Nếu không bị bệnh, có lẽ Giang Cố sẽ còn bực mình chuyện Giang Lâm tìm cậu thêm mấy ngày nữa, nhưng bây giờ, cậu nào còn hơi sức đâu mà bận tâm đến người khác, chỉ riêng việc hồi phục sau phẫu thuật viêm ruột thừa thôi cũng đã đủ làm cậu mệt mỏi rồi.
Bơm giảm đau (PCA) không thể dùng nhiều, ngày đầu đau nhất đã cho cậu dùng, sang ngày thứ hai bác sĩ đã không cho nữa. Đau chỗ mổ chỉ là đau ngoài da thịt, khi vết thương liền lại thì sẽ không còn đau, Giang Cố cũng cố chịu đựng, nhưng bên trong bụng vẫn rất đau, lại không thể chạm vào hay ấn vào vì vết mổ, điều này làm cậu bị dằn vặt không ít.
Thấy Tư Hành bước tới, Giang Cố liền muốn né đi, nhưng cậu đang nằm trên giường, có thể né được đến đâu chứ.
Tư Hành cũng rất xót xa, mỗi lần đỡ cậu đi lại, thấy mặt cậu trắng bệch vì đau, lòng anh cũng nhói theo, nhưng đây là quá trình cần phải trải qua, Tư Hành chỉ còn cách cứng rắn mà giám sát: "Hôm nay chúng ta chỉ đi mười phút thôi, đi xong là được nghỉ."
Giang Cố bám chặt vào lan can giường, không chịu: "Đã thông khí rồi, sao vẫn phải đi nữa, em thực sự rất đau, không phải đã cắt ruột thừa rồi sao, có khi nào cắt chưa sạch không? Tại sao vẫn đau thế này? Tư Hành, bụng em đau quá."
Tư Hành vuốt nhẹ mái tóc cậu, giọng dịu dàng dỗ dành: "Vì bị thủng, dịch mủ nhiễm vào ổ bụng, bên trong có dịch tụ và viêm nhiễm nên vẫn còn đau. Dù đã thông khí rồi nhưng vẫn phải đi lại để tránh dính ruột. Tôi sẽ đỡ em đi từ từ, ngoan nào, hôm nay chỉ đi mười phút thôi, tôi đảm bảo."
Biết không trốn được, Giang Cố đành buông tay khỏi lan can, rồi đưa tay về phía Tư Hành.
Tư Hành thở phào nhẹ nhõm, nếu Giang Cố thực sự khóc lóc van nài, có lẽ anh cũng không đủ nhẫn tâm để ép cậu.
Ngày hôm đó, Giang Cố đau đớn vô cùng, trên đường đến bệnh viện cậu đã khóc vì đau, từng giọt nước mắt ấy như những giọt sắt nóng chảy, rơi xuống lòng anh, tạo thành từng vết thương đau đớn. Cảm giác này, anh thật sự không muốn phải trải qua lần nữa.
Cẩn thận bế cậu xuống giường, Giang Cố lại bắt đầu bước từng bước chậm chạp trong hành lang.
Hôm trước, có một người cũng nhập viện làm phẫu thuật ruột thừa, tuy không cùng phòng nhưng ở cùng tầng, cũng là một thanh niên hơn hai mươi tuổi. Hôm qua người đó cũng ôm chỗ mổ chậm rãi đi lại, hôm nay đã đi nhanh thoăn thoắt rồi.
Giang Cố nhìn thấy cậu ta tự đẩy giá treo dịch đi bộ trong hành lang, không khỏi thầm ngưỡng mộ. Sao mà người với người lại khác nhau đến thế chứ.
Tư Hành nhìn ánh mắt ngưỡng mộ của cậu, bật cười nói: "Cố gắng thêm hai ngày nữa, chờ khi viêm nhiễm lắng xuống, chúng ta cũng có thể xuất viện rồi."
Sau một hồi vận động khó khăn, Giang Cố mệt mỏi nằm bệt xuống giường, Tư Hành bưng một chậu nước ấm đến, định lau người cho cậu.
Giang Cố không thoải mái, bụng đau, tim cũng không yên, nhưng mỗi lần phải gượng dậy đi lại đều như thế. Bác sĩ bảo đó là do tiêu hao quá nhiều sức, là phản ứng bình thường sau khi mệt mỏi, không cần dùng thuốc, chỉ cần nghỉ ngơi để cậu tự hồi phục là được.
Cho nên lúc này, Giang Cố giống như một con búp bê mất hồn, để mặc Tư Hành làm gì thì làm.
Đến khi y tá mang thuốc vào thay băng trên vết mổ ở bụng, Giang Cố mới hồi phục được chút sức lực.
Trên bụng cậu có ba cái lỗ tròn, nói là mổ nội soi, vết mổ không lớn, nhưng màu đỏ của thịt lộ ra khiến làn da trắng của cậu trông càng trở nên kinh khủng.
Giang Cố tò mò nhìn, y tá mỉm cười trấn an: "Vết mổ nhỏ thôi, chờ lành hẳn rồi mỗi ngày bôi thuốc trị sẹo đều đặn, ngăn ngừa sẹo lồi, nếu không phải là da dễ bị sẹo thì sau này sẽ khó nhận ra lắm."
Một cậu trai đẹp như vậy, nếu trên người có vài vết sẹo, cảm giác như trên gốm sứ trắng xuất hiện vài chấm đen, thật đáng tiếc.
Giang Cố không quá bận tâm về sẹo, sau này cậu còn phải phẫu thuật tim, vết sẹo ấy có lẽ dù bôi thuốc bao nhiêu cũng không hết. Cậu chỉ quan tâm hỏi: "Thông thường vết mổ này bao lâu mới lành?"
Y tá vừa sát trùng thay băng vừa nói: "Thường thì ba đến năm ngày là có thể xuất viện, về nhà dưỡng thêm vài hôm nữa là ổn, nhưng tình trạng của cậu nghiêm trọng hơn, có viêm do thủng ruột, phải chờ hết viêm hoàn toàn mới được xuất viện. Một hai tháng này cũng đừng vận động mạnh, dù vết mổ ngoài đã lành thì bên trong bụng cũng cần thời gian hồi phục."
Sau khi y tá mang khay thuốc đi, Tư Hành lại vắt một chiếc khăn bông: "Tôi lau bụng cho em."
Giang Cố khẽ đáp một tiếng, cúi đầu nhìn động tác của Tư Hành, anh như sợ làm cậu đau, cẩn thận tránh khu vực có băng gạc, dùng khăn mềm lau nhẹ nhàng từng chút một.
Lau đến phần bụng trên thì không sao, nhưng khi xuống đến bụng dưới và eo bên, Giang Cố cảm thấy một cơn ngứa ngáy tê dại len lỏi vào tận xương cốt, không đau, nhưng rất khó chịu.
Cậu theo phản xạ đẩy tay Tư Hành ra.
Động tác của Tư Hành khựng lại, anh vội nhìn cậu, dò xét nét mặt: "Tôi làm em đau à?"
Giang Cố không dám nói thật về cảm giác của mình, chỉ đành khẽ gật đầu.
Tư Hành nhúng khăn qua nước: "Vậy tôi sẽ nhẹ tay hơn, sẽ nhanh thôi."
Chiếc khăn nóng lại đặt lên da, lần này Tư Hành sợ làm cậu đau nên chỉ lau nhẹ vài cái rồi kéo áo cậu xuống, sau đó anh nhẹ nhàng bế cậu dựa vào người mình, tiếp tục lau lưng cho cậu.
Sau một hồi, Giang Cố cảm thấy thoải mái hơn, nhưng Tư Hành lại toát mồ hôi, mặt và tai anh đều ửng đỏ. Nhân lúc vào phòng tắm giặt khăn, anh cố gắng lấy lại bình tĩnh một lát rồi mới bước ra.
Lúc quay lại, Tư Hành đã khôi phục vẻ điềm tĩnh thường thấy, sau khi xác nhận Giang Cố không có yêu cầu gì thêm, anh ngồi lại ghế sofa nhỏ bên cạnh và bắt đầu xử lý công việc chất đống.
Giang Cố tựa vào giường nhìn anh, mấy ngày nay, Tư Hành luôn ở bệnh viện chăm sóc cậu, cẩn thận chu đáo, không hề phàn nàn, dù đã thuê hộ lý nhưng trừ việc chạy đi lấy kết quả xét nghiệm thì gần như mọi thứ anh đều tự tay làm.
Lần trước cậu nhập viện vì bệnh tim, Tư Hành cũng không có như vậy. Khi ấy, anh cùng Đường Triệu thay phiên chăm sóc cậu, nhưng buổi tối thì vẫn về nhà ngủ. Lần này, anh ở lại cả đêm, mà ghế sofa nhỏ ba chỗ cũng không vừa với chiều cao của anh, đêm nào ngủ cũng khó chịu.
Giang Cố nhìn anh một lúc rồi nói: "Hôm nay anh về nhà nghỉ ngơi đi, mấy ngày nay anh ở đây với em rồi, cũng chưa ngủ được giấc nào tử tế. Tối nay em không phải tiêm thuốc, không cần ai ở lại đâu."
Tư Hành ngẩng đầu lên từ máy tính: "Không cần tiêm thuốc nhưng em vẫn có vết mổ, lỡ ngủ mơ màng động vào vết mổ lại đau, tôi ở đây ngủ cũng vậy thôi, em cứ yên tâm nghỉ ngơi. Bác sĩ đã nói rồi, nghỉ ngơi tốt thì cơ thể mới hồi phục nhanh được."
Biết là khuyên không được, Giang Cố cũng không nói thêm nữa, tiếp tục giữ nguyên tư thế nhìn Tư Hành, nhìn đôi lông mày anh nhíu lại khi làm việc, đôi môi khẽ mím và yết hầu nhô lên, không biết nếu cậu chạm vào, Tư Hành sẽ có phản ứng gì.
Trong lòng nghĩ vu vơ, tâm trí cậu lại lơ đãng, thậm chí còn tự xây dựng lại một kịch bản trong đầu, chỉ cần có thể tạm quên đi cơn đau âm ỉ trong bụng là được. Không biết bao lâu sau, cậu mới dần dần thiếp đi.
Chờ đến khi hô hấp của cậu đều đặn, Tư Hành mới ngừng tay, ngẩng đầu nhìn cậu một chút, thấy cậu ngủ yên, anh mới thở phào nhẹ nhõm. Bị Giang Cố nhìn chằm chằm như vậy, suýt nữa anh không gõ nổi bàn phím.
Khi Đường Triệu tan làm tới, Giang Cố đang ăn, cậu uống cháo loãng, Đường Triệu nhìn mà tặc lưỡi: "Chỉ chút đồ ăn này làm sao mà no được, khi nào mới được ăn bình thường lại đây?"
Giang Cố đáp: "Ăn được vậy là tốt rồi."
Dù sao cậu cũng ăn ít, ăn một chút cũng đã no. Mấy ngày trước không ăn được gì, cậu mới thấy khó chịu, tới khi đói đến mức không còn cảm giác đói nữa mới đỡ hơn chút, bây giờ dần dần khôi phục lại, phải từ từ mà tiến.
Đường Triệu cười hì hì, kéo ghế ngồi xuống cạnh giường: "Vậy nếu tớ gọi một phần lẩu cay về ăn, cậu có muốn đập tớ không?"
Giang Cố liếc Đường Triệu, chắc chắn rằng hắn thật sự có thể làm loại chuyện này, nên chẳng buồn nói gì thêm.
Cậu nhớ lần học năm ba, cậu bị viêm dạ dày nặng đến mức phải nhập viện hai ngày, Đường Triệu không chịu nổi, vừa ngồi cạnh chăm sóc vừa gọi đồ nướng tới ăn ngay trong phòng.
Lúc đó, cậu nằm phòng bệnh chung, có bốn người, cậu thì không sao nhưng ông anh cùng phòng cũng bị viêm dạ dày nhìn mà thèm thuồng, xin Đường Triệu hai xiên để thỏa cơn thèm.
Kết quả, nửa đêm người đó vừa nôn vừa đau bụng, phải ở viện thêm một ngày nữa.
Nghĩ lại chuyện đó, Giang Cố bật cười: "Cứ ăn đi, phòng riêng, không làm tớ thèm cũng không hại ai khác."
Đường Triệu nghe vậy cũng nhớ lại chuyện lần trước, cười lớn, sau đó quay sang kể lại cho Tư Hành. Đang lúc đó, Đường Triệu nhìn thấy trên bàn làm việc của Tư Hành có một tờ giấy ghi tên Giang Lâm, hắn liền vươn tay ra lấy: "Đây là gì thế?"
Tư Hành nhìn qua: "Là kết quả điều tra, trợ lý đưa tới chiều nay, tôi định chờ em ăn xong rồi mới cho em xem."
Câu sau rõ ràng là nói với Giang Cố.
Giang Cố đang chậm rãi uống cháo, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về tờ giấy trong tay Đường Triệu: "Anh đã điều tra được lý do Giang Lâm tìm đến em rồi?"
Tư Hành tóm tắt ngắn gọn: "Trước đó Giang Triết bị đánh và đã phải cắt bỏ một quả thận, quả còn lại cũng không ổn định, cậu ta vẫn phải lọc máu liên tục, nhưng tình trạng ngày càng xấu đi. Trước đó, khó khăn lắm mới chờ được nguồn thận, nhưng chưa kịp làm phẫu thuật thì vụ lùm xùm do La Oánh Hoa gây ra khiến dư luận phản đối dữ dội, bệnh viện cũng bị ảnh hưởng nên Giang Triết bỏ lỡ cơ hội. Mà tình hình của cậu ta e là không đợi được đến lần sau khi phong ba lắng xuống."
Đường Triệu đưa tờ giấy cho Giang Cố: "Vậy nên khi thấy đứa con trai này sắp chết, ông ta mới nhớ ra mình còn một đứa con nữa à?"
Tư Hành không nói gì, coi như ngầm thừa nhận phỏng đoán của Đường Triệu.
Giang Cố đọc qua nội dung thông tin được điều tra, rồi tiện tay đặt tờ giấy sang một bên, tiếp tục thong thả ăn tối.
Thấy phản ứng của cậu, Đường Triệu ghé sát lại hỏi: "Bình tĩnh thế? Không có cảm xúc gì sao?"
Giang Cố lắc đầu: "Không có cảm xúc gì, ông ta còn trẻ, mới hơn bốn mươi, vẫn còn thời gian để sinh thêm một đứa nữa. Ông ta tìm tớ chẳng qua muốn xem có con đường nào nhanh chóng hơn không thôi, kể cả khi ông ta tìm thấy tớ và biết về tình trạng của tớ, ông ta cũng sẽ lại bỏ rơi tớ thôi."
Hôm đó ở bệnh viện, ngay cả 10 nghìn tiền phí lọc máu Giang Lâm cũng không có, nếu lại gặp thêm một đứa con như cái hố không đáy này, Giang Lâm chắc chắn sẽ chạy còn nhanh hơn ai hết.
Thực tế thì suy tính của Giang Lâm không chỉ dừng lại ở đó.
Trước kia La Oánh Hoa vốn muốn đòi một khoản tiền từ Trình Chanh, tốt nhất là tiếp tục kiểm soát Trình Chanh như trước đây để hút máu cô, nhưng không ngờ bây giờ Trình Chanh không còn là cô bé bị giam cầm, bị đánh đập tùy tiện trong nhà nữa. Tiền không đòi được, còn phải bồi thường một khoản lớn.
800 nghìn đối với bà ta chẳng khác nào cắt thịt từ trên người xuống, nếu không phải vì mất khoản đó, bà ta đã không cắn răng phát động cuộc tấn công bằng dư luận nhằm vào Trình Chanh.
Kết quả, bà ta không ngờ Trình Chanh lại quyết liệt đến vậy, thậm chí còn bôi nhọ đứa em trai của cô, khiến cơ hội phẫu thuật khó khăn lắm mới chờ được cũng tiêu tan.
Phụ nữ khác với đàn ông, đàn ông 40 vẫn có thể sinh con, nhưng phụ nữ 40 lại khó khăn hơn nhiều, nhất là khi bà ta còn lớn hơn Giang Lâm vài tuổi, năm nay đã 46 rồi, chẳng thể sinh thêm được nữa.
Con trai bà ta đang trong tình trạng tồi tệ, mất cơ hội phẫu thuật, chỉ dựa vào lọc máu thì khó mà duy trì sự sống, tình trạng nghiêm trọng đến mức đã phải vào phòng cấp cứu nhiều lần.
Con gái đã thành kẻ thù không đội trời chung, La Oánh Hoa rất rõ rằng không thể trông cậy vào con gái để dưỡng già, nên đứa con trai duy nhất này bà ta không thể bỏ được. Nhưng dù bà ta có muốn bỏ tiền ra, nguồn thận không phải cứ có tiền là có được.
Biết Giang Lâm còn có một đứa con trai khác, bà ta liền ra giá trực tiếp với Giang Lâm, chỉ cần tìm được đứa con trai đó để ghép thận cho Giang Triết, bà ta sẽ trả 1 triệu.
Lúc này, Giang Lâm mới quay lại ngôi làng nhỏ, muốn tìm đứa con mà ông ta thậm chí còn không biết nó còn sống hay đã chết.
Ông ta nghĩ rằng đứa con từ nhỏ sống trong vùng quê nghèo nàn đó chắc chẳng có kiến thức gì. Nếu còn sống, chỉ cần mang nó lên thành phố, đối với một đứa trẻ chưa từng có cha, chỉ cần dỗ dành, lừa phỉnh chút đỉnh là dễ dàng thao túng.
Nếu cấy ghép thành công, 1 triệu sẽ vào tay; nếu không, ông ta vẫn có một đứa con đã trưởng thành, như thế nào cũng không lỗ vốn. Dù ông ta còn có thể sinh thêm, nhưng phải mất thời gian nuôi dưỡng, đầu tư không ít sức lực và tiền bạc, không bằng nhặt cái đã có sẵn.
Kết quả khiến Giang Lâm hoàn toàn bất ngờ, đứa con trai lớn lên trong ngôi làng nghèo nàn đó, vậy mà lại tự mình thi đỗ, mà còn thi rất tốt, lọt vào top 10 trường đại học hàng đầu quốc gia. Thành tích như vậy càng khiến ông ta kiên quyết phải tìm cậu cho bằng được.
Đứa con trai út đã hỏng rồi, mất một quả thận, cho dù sau này có ghép thận và tiếp tục sống, thì cuộc đời sau này cũng khó mà làm nên chuyện. Nhưng đứa con trai lớn thì khác, sau này chắc chắn sẽ có tiền đồ, chỉ cần tìm được cậu, ông ta sẽ không còn lo lắng gì cho nửa đời sau nữa.