Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 104

Để có Tư Hành làm phù rể, Đường Minh đã quyết định chọn tháng mười hai để tổ chức hôn lễ. Từ khi gặp lại đến lúc kết hôn, thời gian thậm chí chưa đến một năm.

Việc định ngày cưới sớm như vậy còn có một lý do khác, đó là Tưởng Di đã có thai. Vì vậy, hai người quyết định tranh thủ lúc thai còn nhỏ để làm thủ tục đăng ký kết hôn và tổ chức tiệc cưới.

Bố mẹ hai bên đều rất vui mừng. Hai người là bạn học, coi như đã hiểu rõ về nhau. Điều kiện gia đình hai bên tuy có chút chênh lệch, nhưng đều không phải là những người hà khắc với con cái. Từ lúc đến nhà xin cưới, đính hôn cho đến khi kết hôn, mọi thủ tục đều diễn ra vô cùng thuận lợi.

Đám cưới được tổ chức rất long trọng, bố mẹ hai bên đều mặc trang phục màu đỏ tươi cười hớn hở đứng ở cửa đón khách. Mẹ chồng không ngớt lời khen cô con dâu xinh đẹp như hoa, còn mẹ vợ thì càng nhìn con rể càng thấy ưng ý. Hai người tay trong tay đón khách, khách khứa ai cũng khen rằng đôi này lấy nhau là đúng, sau này sẽ ít mâu thuẫn, thật sự là một gia đình hòa thuận.

Trong phòng trang điểm, sau khi trang điểm cho cô dâu xong, chuyên viên trang điểm thu dọn đồ đạc rời đi. Mấy cô phù dâu đứng bên cạnh, trong đó có một cô em họ thân thiết nhất của Tưởng Di thở dài nói: "Em cứ tưởng chị sẽ thoát khỏi việc bị thúc giục kết hôn, ai ngờ cuối cùng chị cũng không chịu nổi."

Một cô em họ khác đang ngồi trên sofa tự chụp ảnh, nghe vậy liền nhìn cô với vẻ mặt "em thật ngây thơ": "Tình yêu và vật chất luôn phải chọn một trong hai. Nếu không có tình yêu thì chọn vật chất vậy. Nhà họ Đường cũng tốt, tuy có hai anh em nhưng người em cũng không phải là loại ăn bám vô dụng. Anh rể cũng rất giỏi, lại tôn trọng chị nữa. Nhà cửa đều mua sau khi đăng ký kết hôn, còn ghi cả tên của chị. Đấy đều là tài sản sau hôn nhân đấy, sau này cứ thế mà an nhàn làm bà chủ giàu có thì tốt quá rồi còn gì. Lấy chồng rồi thì cũng chẳng ai thúc giục nữa, đợi sinh con xong, cả nhà nội lẫn nhà ngoại tranh nhau bế, cũng chẳng ai giục sinh nữa. Sau này tha hồ mà hưởng thụ."

Cô em họ nhỏ hừ một tiếng, hoàn toàn không đồng tình. Nếu không phải người mình yêu thì dù có sống trong nhung lụa cũng có ý nghĩa gì: "Chị chỉ xem trọng gia cảnh chứ không quan tâm gì đến cái khác. Tóm lại sau này em chỉ kết hôn với người em yêu thôi, chứ không bao giờ vì bị bố mẹ giục mà thỏa hiệp."

Chị họ là người cá tính nhất nhà, độc lập, tự chủ, là một nữ cường nhân ưu tú. Cô cứ ngỡ chị thà sống độc thân một cách tinh tế chứ nhất định không thỏa hiệp với việc bị giục cưới, ai ngờ cuối cùng chị lại thỏa hiệp.

Tưởng Di đang thử đôi bông tai, nghe tiếng lẩm bẩm của cô em họ liền cười nói: "Ai nói là chị thỏa hiệp?"

Cô em họ: "Hả?"

Tưởng Di nhìn mình trong gương, trong bộ váy cưới trắng tinh khôi, nhẹ nhàng đeo đôi bông tai tua rua ngọc trai lên, hơi lắc nhẹ rồi hài lòng mỉm cười.

Cô tháo chiếc kính gọng đen xuống, từ bỏ vẻ yếu đuối, nỗ lực gây dựng sự nghiệp một cách độc lập. Dù bố mẹ có thúc giục đến mức nào cô cũng không hề thỏa hiệp hay qua loa. Tất cả chỉ vì hiện tại, có thể gả cho người mình yêu.

Cô bạn thân duy nhất hiểu rõ mối tình thầm kín bao năm qua của cô, giúp cô đội khăn voan trắng lên, nhìn cô gái sắp trở thành vợ, thành mẹ, liền thấy sống mũi cay cay nói: "Cuối cùng cậu cũng được như ý rồi."

Tưởng Di nhìn chiếc nhẫn trên tay, mỉm cười nói: "Ừ, được như ý rồi."

Cô dâu đang trang điểm, còn chú rể thì đang bận rộn chạy khắp nơi chiêu đãi khách khứa. Để tham dự hôn lễ của hắn, Tống Thư từ nước ngoài cũng đã trở về. Để có đủ số chẳn là số đẹp, Tống Thời cũng bị kéo vào làm phù rể. Đội phù rể sáu người, toàn trai đẹp, khiến khách mời tham dự không khỏi lóa mắt.

Việc sắp xếp chỗ ngồi trong sảnh tiệc là do Đường Triệu, Tống Thời và Cam Thần phụ trách. Còn toàn bộ quy trình của hôn lễ do Tư Hành và Tống Thư đảm nhiệm. Giang Cố chỉ cần đứng bên cạnh Đường Minh thu tiền mừng là được.

Dù là vậy, Tư Hành vẫn không dưới một lần đến xem Giang Cố, sợ cậu mệt vì phải thu tiền.

Tống Thư thấy vậy liền cúi đầu cười: "Một lát không thấy người đã không yên tâm rồi."

Tư Hành: "Sáng dậy sớm, đón dâu lại còn bị náo loạn một hồi, tôi sợ em ấy không chịu nổi."

Tống Thư theo ánh mắt của anh nhìn sang. Chàng trai trẻ đứng bên cạnh Đường Minh dáng người mảnh khảnh, thẳng tắp, mày ngài mắt phượng, so với vẻ non nớt mà hắn từng thấy trong ảnh, hai năm này cậu đã trở nên trầm ổn hơn nhiều, các đường nét trên khuôn mặt cũng càng thêm sắc sảo, khí chất càng thêm nổi bật. Người qua lại, thay vì nhìn chú rể, lại dồn ánh mắt vào cậu nhiều hơn.

Không nhìn thêm nữa, Tống Thư nhanh chóng thu hồi ánh mắt, tiếp tục nói: "Mấy viên kẹo kia cậu ấy thích không? Có mấy vị mới ra đấy, tôi còn mua thêm mấy loại nữa, tôi ăn thấy cũng được."

Trước đó Tư Hành có nhờ hắn mua kẹo ở một cửa hàng kẹo thủ công nước ngoài, địa chỉ cửa hàng đó cũng không dễ tìm, hắn phải tìm mấy lần mới thấy, sau này Tư Hành nói Giang Cố thích, lần này về trong vali của hắn toàn là kẹo của cửa hàng đó.

Tư Hành cười nói: "Cảm ơn, em ấy không thích ăn đồ ngọt quá, kẹo của chỗ đó độ ngọt vừa phải."

Tống Thư cũng cười: "Vậy thì tốt, chỉ là chủ tiệm đó đã lớn tuổi, có lẽ không làm được bao lâu nữa."

Tư Hành: "Giang Cố đang uống thuốc bổ, khi cơ thể khỏe hơn sẽ không dễ bị hạ đường huyết nữa. Trước đây em ấy còn bị đau răng, nên những thứ này phải ăn ít dần."

Tống Thư không nói gì thêm, thấy người dẫn chương trình đến, liền đi cùng để trao đổi về quy trình.

Khi người dẫn chương trình nói về thời gian vào tiệc, Tống Thư lại lần nữa quay đầu. Đúng lúc ấy, Giang Cố đang đứng cạnh Đường Minh dường như cảm nhận được điều gì đó, cậu cũng quay đầu nhìn lại, rồi mỉm cười, đôi mắt cong cong như vầng trăng khuyết, chỉ nhìn một lần thôi cũng đã say đắm lòng người.

Tống Thư lại lần nữa cúi đầu, hắn biết Giang Cố không phải đang cười với hắn, mà là với Tư Hành đang đứng không xa cậu.

Số phận quả là một thứ kỳ diệu. Khi Đường Minh gửi cho hắn bức ảnh chụp chung của hai chàng trai, ngay từ cái nhìn đầu tiên, hắn đã bị thu hút bởi chàng trai đang được Đường Triệu khoác vai, chỉ một cái nhìn đó thôi cũng đủ làm tim hắn lỡ một nhịp.

Ngay sau đó, chưa kịp để hắn hỏi người đó là ai, Đường Minh đã nói Tư Hành đã "đổ" trước một cậu bạn học của em trai mình, vừa gặp đã yêu, nhớ mãi không quên.

Sau này, hắn biết được những động thái theo đuổi của Tư Hành từ Đường Minh, đồng thời cũng biết thêm được rất nhiều thông tin về Giang Cố.

Mỗi khi đến một nơi nào đó, hắn đều mua rất nhiều tấm bưu thiếp xinh đẹp, tìm kiếm những món quà nhỏ lạ mắt. Dù không thích ăn đồ ngọt, hắn vẫn thử qua không ít loại kẹo, chỉ để chọn ra một loại ngọt vừa phải, sau đó gửi đi rất nhiều món quà, chỉ mong có một món có thể đến được tay cậu.

Đợi sau khi hôn lễ kết thúc, hắn sẽ nhanh chóng rời đi lần nữa. Không tiếp xúc, không làm phiền, không có những suy nghĩ không nên có, không nuôi dưỡng những vọng niệm không thể tồn tại. Đó mới là lời chúc phúc tốt đẹp nhất.

Tiếng nhạc đám cưới vang lên, chú rể nắm tay cô dâu tiến vào lễ đường. Ngoài Đường Triệu cùng phù dâu cầm nhẫn đứng chờ ở bên sân khấu, những phù dâu và phù rể còn lại đều về chỗ ngồi.

Tư Hành rót cho Giang Cố một cốc nước ấm: "Em mệt rồi đúng không?"

Giang Cố lắc đầu: "Không mệt, đây là lần đầu tiên em đi trọn vẹn một đám cưới, thì ra kết hôn lại có nhiều việc như vậy."

Nói rồi, cậu nhỏ giọng ghé vào tai Tư Hành nói: "May mà chúng ta không cần phải tổ chức đám cưới, chỉ tiếc tiền mừng đã gửi đi."

Cậu còn đỡ, ít giao thiệp xã hội, Tư Hành thì khác, bớt đi một đám cưới, không biết sẽ thiệt hại bao nhiêu.

Tư Hành nắm tay cậu sưởi ấm trong lòng bàn tay mình: "Đợi đến mùa xuân chúng ta sẽ đến Úc thăm thầy, sau đó làm một buổi lễ đăng ký kết hôn, sẽ không vất vả như thế này, nhưng quá trình kết hôn cũng không thể thiếu được."

Hôn lễ tiến đến phần đôi bên tuyên thệ, cả hai không còn nói chuyện nhỏ nữa mà quay đầu nhìn lên sân khấu.

Dưới ánh đèn rực rỡ khắp khán phòng, cô dâu vén khăn voan, trao nhẫn, hôn nhau, rồi pháo hoa nổ vang, cả khán phòng vang lên tiếng vỗ tay hoan hô, tiệc cưới chính thức bắt đầu.

Đèn trong sảnh lại sáng lên, nhân viên phục vụ lần lượt bưng đồ ăn lên, lúc này Giang Cố mới nhìn sang Tống Thời đang ngồi bên cạnh mình: "Hôm nay cậu nhập vai gì vậy? Sao im lặng thế?"

Tống Thời liếc trộm anh trai đang ngồi bên phía Tư Hành, nhỏ giọng nói: "Có anh trai ở đây, không dám làm càn."

Giang Cố: "Anh trai cậu về được mấy hôm rồi, mà vẫn không bồi dưỡng được chút tình cảm nào à?"

Tống Thời lại không nhịn được mà liếc trộm một cái, rồi lắc đầu: "Anh ấy đi sớm về khuya, mà chúng tôi lại không ở cùng nhau, hôm nay cũng chỉ là lần thứ hai tôi gặp anh ấy thôi."

Lần đầu là lúc đón ở sân bay, sau đó thì không có sau đó nữa.

Giang Cố vỗ vai cậu: "Có những tình cảm không thể cưỡng cầu, nhưng dù thế nào thì cậu cũng là em trai của anh ấy."

Tống Thời cũng không cưỡng cầu, ngược lại còn cười nói: "Anh trai tôi lấy lại căn nhà cho thuê rồi, vừa mới đưa chìa khóa cho tôi, bảo tôi chuyển vào ở."

Giang Cố: "Vậy thì tốt quá, hai anh em ở cùng nhau, chẳng mấy chốc sẽ bồi dưỡng được tình cảm thôi."

Tống Thời nghe vậy thì thở dài lắc đầu: "Hai ngày nữa anh ấy lại đi rồi."

Nhưng cảm giác vẫn khác, dù anh trai không ở nhà, nhưng cậu ở nhà của anh trai, tại thành phố này, cậu dường như cũng có một ngôi nhà.

Sau khi nghi thức trên sân khấu kết thúc, Đường Triệu chen đến vội vàng ăn vài miếng lót dạ: "Đói chết mất, sao anh trai tớ kết hôn mà tớ lại mệt như chó thế này."

Giang Cố đưa cho hắn một tờ khăn giấy: "Cậu ăn chậm thôi, cẩn thận dầu mỡ dính vào người."

Đường Triệu: "Không chậm được, chị dâu đi thay lễ phục rồi, thay xong tớ còn phải đi theo bọn họ mời rượu."

Sau khi nhét vào miệng một viên thịt, Đường Triệu quay sang nói với Tống Thời: "Lát nữa cậu với Giang Cố cứ tiếp tục ăn tiệc, việc mời rượu thì hai người không cần đi, có anh trai cậu với bọn họ lo rồi, đến lúc đó cậu chỉ cần lái xe đưa bọn họ về là được."

Giang Cố thấy hắn ăn vội quá, lại múc cho hắn một bát chè nhỏ, rồi cũng múc cho Tư Hành một bát: "Anh cũng uống chút đi, rượu kia chắc toàn là nước thôi, sẽ không để các anh uống thật đâu nhỉ?"

Tư Hành: "Đều là nước cả thôi, cùng lắm là gặp phải mấy người thích ồn ào thì uống vài ly thật, cũng không say được đâu."

Giang Cố: "Vậy anh cũng ăn nhiều một chút, đừng uống rượu khi bụng đói."

Tống Thư đứng bên cạnh cười nói: "Đúng là có gia đình rồi có khác, chứ như bọn tôi thì chỉ biết tự mình chăm sóc mình thôi."

Nói rồi hắn cũng tự múc cho mình và Cam Thần đang đứng bên cạnh mỗi người một bát chè.

Giang Cố và Tống Thư không thân thiết lắm, bị trêu chọc cũng không cảm thấy ngại ngùng gì, nhưng dù sao cũng không có giao tình sâu sắc nên cũng không tiện đáp lại một cách đùa cợt.

Tư Hành trực tiếp gắp một đũa thức ăn vào bát của Tống Thư, không khách khí nói: "Ăn của cậu đi."

Nhóm phù rể đông người, mỗi người chia nhau một chút, hơn nữa những người đến tham dự tiệc cưới cũng không có ai thích làm loạn vô cớ, nên việc mời rượu trong cả buổi tiệc cũng không quá tệ, không ai uống say cả, chỉ là trên người có chút mùi rượu mà thôi.

Tiệc cưới kết thúc thì cũng không còn việc gì liên quan đến phù rể nữa. Tống Thời chịu trách nhiệm lái xe đưa anh trai và Cam Thần về, Tư Hành thì đã có tài xế riêng, vì vậy sau khi tiễn hết khách khứa, bọn họ cũng đứng ở cửa nói lời tạm biệt.

Đường Minh một tay khoác lên vai Tống Thư hỏi: "Mấy giờ cậu bay?"

Tống Thư: "Ngày kia."

Đường Minh: "Vậy mai mấy anh em mình ra ngoài ăn một bữa nữa đi, mấy năm rồi không gặp, hôm nay lại bận đến mức không có thời gian nói chuyện với nhau, khó khăn lắm cậu mới về nước một chuyến, phải tranh thủ thời gian tụ tập cho thật vui vẻ."

Tống Thư cười đáp: "Được thôi, mai tôi mời, địa điểm để mọi người chọn."

Tưởng Di đã thay xong quần áo của mình đi tới: "Hôm nay vất vả cho mọi người rồi."

Tống Thư: "Có vất vả gì đâu chứ, cậu mới là người vất vả đấy, sau này cái tên không biết lo này, phải nhờ lớp trưởng chăm sóc rồi."

Đường Minh vỗ một cái vào vai Tống Thư: "Nói ai không biết lo đấy, tôi thấy mỗi cậu là không biết lo thôi, bọn tôi đều đã ổn định hết rồi, mỗi cậu vẫn còn đang bay nhảy, còn nói tôi không biết lo."

Tống Thư xoa vai cười nói: "Đúng đúng, tôi là người không biết lo nhất, thôi thôi được rồi, giải tán thôi, mệt cả ngày rồi."

Giang Cố đứng ở bên xe đợi Tư Hành nói lời tạm biệt với bọn họ, Tống Thư đứng trên bậc thềm nói cười với mọi người một lát rồi quay đầu lại, ánh mắt chạm vào Giang Cố, giơ tay vẫy chào cậu: "Sau này có thời gian thì cùng Tư Hành đến Đức chơi, tôi sẽ chiêu đãi các cậu."

Giang Cố cười gật đầu: "Được ạ."

Tư Hành thấy Đường Minh đã sắp xếp xong mọi việc, cũng không còn gì cần phải giúp nữa, lúc này mới đi xuống bậc thềm: "Chúng tôi đi trước đây."

Nhìn hai người lên xe, nhìn tài xế khởi động, nhìn chiếc xe chạy ra đường lớn, cho đến khi ngay cả bóng dáng xe cũng không còn nhìn thấy nữa, Tống Thư mới thu hồi tầm mắt, đưa chìa khóa xe cho Tống Thời, một tay khoác lên vai Cam Thần, chào tạm biệt Đường Minh: "Bọn tôi cũng đi đây, hai người vào đi, tạm biệt."

Đường Minh ôm vợ mới cưới của mình nhìn theo bóng dáng bạn bè rời đi, rồi hai người nhìn nhau cười, quay người trở lại phòng tiệc đang được thu dọn, đám cưới kết thúc, những việc còn lại chính là cuộc sống.

Bình Luận (0)
Comment