Vì nhớ đến món Giang Cố muốn ăn, nên Tư Hành lại về sớm. Hiếm khi Giang Cố nói muốn ăn cái gì đó, anh chỉ mong có thể đáp ứng ngay lập tức. Vì vậy, sau khi xử lý công việc xong xuôi, anh liền tan làm.
Nhân viên công ty đều biết sếp của họ đang yêu đương. Theo thông tin từ phòng thư ký, người yêu của sếp chính là anh chàng đẹp trai từng đến công ty lần trước. Mặc dù không nhiều người được gặp, nhưng những ai đã gặp đều khẳng định đó là mỹ nhân hiếm có trên đời, chẳng trách sếp lại si mê như vậy.
Về chuyện sếp thường xuyên tan ca sớm sau khi yêu, các nhân viên không những không phàn nàn mà còn rất vui vẻ hưởng ứng, dù sao sếp đi rồi thì họ có thể tan làm đúng giờ, không cần phải tăng ca nữa.
Không phải giờ cao điểm, đường phố rất thông thoáng. Sau khi mua được món bánh ngọt hoa quế mà Giang Cố muốn ăn, Tư Hành lái xe thẳng về nhà.
Nhìn đồng hồ, vẫn còn khá sớm. Nếu Giang Cố chưa ngủ, có thể ăn một chút coi như bữa trà chiều. Còn nếu cậu ngủ rồi thì anh sẽ hâm nóng bánh lên, đợi khi Giang Cố ngủ trưa dậy thì vừa hay có cái lót dạ.
Sợ đánh thức người có thể đang ngủ, Tư Hành nhẹ nhàng mở cửa, đặt hộp bánh ngọt trong bếp, cởi áo khoác và định vào phòng ngủ xem sao thì thấy Giang Cố sắc mặt tái mét đi ra.
Tư Hành thấy cậu ôm ngực, sắc mặt lập tức thay đổi, nhanh chóng bước tới đỡ lấy cậu: "Đau tim à? Đã uống thuốc chưa?"
Giang Cố dựa vào người anh, khẽ ừ một tiếng: "Rồi."
Tư Hành bế cậu đặt lại lên giường, nhìn dáng vẻ khó chịu của cậu mà đau lòng, anh nhẹ nhàng vuốt mặt cậu an ủi: "Không sao, đừng sợ, chúng ta đi bệnh viện xem. Đừng nói gì cả, từ từ điều chỉnh hơi thở. Nằm vậy có khó chịu không? Anh kê gối cao hơn một chút nhé?"
Giang Cố nhìn sắc mặt căng thẳng của anh, ngược lại còn mỉm cười trấn an: "Uống thuốc xong thấy đỡ hơn nhiều rồi, không khó chịu như vừa nãy nữa. Anh đừng lo."
Tư Hành cố gắng gượng cười với cậu: "Ừ, anh không lo, không lo. Em đừng nói nữa, nhắm mắt nghỉ một lát đi."
Không đắp chăn cho Giang Cố, vì sợ sức nặng của chăn sẽ khiến cậu khó chịu. Tư Hành để cậu nằm yên không nhúc nhích, quay người ra ngoài gọi điện cho quản gia Lưu, bảo anh ta liên hệ xe cứu thương ngay lập tức.
Trong khoảng thời gian ngắn ngủi này, Tư Hành lấy máy tạo oxy ra cho Giang Cố thở.
Anh biết Giang Cố thường xuyên bị tức ngực, khó thở vào ban đêm, nên thứ này luôn có sẵn trong nhà. Anh còn gói ghém tất cả bệnh án và báo cáo trước đó, những thứ này có thể giúp bác sĩ tiết kiệm được không ít thời gian chẩn đoán.
Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Tư Hành mở cửa chính ra rồi quay lại phòng, ngồi xuống bên giường. Lúc này anh mới nhận ra tay mình đang run rẩy.
Giang Cố có thể chỉ cảm thấy hơi khó chịu mà không nhìn thấy sắc mặt của chính mình. Nhưng Tư Hành lại nhìn rất rõ, ngoài việc trắng bệch không còn chút máu, thì ngay cả môi cậu cũng tím tái rồi. Đây không còn là triệu chứng đau tim đơn giản nữa.
Anh không trách Giang Cố không nói cho anh biết sớm, bởi anh biết cậu chỉ nghĩ đó là chút khó chịu không đáng kể, không muốn làm lớn chuyện, tưởng rằng uống thuốc nghỉ ngơi là ổn.
Anh chỉ trách bản thân, rõ ràng sáng nay đã thấy sắc mặt Giang Cố không tốt rồi, nhưng vẫn bỏ qua. Sai lầm này anh đã lặp đi lặp lại quá nhiều lần. Anh thậm chí không dám nghĩ, nếu hôm nay anh về muộn hơn một chút thì sẽ thế nào.
Thấy Giang Cố muốn tháo mặt nạ oxy, Tư Hành nắm tay cậu ngăn lại: "Ngoan nào, đừng động, anh biết đeo cái này không thoải mái, nhưng cố chịu một chút được không? Thở thêm lát nữa em sẽ dễ chịu hơn."
Giang Cố định nói mình không sao, lúc này ngoài việc hơi mất sức và tức ngực thì tim cậu đã không còn đau nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ căng thẳng của Tư Hành, cậu cũng ngoan ngoãn không động đậy.
Không cho cậu nói chuyện, không cho cậu động đậy, nằm được một lát Giang Cố cảm thấy hơi buồn ngủ.
Nhắm mắt một lúc, Giang Cố cảm thấy mình cũng không nhắm lâu lắm thì đã cảm giác có người đang động vào mình. Cậu mở đôi mắt có chút nặng trĩu ra, thấy Tư Hành đang bế mình lên.
Giang Cố theo thói quen muốn giơ tay vòng qua cổ anh, nhưng lại phát hiện tay mình bị người ta giữ lại. Thế là cậu quay đầu nhìn, phát hiện trong phòng có rất nhiều người, cậu ngơ ngác chớp mắt: "Tư Hành?"
Tư Hành đắp cho cậu một chiếc chăn mỏng: "Anh đây, chúng ta đến bệnh viện khám nhé, không sao đâu."
Lúc này Giang Cố mới nhận ra là Tư Hành đã gọi xe cứu thương. Cậu lập tức cảm thấy có chút xấu hổ, có phải là hơi lạm dụng tài nguyên y tế quá rồi không? Bởi cậu cảm thấy mình không nghiêm trọng đến mức cần xe cứu thương, thậm chí cậu còn nghĩ mình có thể tự đứng dậy đi hai vòng ấy chứ.
Nhưng xe cứu thương đã đến rồi, vậy thì ngoan ngoãn nằm yên thôi. Trên đường đến bệnh viện, Giang Cố còn khá tỉnh táo, dù trên người bị quấn một đống thứ, cậu thậm chí còn nhớ đến chuyện cửa nhà đã đóng chưa: "Anh đã khóa cửa chưa? Đừng để Guli chạy ra ngoài."
Tư Hành ngồi bên cạnh cậu nói: "Đóng kỹ rồi, Guli sẽ không chạy ra ngoài đâu. Đợi hai ngày nữa chúng ta cùng đưa nó đi tắm nhé, chọn loại dầu gội em thích. Bên cạnh công ty anh mới mở một trung tâm thú cưng, chúng ta cũng có thể ghé qua mua thêm đồ chơi cho nó."
Giang Cố mỉm cười đáp một tiếng được.
Tư Hành xoa đầu cậu: "Tóc cũng dài rồi, trước Tết chúng ta đi cắt nhé, được không?"
Giang Cố lại ừ một tiếng, gật đầu thêm lần nữa, sau đó cậu cảm thấy hơi buồn ngủ, mí mắt như muốn sụp xuống.
Vừa nãy Tư Hành còn bảo cậu đừng nói chuyện để nghỉ ngơi, vậy mà lúc này Tư Hành lại không cho cậu ngủ, cứ liên tục nói chuyện với cậu. Mỗi khi cậu mệt đến mức muốn nhắm mắt lại thì Tư Hành lại gọi cậu tỉnh dậy.
Đầu óc Giang Cố trở nên mơ hồ, nhìn sắc mặt Tư Hành, cuối cùng cậu cũng nhận ra tình trạng của mình có lẽ không ổn. Nhưng rất kỳ lạ, cậu lại không thấy khó chịu, ngược lại còn có cảm giác nhẹ bẫng, thoải mái.
Bên trong xe cứu thương rất yên tĩnh, nhưng lại luôn có tiếng "tít tít tít" đều đặn của thiết bị y tế. Cậu nằm trên chiếc băng ca chật hẹp, không thể nhìn thấy thông số hiển thị trên máy phía sau, nhưng lại thấy rõ sắc mặt khó coi của Tư Hành.
Khó coi đến mức nào ư? Ngay cả trong trạng thái lơ mơ như hiện tại, cậu vẫn nhận ra sự hoảng loạn và sợ hãi trong ánh mắt anh. Cái kiểu cố gắng kìm nén nỗi sợ hãi mà vẫn phải tỏ ra như không có chuyện gì, muốn cười với cậu một chút, nhưng biểu cảm còn khó coi hơn cả khóc.
Giang Cố cố gắng nắm chặt tay Tư Hành, định nói gì đó nhưng đột nhiên không thể thốt nên lời. Cứ như sau khi ý thức được tình hình của mình không ổn, sức sống trong cậu đang nhanh chóng trôi đi.
Thiết bị phía sau phát ra tiếng báo động chói tai, Giang Cố nghe thấy Tư Hành đang gọi tên mình. Rõ ràng rất lớn tiếng, nhưng giọng nói ấy lại như đang dần rời xa cậu.
Sự kinh hoàng trong giọng nói ấy khiến Giang Cố đau lòng, trái tim cậu như thắt lại. Cậu nghĩ, chẳng lẽ kiếp trước Tư Hành nợ cậu cái gì sao, để kiếp này phải bị cậu dọa hết lần này đến lần khác.
Nhưng sức lực trong cậu bị rút cạn, ngay cả thở một hơi cũng không dùng được sức.
Cảm giác nhẹ bẫng biến mất, khi ý thức của cậu quay trở lại, chỉ thấy toàn thân mệt mỏi rã rời, như thể có thứ gì đó níu chặt lấy cậu, ép buộc không cho cậu rời đi.
Ý thức vừa trở lại không bao lâu, Giang Cố thậm chí còn chưa nhìn rõ mình đang ở đâu thì lại hôn mê ngủ thiếp đi.
Nói là hoàn toàn không có cảm giác thì cũng không hẳn. Cậu vẫn cảm nhận được thường xuyên có người đến nói chuyện với cậu, thậm chí có thể phân biệt được đó là giọng nói của một cô gái. Cậu thấy hơi lạ, sao mãi không nghe thấy giọng của Tư Hành. Nhưng cậu thực sự không có sức để nghĩ sâu xa hơn, lại tiếp tục chìm vào giấc ngủ sâu.
Đợi đến khi cậu tỉnh táo hoàn toàn, có thể nhìn rõ môi trường xung quanh, quả nhiên, cậu lại vào phòng ICU rồi. Lần này vào còn khác với lần trước, bên cạnh còn có thêm một cái máy lớn, trên đó là đủ loại ống dẫn, còn treo cả túi máu, nhìn thôi đã thấy sợ rồi.
Y tá thấy cậu tỉnh dậy cũng không khóc không nháo, liền đến dùng tăm bông thấm nước làm ướt môi cho cậu: "Cuối cùng cũng giành được cậu từ tay thần chết. Người yêu của cậu ở bên ngoài chờ suốt mấy ngày rồi đó. Cậu phải kiên cường lên nhé, phía sau còn nhiều khó khăn đang chờ cậu vượt qua đấy."
Giang Cố muốn hỏi mấy ngày là bao nhiêu ngày, nhưng cổ họng khô rát, đau nhói, thậm chí còn đầy vị tanh của máu, căn bản không nói được. Cậu chỉ có thể chớp mắt, tỏ ý mình đã nghe hiểu.
Ngủ một giấc chập chờn, nhưng chưa ngủ được bao lâu thì bị đánh thức bởi tiếng ồn. Trong ICU không chỉ có mình cậu, các giường bệnh được xếp thành một hàng dài, bên cạnh mỗi giường đều là đủ các loại thiết bị. Những giường bệnh có máy móc lớn đặt cạnh thường sẽ có một y tá túc trực liên tục.
Chẳng hạn như giường của cậu, cũng có một y tá canh chừng bên cạnh.
Tiếng ồn ào là từ phía đối diện truyền đến. Giang Cố nằm không nhúc nhích được, không nhìn thấy tình hình phía bên đó, nhưng có thể nghe thấy tiếng bác sĩ đang cố gắng cấp cứu, hình như có người nôn ra rất nhiều máu rồi rơi vào trạng thái sốc, rất nhiều bác sĩ vây quanh cấp cứu, nhưng đáng tiếc cuối cùng cũng không thể giữ được mạng sống của người đó.
Giang Cố loáng thoáng nghe thấy một y tá thở dài tiếc nuối, hình như người kia mới chỉ 17 tuổi, còn chưa trưởng thành.
Nhưng cậu cũng không nghe thêm được bao nhiêu, bởi chẳng mấy chốc đã lại chìm vào giấc ngủ.
Đợi đến khi chiếc máy lớn cắm đầy ống dẫn bên cạnh cậu được mang đi, Giang Cố mới biết rằng ngủ mê mang cũng là một loại hạnh phúc, bởi lẽ càng tỉnh táo thì thời gian ở trong ICU càng khó khăn. Không thể ăn, ngay cả nước cũng không được uống, mỗi ngày chỉ được dùng tăm bông làm ướt môi - khoảnh khắc ấy lại trở thành điều hạnh phúc nhất.
Một ngày nữa lại trôi qua, khi vừa tỉnh giấc trong mệt mỏi, Giang Cố chưa mở mắt đã cảm thấy có người đang nắm tay mình. Quay đầu nhìn, cậu thấy Tư Hành, phản ứng đầu tiên của cậu là nở một nụ cười với anh.
Tư Hành nắm tay cậu, đưa lên môi khẽ hôn: "Trên người có chỗ nào không thoải mái không? Có chỗ nào đau không?"
Giang Cố lắc đầu, giọng khàn đặc: "Không đau."
Chỉ là không có sức, rồi đói đến mức mất đi cảm giác đói.
Tư Hành cẩn thận dùng tăm bông làm ướt môi cho cậu, sau đó nhẹ nhàng thoa một lớp son dưỡng: "Cố gắng thêm chút nữa. Chờ sau khi phẫu thuật xong, mọi thứ rồi sẽ ổn thôi."
Giang Cố có chút nghi ngờ, nhưng cổ họng đau rát khiến cậu không thể thốt nên lời.
Tư Hành hiểu được sự nghi ngờ của cậu, ôn tồn giải thích: "Bác sĩ đề nghị phẫu thuật càng sớm càng tốt, lịch của các chuyên gia cũng đã được sắp xếp rồi. Họ nói sau khi em rút ECMO* thì tình hình hồi phục khá tốt, vì vậy muốn nhân cơ hội này để làm phẫu thuật luôn. Đừng sợ, đến lúc đó ngủ một giấc tỉnh dậy là sẽ không sao nữa."
*ECMO (tim phổi nhân tạo) là phương pháp oxy hóa qua màng ngoài cơ thể, sử dụng một hệ tuần hoàn để thực hiện quá trình trao đổi oxy ở bên ngoài của cơ thể nhằm hỗ trợ và duy trì chức năng sống ở các bệnh nhân suy tuần hoàn hoặc suy hô hấp nặng.
Bây giờ, Giang Cố nằm đây cũng chẳng quyết định được gì. Vậy thì cứ nghe theo sự sắp xếp của Tư Hành vậy. Chỉ là không ngờ lần này lại phải dùng ECMO, thảo nào y tá lại nói là họ đã giành cậu lại từ tay thần chết.
Cậu thật không ngờ tình trạng lại nghiêm trọng đến vậy, cũng may cậu còn sống, nếu không Tư Hành sẽ áy náy biết bao.
Tư Hành không nói chuyện với cậu quá lâu, sau khi nói với cậu về chuyện phẫu thuật thì dỗ dành cậu ngủ. Bây giờ Giang Cố cần nhất chính là nghỉ ngơi, tỉnh táo nghĩ nhiều quá lại không có lợi cho việc hồi phục.
Anh ở bên cạnh cậu cho đến khi hết giờ thăm bệnh thì mới cẩn thận đặt tay cậu vào lại trong chăn, đi ra ngoài rồi vẫn không nhịn được quay đầu lại nhìn thêm mấy lần nữa. Mãi đến khi y tá đến thúc giục, anh mới rời khỏi phòng ICU.
Đường Minh đang đợi ở bên ngoài thấy anh đi ra thì hỏi: "Tiểu Cố thế nào rồi?"
Tư Hành cởi bỏ quần áo bảo hộ, gật đầu: "Ý thức đã tỉnh táo rồi, nhưng cơ thể vẫn còn rất yếu."
Cho nên anh không chắc việc tiến hành phẫu thuật vào lúc này có đúng hay không. Anh rất sợ Giang Cố không trụ nổi, nhưng đây đã là lần thứ hai tim ngừng đập rồi. Cái khoảnh khắc đường cong dao động trên xe cấp cứu bị kéo thẳng ra, nỗi sợ hãi đó anh thực sự không thể chịu đựng thêm một lần nào nữa.
Bác sĩ nói, bây giờ Giang Cố đã bước vào giai đoạn suy tim giai đoạn giữa, không thể đợi thêm được.
Đường Minh: "Người tỉnh lại là tốt rồi. Cậu phải tin cậu ấy, cậu ấy kiên cường hơn chúng ta nghĩ nhiều. Cậu về nhà ngủ một giấc đi, tự mình làm bản thân suy sụp, thì ai sẽ chăm sóc cậu ấy."
Những ngày vừa qua thực sự là một quãng thời gian khắc nghiệt mà Đường Minh không muốn hồi tưởng. Ngày đưa Giang Cố đến bệnh viện đã trực tiếp vào phòng cấp cứu, giấy báo nguy kịch không biết đã xuống bao nhiêu tờ, thậm chí còn phải dùng đến ECMO để chạy đua với tử thần. Thật sự chỉ còn một chút nữa thôi là không cứu được rồi.
Mười mấy ngày giày vò, cho đến hôm kia cuối cùng cũng nhận được tin tốt, người đã tỉnh, cũng tự thở lại được. Lại chờ thêm một ngày, hôm nay cuối cùng họ cũng được phép vào thăm.
Đã vượt qua được cửa ải này, đợi đến khi phẫu thuật xong xuôi, mọi thứ sẽ dần dần tốt lên thôi.
Tư Hành lắc đầu với hắn: "Cậu về đi, tôi ngủ ở đây thôi. Về nhà tôi cũng không ngủ được."
Đường Minh thậm chí còn mang cả chiếc giường nghỉ trưa trong văn phòng của mình ra để hỗ trợ. Tư Hành ở lại một góc không làm phiền ai, bên trong có bất kỳ tình huống gì cũng có thể tìm được anh ngay lập tức.
Biết hôm nay được vào thăm cậu, Tư Hành mới tranh thủ về nhà tắm rửa cạo râu. Dù chỉ là mười phút ngắn ngủi, nhưng chừng đó cũng đủ tiếp thêm cho anh sức mạnh để tiếp tục cố gắng.