Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 105

Vì mang thai, vợ chồng Đường Minh đã phải hoãn lại chuyến đi tuần trăng mật. Đến mùa hè năm sau, công chúa nhỏ của nhà họ Đường ra đời. Cô bé thừa hưởng những nét đẹp của cả bố và mẹ, xinh xắn như một búp bê. Cả hai gia đình đều nâng niu cô bé như trân bảo, không biết phải yêu chiều đến mức nào cho đủ.

Ngay cả Đường Triệu cũng trở thành một kẻ cuồng cháu gái, số lần đăng ảnh lên mạng xã hội còn nhiều hơn cả bố mẹ ruột của cô bé. Người ngoài không biết còn tưởng đó là con gái của hắn.

Cô bé này còn là một 'fan' nhan sắc, tuy còn bé tí chưa nhìn rõ cái gì, nhưng chỉ cần Giang Cố có mặt, cô bé nhất quyết không để ai khác bế, ngay cả mẹ ruột cũng không. Mỗi lần chọc cô bé khóc oà lên, đám người lớn xấu tính lại cười không ngậm được miệng.

Tư Hành trước đó dự định sẽ cùng Giang Cố đi thăm thầy vào đầu xuân. Anh đã liên lạc với gia đình của thầy, biết được sức khỏe của thầy vẫn còn khá tốt, thầy cũng rất nhớ nhung cậu học trò Giang Cố này. Biết được hai người chuẩn bị đến thăm, thầy rất vui mừng.

Nhưng vợ chồng Tưởng Di và mấy người bạn tốt rất muốn đến dự buổi lễ, dù chỉ là một tờ giấy chứng nhận kết hôn mang tính hình thức, không có hiệu lực pháp lý, nhưng ý nghĩa thì cũng giống như việc nhận giấy đăng ký kết hôn thật sự.

Chỉ là lúc đó Tưởng Di đã mang thai lớn, không tiện đi nước ngoài, vì vậy mà ngày đi cứ bị trì hoãn mãi. Đến đầu đông, khi có thể tạm thời buông tay cô bé ra được, lúc này họ mới quyết định thời gian bay đến Úc. Sau khi dự lễ xong, Đường Minh và Tưởng Di sẽ nhân tiện bù lại chuyến trăng mật của mình.

Ở sân bay, một ông lão tóc bạc trắng nhưng khí chất nho nhã đang được cháu trai hộ tống nhìn những hành khách đang lần lượt đẩy hành lý ra. Cậu cháu trai tóc nâu lai Tây nói tiếng Trung lưu loát: "Ông nội, chúng ta thật sự không cần phải viết bảng sao? Người nhiều như vậy, nhỡ đâu sơ sẩy bỏ lỡ thì sao?"

Ông lão cười hiền từ, vỗ nhẹ vào tay cậu cháu trai đang sốt ruột: "Sẽ không bỏ lỡ đâu, chỉ cần cậu ấy vừa ra, cháu sẽ thấy ngay thôi."

Cậu cháu trai chỉ còn biết tiếp tục ngóng cổ nhìn, sợ mình nhìn sót mất người.

Nhưng đợi đến khi người mà họ chờ đợi bước ra, cậu cháu trai lúc này mới hiểu tại sao ông nội nói sẽ không bỏ lỡ, đoàn người kia thật sự quá nổi bật.

Ai nấy chiều cao đều trên 1m8, dáng vẻ và ngoại hình cho dù là một người bị chứng mù mặt Châu Á như cậu cũng có thể nhớ rõ ngay từ cái nhìn đầu tiên. Trong đoàn còn có hai cô gái, một người cao ráo dịu dàng, một người thì có thân hình nóng bỏng quyến rũ, đi đến đâu cũng gần như có tỷ lệ quay đầu nhìn là 100%.

Vừa qua cửa kiểm tra an ninh, Giang Cố đã nhìn thấy thầy giáo trong đám đông. Người thầy trước kia còn có chút tóc đen, giờ đã bạc trắng cả đầu. Nhưng ngoài điều đó ra, dường như năm tháng không để lại quá nhiều dấu vết trên người thầy.

Thầy vẫn đứng thẳng lưng, ánh mắt toát lên vẻ hiền hòa của một người trí thức. Ánh nhìn của thầy đối với cậu vẫn tràn đầy bao dung và yêu thương như ngày nào.

Giang Cố không phải là người dễ dàng bộc lộ cảm xúc ra ngoài, nhưng sau gần bảy năm gặp lại người đã thay đổi cả cuộc đời mình, hốc mắt cậu vẫn không kìm được mà đỏ lên.

Thầy giáo đã đi về phía cậu khi thấy cậu đến gần. Thầy đã già, xương cốt và cơ bắp đều có chút teo lại, hoặc cũng có thể là do Giang Cố đã cao lên. Cậu thiếu niên từng chỉ ngang tầm thầy, giờ đây thầy đã phải ngước nhìn lên rồi.

Nhưng khi thầy đưa tay ra, đứa trẻ đầy gai góc năm xưa vẫn ngoan ngoãn cúi người xuống, để thầy xoa đầu mình.

Thầy giáo cũng rưng rưng nước mắt nói: "Tốt, tốt, Tiểu Cố cũng lớn rồi, dinh dưỡng đã được cải thiện, chiều cao đúng là đã tăng lên không ít, chỉ là gầy quá, trên người không có chút thịt nào."

Giang Cố đợi thầy giáo bỏ tay xuống rồi mới đứng thẳng dậy cười nói: "Đã nhiều thịt hơn trước rồi ạ, thưa thầy, đây là người yêu của con, Tư Hành."

Tư Hành đứng bên cạnh Giang Cố: "Con chào thầy, con luôn nghe Tiểu Cố nhắc đến thầy, con luôn muốn cùng Tiểu Cố đến thăm thầy, nhưng cứ bị trì hoãn mãi."

Thầy giáo nhìn người đàn ông cao lớn cường tráng này gật đầu: "Chuyện tốt không sợ muộn, khó khăn lắm mới đến một lần, lần này ở lại nhà thầy lâu một chút nhé."

Giang Cố lại giới thiệu những người đi cùng mình một lượt, có Đường Minh, Đường Triệu, Tưởng Di, cả Cam Thần là người sống gần nhà, qua lại với Giang Cố ngày càng thường xuyên cũng đến, còn có cả Trình Chanh đặc biệt xin nghỉ phép để đi cùng.

Giang Cố kéo Trình Chanh về phía thầy giáo nói: "Đây là chị gái của con, chị gái khác cha khác mẹ ạ."

Trình Chanh không ngờ thầy giáo của Giang Cố lại đích thân ra sân bay đón, cứ tưởng là phải đến khách sạn cất hành lý rồi mới đến nhà thầy giáo thăm hỏi, nên trang phục của cô có phần tùy ý.

Áo ba lỗ bó sát, khoác ngoài một chiếc áo gió mỏng nhẹ, quần short siêu ngắn, một đôi boots cao đến mắt cá chân, túi da nhỏ đeo chéo, trên đầu còn đội một chiếc kính râm màu trà, trông vừa trẻ trung lại vừa thời trang.

Nhưng khi đối diện với thầy giáo, Trình Chanh lại sợ ăn mặc như vậy có chút không phù hợp, khi Giang Cố giới thiệu cô liền vội vàng kéo áo và quần xuống, hận không thể cúi gập người 90 độ chào hỏi: "Chào thầy, con là Trình Chanh, chị gái của Tiểu Cố ạ."

Thầy giáo bị lời giới thiệu của Giang Cố làm cho ngơ ngác một chút, chỉ cho rằng cậu và cô gái này có quan hệ tốt, cười nói: "Tốt, tốt, đều là những đứa trẻ ngoan cả, ai nấy cũng đều xinh đẹp quá."

Giang Cố khoác tay thầy giáo đi ra ngoài, vừa đi vừa nhỏ giọng nói: "Trình Chanh thật sự là chị gái của con, người đàn ông kia tái hôn, kết hôn với mẹ của chị Trình Chanh, nên con và chị ấy là chị em khác cha khác mẹ."

Trước đó Giang Cố không có ý định nói cho Trình Chanh biết về mối quan hệ của mình và Giang Lâm, là có một ngày cảnh sát tìm đến Trình Chanh, báo rằng Giang Lâm đã rơi vào vòng lao lý vì lừa đảo, bị người ta đuổi nợ nên trượt chân ngã chết.

Cảnh sát không tìm Giang Cố vì mối quan hệ của cậu và Giang Lâm chưa được cập nhật trong hệ thống. Họ đến tìm Trình Chanh vì mẹ cô có quan hệ hôn nhân với Giang Lâm, và vì không liên lạc được với mẹ cô, nên họ phải dựa vào thông tin đăng ký trong hệ thống để tìm Trình Chanh.

Người đã chết rồi, Giang Lâm không có tài sản gì để lại cho ai thừa kế, nên khoản nợ đương nhiên cũng không ai phải gánh vác. Cảnh sát chỉ đến để thông báo tin buồn và nhờ gia đình xử lý hậu sự cho người đã khuất.

Với người cha dượng mà cô chưa gặp mặt nhiều lần này, Trình Chanh đương nhiên chẳng có chút tình cảm nào, thậm chí vì mối quan hệ với mẹ mình mà cô còn thấy phản cảm và ghét bỏ hơn cả người xa lạ. Nhưng dù thế nào thì người cũng đã chết rồi, bỏ chút tiền ra hỏa táng, rồi tùy tiện tìm một chỗ mà chôn cất, Trình Chanh cũng không nói là không quan tâm.

Sau khi hỏi rõ về địa điểm nhận xác, Trình Chanh nói mình sẽ xử lý nhanh nhất có thể rồi tiễn cảnh sát đi.

Giang Cố nghe thấy động tĩnh ở cửa liền đi ra xem xét tình hình, cậu nghe thấy hết mọi chuyện. Trình Chanh thở dài một hơi: "Ngày nào cũng toàn là chuyện, chết rồi thì cũng tốt, ít nhất sau này sẽ không đến gây chuyện nữa."

Giang Cố nói: "Em sẽ lo liệu, hậu sự của ông ta, để em xử lý."

Trình Chanh đang định quay người vào nhà thì ngạc nhiên hỏi: "Cậu lo cái gì chứ? Chuyện này có liên quan gì đến cậu đâu."

Nói xong Trình Chanh như ý thức được điều gì đó, cô há hốc miệng, rồi hơi nhíu mày nghi ngờ, ánh mắt không xác định hỏi lại với vẻ mặt trợn tròn: "Hả?"

Giang Cố cười với cô: "Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng chính là máu chó như vậy đó, trước đây em không hề biết, từ khi em có ký ức đến giờ, em chưa từng gặp ông ta, ngay cả khi ông nội em chết ông ta cũng không quay về. Là lần trước em kiện mẹ chị, em mới biết hóa ra cha dượng của chị chính là bố em. Em không có ý định nhận ông ta, nhưng bây giờ ông ta chết rồi, vậy thì đây là việc mà em nên đứng ra lo liệu, vẫn là em xử lý thì hơn."

Trình Chanh có chút choáng váng, mối quan hệ này cô còn chưa kịp hiểu rõ, nhưng cô vẫn đi cùng Giang Cố đến nhận thi thể. Sau khi hỏa táng xong, Giang Cố mua một tấm bia rẻ nhất, đặt một cách đơn giản rồi không có ý định quan tâm đến nữa.

Tư Hành cầm ô che nắng cho Giang Cố, Trình Chanh đi bên cạnh, quay đầu nhìn tấm bia còn rất mới, trên bia chỉ có tên của Giang Lâm, ngoài ra ngay cả một tấm ảnh cũng không có, chứ đừng nói đến những thông tin như ngày sinh hay con cái.

Có thể thấy Giang Cố hoàn toàn không muốn dính dáng gì đến người kia.

Trình Chanh cười, đột nhiên gọi: "Tiểu Cố."

Giang Cố quay đầu lại, ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc: "Hả?"

Trình Chanh bước đến: "Về mặt pháp luật thì không có chuyện cắt đứt quan hệ. Dựa theo mối quan hệ không thể cắt đứt này, bố cậu và mẹ tôi một lần nữa tạo dựng gia đình, vậy thì tôi và cậu chính là chị em rồi, dù không chung sổ hộ khẩu thì mối quan hệ này vẫn tồn tại, vậy nên, gọi chị đi."

Giang Cố ngẩn người một lát, Trình Chanh thì nheo mắt lại, vẻ mặt đe dọa như thể cậu mà không gọi thì đừng trách. Cậu không nhịn được mà nghiêng đầu cười một tiếng: "Chị."

Trình Chanh hài lòng gật đầu, rồi nhìn sang Tư Hành, một lần nữa nhướn mày.

Tư Hành một tay ôm vai Giang Cố, không hề miễn cưỡng, cười nói: "Chị."

Sau ngày hôm đó Trình Chanh có thêm một người em trai, một người không hề có chút quan hệ máu mủ nào với cô, nhưng lại có mối liên kết vô cùng chặt chẽ. Trong thành phố xa lạ này, cô không còn đơn độc nữa.

Ngay cả chính cô cũng không ngờ rằng, đời này cô lại có thêm một người thân, một người coi cô như gia đình.

Giang Cố cũng không ngờ rằng, mối quan hệ thân thích của cậu vẫn chưa bị đứt đoạn. Tiếng gọi 'chị' này, khiến cậu thật sự có thêm một người nhà, đó là thứ tình cảm gia đình mà ngay cả Tư Hành cũng không thể mang lại được.

Giang Cố đơn giản giới thiệu mối quan hệ giữa mình và Trình Chanh, thầy giáo nghe xong khẽ thở dài một tiếng: "Như vậy cũng tốt, sau này hai chị em nương tựa vào nhau, cuộc sống sau này sẽ càng ngày càng tốt hơn."

Ông nội đang nói chuyện với người khác ở phía trước, cậu cháu trai cười hì hì ghé vào bên cạnh Trình Chanh: "Để em đẩy cho, để em đẩy cho, việc nặng nhọc này để em là được rồi."

Trình Chanh nhìn cậu: "Tiếng Trung của em khá tốt đấy."

Dương Phàm nói: "Ở nhà em đều phải nói tiếng Trung tuy mẹ em nói tiếng Trung không được tốt lắm. Chào chị, em có tên tiếng Trung, tên là Dương Phàm, chữ Phàm trong 'thuận buồm xuôi gió', chị cũng có thể gọi em là Hàng Hàng."

Trình Chanh: "Giương buồm ra khơi?"

Dương Phàm lập tức cười như hoa nở: "Đúng! Chính là ý nghĩa đấy, chị thật thông minh!"

Trình Chanh thấy cậu ta tươi cười rạng rỡ, tuy không hiểu cậu ta đang ngốc nghếch cười cái gì, nhưng vẫn bị lây nhiễm mà cười theo. Tên nhóc tóc xoăn tít này cứ líu ríu như chim, thật sự không kế thừa được chút nào khí chất nho nhã, dịu dàng của thầy giáo Giang Cố cả.

Đoàn người của họ quá đông, dù nhà thầy giáo rất lớn, thì cũng không có đủ phòng để ở, cuối cùng vẫn quyết định ở khách sạn. Thầy giáo tuổi đã cao, sau khi ra sân bay đón người thì không còn sức để bận bịu nữa, Dương Phàm chủ động gánh vác nhiệm vụ tiếp đón.

Sau khi trò chuyện một hồi, họ mới biết Dương Phàm đã hai mươi lăm tuổi rồi, còn lớn hơn Giang Cố hai tuổi, nhưng mái tóc xoăn màu nâu, cộng thêm vẻ ngoài lai Tây, thật sự trông rất trẻ, nhìn có cảm giác còn nhỏ hơn cả Giang Cố.

Tuy tuổi không còn nhỏ, nhưng công việc làm hướng dẫn viên du lịch thì cậu ta lại làm vô cùng tròn vai. Vợ chồng Đường Minh đến đây để hưởng tuần trăng mật, Dương Phàm thức đêm làm một bản hướng dẫn du lịch địa phương, rồi để họ thoải mái tận hưởng thế giới riêng của hai người.

Giang Cố đến đây là để thăm thầy, cũng không vội đi chơi, mỗi ngày đều đến nhà thầy, cùng thầy nói chuyện, hoặc cùng thầy vẽ vời viết lách.

Tư Hành đương nhiên là Giang Cố ở đâu thì anh sẽ ở đó, thầy giáo cũng rất thoải mái, kể rất nhiều chuyện hồi Giang Cố còn nhỏ, Tư Hành nghe rất chăm chú, những quá khứ mà anh chưa từng được tham gia, đều có thể được phác họa lại trong đầu qua lời kể của thầy.

Một Giang Cố non nớt, ngây ngô, gai góc nhưng lại mang bản tính lương thiện và biết ơn, nghe thầy kể về những chuyện đã qua, sự yêu thương và xót xa trong mắt Tư Hành trào dâng mãnh liệt, tràn đầy đến mức muốn trào ra.

------------

*Từ "楊帆" (yáng fān): Dương Phàm có nghĩa là giương buồm.

*Câu "揚帆起航" có nghĩa là giương buồm ra khơi.

 (yáng): Giương lên, kéo lên (thường dùng để chỉ việc kéo buồm lên)

 (fān): Cánh buồm

起航 (qǐ háng): Khởi hành, ra khơi

Bình Luận (0)
Comment