Cơ hội thử nghiệm lần thứ hai nhanh chóng đến. Sau khi tắm xong, Giang Cố bước ra từ phòng tắm, gọi Tư Hành một tiếng: "Vừa rồi em thấy hơi ngứa, nên đã bóc lớp băng dán ra một chút để lau qua, anh có thể giúp em dán cái mới không?"
Tư Hành đang đứng trên ban công để hít thở không khí mùa thu và làm dịu đi cảm xúc, nghe thấy vậy lập tức bước vào: "Em bóc băng dán ra à? Vết thương có bị dính nước không?"
Giang Cố: "Em không gỡ hết, chỉ bóc một chút ở mép thôi, rồi phát hiện chỗ đó không còn dính nữa."
Nghe cậu nói không bị dính nước, Tư Hành mới thở phào nhẹ nhõm. Vết khâu vừa mới được tháo, nếu lúc này dính nước thì rất dễ bị mưng mủ và nhiễm trùng.
Thấy tóc Giang Cố vẫn còn ướt, anh quay vào phòng tắm, lấy một chiếc khăn khô để quấn quanh đầu cậu: "Đừng để gió lùa, gió đêm hơi lạnh, coi chừng bị cảm."
Giang Cố nghe lời đáp lại một tiếng, để mặc anh chăm sóc.
Sau khi quấn khăn xong, Tư Hành đỡ Giang Cố nằm xuống giường: "Em chờ chút, anh đi lấy thuốc để thay cho em."
Giang Cố nằm trên giường, trên người được đắp chiếc chăn mà Tư Hành mang qua. Chăn rất nhẹ và mềm, chỉ cần bóp nhẹ cũng như đang cầm một nắm mây. Nằm một lúc, hơi ấm đã dần lan tỏa khắp cơ thể.
Tư Hành mang vào một đống đồ dùng để thay thuốc đi vào, thậm chí cả khăn ướt khử trùng y tế cũng đã được anh ngâm sẵn trong nước ấm.
Ánh đèn trong phòng ngủ sáng rõ, rèm cửa sổ đã được kéo kín để không làm hình ảnh bên trong phản chiếu ra ngoài.
Tư Hành ngồi bên cạnh giường, cẩn thận vén áo ngủ của Giang Cố lên. Anh nhận thấy các mép băng dán đều đã bong tróc ở nhiều mức độ khác nhau, nhưng nước vẫn chưa thấm vào bên trong, điều đó khiến anh yên tâm hơn nhiều.
Sợ làm đau Giang Cố, Tư Hành hành động cực kỳ cẩn thận và tỉ mỉ, từng chút một gỡ miếng băng dán ra, để lộ vết thương đang dần hồi phục. Bề mặt vết thương sạch sẽ, không có chút dịch nào. Anh lấy khăn y tế khử trùng đã ngâm trong nước ấm, nhẹ nhàng lau xung quanh vết thương một lần nữa.
Giang Cố hít nhẹ một hơi, đầu ngón tay lạnh buốt đặt lên cánh tay của Tư Hành, dường như có chút chống cự, nhưng không đẩy anh ra.
Tư Hành dừng lại động tác, lo lắng hỏi: "Tôi làm đau em à? Để tôi nhẹ tay hơn."
Giang Cố lắc đầu, chân mày hơi nhíu lại: "Không phải, chỉ là hơi đau, trong bụng em có chút đau."
Như thể có một luồng khí xuyên qua ruột non bị tổn thương, tạo nên một cơn co thắt. Từ sau khi phẫu thuật, thỉnh thoảng Giang Cố sẽ bị đau đột ngột như vậy, cậu đã quen với điều đó, nhưng mỗi khi đau thì vẫn rất khó chịu.
Tư Hành cũng biết tình trạng của Giang Cố, anh đã hỏi bác sĩ và được cho biết đó là hiện tượng bình thường sau phẫu thuật. Khi bên trong lành hẳn thì sẽ không còn đau nữa.
Khi cơn đau dần dịu đi, Giang Cố buông tay đang đặt trên người Tư Hành ra: "Tốt hơn rồi, anh tiếp tục đi."
Sợ cậu bị cảm lạnh, Tư Hành vội vàng tăng tốc, vệ sinh, khử trùng, bôi thuốc, rồi dán băng dính thông thoáng vào. Sau khi xử lý xong ba vết mổ, anh ngẩng đầu lên, liền chạm phải ánh mắt của Giang Cố đang nhìn mình.
Đầu ngón tay của Tư Hành khẽ run, anh cố gắng kiềm chế bản năng muốn lảng tránh ánh mắt của cậu, giữ vẻ tự nhiên mà nói: "Xong rồi, bụng em còn đau không?"
Giang Cố rũ mắt, khẽ đáp một tiếng. Suốt quá trình thay thuốc, cậu luôn dõi theo Tư Hành, nhưng đáng tiếc là Tư Hành hoàn toàn tập trung, vẻ mặt cũng rất bình thản.
Mặc dù Giang Cố không nghĩ rằng mọi người nhất định phải thích mình, nhưng ngoài gia đình ra, cậu chưa từng gặp trở ngại gì về mối quan hệ hay tình cảm. Được nhiều người theo đuổi khiến cậu có phần tự tin. Giờ gặp phải người mà cậu muốn tiếp cận, nhưng đối phương lại hoàn toàn không có phản ứng gì, điều đó khiến cậu có chút thất vọng.
Đáng tiếc là Tư Hành không nhận ra sự gần gũi của Giang Cố. Anh đã thầm yêu Giang Cố bốn năm, nhưng chưa từng thật sự sống cùng cậu, nên anh không biết rằng với tính cách của Giang Cố, cậu tuyệt đối sẽ không phiền ai thay thuốc cho mình, càng không nói đến việc ngoan ngoãn nằm trên giường để người khác giúp đỡ như thế này.
Trước đó ở trong bệnh viện, các y tá đều giúp Giang Cố thay thuốc, giờ đến lượt anh, Tư Hành cũng không thấy có gì khác biệt. Nghe cậu nói bụng vẫn còn đau, anh đưa cốc nước ấm đến bên cạnh cậu: "Uống chút nước ấm để đỡ đau."
Giang Cố lắc đầu: "Một lát sẽ ổn thôi."
Thấy tóc cậu vẫn còn ướt, Tư Hành sợ cậu bị cảm nên quay vào phòng tắm lấy máy sấy ra: "Tôi sấy tóc cho em nhé."
Giang Cố chống một tay lên giường, tay kia ôm bụng, từ từ ngồi dậy, sau đó đưa tay ra định nhận lấy máy sấy, nhưng Tư Hành đã tránh khỏi tay cậu: "Để tôi làm, em đừng giơ tay lên kẻo kéo căng vết thương."
Nói xong, anh còn xếp hai cái gối lên nhau rồi đỡ cậu dựa lưng vào.
Tiếng máy sấy vang lên trên đầu, một bàn tay nhẹ nhàng luồn qua mái tóc cậu, từng lọn tóc được trải ra dưới luồng gió ấm, thổi bay sự ẩm ướt.
Giang Cố khẽ cúi đầu để Tư Hành dễ dàng thao tác hơn. Với động tác này, cậu lộ ra chiếc cổ trắng nõn, theo đường viền áo ngủ có thể nhìn thấy cả đôi xương vai mảnh khảnh nhô lên.
Chưa kể từ góc độ này, xương quai xanh lõm xuống và bộ ngực trắng ngần của cậu đều hiện ra rõ ràng.
Ở góc độ mà Giang Cố không thấy được, ánh mắt của Tư Hành như bị bỏng, nhanh chóng dời đi, nhưng lại tham lam muốn nhìn thêm lần nữa. Sau khi nhìn, anh giật mình nhận ra hành vi biến thái của mình, hối hận rồi lại dời ánh mắt đi, cứ như vậy lặp đi lặp lại, chịu đựng nỗi dằn vặt.
Cuối cùng cũng sấy khô tóc, Tư Hành thở phào nhẹ nhõm: "Em muốn ngồi thêm một lát hay ngủ luôn?"
Vừa mở miệng, giọng Tư Hành có chút khàn, anh quay đầu nhẹ ho để làm rõ giọng.
Giang Cố ngẩng đầu, chạm phải ánh mắt ấm áp của Tư Hành, đầu ngón tay cậu khựng lại, rồi nói: "Em hơi mệt, em muốn ngủ."
Tư Hành khẽ đáp, giúp cậu chỉnh gối lại cho thoải mái, đặt tay lên lưng cậu, nhẹ nhàng đỡ cậu nằm xuống, tránh để cậu kéo căng bụng. Đợi cậu nằm yên, anh kéo chăn cho cậu cẩn thận: "Tối nay tôi sẽ không đóng cửa, điện thoại và cốc nước để bên cạnh, có chuyện gì thì em cứ gọi tôi. Dạo này đừng để Guli lên giường của em, tôi sợ nó nằm đè lên bụng em."
Sau khi Tư Hành tắt đèn và rời khỏi phòng, Giang Cố bắt đầu suy nghĩ lại mọi chuyện gần đây. Cậu nhận ra rằng, ranh giới của Tư Hành đối với sự tiếp xúc giữa hai người đàn ông có vẻ thấp hơn so với cậu nghĩ. Cậu cảm thấy nếu mình yêu cầu tắm giúp, chắc Tư Hành cũng sẽ đồng ý.
Sự thiếu ranh giới này giống như điều mà những thẳng nam thường hay làm, vì chỉ có người đồng tính mới coi người cùng giới là đối tượng, và dù không có ý nghĩ đó, họ cũng sẽ chú ý đến khoảng cách và ranh giới.
Chỉ là, có phải thẳng nam hay không thì không thể dựa vào những điều này để quyết định được.
Dù sao, đàn ông đã thẳng thì không thể bị bẻ cong, còn nếu có thể bẻ cong, thì từ gốc rễ đã không thẳng rồi.
Ngày hôm sau khi trở về nhà, trời bắt đầu đổ mưa. Mưa mùa hè thì càng mưa càng nóng, còn mưa mùa thu thì càng mưa sẽ càng lạnh.
Giang Cố cuộn mình trong chăn ngồi trên ghế sofa, trên đùi đặt một cuốn sách đang mở.
Guli nằm trong chiếc nôi trên cây mèo, cùng với tiếng mưa bên ngoài, nó ngủ đến nỗi cái lưỡi đỏ hồng nhỏ xíu cũng thè ra.
Bầu trời âm u, cơn mưa như trút nước khiến cả bầu trời chìm trong sương mù mờ ảo. Chiếc chiếu cách nhiệt trên ban công bị gió mưa xô đẩy lắc lư không ngừng, những cành cây trong chậu cũng bị trận mưa lớn này gột rửa sạch sẽ.
Dựa vào ghế số pha nhìn thời tiết xấu ngoài trời, Giang Cố không nhịn được lấy điện thoại ra nhắn cho Tư Hành một tin.
Giang Cố: [Thời tiết không tốt, mưa to quá, anh lái xe cẩn thận nhé. Hoặc đợi mưa nhỏ rồi hẳn về, em sẽ hâm lại canh trưa còn thừa để uống, anh không cần lo cho bữa tối của em.]
Đang trong cuộc họp, Tư Hành liếc nhìn điện thoại, khóe môi không tự chủ mà nở nụ cười, lập tức trả lời: [Tôi sẽ chú ý, đừng lo.]
Sau khi họp xong, Tư Hành nói với trợ lý: "Thời tiết không tốt, bảo mọi người hoàn thành công việc nhanh để về nhà sớm đi."
Trợ lý đẩy gọng kính, nhìn trời mưa lớn ở bên ngoài cửa sổ, không nhịn được mà cười khẽ. Thời tiết xấu không phải là chuyện hiếm, nhưng vì thời tiết xấu mà để cho mọi người về sớm thì đây là lần đầu tiên.
Nhóm chat nội bộ của công ty náo nhiệt hẳn lên với thông báo này, ai nấy đều vui mừng vì được về sớm, dù trời mưa bão nhưng tâm trạng lại vô cùng hứng khởi.
Tư Hành về nhà sớm, lúc ấy mới chỉ hơn bốn giờ. Vừa mở cửa, tiếng động làm Guli đang nằm trên nhà cây mèo ngẩng đầu lên. Thấy "sen" của mình, nó nhẹ nhàng nhảy xuống, rồi vươn hai chân trước ra sàn để kéo giãn cơ thể.
Tư Hành đổi dép, nhìn thấy Giang Cố đang ngủ trên sofa, anh liền nhẹ nhàng đi tới gần.
Cậu ngủ rất say, trên người đắp một chiếc chăn mỏng, cuốn sách cậu đọc trước khi ngủ vẫn còn đặt trên người.
Tư Hành cẩn thận nhấc cuốn sách ra, dù nó không nặng nhưng anh sợ rằng sức nặng nhỏ ấy sẽ làm cậu khó chịu.
Giang Cố ngủ không hề hay biết gì, một tay cậu thả nhẹ trên bụng, bàn tay mảnh mai trắng ngần, nổi bật trên nền da là vết bầm do kim tiêm để lại. Cậu nghiêng đầu, đôi hàng mi dài và dày khép lại, vẻ mặt yên bình.
Bên ngoài mưa vẫn rơi, càng lúc càng lớn. Tiếng ồn của cơn mưa tạo ra như tiếng ồn trắng, khiến bầu không khí trong phòng càng thêm ấm cúng và tĩnh lặng.
Tư Hành ngồi bên cạnh, nhìn ngắm không biết bao lâu, cho đến khi Giang Cố dường như có dấu hiệu tỉnh dậy, anh mới giật mình, bước chân hoảng loạn, không biết nên giả vờ mới về hay nên nhanh chóng chạy vào phòng.
Trong lúc đó thì Giang Cố đã thức giấc, cậu nhẹ nhàng ngẩng đầu, giọng khàn khàn: "Tư Hành? Anh về rồi à? Mấy giờ rồi?"
Tư Hành đứng yên, cố làm như mình vừa mới về, khẽ đáp: "Gần 5 giờ rồi. Sao em lại ngủ trên sofa vậy?"
Giang Cố muốn ngồi dậy nhưng có vẻ như không đủ sức, thấy vậy, Tư Hành nhanh chóng đến đỡ cậu: "Trời lạnh rồi, cửa ban công lại mở, em ngủ trên sofa thế này dễ bị cảm lắm."
Giang Cố ngáp dài, đôi mắt cậu thoáng chốc mờ nước: "Em chỉ định đọc sách thôi, không ngờ lại ngủ quên. Cũng may là có cái chăn dày, không lạnh lắm."
Vừa nói xong, cậu lại ngáp thêm lần nữa.
Nhìn bộ dạng này của cậu, Tư Hành không nhịn được cười, thời tiết càng lạnh thì Giang Cố càng giống một chú mèo nhỏ lười biếng.
Giang Cố cảm thấy nếu không rửa mặt thì có lẽ sự lơ mơ này sẽ kéo dài mãi.
Vừa chống tay vào thành sofa đứng dậy, trước mắt cậu đột nhiên tối sầm, một cơn chóng mặt ập đến, cơ thể lập tức mất sức, ngã ra phía sau.
Cậu nghĩ đằng sau là sofa, có chăn dày và mấy cái gối, chắc không đau lắm đâu, chỉ có vết mổ trên bụng là có thể sẽ đau nhói khi bị ngã mạnh.
Nhưng khi cậu chưa kịp ngã xuống, một cánh tay đã ôm lấy eo cậu.
Một bàn tay lớn ôm lấy eo cậu, tay còn lại đặt lên lưng, sợ cậu sẽ ngã nhưng cũng sợ kéo mạnh sẽ động đến vết thương của cậu, anh gần như hết sức cẩn thận, không dám dùng lực mà nhẹ nhàng ôm cậu vào lòng. Động tác vừa giữ cậu khỏi ngã xuống, vừa dựa vào sức giữ thăng bằng của bản thân để đứng vững, không để quán tính từ việc cậu ngả người ra sau làm mình ngã theo.
Giang Cố được Tư Hành nhẹ nhàng ôm vào lòng, anh cẩn thận đến mức không dám ôm chặt vì lo cậu đau. Tiếng gọi tên cậu của anh vẫn vang vọng bên tai, đầy lo lắng và hoảng sợ.
Cơn chóng mặt qua đi, Giang Cố cảm thấy mình đã được Tư Hành đặt lại lên sofa, một bàn tay vẫn chạm vào mặt cậu. Cậu từ từ mở mắt, đối diện với ánh mắt đầy lo âu của Tư Hành.