Lúc hai người về đến nhà đã hơn 10 giờ. Bình thường, giờ này Giang Cố đã tắm rửa xong và nằm trên giường chuẩn bị chìm vào giấc ngủ. May là chiều nay cậu đã ngủ khá lâu, nên giờ cũng không thấy buồn ngủ lắm.
Tư Hành cất nồi canh phổi heo mà họ mang về từ nhà họ Đường vào tủ lạnh, rồi quay sang nói với Giang Cố: "Sáng mai uống canh này nhé, tôi sẽ làm thêm một chiếc bánh trứng, được không?"
Giang Cố dựa vào ghế sofa, vừa vuố.t ve Guli vừa gật đầu: "Được, em thế nào cũng được."
Sau khi cất canh xong, Tư Hành nhìn đồng hồ: "Đi tắm rồi đi ngủ thôi, muộn lắm rồi."
Mặc dù Giang Cố không buồn ngủ, nhưng cậu vẫn cảm thấy mệt mỏi, không muốn động đậy. Cậu nhìn Guli một lúc, thấy Tư Hành đi ra ban công chuẩn bị thu quần áo, liền giơ tay về phía anh: "Kéo em một cái đi."
Tư Hành dừng bước, vòng qua bàn trà, đi đến bên sofa. Bàn tay ấm áp của anh nắm lấy tay Giang Cố, những ngón tay mảnh khảnh của cậu bị bao trọn trong lòng bàn tay anh. Chỉ cần một chút lực nhẹ, anh đã kéo được cậu đứng dậy.
Giang Cố mượn lực đứng lên, tay kia khẽ vịn vào vai Tư Hành. Đợi đến khi đứng vững, cậu mới buông tay anh ra, sau đó mỉm cười: "Em đi tắm đây."
Tư Hành khẽ ừ một tiếng, đứng yên tại chỗ không nhúc nhích. Hơi ấm còn vương lại trên lòng bàn tay và cảm giác từ vai khiến anh không nhịn được mà nhớ lại. Anh nhẹ nhàng chạm vào nơi Giang Cố vừa chạm qua, đôi mày dần giãn ra, bất giác nở nụ cười.
Giang Cố ngày càng thoải mái với anh. Trước đây, những sự tiếp xúc như thế này, anh thậm chí còn không dám nghĩ tới. Vậy nên, bây giờ đối với Giang Cố, chắc hẳn anh không còn là một người chủ nhà xa lạ và khách sáo nữa.
Rời khỏi phòng khách, bước vào phòng thay đồ, Giang Cố nhìn bàn tay mình. Trước đây khi Tư Hành tập gym, cậu đã thấy dáng người của anh rất chuẩn. Hai lần Tư Hành bế cậu đến bệnh viện và từ bệnh viện về nhà cũng cho cậu cảm nhận rõ ràng cơ thể tràn đầy sức mạnh của anh.
Nhưng lần đầu tiên trực tiếp chạm vào, cảm giác... thật ngoài sức tưởng tượng.
Giang Cố là người rất có kế hoạch. Cậu sẽ không ngồi im chờ đợi một cách thụ động, nhưng cũng sẽ không quá chủ động đặt mình vào vị trí để người khác lựa chọn. Vì thế, bước đầu tiên trong việc phát triển tình cảm là từ từ thích nghi với những tiếp xúc thân thể.
Sau khi tắm xong, Giang Cố soi mình trong gương, cậu nghĩ mình cần phải bồi bổ thêm, gầy quá không đẹp. Tóc cũng dài rồi, nên đi cắt bớt. Thời tiết miền Bắc khô hanh, nhất là khi luôn ở trong phòng điều hòa, cần chăm sóc da cơ bản.
Muốn đẹp là phải biết chăm sóc. Ngoại hình cậu vốn đã có lợi thế sẵn từ đầu, dĩ nhiên không thể bỏ phí, vì rõ ràng đây là một xã hội coi trọng ngoại hình.
Kịch bản tiếp theo cũng cần sớm chuẩn bị, cậu phải tích lũy nhiều tiền hơn. Một tài khoản tiết kiệm đầy đủ là sự đảm bảo vững chắc và là lối thoát tốt nhất.
Ngoài ra, thỉnh thoảng có thể gặp Tư Hành ở nơi khác ngoài trong nhà để giữ cảm giác mới mẻ, một chút kí.ch thích về thị giác cũng cần thiết. Nếu cứ giữ mãi hình ảnh quen thuộc ở nhà, rất dễ gây mệt mỏi.
Mặc dù gần nhà có tiệm cắt tóc, nhưng Giang Cố vẫn đến khu thương mại ở trung tâm thành phố. Cậu không biết cụ thể công ty của Tư Hành ở đâu, nhưng cậu nắm được đại khái khu vực.
Sau khi bàn bạc với thợ cắt tóc về kiểu tóc cậu muốn, Giang Cố nhìn đồng hồ và gửi tin nhắn cho Tư Hành: "Anh có bận không?"
Tư Hành đang họp, vừa nghe báo cáo từ các bộ phận vừa lập tức trả lời: "Không bận, có chuyện gì sao?"
Giang Cố: "Em ra ngoài mua đồ, tiện cắt tóc luôn. Em nhớ công ty anh ở gần đây, em sắp cắt xong rồi, anh có muốn ăn trưa cùng em không?"
Đừng nói là đang ở gần đây, dù Giang Cố có đang ở nhà, thì chỉ cần cậu muốn, Tư Hành cũng không ngại chạy về cùng ăn trưa với cậu, nên anh đồng ý ngay không chút do dự: "Được, em đang cắt tóc ở đâu? Để tôi qua đón."
Giang Cố gửi định vị: "Công ty anh ở đâu vậy? Khoảng hai mươi phút nữa em sẽ xong, không thì em qua tìm anh."
Nơi Giang Cố cắt tóc cách công ty của Tư Hành không xa, cũng ở trong cùng khu thương mại. Tư Hành gửi lại định vị, Giang Cố nhận được và đáp lại. Một lát sau, Tư Hành gửi thêm một tấm ảnh.
Giang Cố mở ra, hóa ra là bản đồ vẽ tay. Có thể thấy Tư Hành có chút kỹ năng vẽ, những đường nét đơn giản nhưng rất sinh động, đánh dấu rõ các tòa nhà xung quanh, dễ hiểu, đến người mù đường cũng tìm được.
Giang Cố mỉm cười, sự tỉ mỉ của Tư Hành luôn thể hiện ở những điều cậu không ngờ tới.
Giang Cố với mái tóc hơi dài trông có vẻ lười biếng, u sầu, mang đến một cảm giác mong manh dễ vỡ, khiến người ta không khỏi muốn bảo vệ.
Khi tóc được cắt ngắn, những đường nét ưu tú trên gương mặt cậu lộ rõ, mang đến vẻ tươi sáng, trắng trẻo, thêm vào đó là nét thanh xuân rạng rỡ, đẹp đến chói mắt.
Cậu chỉnh lại mái tóc và những sợi tóc mái còn vương trên mặt, hài lòng với kiểu tóc mới của mình. Cậu từ chối lời đề nghị chụp ảnh miễn phí của thợ cắt tóc, thanh toán và rời đi.
Theo bản đồ vẽ tay của Tư Hành, Giang Cố dễ dàng tìm đến tòa nhà văn phòng của anh. Khi lên đến tầng mười hai, cô gái tiếp tân ngẩng đầu nhìn cậu, thoáng ngẩn người rồi nhanh chóng đứng dậy: "Xin hỏi anh là Giang tiên sinh phải không?"
Giang Cố gật đầu: "Đúng rồi, tôi là Giang Cố, tôi đến tìm sếp của các cô."
Cô gái tiếp tân lập tức dẫn đường, đưa cậu qua một bên, rồi lên thang máy nội bộ lên tầng mười lăm. Chắc hẳn thư ký đã được dặn trước, nên đã trực tiếp dẫn cậu vào văn phòng của Tư Hành: "Sếp đang họp, khoảng mười phút nữa là kết thúc, cậu ngồi đây đợi một chút nhé."
Giang Cố mỉm cười: "Cảm ơn cô."
Thư ký rời đi, không lâu sau, cô mang một cốc nước ấm vào, rồi đóng cửa văn phòng, để lại Giang Cố một mình chờ đợi.
Giang Cố nhìn quanh văn phòng của Tư Hành. Văn phòng khá rộng, có một bức tường kính lớn nhìn xuống bên dưới. Do tầng không quá cao nên có thể thấy rõ người đi đường và xe cộ phía dưới.
Cậu không nhìn ngó lung tung mà lấy điện thoại ra tra cứu nhà hàng gần đó, xem lát nữa nên đi đâu ăn trưa.
Chẳng mấy chốc, Tư Hành đã mở cửa bước vào, còn sớm hơn dự kiến 10 phút. Vừa nhìn thấy cậu, vẻ mặt anh lập tức dịu đi, nở nụ cười: "Đợi lâu chưa?"
Giang Cố nói: "Không lâu lắm, em cũng vừa mới đến, anh họp xong rồi à?"
Tư Hành gật đầu, thấy mái tóc ngắn của cậu, lộ ra vầng trán đầy đặn và đường nét cổ tuyệt đẹp, suýt chút nữa anh đã không thể rời mắt. Cố gắng kiềm chế cảm xúc, Tư Hành nhanh chóng chuyển hướng sự chú ý: "Trưa nay em muốn ăn gì? Ở gần đây có vài nhà hàng khá ổn."
Giang Cố mỉm cười nói với anh: "Em cứ nghĩ anh sẽ khen kiểu tóc mới của em trước chứ."
Tư Hành dời ánh mắt về, nhìn cậu không hề kiêng dè, ánh mắt đầy vẻ ham muốn: "Rất đẹp, người đẹp, để kiểu tóc nào cũng đẹp."
Lúc này Giang Cố mới hài lòng, nghĩ một chút rồi nói: "Công ty anh có căng-tin mà, hay là mình ăn ở đó đi? Đỡ phải đi ra ngoài nữa, trời nắng quá."
Chuyện này Tư Hành tất nhiên sẽ chiều theo ý cậu. Căng-tin ở công ty họ là một căng-tin nhỏ nhưng thức ăn nấu khá ngon, quan trọng nhất là sạch sẽ. Xác nhận Giang Cố muốn thử bữa ăn ở căng-tin, Tư Hành liền bảo thư ký gửi thực đơn hôm nay qua cho cậu.
Giang Cố cầm điện thoại của anh, xem qua thực đơn rồi chọn một phần đậu phụ thịt băm, một phần trứng hấp và rau xào thanh đạm: "Là đặt món rồi mình mới đi căng-tin phải không?"
Tư Hành: "Thư ký sẽ mang lên đây, không cần đi căng-tin, mình ăn ngay tại văn phòng."
Giang Cố gật đầu, bước đến bên cửa sổ nhìn xuống: "Nếu buổi tối phải tăng ca, xung quanh tối đen như vậy, anh ở một mình trong văn phòng lớn thế này, có sợ không?"
Tư Hành quay ghế lại nhìn cậu, cười nói: "Sao lại sợ được, em sợ bóng tối à?"
"Chắc là di chứng của phim kinh dị văn phòng? May mà em không phải tăng ca trong cao ốc." Giang Cố vừa nói vừa cười, cảm thấy mình thật may mắn khi có thể sống bằng đam mê.
Tư Hành vừa định nói gì đó thì nghe Giang Cố kêu lên một tiếng, tay không ngừng dụi mắt.
Tư Hành vội đứng lên ngăn cậu lại: "Sao thế, mắt bị gì à?"
Giang Cố: "Không biết có phải tóc rụng vào mắt không nữa, em thấy hơi đau."
Tư Hành một tay nâng mặt cậu lên, tay kia vạch mắt cậu ra xem: "Đừng cử động, để tôi xem nào."
Mắt trái của Giang Cố nhói đau, đỏ ửng cả lên, bị vật lạ kí.ch thích khiến mắt không ngừng chảy nước, nhắm mắt thì có thứ gì đó cấn khó chịu, mà mở mắt lại không nổi.
Tư Hành cẩn thận xem xét, thấy thật sự có một sợi tóc nhỏ rơi vào: "Tôi thấy rồi, tôi sẽ lấy ra cho em, đừng dụi nữa."
Nói rồi anh mở ngăn kéo lấy ra một chai thuốc nhỏ mắt, rút thêm vài tờ giấy, nâng cằm cậu lên để cậu hơi ngửa đầu: "Tôi nhỏ thuốc vào mắt em, lát nữa sẽ ổn thôi."
Giang Cố ngửa đầu, để yên cho Tư Hành nhỏ thuốc vào mắt mình, nước thuốc mát lạnh rơi vào mắt đang đau nhói, giảm bớt cảm giác khó chịu do sợi tóc gây ra.
Sau khi sợi tóc được rửa trôi ra ngoài mắt, Tư Hành dùng giấy nhẹ nhàng lau đi, cẩn thận lấy sợi tóc nhỏ ra.
Cảm giác khó chịu biến mất, Giang Cố mới nhìn rõ người trước mặt.
Tư Hành đứng ở bên cạnh, một nửa người anh chìm trong ánh nắng rực rỡ, nửa còn lại ở trong bóng tối, hai người gần nhau đến mức hơi thở ấm áp của anh phả lên má cậu. Bàn tay rộng ấm áp của anh đang nâng mặt cậu, cậu chỉ cần ngẩng lên là có thể nhìn thẳng vào mắt anh, trong mắt anh phản chiếu hình ảnh của chính cậu.
Lần đầu tiên nhìn gần như vậy, Giang Cố mới phát hiện mắt của Tư Hành không phải đen thuần như cậu nghĩ, mà là một màu nâu rất đậm, viền ngoài là một lớp đen sẫm, khiến đôi mắt của anh có vẻ sáng rực.
Lông mi anh không quá dài nhưng rất dày, nhìn có vẻ cứng, vì không phải kiểu cong vút, càng làm cho đôi mắt anh thêm phần sắc bén, tinh anh.
Sống mũi cao thẳng như hình mẫu điển hình, khiến cho ngũ quan của anh trở nên sâu sắc.
Tư Hành rất đẹp trai, đây là điều Giang Cố đã nhận ra ngay từ lần đầu gặp mặt. Nhưng lần đầu tiên nhìn gần và kỹ lưỡng thế này, cậu nhận ra vẻ đẹp của anh không phải là kiểu ngạc nhiên ban đầu rồi nhạt dần, mà là càng nhìn càng thấy cuốn hút.
Ánh mắt tiếp tục di chuyển xuống, là đôi môi mỏng hơi đỏ, khoảng cách quá gần, gần đến mức Giang Cố chỉ cần hơi nghiêng người là có thể chạm vào.
Cậu nhắm mắt lại, vừa xoa dịu cơn đau trong mắt, vừa nghĩ thầm, nếu cậu hôn anh lúc này, không biết phản ứng của Tư Hành sẽ thế nào, liệu anh có đẩy cậu ra như gặp phải kẻ thù không.
Khuôn mặt của Giang Cố rất nhỏ, nhỏ đến mức Tư Hành chỉ cần một tay là có thể nâng trọn, trắng như ngọc, mịn màng như sứ, gần thế này mà không thấy chút tì vết nào. Chàng trai khiến anh yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên, giờ đây đang ở trước mặt anh, trong lòng bàn tay anh, ngửa mặt nhắm mắt, hoàn toàn không phòng bị.
Tim Tư Hành đập thình thịch, chỉ cần anh cúi đầu, chỉ cần một cái cúi đầu nhẹ thôi, là anh có thể chạm vào đôi môi của cậu, có thể thỏa mãn khát vọng và mong mỏi không ngừng lớn lên trong lòng từ lần đầu gặp cậu đến giờ.
Tư Hành như bị trúng tà, ngoài nhịp tim của mình, anh chẳng nghe thấy gì khác, trong đầu chỉ còn một suy nghĩ, hôn cậu.
Suy nghĩ ấy như một cái cây lớn mọc rễ trong lòng, bất chợt được tiếp thêm dưỡng chất, liền mặc sức mà lớn lên, không gì có thể ngăn cản nổi.
Đúng lúc ấy, thư ký gõ cửa bước vào, nhìn thấy hai người đang đứng cạnh bàn làm việc, bước chân khựng lại.
Giang Cố mở mắt quay lại nhìn, thư ký khẽ nói lời xin lỗi rồi lại đóng cửa ra ngoài, đứng ở cửa bình tĩnh lại.
Hình như cô vừa bắt gặp cảnh tượng không nên nhìn. Vị sếp cao lớn đẹp trai của cô lại đang giữ chặt khuôn mặt của mỹ nhân ấy bên cạnh bàn làm việc, ép người ta đến mức bật khóc!
Chà, sếp cũng biết chơi thật!