Người Đẹp Ốm Yếu Được Nâng Niu Trong Tim

Chương 52

Bên trong trung tâm thương mại có rất nhiều cửa hàng, nhưng hiếm khi thấy một xưởng thủ công nào lại mở trực tiếp ở đó, nhất là xưởng điêu khắc gỗ, một nghề không hẳn là phổ biến.

Việc biết rằng Cam Thần là một nghệ nhân điêu khắc gỗ khiến Giang Cố có phần bất ngờ. Mặc dù ấn tượng về Cam Thần trước đây có phần hơi hướng nghệ thuật, nhưng cậu vẫn nghĩ người này có lẽ thiên về hội họa hoặc thiết kế hơn. Điêu khắc gỗ nghe có vẻ không hợp với đối phương lắm.

Nhưng khi Giang Cố đến trước cửa hàng của Cam Thần và thấy đối phương ngồi ở một góc, chăm chú khắc tỉ mỉ lên một khúc gỗ hình đóa sen, Giang Cố bỗng cảm thấy công việc này rất hợp với người ta.

Yên bình, tĩnh lặng, giữa làn khói trầm hương thơm nhè nhẹ trong cửa hàng, cả không gian toát lên vẻ thanh tao, tự tại, như không màng tới thế sự.

Giang Cố bước vào, nhân viên cửa hàng là một cô gái dễ thương, vui vẻ chào đón: "Chào mừng quý khách, bên này có các món đồ trang trí thành phẩm, hoặc quý khách cũng có thể đặt làm riêng."

Giang Cố mỉm cười đáp lại: "Tôi muốn gặp ông chủ cửa hàng của các bạn."

Nghe thấy giọng nói có phần quen thuộc, Cam Thần đang tập trung khắc gỗ ngẩng đầu lên nhìn và nở một nụ cười: "Đường Minh bảo em sẽ tới tìm anh, anh còn tưởng chuyện lần trước chỉ là việc nhỏ, em cất công đến đây thật là phiền phức rồi."

Nghe Cam Thần nhắc tới Đường Minh, Giang Cố chợt thấy hơi khó hiểu, nhưng sau đó lại nhanh chóng nhận ra có lẽ Tư Hành đã nhờ Đường Minh báo giúp. Xem ra Tư Hành thật sự rất ngại ra mặt.

Giang Cố bước tới gần, giữ nụ cười bình thản: "Hôm đó ở nhà họ Đường em cũng chưa kịp thêm WeChat của anh, anh đừng trách em đã đến mà không báo trước nhé. Trưa nay muốn ăn gì, em mời."

Cam Thần chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh: "Qua đây ngồi chút, anh làm nốt mấy chi tiết là xong."

Giang Cố kéo ghế ngồi đối diện, nhìn vào thứ trong tay cậu ta và hỏi: "Anh đang khắc con dấu à?"

Cam Thần gật đầu: "Ừ, khách đặt riêng đấy."

Cam Thần chỉnh lại mấy chi tiết nhỏ, rồi chợt nhận thấy không gian có vẻ hơi tĩnh lặng, cậu ta ngẩng đầu lên và bắt gặp ánh mắt Giang Cố đang chăm chú nhìn vào tác phẩm trong tay mình.

Ở khoảng cách gần như vậy, cậu ta thậm chí có thể nhìn thấy rõ đôi mắt của người kia trong veo như thủy tinh màu trà nhạt, hàng mi dài dày đến mức khiến người ta ghen tị. Đường nét khuôn mặt thanh tú, làn da trắng như tuyết, dưới ánh đèn dường như phát ra một quầng sáng nhàn nhạt, đẹp đến mức khó tin.

Tay đang cầm dao khắc của Cam Thần thoáng khựng lại. Nếu thời học sinh mà có một người như thế này đứng bên cạnh Tư Hành, có lẽ chẳng ai dám mơ tưởng sẽ hái được bông hoa cao lãnh ấy. Có những người, dù chẳng làm gì cả, chỉ yên lặng đứng đó, đã đủ khiến người khác tự thấy bản thân thua kém.

Hiện tại, Cam Thần vẫn chưa thể hoàn toàn giữ bình tĩnh để đối mặt, nhưng Giang Cố lại chẳng hay biết gì. Cảm xúc của mình cũng không nên để người khác phải gánh chịu, vì vậy Cam Thần nén lại chút ghen tị trong lòng, cố gắng tìm đề tài để tránh không khí im lặng: "Sức khỏe em vẫn ổn chứ? Giờ ra ngoài không có vấn đề gì nữa rồi nhỉ?"

Giang Cố dời ánh nhìn từ con dấu trong tay đối phương, khẽ cười đáp: "Em không sao rồi, lần trước thật sự cảm ơn anh."

Cậu và Cam Thần cũng chỉ mới gặp nhau hai lần, nhưng ngày đó, khi đối phương lao ra chắn trước mặt cậu, Giang Cố thật sự rất ngạc nhiên, vì thế dù thế nào cậu cũng muốn đến đây để cảm ơn trực tiếp.

Cam Thần nhẹ nhàng đáp: "Có gì đâu mà cảm ơn, thấy rồi thì giúp thôi. Sau đó người kia còn quấy rầy em nữa không?"

Giang Cố lắc đầu: "Không, Tư Hành đã giúp em giải quyết rồi."

Nói xong, ánh mắt cậu thoáng thay đổi, có chút hối hận. Nhắc đến Tư Hành trước mặt Cam Thần như thế này thật là không đúng, cái này nào giống tới nói lời cảm ơn, quả thật giống như tới để khiêu khích vậy.

Nếu trước đây cậu còn chưa có chút tình ý nào với Tư Hành, chỉ đơn giản là mối quan hệ thuê nhà, Giang Cố có lẽ sẽ không để ý nhiều đến vậy, vì không có tình cảm thì sẽ vô tư hơn.

Nhưng bây giờ thì khác, cậu đã có tình cảm với Tư Hành. Bất kể sau này hai người sẽ ra sao, hiện tại, nhắc đến Tư Hành trước mặt người từng tỏ tình với anh ấy là không thích hợp.

Nhưng lời đã thốt ra, cậu cũng không muốn biểu hiện quá cố ý mà trở nên gượng gạo, nên sau khi nói xong, Giang Cố im lặng, giả vờ tò mò nhìn các món trang trí trên bàn, rồi chuyển đề tài: "Cái này đẹp thật, em có thể chạm vào thử không?"

Ngay từ lúc đầu, Cam Thần đã hiểu lầm về mối quan hệ giữa Giang Cố và Tư Hành. Lần gặp trong bệnh viện, khi Giang Cố vẫn chưa có chút tình ý nào với Tư Hành, cậu ta cũng đã tưởng rằng hai người họ là một đôi.

Sau đó, khi gặp lại tại nhà họ Đường, không ai đặc biệt giải thích về mối quan hệ của Giang Cố và Tư Hành, cộng thêm vẻ thân mật vốn có giữa họ, nên hiểu lầm ấy cứ kéo dài đến tận bây giờ.

Vì vậy, khi nghe Giang Cố nói mọi chuyện đã được Tư Hành giải quyết, cậu ta cũng không suy nghĩ nhiều. Với tính cách của Tư Hành, chỉ cần động lòng sẽ nghiêm túc hơn bất kỳ ai, để người yêu bị người khác quấy rầy mới là chuyện lạ.

Hơn nữa, lúc đó cậu ta đang cúi đầu điêu khắc, không chú ý đến sắc mặt của Giang Cố, nên cứ để câu chuyện tiếp tục trôi qua: "Được, cứ xem thoải mái. Đặt đây là để trưng bày, em thích món nào thì anh tặng."

Giang Cố cười đáp: "Tặng thì không cần đâu. Mỗi nét khắc đều là tâm huyết, em nghĩ để dành cho người thật sự biết trân trọng thì hơn."

Cam Thần khẽ cười, không ép buộc. Điêu khắc gỗ không phải ai cũng thích, nếu không thích mà đem về chỉ tổ bám bụi chiếm chỗ.

Giang Cố tò mò hỏi: "Sao anh lại mở xưởng trong trung tâm thương mại vậy? Em tưởng loại hình truyền thống như này thường sẽ có cửa hàng riêng, hoặc là mở trong một khu vườn đậm chất Giang Nam hơn."

Cam Thần đáp: "Nếu anh là người giàu có, không cần lo cơm áo gạo tiền chỉ cần tập trung vào đam mê, anh cũng muốn có một khu vườn riêng, đầy ắp những mảnh gỗ yêu thích và sản phẩm tự điêu khắc. Văn phòng ở tòa nhà thương mại có thể nhận đơn hàng qua mạng, nhưng hơi khép kín, thiếu tự do. Còn cửa hàng riêng... để khi nào nổi tiếng hơn hãy tính. Ở đây không có con phố nào dành riêng cho nghề thủ công truyền thống, nguồn khách quá phân tán. Thuê chỗ này vừa rẻ lại có lượng khách qua lại, tạm thời là lựa chọn phù hợp nhất."

Nhìn những món trang trí tinh xảo trên bàn, Giang Cố chân thành nói: "Theo đuổi đam mê dù chỉ với lòng nhiệt huyết, nếu kiên trì, chắc chắn sẽ có ngày nhận được trái ngọt."

Biết bao người vẫn loay hoay trong cuộc sống mưu sinh, ai có thể nỗ lực vì đam mê của mình thì cảm giác sẽ rất khác biệt. Nếu thành công, niềm vui và thành tựu nhận được chắc chắn là rất lớn.

Nhìn ánh mắt cậu sáng lên, Cam Thần cũng cười vui vẻ đáp: "Vậy xin nhận lời chúc tốt lành của em."

Cam Thần không để Giang Cố phải đợi quá lâu. Hoàn thiện nốt những chi tiết cuối cùng của con dấu khắc hoa sen, cậu ta giao nó cho nhân viên mang đi đánh bóng.

Khẩu vị của cậu ta khá linh hoạt, ngọt, mặn, nhạt, cay đều có thể ăn. Nhưng Đường Minh đã nhắc trước, dặn cậu ta chăm sóc Giang Cố nhiều hơn. Ngay cả khi không được nhắc, nhớ đến tình trạng của Giang Cố hôm nhập viện, Cam Thần cũng sẽ tự động ăn món gì đó thanh đạm.

Hơn nữa cái căn dặn này, không cần nghĩ Cam Thần cũng biết Đường Minh thay ai báo.

Nhìn người đi bên cạnh, tâm trạng Cam Thần có phần phức tạp. Thậm chí trước đó cậu ta đã nghĩ rất nhiều, tự hỏi liệu Giang Cố đến đây thật sự chỉ để cảm ơn, hay còn có lý do nào khác.

Nhưng qua bữa ăn, những suy nghĩ ban đầu của Cam Thần về Giang Cố dần thay đổi. Giang Cố sẽ lặng lẽ lắng nghe, tỏ ra hứng thú với những điều Cam Thần chia sẻ về nghệ thuật điêu khắc, và cả những kỷ niệm từ thời Cam Thần sống ở nước ngoài. Giang Cố không hỏi han quá nhiều, cũng không nhắc đến những chủ đề nhạy cảm giữa hai người.

Điều đó khiến Cam Thần cảm thấy an lòng hơn. Nhìn ánh mắt tò mò của Giang Cố, cậu ta chân thành đề nghị: "Giờ em đã tốt nghiệp rồi, nếu có thời gian thì nên ra ngoài đi đây đó một chút."

Giang Cố cười đáp: "Em cũng muốn lắm, xem có cơ hội nào không đã."

Bản thân cậu sức khỏe khá yếu, vấn đề tim mạch, dạ dày cũng không tốt, không đủ thể lực đi lâu. Cậu còn dễ say xe, đi chơi với người khác chỉ làm ảnh hưởng đến họ, còn đi một mình thì thấy không thú vị, chi bằng ở nhà. Vì vậy, thay vì đi du lịch, cậu lại thích nghe kể về trải nghiệm của người khác hơn.

Cuộc trò chuyện vui vẻ kéo dài, khiến thời gian ăn trưa cũng kéo theo.

***

Đợi mãi mà không thấy Giang Cố nhắn tin, Tư Hành ngồi không yên, anh lái xe đến gần trung tâm thương mại.

Cuối cùng, anh không nhịn được mà nhắn một tin Wechat: "Ăn xong chưa? Tôi đang ở gần đây, nếu em xong rồi, tôi có thể tiện đường đến đón em về nhà."

Chiếc điện thoại trên bàn bỗng rung lên, cắt ngang câu chuyện về những ngày làm việc ở nước ngoài mà Cam Thần đang kể. Cậu ta dừng lại, nhấp một ngụm nước lọc, trong khi Giang Cố lấy điện thoại ra xem, rồi nhìn thời gian, tính toán sơ sơ lúc nào có thể về, sau đó nhắn lại.

Đặt điện thoại xuống, Giang Cố thấy Cam Thần nhìn mình, rồi đối phương hỏi: "Là Tư Hành à?"

Thấy Cam Thần không có vẻ bận tâm mà hỏi rất tự nhiên, Giang Cố gật đầu: "Vâng, anh ấy hỏi em đã về chưa."

Cam Thần khẽ cười: "Mới không thấy tin nhắn của em một lát mà đã đi tìm rồi. Nói thật, anh không ngờ Tư Hành khi yêu lại là người như vậy. Bất ngờ thật, nhưng nghĩ lại thì cũng hợp lý. Cậu ấy không thích thì thẳng thừng từ chối, còn gặp được người mình thích thì sẽ dốc hết lòng hết dạ."

Giang Cố hơi ngơ ngác, bối rối hỏi lại: "Yêu?"

Cam Thần đặt ly nước xuống, nhìn Giang Cố với vẻ nghiêm túc: "Anh từng tỏ tình với Tư Hành. Cậu ấy rất xuất sắc, cũng có nhiều người bày tỏ tình cảm với cậu ấy lắm, nhưng đó là chuyện đã qua rồi, cũng gần 10 năm rồi. Thật sự anh đã buông bỏ, hy vọng em cũng không bận tâm đến chuyện đó. Ai mà chẳng từng mến mộ một người xuất sắc lúc còn trẻ. Anh và Tư Hành chỉ có ba năm chung lớp cấp ba, sau đó anh ra nước ngoài học, đến gần đây mới về nước."

"Thật ra, lúc về nước, anh cũng mang chút hy vọng, bởi Tư Hành là người đã in sâu vào tuổi trẻ của anh. Nhưng khi nhìn thấy cậu ấy ở bên em, anh mới biết thì ra cậu ấy cũng có thể dịu dàng đến thế, cũng có thể theo dõi ánh mắt của người khác, thậm chí còn hạ mình đến mức dè dặt. Cậu ấy rất yêu em."

"Thành thật mà nói, lúc em đến tìm anh hôm nay, anh cứ nghĩ là em đến để 'dằn mặt' cơ, nhưng em lại không nhắc đến Tư Hành lấy một lời. Nói chuyện với em thật thoải mái. Anh cứ tưởng em sẽ xa cách, nhưng em dịu dàng hơn anh nghĩ. Anh mong rằng có thể nói rõ mọi chuyện, anh không muốn em có bất kỳ hiểu lầm nào. Được ở bên người mình thích thật sự không phải ai cũng có được may mắn đó, và anh không muốn giữa hai người xuất hiện khúc mắc không đáng có chỉ vì một người không còn quan trọng."

Cam Thần nói rất chân thành, từng lời đều thật lòng. Nhưng Giang Cố lại tỏ ra khó xử, chậm rãi đáp: "Nhưng bọn em có yêu nhau đâu."

Bình Luận (0)
Comment