Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 97

Dù náo nhiệt đến đâu cũng có lúc tàn, sau khi trải qua một ngày cuối tuần vui vẻ, cuộc sống của mọi người lại trở về nhịp điệu bình thường. Người đi làm thì đi làm, người dưỡng sức thì dưỡng sức.

Tết đã qua, công việc tích tụ trước đó của Tư Hành bất ngờ ập đến, anh bận đến chân không chạm đất, có lúc trời chưa sáng đã phải bay đến thành phố khác, rồi lại đội sao mang trăng về muộn, những chuyến bay có thể đi về trong ngày đều không kéo dài sang ngày thứ hai, chỉ để mỗi ngày có thể về nhà ở bên Giang Cố một chút.

Nhìn Tư Hành mệt mỏi như vậy, có khi buổi tối chỉ có thể ôm anh ngủ vài tiếng thì anh lại phải ra ngoài, Giang Cố có chút đau lòng sờ lên mặt anh: "Anh không cần phải vội về như vậy đâu, em sẽ tự ăn cơm, sẽ nghỉ ngơi đầy đủ, sẽ từ từ đi lại đảm bảo không bị ngã ở nhà, nếu anh không yên tâm thì cứ mở camera giám sát em, anh cứ bay tới bay lui như vậy cũng quá vất vả rồi."

Tư Hành nắm tay cậu đặt lên môi hôn một cái: "Chỉ còn một dự án này nữa thôi, dạo này bận một chút, chốt được hợp đồng là sẽ không còn bận như vậy nữa. Đến lúc đó anh sẽ có nhiều thời gian ở bên em hơn, cố gắng thêm chút nữa, biết đâu có thể về hưu sớm."

Giang Cố cười nói: "Vậy sau này em cũng phải bận rộn sự nghiệp, em còn chưa muốn về hưu sớm đâu."

Tư Hành ôm người vào lòng thật chặt: "Em cứ bận việc của em, anh sẽ pha trà đưa nước giặt giũ nấu cơm cho em, làm người đàn ông phía sau lưng em."

Giang Cố bị anh chọc cười, véo mặt anh nói: "Thế  chẳng phải là thiệt thòi cho ông chủ Tư của chúng ta rồi sao."

Tư Hành cúi đầu hôn lên môi cậu, thì thầm vào tai cậu: "Ông chủ Tư không thấy thiệt thòi, ông chủ Tư cam tâm tình nguyện."

Hơi thở ấm nóng phả vào, kí.ch thích từng đợt ngứa ngáy, Giang Cố có chút khó chịu né tránh, lại không nhịn được ngẩng đầu lên, đôi mắt lấp lánh ngậm ý cười, dưới ánh đèn ấm áp dịu dàng trong phòng, tạo nên một bầu không khí quyến luyến quấn quýt.

Chỉ tiếc thân thể không nghe lời, căn bản không thể tiến thêm bước nữa, hôn một cái đã là giới hạn rồi, sợ kí.ch thích cậu, Tư Hành đến sờ một cái cũng không dám.

Nhiệt độ trong chăn rõ ràng đã nóng lên, Tư Hành nhẫn nại sự nóng nảy trong lòng, ôm Giang Cố vào ngực nhẹ nhàng vỗ lưng cậu: "Ngủ đi, sáng mai muốn ăn gì, anh làm cho em."

Giang Cố duỗi chân đè lên đùi anh, cọ cọ: "Em có thể dùng tay giúp anh."

Tư Hành lập tức ấn người vào ngực mình, sợ cậu nói thêm điều gì khiến anh mất kiểm soát, cố ý hung dữ nói: "Ngủ!"

Giang Cố cười khúc khích: "Hay là anh dùng chân em cọ cọ? Em thấy trong tiểu thuyết..."

Chưa nói hết câu, đầu cậu đã bị Tư Hành áp vào ngực, dùng tay bịt miệng cậu.

Giang Cố mở to mắt nhìn anh, đôi mắt đen láy long lanh ướt át, vô tội chớp chớp, khiến Tư Hành cảm thấy như có một ngọn lửa bùng cháy trong tim, đốt cháy toàn thân.

Chỉ tiếc không thể hung dữ, không thể nói, càng không thể thuận theo ý cậu, anh đành phải khàn giọng nói: "Ngoan ngoãn ngủ có được không, anh kể chuyện cho em nghe nhé?"

Giang Cố cũng muốn nghe lời anh, nhưng lại cảm thấy nếu cứ như vậy, quan hệ của bọn họ đến khi nào mới có thể tiến xa hơn, dù cơ thể cậu còn chưa hồi phục, thật sự không thể làm những chuyện đó, nhưng cũng đâu phải không thể làm gì, dùng tay cũng được mà.

Vậy nên cậu nhắm mắt làm liều, tay đặt trên eo Tư Hành, nắm lấy nơi nóng bỏng nhất.

Trong khoảnh khắc đó, mặt Giang Cố lập tức đỏ bừng lên, tim đập thình thịch trong lồng ngực.

Cơ thể cậu không được tốt, nên nhu cầu về chuyện này rất nhạt nhòa, thỉnh thoảng phản ứng vào buổi sáng cũng không cần sự trợ giúp nào, chỉ cần nằm một lát là có thể bình thường trở lại, cho nên dù là dùng tay, kinh nghiệm của cậu cũng chỉ dừng lại ở vài con chữ.

Bây giờ có lẽ coi như là lần đầu tiên, có chút bỏng tay, cũng có chút sợ hãi.

Nhưng cậu không rút tay về, ngược lại còn hơi dùng sức, đàn ông mà, yêu đương rồi thì có mấy ai không muốn, đặc biệt là ôm người mình yêu trong lòng, ngày ngày đều nghĩ, đêm đêm đều nhớ.

Nhưng Tư Hành vẫn luôn nhẫn nại, kiềm chế, đừng nói là tiến thêm một bước, ngay cả việc để cậu giúp mà cũng sợ cậu mệt mỏi.

Giang Cố thật sự có chút đau lòng, trước đó trong bệnh viện anh chăm sóc cậu không rời nửa bước, dù đã thuê hộ lý, nhưng anh vẫn luôn tự mình chăm sóc cậu đến ngay cả việc lau người, cũng chưa từng nhờ vả ai.

Từ khi ở bên nhau, hay nói đúng hơn là từ khi quen biết anh, dường như Giang Cố chỉ toàn mang đến cho anh những nỗi lo lắng, có người bạn trai nào đáng thương như vậy không chứ.

Cậu chưa thể cho anh những điều ngọt ngào lớn, nhưng ít nhất cũng phải cho anh chút ngon ngọt nhỏ.

Ngọt ngào thì ai mà không muốn, Tư Hành đương nhiên cũng muốn, nhưng anh lại không nỡ, anh xót cậu.

Nhất là khi Giang Cố mới trải qua một cuộc phẫu thuật lớn, anh đương nhiên sẽ không chỉ nghĩ đến chút tâm tư của riêng mình.

Ngăn Giang Cố lại khi cậu định tiếp tục, Tư Hành nhịn đến gân xanh trên cổ cũng nổi lên: "Đừng như vậy Tiểu Cố, em nghe lời được không, đợi đến khi nào cơ thể khỏe hơn..."

Giang Cố không hề buông tay, mà là xích lại gần anh thêm vài phần, cọ cọ vào cằm anh, nhỏ giọng nói: "Không sao đâu, chỉ dùng tay thôi, chỉ là em không rành lắm, anh dạy em có được không, Tư Hành, bạn trai, ông xã..."

Tư Hành đầu hàng rồi, lý trí trong nháy mắt đã nổ tung thành pháo hoa, những giọt mồ hôi nóng bỏng chảy dài trên lưng xuống giường, cơ bắp toàn thân căng chặt như thép nung đỏ, cứng rắn và nóng hổi.

Hơi thở trở nên gấp gáp, thế giới sau khi nhắm mắt lại cũng trở nên rực rỡ muôn màu. Sự đối lập giữa cảm giác lạnh lẽo từ đôi tay mảnh khảnh và hơi nóng nơi đó khiến anh không thể chống đỡ nổi.

Mùi hương nồng nặc tràn ngập trong không gian, Tư Hành dùng chăn sạch quấn Giang Cố lại, ôm cậu đến ghế lười bên cạnh, hôn nhẹ lên trán cậu đã mướt mồ hôi, nhìn vào khuôn mặt đỏ bừng của cậu, hầu kết khẽ trượt lên xuống, ánh mắt tối tăm: "Anh đi thay ga giường, ngoan ngoãn đợi anh một lát."

Giang Cố giấu phần lớn khuôn mặt mình vào trong chiếc chăn, hạ thấp ánh mắt, khẽ đáp một tiếng.

Chiếc ga giường ướt đẫm mồ hôi được ném vào máy giặt, Tư Hành bế Giang Cố trở lại giường, sau khi nằm xuống, anh đặt một tay lên ngực cậu: "Có cảm thấy tức ngực khó chịu không?"

Giang Cố đặt tay mình vào lòng bàn tay của Tư Hành: "Mỏi."

Tư Hành mỉm cười, nắm tay cậu nhẹ nhàng xoa bóp: "Em nói xem anh phải làm sao với em đây?"

Giang Cố nhìn anh: "Vậy vừa nãy anh có thoải mái không?"

Cái đó đâu phải hai chữ thoải mái có thể hình dung được, đó là cảm giác mà khi chưa từng trải qua, tất cả tưởng tượng đều không thể miêu tả hết, nhưng khi đã trải qua rồi, thì hương vị đó giống như ngấm vào tận xương tủy.

Trên người vẫn còn chút hơi nóng còn sót lại, trong lòng lại càng mềm nhũn ra: "Thoải mái, thoải mái chưa từng có."

Giang Cố cười nói: "Vậy anh đối xử tốt với em một chút, phải luôn luôn đối xử tốt với em, sau này... em sẽ khiến anh thoải mái hơn."

Khi tia nắng ban mai đầu tiên từ ngoài cửa sổ chiếu vào, Giang Cố mơ màng tỉnh dậy, cơ thể vẫn còn ấm áp, cậu có thể cảm nhận được cái ôm của người phía sau, bàn tay trên eo nhẹ nhàng ôm lấy cậu, hơi ấm từ lồng ngực sưởi ấm cậu, tiếng hít thở đều đặn phả vào bên tai cậu.

Cảm nhận được cậu đã tỉnh, người phía sau khẽ siết chặt vòng tay, giọng khàn khàn cất lên: "Dậy rồi à?"

Giang Cố "ừ" một tiếng, nhìn ra ngoài cửa sổ: "Hôm nay thời tiết có vẻ khá đẹp."

Tư Hành dùng cằm cọ vào tóc cậu, cùng nhìn ra ngoài cửa sổ: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"

Giang Cố thực sự quá ngoan ngoãn, bảo cậu nghỉ ngơi dưỡng sức cho tốt, từ khi xuất viện đến giờ cơ bản không ra khỏi nhà mấy, không có việc gì thì đọc sách, viết kịch bản, không làm người khác phải lo lắng chút nào.

Đầu xuân tuy còn hơi lạnh, nhưng giữa trưa nắng to, ra ngoài đi dạo phơi nắng một chút chắc cũng thoải mái.

Giang Cố nói: "Hôm nay không được, hôm nay Tống Thời sẽ đến, phim Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1 phát sóng 2 tập mỗi tuần, độ hot cũng tăng lên cùng với danh tiếng, đoàn phim cũng sắp đóng máy rồi, mấy tập còn lại đang trong giai đoạn hậu kỳ, nhưng họ chuẩn bị quay ngay phần 2, nên kịch bản cần phải sửa, và phần 3 của tiểu thuyết Vong Ngôn cũng phải bắt đầu viết dàn ý."

Mặc dù sau này Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1 không nhất định sẽ làm theo toàn bộ tiểu thuyết của cậu, nhưng ba phần đầu đã được ký hợp đồng, sau này nếu có thể ổn định phát sóng theo mùa liên tục, có lẽ nhóm biên kịch sẽ mở rộng quy mô.

Giang Cố không muốn ăn một đề tài cả đời, nên bộ phim đó cậu chưa chắc sẽ theo đến cùng, đến lúc đó cũng có thể giao toàn bộ bản quyền chuyển thể đi.

Nhưng bây giờ những việc này vẫn là công việc trong trách nhiệm của cậu, mặc dù vì lý do sức khỏe không thể trực tiếp theo đoàn phim, cần Tống Thời và mấy biên kịch khác đến thảo luận kịch bản với cậu, nhưng cậu cũng rất bận, không có nhiều thời gian ra ngoài đi dạo.

Tư Hành nói: "Vậy được rồi, bận thì cứ bận, nhưng không được gắng sức, hơi không khỏe là phải nghỉ ngơi ngay, buổi trưa anh sẽ cho người mang đồ ăn đến."

Giang Cố hôn Tư Hành một cái, cười đáp lời.

Biết bên này sẽ chuẩn bị không ít đồ ăn ngon, nên Tống Thời và những người khác đã đến từ sớm, ngoài cậu ta, còn có hai cô gái trong tổ biên kịch trước đó, và một nam một nữ mới tuyển thêm, cũng may nhà đủ lớn, nếu không nhiều người như vậy đến sợ là sẽ có vẻ chật chội.

Tư Hành chuẩn bị sẵn đồ ăn đồ uống, bày trái cây và đồ ăn nhẹ lên bàn, sau đó thay đồ chuẩn bị đi làm.

Giang Cố tiễn anh ra đến cửa, Tư Hành không cho cậu ra ngoài, chỉnh lại cổ áo cho cậu: "Có việc gì gọi điện cho anh, đồ ăn vặt đừng ăn nhiều, nếm một hai miếng thì được, buổi trưa anh sẽ cho người mang cơm đến, muốn ăn gì thì nhắn tin cho anh."

Giang Cố cười hôn lên má anh một cái: "Biết rồi mà, anh lái xe chậm thôi nhé."

Đợi khi tiễn người đi một cách dính dính dấp dấp xong, Giang Cố vừa quay người lại, đã thấy cả một đám người đang cắn hạt dưa nhìn cậu.

May mà cậu đủ mạnh mẽ, bị nhìn chằm chằm như vậy mà mặt không đổi sắc, còn có thể nở nụ cười: "Nhiệm vụ hôm nay của chúng ta là gì?"

Tống Thời cười nói: "Nhiệm vụ hôm nay là bàn xem làm thế nào để có được một người đàn ông tốt như Tư Hành."

Giang Cố bị trêu chọc cũng không có gì ngại ngùng, cậu cầm bản in của phần 2 tiểu thuyết ngồi xuống thảm: "Trước tiên, phải có ngoại hình giống tôi đã."

Mọi người lập tức cười ồ lên, điều kiện đầu tiên này thực sự quá khó để đạt được.

Sau trận cười đùa, mọi người nhanh chóng vào chế độ làm việc, phần 2 chưa khởi quay, nhưng kịch bản phải được chi tiết hóa và sửa đổi trước. Một số tình tiết trong tiểu thuyết có thể truyền tải qua chữ viết, nhưng khi lên màn ảnh thì lại cần được chỉnh sửa hoặc thêm thắt để hoàn thiện.

Hơn nữa, có những nội dung qua được kiểm duyệt trên văn bản nhưng chưa chắc đã qua được khi chiếu trên màn hình, vì vậy cần loại bỏ những nội dung có khả năng không qua kiểm duyệt ngay từ đầu.

Việc mà họ cần làm bây giờ là duyệt qua kịch bản trước khi quay, sau khi chỉnh sửa sơ bộ sẽ cùng đội ngũ đạo diễn thực hiện phân cảnh, đến lúc đó vẫn sẽ có những thay đổi lần nữa.

Nhưng đến khi làm phân cảnh thì Giang Cố không định theo đoàn phim nữa. Hiện tại, việc chỉnh sửa kịch bản có thể mời nhóm biên kịch đến nhà, nhưng khi làm phân cảnh thì không thể yêu cầu cả đội ngũ đạo diễn đến đây chỉ để tiện cho cậu. Mà cậu cũng tin vào Tống Thời, dù là vì danh tiếng hay kiếm tiền, chắc chắn Tống Thời sẽ không thay đổi quá nhiều nội dung của cậu.

Tháng ba vào xuân, phần 1 của Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1 đã phát sóng xong toàn bộ, các diễn viên chính trực tiếp nổi tiếng như hiện tượng, thậm chí một số diễn viên phụ có kỹ năng diễn xuất tốt, hoặc những nhân vật chỉ xuất hiện vài giây cũng đã có tên tuổi trong ngành.

Tương tự cũng có không ít ông chủ cầm tiền muốn tìm Giang Cố đặt hàng viết kịch bản, may là Giang Cố vốn dĩ không hoạt động nhiều trên mạng xã hội, tắt máy, đóng các kênh liên lạc, cơ bản có thể giữ được trạng thái không bị làm phiền.

Nhưng nói hoàn toàn không bị ảnh hưởng cũng không thể, một số bạn bè cùng lớp biết 'Giang Giang' chính là bút danh của cậu sẽ liên lạc với cậu, muốn xin chữ ký của nhóm nhân vật chính.

Chuyện nhỏ này Giang Cố cũng đồng ý, lúc phim này nổi đình nổi đám, cậu đã lấy một xấp chữ ký của nhóm diễn viên chính, chính là để chuẩn bị cho mấy người bạn bè.

Nhưng có những yêu cầu quá đáng, như muốn vào ngành giải trí kiếm tiền và nhờ cậu giới thiệu để được tham gia diễn xuất trong phim. Những người đưa ra yêu cầu này, Giang Cố lập tức chặn ngay, đồng thời sàng lọc lại mối quan hệ xã hội của mình.

Bình Luận (0)
Comment