Ngày phẫu thuật trời trong xanh, sáng sớm ánh mặt trời đã chiếu rọi vào phòng bệnh. Hai anh em nhà họ Đường đã đến từ rất sớm, ngay cả Trình Chanh cũng xin nghỉ phép để đến.
Vì đến quá sớm nên chưa tới giờ Giang Cố phải vào phòng phẫu thuật, mọi người trực tiếp ngồi trong phòng bệnh ăn sáng.
Đường Triệu - không ăn cay là không vui, đang ăn món bún bò thơm nức mũi, còn Trình Chanh, người hiếm khi không giải quyết bữa sáng bằng một cốc cà phê đen, thì đang thưởng thức món sủi cảo đầy tinh bột.
Tư Hành ngồi bên cạnh giường của Giang Cố, nhìn mấy người đang ăn uống ồn ào kia, nhẹ nhàng xoa tay Giang Cố để an ủi.
Không được ăn cũng không được uống gì, Giang Cố nhìn chằm chằm mấy người kia một lúc lâu, cuối cùng thở dài: "Đúng là kết bạn không cẩn thận mà."
Đường Triệu vừa húp bún bò vừa nói: "Úi, Giang tiểu Cố, lương tâm nhỏ bé của cậu đâu rồi? Bọn tớ đến đây từ sáng sớm để bầu bạn với cậu, cậu không cảm động chút nào sao?"
Giang Cố: "Nếu cậu bỏ bát bún bò xuống, có lẽ sẽ thuyết phục hơn đấy."
Đường Triệu hừ hừ, sau đó lại chạy sang gắp một miếng bánh bao trong hộp cơm của anh trai mình.
Trong căn phòng bệnh tràn ngập mùi thức ăn, nhìn họ ăn uống vui vẻ, sự căng thẳng trước ca phẫu thuật của Giang Cố cũng vơi đi ít nhiều, cứ như thể cậu chỉ đi làm một ca tiểu phẫu, bạn bè đến thăm cho có lệ vì cậu sẽ nhanh chóng ra ngoài thôi.
Hôm qua cậu còn nghĩ, liệu hôm nay khi bị đẩy vào trong cậu có sợ đến phát khóc không, hơn hai mươi năm rồi, trái tim đã hỏng này cuối cùng cũng được thay một linh kiện mới.
Nhưng giờ nhìn thế này, có lẽ cậu sẽ không có tâm trạng muốn khóc nữa.
Trình Chanh cũng bưng đĩa sủi cảo của mình đi tới: "Quán này vị ngon đấy, nhưng hơi nhiều tiêu, với người không ăn cay thì vẫn hơi cay, cậu không ăn được, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn một bữa sáng nóng hổi, cũng nhờ phúc của cậu."
Giang Cố cười với cô: "Không cần phải đến đây thăm em đâu, còn làm lỡ công việc của chị nữa."
Trình Chanh vừa hút sữa đậu nành vừa nói: "Ông chủ của tôi lâu lắm rồi không cho nghỉ, đây chẳng phải là nhân cơ hội kiếm cớ sao, mấy nhà tư bản bây giờ ấy mà, hận không thể dùng người như cái máy hoạt động suốt 24 tiếng."
Trong phòng có hai "tư bản" bị cô nhắc đến không dám lên tiếng. Đường Minh thì tự nhận mình là người cuồng công việc, quả thực thường xuyên ép bản thân và nhân viên làm việc điên cuồng.
Còn Tư Hành, giờ đã gần như quên mất cửa công ty nhà mình mở hướng nào rồi, từ khi Giang Cố nhập viện đến giờ, trợ lý đã phải đến mấy lần để xử lý công việc tồn đọng, lượng công việc tăng thêm này đối với những người làm công ăn lương, chỉ có thể đợi đến Tết phát một phong bao lì xì thật lớn thôi.
Khi họ ăn xong bữa sáng, y tá đẩy một chiếc giường vào, thông báo đã đến lúc vào phòng phẫu thuật.
Tư Hành bế Giang Cố từ trên giường lên, đặt cậu xuống chiếc giường di động, đắp chăn cho cậu, rồi nắm tay cậu suốt dọc đường đi.
Đợi đến khi vào thang máy, Đường Triệu ghé đầu lại hỏi Giang Cố: "Sợ không?"
Giang Cố nhìn mọi người xung quanh mình, gật đầu: "Đột nhiên thấy hơi sợ thật."
Tư Hành hơi siết nhẹ tay cậu: "Đừng sợ, lát nữa vào trong sẽ nhanh chóng ngủ thiếp đi thôi, tỉnh dậy là đã thấy bọn anh ở đây rồi."
Không rõ vì ra khỏi phòng nên thấy lạnh, hay là vì bản năng lo sợ, mà Giang Cố bắt đầu run nhẹ. Tư Hành có thể cảm nhận được, nhưng ngoài lời an ủi bằng miệng ra, anh chẳng thể làm được gì hơn.
Y tá không cho họ nhiều thời gian để nói chuyện, vừa đến cửa phòng phẫu thuật đã trực tiếp đẩy người vào trong. Hơi ấm từ tay Tư Hành biến mất, Giang Cố càng cảm thấy lạnh hơn. Nhìn căn phòng phẫu thuật rộng lớn, một loạt thiết bị bao quanh bàn mổ, cả người cậu bắt đầu run lên không kiểm soát được.
Y tá gặp tình huống này nhiều rồi, nhưng thấy cậu còn trẻ, lại là một ca phẫu thuật lớn như vậy, cô vẫn nhẹ nhàng an ủi, chủ yếu là do nhiệt độ trong phòng phẫu thuật rất thấp, đúng là rất lạnh.
Sau khi Giang Cố bị đẩy vào trong, bầu không khí thoải mái của mấy người bên ngoài lập tức tan biến. Đường Triệu đang cười hề hề cũng không cười nữa, xem giờ rồi hỏi: "Bác sĩ có nói ca phẫu thuật kéo dài khoảng bao lâu không?"
Đường Minh: "Nếu thuận lợi, có thể mất khoảng năm, sáu tiếng."
Mọi người im lặng chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật, không lâu sau Tống Thời với mái tóc rối bù cũng vội vàng chạy đến, cậu ta nhìn Tư Hành, rồi lại nhìn đèn đỏ đang sáng trước cửa phòng phẫu thuật, biết mình đến muộn, cũng không nói gì, chỉ tìm một chỗ ngồi xuống.
Đường Triệu ngồi không quá xa cậu ta, nhìn cậu ta: "Tóc cậu cũng cá tính đấy."
Tống Thời lơ đãng vuốt vuốt tóc: "Hôm qua quay cảnh đêm, sáng nay mới xong nên vội chạy tới đây."
Đường Triệu từng nghe Giang Cố nói, biết Tống Thời là biên kịch của một nhóm sinh viên đang dựng phim chuyển thể từ bản quyền cậu cho, bèn hỏi: "Quá trình quay thuận lợi không?"
Tống Thời gật đầu: "Rất thuận lợi."
Đường Triệu nhìn cửa phòng phẫu thuật, rồi lại nói một câu: "Thuận lợi là tốt rồi."
Bên trong phòng phẫu thuật luôn rất yên tĩnh, không có y tá ra vào, những ca phẫu thuật lớn như thế này cơ bản đều đã chuẩn bị đầy đủ những thứ cần thiết, nếu thực sự có y tá hốt hoảng chạy ra chạy vào thì mới là đáng sợ.
Để chuẩn bị cho ca phẫu thuật này, họ còn đặc biệt dành thời gian đi hiến máu, bây giờ máu dùng cho phẫu thuật đều cần phải có giấy chứng nhận hiến máu mới đổi được.
Giang Cố không biết rằng Tư Hành mấy năm nay đều định kỳ đi hiến máu, chính là vì cái giấy chứng nhận không biết lúc nào sẽ cần kia.
Thời gian trôi qua từng phút từng giây, năm tiếng, sáu tiếng, từ sáng đến chiều vẫn không có động tĩnh gì. Những người chờ đợi bên ngoài càng lúc càng bất an, sắc mặt Tư Hành cũng ngày càng trầm xuống.
Trình Chanh nhìn người đàn ông đang đứng trước cửa sổ, thở dài một tiếng, hình như cô không chỉ một lần nhìn thấy Tư Hành như thế này. Rõ ràng họ đều là những con người rất tốt, nhưng hết lần này đến lần khác lại phải chịu đựng những chuyện này.
Điều này khiến Trình Chanh đột nhiên hiểu ra một câu nói, mọi chuyện trong cuộc đời đều đã được định giá, có lẽ đây chính là cái giá của họ.
Vì vậy họ yêu nhau nồng nhiệt, không có hiểu lầm, không có trắc trở, mối tình đầu cứ như vậy gặp được người đủ sức làm rung động cả cuộc đời nhau. Vì thế, họ càng trân trọng mối duyên phận khó có được này hơn bất kỳ ai.
Chỉ mong ông trời nhìn thấy sự hòa hợp hiếm có này, để họ có được một kết thúc viên mãn. Thế gian này có quá nhiều sự miễn cưỡng, nên tình yêu mới trở nên khó khăn đến vậy.
Mặt trời dần dần lặn về phía tây, đèn báo của phòng phẫu thuật vẫn đỏ rực. Ánh sáng ấy làm lòng mọi người càng lúc càng thêm hoảng hốt.
Khi ánh đèn trong hành lang bắt đầu sáng hơn cả ánh sáng bên ngoài cửa sổ, thì cuối cùng đèn đỏ cũng tắt, cửa lớn được đẩy ra.
Tư Hành ôm chặt trái tim đang run rẩy, đôi chân nặng nề đến mức chẳng còn sức để nhấc lên. Trên gương mặt anh đầy sự sợ hãi bị đè nén, cho đến khi bác sĩ bước ra và nói ca phẫu thuật rất thành công.
Chỉ vỏn vẹn vài chữ, giống như một câu thần chú xua tan nỗi sợ hãi trong anh, kéo anh trở lại thế giới thực tại.
Tứ chi dần dần hồi phục cảm giác, sự tuyệt vọng và nghẹt thở như thủy triều cũng dần dần rút đi, Tư Hành như bị rút cạn sức lực ngồi bệt xuống đất, một tay ôm mặt, rõ ràng là muốn cười, nhưng lại không kìm được mà khóc.
Khi thuốc gây mê hết tác dụng, Giang Cố bị gọi dậy một lần, nhưng chẳng tỉnh được bao lâu đã lại chìm vào giấc ngủ sâu. Trên người cậu cắm đầy ống dẫn, miệng gắn máy thở, mũi cũng được luồn ống, ngay cả cơ thể cũng bị mổ để đặt ống dẫn.
Cậu lại trở về phòng chăm sóc đặc biệt, nhưng thời gian tỉnh táo trong đó không nhiều, khi đầu óc cuối cùng cũng có thể suy nghĩ được thì người đã ở trong phòng bệnh thường rồi.
Giang Cố có thể cảm nhận được bên cạnh mình luôn có người, thường xuyên có người nói chuyện với cậu, hỏi cậu một vài câu hỏi, cậu không biết mình có trả lời hay không, hình như là có, nhưng cũng có vẻ là không. Cậu chỉ cảm thấy bên tai cứ lảm nhảm mãi không để cậu ngủ, thật phiền.
Lại một lần nữa, khi cảm giác có ai đó làm gì đó trên mặt mình, Giang Cố cố gắng giãy dụa mở mắt. Sau khi tầm nhìn dần rõ ràng, trong khoảng khắc nhìn thấy người trước mặt, cậu dường như không nhận ra đối phương là ai, chỉ ngơ ngác chớp mắt.
Phản ứng chậm chạp một lát, mới mơ hồ nhớ ra một cái tên, thế là gọi ra: "Tư Hành?"
Tư Hành nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, đón lấy ánh mắt cậu, nở một nụ cười: "Anh đây, tiểu Cố, em tỉnh rồi sao? Có nhìn rõ anh không?"
Giang Cố khẽ ừ một tiếng, gật đầu, rồi nở nụ cười với anh: "Nhìn rõ rồi, anh là Tư Hành."
Tư Hành hoàn toàn thả lỏng, nở nụ cười yên tâm.
Sau khi Giang Cố tỉnh lại, cơ thể cậu dần dần hồi phục từng ngày, từ chỉ có thể nằm đến từ từ có thể ngồi dậy, các loại ống cắm trên người cũng ngày một giảm bớt. Đến khi cuối cùng có thể xuống giường đi lại với sự dìu dắt của Tư Hành thì đã là ngày ba mươi Tết rồi.
Giang Cố ở phòng bệnh riêng, tuy là bệnh viện nhưng trong điều kiện không ảnh hưởng đến bệnh nhân và người khác, thì ngày Tết cũng phải có chút không khí.
Sáng sớm, Đường Triệu đã mang một đống đồ đến trang trí phòng bệnh, từ những chiếc dây kết Trung Quốc lớn nhỏ treo lên tường, đến tranh Tết cầu phúc trừ tà dán khắp mơi, căn phòng bệnh màu trắng bỗng chốc tràn đầy không khí Tết.
Giang Cố nằm trên giường mặc cho hắn bày vẽ, trên bàn nhỏ trước mặt cậu đặt một chiếc máy tính bảng, bên trong đang phát chương trình chào xuân, sôi động mà không quá ồn ào.
Đến khi Đường Triệu cuối cùng cũng dán xong những thứ kia, hắn liền mở cửa sổ ra, lấy lon Coca mà lúc nãy đến đã để bên ngoài cửa sổ vào, nắp chai bật ra vang lên một tiếng "xì", hắn uống một hơi rồi ợ một cái: "Đã quá."
Giang Cố cứ nhìn hắn như vậy, nhìn đến mức Đường Triệu cười hề hề lại gần: "Muốn uống à? Tớ uống hộ cậu rồi, coi như cậu cũng uống."
Giang Cố nói: "Tối nay mọi người thật sự muốn ăn cơm ở đây à? Chắc y tá không cho đâu?"
Dù sao thì đây cũng là phòng bệnh, không thể làm ồn quá mức. Với lại, ai mà đón Tết ở bệnh viện chứ, thật không may mắn chút nào.
Đường Triệu không để ý nói: "Có gì đâu, chúng ta cũng đâu có ăn đồ nặng mùi, lẩu còn không chọn nữa là, chỉ mang vài món ăn sẵn đến thôi, chút gà rán xiên nướng, vừa hay nhà hàng xóm của cậu cũng có một mình, đến đây ăn cùng cho vui, còn hơn là một mình ở nhà ăn mì gói."
Giang Cố không nói lại được hắn, chỉ có thể mặc kệ họ bày vẽ, y tá bưng thuốc vào, nhìn thấy phòng bệnh thay đổi hẳn, cười nói: "Có không khí Tết ghê nhỉ, trang trí đẹp thật đấy."
Đường Triệu đắc ý nói: "Đúng không, ngày Tết thì phải có không khí ngày Tết, ở bệnh viện thì sợ cái gì, chỉ cần mọi người ở cùng nhau, ở đâu cũng là đoàn viên."
Y tá kéo áo Giang Cố lên, bên eo cậu chỗ gần ngực có ba cái lỗ, không phải phẫu thuật mở ngực lớn, nếu mở ngực thì cậu không thể hồi phục nhanh như vậy được.
Mấy hôm trước mấy ống cắm ở chỗ này vừa mới rút đi, giờ là giai đoạn bôi thuốc để giúp vết thương mau lành.
Y tá kiểm tra cho cậu một chút, cười nói: "Hồi phục khá tốt đấy, cố gắng thêm chút nữa, sắp được xuất viện rồi."
Đường Triệu cũng ghé lại nhìn vết thương, vừa nhìn vừa nhăn mặt: "Nhìn mà thấy đau."
Y tá nói: "Cho nên một cơ thể khỏe mạnh quan trọng đến mức nào, cái đó còn đáng giá hơn bất cứ thứ gì."
Nói xong lại liếc nhìn nửa chai đồ uống dang dở trên bàn, nói: "Mấy loại đồ uống có ga này tốt nhất vẫn là nên hạn chế thôi."
Đợi y tá ra ngoài, Đường Triệu làm mặt quỷ với Giang Cố, cười hì hì ngồi xuống bên giường: "Lát nữa đợi Tư Hành đến tớ sẽ về trước nhé, buổi trưa phải về nhà ăn cơm tất niên, tối tớ sẽ quay lại."
Giang Cố ừ một tiếng: "Cậu có thể về ngay bây giờ, tớ ở một mình được. Có chuyện gì tớ sẽ gọi y tá."
Đường Triệu lắc đầu quầy quậy: "Không được đâu, Tư Hành mà biết tớ bỏ cậu một mình ở bệnh viện, anh ta sẽ giết tớ mất."
Giang Cố cười nói: "Làm gì đến mức đó."
Đường Triệu: "Để tớ kể cho cậu nghe một chuyện còn khoa trương hơn."
Giang Cố tò mò nhìn hắn: "Chuyện gì?"
Đường Triệu: "Hôm cậu phẫu thuật, Tư Hành nhà cậu đã khóc đấy."
Cảnh tượng đó đối với hắn mà nói quá sức chấn động, cũng chẳng khác gì việc nhìn thấy anh trai máu lạnh nhà mình khóc trước mặt hắn là mấy, hoàn toàn vượt quá phạm vi tưởng tượng.
Giang Cố ngẩn người một lát, không nói rõ được cảm xúc trong lòng mình lúc này là gì, vừa có chút xót xa, lại vừa nhói lên một cách kỳ lạ.
Tiếng mở cửa vang lên, cậu vừa quay đầu lại liền thấy Tư Hành xách hộp cơm đẩy cửa đi vào. Dù phòng bệnh đầy sắc đỏ của các dây kết Trung Quốc, cũng không thể thu hút được một chút sự chú ý của anh, anh vừa vào đã nhìn thẳng về phía cậu.
Giang Cố hơi thả lỏng bàn tay đang nắm chặt, dựa vào chiếc gối tựa sau lưng, khoảnh khắc này cậu đột nhiên hiểu được ý nghĩa tồn tại của hai chữ người yêu.