một số tình tiết.

Nhưng họ đã chi rất nhiều tiền để mua bản quyền kịch bản của cậu, chủ yếu là vì ý tưởng độc đáo đó, chắc chắn sẽ không thay đổi quá nhiều. Hơn nữa lúc đó Giang Cố vừa mới phẫu thuật xong không lâu, giữa giữ gìn sức khỏe và công việc, cậu không do dự mà chọn giữ sức khỏe, nên không tham gia vào đoàn phim "Song Sinh".

Bây giờ tác giả gốc của hai dự án sắp ra mắt, Giang Cố lại có thời gian rảnh rỗi. Kịch bản cho trò chơi mới đã hoàn thành và đang được chỉnh sửa, còn phần ba của "Tổ Trinh Sát" cũng gần như hoàn tất.

Giang Cố không có quá nhiều công việc tích lũy, nên cũng bắt đầu nghĩ đến những chuyện khiến người ta vui vẻ.

Nhưng cậu đối với chuyện này ngoài lý thuyết suông ra, thì cũng không có quá nhiều kênh tìm kiếm thông tin, ngay cả những tài liệu lý thuyết cũng là do Tống Thời gửi cho cậu. Vì vậy, sau khi nhận được sự đồng ý từ bác sĩ, cậu liên hệ với Tống Thời. Kiến thức cơ bản đã có, nhưng cần chuẩn bị công cụ thực hiện.

Các loại dụng cụ mua ở siêu thị với nhà thuốc không phù hợp. Cậu đã từng dùng tay cho Tư Hành nhiều lần, nên kích thước cơ bản cậu vẫn biết, không mua được ở cửa hàng thì chỉ có thể mua online thôi.

Tiếc là Tống Thời quá bận. Dù còn trẻ nhưng là thành viên nòng cốt của đội ngũ, bình thường cũng trao đổi rất nhiều với vị tác giả gốc là cậu đây, bây giờ đã là chủ biên của Tổ Trinh Sát 1, dù phần 2 đã quay xong, nhưng phần 3 đã đang ráo riết chuẩn bị, nên cậu ta cũng rất bận.

Buổi sáng gửi tin nhắn cho Tống Thời, nhưng phải đến khi Giang Cố tắm xong và nằm trên giường, mới nhận được hồi âm.

Đó là một liên kết, vừa mở ra không phải là một hình ảnh ướt át tục tĩu, mà là một bức vẽ tay phối màu cao cấp, một bàn tay thon dài khớp xương rõ ràng lại mang theo cảm giác mạnh mẽ, đang nghịch một đóa hoa hồng đen đỏ còn đọng sương.

Giang Cố hiểu ngay lập tức rồi thoát ra, hơi nghiêng đầu nhìn Tư Hành đang nằm bên cạnh mình ôm máy tính xử lý công việc, cậu như kẻ làm việc xấu bị bắt quả tang, trượt xuống nằm dưới chăn, quay lưng lại với Tư Hành, định mở lại liên kết.

Tư Hành rảnh một tay xoa xoa tóc cậu: "Buồn ngủ thì ngủ đi, đừng nằm chơi điện thoại, hại mắt đấy."

Giang Cố vừa chuẩn bị nói gì đó, thì Tống Thời lại gửi đến một tin nhắn, điện thoại trong tay cậu rung lên một cái.

Giang Cố vội nói: "Em trả lời tin nhắn rồi ngủ."

Tư Hành không nói gì thêm, kéo chăn lên cho cậu, một tay cứ thế ôm lấy cậu, nhẹ nhàng vỗ lưng theo nhịp điệu để dỗ cậu ngủ.

Giang Cố mở khung chat, oán khí của Tống Thời hận không thể xông ra khỏi màn hình.

Tống Thời: "Ba ngày tôi mới ngủ được bảy tám tiếng, suýt nữa thì quên mất mình tên gì rồi, còn cậu, vị tác giả gốc này thì hay rồi, lại còn có thời gian ấm no nghĩ đến d.ục vọng?!"

Giang Cố gửi lại một biểu tượng cảm xúc mặt cười.

Tống Thời: "Trái tim của cậu không phải là bộ phận gốc nữa đâu, cẩn thận một chút, chỉ cần mua mấy món cơ bản thôi, đừng có chơi bậy với mấy thứ cao cấp đó."

Giang Cố: "Để tôi xem thử."

Tống Thời không trả lời nữa, không biết có phải lại bận nữa rồi hay không.

Giang Cố lại mở liên kết ra, bỏ qua hình ảnh đầy cảm hứng ở trang đầu, nhấp vào phần sản phẩm, ngay lập tức bị choáng ngợp bởi hàng loạt thứ kỳ quặc.

Có loại dùng điện, không dùng điện, còng tay, còng chân còn đính cả đá quý, quần l.ót chỉ có một sợi dây, thậm chí cả gậy đinh sói!

Giang Cố kinh hãi, sợ đến mức trực tiếp khóa màn hình tắt điện thoại, tim đập thình thịch, mặt cũng đỏ lên.

Tay của Tư Hành đặt lên người cậu, tự nhiên cảm nhận được nhịp tim và thân nhiệt của cậu thay đổi, vội vàng đặt máy tính xuống: "Sao thế? Tim không khỏe à? Sao lại đập nhanh thế này."

Giang Cố nhét điện thoại xuống dưới gối, ngoan ngoãn nằm xuống: "Không có, vừa nãy em thấy mấy tấm hình ma quái đáng sợ, bị dọa thôi."

Tư Hành nằm nghiêng xuống ôm cậu vào lòng nhẹ nhàng vỗ về: "Buổi tối xem mấy thứ đáng sợ đó không sợ gặp ác mộng à? Được rồi, ngủ đi, có anh ở đây với em, không sợ."

Giang Cố dán vào ngực Tư Hành, trong đầu nghĩ đến những thứ vừa thấy trong hình, da thịt lộ liễu, dây da buộc chặt quanh cơ ngực, thế là mặt lại nóng lên lần nữa.

Thì ra đây là những thứ cao cấp sao, chỉ nhìn thôi đã đủ chết người rồi, quả nhiên không phải thứ cậu có thể chơi.

Tay cậu sờ lên ngực Tư Hành, không nhịn được thở dài một tiếng.

Tư Hành lại ôm cậu chặt hơn một chút: "Sao thế? Sao lại thở dài?"

Giang Cố lắc đầu, âm thầm cảm thán, vóc dáng đẹp như vậy mà không được chơi, tiếc quá.

Tư Hành: Vợ tôi thanh khiết như hoa sen, như ánh trăng, cao không thể với, không thể xâm phạm.

Giang Cố nhìn liên kết bí ẩn: Hừ hừ hừ.

Bình Luận (0)
Comment