Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 96

Tư Hành đã chú ý Giang Cố một lúc lâu rồi. Bình thường, cậu không hay dán mắt vào điện thoại, hiếm khi ôm điện thoại mà bất động quá lâu như thế. Lo cậu giữ nguyên một tư thế quá lâu sẽ ảnh hưởng đến vết thương, anh định nhắc cậu đổi tư thế một chút.

Kết quả, anh vừa mới động đậy, Giang Cố đã lập tức khóa màn hình, giấu điện thoại đi như một tên trộm bị bắt quả tang.

Tư Hành nhìn Giang Cố, Giang Cố nhìn Tư Hành.

Không khí đột nhiên rơi vào trạng thái trầm mặc kỳ lạ.

Giang Cố chớp mắt, nở một nụ cười ngây thơ, nhìn anh và hỏi: "Sao thế?"

Tư Hành không nhịn được bật cười, sao lại có thể đáng yêu như thế này được? Đến cả vẻ mặt chột dạ cũng khiến người ta chỉ muốn ôm cậu vào lòng cắn cho một cái.

Vốn dĩ đã hết cách với cậu, đối diện với Giang Cố đang bày ra vẻ mặt vô tội như vậy, Tư Hành biết làm sao được, đành phải giả vờ như không thấy động tác lén lút giấu điện thoại vừa rồi của cậu, anh tiến lên điều chỉnh lại gối dựa sau lưng cậu.

"Thấy em giữ một tư thế lâu quá, sợ không tốt, chúng ta xuống giường đi dạo đi, vận động chút nào."

Giang Cố đặt điện thoại lên tủ bên cạnh, đưa tay về phía anh: "Được thôi, vậy đi dạo vậy."

Lúc đọc tiểu thuyết thì không thấy gì, giờ đặt điện thoại xuống mới cảm thấy mệt mỏi, lưng cũng tê rần hết cả rồi.

Nhờ Tư Hành đỡ, Giang Cố mang dép vào rồi bắt đầu đi dạo trong hành lang. Bên ngoài trời quá lạnh, mà cậu vừa mới thay linh kiện ở vùng tim, lúc này không thể để bị cảm lạnh, bằng không sẽ nguy hiểm đến tính mạng.

Dù là trong dịp Tết, bệnh viện cũng không hề vắng người, chỉ là tầng phòng bệnh mà cậu đang ở đều là các ca bệnh nặng sau phẫu thuật lớn, nên không có cảnh chen chúc thêm giường trong hành lang như các khu phòng bệnh tổng hợp, đi lại khá là thoải mái.

Giang Cố đã ở tầng này hơn nửa tháng sau phẫu thuật, nhiều người cũng quen biết cậu, tuy cậu không nhớ rõ mặt mọi người, nhưng khi người khác chào hỏi, cậu đều cười đáp lại.

Đi một vòng, cậu đã gọi không ít chú dì, còn thu hoạch được một túi đầy táo và lựu, Tư Hành đi theo phía sau giúp cậu cầm hết.

Đi ngang qua cửa phòng bệnh của một người gần bằng tuổi từng có trò chuyện với cậu mấy lần, Giang Cố vô thức liếc mắt nhìn vào trong, định nếu người đó có ở đây thì có thể chào hỏi một tiếng.

Nhưng cậu vừa định thò đầu nhìn, Tư Hành đã trực tiếp dẫn cậu quay người đi: "Được rồi, đi một vòng là được rồi, về phòng nghỉ ngơi thôi, lát nữa nằm mệt thì lại ra ngoài vận động tiếp."

Giang Cố gật đầu, không nói gì, ngoan ngoãn theo Tư Hành trở về phòng bệnh.

Đi dạo một vòng, cơn mệt mỏi sau khi nằm lâu đã giảm đi đôi chút, Tư Hành cởi dép cho cậu, lại lau tay cho cậu, đắp chăn cẩn thận cho cậu xong, chuẩn bị quay lại bàn nhỏ bên cạnh tiếp tục làm việc, thì nghe Giang Cố hỏi: "Cậu bạn kia sao rồi?"

Tư Hành ngẩng đầu nhìn Giang Cố một lúc, mới nói: "Sáng nay phẫu thuật, không thành công."

Giang Cố "ồ" một tiếng, không hỏi gì thêm.

Cậu trai đó còn trẻ, hình như mới tròn hai mươi, không tính là đẹp trai, còn có vài nốt mụn, nhưng rất hay cười, nụ cười rất ấm áp, lần đầu gặp nhau, cậu ta đã cảm thán một cách văn hóa về sự bất công của Nữ Oa, nói chuyện cũng khá hài hước.

Họ không tiếp xúc nhiều, chỉ là mỗi lần Tư Hành cùng cậu đi dạo trong hành lang, cậu ta đều nháy mắt trêu chọc "ôi dào ôi dào" một chút, sau đó bày tỏ một cách mạnh mẽ là chờ sau khi vượt qua cửa ải này, cậu ta nhất định sẽ kiếm một cô bạn gái trong trường đại học.

Bệnh viện chẳng thiếu những câu chuyện sinh ly tử biệt. Giang Cố đã gặp nhiều rồi, thậm chí từng chứng kiến một người vừa trò chuyện rôm rả với mình, chưa đầy một giờ sau đã không còn.

Cho nên cậu rất nhanh đã bỏ chuyện này xuống, chỉ là tâm trạng chắc chắn không tốt như trước khi ra ngoài, ủ rũ nằm trên giường đến điện thoại cũng không buồn chơi nữa.

Tư Hành đặt máy tính qua một bên, ngồi xuống bên giường bệnh, vuốt những sợi tóc hơi che mắt trên trán Giang Cố ra sau, tóc mềm mại suôn mượt, dễ dàng tuột khỏi kẽ ngón tay anh.

Tư Hành: "Trước đó nói muốn cắt tóc mà vẫn chưa cắt."

Giang Cố cười nói: "Đành phải đợi đến mùa xuân thôi, em thấy dạo này cũng không có tuyết rơi nữa."

Tư Hành: "Ừm, mùa xuân sắp đến rồi."

Giang Cố nằm nghiêng trên giường, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cảm thán: "Thời gian trôi nhanh thật, năm ngoái lúc này mới khai giảng, em còn nhận được tiền nhuận bút kịch bản đầu tiên, trừ thuế còn hơn 90 nghìn, lúc đó, em định sau khi tốt nghiệp sẽ tìm một thành phố nhỏ loại 3 có khí hậu tốt để định cư, nhưng khi nhận được tiền rồi thì lại do dự, bắt đầu suy nghĩ có nên ở lại hay không."

Bây giờ nghĩ lại, cậu vẫn còn nhớ cái mùa hè nóng bức ấy, cậu đã phải lo lắng về việc thuê nhà như thế nào, cao không tới thấp không xong, sao cũng không vừa ý.

Còn có lần đầu tiên gặp Tư Hành, trái tim đã bị vẻ đẹp trai của anh làm lỡ nhịp.

Giang Cố khẽ chọc vào cánh tay Tư Hành, cười tủm tỉm: "Anh có biết lần đầu tiên em gặp anh, em cảm thấy thế nào không?"

Tư Hành nghe vậy cũng cười một tiếng, hỏi: "Cảm thấy thế nào?"

Giang Cố: "Oa, anh ấy đẹp trai quá."

Câu nói của cậu khiến Tư Hành bật cười.

Giang Cố: "Cười cái gì, là thật đó, lúc anh đi ra, tim em như lỡ một nhịp, lúc đó em còn nghĩ, người cao như vậy, dáng lại còn đẹp, lỡ em không giữ mình được thì sao."

Tư Hành: "Vậy nếu như lúc em học năm nhất đại học anh theo đuổi em, em có đồng ý không?"

Giang Cố suy nghĩ một chút, rồi gật đầu khẽ đáp: "Sẽ đồng ý."

Nếu là Tư Hành, cậu nghĩ cậu sẽ đồng ý, bởi vì trước đây, những người xuất hiện đều không đúng người, cho nên cậu mới chặt đứng hoa đào. Nhưng nếu là đúng người, bất kể lúc nào, cậu đều sẵn lòng đồng ý.

Thấy Tư Hành hơi ngẩn người, Giang Cố cười nói: "Có phải hối hận vì bốn năm lén lút đó không? Lẽ ra chúng ta đã có thể sớm thành đôi."

Tư Hành lắc đầu: "Không phải hối hận bốn năm đó, chỉ là hối hận không thể sớm xuất hiện bên cạnh em, không thể sớm ở bên cạnh em, chăm sóc em, nhưng anh cảm thấy, có lẽ bây giờ mới là thời điểm tốt nhất."

Giang Cố có chút không hiểu: "Tại sao?"

Tư Hành nói: "Bởi vì nếu là bốn năm trước, có lẽ anh sẽ đi sai đường. Lúc đó, anh sẽ đặt trọng tâm nhiều hơn vào sự nghiệp, anh muốn cho em một cuộc sống tốt hơn, dù biết rằng em không cần điều đó, dù em hoàn toàn có khả năng tự chăm sóc bản thân, nhưng anh vẫn sẽ không nhịn được muốn cho em tất cả những gì anh có thể cho."

"Ăn uống không đủ đầy, chỗ ở tạm bợ, khiến em không thể tùy ý viết những gì mình thích, vì cơm áo gạo tiền mà hao tâm tổn sức, anh sẽ cảm thấy có lỗi, sẽ cảm thấy không xứng với em."

"Anh hái mặt trăng cao vời vợi xuống, không phải để chịu khổ chịu uất ức với anh."

"Chạy theo sự nghiệp nhanh quá, anh sẽ sơ suất mà bỏ lỡ nhiều thứ xung quanh, vậy thì sẽ là đặt nặng cái ngọn mà bỏ quên cái gốc."

Cho nên, có lẽ bây giờ mới là thời điểm tốt nhất, khi sự nghiệp đã ổn định, anh có thể tập trung vào những điều thật sự quan trọng. Nếu buộc phải lựa chọn, anh sẽ không do dự mà đặt toàn bộ tâm huyết vào Giang Cố. Anh không muốn vì công việc mà sao nhãng người mình yêu.

Tình cảm của anh bắt đầu từ lần đầu gặp gỡ, chậm rãi nảy mầm trong thầm lặng, bén rễ sâu qua những ngày tháng nhẫn nại. Những giằng co khi chồi non mới nhú, những mưa gió phải chịu đựng khi trưởng thành, anh không cần Giang Cố chấp nhận sự non nớt trong tình cảm của anh, chỉ cần khi đóa hoa này nở rộ, Giang Cố sẵn lòng đến hái nó là đủ rồi.

Nghe những lời của Tư Hành, Giang Cố đột nhiên nhớ đến những gì Thánh Phaolo đã viết trong 'Thư gửi tín hữu Rôma': "Đừng nợ ai điều gì, ngoại trừ nợ yêu thương lẫn nhau — Hãy trả hết mọi nợ nần, ngoại trừ nợ tình yêu, vì đó là món nợ phải trả mãi mãi."

*Rô-ma 13:8

Trước đây cậu chỉ hiểu theo nghĩa mặt chữ, nhưng bây giờ đột nhiên cậu lại hiểu được cái mắc nợ ở đây là có ý gì rồi.

Yêu là một món nợ, bởi vì yêu, người ta sẽ cảm thấy mắc nợ vì mình cho đi không đủ nhiều, cho đi không đủ tốt, và khi đối phương có thể nhìn thấy sự mắc nợ này và trân trọng tình yêu đó, thì đó chính là vẻ đẹp tuyệt vời nhất của tình yêu.

Giang Cố nắm tay Tư Hành, khẽ mỉm cười. Cậu tự hỏi, sao cậu có thể may mắn như vậy, gặp được một người tốt như Tư Hành trong đời.

Giang Cố thoáng tưởng tượng đến vài khả năng,  Giang Cố có chút tò mò nhìn Tư Hành: "Vậy nếu chúng ta gặp nhau ở trường cấp ba thì sao?"

Tư Hành chống một tay lên đầu giường của cậu, ánh mắt đầy dịu dàng nhìn người đang dần lộ vẻ mệt mỏi: "Nếu là gặp nhau ở trường cấp ba, vậy thì chúng ta sẽ cùng nhau làm bài tập, cùng nhau thi đại học, anh sẽ dỗ em đến nhà anh ăn cơm, món sườn xào chua ngọt mẹ anh làm ngon lắm. Chúng ta sẽ vừa ngượng ngùng vừa thẳng thắn bày tỏ tình cảm, trở thành thanh mai trúc mã, hai đứa trẻ ngây ngô không biết gì."

Giang Cố ngủ thiếp đi với nụ cười trên môi, như thể thực sự đã được ăn món sườn xào chua ngọt của mẹ Tư Hành, trong căn biệt thự nhỏ bên ngoài trồng đầy hoa tươi xinh đẹp.

Lần nhập viện này kéo dài hơn một tháng, sau phẫu thuật, các bác sĩ xác nhận tình trạng phục hồi của cậu rất tốt, cuối cùng cũng cho phép xuất viện.

Ngày xuất viện, một nhóm bạn lại long trọng đến đón, về đến nhà, Trình Chanh còn đốt một chậu than ở cửa: "Mau đến bước qua chậu than, rắc nước bưởi, để hết xui xẻo của năm cũ chắn ở ngoài, năm mới phải khỏe mạnh bình an, sự nghiệp phát đạt thuận lợi!"

Thấy mọi người hào hứng như vậy, Giang Cố cũng phối hợp, nắm tay Tư Hành bước qua chậu than, lại đứng ở cửa để Trình Chanh dùng lá ngải cứu nhúng vào nước vỏ bưởi nấu lên vẩy khắp người. Xong xuôi mới được vào nhà.

Con mèo Guli lâu rồi không gặp Giang Cố, không biết là vì vui mừng khi thấy cậu hay do nhà có đông người, mà nó hăng hái chạy nhảy trong phòng khách, còn dẫm lên Đường Triệu đang ngồi trên sofa.

Cam Thần cũng đến, mang theo một bó hoa lớn, khi Giang Cố phẫu thuật cậu ta không biết, vì tâm lý tránh hiềm nghi, cậu ta đã cố ý tránh những thông tin liên quan đến bọn họ, nhưng sau đó vẫn biết được. Trong thời gian Giang Cố nằm viện, cậu ta đã đến thăm vài lần. Lần này, Tư Hành chủ động mời cậu ta đến dùng bữa cùng mọi người.

Sau khi hoàn tất nghi thức "xua đuổi vận xui," Trình Chanh hào hứng chụp ảnh khắp nơi để đăng lên mạng xã hội, được cả căn phòng toàn trai đẹp vây quanh, niềm vui như nhân đôi.

Tư Hành để mặc cho bọn họ vui vẻ, mấy tuần nằm viện dài đằng đẵng khiến anh sợ Giang Cố ở lâu sinh ra trầm cảm, về nhà có không khí náo nhiệt như vậy cũng là để thay đổi tâm trạng.

Nhưng lại sợ bọn họ ồn ào làm phiền Giang Cố, ở phòng khách không bao lâu, anh nhanh chóng đỡ Giang Cố về phòng: "Có mệt không? Nếu thấy mệt thì đừng cố, ngủ một lát, lát nữa ăn cơm anh sẽ gọi em."

Phẫu thuật thì đã xong, nhưng để hồi phục đến mức có thể sinh hoạt bình thường mà không bị ảnh hưởng gì, ít nhất cũng phải một năm rưỡi, trong thời gian này chỉ có thể vận động vừa phải, nghỉ ngơi đầy đủ, tuyệt đối không được mệt nhọc.

Giang Cố ngồi bên giường cười lắc đầu với anh: "Sao lại mệt được, từ bệnh viện về nhà cũng chưa đến mười phút, ngược lại là anh đó, vừa mua đồ vừa nấu ăn, lại còn chuẩn bị cả lửa than. Anh vất vả rồi."

Tư Hành nâng mặt cậu lên, hôn lên trán cậu: "Chào mừng em về nhà."

Giang Cố ngẩng đầu, chỉ vào môi mình.

Tư Hành bật cười, lần nữa cúi đầu xuống, nhẹ nhàng hôn lên môi cậu.

"Khụ khụ."

Một giọng nói từ cửa truyền đến, cắt ngang nụ hôn của hai người.

Đường Minh khoanh tay đứng ở cửa nhìn bọn họ, bị bắt gặp như vậy Giang Cố cũng chẳng hề thấy ngại, ngược lại, còn tươi cười chào hắn một cách tự nhiên.

Tư Hành đứng dậy, ánh mắt đầy sát khí nhìn về phía Đường Minh.

Đường Minh nhún vai tỏ vẻ vô tội: "Đừng nhìn tôi, tôi đâu muốn phá đám hai người. Là cô Trình bảo đến giờ cắt bánh kem rồi, mặc dù Tiểu Cố không ăn được, nhưng nhát dao đầu tiên phải do cậu ấy cắt."

Nói xong, hắn đảo mắt nhìn qua lại giữa hai người, nhướng mày cười cợt rồi quay người đi ra ngoài.

Tư Hành quay lại nhìn Giang Cố đang mỉm cười, anh cũng bật cười theo, đưa tay ra: "Đi thôi, đi cắt bánh kem."

Bên ngoài tiếng ồn ào của Đường Triệu và Trình Chanh vang lên, xen lẫn tiếng mèo kêu "meo meo" của Guli đang được v.uốt ve, rộn ràng truyền vào trong phòng.

Giang Cố nhìn bàn tay rộng lớn mà ấm áp trước mặt, cậu nhẹ nhàng đặt tay lên. Ngay sau đó, tay cậu được nắm lấy thật chặt.

Bình Luận (0)
Comment