Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 39

Nhìn cánh cửa bị đóng lại một lần nữa, Giang Cố cũng không suy nghĩ nhiều, cậu quay sang Tư Hành nói: "Anh có việc cần giải quyết phải không? Anh cứ làm đi, không cần lo cho em đâu."

Tư Hành lấy lại bình tĩnh, kéo cậu lại: "Để tôi xem mắt em đã, vẫn còn đỏ, tôi nhỏ thêm chút thuốc nhỏ mắt cho đỡ khô."

Giang Cố ngẩng đầu lên, chờ Tư Hành nhỏ thêm thuốc nhỏ mắt, rồi cậu mới trở lại sofa ngồi xuống, nhắm mắt lại, đợi cho mắt tự hồi phục.

Tư Hành ra khỏi văn phòng, khi quay lại, anh mang theo hai suất cơm, thức ăn đựng trong những hộp màu sắc tươi sáng, vàng nhạt và xanh tươi bày biện trông rất ngon mắt.

Bàn làm việc rất rộng, không tiện để ăn, nên Tư Hành đặt thức ăn lên bàn trà.

Ngửi thấy mùi thơm, Giang Cố mở mắt ra, tò mò nhìn các món trên bàn trà: "Đây là hộp cơm của anh hay là căng tin của các anh đều dùng loại này?"

Tư Hành: "Đều dùng loại này, hộp này dễ rửa hơn loại khay."

Giang Cố: "Nhìn không giống kiểu cơm đại trà." Nhìn tinh tế hơn nhiều so với căng tin trường cậu.

Tư Hành đưa đũa cho cậu: "Thử xem, vì phải phù hợp với nhiều người nên không quá nhạt."

Giang Cố cầm bát lên, gắp miếng đậu phụ sốt thịt bằm đầu tiên, rồi gật đầu với Tư Hành: "Vị ổn, vừa miệng."

Đậu phụ là loại rất khó thấm gia vị, nếu nhạt quá thì không ngon.

Tư Hành lại dụ dỗ cậu ăn một miếng sườn, còn cá thì anh không ép, dù cá kho ở căng tin ăn được nhưng nhiều xương, anh không muốn cậu bị hóc.

Có Giang Cố cùng ăn, Tư Hành ăn nhiều hơn bình thường một chút, anh ăn hết chỗ Giang Cố không ăn nổi rồi nói: "Lát nữa em qua phòng nghỉ ngủ đi, buổi trưa nắng lớn, nóng lắm."

Giang Cố từ chối: "Lát nữa em gọi xe về đến tận cửa nhà, không cần đi bộ, về nhà ngủ vẫn thoải mái hơn."

Dù Tư Hành rất muốn Giang Cố ở lại với mình, nhưng anh không dám ép, sợ cậu ở đây sẽ không thoải mái, nên nói: "Vừa mới ăn no, nghỉ ngơi một lát, lát nữa tôi để tài xế đưa em về."

Giang Cố: "Tài xế? Anh có tài xế à?"

Cậu luôn nghĩ Tư Hành tự lái xe.

Tư Hành cười: "Tất nhiên là có, chỉ là tôi thích tự lái xe hơn, tự mình lái xe thì sẽ tiện hơn, tài xế thỉnh thoảng được dùng để đưa đón khách hoặc làm vài việc lặt vặt."

"Vậy được, lát nữa làm phiền tài xế của anh đưa em về."

Giang Cố nói rồi cầm túi đồ bên cạnh lên, lấy ra vài thứ cậu mua hôm nay: "Anh có dùng mấy thứ này không? Đây là sữa rửa mặt, đây là nước hoa hồng và kem dưỡng, em mua hai bộ, lát nữa về em sẽ để trong phòng tắm của anh."

Tư Hành không quen dùng mấy thứ này, anh thường chỉ rửa bằng nước sạch.

Nhưng Giang Cố mua thì anh chắc chắn sẽ dùng.

Trước đây anh không để ý, anh lớn hơn Giang Cố tám tuổi, có lẽ thật sự cần chăm sóc da, lỡ sau này cậu chê anh già thì sao. Tuổi tác không thể thay đổi được, nhưng nếu nhìn trẻ trung thì có thể rút ngắn khoảng cách tuổi tác một chút.

Không biết rằng suy nghĩ của Tư Hành đã đi xa đến vấn đề già nua, Giang Cố cũng không rõ anh đã từng dùng những thứ này chưa, nên cậu giải thích công dụng của từng thứ, rồi nhìn đồng hồ nói: "Em về đây, về nhà còn có thể ngủ trưa."

Tư Hành: "Được, tôi sẽ để tài xế đưa em về."

Anh tiễn cậu xuống tầng, tiễn đến tận gara, nhìn xe chạy đi xa, Tư Hành mới quay lại văn phòng.

Khi Giang Cố về đến nhà, cậu tình cờ gặp Trình Chanh vừa trở về từ chuyến du lịch, hai người gặp nhau ngay tại gara, có lẽ Tư Hành đã dặn trước, tài xế đưa xe thẳng vào gara để Giang Cố không cần đi bộ dưới nắng, sau đó cậu nhìn thấy Trình Chanh đang dừng xe ở chỗ đậu xe bên cạnh.

Giang Cố cảm ơn tài xế xong, đợi anh ta lái xe đi rồi, cậu đi đến chỗ Trình Chanh giúp cô ấy lấy vài cái hành lý: "Lúc đi chị mang nhiều đồ thế này à?"

Trình Chanh cười: "Lúc đi thì nhẹ nhàng thôi, về thì quà đặc sản, quà lưu niệm, còn có mấy cái váy đẹp cũng mua không ít, nên đồ đạc mới nhiều thế này, cậu giúp chị đẩy cái vali này với."

Giang Cố giúp cô đẩy hai cái vali lớn, trên vali còn xếp thêm mấy cái hộp quà, Trình Chanh xách ba cái túi lớn, hai người vất vả đưa đống đồ này lên thang máy.

Trình Chanh thở phào: "May mà gặp cậu, không thì ít nhất chị phải đi hai, ba lượt mới xong."

Nhìn Trình Chanh bị cháy nắng đen đi mấy tông, Giang Cố hỏi: "Chị đi du lịch ở đâu vậy? Biển à?"

Trình Chanh nhìn cánh tay của mình, rồi so với làn da trắng như phát sáng của Giang Cố, cô đau lòng nói: "Chị đi Tân Cương, cậu là da trắng bẩm sinh hay dùng gì đấy? Có cách nào để trắng lại nhanh không?"

Giang Cố không giúp gì được, cậu trắng bẩm sinh, chỉ bị cháy nắng, bong tróc chứ không đen: "Chị ở trong văn phòng một thời gian thì chắc sẽ trắng lại thôi, Tân Cương có đẹp không?"

Trình Chanh vẫn còn dư âm phấn khích của chuyến du lịch, khuôn mặt vui sướng nói: "Rất đẹp, dù nắng lớn dễ bị đen, nhưng siêu đẹp, chị nghĩ là đời người nhất định phải đến đó một lần, lúc này có thể tự lái xe trên đường Độc Khố* nữa, cảm giác như rời xa thế tục, cực kỳ sảng khoái."

https://youtu.be/4A90P5UWKEo

( cao tốc Độc Khố Tân Cương dài 561km_ được mệnh danh là đại lộ cảnh quan)

Cô nhìn Giang Cố với thân hình nhỏ bé của cậu, Trình Chanh nói: "Nếu dễ bị say xe thì không khuyến khích, vì đường xa quá, phần lớn thời gian là ngồi trên xe, nhưng thực sự rất đẹp, chị quyết định năm sau sẽ đi một lần nữa."

Giang Cố lớn đến giờ, vẫn chưa từng được đi du lịch, hai mươi mấy năm cuộc đời cậu chỉ có hai nơi, một là ngôi làng nhỏ nơi cậu lớn lên, hai là thành phố Bình Kinh hiện tại.

Nghe Trình Chanh hào hứng kể về những trải nghiệm trong chuyến đi, Giang Cố cũng cảm thấy vui lây, nhìn cô thế này, có lẽ cô đã tạm thời vượt qua được tổn thương từ mẹ mình. Còn mẹ cô hiện tại thế nào thì cậu không hỏi, hà tất phải nhắc đến chuyện không vui khi người ta đang hạnh phúc chứ.

Đến cửa nhà, Giang Cố giúp cô kéo vali vào trong, Trình Chanh nói: "Để chị dọn dẹp xong, lát nữa chị sẽ mang quà qua cho cậu, chị mang nhiều quà lắm."

Giang Cố: "Được, không vội, chị cứ dọn dẹp trước đi."

Về đến nhà, Giang Cố tắm rửa rồi chơi đùa với Guli một lúc, sau đó cậu mơ màng nằm trên sofa ngủ thiếp đi. Không biết đã ngủ bao lâu, cậu bỗng nghe thấy tiếng đập đồ đạc rất mạnh từ phía cửa ra vào.

Giang Cố giật mình tỉnh dậy, hơi ngơ ngác một chút, nhưng tiếng động bên ngoài vẫn tiếp tục, cậu vội vàng đứng dậy, nhìn vào màn hình camera trước cửa, thấy La Oánh Hoa đang đứng trước cửa nhà Trình Chanh, cửa nhà cô ấy mở toang, La Oánh Hoa chính là người đang đập phá đồ đạc.

Giang Cố nhắn tin cho Lưu quản gia, bảo họ nhanh chóng dẫn bảo vệ lên, rồi cậu mới mở cửa bước ra ngoài.

Vừa nhìn thấy Giang Cố, La Oánh Hoa tức giận đến mức gương mặt méo mó. Chỉ là một thằng nhóc, vậy mà lần trước đã lừa của bà ta không ít tiền! Nếu không phải vì cậu ta, bà ta đã không phải bán nhà!

Nếu không phải trong lòng vẫn còn sợ người đàn ông khác trong căn nhà kia, mà cũng vì lần trước mất tiền khiến bà ta đau đến tận xương, chắc giờ bà ta đã xông lên cào nát mặt cái tên mặt trắng ăn bám này rồi.

Thấy cậu cũng đang ở nhà, La Oánh Hoa liền chỉ tay thẳng vào cậu: "Đây là chuyện nhà tôi, tôi cảnh cáo cậu đừng có mà xen vào! Tôi đâu có gây sự với cậu, nếu cậu dám lại gần, tôi sẽ tố cáo cậu vu khống, lừa gạt!"

Giang Cố ôm ngực, tỏ vẻ như sắp phát bệnh, nhìn bà ta: "Các người tới đập phá nhà, làm tôi hoảng sợ, mà nhà này có lắp camera an ninh. Tất cả cảnh đập phá và âm thanh phát ra đều có thể làm bằng chứng."

La Oánh Hoa không dám lại gần, sợ rằng chỉ cần bà ta tiến tới một chút là cậu sẽ ngã xuống đất, lúc đó bà ta có nói gì cũng chẳng ai tin. Vì vậy, bà ta chỉ dám đứng từ xa mắng chửi, những lời lẽ thô tục và khó nghe đến nỗi người luật sư đứng sau bà ta cũng nhíu mày muốn ngăn cản, nhưng chẳng thể chen vào được.

Giang Cố chỉ dựa vào cửa, bình thản nhìn bà ta. Những lời mắng chửi này chẳng bằng một nửa của ông nội cậu, cứ lặp đi lặp lại, tưởng rằng thêm vài câu nhấn mạnh vào cơ quan cơ thể thì sẽ ghê gớm hơn à, thực ra chỉ càng làm bà ta trông càng thấp kém hơn thôi.

Bên trong nhà, Trình Chanh không thể chịu nổi nữa, cô thật sự không chấp nhận được việc một người phụ nữ như thế lại là mẹ của mình. Cô tức giận hét lên và bước ra: "Bà làm loạn đủ chưa! Tôi nói cho bà biết, La Oánh Hoa, tiền của tôi, tôi thà ném cho ăn xin bên đường cũng không cho bà một xu. Nhà của tôi, tôi thà hiến tặng không công chứ không để lại cho bà một viên gạch! Bà cứ làm loạn đi, tôi đã thông báo cho luật sư của mình khởi kiện rồi, cứ chờ ra tòa đi."

La Oánh Hoa giận dữ lao vào định xé cô: "Tao là mẹ mày! Không có tao thì có mày sao! Mày còn dám kiện tao, biết vậy ngày xưa tao nên b.óp ch.ết mày cho rồi! Nuôi cái loại vong ân bội nghĩa như mày, còn không bằng nuôi một con chó!"

Trình Chanh cười lạnh: "Nuôi tôi? Bà đã từng cho tôi uống một giọt sữa chưa, đã từng mua cho tôi một bộ quần áo chưa, thậm chí bà còn mang quần áo mới ba tôi mua cho tôi đi bán lấy tiền! Mỗi khi không vừa ý, bà đánh tôi, chửi tôi, túm tóc tôi đập vào cửa. Từ bé đến lớn, bà mắng tôi là tiện nhân, là đĩ, nói rằng sẽ bán tôi cho kẻ giàu có để lấy tiền, nói còn ít sao!"

Trình Chanh nắm chặt tay La Oánh Hoa đang định đánh cô, tay cô bóp chặt đến mức tưởng như muốn ăn sâu vào da thịt bà ta: "Bà nghĩ tôi vẫn còn là đứa trẻ mà bà muốn đánh thì đánh, muốn mắng thì mắng sao? La Oánh Hoa, tôi đã lớn, bà thì đã già rồi, tôi thà nuôi một con chó còn hơn bỏ tiền cho bà!"

La Oánh Hoa điên cuồng chửi rủa: "Con tiện nhân! Đồ đĩ không biết xấu hổ!"

Ngay lúc Giang Cố định bước tới can ngăn, Trình Chanh đã đẩy mạnh một cái.

La Oánh Hoa bị đẩy va vào tường rồi ngã xuống đất, trong mắt tràn đầy kinh ngạc, hoàn toàn không ngờ Trình Chanh lại dám động thủ đánh mình.

Trình Chanh đứng đó, lạnh lùng nhìn bà ta: "Tôi đã nói rồi, tôi không còn là đứa trẻ mà bà muốn mắng là mắng, muốn đánh là đánh nữa. Bà có biết bao nhiêu năm qua, ba tôi ở nước ngoài đã sống khổ sở như thế nào không? Ông ấy ở cái đất nước xa lạ, không nói được ngôn ngữ, cố gắng hết sức để dành dụm tiền cho tôi, chỉ để tôi có một mái nhà an toàn chắn gió chắn mưa. Còn bà, làm bao nhiêu chuyện ác, giờ lại nhớ ra mình có con gái, muốn tôi nuôi bà, mơ đi!"

Thấy La Oánh Hoa đang vùng vẫy, cố gắng bò dậy, Trình Chanh nhanh chóng bước tới, đẩy người luật sư đứng bên cạnh ra, một tay cô nắm chặt hai tay La Oánh Hoa, tay kia thì bóp chặt cổ bà ta.

Cô dùng sức mạnh đến mức La Oánh Hoa không thể chống cự được, những năm tháng tập gym không phải là vô ích.

Nỗi căm hận dâng trào như muốn hiện hình, Trình Chanh thật sự đã căm thù đến cực độ: "Tôi đã muốn b.óp ch.ết bà từ lâu rồi, ngày xưa bà cũng đã bóp cổ tôi như thế, nếu ba tôi không về kịp, tôi đã bị bà g.iết ch.ết rồi. Bà còn dám tới tìm tôi, bà thật sự không sợ chết, không sợ tôi báo thù sao!"

Trình Chanh bóp chặt, thấy La Oánh Hoa sắp ngạt thở, Giang Cố vội chạy tới kéo cô ra: "Trình Chanh, buông tay! Giết người thì cũng không thể làm ngay trước mặt mọi người như thế này được!"

Bị Giang Cố kéo ra, Trình Chanh theo đó buông tay, La Oánh Hoa vừa được hít thở không khí mới liền gần như lăn lộn mà tránh xa cô, kéo luật sư đến rồi nấp ra sau lưng anh ta, sợ Trình Chanh điên cuồng lại lao đến giết mình.

Luật sư đã sợ đến chết lặng, vẻ mặt hoang mang, chẳng biết làm gì. Anh ta chỉ là một luật sư mới nhận chứng chỉ, La Oánh Hoa thuê anh ta hoàn toàn vì giá rẻ. Ban đầu, anh ta nghĩ đây chỉ là một vụ kiện nuôi dưỡng đơn giản, không ngờ lại phức tạp đến thế, anh ta cũng sợ lắm chứ.

Trình Chanh đứng dậy, nhìn La Oánh Hoa đang nấp sau lưng luật sư: "Chào mừng lần sau lại đến." Nói xong, cô còn cười một cái, nụ cười khiến người ta lạnh cả sống lưng.

Tiếng thang máy vang lên, bảo vệ dưới lầu đã đến, La Oánh Hoa chen lấn qua đám bảo vệ, gần như chạy trối chết vào thang máy, bấm liên tục nút đóng cửa, sợ Trình Chanh đuổi theo.

Luật sư đứng lại nhìn, rồi phát hiện ra người thuê mình đã chạy mất, nuốt nước bọt, cố tránh xa Trình Chanh, vòng qua thang máy khác. Mãi đến khi cửa thang máy mở ra, anh ta mới vội vàng nhảy vào và chạy thoát.

Những bảo vệ vừa lên nhìn nhau, không hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Trình Chanh thở phào nhẹ nhõm, nở nụ cười với họ: "Xin lỗi, tranh cãi gia đình đã giải quyết xong rồi, làm phiền các anh phải lên đây."

Đội trưởng đội bảo vệ nói: "Không sao, không sao, miễn là không có ai bị thương. Nếu có vấn đề gì, cô cứ gọi chúng tôi."

Cả đội bảo vệ lục đục rời đi.

Trình Chanh thở dài nặng nề, dựa vào tường từ từ trượt xuống, ngồi bệt trên sàn nhà.

Giang Cố thấy tay cô run rẩy, không nhịn được mà tiến lại, ngồi xổm xuống theo: "Chị không sao chứ?"

Trình Chanh nhìn cậu cười: "Cậu không sợ sao? Vừa nãy chị thật sự muốn b.óp ch.ết bà ta."

Giang Cố cũng cười nhẹ: "Thật ra cũng khá sảng khoái."

Trình Chanh ngạc nhiên: "Sảng khoái?"

Giang Cố ngồi xuống bên cạnh cô: "Em đã chứng kiến nhiều hoàn cảnh gia đình không hạnh phúc rồi. Họ không thể cắt đứt huyết thống, cũng chẳng thể thay đổi hiện thực, vừa muốn chạy trốn vừa bị trói buộc. Cứ lùi mãi mà cuối cùng chỉ bị bám vào để hút máu. Rõ ràng là có những bậc cha mẹ không xứng làm người, nhưng lại ép con cái của họ phải ngoan ngoãn nghe lời, giống chị vậy, chị tàn nhẫn bà ta sẽ sợ hãi, cứ vậy sau này bà ta thấy chị sẽ sợ, không dám đến nữa."

Trình Chanh nghe xong cười một tiếng, nói: 'Nơi này, chính khu nhà này, trước đây là công trường mà ba chị làm việc, khi đó đang làm đường, còn chưa bắt đầu xây nhà. Chị ở nhà thường xuyên bị đói bụng, bị mẹ đánh, ba chị thật sự không còn cách nào khác, dù biết công trường nguy hiểm nhưng vẫn đưa chị theo. Mỗi ngày ông ấy đều nhắc đi nhắc lại cả chục nghìn lần là đừng chạy lung tung, rồi nhân lúc nghỉ ngơi sẽ bế chị đến chỗ ông ấy làm việc, chỉ vào mảnh đất này và nói, đợi khi con gái lớn lên, ba sẽ dành dụm tiền để mua cho con một căn nhà ở đây, trong căn nhà của con gái, sẽ không ai có thể bắt nạt con được nữa.'"

Trình Chanh nói rồi quay sang nhìn Giang Cố, nước mắt không kiềm chế được mà chảy dài: "Sau đó, ba chị theo đoàn công trình ra nước ngoài. Ở nơi ngôn ngữ không thông thạo, bị người nước ngoài bắt nạt, ba chị phải làm những việc nặng nhọc nhất, nhưng lương lại chẳng được bao nhiêu. Để chị có thể đi học, ngoài giờ làm ở công trình, ông còn phải đi rửa bát ở nhà hàng. Ông chủ nhà hàng là đồng hương, rất tốt với hai cha con chị, còn cho bọn chị ở nhờ khi không có chỗ trọ."

Trình Chanh lau nước mắt: "Ba chị làm việc kiệt sức mà sinh bệnh, rồi gặp tai nạn ở công trường. Lúc đó chị đã vào đại học, dựa vào học bổng và làm thêm, chị có thể tự lo cho bản thân mình. Nhưng rồi ông không còn nữa. Ban đầu, chủ công trình không muốn bồi thường, thậm chí còn định đổ lỗi cho ông và yêu cầu chị phải bồi thường ngược lại. May mắn là chị gặp được một luật sư người Hoa tốt bụng, đã giúp chị kiện tụng, cuối cùng chị cũng nhận được một khoản bồi thường lớn."

Trình Chanh nhìn về phía cánh cửa nhà mình: "Những năm qua, tiền mà ba chị đã tích góp và tiền bồi thường đã giúp chị mua được ngôi nhà này. Chị chỉ muốn nói với ông rằng, ở nơi mà ông từng nhắc đến, chị đã có một ngôi nhà, nơi đó không ai có thể bắt nạt chị được nữa. Nhưng tiếc là, ông không thể nhìn thấy điều đó."

Giang Cố im lặng một lúc, nhẹ nhàng nói: "Ông ấy có thể thấy đấy, chỉ là chúng ta không biết thôi."

Bình Luận (0)
Comment