Giang Cố là người dễ dàng thích nghi với hoàn cảnh, không có nhiều tham vọng. Chỉ cần cuộc sống ổn định, cậu hầu như chẳng cầu mong gì thêm.
Bây giờ, bên cạnh cậu có người yêu, ví tiền dần dần đầy lên, nuôi một chú mèo thích làm nũng và ngoan ngoãn, ăn ngon ở tốt sống tốt, cậu rất hài lòng với cuộc sống hiện tại.
Đạo diễn bên kia sau khi kiếm được một khoản lớn, còn muốn lăng xê cho cậu một chút, cũng coi như dốc hết tâm sức muốn để mọi người đều được hưởng lợi từ sự nổi tiếng đột ngột này. Thêm vào đó, với gương mặt của cậu, hoàn toàn có thể tận dụng cơ hội này để thu về danh lợi.
Đáng tiếc Giang Cố không có ý đó, tham vọng lớn nhất của cậu về tự do tài chính cũng chỉ là không lo thiếu thốn, sống thoải mái mỗi ngày, không phải lo lắng bữa ăn tiếp theo sẽ ở đâu. Bây giờ những thứ này cậu đều có cả rồi, vậy tại sao phải phá vỡ cuộc sống vốn dĩ đã rất mãn nguyện của mình vì danh lợi phù phiếm?
Tư Hành luôn ủng hộ bất kỳ quyết định nào của cậu. Giang Cố muốn phấn đấu sự nghiệp, anh sẽ cùng cậu cố gắng; nếu cậu muốn an nhàn, anh sẽ cùng cậu tận hưởng sự an nhàn đó.
Nhìn cặp đôi không cầu tiến này, cơ hội vàng đưa đến tận nơi rồi mà họ vẫn đóng cửa từ chối, ánh mắt của Đường Minh đầy vẻ hận sắt không thành thép: "Cơ hội tốt như vậy, Tư Hành, cậu vẫn là người làm bên truyền thông mà, cậu phải biết có bao nhiêu người thèm muốn lượng khán giả này chứ, thế mà cậu lại coi thường như vậy, nếu không phải công ty của tôi không có cách nào hợp tác được với bộ phim này, thì tôi đã muốn đến ăn ké một miếng rồi."
Tư Hành đang pha trà sữa cho Giang Cố, Giang Cố đã muốn uống từ lâu, nhưng đồ bên ngoài đều không biết là sữa gì trà gì, có một số loại dù nguyên liệu tốt thì cũng không thể chế biến riêng cho từng người được, Giang Cố bây giờ đang trong giai đoạn hồi phục, có thể uống chút trà, nhưng nồng độ và lượng dùng đều không được nhiều, nên tự mình làm vẫn yên tâm hơn.
Đường Minh dựa vào cửa bếp nhìn dáng vẻ 'người chồng đảm đang' của anh, không hiểu được, nhưng vẫn tôn trọng và chúc phúc.
Tư Hành nếm thử tỷ lệ trà sữa đã nấu xong, cảm thấy vị trà hơi đậm, thế là lại thêm chút sữa nữa: "Nếu cậu muốn kiếm tiền, tôi có thể giúp cậu đầu tư, họ đã bắt đầu chuẩn bị cho phần 2 rồi, bây giờ không thiếu vốn đầu tư, nhưng tôi đã đầu tư phần 1, nên có quyền ưu tiên."
Đường Minh khoát tay: "Cái tôi muốn không phải là kiếm tiền kiểu đó, chỉ khi nào đưa công ty lên một tầm cao mới thì tôi mới có cảm giác thành tựu, kiểu đầu tư này cũng chỉ tăng thêm tài sản cá nhân mà thôi, không có ý nghĩa."
Tư Hành ngẩng đầu nhìn hắn một cái, cũng giống như Đường Minh không hiểu anh, anh cũng không thể hiểu Đường Minh, có lẽ vì họ theo đuổi những điều khác nhau. Anh muốn sự bình dị, còn Đường Minh tìm kiếm thành tựu trong xã hội.
Đường Minh nói: "Thế lần trước cậu đầu tư chắc lời nhiều lắm nhỉ, đã tích góp đủ tiền riêng chưa?"
Tư Hành theo phản xạ liếc mắt nhìn ra bên ngoài, thấy phòng khách không có ai, xác định Giang Cố vẫn còn ở thư phòng, lúc này mới kín đáo cảnh cáo Đường Minh: "Đừng nói bậy."
Nếu để Giang Cố không cẩn thận nghe thấy, chẳng phải là gây ra mâu thuẫn gia đình hay sao?
Đường Minh cười nhỏ giọng hỏi: "Tích được bao nhiêu rồi?"
Tư Hành gạt bọt sữa nổi lên trong nồi: "Đủ mua mấy năm dược thiện."
Cái lườm nguýt giống hệt em trai ruột của hắn kia khiến Đường Minh hận không thể lật cả trời, ai có thể ngờ tới sinh viên xuất sắc nổi danh trong trường ngày nào, bây giờ lại chỉ có mỗi chí hướng là tích lũy tiền riêng sau lưng vợ.
Ngửi thấy mùi trà sữa thơm phức, Giang Cố từ thư phòng đi ra ôm lấy Guli đến phòng bếp: "Thơm quá, có vị trà sữa thật này."
Đường Minh đưa tay ôm Guli trong lòng cậu: "Hơn 10 cân rồi đấy, không có việc gì thì đừng ôm nó suốt, muốn vận động thì cứ cầm sách đi lại trong phòng khách là được."
Cái mạng nhỏ này khó khăn lắm mới nhặt về, đừng nói là Tư Hành, bây giờ ngay cả hắn nhìn Giang Cố cũng không nhịn được lo lắng, sợ hơi nặng một chút cũng làm cậu mệt mỏi.
Giang Cố cười với Đường Minh, hỏi: "Hôm nay Đường Triệu có đến không?"
Đường Minh xoa xoa tai nhỏ của Guli: "Chắc là không có thời gian đâu, gần đây thư viện của nó có hoạt động mùa xuân gì đó, bận lắm."
Giang Cố nói: "Em cũng nghĩ vậy, buổi sáng gửi tin nhắn cho cậu ấy, chắc là bận quá nên chưa thấy, vậy thì anh Đường Minh lát nữa ở lại đây ăn cơm nhé, buổi sáng Tư Hành đã hầm thịt bò rồi, hầm cả ngày, chắc chắn mềm thơm lắm."
Đường Minh cười nói: "Anh đến đây là để ăn chực cơm mà."
Giang Cố vốn định cùng Đường Minh nói chuyện một lát, dù sao bạn đến nhà mà cậu cứ ở trong thư phòng thì cũng không lịch sự lắm.
Nhưng hiển nhiên Tư Hành không có ý định để cậu ra ngoài giao tiếp, anh rót một cốc trà sữa nóng vừa miệng, cầm miếng lót cách nhiệt đi đến, một tay đẩy cậu về phía thư phòng: "Không phải em còn kịch bản cần sửa sao? Trà sữa đang hơi nóng, lát nữa nguội một chút rồi hẳn uống."
Giang Cố tưởng bọn họ có việc muốn nói, liền đáp: "Được rồi, vậy hai người nói chuyện đi, em đi viết kịch bản."
Đường Minh tự rót cho mình một cốc trà sữa: "Em cứ bận việc đi."
Đường Minh lái xe đến, nên buổi tối không uống rượu, ăn cơm xong mang theo phần thịt bò hầm củ cải trắng đã gói về nhà, Giang Cố đặt phần đóng gói còn lại lên quầy bar, đợi Trình Chanh tan làm thì đưa cho cô ấy.
Cả ngày đối diện với máy tính, cơ thể thì không có gì khó chịu, chỉ là mắt hơi nhức mỏi.
Giang Cố nằm trên ghế sofa, cầm gương nhỏ chuẩn bị nhỏ thuốc vào mắt, vừa nằm xuống, Tư Hành đã lau tay đi đến: "Anh nhỏ cho em."
Giang Cố đưa thuốc nhỏ mắt cho anh: "Hôm nay anh Đường Minh đến làm gì vậy? Chỉ đến ăn cơm tán gẫu thôi à?"
Tư Hành nhẹ nhàng mở mí mắt cậu ra, cẩn thận nhỏ mấy giọt thuốc vào, lại rút mấy tờ giấy lau những chỗ thuốc tràn ra: "Trước đó anh có hỏi luật sư một số chuyện, hôm nay cậu ấy tiện đường qua đây hỏi thăm tình hình."
Giang Cố ngẩng đầu nhìn anh: "Luật sư? Công ty có chuyện gì à?"
Tư Hành chỉnh lại đầu cậu nằm ngay ngắn trên ghế sofa: "Đừng mở mắt, để anh nhỏ thêm cho em một chút nữa, nhắm mắt nghỉ ngơi cho tốt. Công ty không có chuyện gì, là một số chuyện riêng, hỏi về các thủ tục pháp lý liên quan."
Giang Cố cười nói: "Tìm luật sư, chẳng lẽ là lập di chúc à?"
Đây đúng là chuyện Tư Hành làm được.
Tư Hành cười khẽ: "Không phải."
Giang Cố "ồ" một tiếng rồi không hỏi gì thêm, ngược lại Tư Hành không nhịn được hôn lên trán cậu, nhỏ giọng hỏi: "Không tò mò sao?"
Giang Cố: "Có chứ, nhưng anh nói là chuyện riêng, dù anh là bạn trai của em, nhưng không gian riêng tư cần có em vẫn sẽ cho anh."
Nụ hôn của Tư Hành theo trán cậu trượt xuống chóp mũi, cuối cùng rơi trên môi: "Anh muốn làm một công chứng giám hộ theo ý định."
Giang Cố lại không nhịn được mở mắt, khó hiểu nhìn anh: "Đó là công chứng gì?"
Giám hộ theo ý định là cái gì? Cậu còn chưa từng nghe nói đến.
Tư Hành nói: "Ở nước ta không có ràng buộc pháp lý cho các cặp đôi đồng giới, cho nên những chính sách tương ứng chúng ta cũng không có điều kiện được hưởng, giám hộ theo ý định là cho phép chúng ta tự chọn người giám hộ. Khi bị bệnh mất đi ý thức tự chủ, người giám hộ theo ý định sẽ có quyền ký giấy tờ. Sau này chúng ta có thể chịu trách nhiệm cho nhau, chịu trách nhiệm cho mạng sống và tài sản của nhau, và chúng ta cũng sẽ được pháp luật bảo vệ như người thân của nhau."
Giang Cố ngồi dậy, ngơ ngác nhìn Tư Hành: "Tức là, làm công chứng này, cũng gần giống như có giấy chứng nhận kết hôn rồi?"
Tư Hành cười nói: "Có thể hiểu như vậy."
Tư Hành nắm tay Giang Cố: "Em có bằng lòng chịu trách nhiệm cho tương lai của anh không, đợi đến khi già, đi không nổi nữa, khi đi khám bệnh, y tá gọi người nhà của Tư Hành, em nói, tôi ở đây."
Giang Cố véo mặt Tư Hành, hung dữ nói: "Sao anh lại như vậy chứ, không phải đã nói là anh chăm sóc em sao, dù sau này có bị đãng trí, thì cũng phải là em quên trước anh."
Ngón tay cái xoa nhẹ qua hốc mắt hơi ửng đỏ của cậu, Tư Hành cười nói: "Vậy được, em quên trước, đợi đến khi gọi người nhà của Giang Cố, anh nói, tôi ở đây."
Giang Cố dang tay về phía anh, Tư Hành trực tiếp dựa vào, để mặc cho cậu ôm cổ mình, một tay ôm lấy eo cậu: "Chúng ta đi làm công chứng có được không? Hồ sơ anh đã cho người chuẩn bị xong rồi, chỉ cần đến công chứng ký tên là được, nhanh thôi."
Giang Cố hơi ngẩng đầu, đối diện với đôi mắt mang theo ý cười của anh, cũng mỉm cười nói: "Anh cầu xin em?"
Khoảng cách quá gần, rất dễ dàng nhìn thấy hình ảnh phản chiếu của mình trong mắt đối phương, ánh mắt trong sáng đầy vẻ chân thành. Tư Hành nhẹ nhàng cọ chóp mũi vào cậu, vô cùng thành kính nói: "Anh cầu xin em, cầu xin em đấy, Giang Tiểu Cố, đồng ý với anh có được không?"
Giang Cố bị anh cọ đến mũi ngứa ngáy, cười một tiếng rồi vùi mặt vào vai anh, hơi dùng sức cọ cọ, dùng sự ma sát của vải vóc xua đi cơn ngứa ở chóp mũi, sau đó yên lặng dán vào đó.
Mạch đập ở cổ nhảy nhót, khác với vẻ mỏng manh yếu ớt của cậu, ngay cả ở nơi yếu ớt như vậy mà Tư Hành cũng mang theo một sức mạnh cường tráng, bờ vai rộng lớn vững vàng đáng tin, trên quần áo tỏa ra mùi hương quen thuộc mà lại thanh mát.
Lại gần thêm chút nữa, Giang Cố có thể ngửi thấy mùi hương tự nhiên trên người anh, không thể hình dung được đó là mùi hương gì, có chút giống như ánh nắng sạch sẽ trong lành, lá cây xanh sau cơn mưa, tia sáng đầu tiên của buổi sáng, khiến người ta cảm thấy dễ chịu và an tâm.
Giang Cố không trả lời ngay, mà đợi sau khi tìm hiểu cụ thể giám hộ theo ý định là gì, lại suy nghĩ nghiêm túc mấy ngày mới đồng ý, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, thì cả đời này cậu cũng sẽ cứ thế sống cùng Tư Hành, nếu sau này Tư Hành đối xử không tốt với cậu, cậu cũng có quyền chấm dứt bất cứ lúc nào.
Toàn bộ quy trình không phức tạp, Tư Hành đều đã xử lý xong hết mọi thứ, ngay cả công chứng tài sản cũng đã làm xong, trên giấy công chứng ghi rõ, nếu ngày nào đó Tư Hành mất đi khả năng tự chủ hành động, thì cậu có quyền chi phối toàn bộ tài sản của anh.
Có lẽ nghĩ rằng hiếm khi ra ngoài một lần, Tư Hành làm công chứng tất cả mọi thứ, thậm chí cả di chúc anh từng nói đùa cũng chuẩn bị sẵn sàng.
Giang Cố cầm bút, trước mặt bày một đống tài liệu, ngẩng đầu nhìn Tư Hành: "Anh nghĩ kỹ rồi đấy à, em mà ký xuống đây, sau này tất cả đồ của anh đều là của em đấy."
Tư Hành có cần phải nghĩ đâu, anh chỉ sợ Giang Cố không chịu ký, phần của anh thì anh đã ký xong từ lâu rồi, lúc này đang mong chờ nhìn Giang Cố: "Ký nhanh đi, ký xong anh đưa em đi dạo một vòng, thời tiết ấm lên rồi, nên mua chút quần áo giao mùa thôi."
Giang Cố bật cười, việc quan trọng như vậy mà anh nói như thể chẳng bằng việc đi mua quần áo chút nào.
Từng chữ ký rơi xuống trên các tài liệu. Sau khi ký xong tất cả, luật sư xếp hai chồng tài liệu lại với nhau rồi chụp ảnh.
Nhìn tên của cậu và Tư Hành đặt cạnh nhau, dấu đỏ đóng xuống, trong lòng Giang Cố đột nhiên dâng lên một sự hoảng hốt.
Giống như cậu thật sự đã kết hôn với Tư Hành vậy.
Tuy bọn họ không có hôn nhân, nhưng từ nay về sau, về mối quan hệ được pháp luật công nhận, bọn họ không còn là những người không liên quan gì đến nhau nữa rồi.
Luật sư thu lại tài liệu niêm phong, tảng đá lớn trong lòng Tư Hành cuối cùng cũng rơi xuống, anh nắm tay Giang Cố đi ra ngoài: "Lát nữa mua thêm vài bộ quần áo, trong tủ còn trống nhiều chỗ lắm."
Giang Cố: "Được thôi."
Tư Hành: "Năm sau chúng ta đi thăm thầy của em nhé."
Giang Cố: "Được thôi."
Tư Hành: "Tiện thể đi đăng ký kết hôn luôn được không?"
Giang Cố: "Được... Hả?"
Tư Hành quay đầu nhìn cậu: "Anh nghe thấy rồi, em nói được, em đồng ý rồi."
Giang Cố thấy anh giở trò: "Còn đăng ký cái gì nữa, đăng ký ở trong nước cũng không được công nhận, có ích gì."
Tư Hành: "Chúng ta công nhận là được rồi."
Giang Cố cười nói: "Không được, chúng ta còn chưa ngủ với nhau, em phải nghiệm hàng trước đã."
Ban ngày ban mặt lại nói ra lời này, khiến ánh mắt của Tư Hành cũng thay đổi theo: "Bác sĩ nói dưỡng bệnh nửa năm là có thể sống như người bình thường khỏe mạnh."
Giang Cố không chịu nhả: "Vậy thì nửa năm sau hãy nói."
Tư Hành nịnh nọt: "Tiểu Cố, vậy em đồng ý trước đi, có được không?"
Giang Cố cười bước ra khỏi văn phòng luật sư, bên ngoài trời nắng rực rỡ, quang đãng vô cùng.
- Kết -