Bộ phim truyền hình bất ngờ nổi tiếng. Mặc dù khi bộ phim này đang quay, rất nhiều người đều tràn đầy tự tin cảm thấy bộ phim này nhất định sẽ tạo được tiếng vang, ít nhiều gì cũng có chút độ thảo luận, không phải là kiểu quay xong chiếu xong rồi không thấy tăm hơi đâu cả, nhưng không ai dám nghĩ đến việc nó sẽ bùng nổ ở mức độ hiện tượng.
Nhưng nó đã bùng nổ, bùng nổ một cách rõ ràng, bùng nổ vô cùng sôi động, cứ như thể trong một đêm đã có một loạt chiến dịch marketing rầm rộ, tất cả các nền tảng giải trí lớn, tất cả các trang báo tin tức đều đang bàn luận về bộ phim này.
"Vong Ngôn" là một tiểu thuyết trinh thám không có cốt truyện gì quá mới lạ, chủ yếu là xoay quanh việc xảy ra sự kiện rồi thông qua người chết để truy tìm tội phạm, lần lượt đánh bại các thế lực tội ác, kiến thức chuyên môn và nhịp điệu dồn dập của câu chuyện mang lại cảm giác vô cùng hấp dẫn cho người đọc.
Tuy nhiên, cái tên của tiểu thuyết không thực sự phù hợp làm tiêu đề phim, nên đã được đổi thành Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1 để qua kiểm duyệt. Để tăng sức hút, kịch bản phim đã thêm vào nhiều yếu tố đời thường, không chỉ là tình yêu mà còn có cả tình thân và tình bạn.
Thể loại phim này trong nước không thiếu, nhưng hoặc là chất lượng quay không đủ tinh xảo, hoặc là nội dung quá nghiêm túc và mang tính tuyên truyền, không hấp dẫn được giới trẻ.
Bộ phim "Đội Trinh Sát Số Một" mới được phát sóng gần đây rõ ràng là đã tránh được những khuyết điểm này. Từ việc kiểm soát nhịp điệu kịch bản, diễn xuất của dàn diễn viên, cho đến phục trang, bối cảnh – tất cả đều rất chuyên nghiệp, không hề giống một tác phẩm kinh phí thấp được thực hiện bởi đội ngũ sinh viên mới tốt nghiệp.
Một nhóm diễn viên mới toanh, chưa ai thực sự ra mắt trong ngành, không ai cố gắng làm nổi bật ngoại hình chỉ để gây chú ý. Nam diễn viên không nhất thiết phải đẹp trai, nữ diễn viên cũng không theo tiêu chuẩn sắc đẹp chung. Mỗi người đều hoàn toàn phù hợp với vai diễn của mình, khiến bộ phim nhanh chóng tạo được tiếng vang.
Toàn bộ diễn viên đều là người mới, cộng hết lại chắc cũng không đủ mười fan hâm mộ. Nhưng chính khởi đầu từ những người qua đường thế này, bộ phim đã thành công mở màn năm mới một cách ngoạn mục.
Người xem tập trung vào cốt truyện, bàn luận về diễn viên, sẽ không quá chú ý đến đội ngũ phía sau, nhưng đối với tất cả những người đứng sau màn, đây sẽ là một bản lý lịch đẹp có thể viết vào hồ sơ.
Đặc biệt là đối với công ty điện ảnh Ức Bản đã mua bản quyền kịch bản gốc, giống như một bất ngờ từ trên trời rơi xuống đến mức không kịp trở tay. Khi hợp tác với Ma Vực để quảng bá cho Tổ Trinh Sát Hình Sự Số 1, Ức Bản cũng đã tag Giang Cố - biên kịch đã tạo ra cốt truyện mang tính hiện tượng này. Bây giờ Giang Cố không còn là cái tên vô danh nữa.
Giang Cố cũng không ngờ bộ phim này lại có thể bùng nổ đến vậy, nghe Tống Thời nói trước khi phát sóng đạo diễn vẫn đang đau đầu xoay sở vốn liếng, vì sau khi quay xong mười tập đầu, cộng thêm hậu kỳ, những khoản đầu tư khó khăn lắm mới có được trước đó đều đã dùng hết, nếu sau khi phát sóng không tạo được tiếng vang nào thì rất có thể sẽ bị cắt ngang, những tập sau không có tiền để quay tiếp.
Là Tư Hành đã rót thêm một khoản đầu tư nữa, nhờ đó đoàn phim mới không bị gián đoạn.
Hình thức vừa quay vừa chiếu đối với một người không có chút danh tiếng nào như họ thật sự rất mạo hiểm, nhưng bây giờ kết quả đã quá rõ ràng, họ đã đánh cược đúng, và chính hình thức này lại giúp tăng tính tương tác tốt hơn.
Có không ít người biết bộ phim này vẫn chưa quay xong, hơn nữa nhìn họ rõ ràng là định làm theo kiểu phim truyền hình dài tập của Mỹ, vậy thì có nghĩa là cốt truyện sau này hay diễn viên đều sẽ có nhu cầu tăng thêm.
Trong một ngành đầy cạnh tranh khốc liệt, tiền không bao giờ là vấn đề đối với các nhà đầu tư; vấn đề là làm thế nào để biến lưu lượng thành giá trị thực tế.
Không có tiền thì phiền, có quá nhiều tiền cũng phiền.
Tống Thời đến thăm Giang Cố không ít lần than thở: "Hôm nay người này cho chút tiền thì muốn nhét một người vào, ngày mai người kia cho chút tiền cũng muốn nhét một người vào, với độ hot hiện tại, mùa đầu tiên này chắc chắn sẽ bùng nổ, có thể lộ mặt trong mùa đầu tiên này, đối với những mùa sau đó chính là dàn diễn viên ban đầu, fan hâm mộ phim sẽ luôn có tình cảm đặc biệt với dàn cast ban đầu."
Giang Cố cười hỏi: "Vậy đạo diễn và nhà sản xuất có chống đỡ được không?"
Tống Thời: "Tạm thời thì vẫn chống đỡ được, cũng nhận thêm một chút đầu tư, nhưng diễn viên vẫn phải phù hợp với cốt truyện là chính."
Tống Thời nói xong thấy Tư Hành không có trong phòng bệnh thì mới nhỏ giọng hỏi: "Tư Hành nhà cậu sao không tiếp tục đầu tư nữa?"
Mùa đầu tiên của bộ phim này chắc chắn sẽ thành công, mùa thứ hai chỉ cần đạo diễn, biên kịch và diễn viên không thay đổi, thì chắc chắn cũng sẽ ổn.Thời điểm này mà không tiếp tục đầu tư thì chẳng giống phong cách của một doanh nhân chút nào. Nhất là trước đó, Tư Hành đã giúp đoàn phim vượt qua rất nhiều khó khăn, có đi có lại mới toại lòng nhau, cơ hội đầu tư này chắc chắn cũng sẽ không thiếu Tư Hành.
Giang Cố lắc đầu: "Công ty của anh ấy đã đủ bận rồi, không muốn lằng nhằng thêm việc khác nữa, trước đây anh ấy chỉ nghĩ rằng dù sao đi nữa cũng phải hoàn thành mùa đầu tiên, có đầu có cuối. nên mới đầu tư thôi."
Lúc đó Tư Hành cũng không nghĩ đến chuyện kiếm tiền, chỉ nghĩ đây là bộ tiểu thuyết dài đầu tiên mà Giang Cố viết, ý nghĩa hoàn toàn khác biệt, đã mở đầu quay thì dù tốt hay xấu, anh có mất tiền cũng muốn mua một cái kết thúc trọn vẹn.
Ai biết được sẽ đột nhiên nổi tiếng như vậy.
Tống Thời cười nói: "Còn có người chê tiền nhiều nữa à."
Giang Cố cười không nói, ai mà không thích có nhiều tiền chứ, chỉ là Tư Hành luôn tỉnh táo biết mình muốn gì, cái anh muốn không phải là của cải dùng không hết cho mấy đời, mà chỉ là muốn một cuộc sống không lo cơm ăn áo mặc, sống một cuộc sống hạnh phúc bình thường nhất là được rồi.
Nhìn thấy sắc mặt của cậu hồi phục khá tốt, Tống Thời vừa bóc quýt vừa hỏi: "Khi nào thì cậu có thể xuất viện vậy, phẫu thuật xong cũng được hơn nửa tháng rồi nhỉ?"
Giang Cố: "Qua hai ngày nữa là xuất viện rồi, có thể đón rằm ở nhà."
Tống Thời đưa cho cậu một nửa quả quýt, Giang Cố không nhận, thế là tự mình ăn từng miếng: "Vậy cậu sắp viết xong phần hai của Vong Ngôn chưa?"
Giang Cố gật đầu: "Cũng gần xong rồi, chỉ còn một chút nữa để kết thúc cốt truyện."
Theo sự nổi tiếng của bộ phim, lượt xem các chương trên trang tiểu thuyết của cậu cũng tăng lên chóng mặt, bình luận hối chương mới nhiều đến mức cậu không dám xem nữa.
Tống Thời: "Vậy thì cậu cố lên, nhanh chóng viết tiếp phần ba đi, đợi cậu xuất viện rồi, chúng ta phải tìm luật sư để sắp xếp lại công việc nội bộ, cái gì cần ký thì ký."
Hợp đồng chắc chắn là phải ký lại, bản quyền phần một đã đầu tư theo hình thức chia lợi nhuận, nhưng bản quyền phần hai còn chưa đưa ra. Những chuyện này phải bàn bạc lại sau.
Khi Tống Thời ăn hết nửa cân quýt thì Tư Hành trở lại, một người lớn như cậu ta ngồi ở bên giường vậy mà vẫn không lọt vào mắt của Tư Hành, ánh mắt Tư Hành chỉ dán chặt vào Giang Cố, không hề liếc qua cậu ta dù chỉ một lần.
Tống Thời chủ động nhường chỗ bên giường, không muốn làm bóng đèn.
Tư Hành tiến đến, nhẹ nhàng chạm vào bàn tay đang cắm kim truyền của cậu, tay cậu vẫn đang nắm lấy túi sưởi, ấm áp, thế là anh chỉnh lại chiếc áo choàng nhỏ đang khoác trên vai cậu: "Anh có một hợp đồng cần phải về công ty ký, sẽ nhanh chóng quay lại thôi, em có muốn đi vệ sinh trước không?"
Giang Cố lắc đầu: "Anh lái xe cẩn thận, đi chậm thôi, không cần vội."
Tư Hành đáp một tiếng, đặt tất cả những thứ mà Giang Cố có thể cần đến lên tủ bên cạnh cậu, lại đặt nút chuông gọi y tá trong tầm tay cậu, lúc này anh mới cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu: "Có chuyện gì thì gọi điện cho anh, anh sẽ nhanh chóng quay lại thôi."
Nói xong anh nhìn Tống Thời đang đứng một bên: "Làm phiền cậu ở lại chăm sóc em ấy một chút."
Tống Thời liên tục gật đầu: "Yên tâm yên tâm, hôm nay em rảnh mà, thời gian còn nhiều, anh cứ bận việc của anh đi, em ở đây với cậu ấy."
Đợi đến khi Tư Hành cầm áo khoác đi ra ngoài, Tống Thời mới nhẹ tặc lưỡi lắc đầu, cậu ta đã từng thấy rất nhiều người yêu nhau, nhưng chưa thấy ai yêu đến mức như vậy.
Vừa quay đầu lại, nhìn thấy người đang tựa vào giường bệnh, đột nhiên cậu ta lại hiểu ra lý do.
Sắc mặt Giang Cố có chút tái nhợt, sự tiêu hao của ca phẫu thuật lớn còn chưa thể bù đắp lại khí huyết đã mất. Thân hình cậu gầy đến mức tưởng như có thể tan biến, bả vai và xương quai xanh nhô ra những đường nét sắc sảo, mang đến một cảm giác mỏng manh dễ vỡ. Lông mi dày rậm là sắc màu đậm nhất trên khuôn mặt cậu, sự tương phản rõ rệt giữa đen và trắng. Khi cậu hơi cúi mắt xuống, dáng vẻ ốm yếu ấy khiến ngay cả một kẻ "số 0" như cậu ta cũng muốn yêu thương Giang Cố thật nhiều.
Bị vẻ đẹp ấy làm cho xao động, trái tim Tống Thời khẽ thắt lại, cậu ta nuốt nước bọt, trách sao Tư Hành luôn căng thẳng như thế. Suy cho cùng, "động lòng vì sắc" vốn là bản năng của con người mà.
Thấy Tống Thời cứ nhìn chằm chằm vào mình, Giang Cố nghiêng đầu, nhìn cậu ta thắc mắc hỏi: "Sao thế? Nếu cậu có việc bận thì không cần phải ở lại với tôi đâu, tôi thật sự không cần lúc nào cũng phải có người ở bên cạnh."
Cậu đã có thể không cần người đỡ mà xuống giường đi dạo rồi, vết thương nhỏ hồi phục nhanh, tuy bên trong có lẽ vẫn cần một khoảng thời gian để điều dưỡng, nhưng vết thương bên ngoài đã lành rồi, đi lại chậm rãi cũng không đau nữa, chỉ là Tư Hành quá căng thẳng, cứ như thể một khắc không có ai trông chừng cậu thì cậu có thể mọc cánh bay đi vậy.
Tống Thời lại ngồi xuống bên giường, tiếp tục ăn quýt: "Hôm nay tôi thật sự không bận, ở nhà cũng chẳng làm gì, chi bằng đến đây nói chuyện với cậu cho vui."
Trong không khí theo sự tăng lên của vỏ quýt lại nhiều thêm một mùi hương trái cây tươi mát, Giang Cố khá thích ngửi mùi này, tuy cậu không ăn được, nhưng thấy Tống Thời ăn nhiều như vậy, cậu vẫn không nhịn được mà nhắc: "Ăn nhiều quýt quá, hình như da sẽ bị vàng đấy."
Tống Thời cười một tiếng: "Vàng thì vàng thôi, vừa hay trong ngoài một màu."
Ban đầu Giang Cố không hiểu, một lát sau mới ngộ ra ý của Tống Thời. Cậu ngạc nhiên, hơi mở to mắt, lại có chút ngại ngùng vì đã hiểu mà dời mắt đi.
Tống Thời thấy cậu như vậy, như thể phát hiện ra lục địa mới: "Cái vẻ mặt gì thế kia? Thuần khiết thế làm tôi trông cứ như tay già đời vậy."
Giang Cố không biết nên tiếp lời như thế nào, thế là chuyển chủ đề: "Còn có dâu tây và cherry nữa, đều rất ngọt, cậu đi rửa rồi ăn đi."
Tống Thời ném múi quýt cuối cùng vào miệng, nhìn cậu nói: "Bình thường cậu có đọc mấy truyện 18+ không?"
Giang Cố chỉ cảm thấy chủ đề này có chút... ngượng ngùng và xấu hổ, cậu chưa từng nói chuyện về những thứ như vậy với ai, Đường Triệu là trai thẳng, biết cậu là gay, hai người có xu hướng tính dục khác nhau, nên bình thường căn bản sẽ không nói chuyện có nội dung s.ắc tình gì cả.
Về phương diện này cậu tuy không hoàn toàn là người mới, dù sao thì mạng internet phát triển như vậy, thông tin gì mà không tra được, nhưng phần lớn cậu chỉ là tìm kiếm kiến thức giới tính bình thường, còn những thứ như truyện 18+, trong môi trường mạng internet hiện nay rất trong sạch, không cố ý tìm kiếm thì cũng không thường gặp.
Hơn nữa, mấy chuyện đó,.....không phải là như thế thôi sao, không cần phải đọc truyện cũng hiểu đại khái rồi.
Giang Cố chuẩn bị tiếp tục chuyển chủ đề thì Tống Thời lại rút khăn giấy ra lau tay, sau đó lấy điện thoại di động ra: "Để tôi gửi cho cậu vài bộ truyện. Toàn hàng tôi đã chọn lọc kỹ lưỡng, tinh hoa đấy, không dễ gì mà gửi cho người khác đâu."
Theo điện thoại di động liên tiếp rung lên, có một số thứ cứ như vậy mà được gửi qua, Tống Thời hoàn toàn không hề giấu giếm, còn cười nói: "Xung quanh tôi có không ít gay, chơi thì phải nói là hoa cả mắt, tôi chưa có kinh nghiệm thực chiến gì, nhưng lý thuyết thì đầy mình, còn có một số công cụ các thứ nữa, nếu cậu cần thì cứ hỏi tôi trước, muốn mua cũng phải biết đường mà tìm."
Giang Cố bốc một nắm quýt nhỏ đặt vào tay cậu ta: "Ăn quýt của cậu đi."
Tống Thời biết cậu đang ngại, bèn cho cậu một ánh mắt mà tất cả mọi người đều có thể hiểu, tiếp tục ăn quýt của mình.
Giang Cố phát hiện Tống Thời thật sự là một người rất đặc biệt, tiếp xúc nhiều rồi, luôn có thể phá vỡ những nhận thức của cậu về con người đối phương, Từ một người nhỏ bé, đáng thương, cầu tình, đến một thanh niên đầy nhiệt huyết tràn trề năng lượng, và bây giờ là một bậc thầy "lý thuyết" chuyện tình trường. Những khía cạnh đa dạng của con người, Tống Thời đúng là đã phô bày một cách triệt để.
Đến khi ăn trưa xong, Tư Hành quay lại thì Tống Thời cũng đi rồi.
Giang Cố nằm trên giường tay cầm điện thoại, ngón tay nhẹ nhàng lướt qua những cái tên giật gân còn chưa tải về. Bị sự tò mò thôi thúc, cậu nhấn "Tải xuống tất cả", sau đó mở một trong số đó ra.
Cứ như vậy, cánh cửa dẫn vào một thế giới hoàn toàn mới từ từ mở ra trước mắt cậu.