Giang Cố nằm viện hơn mười ngày, đợi đến khi vết mổ tháo chỉ mới được xuất viện về nhà.
Ngày nhập viện là Trình Chanh đưa đến, lần này về nhà Trình Chanh cũng đặc biệt xin nghỉ một ngày để đến đón, nhìn Tư Hành thuần thục làm thủ tục xuất viện, lấy giấy khám bệnh rồi đi lấy thuốc.
Trình Chanh vuốt vuốt mái tóc hơi rối ở trán của Giang Cố đang ngồi cạnh giường bệnh chờ đợi: "Tuy đã xuất viện nhưng vết mổ trong bụng không phải một ngày hai ngày là lành được, về nhà cũng phải nghỉ ngơi thật tốt, có việc gì cứ bảo chủ nhà của cậu, đừng mệt mỏi."
Giang Cố nghe cô ấy nói như vậy, không nhịn được cười một cái, chủ nhà của cậu đã bị cậu sai vặt đủ rồi.
Nhớ lại những việc mình quan tâm trong mấy ngày qua, Giang Cố hỏi: "Chuyện nhà của chị xử lý xong chưa?"
Trình Chanh giơ tay lật lật mái tóc xoăn xinh đẹp của mình, khoanh tay, vẻ mặt thoải mái nói: "Giải quyết xong rồi, chị rút đơn kiện nhưng vẫn giữ quyền truy tố, chỉ cần sau này bà ta đừng quấy rầy cuộc sống của chị thì chuyện này coi như xong, nếu sau này bà ta còn dây dưa với chị, chị sẽ đưa bà ta ra tòa bất cứ lúc nào."
Giang Cố: "Vậy thì tốt."
Nghĩ đến tin nhắn mình nhận được, Trình Chanh khinh thường cười một tiếng: "Giang Triết, chính là em trai cùng mẹ khác cha của chị, chắc sắp không xong rồi, suy thận nặng, bọn họ đang tìm mọi cách để tìm được nguồn thận, nghe nói người đàn ông tái hôn của mẹ chị còn có một đứa con trai, thời gian gần đây người đàn ông đó luôn tìm con của vợ cũ, ý đồ gì thì người mù cũng nhìn ra, dính phải cha mẹ như vậy, chúng tôi thật sự là hai người cùng khổ, hi vọng đứa trẻ đó đừng bị tìm thấy."
Đứa trẻ xui xẻo - Giang Cố: "..." Đang trốn, rất cố gắng trốn.
Tuy nhiên, Giang Cố còn một điều rất nghi ngờ: "Trước đây em từng gặp Giang Triết đang chạy thận ở bệnh viện, lúc đó em thấy tình trạng của cậu ta cũng không nghiêm trọng lắm, sao đột nhiên bệnh lại nặng thêm thế?"
Trước đây Trình Chanh chưa từng nghe Giang Cố kể chuyện cậu gặp Giang Triết, nhưng Trình Chanh biết Giang Triết thực sự luôn chạy thận ở bệnh viện này, bởi vì căn nhà mà La Oánh Hoa bán gần đây cũng ở khu vực này, cho nên Giang Cố nhập viện, gặp mặt trong bệnh viện cũng là điều bình thường.
Vì vậy, cô ấy cũng không nghĩ ngợi nhiều, nói: "Chỉ có thể nói là đáng đời thôi."
"Đáng đời?"
"Chẳng phải đáng đời sao, đợi đến khi tìm được nguồn thận, mẹ tôi cũng không thiếu tiền cho nó phẫu thuật, bà ấy tham lam, muốn moi một khoản từ tôi, kết quả chính bà ấy không trong sạch, bị dư luận phản công, thằng nhóc Giang Triết này, từ bé đã được nuông chiều, tính tình xấu xa và độc ác, nhưng bên trong lại là kẻ ngốc, không có năng lực gì, tâm tính cũng tệ, bị bôi nhọ trên mạng, tinh thần bị đả kích, cả người suy sụp, sức khỏe cũng đi xuống."
Về điểm này, Giang Triết thực sự không thừa hưởng được nhiều sự mặt dày của La Oánh Hoa, dư luận phản công, La Oánh Hoa cũng hoảng sợ một thời gian, nhưng rất nhanh bà ta đã tắt mạng, ai dám chỉ trích bà ta ngoài đời thực, bà ta sẽ không khách khí mà mắng lại, thường thì những lời chửi rủa trên mạng rất dữ dội, nhưng ngoài đời thực lại không có mấy người thích xen vào chuyện của người khác.
Cho nên La Oánh Hoa dần dần cũng không để tâm nữa, cuộc sống như thế nào thì vẫn cứ như thế ấy.
Giang Triết thì khác, sau khi bị thương và bệnh tật, cậu ta đã nghỉ học, không làm gì cả, cả ngày chỉ lướt mạng, có thể nói tất cả các mối quan hệ xã hội của cậu ta đều ở trên mạng, việc bị bôi nhọ trên mạng đối với cậu ta rõ ràng là một cú sốc khủng khiếp.
Một cậu thiếu niên 15, 16 tuổi làm sao chịu được, ở nhà trách trời trách đất, đập phá, nổi giận, nhìn những lời lẽ độc ác trên mạng, Giang Triết cả ngày sống trong sợ hãi, kí.ch thích đến mức cậu ta không ăn uống được, ngủ không ngon, vốn dĩ quả thận còn lại cũng không tốt, dưới áp lực tinh thần lớn, cậu ta không thể chịu đựng được nữa.
Nói đến những chuyện này, Trình Chanh đã hoàn toàn không còn cảm giác gì: "Gieo nhân nào gặt quả nấy, lúc trước Giang Triết ở trường học không ít lần bắt nạt những người không nghe lời, những người cậu ta không vừa mắt, cho nên chỉ có thể nói là đáng đời, cả hai mẹ con đều đáng đời."
Tư Hành cầm thuốc do bệnh viện kê đơn đi vào, trong tay đầy túi to túi nhỏ khiến Giang Cố nhíu mày: "Nhiều thế, vậy thuốc trước đây của em có còn uống nữa không?"
Nếu uống, một ngày chỉ riêng thuốc đã no bụng rồi, làm sao còn ăn cơm được nữa.
Tư Hành: "Đã hỏi bác sĩ rồi, thuốc tim vẫn uống tiếp, những loại khác có thể tạm dừng, thuốc này uống hết, đây là thuốc kháng viêm, chống nhiễm trùng sau phẫu thuật."
Giang Cố lập tức đáng thương than thở: "Em khổ quá à." Có khi máu trong người toàn vị thuốc đắng.
Tư Hành rất tự nhiên nhét một viên kẹo vào miệng cậu: "Ăn chút đồ ngọt sẽ đỡ đắng thôi."
Viên kẹo trong miệng là vị đào, không phải vị ngọt gắt của đường hóa học, mà là vị trái cây ngọt thanh mát.
Viên kẹo cứng xoay tròn một vòng trong miệng, vị ngọt ngào lan tỏa khắp khoang miệng, Giang Cố hỏi về điều thắc mắc từ lâu mà quên mất: "Sao anh luôn mang theo kẹo vậy?"
Trình Chanh liếc nhìn Tư Hành, nghĩ thầm chẳng phải rõ ràng là chuẩn bị cho ai đó sao, Tư Hành trông không giống người thích ăn đồ ngọt.
Tư Hành bình tĩnh nói: "Thói quen cai thuốc lá."
Giang Cố hơi ngạc nhiên: "Trước đây anh hút thuốc hả?"
Tư Hành gật đầu, vừa cầm áo khoác giúp Giang Cố mặc vào vừa nói: "Có một thời gian hút rất nhiều, sau đó cảm thấy không thể tiếp tục như vậy, nên cai."
Một thời gian, có lẽ là thời gian bố mẹ Tư Hành qua đời, Giang Cố đoán như vậy, cũng không nói thêm gì, chỉ nói: "Cai thuốc lá rất khó, anh thật có nghị lực."
Tư Hành cười cười: "Đi thôi, về nhà."
Giang Cố nhập viện lúc trời còn nóng như mùa hè, xuất viện đã vào thu, nắng vẫn gay gắt nhưng không còn nóng bức như lò hấp nữa, khí hậu rất dễ chịu, gió nhẹ thoảng qua mang theo một chút mát mẻ.
Hít nhẹ một hơi gió mát mang theo mùi hương lá rụng, Giang Cố nói: "Thu rồi đấy."
Thời gian trôi qua thật nhanh, tốt nghiệp như thể mới là chuyện của ngày hôm qua, giờ đã vào thu rồi, thu đến, đông cũng không còn xa nữa.
Tư Hành cảm nhận nhiệt độ bên ngoài, nhìn chiếc áo khoác hơi mỏng của Giang Cố, khẽ nhíu mày: "Lạnh không?"
Anh nên mang theo một chiếc áo khoác dày hơn một chút.
Giang Cố lắc đầu: "Không lạnh, nhiệt độ vừa phải."
Nói xong liền thở dài: "Tiếc quá."
Trình Chanh đi theo sau nói: "Tiếc gì?"
Giang Cố: "Nhiệt độ dễ chịu như vậy rất thích hợp để đi chơi, tìm một nơi cắm trại chẳng hạn, tiếc là em vừa mới phẫu thuật xong."
Tư Hành vừa đỡ cậu lên xe vừa nói: "Gần nửa tháng tới là mùa mưa, đợi trời nắng thì có thể ra ngoài đi dạo một chút, đến lúc đó tổ chức đi cắm trại cũng được."
Ban đầu nói là Trình Chanh đến đón Giang Cố xuất viện, rồi tối nay sẽ ở lại nhà Tư Hành ăn cơm, Tư Hành đã mua sẵn đồ ăn, kết quả là công ty của Trình Chanh có việc gấp, gọi điện thoại thúc giục cô ấy đi làm.
Nhìn con cua hoàng đế còn sống trong thùng đá ở bếp, Giang Cố ngồi trên quầy bar, thở dài: "Không bằng hỏi xem Đường Triệu và anh Đường Minh có rảnh không, họ tan làm đến đây chắc cũng kịp."
Con cua lớn như vậy, một mình Tư Hành cũng không ăn hết, cậu lại không ăn được, Guli chỉ ăn được một chút, để đến ngày mai sẽ không còn tươi ngon nữa, uổng phí con cua tươi sống thế này.
Giang Cố không muốn vào phòng nằm, nên Tư Hành đành quấn một chiếc chăn nhỏ lên người cậu: "Hôm nay Đường Minh có một cuộc họp rất quan trọng, Đường Triệu thì không biết, em có thể hỏi cậu ta, ăn không hết có thể đông lạnh một phần, đợi vài ngày nữa khi em đỡ hơn rồi, tôi sẽ nấu canh cua cho em, trứng cua, bánh cua rán, ăn ít thôi, kết hợp với các món ăn khác, sẽ không có vấn đề gì."
Guli đã lâu không gặp "con sen", nó cắn con chuột nhỏ của mình chạy đến, đứng thẳng người, giơ hai cái chân nhỏ màu hồng lên, bám vào ống quần của Giang Cố, muốn cậu bế nó lên như trước.
Giang Cố cúi đầu nhìn nó, rồi vỗ đùi mình: "Lại đây, tự nhảy lên là anh sẽ bế cưng."
Chủ yếu là cậu không thể cúi người, sẽ đè vào bụng.
Guli không hiểu đây là mệnh lệnh gì, nó trợn tròn hai mắt, nghiêng đầu tò mò nhìn cậu.
Tư Hành đi đến, bế Guli lên, nhưng không đặt lên đùi Giang Cố, mà đặt thẳng lên quầy bar trước mặt cậu: "Em cẩn thận chút, đừng để nó đá vào em."
Giang Cố v.uốt ve bộ lông mượt mà của Guli, cảm giác mềm mại, trơn tru, còn mang theo mùi hương thoang thoảng, nhìn Tư Hành nói: "Nó tắm rồi à?"
"Hôm qua đưa đi tắm rồi, em sờ nó xong nhớ phải sát khuẩn tay, không rửa tay thì đừng chạm vào vết thương của mình."
"Biết rồi, em sẽ cẩn thận mà."
Guli đã một thời gian không gặp cậu, rất nhớ cậu, ngẩng đầu liên tục cọ vào người cậu, tiếng kêu meo meo vừa vang vừa mềm.
Nhưng đến khi Tư Hành bắt đầu chế biến cua hoàng đế, sức hấp dẫn của hải sản đã vượt qua Giang Cố, "con sen" là ai nó không biết, chỉ có ăn ở trước mắt là quan trọng nhất.
Giang Cố chọc chọc đầu Guli: "Cậu nhóc này, tình yêu của cưng chỉ có ba phút thôi à, hả? Có đồ ăn rồi là không yêu anh nữa? Đồ vô tâm."
Guli ngồi trên quầy bar, nhìn con cua khổng lồ hấp dẫn, cái lưỡi nhỏ hồng liên tục liếm lên mũi.
Cuối cùng, nó được như nguyện ăn riêng một cái chân cua hấp, mèo nhỏ vui vẻ đến mức suýt bay lên trời.
Bữa tối Trình Chanh bị gọi đến công ty đột xuất, Đường Triệu cũng đang tăng ca ở thư viện, có rất nhiều món Giang Cố lại không ăn được, Tư Hành cũng không nấu nhiều, nướng vài chân cua bằng lò nướng, phần còn lại thì lấy thịt đông lạnh trong tủ đông.
Xào cho Giang Cố hai món chay, rồi hâm lại cho cậu món canh bổ khí huyết được quán dược thiện gửi đến, coi như xong bữa tối.
Thời tiết dần dần lạnh đi, điều hòa trong nhà đã tắt, nhiều cửa sổ trong nhà mở để thông gió, nhưng vì có mèo nên cửa sổ lưới đã được khóa chặt.
Chậu hoa vốn nở rộ trên ban công, không biết có phải do nhiệt độ giảm đột ngột hay không, mà đã rụng rất nhiều cánh hoa xuống đất, những bông hoa còn sót lại trên cành cũng có vẻ héo úa.
Tư Hành mang một chiếc chăn đến phòng Giang Cố: "Vỏ chăn đã giặt sạch rồi, hôm qua cũng đã thay ga trải giường cho em, chăn điều hòa của em hơi mỏng, tôi để sang một bên, tối nay em đắp cái này, nếu vẫn thấy lạnh thì đắp thêm chăn điều hòa lên."
Ánh mắt Giang Cố chuyển từ ban công về, nhìn thấy Tư Hành đi đi lại lại sắp xếp cho cậu, mới nhớ ra mình chưa mua chăn.
Trước đây vì nóng quá, cậu định chờ thêm một chút, đợi khi nào mát mẻ hơn sẽ đi mua chăn mới, kết quả là đợi mãi đến khi phải nhập viện, tối nay đắp chăn điều hòa quả thực hơi mỏng, Giang Cố cũng không cố chấp, lúc này mà bị cảm lạnh thì mới thực sự là họa vô đơn chí.
Cho nên cậu cảm ơn: "Vậy em mua chăn mới trả anh."
Tư Hành trải chăn xong đi ra khỏi phòng: "Trong nhà có nhiều thứ này lắm, chăn dày mùa đông em cũng đừng mua, nhà cũng có, loại này để lâu cũng dễ hỏng, dùng tạm đi, sau này có nhu cầu thì nói."
Giang Cố cũng không khách sáo với anh, đáp một tiếng "Được", rồi chống vào quầy bar, từ từ đứng dậy: "Em muốn đi tắm."
Mấy ngày ở bệnh viện không tháo chỉ, cũng không tắm, tuy mỗi ngày Tư Hành đều lau người cho cậu, nhưng vẫn khó chịu.
Tư Hành đã hỏi bác sĩ rồi, miễn là không ngâm nước, tắm vòi hoa sen nhẹ nhàng là được, nên cũng không ngăn cản: "Đừng tắm quá lâu, tôi xem miếng dán chống thấm đã dán tốt chưa."
Thấy Tư Hành đi đến, Giang Cố trực tiếp kéo áo lên cho anh kiểm tra.
Xung quanh rốn có ba vết mổ, vết thương không lớn, dán băng dính, lớp ngoài là lớp chống thấm, trong suốt và có độ bám dính tốt, nhìn thì có vẻ không bị nước vào.
Tư Hành không ngờ cậu sẽ trực tiếp kéo áo lên, eo thon gầy trắng nõn lộ ra trước mặt anh không chút báo trước, bụng mềm mại phẳng lì nằm trong tầm với của anh, thậm chí lên trên một chút, mơ hồ có thể nhìn thấy một chút màu hồng nhạt.
Một trận huyết khí dâng trào, Tư Hành nhanh chóng bước tới, kéo áo của Giang Cố xuống.
Giang Cố ngạc nhiên nhìn anh.
Lúc này Tư Hành mới cảm thấy phản ứng của mình hình như hơi quá, nên tìm cách che đậy nói: "Cửa sổ đều mở, cẩn thận bị lạnh."
Giang Cố nhìn anh nói: "Vậy em đi tắm đây."
Tư Hành gật đầu: "Đi đi, đừng tắm quá lâu, tắm sơ sơ là được, có việc gì gọi tôi."
Giang Cố gật đầu, quay về phòng, lấy quần áo để thay rồi vào phòng tắm.
Cửa phòng tắm đóng lại, Tư Hành mới thở phào nhẹ nhõm, ngồi vào chỗ Giang Cố vừa ngồi, nhiệt độ nóng bừng chậm rãi lan lên má anh, khiến tai anh đỏ ửng.
Giang Cố ở trong phòng tắm nhìn chằm chằm vào gương, lại kéo áo lên nhìn ngắm bản thân, gầy yếu, mảnh khảnh, vì không thể vận động mạnh nên trên người cũng không có cơ bắp, chỉ có thân thể thanh xuân vốn sẵn sự săn chắc.
Nếu nói đẹp thì chắc chắn không thể so với những người có tập luyện để có đường nét cơ thể đẹp, nhưng nếu nói xấu thì cậu cũng không có bụng mỡ, dáng người cân đối, nên cũng không phải là xấu.
Trước đây ở bệnh viện, luôn là Tư Hành lau người cho cậu, khi y tá thay băng cho cậu, Tư Hành cũng đứng cạnh nhìn, chưa từng tránh né, nhưng Tư Hành luôn tỏ ra bình thường, không có biểu hiện gì khác thường, cậu có thể nhìn ra đối phương chỉ là quan tâm và chăm sóc đơn thuần.
Nhưng lúc nãy, phản ứng của Tư Hành rõ ràng hơi... quá mức?
Giang Cố vốn tự cho rằng mình rất hiểu lòng người, nhưng chưa bao giờ cảm thấy việc nhìn thấu một người lại khó đến vậy. Chủ yếu là do Tư Hành luôn mang đến cho cậu cảm giác mâu thuẫn, khiến cậu không thể đoán được, rốt cuộc anh có cảm nhận gì về sự tiếp xúc giữa hai người hay không?
Không chắc chắn, tìm cơ hội thử thăm dò thêm.