Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 103

"Tổ Trinh Sát" phần một là một đoàn làm phim nghiệp dư, sau khi nổi tiếng mới có phần hai. Khi phần hai vẫn tiếp tục đứng đầu rating và độ hot sau khi phát sóng xong, thì kinh phí đầu tư cho phần ba lại càng lớn hơn.

Tuy Giang Cố không thể theo đoàn, nhưng vì để đạt hiệu quả tốt nhất, những cảnh lên núi xuống biển đều là thật, cho dù cậu cảm thấy tình trạng sức khỏe hiện tại của mình không có vấn đề gì, nhưng e rằng Tư Hành sẽ không yên tâm.

Hơn nữa, một mạng sống khó khăn lắm mới giành lại được, không vì bản thân thì dù chỉ vì Tư Hành, cậu cũng không muốn người yêu của mình ngày nào cũng phải lo lắng thấp thỏm vì cậu, cho nên khi quay phần ba, cậu cơ bản đã giao quyền chuyển thể đi.

Điều này cũng khiến cho Tống Thời càng thêm bận rộn, ngoài việc bận rộn với đoàn làm phim, cậu ta còn phải bận đối phó với những cuộc đấu đá.

Tống Thời nằm dài trên sofa nhà Giang Cố than thở: "Mệt quá, thật sự là quá mệt, vậy mà tôi lại cảm thấy thời điểm quay bộ đầu tiên tuy nghèo, nhưng lại là thoải mái nhất."

Lúc đó bọn họ chỉ là không có tiền, nhưng trên dưới một lòng, không ai cảm thấy đạo diễn chỉ là một sinh viên mới tốt nghiệp là không đủ năng lực, đạo diễn nói sao thì bọn họ làm theo vậy.

Cũng không có ai cho rằng diễn viên đều là người không có kinh nghiệm, khó chỉ đạo, không tranh phiên vị, không tính toán thời lượng, điều bọn họ quan tâm là kịch bản có đủ chất lượng hay không, diễn xuất có đạt chuẩn không.

Tương tự cũng không ai cảm thấy tổ biên kịch đều là một đám người mới, không có quá nhiều chuyện bày vẽ, cũng không có nhiều trang kịch bản hay giấy sửa đổi tạm thời, tất cả những sửa đổi đều là kết quả của việc mọi người cùng nhau thương lượng, tại hiện trường nhiều nhất cũng chỉ thay đổi đôi chút về lời thoại mà thôi.

Nhưng bây giờ, đạo diễn quá trẻ, có một số nhà tư bản thấy được sức nóng của IP này và lượng người xem tăng cao, họ muốn mua lại toàn bộ đoàn phim nhưng lại đổi đạo diễn.

Còn có một vài nhà tư bản nhét diễn viên vào chưa đủ, mà diễn viên đó còn mang theo cả biên kịch, biên kịch mang theo đúng là người có tiếng trong ngành, nhưng vấn đề là những người bọn họ mang đến không nhìn vào tổng thể cả bộ phim, mà chỉ nhìn vào kịch bản của diễn viên đó có nhiều không, lời thoại có nhiều không, các trang giấy ngoài kịch bản có nhiều hay không.

Tống Thời khổ sở than thở: "Cậu thật sự không biết trong đoàn bây giờ toàn là cái lũ yêu ma quỷ quái gì đâu, tôi coi như hiểu vì sao rất nhiều kịch bản rõ ràng rất hay, cuối cùng lại bị chuyển thể thành cái dạng gớm như vậy, một người qua đường giáp ất bính đinh ngay cả nam nữ phụ cũng không phải, vậy mà lại muốn thêm thắt tình tiết tình cảm vào trong đó? Cậu không biết đâu, đừng nói là tổ biên kịch bọn tôi, đến đạo diễn cũng tức đến bật cười."

Giang Cố vừa xé thịt cho Guli, vừa nghe Tống Thời than thở: "Nổi tiếng thì luôn phải có chút trả giá mà, đạo diễn không phải người dễ dàng thỏa hiệp, ban đầu nghèo như thế mà vẫn có thể quay được phần một, bây giờ cho dù không nhận những đầu tư đó thì số tiền kiếm được cũng đủ cho những lần quay sau rồi."

Tống Thời lắc đầu: "Cậu không biết đâu, không chỉ là vấn đề quay phim, còn có vấn đề kiểm duyệt, phát sóng, đến đoàn làm phim gây chuyện, mua tin bôi nhọ, còn rất nhiều cách khiến cho công sức của cả đoàn đổ sông đổ bể, bây giờ nhà sản xuất cầu xin đạo diễn có thể nhịn thì nhịn, có thể lui thì lui, nhưng cậu cũng biết tính tình của anh ấy cứng rắn thế nào rồi đấy, làm sao có thể nhịn được. Thế là, vì một đứa con xấu xí của nhà tư bản, anh ấy trực tiếp dừng quay."

Giang Cố cũng rất bất đắc dĩ, cậu biết cái giới này nước sâu lắm, nhưng chỉ khi thật sự bước vào mới biết nó sâu đến mức nào.

Đừng nói là bên Tống Thời tình hình không tốt, bên cậu cũng một đống chuyện, có người trực tiếp muốn mua bản quyền "Vong Ngôn" phần bốn của cậu, ra giá rất cao, còn hứa hẹn đủ loại lợi ích, trên bề mặt thì giống như đang lôi kéo, thực tế bên trong là sự uy hiếp không hề che giấu.

Tống Thời đến đây không chỉ là để than thở, mà còn là để nhắc nhở: "Bây giờ đạo diễn và nhà sản xuất miễn cưỡng còn có thể chống đỡ được, nhưng phần bốn có dùng kịch bản của cậu nữa hay không thì chưa chắc. Cậu cần chuẩn bị tâm lý."

Giang Cố nói: "Tôi biết rồi, 'Vong Ngôn' phần bốn tôi viết gần xong rồi, cũng định tạm dừng một thời gian, hai năm nay chuyên viết mỗi một kịch bản này, tôi cũng thấy hơi ngán."

Tống Thời: "Vậy sau này cậu có kế hoạch gì?"

Giang Cố: "Viết một cái kịch bản trò chơi nhập vai, đổi gió chút, sau đó viết một cuốn tự truyện của một người làm pháp y cổ đại."

Tống Thời ngạc nhiên nói: "Hả? Chuyển sang chiến trường cổ đại rồi à?"

Giang Cố: "Gần đây tôi rất có hứng thú, đặc biệt là khi tra tư liệu, thấy rất nhiều phương pháp khám nghiệm tử thi hiện đại vẫn còn dùng những biện pháp cổ xưa, chỉ là có thêm một số thiết bị công nghệ phụ trợ, tôi càng cảm thấy hứng thú hơn với việc khám nghiệm tử thi thời cổ đại."

Tống Thời nhìn cậu chàng đẹp trai trước mặt mà lắc đầu: "Nếu như cậu không có vấn đề về tim, có phải cậu đã đi học pháp y rồi không?"

Rõ ràng là một mỹ nhân, sao văn phong lại tối tăm như vậy chứ.

Giang Cố cười ôm Guli lên, đút từng miếng ức gà xé sợi vào miệng nó, cậu cảm thấy mình đã thay đổi rất nhiều rồi, trước đây nhân vật chính trong kịch bản của cậu là người điềm tĩnh, tự chủ và mạnh mẽ, nhưng kịch bản tiếp theo, cậu muốn viết một nhân vật có chút ấm áp hơn.

Chữ viết thật sự là một thứ có thể thay đổi theo tâm trạng, những thứ cậu viết ra bây giờ, đã không còn sắc bén và rạch ròi trắng đen như trước nữa.

Ngồi một lúc lâu mà Tống Thời vẫn không muốn đi, cậu ta thích ở cùng Giang Cố, dù sao thì người đẹp trai như vậy, ngoài đời thực không nhiều, trên TV thì đều là có bộ lọc.

Hơn nữa, bây giờ bạn bè của cậu ta càng ngày càng ít, trước đây còn có những người bạn cùng nhau phấn đấu, nhưng bây giờ, bạn bè vẫn là bạn bè, nhưng đã không còn là chuyện gì cũng có thể nói được nữa, cũng may vẫn còn Giang Cố.

Nhìn ngôi nhà càng ngày càng có hơi thở cuộc sống này, Tống Thời nói: "Tư Hành nhà cậu đâu rồi? Công ty của anh ấy không phải được nghỉ cuối tuần sao?"

Giang Cố: "Đi chợ rồi."

Vẻ mặt của Tống Thời hơi mờ mịt: "Chợ?"

Hình ảnh Tư Hành đẩy xe trong siêu thị cậu ta có thể tưởng tượng được, nhưng Tư Hành xách một đống túi lớn túi nhỏ đủ màu sắc ở cái chợ truyền thống kia, thì xin lỗi cậu ta không thể nào tưởng tượng nổi.

Giang Cố: "Gần đây hơi bị nóng trong, thời tiết hanh khô rồi, cho nên anh ấy đi mua vịt chuẩn bị hầm canh vịt già."

Mặc dù những thứ này siêu thị cũng có, nhưng Tư Hành cảm thấy vịt sống giết tại chỗ ở chợ truyền thống vẫn tươi ngon hơn, chỉ là bây giờ các chợ trong thành phố không cho phép bán gia cầm sống, nên Tư Hành chỉ có thể lái xe đến nơi hơi xa một chút để mua.

Tống Thời lăn lộn trên sofa nhà bọn họ: "Thật ghen tị quá, bếp núc khói lửa, có mèo quấn người, có người yêu, còn có cả đời sống về đêm hài hòa, huhuhu cái giới này thật sự là quá khó khăn, không có ai để nương tựa."

Giang Cố vỗ vỗ cậu ta an ủi: "Duyên đến thì người sẽ đến thôi."

Tống Thời thực sự khát khao một cuộc sống như của Giang Cố. Cậu ta rất mong muốn cảm giác ấm áp của gia đình. Bố mẹ cậu ta bận rộn công việc, muốn gặp họ thậm chí còn phải đặt lịch hẹn trước.

Từ nhỏ Tống Thời đã do người giúp việc chăm sóc, dù người giúp việc có đối tốt với cậu ta đến đâu, đó cũng không phải là bố mẹ cậu ta. Sự thiếu hụt tình cảm được bù đắp bằng tiền bạc, nhưng tuổi còn nhỏ đã nắm giữ nhiều tiền cũng không phải là chuyện tốt gì, bị tống tiền, bị cướp tiền đều là chuyện thường xuyên xảy ra hồi tiểu học của cậu ta.

Cho nên cậu ta muốn được bảo vệ, muốn được dựa dẫm, muốn sự ấm áp của gia đình, nhưng lại bị cuộc sống mài giũa thành người độc lập, chuyện gì cũng chỉ có thể dựa vào bản thân mình.

Sau khi ăn ké một bát canh vịt hầm đầy đủ dinh dưỡng, Tống Thời còn mặt dày gói một hộp mang về. Sống một mình lại bận rộn như thế, hầu như chỉ dựa vào đồ ăn nhanh, nên có cơ hội bổ sung dinh dưỡng thì mặt dày một chút cũng không sao.

Đáng tiếc là người còn chưa về đến nhà, cậu ta đã nhận được cuộc gọi bảo quay lại đoàn phim. Nhà sản xuất không lay chuyển được đạo diễn, đành phải đuổi thằng con xấu xí của nhà tư bản đi, đoàn phim tiếp tục quay.

Khi trở lại phim trường, Tống Thời nhìn thấy không ít khuôn mặt xa lạ ra ra vào vào, liền kéo một người làm hậu kỳ quen biết lại hỏi tình hình.

Hóa ra là đang thử vai phụ, vài cảnh sau có vai người mẫu, loại này đương nhiên không thể tùy tiện tìm diễn viên quần chúng được, vì có một số vai còn có lời thoại, nên phải tìm người có ngoại hình phù hợp.

Việc chọn vai này không đến lượt một biên kịch như cậu ta phải lo, nghĩ không liên quan đến mình, Tống Thời định xách hộp giữ nhiệt đi vào trong thì đột nhiên bị người ta kéo lại.

Quay đầu thấy là Đơn Hạo, Tống Thời lập tức lạnh mặt.

Hồi tiểu học vì cậu ta có tiền, bố mẹ lại không quản, cho nên cậu ta thường xuyên bị tống tiền, đến cấp hai cậu ta lại phát triển chậm hơn so với bạn bè cùng trang lứa, thêm vào xu hướng tính dục trời sinh, thích sạch sẽ, thích tụ tập với các bạn nữ, còn thích vẽ vời, làm những chuyện trong mắt mấy bọn con trai kia là rất 'ẻo lả', nên trở thành "dị loại" bị xa lánh.

Đơn Hạo là người đầu tiên chủ động thả ra thiện ý và đến gần cậu ta, mặc dù ngoại hình không đạt đến đẳng cấp như Tư Hành, nhưng cũng là một người khá đẹp trai, ở trường cũng rất được yêu thích, dần dần khó tránh khỏi khiến người ta rung động.

Bọn họ cùng nhau học cấp ba, cùng nhau thi đại học, ở thành phố xa lạ này, quan hệ của hai người tự nhiên càng thêm thân thiết.

Tống Thời biết rất nhiều chuyện đều là do cậu ta tự mình đa tình, nhưng Đơn Hạo chưa từng thẳng thừng từ chối, cậu ta không phải kiểu người thích đeo bám, tín hiệu mà Đơn Hạo đưa ra vẫn luôn là con đường này không dễ đi, bọn họ ít nhất phải có khả năng sống độc lập rời khỏi gia đình, thì mới có tư cách lựa chọn con đường mình muốn đi.

Cậu ta quyến luyến sự ấm áp của gia đình, cho dù gia đình đó luôn là cậu ta trả giá, nhưng trong nhà có một người, ở thành phố xa lạ này luôn khiến cậu ta có thêm vài phần cảm giác thuộc về.

Chỉ là bất cứ chuyện gì cũng đều có một giới hạn chịu đựng, sự việc ở khu nghỉ dưỡng lần đó chính là sợi rơm cuối cùng đè chết con lạc đà. Một người mà cậu ta đang trong tình cảnh cận kề cái chết vẫn có thể làm ngơ, thì cậu ta còn lưu luyến cái hơi ấm giả dối mà mình cố sức tạo ra để làm gì chứ.

Đáng tiếc sự tỉnh táo của Tống Thời đối với Đơn Hạo lại không phải là như vậy. Trong mắt Đơn Hạo, Tống Thời chỉ đang giận dỗi, giận đủ rồi thì sẽ quay về.

Kết quả không ngờ Tống Thời không chỉ không quay về, mà còn càng ngày càng tốt hơn. Từ một đoàn kịch không chút triển vọng, hôm nay lại trở thành một thứ hàng hot.

Lần này gặp lại Tống Thời, Đơn Hạo thu liễm tính tình, dịu giọng dỗ dành: "Khoảng thời gian cậu rời xa tôi, tôi thật sự đã suy nghĩ rất kỹ, tôi biết trước đây tôi đối xử không tốt với cậu, xin lỗi cậu, Tống Thời, hãy cho tôi thêm một cơ hội, quay lại có được không?"

Tống Thời hất tay hắn ra: "Không, mà Đơn Hạo, giữa chúng ta từ trước đến nay cũng chẳng có gì cả, cậu từng hẹn hò với tôi sao? Cậu từng làm bạn trai của tôi sao? Cậu từng cho tôi bất kỳ lời hứa hẹn nào về tương lai sao? Cậu không có, chúng ta cùng lắm chỉ là đồng hương tạm thời sống chung trong cùng một thành phố này thôi, cậu bảo tôi quay lại, quay lại đâu? Nơi nào từng là của tôi?"

Đan Hạo: "Tiểu Thời, cậu hiểu ý tôi mà."

Tống Thời: "Tôi hiểu, nhưng chẳng qua là không có người giúp việc miễn phí, cậu không quen thôi. Muốn sống tốt ở đây, tiền thuê nhà, tiền điện nước cũng không ít đâu, không có ai chia sẻ áp lực kinh tế với cậu nữa, mức sống của cậu cũng giảm đi rồi nhỉ? Bây giờ thấy sự nghiệp của tôi có chút khởi sắc, cậu mới nảy sinh ý định đến dỗ dành tôi, Đơn Hạo, là do những năm đó tôi đối xử với cậu quá tốt, tốt đến mức khiến cậu cho rằng tôi không có não à?"

Không đợi Đơn Hạo nói thêm gì, Tống Thời trực tiếp nói: "Còn một câu này nữa, tình cảm đến muộn không bằng cỏ rác, mà tôi cũng không ăn lại cỏ cũ, sau này đừng đến dây dưa với tôi nữa, như vậy chúng ta có thể sống yên ổn, nếu cậu còn dám quấy rầy tôi, vậy thì tôi sẽ cho cậu lên trên mạng, với danh tiếng hiện giờ của tôi, nhất định sẽ đóng cái dấu tên cặn bã lên đầu cậu!"

Đơn Hạo đến thử vai nhân vật phụ là người mẫu, mặc dù có lẽ chỉ xuất hiện vài giây, ban đầu hắn ta muốn thông qua quan hệ của Tống Thời để đi cửa sau. Kết quả là cửa sau này hắn ta đã thật sự bước vào, nhưng chưa kịp thử vai đã bị mời rời đi.

Vai diễn quan trọng Tống Thời không quyết định được, nhưng một vai phụ nhỏ chỉ xuất hiện vài giây thì cậu ta vẫn có quyền quyết định không muốn ai.

Một người nào đó không biết đứng ở đây bao lâu đã chứng kiến toàn bộ quá trình, hắn không nhịn được mà bật cười, lúc này Tống Thời mới chú ý đến người ở góc khuất.

Là một người đẹp trai, nhưng không giống như vẻ đẹp sạch sẽ của Giang Cố, người này đẹp có chút yêu mị, mặc một bộ quần áo có thể đi show diễn bất cứ lúc nào, đôi mắt hồ ly hơi híp lại, cười không có chút gì là xấu hổ khi bị bắt gặp nghe lén chuyện riêng tư của người khác, thấy bị phát hiện, hắn còn thản nhiên bước ra, nói: "Xin lỗi, tôi không cố ý nghe lén, tôi chỉ định đi vòng qua lối này, nhưng các cậu đang nói chuyện, chắn mất đường đi rồi."

Tống Thời cũng không tính là nhân vật công chúng gì, chuyện giới tính bị phát hiện cậu ta cũng không để tâm, trong đoàn làm phim rất nhiều người biết xu hướng tính dục của cậu ta, cậu ta thản nhiên đáp: "Không sao."

Kiều Nhất Dương nghe vậy lại cười: "Đá được cặn bã rồi thì tuyệt đối đừng quay đầu lại, cậu sống tốt hơn anh ta, mới khiến anh ta hối hận đến gan ruột đứt lìa."

Tống Thời vừa nhìn liền biết người kia là người cùng giới, chỉ là trong giới này mỹ thụ quá nhiều, một người có ngoại hình bình thường như cậu ta chỉ có thể dựa vào chính mình, nhưng đối với sự thiện ý mà người khác thả ra Tống Thời vẫn cảm kích nói: "Cảm ơn lời khuyên, yên tâm đi chị gái, tôi sẽ không quay đầu lại đâu, tôi đâu có bị mù."

Vẻ mặt Kiều Nhất Dương cứng đờ: "Chị gái?"

Tống Thời nhìn gương mặt kia, chắc bởi vì gương mặt này mà đối phương bị trêu chọc về giới tính không ít lần, cậu ta lập tức cảm thấy lời mình vừa thốt ra đúng là có chút mạo phạm, vội vàng xin lỗi: "Xin lỗi xin lỗi, thuận miệng thôi, anh trai anh trai, không có gì tôi đi trước nhé, bai."

Lúc quay người đi Tống Thời còn không nhịn được mà tự vỗ vào miệng mình, biên kịch cùng tổ với cậu ta phần lớn đều là nữ, bình thường đùa giỡn gọi nhau là chị em chị em quen miệng, bây giờ cái miệng không có ý tứ này lại chọc vào nỗi đau của người ta rồi.

Kiều Nhất Dương nghiến răng, cái tên này......

Bình Luận (0)
Comment