Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 42

Bên ngoài phòng chăm sóc đặc biệt, Trình Chanh và Tư Hành mỗi người ngồi trên một chiếc ghế. Giang Cố đang ở bên trong, nhưng họ không thể vào gặp. Biết rằng Tư Hành sẽ không rời đi, Trình Chanh chỉ còn cách ra ngoài mua chút đồ ăn, tiện thể mang về cho Tư Hành.

May mà Tư Hành cũng hiểu rằng anh phải ăn no thì mới có sức và tinh thần chăm sóc Giang Cố, nên chẳng cần Trình Chanh thuyết phục nhiều, anh đã ăn hết một bát mì.

Sau khi dọn dẹp xong cái bát trống, Trình Chanh hỏi: "Hôm nay anh định ở đây suốt à?"

"Ừ." Tư Hành gật đầu, nói với Trình Chanh: "Hôm nay phiền cô quá, còn làm lỡ một ngày làm việc của cô. Cô về nghỉ ngơi đi, có tôi ở đây là được rồi."

Không thể vào thăm, nên Trình Chanh ở lại đây cũng chẳng có ích gì: "Trên xe tôi có cái chăn mỏng, tôi đi lấy cho anh. Sáng mai tôi sẽ mang bữa sáng tới, nếu Giang Cố ra ngoài rồi, anh báo tôi một tiếng nhé."

Tư Hành không định làm phiền cô thêm: "Không cần đâu, tôi sẽ gọi trợ lý tới, đợi cậu ấy khá hơn, chúng tôi sẽ mời cô bữa cơm để cảm ơn."

Trình Chanh nhìn về phía căn phòng hồi sức, khẽ thở dài: "Yên tâm đi, Tiểu Cố chắc chắn sẽ không sao đâu."

Bên ngoài phòng hồi sức không chỉ có Tư Hành, mà còn có nhiều người nhà của các bệnh nhân khác. Có người trải chăn nằm dưới sàn, không biết đã chờ bao nhiêu ngày, có người chiếm cả ghế dài ba chỗ, ngủ ngáy vang trời.

Còn có một gia đình rõ ràng là từ xa đến, mang theo cả vali, không nỡ tốn tiền thuê khách sạn nên đành chờ ở ngoài phòng hồi sức, tính toán mỗi ngày bệnh nhân nằm trong đó sẽ tốn bao nhiêu tiền thuốc men đắt đỏ.

Mọi lo âu nổi buồn dường như đều ngưng đọng trong từng góc nhỏ của bệnh viện.

Tư Hành chăm chú nhìn vào cánh cửa phòng chăm sóc đặc biệt, hy vọng giây tiếp theo Giang Cố có thể bình an được đẩy ra.

Đường Triệu và Đường Minh nhận được tin liền vội vàng chạy tới, rõ ràng là vừa từ công ty đến. Đường Triệu vò đầu: "Tình hình thế nào vậy? Viêm ruột thừa sao lại nghiêm trọng như thế? Không phải chỉ cần cắt là xong sao? Sao lại thủng rồi? Nếu đã thủng, chắc chắn là đã phát bệnh một thời gian rồi, không phải chứ, cậu ấy không muốn đến bệnh viện, anh cũng chiều theo à?"

Đường Minh lay Đường Triệu một cái, lúc này Giang Cố còn đang ở trong đó, tình hình vẫn chưa rõ, người khó chịu nhất chắc chắn là Tư Hành. Nói những lời này chỉ khiến Tư Hành càng tự trách.

Chỉ trong một ngày, râu trên mặt Tư Hành đã mọc lởm chởm, thần thái đầy vẻ mệt mỏi: "Không phải đã nói là không cần đến sao, đến cũng không gặp được người."

Đường Minh: "Dù sao cũng phải tới xem một chút. Cậu đã ăn gì chưa? Để tôi đi mua ít đồ cho cậu, có ăn no mới có sức mà chờ."

Tư Hành: "Ăn rồi, hàng xóm kế bên mới vừa đi."

Đường Triệu bám lấy cửa phòng hồi sức, cố nhìn vào bên trong qua cửa sổ nhỏ, nhưng từ ô cửa đó chỉ có thể thấy một hành lang dài, hai bên hành lang là những phòng bệnh đầy thiết bị, tất cả cửa đều đóng kín, không thể nhìn thấy bên trong là gì.

Một y tá vừa đẩy cửa ra, Đường Triệu liền vội vàng hỏi: "Y tá ơi, bạn tôi thế nào rồi? Tên là Giang Cố, một chàng trai rất rất đẹp trai, mới vừa phẫu thuật viêm ruột thừa, tình trạng của cậu ấy ổn không?"

Cô y tá quả thật có chút ấn tượng, vì người này lúc mới được đưa vào, ai rảnh cũng ghé qua xem. Dù sao họ cũng là người thường, cũng có lúc tò mò, muốn xem chàng trai đẹp trai mà đồng nghiệp nói trông như thế nào: "Tình hình của cậu ấy ổn, chỉ cần không sốt hay nhiễm trùng, rất nhanh sẽ được chuyển sang phòng bệnh thường."

Đường Triệu thở phào nhẹ nhõm, bên cạnh các gia đình khác cũng lập tức kéo nhau đến hỏi thăm tình hình người thân của họ. Nhưng mỗi y tá phụ trách một bệnh nhân khác nhau, không phải ai cũng biết, sau khi ngăn cản đám người ồn ào, cô y tá vội vàng rời đi.

Đường Triệu ngồi xuống ghế: "Cũng may, y tá nói không sốt, không nhiễm trùng là không sao, sợ chết khiếp. Đợi cậu ấy ra ngoài, tôi nhất định phải mắng cậu ấy một trận, chịu đựng nhỏ lại thành bệnh nặng!"

May mà tình trạng của Giang Cố không quá tệ, tối hôm sau cậu đã được đẩy ra khỏi phòng hồi sức. Người thì tỉnh nhưng rõ ràng là rất đau, khuôn mặt hiện rõ sự chịu đựng.

Khi đổi giường, dù Tư Hành đã hết sức cẩn thận, nhưng chỉ cần di chuyển nhẹ một chút, Giang Cố đã đau đến tái mặt. Nhìn cậu đau đớn như vậy, Tư Hành tìm bác sĩ hỏi xem có thể dùng thuốc giảm đau hay không, nhưng tiếc là thứ đó cũng không có tác dụng ngay lập tức.

Vừa mới phẫu thuật xong, còn chưa thể ăn uống gì, Tư Hành cẩn thận dùng bông tăm làm ẩm môi cho cậu, rồi lau mặt cho cậu: "Nhắm mắt ngủ một lát đi, ngủ sẽ không còn đau nữa."

Giang Cố chậm rãi lắc đầu, giọng khàn khàn yếu ớt: "Đau quá, không ngủ được."

Dù sức khỏe của cậu vẫn luôn kém, nhưng đây là lần đầu tiên cậu phải làm phẫu thuật. Vết mổ ở bụng đau đớn vô cùng, bên trong lẫn bên ngoài đều đau, cậu không thể tưởng tượng nổi, sau này nếu phải làm phẫu thuật tim, cái loại mổ ngực kia, liệu cậu có chịu nổi hay không.

Tư Hành không thể chịu đau thay cậu, những loại thuốc có thể dùng đều đã dùng, chỉ có thể nắm tay cậu, thỉnh thoảng lau mồ hôi trán vì đau của cậu: "Vậy tôi kể chuyện cho em nghe nhé, phân tán sự chú ý sẽ không đau nữa. Để tôi kể chuyện hồi tôi ở nước ngoài, có lần tôi suýt nữa bị sư tử ăn."

Đến hơn 10 giờ tối, Giang Cố mới được chuyển vào phòng bệnh thường. Tư Hành ngồi bên cạnh nói chuyện với cậu, mãi đến gần 3 giờ sáng Giang Cố mới mệt quá mà thiếp đi.

Trong phòng bệnh chỉ bật một chiếc đèn ngủ nhỏ, yên tĩnh đến mức chỉ nghe được tiếng máy móc hoạt động. Tư Hành nắm tay Giang Cố không hề buông ra, dường như chỉ khi nắm được bàn tay ấm áp và mềm mại của cậu, trái tim hoảng loạn của anh mới có thể bình ổn được.

Lúc đầu Giang Cố nghĩ rằng khi vết mổ lành lại, cơn đau sẽ giảm dần từng ngày, nhưng cậu đã quá ngây thơ rồi. Ngày thứ hai sau khi chuyển vào phòng bệnh thường, cậu đã bị bác sĩ yêu cầu phải đứng dậy đi lại.

Lúc này cậu còn chưa thể ngồi dậy được, bảo cậu xuống giường đi bộ, chẳng phải là lấy mạng cậu sao.

Nhưng việc đi lại là bắt buộc, nếu không đi sẽ có nguy cơ bị dính ruột, nghiêm trọng hơn là phải mổ thêm lần nữa, điều đó còn đau đớn hơn.

Tư Hành dù xót xa nhưng cũng biết đây là việc bắt buộc phải làm, vì thế đợi y tá rút kim tiêm xong, anh cẩn thận bế cậu từ trên giường xuống.

Vừa chạm đất, Giang Cố đã đau đến mức mặt biến sắc.

Đường Triệu đi cùng Đường Minh tới, vừa vào cửa đã thấy Tư Hành nửa đỡ nửa ôm Giang Cố, một tay cậu ôm bụng, tay kia vịn vào lan can hành lang, đau đến mức không đứng thẳng nổi, dưới sự động viên của Tư Hành, từng bước từng bước chậm rãi di chuyển như ốc sên.

Đường Triệu rất nghịch ngợm lấy điện thoại ra quay lại cảnh này: "Xin hỏi nhà văn Giang, cảm giác ngày đầu tiên sau khi sinh mổ thế nào?"

Giang Cố đứng đó hồi lâu, gom hết sức lực mới hét lên: "B.óp ch.ết cậu!"

Gọi là hét, nhưng sức lực yếu ớt đến mức không đến gần sẽ không nghe rõ.

Đường Minh tát một cái vào sau đầu Đường Triệu: "Em thiếu đánh à, hôm nay Tiểu Cố sao rồi, có ổn không?"

Giang Cố lắc đầu đáng thương, đã không còn sức nói chuyện nữa.

Tư Hành chỉ có thể tiếp tục động viên cậu: "Từ đây về lại phòng bệnh là được rồi, cố thêm một chút nữa."

Giang Cố hít sâu một hơi, dồn gần như toàn bộ trọng lượng cơ thể lên người Tư Hành, nhưng dù như vậy, mỗi bước đi vẫn đau đớn không chịu nổi

Tốc độ đi chậm như rùa này trông đau quá, Đường Triệu cũng từng bị mổ viêm ruột thừa, hồi tưởng lại những ngày phải cố gắng đi lại sau khi mổ để giúp thông khí, sợ hãi đến mức không dám nhìn tiếp: "Cậu cứ từ từ đi nhé, tớ về phòng bệnh đợi."

Chỉ vài bước ngắn ngủi, nhưng Giang Cố phải mất hơn hai mươi phút mới về đến phòng, nhưng vẫn chưa thông khí được, cậu chỉ có thể nghỉ ngơi một chút rồi lại phải tiếp tục xuống giường đi lại.

Sau khi chọc ghẹo xong, Đường Triệu vẫn cảm thấy rất đau lòng, đợi đến khi Giang Cố nằm lại lên giường, hắn mới nói: "Cậu bảo tớ phải nói gì với cậu đây, cậu biết viêm ruột thừa có mủ và thủng nguy hiểm thế nào không, có bao nhiêu biến chứng nhiễm trùng đều có thể gây tử vong, đau bụng mà cậu cứ chịu đựng, sống chết không chịu đến bệnh viện? Đến lúc đã thủng rồi, đau như vậy mà cậu vẫn cố gắng chịu?"

Giang Cố nằm trên giường nghỉ một lúc: "Tớ không có, tớ không có đau bụng, tớ nghĩ là đau dạ dày thôi."

Rõ ràng là cậu thấy đau dạ dày, ai mà nghĩ ra đó là viêm ruột thừa chứ, hơn nữa cậu đâu có trì hoãn, ngày đầu tiên không thoải mái, ngày hôm sau đã đến bệnh viện rồi.

Đường Triệu nói: "Thủng rồi là không phải chỉ đau bình thường thôi đâu, trước đó cậu không cảm thấy gì sao?"

Giang Cố đáp: "Thật sự là không đau, chỉ có cảm giác đầy hơi hai ngày trước, tớ nghĩ là do uống nhiều sữa quá."

Đường Triệu không nhịn được liền chạm nhẹ vào má cậu: "Cậu đấy, có biết là cậu vừa đi một vòng qua cửa tử không, dọa chết người ta rồi."

Tư Hành ngăn tay Đường Triệu lại, không để hắn chạm vào Giang Cố: "Có những trường hợp viêm ruột thừa không nhất thiết phải đau ở vùng bụng dưới bên phải, vì vậy chuyện này không thể trách em ấy được."

Đường Triệu khẽ hừ một tiếng, mới nói một câu đã bảo vệ rồi.

Hắn trợn mắt, ngồi xuống bên cạnh giường Giang Cố, nói: "Tớ đã liên hệ với thầy phụ trách của cậu rồi, thầy nói không ai hỏi gì về cậu cả, sau đó cậu đoán xem, tớ vừa nói với thầy là đừng cung cấp số điện thoại và thông tin của cậu cho người khác, tớ vừa dập máy, lập tức có người tìm đến trường, còn tự xưng là ba của cậu, đến tìm con trai."

Giang Cố nhíu mày: "Rồi sao nữa?"

Đường Triệu nói: "Rồi trường nói sinh viên đã tốt nghiệp, họ không có địa chỉ cụ thể, chỉ cung cấp số điện thoại và địa chỉ thực tập của cậu để ông ta tự tìm."

Sinh viên năm tư có điểm thực tập, điều này quá dễ với họ, Tư Hành và Đường Minh đều có công ty riêng, cả bốn người trong phòng đều lấy điểm thực tập thông qua công ty của Đường Minh, nên bây giờ Đường Minh cũng biết chuyện của ba Giang Cố.

Đường Minh đứng bên cạnh, nói: "Hôm trước công ty anh có nhận được cuộc gọi của ông ta, may mà Tiểu Bảo có nói trước với anh về chuyện này, anh đã cho người lấy lý do thực tập đã kết thúc để đuổi người rồi, nhưng nếu ông ta quyết tâm tìm em, một khi ông ta chú ý đến vụ kiện trước đây, có thể sẽ phát hiện ra em chính là người đã kiện La Oánh Hoa."

Việc kiện tụng yêu cầu thông tin đầy đủ, dù là nguyên cáo hay bị cáo, lúc đó Giang Cố vẫn đang nằm viện, mọi chuyện đều do Tư Hành đứng ra xử lý, nên cậu không cần ra tòa, do đó không gặp Giang Lâm.

Nhưng đã có sự liên kết này, nếu ông ta không để ý thì thôi, một khi phát hiện tên của nguyên cáo trùng với tên con trai ông ta, tuổi tác cũng khớp, nếu ông ta cố tình đi tra cứu thêm thông tin cụ thể, thì mọi chuyện sẽ bị lộ ngay.

Tư Hành thấy cậu nhíu mày, liền an ủi: "Không sao đâu, đừng lo, dù có phát hiện ra, ông ta cũng không thể làm gì được em."

Giang Cố nói: "Em không lo."

Cậu lo gì chứ, Giang Lâm dám đến, ai đúng ai sai còn chưa biết đâu, nếu ông ta thật sự có âm mưu gì với cậu, cậu chỉ cần lại nằm viện, ai dám ép cậu chịu thêm áp lực chứ. Chỉ cần đủ cứng rắn, cậu sẽ không để bị lợi dụng và kiểm soát.

Bình Luận (0)
Comment