Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 92

Người tỉnh lại rồi nhưng vẫn chưa thể ra khỏi phòng hồi sức tích cực. Trong phòng hồi sức không thể sử dụng các thiết bị điện tử, vì sợ ảnh hưởng đến các máy móc y tế. Tư Hành lo Giang Cố sẽ buồn chán, đợi đến khi Giang Cố có thể ngồi dậy được, anh đặc biệt mang vào cho cậu một cuốn sách.

Đây là lần đầu tiên Giang Cố tỉnh táo nhưng phải ở lại phòng hồi sức tích cực lâu như vậy. Mặc dù trước đây cậu cũng từng vào đây, nhưng ý thức vừa tỉnh lại không lâu thì đã được đưa ra ngoài. Lần này cậu đã có thể ngồi dậy ăn chút đồ rồi mà vẫn không được phép ra ngoài.

Y tá thấy cậu không càu nhàu thì cười hỏi: "Những bệnh nhân tỉnh táo khác thì một ngày hỏi đến ba trăm lần khi nào mới được ra ngoài. Họ thắc mắc tại sao mình khỏe rồi mà vẫn chưa được chuyển sang phòng bệnh thường. Vậy mà cậu lại không hỏi một lần nào."

Giang Cố cười với y tá đang trông nom mình: "Đến khi nào có thể ra thì các cô tự nhiên sẽ sắp xếp thôi. Không cho ra thì chứng tỏ vẫn chưa thể, hỏi cũng vô ích mà."

Y tá thở dài: "Nếu ai cũng nghe lời bác sĩ như cậu thì tốt."

Giường bệnh ở phòng hồi sức rất hạn chế, nhiều người không đủ chỉ tiêu để vào, chỉ có thể chịu đựng ở bên ngoài. Một số người thì cảm thấy mình tỉnh rồi, trên người cũng không đau nữa, thì lại nhao nhao đòi ra, cảm thấy việc bị giữ trong phòng hồi sức tích cực chẳng qua là để kiếm thêm tiền của họ.

Thực ra, nếu có thể chuyển ra ngoài, họ cũng mong bệnh nhân sớm rời đi. Ai lại muốn phòng hồi sức chật kín người? Những bệnh nhân như Giang Cố, vừa yên lặng vừa hợp tác, thật sự hiếm có.

Y tá thấy cậu phối hợp như vậy, cũng nói thêm vài câu: "Bây giờ nhìn cậu tỉnh táo thế thôi, nhưng thời kỳ nguy hiểm vẫn chưa qua. Tim đang phải chịu gánh nặng rất lớn, nên tạm thời vẫn phải ở đây. Trước đây có một bệnh nhân, chỉ dựa vào cảm nhận của bản thân, căn bản không xem kết quả kiểm tra. Sáng thì ra ngoài, đã dặn phải nằm trên giường, không được xuống giường không được động đậy rồi mà không nghe. Ở đây hơn mười ngày, vừa ra ngoài đã lén đi tắm."

Giang Cố có chút tò mò: "Sau đó thì sao, lại đưa vào đây à?"

Y tá: "Chưa kịp đưa vào đây thì đã vào nhà xác rồi."

Giang Cố: "..." Bị dọa rồi.

Sau khi nói xong, y tá lại nhắc nhở cậu: "Vậy nên đừng thấy bây giờ cậu ý thức tỉnh táo còn có thể ngồi dậy đọc sách, đợi cậu xuống giường đi hai bước xem có chóng mặt không."

Giang Cố ngoan ngoãn gật đầu. Cậu sẽ không làm ầm lên đòi ra ngoài đâu. Cậu quý mạng, còn chưa muốn chết.

Đến giờ thăm bệnh, cửa vừa mở ra cậu đã thấy Tư Hành mặc đồ bảo hộ dùng một lần, cười giơ tay về phía cậu.

Tư Hành ngồi xuống bên giường: "Hôm nay cảm thấy thế nào?"

Giang Cố: "Đỡ hơn nhiều rồi, nói chuyện cũng có sức hơn."

Tư Hành tránh ống thở trên mặt cậu ra, xoa má cậu: "Vậy là tốt rồi, anh lau người cho em nhé."

Thời gian thăm bệnh chỉ có mười phút, mặc dù Tư Hành có rất nhiều điều muốn nói với cậu, nhưng anh lại càng muốn Giang Cố thoải mái hơn.

Mấy ngày nay cứ phải nằm mãi, hai ngày gần đây mới có thể ngồi dậy. Ước chừng xương cốt trên người cũng đau nhức hết cả. Sau khi hỏi ý kiến bác sĩ, anh biết là có thể lau người và xoa bóp cơ nhẹ nhàng một chút. Vì vậy, trong mười phút thăm bệnh mỗi ngày, Tư Hành đều bận rộn không ngừng.

Không thể trực tiếp mang nước vào, Tư Hành đã chuẩn bị trước mấy chiếc khăn nóng. Nhân lúc còn chút hơi ấm, anh cẩn thận lau người cho cậu, còn về những ý nghĩ mờ ám khác thì bây giờ cũng không rảnh mà nghĩ tới nữa.

Giang Cố cũng từ chỗ ngại ngùng ban đầu dần dần thích ứng. Dù sao thì cậu và Tư Hành cũng chưa từng làm chuyện gì quá thân mật. Mặc dù trước đây Tư Hành cũng từng chăm sóc cậu như vậy, nhưng lúc đó hai người họ vẫn chưa phải là mối quan hệ như bây giờ, có một số chỗ Tư Hành sẽ tránh.

Nhưng lần này mối quan hệ đã khác, cách chăm sóc rõ ràng cũng thân mật hơn trước đây.

Giang Cố không ngờ lần đầu tiên mình hoàn toàn trần trụi trước bạn trai lại không phải trên giường ở nhà mà là trên giường ở bệnh viện.

Sau khi lau xong cả ngón chân, Tư Hành phân loại khăn vào các túi khác nhau, rồi tranh thủ chút thời gian còn lại, anh ngồi trò chuyện với cậu, nắm lấy tay cậu, đặt lên môi mình, ánh mắt đầy tình cảm. Anh cố gắng kể những chuyện vui vẻ để khiến cậu thấy thoải mái hơn.

Đáng tiếc là mười phút quá ngắn ngủi, vừa gặp mặt là thời gian thăm bệnh đã hết. Dù không nỡ rời đi, nhưng Tư Hành cũng không dám tham lam. Có thể giành lại Giang Cố từ tay thần chết trở về, mỗi ngày hiện tại đối với anh đều là điều đáng quý.

Nhẹ nhàng hôn lên trán cậu, ánh mắt anh tràn ngập lưu luyến nhìn cậu nói: "Ngày mai anh lại đến, em ngoan ngoãn nhé, nếu chán thì ngủ thêm một chút, hai ngày nữa là có thể ra ngoài rồi."

Giang Cố gật đầu,  giơ bàn tay không cắm kim tiêm lên vẫy vẫy với anh. Nhìn anh vừa đi vừa quay đầu lại mấy lần rồi rời khỏi phòng bệnh, nụ cười trên mặt cậu cũng từ từ tắt ngấm.

Khẽ thở dài một tiếng, mười phút mong chờ nhất mỗi ngày thoáng chốc đã hết.

Những người nhà đến thăm khác cũng lần lượt rời đi, rất nhanh trong phòng bệnh chỉ còn lại tiếng vận hành của máy móc và tiếng r.ên rỉ yếu ớt vì đau đớn.

Giang Cố cầm lấy bút và giấy bên cạnh, ghi lại những điều mình chứng kiến và cảm nhận. Trong căn phòng chăm sóc đặc biệt nhỏ bé này, mấy ngày qua cũng đủ để cậu thấy được nhiều khía cạnh của cuộc đời.

Bố mẹ vét sạch tiền của cứu con, con cái thì đùn đẩy trách nhiệm, ngay cả thời gian thăm bệnh cũng chẳng có ai đến. Y tá còn nói rằng như vậy đã là tốt lắm rồi, ít nhất họ vẫn bỏ tiền ra, có biết bao người đến cái cửa này còn không vào được.

Hàng trăm hình thái cuộc đời, sinh ly tử biệt, đều bao trùm trong một phòng hồi sức tích cực này. Nhìn nhiều rồi khó tránh khỏi xúc động. Có những thứ chỉ khi tận mắt nhìn thấy, cảm nhận được, mới có thể tạo ra những con chữ có máu thịt.

Đợi đến khi ống dẫn trên người cậu ngày càng ít đi, cuối cùng chỉ còn ống thở oxy và ống truyền dịch, Giang Cố cuối cùng cũng có thể đến phòng bệnh thường. Đường Triệu còn đặc biệt mua một bó hoa lớn đợi cậu ở trong phòng bệnh.

Thấy cậu được đẩy vào, Đường Triệu khoa trương vỗ tay nhiệt liệt: "Chúc mừng Giang tiểu Cố, lại một ngày chiến thắng bệnh tật!"

Giang Cố vẫn chưa thể cử động quá mạnh, nên chỉ có thể dùng ánh mắt liếc hắn: "Có cần làm quá vậy không? Sao cậu không kéo luôn một cái băng rôn ra?"

Đường Triệu: "Nếu cậu muốn thì cũng không phải là không được. Thế này nhé, đợi cậu phẫu thuật xong, tớ sẽ kéo một cái băng rôn thật hoành tráng."

Giang Cố: "Có tin là tớ đánh cậu không hả!"

Đường Triệu mặt dày cười hì hì: "Không tin, có bản lĩnh thì cậu đánh tớ ngay bây giờ đi."

Giang Cố không có bản lĩnh đó, Đường Minh đứng bên cạnh thay cậu ra tay. Hắn vung một cái tát thẳng vào sau đầu Đường Triệu: "Có im đi không hả, ồn ào chết đi được."

Đường Triệu ôm đầu, nhăn nhó r.ên rỉ nhưng không dám phản kháng.

Giang Cố tựa vào giường nhìn bọn họ cười, quả nhiên ra ngoài là tốt nhất, náo nhiệt hơn hẳn.

Tư Hành ngồi bên cạnh nắm tay cậu, nhìn cậu gầy đi không ít, trong mắt anh đều là xót xa: "Mấy ngày tới có thể ăn chút đồ rồi, muốn ăn gì thì cứ nói với anh. Đợi làm phẫu thuật xong, lại một khoảng thời gian không được ăn gì nữa."

Giang Cố: "Thời gian phẫu thuật đã được quyết định chưa?"

Tư Hành ừ một tiếng: "Quyết định rồi. Nếu các chỉ số đạt tiêu chuẩn, thì thứ tư tuần sau sẽ làm."

Giang Cố nói: "Cũng còn mấy ngày nữa là đến Tết rồi, không thể đợi thêm được sao, đợi qua Tết rồi làm không được à? Em còn chưa đi giành lộc đầu năm nữa."

Tư Hành lắc đầu với cậu: "Không thể đợi thêm được nữa, bác sĩ nói đã biến chứng nghiêm trọng rồi, không thể điều trị bảo tồn nữa. Năm nay không giành được lộc đầu năm, thì năm sau anh dẫn em đi giành."

Giang Cố nói: "Năm đầu tiên chúng ta bên nhau, vậy mà lại ở bệnh viện."

Tư Hành cười xoa đầu cậu: "Chuyện đó có gì quan trọng, những năm sau này chúng ta có thể cùng nhau ở nhà đón Tết là được rồi."

Đường Triệu đứng bên cạnh, ho khẽ một tiếng: "Hai vị, chúng tôi vẫn còn ở đây đấy."

Giang Cố dựa vào đầu giường cười, Tư Hành trực tiếp liếc mắt, lộ vẻ ghét bỏ. Đường Triệu xù lông, vừa định tố cáo Tư Hành thì đã bị Đường Minh bịt miệng kéo ra ngoài.

Giang Cố nhìn bọn họ rời khỏi phòng bệnh, nói: "Bọn họ đi đâu thế? Về nhà rồi à?"

Còn chưa nói được mấy câu nữa mà.

Tư Hành: "Đi lấy đồ ăn, em nên ăn chút gì đó. Trình Chanh nói tối tan làm sẽ đến, Tống Thời cũng định hôm nay tới thăm. Nhưng anh thấy đông người quá nên bảo cậu ta để mai hẵng đến. Hai ngày này mọi người đến thăm xong rồi thì không cho họ đến nữa, để em nghỉ ngơi cho tốt, trước khi phẫu thuật vẫn nên bồi dưỡng sức khỏe một chút."

Giang Cố bị cách nói của anh làm cho bật cười, cái gì mà thăm xong rồi, nói cứ như cậu là động vật trong sở thú bị người ta đến tham quan ấy.

Đợi đến ngày hôm sau, khi Tống Thời và những người khác đến, Giang Cố mới biết ý Tư Hành nói đông người là như thế nào. Ngoài Tống Thời ra thì ngay cả đạo diễn cũng đến, còn có mấy người trong đoàn mà cậu đã quen biết khi theo đoàn mấy hôm trước. Tận bảy tám người, cũng may phòng bệnh của cậu đủ lớn, nếu không thì đã không có chỗ ngồi rồi.

Nhưng nói là đến thăm bệnh, mà mấy người này thật sự quá yêu công việc của mình. Thấy tinh thần của cậu tốt, họ lập tức bắt đầu bàn về kịch bản, tiện thể báo cáo tiến độ làm phim.

Giang Cố nghe họ nói bản dựng của mấy tập đầu cũng đã xong rồi, có chút kinh ngạc hỏi: "Nhanh vậy sao?"

Trước khi cậu vào viện, hình như cũng chỉ mới quay được ba hay bốn tập gì đó, còn chưa qua giai đoạn hậu kỳ dựng phim.

Tống Thời cười nói: "Vừa quay vừa làm hậu kỳ, tất cả là để kịp chiếu dịp Tết. Phim sẽ chiếu trên mạng trước, mỗi ngày một tập, kèm thêm vài chiến dịch quảng bá để thăm dò phản ứng khán giả. Tôi xem qua thành phẩm rồi, tuy toàn diễn viên mới, không ai quen mặt, nhưng chất lượng quay rất tốt, không hề qua loa. Tôi có linh cảm, phim này chắc chắn sẽ hot!"

Giang Cố cười nhẹ, nói:: "Hy vọng sẽ bán chạy."

Bản thân cậu không lấy phí bản quyền cho kịch bản mà nhận chia phần doanh thu, nên nếu phim thành công, cậu cũng được lợi. Chỉ là hiện tại, cậu không còn sức mà nhiệt huyết như họ, cậu thậm chí còn chưa biết mình có xuống được khỏi bàn mổ hay không nữa.

Nhận ra cậu có chút mệt mỏi, Tư Hành liền bắt đầu tiễn khách.

Tống Thời biết cậu sắp phẫu thuật, trước khi đi còn không quên hẹn trước: "Đợi cậu phẫu thuật xong thì phim của chúng ta cũng sẽ lên sóng. Đến lúc đó, phẫu thuật chắc chắn thành công, phim của chúng ta cũng chắc chắn sẽ bùng nổ!"

Giang Cố cười gật đầu: "Ừ, mọi chuyện sẽ thuận lợi thôi."

Tiễn bọn họ đi xong, Giang Cố thở nhẹ ra một hơi: "Thảo nào anh bảo họ chia ra đến, nhiều người đến thăm cũng mệt thật."

Tư Hành nhìn màn hình theo dõi nhịp tim và nồng độ oxy bên cạnh. Các chỉ số đều bình thường, anh mới bước đến cạnh giường, ngồi xuống: "Cho nên mấy ngày tới anh sẽ không cho họ đến nữa, em cứ nghỉ ngơi cho khỏe, điều chỉnh trạng thái cho tốt nhất."

Giang Cố nghiêng đầu nhìn anh một lúc, đưa tay lên muốn sờ mặt anh.

Chưa đợi cậu giơ tay lên thì Tư Hành đã chủ động nắm lấy tay cậu, đặt lên mặt mình: "Sao vậy?"

Giang Cố: "Anh gầy đi rồi."

Nói xong lại cười: "Bạn trai nhà ai mà đáng thương thế, tình yêu ngọt ngào còn chưa bắt đầu, đã phải ở trong bệnh viện lo lắng thấp thỏm rồi. À, hóa ra là nhà em."

Tư Hành cười theo: "Ai nói đáng thương? Chẳng đáng thương chút nào cả? Phúc của anh còn ở phía sau cơ."

Giang Cố nhìn nụ cười của anh, bản thân lại không thể cười nổi, hốc mắt dần đỏ lên: "Vất vả cho anh rồi."

Y tá từng nói, cậu ở trong phòng hồi sức tích cực bao nhiêu ngày, thì Tư Hành đã ngủ ngoài cửa bấy nhiêu ngày. Cho dù là lúc đi làm, tan tầm hay khi nào ra ngoài, cô đều có thể nhìn thấy anh, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn thấy anh.

Tư Hành buông tay cậu ra, đứng dậy ngồi lên giường, cúi người ôm lấy mặt cậu, hôn lên trán cậu, đầu ngón tay nhẹ nhàng lau đi khóe mắt hơi ửng đỏ của cậu: "Chỉ cần em còn ở đây, anh sẽ không thấy vất vả chút nào."

Bình Luận (0)
Comment