Đối với Giang Cố mà nói, ngày Tết không phải là một chuyện vui vẻ gì.
Hồi nhỏ cậu sống cùng ông nội. Tết đến, mọi người đều nghỉ ngơi, dù cậu có ra đường bán hàng cũng chẳng thấy bóng người nào, bán đồ đan lát không kiếm được tiền, thời tiết lại lạnh, đốt lửa sưởi thì tốn củi. Mỗi ngày, điều cậu nghe thấy nhiều nhất chính là những lời trách mắng, như thể bớt cho cậu một bữa ăn, giảm đi một khúc củi sưởi thì cuộc sống của ông nội sẽ tốt hơn vậy.
Mãi đến sau này khi cậu đến nhà thầy giáo, cậu mới biết hóa ra ngày Tết có thể có quần áo mới, có thể nhận được bao lì xì, được đồ ăn vặt thỏa thích, có thể cuộn tròn trong một ngôi nhà ấm áp, vừa xem chương trình đêm giao thừa trên tivi, vừa hưởng không khí náo nhiệt.
Đến khi lên đại học, cậu không còn ghét ngày Tết nữa, ngược lại còn có chút thích, bởi vì ngày tết không chỉ là sự đoàn tụ của nhà người khác, mà còn là sự yên ắng khắp mọi nơi. Cậu có thể thoải mái ở lại căn phòng thuê nhỏ bé của mình, không phải xã giao, cũng chẳng cần tiếp đãi ai.
Cậu không hâm mộ ánh đèn sáng rực của nhà người khác. Một chiếc chăn mềm mại, một chiếc máy sưởi nhỏ đã là hạnh phúc lớn nhất của cậu rồi.
Nhưng khi cậu cũng trở thành một phần trong những ánh đèn sáng rực ấy, Giang Cố mới nhận ra rằng ý nghĩa của tết chỉ có thể cảm nhận được khi người ta hạnh phúc đắm chìm trong nó.
Đặc biệt là vào buổi sáng mùng một Tết, khi cậu lần mò dưới gối và tìm thấy một bao lì xì dày cộp.
Còn chưa rửa mặt đánh răng, vừa mở mắt Giang Cố đã ngồi đếm tiền, một bao lì xì đỏ rất dày, đếm nửa ngày, tổng cộng chín mươi chín tờ.
Giang Cố nhìn Tư Hành: "Chín mươi chín tờ có ý nghĩa gì sao?"
Tư Hành đỡ cậu ngồi dậy, cẩn thận không để cậu cử động mạnh, tránh làm rách vết thương: "Ý nghĩa là thật dài thật lâu."
Giang Cố: "Em cũng chuẩn bị cho anh một món quà nè."
Tư Hành có chút bất ngờ, không phải bất ngờ vì Giang Cố nhớ chuẩn bị lì xì cho anh, mà bất ngờ vì Giang Cố đang bị nhốt trong bệnh viện, thế mà vẫn cất công chuẩn bị quà cho anh.
Chỉ có điều khi mở chiếc gối anh vẫn thường nằm xuống thì bên dưới trống không, chẳng có gì cả, Tư Hành quay đầu nhìn Giang Cố, cậu ngồi trên giường mỉm cười nhìn anh.
Tư Hành suy nghĩ một lát, lại đi lục tìm trong túi áo của mình, Giang Cố không thể tự mình xuống giường được, mọi hành động đều cần người giúp đỡ, nên việc để lì xì chỉ có thể là do Đường Triệu giúp cậu vào tối hôm qua.
Nhưng tìm một hồi cũng không thấy.
Tư Hành trở lại bên giường, nhẹ nhàng véo đôi má đã gầy đi không ít sau một ca phẫu thuật của cậu: "Ở đâu thế?"
Giang Cố mỉm cười, chu môi về phía anh.
Tư Hành lập tức hiểu ý, cúi xuống hôn nhẹ lên môi cậu.
Giây tiếp theo, Giang Cố không biết từ đâu lấy ra một bao lì xì, cười đưa cho Tư Hành: "Năm mới vui vẻ."
Tư Hành nhận lấy bao lì xì, cảm giác rất mỏng, không giống như là đựng tiền, anh nhất thời có chút tò mò: "Anh mở ra được không?"
Giang Cố nhướng cằm về phía anh: "Quà năm mới, đương nhiên là được."
Tư Hành cẩn thận mở bao lì xì ra, bên trong có ba tờ giấy đỏ, trên giấy đỏ dùng chữ hoa viết mấy chữ: Phiếu Ước Nguyện Thành Hiện Thực.
Giang Cố: "Một tấm phiếu có thể thực hiện một điều ước của anh, có hiệu lực trong vòng một năm."
Trước đó cậu cũng đã nghĩ đến việc phải chuẩn bị một bao lì xì cho Tư Hành, nhưng lại cảm thấy tiền không phải do mình tự kiếm, bao lì xì cũng không phải do mình mua, tất cả đều nhờ người khác làm hộ rồi đưa cho anh, thế thì món quà năm mới này chẳng còn ý nghĩa nữa.
Vì vậy cậu dứt khoát chuẩn bị ba tấm thẻ ước nguyện cho Tư Hành, thỏa mãn ba điều ước của anh, vừa đầy ý nghĩa lại vừa thiết thực, thật tuyệt.
Tư Hành cẩn thận cất bao lì xì, ba tấm thẻ ước nguyện này, so với bao lì xì còn quý giá hơn nhiều.
Anh bưng một chậu nước đến rửa mặt lau người cho Giang Cố, rồi lại thay cho cậu một bộ đồ ngủ sạch sẽ. Sau đó mới lấy hộp đồ ăn ra, bày lên bàn ăn nhỏ trên giường cho cậu.
Bây giờ Giang Cố chỉ có thể ăn đồ ăn lỏng, cháo đặc một chút, trứng gà hấp, hoặc mì có nhiều nước ít sợi, phải mất một thời gian nữa mới có thể hồi phục hoàn toàn chế độ ăn uống.
Sau khi cùng Giang Cố ăn xong bữa sáng, Tư Hành hỏi: "Có cần liên lạc với thầy giáo của em không?"
Anh biết thầy giáo đã từng chăm sóc Giang Cố ba năm trước kia sau này đã được gia đình đón ra nước ngoài, dịp Tết này liên lạc thăm hỏi một chút cũng là việc nên làm.
Giang Cố lắc đầu: "Không cần."
Tư Hành có chút bất ngờ, nhưng cũng không hỏi nhiều. Anh giúp cậu đặt sẵn máy tính bảng để giết thời gian, rồi ngồi sang một bên gấp gọn đống quần áo vừa thay ra.
Những bộ quần áo này, anh sẽ không mang về nhà. Đồ trong bệnh viện mang về nhà không tốt lắm, cho nên những quần áo đã thay ra này sẽ trực tiếp xử lý luôn ở đây.
Thấy anh không hỏi han gì, ngược lại khiến Giang Cố tò mò:"Sao anh không thấy lạ gì cả vậy? Không tò mò à?"
Tư Hành: "Tò mò chứ, vậy tại sao không liên lạc với thầy?"
Giang Cố nói: "Thầy nói đấy, nói không cần liên lạc, như vậy nếu em nhớ thầy thì thầy sẽ luôn đang ở Úc cùng với gia đình, sẽ luôn luôn ở đó."
Tư Hành cười nói: "Thầy của em sống thật phóng khoáng."
Giang Cố cũng cười theo. Không liên lạc, như thế trong lòng cả hai, đối phương sẽ luôn khỏe mạnh, bình an sống tại bên kia đại dương. Không ai phải đối mặt với nỗi đau mất mát.
Tư Hành ngồi xuống bên giường: "Đợi em khỏe lại, chúng ta đi thăm thầy nhé?"
Giang Cố có chút mong chờ, lại có chút do dự: "Thầy nói không cần nhớ thầy, cũng không cần đi thăm thầy."
Tư Hành xoa đầu cậu: "Bởi vì khi đó một mình em rất khó khăn, cho dù có thi đỗ vào một trường đại học tốt, nhưng cơ thể không khỏe, công việc nặng nhọc cũng không làm được, thầy không muốn tạo thêm áp lực cho em, anh nghĩ thầy ấy nhất định cũng muốn gặp em, có lẽ nhìn thấy em sống tốt, lại còn phẫu thuật thành công, thầy sẽ yên tâm hơn nhiều."
"Hơn nữa, con dâu xấu thì cũng phải ra mắt bố mẹ chồng, bên anh thì không có trưởng bối rồi, nhưng thầy của em vẫn còn, em không định dẫn anh đi gặp sao?"
Giang Cố cười nói: "Vậy thì phải xem biểu hiện của anh thế nào đã."
Tư Hành cũng không dám chọc cho cậu cười lớn, thấy cậu không có vẻ gì là buồn bã khi nhắc đến thầy thì mới thở phào nhẹ nhõm, nhưng anh vẫn nên liên lạc trước với người nhà của thầy giáo thì hơn, nhỡ đâu có chuyện gì bất trắc, tốt nhất vẫn không nên để Giang Cố biết.
Biết giờ khám bệnh và tiêm thuốc mỗi sáng, Đường Triệu cũng không sợ quấy rầy cậu, trực tiếp gửi một tin nhắn WeChat chúc mừng năm mới, sau đó nói: "Bọn tớ đều để lại bao lì xì cho cậu đấy, ở ngay trong phòng bệnh của cậu, đi đi Pika Cố, tìm lì xì của cậu đi!"
Giang Cố đưa tin nhắn cho Tư Hành xem: "Anh biết bọn họ giấu ở đâu không?"
Tư Hành lắc đầu, anh thật sự không biết, hơn nữa lại còn giấu ở trong phòng bệnh, nói là để Giang Cố tìm, nhưng Giang Cố lại không thể xuống giường được, chỉ đi đến nhà vệ sinh cũng phải có người dìu, nên cuối cùng có thể tìm lì xì ở đây ngoài anh ra thì còn ai nữa.
Đợi y tá vào thay thuốc cho cậu, rồi lại treo bình thuốc lên, Tư Hành nghe theo chỉ dẫn của Giang Cố, cậu chỉ chỗ nào thì anh tìm chỗ đó.
Tìm hết những chiếc dây kết chữ 'Phúc' và tranh ảnh dán trên tường, mới chỉ tìm được một bao lì xì, là của Đường Minh, bên trong có 1.888 tệ, căng phồng, giấu sau dây treo, trông cũng khá dễ phát hiện.
Hai cái còn lại giấu quá kỹ, những chỗ có thể nhìn thấy đều đã tìm hết cũng không thấy, đến cả phòng tắm Tư Hành cũng lục lại một vòng, cuối cùng Giang Cố phát hiện trong sách có kẹp đồ, mở ra thì thấy là của Trình Chanh.
Cái cuối cùng thật sự tìm không ra, Giang Cố đành phải chọc chọc Đường Triệu: [Còn mỗi của cậu thôi đó, cho chút gợi ý đi.]
Cậu Bé Năm Mới Hạnh Phúc: [Chỗ sáng nhất đấy."]
Nhìn thấy tin nhắn Đường Triệu trả lời, Giang Cố và Tư Hành đồng loạt ngẩng đầu nhìn lên đèn ốp trần phía trên.
Giang Cố: "Không đến mức đấy chứ, sao cậu ấy bỏ lên đấy được vậy, em nằm ở đây mà có thấy cậu ấy để lên đâu."
Tư Hành nói: "Anh thấy một chút đuôi màu đỏ rồi."
Cuối cùng cũng không cần phải trèo ghế, Tư Hành trực tiếp lấy một cái móc áo để gạt nó xuống.
Người làm công đáng thương nhất, chỉ có 888, coi như là bỏ ra một số tiền lớn rồi.
Giang Cố đặt bao lì xì lên giường chụp một tấm ảnh, sau đó đăng lên trang cá nhân chia sẻ niềm vui khi nhận được.
Ngay lập tức, phía dưới đã có một đống người thả tim, còn không ít người trực tiếp gửi lì xì WeChat cho cậu.
Nhưng những cái đó cậu đều không nhận, toàn bộ trả lại hết, vì chuyện này mà Nhậm Khiêm thậm chí còn gọi điện thoại đến.
Chuyện phẫu thuật của cậu vốn dĩ quyết định có chút gấp gáp, thêm vào đó khoảng thời gian này luôn bận rộn với cuốn tiểu thuyết trinh thám, hoàn toàn không chuẩn bị kịch bản, trước đó cậu cũng đã nói với biên tập bên mảng kịch bản trốn thoát là Mạt Lị, sẽ tạm dừng nghỉ ngơi một khoảng thời gian, đợi khi có kịch bản mới thì cậu sẽ liên lạc với họ, vì vậy cũng ít liên lạc với ông chủ.
Cuộc điện thoại lần này đến có chút đột ngột.
Giang Cố bắt máy, giọng của Nhậm Khiêm truyền đến từ bên kia: "Bận đến đầu óc mụ mị cả rồi, năm mới vui vẻ nhé tác giả Giang Giang, đừng trả lại lì xì, năm ngoái cậu đã kiếm được cho chỗ của chúng tôi nhiều tiền như vậy, năm mới phát bao lì xì lớn cũng là chuyện nên làm mà."
Giang Cố cũng không thích việc đẩy qua đẩy lại những chuyện nhỏ nhặt này, liền cười nói: "Vậy thì cảm ơn ông chủ Nhậm nhé."
Nhậm Khiêm cười một tiếng, lại hỏi: "Khi nào thì có kịch bản mới vậy?"
Giang Cố: "Không hổ là ông chủ, vừa cho củ cà rốt đã muốn lừa đi kéo cày rồi?"
Nhậm Khiêm cười ha hả nói: "Không phải là dạo gần đây thấy tác phẩm của tác giả Giang Giang có hơi ít sao? Không thể vì yêu đương rồi mà chểnh mảng công việc chứ?"
Giang Cố cười một tiếng: "Sao có thể, chỉ là dạo gần đây đang bận với một quyển tiểu thuyết trinh thám mà tôi đã viết trước đây, vừa mới được dựng thành phim và phát sóng, công việc hơi nhiều nên tạm thời phải dừng lại việc viết kịch bản."
Nhậm Khiêm kinh ngạc nói: "Chuyện lớn như vậy sao cậu không tuyên truyền trong giới một chút, là phim gì cậu gửi cho tôi đi, tôi bảo bộ phận tuyên truyền bên tôi cùng nhau hợp tác."
Có người giúp tuyên truyền, có thể có thêm chút lượt phát thì đương nhiên là tốt, Giang Cố rất khách sáo nói lời cảm ơn.
Nói chuyện xong về phim, Giang Cố lại hàn huyên với anh ta một lát, chuẩn bị kết thúc cuộc trò chuyện và cúp máy thì Nhậm Khiêm đột nhiên đổi chủ đề nói: "Tôi có thể hỏi một câu hơi riêng tư được không?"
Giang Cố có hơi nghi hoặc, nhưng vẫn trả lời: "Hỏi gì vậy?"
Nhậm Khiêm: "Bạn trai của cậu, có phải là vị Tư tiên sinh đã từng đến giúp cậu chuẩn bị tài liệu kiện tụng trước đây không?"
Giang Cố liếc nhìn Tư Hành, lúc này Tư Hành đang ngồi đối diện với máy tính, một tay chăm chú vào công việc, nhưng mắt vẫn luôn dõi theo cậu, thấy cậu nhìn sang thì liền ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt hỏi xem có cần gì không.
Giang Cố cầm điện thoại cười nói: "Đúng vậy."
Nhậm Khiêm dừng lại một lát mới nói: "Tốt đấy, vậy thì chúc tác giả Giang Giang của chúng ta năm mới sự nghiệp tình yêu đều bội thu."
Giang Cố vốn là một người khá nhạy cảm, một hai giây dừng lại vừa rồi của Nhậm Khiêm thật sự quá mức tế nhị khiến cậu không thể không suy nghĩ nhiều, ông chủ này là một người khá tốt, nói chuyện cởi mở và thoải mái, rất có kinh nghiệm, lần trước khi ăn cơm, anh ta nói chuyện hài hước thú vị mà lại có nội dung.
Thực ra cậu khá thích làm bạn với những người như vậy, đáng tiếc là hình như họ không thể làm bạn được rồi.