Chuyện tình cảm vốn không phải là điều Đường Triệu quan tâm lắm. Giang Cố không rõ Tư Hành thích cậu đến mức nào, nhưng hắn lại hiểu rõ. Vì thế, hắn cũng không định can thiệp vào. Chỉ cần Giang Cố có chút cảm tình nào với Tư Hành dù là dấu hiệu nhỏ nhất, một khi bị Tư Hành nhận ra, hai người họ nhất định sẽ thành đôi.
Sau khi xác định rằng người cha tệ bạc kia của Giang Cố sẽ không trở lại nữa, Đường Triệu thở dài: [Phải nói là Tư Hành thật sự có cách xử lý. Trước đây tớ cứ nghĩ gặp chuyện thế này thì phải giải quyết ra sao, không thể nào đưa tiền, vì đưa tiền sẽ làm chính mình tức chết. Vậy nên, chỉ còn cách là mỗi lần ông ta đến, thì đánh cho ông ta không dám quay lại nữa. Nhưng không ngờ, dọa cho một trận như vậy lại có thể giải quyết triệt để được vấn đề. Đúng là học hỏi được thêm điều mới.]
Giang Giang: [Tớ cũng thấy hơi bất ngờ. Anh ấy đã giúp tớ giải quyết được một rắc rối lớn thế này, cậu bảo tớ nên cảm ơn anh ấy thế nào đây? Cậu có biết anh ấy thích gì không? Loại mà tớ có thể mua được ấy.]
Đường Triệu thầm nghĩ: Anh ta thích cậu đấy. Nếu cậu tự đóng gói mình gửi qua, đó sẽ là món quà tuyệt vời nhất trên đời rồi.
Công nhân trời chọn: [Tớ cũng không rõ anh ta thích gì đâu. Đợi anh tớ tan làm đã, tớ sẽ nhờ anh ấy góp ý, rồi nói cho cậu biết sau.]
Giang Giang: [Được rồi, để tớ tự nghĩ. Mà mặt cậu khỏi chưa?]
Công nhân trời chọn: [Vết thương nhỏ thôi, vài ngày là lành. Cái tên họ Sư kia sau đó có tìm cậu nữa không?]
Giang Giang: [Hôm đó về nhà tớ đã chặn số cậu ta luôn rồi.]
Dù ở cùng ký túc xá suốt bốn năm, nhưng mối quan hệ giữa bọn họ cũng chỉ là bạn cùng lớp bình thường, có lẽ gần gũi hơn chút vì ăn ở chung lâu, nhưng sau chuyện xảy ra hôm đó, cậu không thể coi Sư Cảnh Minh là bạn được nữa.
Huống hồ, cậu biết Sư Cảnh Minh làm vậy không thật sự là vì muốn tốt cho cậu. Nếu hắn thực sự quan tâm cậu, ít nhất cũng nên thử hỏi ý của cậu trước khi hành động. Thay vì giả vờ rủ đi chơi rồi đưa cậu vào tình huống khó xử như vậy.
Vậy nên, loại người như thế này, chặn thì cứ chặn thôi, Giang Cố không hề thấy tiếc nuối khi mất đi người bạn đó.
Công nhân trời chọn: [Thế thì tớ cũng chặn luôn. Thật không ngờ bên cạnh mình lại có kiểu người như vậy. Trước kia thấy mấy câu chuyện "Thánh Mẫu" trên mạng còn thấy buồn cười, đến lúc gặp phải mới thấy chẳng buồn cười chút nào. Từ lúc nhập học tớ đã cảm thấy cậu ta không phải là người nên thân thiết, xem ra giác quan của tớ không sai.]
***
Việc cả hai người chặn liên lạc với Sư Cảnh Minh, hắn cũng không biết. Sau vụ đó hắn cũng không liên lạc lại.
Mặt mũi và cơ thể của hắn vẫn còn đau nhức vì bị Đường Triệu đánh, nhưng hắn tự hiểu mình cũng sai, lời xin lỗi lại không thể nói ra miệng. Hắn cho rằng đã bị đánh một trận coi như xong, vậy nên đành dùng thời gian để sự việc trôi qua.
Không ai tìm hắn, Sư Cảnh Minh tất nhiên cũng không chủ động tìm đến. Thế nên, đoạn tuyệt mối liên hệ này tạm thời không ảnh hưởng gì đến hắn, nhưng chuyện Du Mặc đề nghị hủy hợp đồng thuê chung lại tác động không nhỏ đến hắn.
Nhìn Du Mặc từ hôm đó trở về đã ít nói hơn hẳn, Sư Cảnh Minh nhíu mày hỏi: "Cậu có ý gì?"
Du Mặc điềm tĩnh đáp: "Tiền thuê nhà trả theo quý, còn nửa tháng nữa là hết quý, tôi báo trước với cậu rồi. Cậu có thể tìm người khác thuê chung hoặc chuyển sang phòng đơn, vẫn còn thời gian để chuẩn bị, tôi sẽ không ở tiếp nữa. Tiền thuê nhà mỗi tháng cộng với tiền sinh hoạt, thu nhập của tôi hiện giờ không đủ gánh."
Sư Cảnh Minh thoáng thả lỏng nét mặt: "Tiền thuê quý tới tôi có thể trả giúp cậu trước."
Du Mặc: "Không cần, tôi còn nợ Đường Triệu 500 đấy, nếu cậu trả thêm tiền thuê nữa thì nợ nần càng tăng, tôi chỉ càng mắc nợ thêm thôi. Công việc này chỉ cần có mạng là viết được, ở đâu cũng không quan trọng, tôi chẳng cần phải kẹt ở thành phố đắt đỏ như thế này."
Sư Cảnh Minh: "Ý là cậu định về quê? Từ bỏ con đường này?"
Du Mặc không muốn giải thích thêm, chỉ đáp qua loa: "Ừ, cứ về trước rồi tính."
Sư Cảnh Minh không hài lòng với câu trả lời đó, hắn nói thẳng: "Chẳng phải do chuyện hôm đó sao? Trước đây cậu đâu có ý định về quê, giờ đột nhiên lại nói muốn về. Chỉ còn nửa tháng, tôi biết tìm đâu ra người thuê chung? Nếu cậu thực sự nghĩ vậy, sao không nói sớm hơn?"
Du Mặc bực bội vì bị đối phương cằn nhằn, không muốn ở chung nữa là không muốn, đâu phải hắn không trả tiền thuê, cũng đâu phải không báo trước. Đây là tính bắt hắn ở lại không cho đi à?
Hắn không nhịn được mà nói thẳng: "Gia cảnh tôi không tốt, trên tôi còn một anh trai bị tàn tật, bố mẹ đã bán hết tài sản, vay mượn họ hàng chỉ để tôi được học đại học. Họ không làm vậy vì tôi, mà là để sau này tôi sẽ nuôi anh trai tôi. Tôi được lợi từ họ, nên tôi phải gánh trách nhiệm này, nhưng tôi không muốn bị nó đè bẹp."
Sư Cảnh Minh ngơ ngác: "Cậu nói điều đó với tôi làm gì? Việc này liên quan gì đến chuyện cậu muốn đi?"
Du Mặc cười lạnh: "Sao lại không? Hằng tháng tôi tiết kiệm từng đồng gửi về nhưng không dám về nhà. Để giữ khoảng cách, tôi làm tròn trách nhiệm của mình, nhưng cũng không muốn để họ bám lấy tôi mà hút cạn sức lực. Giờ tôi nghèo, chẳng ai trách được, nhưng sau này thì sao? Lỡ một ngày nào đó tôi giàu lên, họ đánh hơi được mà kéo đến như cái hố không đáy, thì liệu người bạn tốt của tôi có vì thương hại họ mà lại mang họ đến trước mặt tôi, buông một câu: 'Đó là cha mẹ cậu, là người đã bán hết tài sản để cậu được học đại học đấy' không?"
Sắc mặt Sư Cảnh Minh biến đổi liên tục.
Du Mặc tiếp tục: "Tôi biết cậu ghen tị với Giang Cố. Ngoài xuất thân không tốt, cái gì cậu ta cũng hơn cậu. Thậm chí, chỉ cần cậu ta gật đầu, cậu ta có thể dễ dàng sống trong giàu sang mà người ta cả đời mơ ước. Đã thế, cậu ta còn có năng khiếu. Ngày đầu cậu ta từ quê lên, đến cả vài trang web tiểu thuyết cũng không biết, cậu đưa cậu ta vào nghề, nhưng chỉ trong một cuốn, cậu ta đã nổi danh, còn cậu vẫn đang loay hoay dưới đáy. Vậy nên khi tên cha tồi tệ của cậu ta xuất hiện, cậu lại muốn làm 'Thánh Mẫu' sao, Sư Cảnh Minh, điều đó thật đáng sợ."
"Con đường này có cho tôi một chỗ đứng hay không, tôi cũng không rõ. Có thể với năng lực của tôi cũng chỉ đủ sống qua ngày. Nhưng tôi không muốn một ngày nào đó sẽ bị người ta đâm từ sau lưng!"
Đặc biệt là khi cả hai cùng làm trong một lĩnh vực, ngày thường sẽ có những câu chuyện liên quan đến nghề nghiệp. Hiện tại vì hắn nghèo, viết không có sức hút, nên Sư Cảnh Minh chẳng bận tâm, thậm chí có chút thái độ xem thường, giống như lúc đầu đối phương dẫn dắt Giang Cố vào nghề vậy.
Nhưng nếu hắn thành công hơn, người bạn cùng phòng này – một kẻ chỉ cần thấy người khác hơn mình sẽ đố kỵ, còn không ngại dùng áp lực đạo đức lên người khác – quả thực rất đáng sợ. Hắn không muốn một ngày nào đó bản thân lại trở thành Giang Cố thứ hai.
Nói xong, Du Mặc lập tức đóng cửa phòng mình.
Vài ngày sau, Du Mặc xách hành lý rời khỏi, hắn cũng không yêu cầu hoàn lại mấy ngày cuối tiền thuê, hắn định quay về quê, tìm một căn phòng nhỏ tạm bợ để sống qua ngày.
Chuyện này hắn cũng đã nói với Đường Triệu, dù sao vẫn còn nợ tiền người ta, nếu không báo mà bỏ đi, sợ Đường Triệu lại tưởng hắn trốn nợ.
Nghe điện thoại, Đường Triệu không nhịn được bật cười: "Có 500 thôi mà, ai lại trốn nợ vì chút đó. Giờ cậu còn tiền không? Về quê cũng phải có ít tiền thuê nhà chứ."
Du Mặc: "Tháng này vừa có tiền về, tạm đủ dùng rồi. Bên Giang Cố vẫn ổn chứ? Cha cậu ấy có còn đến làm phiền không?"
Đường Triệu nói: "Không có, mọi chuyện được giải quyết rồi."
Du Mặc thở phào nhẹ nhõm: "Vậy thì tốt. Hôm đó tôi thật sự bị dọa hết hồn, tôi còn nghĩ nếu cha của Giang Cố cứ quấn lấy cậu ấy thì phải làm sao đây. May mà mọi chuyện ổn thỏa rồi."
Bản thân Du Mặc vốn là người luôn khao khát thoát khỏi gia đình, nên hắn ta rất đồng cảm với Giang Cố. Đó cũng là lý do khiến chuyện này dù không xảy ra với hắn, nhưng lại khiến hắn xúc động lớn đến vậy.
Sau khi cúp máy của Du Mặc, Đường Triệu lập tức gọi điện cho Giang Cố để kể lại câu chuyện.
Giang Cố có chút bất ngờ: "Vậy là cậu ấy đi thật à? Đúng là quá đột ngột."
Trước đây, khi còn ở ký túc xá, Du Mặc và Sư Cảnh Minh là hai người đầu tiên lên kế hoạch ở lại đây thuê nhà chung sau khi tốt nghiệp. Lúc đó, kịch bản bên phía Quán Trinh Thám của Giang Cố vẫn chưa ổn định, cậu còn dự định sẽ đến một nơi yên bình ở vùng nông thôn để định cư.
Nhưng không ngờ bây giờ cậu là người ở lại, còn Du Mặc thì lại đi rồi.
Sau khi cúp điện thoại, Giang Cố không khỏi thở dài. Đúng lúc này, Tư Hành xách túi thức ăn từ ngoài vào, nghe thấy tiếng thở dài của Giang Cố, anh quay sang nhìn người đang ngồi trên ghế sô pha: "Sao vậy? Tại sao lại thở dài?"
Giang Cố bắt lấy chú mèo Guli đang định nhảy ra để chào chủ nhân, cậu ôm nó vào lòng rồi nói: "Một người bạn cùng phòng của em vừa rời đi, một người khác thì đã chặn liên lạc, bốn năm đại học, giờ chỉ còn lại Đường Triệu."
Tính lại thì, vòng quan hệ của cậu thật sự quá hẹp.
Guli bị Giang Cố v.uốt ve đến mức nằm xụi lơ trên đùi cậu, meo meo với vẻ mặt bất lực. Đáng tiếc là chủ nhân của nó chẳng quan tâm gì đến nó, khuôn mặt mèo đầy vẻ ai oán.
Bước chân Tư Hành đi về phía bếp hơi khựng lại, sau khi đặt túi đồ ăn xuống, anh quay ra nói: "Bạn bè nên ít mà chất lượng. Mỗi giai đoạn của cuộc đời đều có những người bạn phù hợp. Nếu tạm thời không có thì cũng không cần vội, duyên đến tự nhiên sẽ gặp được người phù hợp thôi."
Giang Cố nhìn Tư Hành, tò mò hỏi: "Anh có nhiều bạn không? Ý em là bạn bè đơn thuần thôi, như quan hệ của anh với anh Đường Minh ấy."
Tư Hành lắc đầu: "Không nhiều. Chỉ có Đường Minh và một người tên Tống Thư ở nước ngoài. Những viên kẹo bạc hà em hay ăn là do cậu ấy gửi về đấy."
Nghe vậy, Giang Cố cảm thấy có chút ngại ngùng, vì thật sự số kẹo đó đều đã bị cậu ăn hết.
Trong nhà có rất nhiều hũ kẹo đẹp mắt, ở ghế sô pha phòng khách có một, bàn làm việc trong thư phòng có một, thậm chí trong phòng của cậu cũng có một. Bên trong đều là những viên kẹo đủ vị, rất thanh ngọt, không ngấy. Dù cậu không thích kẹo cứng, nhưng đôi khi thấy nhạt miệng, cậu cũng ngậm một viên.
Giang Cố ôm chú mèo Guli chặt hơn, ngượng ngùng mỉm cười với anh: "Kẹo bạn anh gửi cho, gần như đều bị em ăn hết rồi."
Nụ cười thẹn thùng với đôi mắt sáng, vẻ e ấp ấy khiến tim Tư Hành bất giác rung động, cảm giác tê dại như lan tỏa từ đầu ngón tay, xuyên qua mạch máu, dần thấm vào tim. Anh phải cố kìm nén cảm xúc để giữ nét mặt điềm tĩnh không gợn sóng, không dám biểu hiện ra một chút khác thường nào.
Trước khi dời ánh mắt đi, anh không nhịn được mà liều lĩnh tham lam nhìn thêm một lát, khắc sâu hình ảnh ấy vào trong tim trước khi Giang Cố kịp nhận ra. Sau đó anh thu lại ánh nhìn, nở một nụ cười bình thản và nói: "Đồ ăn là để cho người ta ăn mà. Tôi không thích kẹo này lắm, em ăn giúp tôi, vậy là không lãng phí công sức nó vượt biển xa xôi mà tới đây rồi."
Giang Cố đặt cằm lên đầu mèo, ngước nhìn Tư Hành đang cởi áo khoác và nói: "Đường Triệu bảo Cam Thần mới mở một xưởng điêu khắc gỗ ở trung tâm thương mại. Chuyện lần trước em vẫn chưa cảm ơn anh ấy tử tế, em định ngày mai đi gặp và mời anh ấy một bữa."
Tư Hành khựng lại khi đang cởi nút áo: "Để tôi đi cùng em."
Giang Cố lắc đầu: "Em tự đi được mà, đâu phải trẻ con đâu, làm gì cũng cần người đi kèm."
Tư Hành vẫn không an tâm. Dù chuyện lần trước đã qua, nhưng anh vẫn chưa hoàn toàn bình tĩnh lại. Anh biết rằng Giang Cố là người trưởng thành, có thể tự mình quyết định, cũng không thể cứ giam cậu mãi ở nhà.
Nhớ lại chuyện của Giang Lâm đã giải quyết xong, mà trung tâm thương mại cũng ở gần nhà, chắc sẽ không có gì đáng ngại, anh đành gật đầu: "Vậy lúc ra ngoài hay về nhà nhớ báo cho tôi một tiếng."
Nói xong, sợ giọng mình nghe quá nghiêm túc, anh dịu dàng bổ sung: "Được không?"
Nhìn dáng vẻ cẩn thận của Tư Hành, Giang Cố mỉm cười: "Dĩ nhiên rồi, chẳng phải đây chính là quy tắc sống chung của chúng ta sao?"